Ngô Oánh Oánh cười mỉm :
- Hì, công tử thật biết đùa. Vừa rồi công tử nhận xét hình như vẫn chưa hết. Nô gia tò mò muốn được chỉ giáo thêm, muốn mời công tử nói thêm một chút, không biết ... Công tử có thể hoàn thành chút tâm ý này của nô gia chứ? "Ặc, từ chối thế quái nào được."
Lăng Phong nghĩ một lát, đang định khiêm tốn chút, bắt đầu là khen :
- Ra vậy. Tiếng đàn của cô nương sao? Rất hay. Ví dụ như đoạn gì đầu bài, ài không nhớ rõ, nhưng đại loại là khiến ta như lạc lên tiên giới ...
Càng nói càng thành phê bình :
- Có điều, xin phép cho tại hạ nói thẳng, ở chỗ tại hạ, nhiều thứ còn hay không kém. Còn nhớ hồi ta 5 tuổi, ...
"Người này, lúc nào cũng vậy?" Ngô Oánh Oánh vẫn giữ ý cười.
Lăng Phong vẫn thao thao bất tuyệt :
- Âm sắc cô nương đánh ra tuy trầm bổng đa dạng, nhưng vẫn bị lệch tông? Còn lệch tông là gì thì tại hạ cũng không biết phải nói thế nào nữa? Kiểu như đáng lý nó là thế nhưng nàng đánh không đúng thế, ài, giải thích thế không ổn nhỉ ... Khụ. Tại hạ có chút đắng miệng, Ngô cô nương có thể nào cho ta xin miếng nước, nhuận mồm chút.
Lăng Phong dở khóc dở cười.
Hắn rất sợ gọi nước bị mất tiền, nghe nói trong mấy chỗ này giá đồ uống cũng rất cao.
Ngô Oánh Oánh làm vẻ mặt thất thố, nàng tự tay rót một cốc trà nhỏ :
- Nô gia thất lễ quá. Xin mời công tử ngồi.
Nếu giới hâm mộ mà nhìn thấy cảnh tiên nữ khom ngưuời rót trà cho thằng ngu này uống, chỉ sợ phun máu mà chết.
Ngô Oánh Oánh hơi cúi người khiến lăng Phong cứ phải cố ngẩng lên nhìn cái khe ngực ẩn hiện kia, sau đó lại vội vàng quay đi. Bình thường sắc lang như hắn sẽ chả làm thế, có gì cứ nhìn thẳng là xong, có điều không biết sao hôm nay không khí "bàn luận âm nhạc" làm hắn phải ra vẻ chính nhân quân tử.
Lăng Phong chọn đại cái đề mục nói bừa :
- Khuê phòng cô nương thật giản gị, không hợp tẹo nào.
- Công tử nói không hợp là vì sao?
Ngô Oánh Oánh khó hiểu nhìn hắn.
Phòng Ngô Oảnh Oánh hơi quá giản dị so với thứ nàng nên có.
Ví dụ đáng lý ra vàng bạc đá quý, bảo ngọc dạ minh châu phải để khắp phòng, hoặc vải vóc lụa là, tranh chữ này nọ treo khắp nơi. Không thì cũng tủ áo, tủ giày, bàn trang điểm đầy ắp mỹ phẩm. Kiến trúc cũng nên phá cách một chút, Ai Cập Ấn Độ La Mã.
Cái phòng này, Lăng Phong nhìn lên nhìn xuống mãi cũng chả có cái vẹo gì đáng giá, rèm che phòng trong chắc để ngủ, còn lại bàn ghế đơn sơ, giá để cây đàn, nhìn mãi cũng chỉ có chừng đó.
- À, ý tại hạ, chỗ này chỉ có thể dành cho cô nương nhà nghèo nào đó ở thôi.
- Nô gia cũng rất nghèo mà.
Lăng Phong toát mồ hôi.
Đây là lời kịch kinh điển của các chị em: "thiếp phận gái dặm trường, mong chàng hãy nâng niu". Lăng Phong vừa nghĩ vừa tự nhắc mình, chốn phong nguyệt, phải cẩn thận một chút. Tháng này còn chưa có nhận lương đâu, nổi hứng làm càn là cả năm húp cháo.
Liền vội đánh lạc hướng :
- Haha, không không, tại hạ nói bừa mà thôi, Ngô cô nương chớ trách. Cũng chỉ vì bị dung nhan của cô nương làm tinh thần không yên.
Ngô Oánh Oánh bỗng hỏi một câu ngoài ý :
- Công tử rất thích nữ nhân giản dị à?
"Câu này ý gì?"
- Thực ra chỉ cần nữ nhân là ta thích hết, lúc giản dị cần giản dị, lúc khuê các có khuê các, vậy mới thú vị, haha.
- Công tử thật tham lam.
Ngô Oánh Oánh đưa mắt một cái, suýt làm Lăng Phong ngã ra.
Đến đây thì hắn xác định nàng ta và Ngô cô nương kia là 2 người, cái kiểu liếc mắt đưa tình này, tuyệt đối khác nhau.
Đang lúc đề tài hay thì bên ngoài nha hoàn cắt đứt mạch tự sướng của Lăng Phong :
- Tiểu thư, là Mạc lãnh binh ở phòng ngoài, đại tỷ nói tiểu thư nên ra gặp một chút.
- ...
Chỉ lát sau, Lăng Phong phải lủi thủi ra về bằng cửa sau, cửa trước đã bị đại quân của vị Mạc chó chết nào đó chặn hết rồi.
"Ài, kiếp trước kiếp sau gì thì cũng không thể đấu với đám đại gia được."
Nói thì nói thế, nếu đem Lăng Phong so với những kẻ khác, hắn đã quá may mắn rồi, coi như công lao hai tên đầu trâu mặt ngựa tái tạo.
Thử nghĩ thư đồng như Lăng Phong, cùng lắm thì ba hoa chém gió với đám thư đồng khác, còn đòi gặp mỹ nữ nói vài ba câu thế nào được? Đã thế còn chả tốn đồng nào. Nên biết Lăng nhị thiếu Lăng Hải hôm nay vung cả vạn lượng mà còn phải thất thểu ra về tay không.
...
Một tháng trở lại đây, Lăng Phong không hề chỉ ăn rồi ra đường đi dạo. Hắn bắt đầu luyện tập thân thể mình một chút.
Đầu tiên chỉ đơn giản những bài tập luyện thân. Bởi cái thân thể của tên "Lăng Phong" này cả 20 năm không thèm thể dục thể thao, thời gian đầu cũng khiến Lăng Phong rất khổ cực, thầm mắng không biết bao nhiêu lần. Nhưng có khổ luyện thì có tiến triển, xương cốt đã định hình muốn dẻo dai tuy khó, nhưng ít nhất cơ thể cũng nhẹ nhàng bền bỉ hơn một chút.
Mặc lão rất để ý đến điều này.
Lão là quân nhân xuất thân, thấy Lăng Phong biểu hiện kỳ quái liền chú ý ngay. Bởi thông thường vào thời đại này, nếu không phải muốn luyện võ, chả thằng nào lại đi rèn luyện làm gì.
- Công tử muốn luyện võ?
- Đúng vậy, dù sao có chút sức khỏe vẫn hơn.
- Công tử muốn dùng vũ khí nào?
Lăng Phong nghĩ rồi đáp :
- Vũ khí? Xem nào. Kiếm thì sao?
Dù sao nghe cái danh "kiếm khách" vẫn là hay nhất.
- Kiếm thì e lão không hiểu lắm. Thương pháp thì lão biết một chút. - Mặc lão trầm ngâm.
- Thương pháp?
Lăng Phong không thích dùng thương cho lắm. Hơi dài, không được linh hoạt, không được tiêu sái, tán gái không tiện.
Mặc lão cười dài :
- Haha, không thích cũng không sao cả. Trước khi luyện thương hay kiếm, rèn luyện gân cốt đều phải làm. Vậy đi, từ giờ lão sẽ giúp công tử một tay.
Lão rất vui vẻ khi thấy Lăng Phong có lòng tập luyện. Lâm lão tướng quân đã mất, Mặc lão luôn hi vọng hậu duệ của lão tướng quân đi theo con đường binh võ. Lão từng thất vọng, cứ tưởng tên Lăng Phong ù ù cạc cạc 20 năm coi như đã hoàn toàn hỏng tương lai rồi.
Còn chuyện dùng vũ khí gì thì còn lâu lắm, mỗi người có một sở trường, nhưng sở trường là gì thì phải thử mới biết được. Trong quân đội lắm kẻ ban đầu cũng không thích dùng thương, về sau đánh trận rồi thì lại khoái thương pháp nhất. Hơn nữa, hạ bàn và quyền pháp chưa có thì chả luyện được vũ khí gì cả.
Còn Lăng Phong, hắn phát hiện một chuyện khác khá thú vị.
Chính là cái "Deja vu" lần nọ.
Lần trước tình cờ "nhìn thấy" Lăng Hùng nói thầm, Lăng Phong chỉ nghĩ đó là một kiểu ảo giác. Nhưng trong lúc luyện tập gần đây, hắn nhận ra hình như thứ này không chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, mà có thể tự bản thân phát động.
Trong một lần tình cờ, lúc chạy bộ gần như kiệt sức, Lăng Phong nhìn về cái cây phía trước mặt, mong muốn tới gần nó để dựa vào, đột nhiên hắn có cảm giác như thân thể mình như bay lại gần thật, rùng mình tỉnh lại thì hóa ra chỉ là ảo cảnh. Một lần khác, hắn muốn nghe đám nha hoàn bàn tán gì về mình, cố gắng tập trung, thì rõ ràng nghe được tiếng cười nói của bọn họ, to rõ như ngay bên tai.
Hắn không rõ mấy chuyện này là gì, nhưng hắn đoán, nó xuất hiện khi hắn thực sự tập trung vào mục đích, và có xác suất thành công, mặc dù không cao lắm.
Cho đến hiện tại, sau một tháng thử nghiệm các kiểu kích phát, Lăng Phong bắt đầu nằm được yếu quyết. Thứ "ảo giác" này là một kiểu kỹ năng có thật trên cơ thể hắn. Chỉ cần Lăng Phong tập trung vào một phương vị nhất định, hắn sẽ có thể nghe nhìn về phía đó to rõ hơn, có cảm giác như linh hồn phóng ra khỏi cơ thể để đến chỗ đó vậy. Chỉ là khoảng cách không xa, độ chính xác cũng không cao.
...
Thư phòng Lăng gia.
Lăng Hùng đang ngồi trong phòng nhắm mắt thoải mái, một nha hoàn đang cúi rửa chân cho lão. Nhìn đứa nha hoàn mới 15 tuổi đang cúi cúi, Lăng Hùng cười dâm tiện nhìn chằm chằm nói :
- Tiểu Thúy à, ngươi nói thần vật của lão gia có nên tẩy rửa một chút không đây?
- Dạ.
Chỉ thấy nha hoàn còn chưa phát dục đầy đủ kia có vẻ cũng đã quen, bằt đầu ngại ngùng kéo quần lão ta xuống
Lúc này, ngay bên trên có một ánh mắt đang nhìn lén, miệng lầm bầm chửi rủa.
Lăng Phong đang ngồi trên nóc nhà, gỡ một miếng gạch nhìn xuống. Nhìn thấy cảnh tượng kia suýt chút phá luôn nóc bay xuống bày tỏ quan ngại.
Từ khi nắm trong tay khả năng nghe nhìn kỳ quái kia, Lăng Phong cũng đứng ngồi không yên, ngứa ngáy muốn dùng thử. Hắn chưa đủ vô lại đi nhìn lén nữ nhân tắm, nên chuyển mục tiêu qua lão Lăng Hùng. Lăng Phong gần đây nhận ra lão già này ánh mắt nhìn Lâm thị mẫu thân hắn rất hèn mọn, đâm ra khó chịu không thôi.
- Lão gia.
- Có chuyện gì?
Đang thoải mái sắp đến chỗ quan trọng thì bị phá đám, giọng lăng Hùng gắt gỏng.
Lão quản gia đứng ở ngoài nói với vào :
- Chuyện nàng kia đã sắp xếp tốt.
- Lui đi.
Nói rồi Lăng Hùng quay qua đứa nha hoàn :
- Chạy về nói phu nhân có thể tối nay ta phải ở lại thư phòng làm việc khuya.
- Dạ.
Tiểu Thủy cúi cúi gật gật lui ra. Lão Hùng còn kịp với tay bóp mông nàng ta một cái mới chịu tha.
Đợi một lúc Tiểu Thúy lui ra, Lăng Hùng bắt đầu chỉnh lại áo quần, sau đó bước ra khỏi thư phòng.
Lăng Phong lặng lẽ đi theo hắn dọc trên mái nhà. May cho hắn là phủ này khá san sát nhau, Lăng Phong không phải nhảy xuống đất mà có thể đi lại ở bên trên, có điều hắn làm gì có thân pháp bá đạo mà di chuyển nhẹ nhàng, cố gắng nhẹ nhàng mà mấy lần suýt ngã.
Lăng Phong bỗng chột dạ.
Hướng này chẳng phải là phòng của mẫu thân hắn sao?
"M* nói không sai, cũng may ta theo đuôi."
- Lão gia, ngài đêm đến có chuyện gì phân phó?
Một phụ nhân có chút tư sắc ưỡn ẹo đi ra. Đoán chừng lão gia muốn đi chơi đêm, bà ta làm nữ hạ nhân trong phủ, dù có tuổi rồi nhưng còn tuổi lang hổ, biết đâu lão gia thèm của lạ, ghé qua "thăm hỏi" một đêm, cũng không phải chuyện gì quá xấu.
- Cút, ngươi đêm nay đi đâu thi đi, để chỗ này cho ta.
Phòng Lâm Nghi Anh và phụ nhân vừa rồi ở cạnh nhau. Cũng là sau hôm giao kèo nọ mới an bài. Lăng Phong còn nghĩ có một người ở cạnh sẽ an toàn chút. Hóa ra lão Lăng Hùng nói một câu đã thành không có gì.
- Lâm muội, nàng ngủ chưa?
- ...
- Lâm muội, lâu nay vào phủ, ta muốn sang xem tình hình muội có quen không?
- ...
Lăng Hùng gọi mãi không thấy, liền nóng ruột, lão ta biết chắc chắn Lâm Nghi Anh đang ở trong.
- Lâm muội, nếu không ta bước vào nhé?
- Lăng gia chủ, ngài có chuyện gì để mai sớm được không? Ta .. ngủ rồi.
Giọng Lâm Nghi Anh run run đáp lời, bà định im lặng cho qua chuyện, tưởng lão già sẽ bỏ đi. Ai ngờ lão này cứ bám dai như đỉa quấn lấy.
"Két" Lăng Hùng đẩy cửa bước vào không kiêng dè gì cả, cả người nóng ran rồi, hơi đâu mà chờ ngày mai.
Lăng Phong ở mái nhà đối diện mặt cũng nóng lên, tối nay e là có chuyện.
- Lão gia ... ngài ...
- Hì, công tử thật biết đùa. Vừa rồi công tử nhận xét hình như vẫn chưa hết. Nô gia tò mò muốn được chỉ giáo thêm, muốn mời công tử nói thêm một chút, không biết ... Công tử có thể hoàn thành chút tâm ý này của nô gia chứ? "Ặc, từ chối thế quái nào được."
Lăng Phong nghĩ một lát, đang định khiêm tốn chút, bắt đầu là khen :
- Ra vậy. Tiếng đàn của cô nương sao? Rất hay. Ví dụ như đoạn gì đầu bài, ài không nhớ rõ, nhưng đại loại là khiến ta như lạc lên tiên giới ...
Càng nói càng thành phê bình :
- Có điều, xin phép cho tại hạ nói thẳng, ở chỗ tại hạ, nhiều thứ còn hay không kém. Còn nhớ hồi ta 5 tuổi, ...
"Người này, lúc nào cũng vậy?" Ngô Oánh Oánh vẫn giữ ý cười.
Lăng Phong vẫn thao thao bất tuyệt :
- Âm sắc cô nương đánh ra tuy trầm bổng đa dạng, nhưng vẫn bị lệch tông? Còn lệch tông là gì thì tại hạ cũng không biết phải nói thế nào nữa? Kiểu như đáng lý nó là thế nhưng nàng đánh không đúng thế, ài, giải thích thế không ổn nhỉ ... Khụ. Tại hạ có chút đắng miệng, Ngô cô nương có thể nào cho ta xin miếng nước, nhuận mồm chút.
Lăng Phong dở khóc dở cười.
Hắn rất sợ gọi nước bị mất tiền, nghe nói trong mấy chỗ này giá đồ uống cũng rất cao.
Ngô Oánh Oánh làm vẻ mặt thất thố, nàng tự tay rót một cốc trà nhỏ :
- Nô gia thất lễ quá. Xin mời công tử ngồi.
Nếu giới hâm mộ mà nhìn thấy cảnh tiên nữ khom ngưuời rót trà cho thằng ngu này uống, chỉ sợ phun máu mà chết.
Ngô Oánh Oánh hơi cúi người khiến lăng Phong cứ phải cố ngẩng lên nhìn cái khe ngực ẩn hiện kia, sau đó lại vội vàng quay đi. Bình thường sắc lang như hắn sẽ chả làm thế, có gì cứ nhìn thẳng là xong, có điều không biết sao hôm nay không khí "bàn luận âm nhạc" làm hắn phải ra vẻ chính nhân quân tử.
Lăng Phong chọn đại cái đề mục nói bừa :
- Khuê phòng cô nương thật giản gị, không hợp tẹo nào.
- Công tử nói không hợp là vì sao?
Ngô Oánh Oánh khó hiểu nhìn hắn.
Phòng Ngô Oảnh Oánh hơi quá giản dị so với thứ nàng nên có.
Ví dụ đáng lý ra vàng bạc đá quý, bảo ngọc dạ minh châu phải để khắp phòng, hoặc vải vóc lụa là, tranh chữ này nọ treo khắp nơi. Không thì cũng tủ áo, tủ giày, bàn trang điểm đầy ắp mỹ phẩm. Kiến trúc cũng nên phá cách một chút, Ai Cập Ấn Độ La Mã.
Cái phòng này, Lăng Phong nhìn lên nhìn xuống mãi cũng chả có cái vẹo gì đáng giá, rèm che phòng trong chắc để ngủ, còn lại bàn ghế đơn sơ, giá để cây đàn, nhìn mãi cũng chỉ có chừng đó.
- À, ý tại hạ, chỗ này chỉ có thể dành cho cô nương nhà nghèo nào đó ở thôi.
- Nô gia cũng rất nghèo mà.
Lăng Phong toát mồ hôi.
Đây là lời kịch kinh điển của các chị em: "thiếp phận gái dặm trường, mong chàng hãy nâng niu". Lăng Phong vừa nghĩ vừa tự nhắc mình, chốn phong nguyệt, phải cẩn thận một chút. Tháng này còn chưa có nhận lương đâu, nổi hứng làm càn là cả năm húp cháo.
Liền vội đánh lạc hướng :
- Haha, không không, tại hạ nói bừa mà thôi, Ngô cô nương chớ trách. Cũng chỉ vì bị dung nhan của cô nương làm tinh thần không yên.
Ngô Oánh Oánh bỗng hỏi một câu ngoài ý :
- Công tử rất thích nữ nhân giản dị à?
"Câu này ý gì?"
- Thực ra chỉ cần nữ nhân là ta thích hết, lúc giản dị cần giản dị, lúc khuê các có khuê các, vậy mới thú vị, haha.
- Công tử thật tham lam.
Ngô Oánh Oánh đưa mắt một cái, suýt làm Lăng Phong ngã ra.
Đến đây thì hắn xác định nàng ta và Ngô cô nương kia là 2 người, cái kiểu liếc mắt đưa tình này, tuyệt đối khác nhau.
Đang lúc đề tài hay thì bên ngoài nha hoàn cắt đứt mạch tự sướng của Lăng Phong :
- Tiểu thư, là Mạc lãnh binh ở phòng ngoài, đại tỷ nói tiểu thư nên ra gặp một chút.
- ...
Chỉ lát sau, Lăng Phong phải lủi thủi ra về bằng cửa sau, cửa trước đã bị đại quân của vị Mạc chó chết nào đó chặn hết rồi.
"Ài, kiếp trước kiếp sau gì thì cũng không thể đấu với đám đại gia được."
Nói thì nói thế, nếu đem Lăng Phong so với những kẻ khác, hắn đã quá may mắn rồi, coi như công lao hai tên đầu trâu mặt ngựa tái tạo.
Thử nghĩ thư đồng như Lăng Phong, cùng lắm thì ba hoa chém gió với đám thư đồng khác, còn đòi gặp mỹ nữ nói vài ba câu thế nào được? Đã thế còn chả tốn đồng nào. Nên biết Lăng nhị thiếu Lăng Hải hôm nay vung cả vạn lượng mà còn phải thất thểu ra về tay không.
...
Một tháng trở lại đây, Lăng Phong không hề chỉ ăn rồi ra đường đi dạo. Hắn bắt đầu luyện tập thân thể mình một chút.
Đầu tiên chỉ đơn giản những bài tập luyện thân. Bởi cái thân thể của tên "Lăng Phong" này cả 20 năm không thèm thể dục thể thao, thời gian đầu cũng khiến Lăng Phong rất khổ cực, thầm mắng không biết bao nhiêu lần. Nhưng có khổ luyện thì có tiến triển, xương cốt đã định hình muốn dẻo dai tuy khó, nhưng ít nhất cơ thể cũng nhẹ nhàng bền bỉ hơn một chút.
Mặc lão rất để ý đến điều này.
Lão là quân nhân xuất thân, thấy Lăng Phong biểu hiện kỳ quái liền chú ý ngay. Bởi thông thường vào thời đại này, nếu không phải muốn luyện võ, chả thằng nào lại đi rèn luyện làm gì.
- Công tử muốn luyện võ?
- Đúng vậy, dù sao có chút sức khỏe vẫn hơn.
- Công tử muốn dùng vũ khí nào?
Lăng Phong nghĩ rồi đáp :
- Vũ khí? Xem nào. Kiếm thì sao?
Dù sao nghe cái danh "kiếm khách" vẫn là hay nhất.
- Kiếm thì e lão không hiểu lắm. Thương pháp thì lão biết một chút. - Mặc lão trầm ngâm.
- Thương pháp?
Lăng Phong không thích dùng thương cho lắm. Hơi dài, không được linh hoạt, không được tiêu sái, tán gái không tiện.
Mặc lão cười dài :
- Haha, không thích cũng không sao cả. Trước khi luyện thương hay kiếm, rèn luyện gân cốt đều phải làm. Vậy đi, từ giờ lão sẽ giúp công tử một tay.
Lão rất vui vẻ khi thấy Lăng Phong có lòng tập luyện. Lâm lão tướng quân đã mất, Mặc lão luôn hi vọng hậu duệ của lão tướng quân đi theo con đường binh võ. Lão từng thất vọng, cứ tưởng tên Lăng Phong ù ù cạc cạc 20 năm coi như đã hoàn toàn hỏng tương lai rồi.
Còn chuyện dùng vũ khí gì thì còn lâu lắm, mỗi người có một sở trường, nhưng sở trường là gì thì phải thử mới biết được. Trong quân đội lắm kẻ ban đầu cũng không thích dùng thương, về sau đánh trận rồi thì lại khoái thương pháp nhất. Hơn nữa, hạ bàn và quyền pháp chưa có thì chả luyện được vũ khí gì cả.
Còn Lăng Phong, hắn phát hiện một chuyện khác khá thú vị.
Chính là cái "Deja vu" lần nọ.
Lần trước tình cờ "nhìn thấy" Lăng Hùng nói thầm, Lăng Phong chỉ nghĩ đó là một kiểu ảo giác. Nhưng trong lúc luyện tập gần đây, hắn nhận ra hình như thứ này không chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, mà có thể tự bản thân phát động.
Trong một lần tình cờ, lúc chạy bộ gần như kiệt sức, Lăng Phong nhìn về cái cây phía trước mặt, mong muốn tới gần nó để dựa vào, đột nhiên hắn có cảm giác như thân thể mình như bay lại gần thật, rùng mình tỉnh lại thì hóa ra chỉ là ảo cảnh. Một lần khác, hắn muốn nghe đám nha hoàn bàn tán gì về mình, cố gắng tập trung, thì rõ ràng nghe được tiếng cười nói của bọn họ, to rõ như ngay bên tai.
Hắn không rõ mấy chuyện này là gì, nhưng hắn đoán, nó xuất hiện khi hắn thực sự tập trung vào mục đích, và có xác suất thành công, mặc dù không cao lắm.
Cho đến hiện tại, sau một tháng thử nghiệm các kiểu kích phát, Lăng Phong bắt đầu nằm được yếu quyết. Thứ "ảo giác" này là một kiểu kỹ năng có thật trên cơ thể hắn. Chỉ cần Lăng Phong tập trung vào một phương vị nhất định, hắn sẽ có thể nghe nhìn về phía đó to rõ hơn, có cảm giác như linh hồn phóng ra khỏi cơ thể để đến chỗ đó vậy. Chỉ là khoảng cách không xa, độ chính xác cũng không cao.
...
Thư phòng Lăng gia.
Lăng Hùng đang ngồi trong phòng nhắm mắt thoải mái, một nha hoàn đang cúi rửa chân cho lão. Nhìn đứa nha hoàn mới 15 tuổi đang cúi cúi, Lăng Hùng cười dâm tiện nhìn chằm chằm nói :
- Tiểu Thúy à, ngươi nói thần vật của lão gia có nên tẩy rửa một chút không đây?
- Dạ.
Chỉ thấy nha hoàn còn chưa phát dục đầy đủ kia có vẻ cũng đã quen, bằt đầu ngại ngùng kéo quần lão ta xuống
Lúc này, ngay bên trên có một ánh mắt đang nhìn lén, miệng lầm bầm chửi rủa.
Lăng Phong đang ngồi trên nóc nhà, gỡ một miếng gạch nhìn xuống. Nhìn thấy cảnh tượng kia suýt chút phá luôn nóc bay xuống bày tỏ quan ngại.
Từ khi nắm trong tay khả năng nghe nhìn kỳ quái kia, Lăng Phong cũng đứng ngồi không yên, ngứa ngáy muốn dùng thử. Hắn chưa đủ vô lại đi nhìn lén nữ nhân tắm, nên chuyển mục tiêu qua lão Lăng Hùng. Lăng Phong gần đây nhận ra lão già này ánh mắt nhìn Lâm thị mẫu thân hắn rất hèn mọn, đâm ra khó chịu không thôi.
- Lão gia.
- Có chuyện gì?
Đang thoải mái sắp đến chỗ quan trọng thì bị phá đám, giọng lăng Hùng gắt gỏng.
Lão quản gia đứng ở ngoài nói với vào :
- Chuyện nàng kia đã sắp xếp tốt.
- Lui đi.
Nói rồi Lăng Hùng quay qua đứa nha hoàn :
- Chạy về nói phu nhân có thể tối nay ta phải ở lại thư phòng làm việc khuya.
- Dạ.
Tiểu Thủy cúi cúi gật gật lui ra. Lão Hùng còn kịp với tay bóp mông nàng ta một cái mới chịu tha.
Đợi một lúc Tiểu Thúy lui ra, Lăng Hùng bắt đầu chỉnh lại áo quần, sau đó bước ra khỏi thư phòng.
Lăng Phong lặng lẽ đi theo hắn dọc trên mái nhà. May cho hắn là phủ này khá san sát nhau, Lăng Phong không phải nhảy xuống đất mà có thể đi lại ở bên trên, có điều hắn làm gì có thân pháp bá đạo mà di chuyển nhẹ nhàng, cố gắng nhẹ nhàng mà mấy lần suýt ngã.
Lăng Phong bỗng chột dạ.
Hướng này chẳng phải là phòng của mẫu thân hắn sao?
"M* nói không sai, cũng may ta theo đuôi."
- Lão gia, ngài đêm đến có chuyện gì phân phó?
Một phụ nhân có chút tư sắc ưỡn ẹo đi ra. Đoán chừng lão gia muốn đi chơi đêm, bà ta làm nữ hạ nhân trong phủ, dù có tuổi rồi nhưng còn tuổi lang hổ, biết đâu lão gia thèm của lạ, ghé qua "thăm hỏi" một đêm, cũng không phải chuyện gì quá xấu.
- Cút, ngươi đêm nay đi đâu thi đi, để chỗ này cho ta.
Phòng Lâm Nghi Anh và phụ nhân vừa rồi ở cạnh nhau. Cũng là sau hôm giao kèo nọ mới an bài. Lăng Phong còn nghĩ có một người ở cạnh sẽ an toàn chút. Hóa ra lão Lăng Hùng nói một câu đã thành không có gì.
- Lâm muội, nàng ngủ chưa?
- ...
- Lâm muội, lâu nay vào phủ, ta muốn sang xem tình hình muội có quen không?
- ...
Lăng Hùng gọi mãi không thấy, liền nóng ruột, lão ta biết chắc chắn Lâm Nghi Anh đang ở trong.
- Lâm muội, nếu không ta bước vào nhé?
- Lăng gia chủ, ngài có chuyện gì để mai sớm được không? Ta .. ngủ rồi.
Giọng Lâm Nghi Anh run run đáp lời, bà định im lặng cho qua chuyện, tưởng lão già sẽ bỏ đi. Ai ngờ lão này cứ bám dai như đỉa quấn lấy.
"Két" Lăng Hùng đẩy cửa bước vào không kiêng dè gì cả, cả người nóng ran rồi, hơi đâu mà chờ ngày mai.
Lăng Phong ở mái nhà đối diện mặt cũng nóng lên, tối nay e là có chuyện.
- Lão gia ... ngài ...
Danh sách chương