Hàn Phong tỉnh.
Vừa rồi qua “cửa luân hồi” rất nhanh. Hắn còn tưởng sẽ bay vèo vèo như trong phim, hóa ra nháy mắt một cái đã xong, nửa điểm hứng thú cũng không có.
Còn đang mơ màng hồn xác lẫn lộn thì nghe tiếng ai đó khóc than :
- Con a, mau tỉnh lại, con mà chết mẹ biết sống thế nào ...
“Tình huống gì đây tình huống gì đây? Ông vừa bò lên ai lại đòi xuống rồi?”
Hắn vội mở mắt ra, chỉ thấy ... một mảnh trắng xóa. Hàn Phong không khỏi giật mình kinh hãi. Lạy Chúa amen đừng đầu thai trúng thằng mù đi.
- Ai đó, đang hỏi ta sao? - A, còn thở ... Phong nhi, con còn sống sao?
Chỉ nghe thấy một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai. Hàn Phong lập tức mếu máo, coi như chính thức nhận vai mới :
- Còn sống tốt. Để con nghỉ ngơi một lát, con muốn học thuộc ... À không đúng, con muốn nhớ lại chuyện cũ một chút.
- Được được, mẹ để con nghỉ.
“Phù!”
Cùng lúc, một luồng ký ức kỳ quái không biết từ đâu ào ào hiện ra trong đầu hắn.
“Từ từ từ từ, ký ức thỉnh ngài vào từ từ thôi, tiểu gia nhớ không kịp đâu.”
Cái xác này tên Lăng Phong. Đều một chữ Phong cả, cũng đỡ nhầm lẫn.
Đến đây, xin dành nửa phút mặc niệm vị anh hùng Lăng Phong, người vừa hy sinh anh dũng thân xác để nam chính Hàn Phong bắt đầu vai diễn.
Tên Lăng Phong này tầm 18 tuổi, à không phải, là 20. Thực ra chủ nhân của nó cũng không biết là bao nhiêu.
Bỏ đi, dù sao cũng vừa đẹp. Hàn Phong rất không muốn rớt vào một lão già 60, càng không muốn rơi vào một thằng nhóc 6 tuổi. Hắn xem mấy kịch bản đầu thai, dị ứng nhất là thể loại rớt vào trẻ con, làm “thần đồng” cái gì đó, quá giả tạo!
Tên Phong này sống cùng mẹ trong một căn nhà cũ kỹ, bà họ Lâm. Hắn vừa sinh ra đã bị cha bỏ rơi, người cha tên Lăng Chiến.
Mẹ hắn Lâm thị sinh ra hắn lúc còn rất trẻ. Cũng vì chuyện này mà bà bị gia tộc đuổi ra ngoài. Bà từng tìm tới nhà Lăng Chiến muốn ông ta nhận con. Lăng Chiến hình như đã muốn đồng ý, nhưng gặp phải chuyện gì đó mà bất thành. Cho nên hai mẹ con Lăng Phong phải ra ngoài sống tạm bợ. Tạm bợ một lần mất những 20 năm.
Còn may lão Lăng Chiến kia còn chút tình người, lén lút đứng tên làm giấy khai sinh cho đứa con này thành Lăng Phong. Bằng không hắn đã theo họ mẹ, thành tài tử điện ảnh Lâm Phong. Với gia thế của Lâm gia, bây giờ Lăng Phong phải là vai con cháu tướng gia, kịch bản phải là “Trọng sinh phong lưu Lâm thiếu gia”. Ài, chỉ lệch một chút.
Trong ký ức xuất hiện thêm vài khuôn mặt khác, vài đại bá đại thẩm, vài đứa bé. Sau đó ... liền trống không. Những thông tin thời gian địa điểm mang tính chất thời sự trọng điểm không có nổi một cái, căn bản không thể xác định đây đang là chỗ nào năm bao nhiêu.
“Từ từ đã, vậy là ... hết rồi? Chỉ có như vậy?” Hàn Phong choáng váng.
Hàn Phong có xúc động muốn chết xuống tìm tên Lăng Phong kia hỏi cho ra nhẽ, sống 20 năm kiểu gì ký ức viết chưa được 5 dòng đã hết.
Liền hắng giọng :
- Mẹ, khụ, ngài đâu rồi?
- Phong nhi, cần mẹ giúp gì sao?
- À, là thế này. Làm sao trước mắt con trắng xóa như vậy, chẳng lẽ con bị mù sao?
Giọng nói kia thấp thỏm :
- A, đợi ta lấy nó ra.
“Lấy nó ra?”
Người nọ giống như kéo một cái. Hóa ra hắn bị che khăn trắng trước mắt. Ài, còn chưa chết đã bị che khăn trắng.
Hàn Phong thở ra, vậy cũng may, còn hơn xuyên trúng thằng mù.
Bỗng nhớ đến một vấn đề trọng yếu, Hàn Phong liền gắng cảm nhận “bên dưới”.
Lại thở ra cái nữa.
Rất tốt, tuy vẫn không động đậy được chân tay, nhưng cái chỗ kia vẫn có cảm giác. Xuyên sao thì xuyên, đui mù có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu như trúng thằng liệt dương Phong ca sẽ tự sát ngay lập tức.
- Đói không? Để mẹ chuẩn bị ít đồ ăn cho con.
- Con không đói, để chốc nữa đi.
Lăng Phong vẫn chưa quen xưng hô, người mẹ này đối với hắn vẫn khá xa lạ. Trọng yếu hơn là, hắn muốn tránh đụng độ với mẫu thân họ Lâm kia.
Con người ai cũng có thứ cảm giác thân thuộc đối với người thân, nhất là người mẹ đối với con cái. Lăng Phong sợ mình bị phát hiện "tráo hồn đổi xác" với con trai bà. Điểm qua ký ức thấy Lâm thị dù cuộc sống khó khăn vẫn chăm sóc hắn ân cần, hắn càng không nỡ để bà biết sự thật.
Suy nghĩ một lát, Lăng Phong lại ngủ thiếp đi, cái thân thể mới này xem ra khá yếu ớt. Nhân tiện nói luôn, thân thể suy yếu, thiếu thốn dương khí, dân gian hay gọi là "quỷ nhập thân", cũng là có lý của nó cả.
...
Một ngày trôi qua, Lăng Phong đang đứng ở cổng nhìn ra xung quanh.
Nhà cửa màu sắc cổ đại, không khí sặc mùi cổ đại, trong mồm toàn là vị cổ đại.
Với tư cách là fan truyện xuyên không, Hàn Phong chỉ mất nửa cái nháy mắt liền hiểu.
Đen, xuyên về cổ đại.
Cái thời đại này liền chim còn khó đẻ, cho dù làm Hoàng đế cũng buồn chết đi. Có thể lên mạng không? Có thể game không? Có thể đi club nghe Trance không? Có thể xem AV không? Tất cả đều không.
Nhưng lạc quan mà nói, trong hàng tỷ người Phong ca lại được chọn ném về cổ đại. Đây chính là một loại khẳng định cho nhân phẩm cao đẹp của hắn đi.
Ngay lập tức, một câu hỏi kinh điển bật ra trong đầu hắn.
"Nếu ta quay về quá khứ, chẳng may làm lịch sử đổi thay. Vậy về sau làm sao có ta ở kiếp trước? Không có kiếp trước kia làm sao lại sinh ra chuyện kiếp này? Hay bởi kiếp này của ta đã bị sắp sẵn tất cả, hoặc vô cùng tệ hại, không thể thay đổi cái gì trong lịch sử?"
Bỏ đi, đây không phải vấn đề.
Có điều lại phải nói một chút, người ta gọi thể loại là “xuyên qua”, thì phải là toàn thân đều qua, thuận tiện còn cầm theo ít trang sức vũ khí, tiện bề sau này còn yy. Còn như Phong ca đây phải gọi là ... mượn xác đầu thai mới đúng.
Mà lại bỏ đi, là gì cũng không phải vấn đề.
Tóm lại, xin hoan nghênh đồng chí Hàn Phong đã đến với ...
Từ từ, đây là thời nào?
Phong ca học lịch sử rõ nhất chỉ có hai giai đoạn, Tam Quốc Chí và Tây Du Ký, khụ, là Tam Quốc và nhà Đường. Cũng không phải lịch sử nhà Đường có cái gì thú vị, mà là nữ nhân thời này mặc áo cổ ngang lộ ra khe rãnh, rất tiến bộ. Nếu đen đủi xuyên về cỡ trước thời Tây Hán, Phong ca coi như xuyên cũng như không.
Lăng Phong quyểt định đi dạo một vòng. Hắn cần biết mình chuyển kiếp đến nơi nào. Bằng không không có cái mà báo cáo với độc giả.
Chỗ hắn ở vô cùng lụp xụp rách nát, lác đác có vài bóng người rách nát thất thểu qua lại, Lăng Phong có cảm tưởng đang trong một bộ phim zombie.
Nhìn cái khung cảnh này, Lăng Phong không hề chán nản, ngược lại còn hào hứng. Hắn cảm thấy không bao lâu nữa thôi, giữa cái xã hội thấp kém này Phong ca hắn sẽ nổi bật. Xuyên không cổ đại chẳng phải đều vậy cả sao? Phổ biến nhất là làm hoàng đế, tệ lắm thì cũng là vương hầu, đây gần như đã thành định luật xuyên không, Phong ca hắn lẽ nào là ngoại lệ được?
Mà chắc không?
Nói giống như, trong 10000 người bỏ đại học giữa chừng, có 1 người là Bill Gates thành tỷ phú, viết một quyển tự truyện. Ngươi đọc truyện của hắn, có nghĩ đến mình mà bỏ học cũng làm Bill Gates hay không? Không đi.
Bỏ đi, phải lạc quan.
Có điều, Lăng Phong lạc quan không được bao lâu. Hắn phát hiện chủ nhân của cái xác này nhân duyên rất kém, tốt xấu cũng vừa chết đi sống lại, thế mà lượn hai ba vòng xóm giếng đừng nói người tới chúc mừng, liền đánh mắt chào hỏi cũng không có ai. Tất cả mọi người thấy hắn đều vẻ mặt cổ quái đi đường vòng.
Đây là chuyện gì nha?
Người khác không tình nguyện bắt chuyện, vậy thì Phong ca sẽ bắt chuyện.
Mất nửa ngày mai phục, hắn rút cục tóm được một tên thiếu niên xấu số.
- A ...
Tên thiếu niên bị Lăng Phong chụp lấy tay kéo vào góc, đang vô cùng sợ hãi.
Tên Lăng Phong này nghe nói đã nằm giường 3 ngày, xung quanh xóm giềng đã chuẩn bị đem đi chôn hộ Lâm thị, thế quái nào lại nhăn răng ở đây? Hơn nữa, bình thường Lăng Phong bộ dạng luôn ủ rũ yếu ớt, nào có cười đê tiện như vậy?
- Ngươi ... là người hay quỷ?
Lăng Phong cười nhã nhặn :
- Ngươi nói xem?
- Quỷ? - Tên kia cẩn thận hỏi dò.
Lăng Phong không phủ nhận cũng không thừa nhận. Giả làm quỷ càng dễ tra khảo. Liền hất hàm :
- Quý danh?
Tên thiếu niên sắc mặt tím đen, run cầm cập nói :
- Không cần quý, tiểu đệ tên A Cẩu.
- Tên hay!
A Cẩu được “quỷ” khen tên hay, cười so với khóc còn khó coi hơn :
- Lăng đại ca, tiểu đệ ngày thường cũng không đắc tội huynh, huynh sống khôn thác thiêng, đừng hại tiểu đệ nha.
Lăng Phong liền mở lời :
- Không cần vội. Có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi một chút.
A Cẩu nhịn không được nuốt nước miếng :
- Ngoại trừ chuyện ta đã sờ Tiểu Thúy những chỗ nào, còn lại ...
- A? Ta chính là hỏi ngươi sờ Tiểu Thúy ra sao đấy? Cầm tay chưa?
A Cẩu nhu thuận đáp :
- Đại ca lại khinh thường tiểu đệ quá. Đã ... đến đùi rồi.
- Đùi rồi? Khá.
A Cẩu lập tức quên luôn đối phương là “quỷ”, hào hứng nói :
- Hôm nay ta hẹn nàng ấy rồi, hy vọng có thể lên cao một chút. Lăng đại ca, có gì cho ta qua hôm nay đi, được không? Bằng không ta sẽ chết rất oan ức.
- Sờ lên cao thôi thì làm gì? Phải làm tới luôn chứ?
- Làm tới luôn? - A Cẩu mờ mịt.
Lăng Phong lúc này mới tỉnh ra :
- Khụ, bỏ đi. Hiện tại là triều đại nào?
- Đại Tống.
Lăng Phong gật đầu, Tống triều? Ừm, cũng tạm được. Chỉ không biết đang là Bắc Tống hay Nam Tống, Bắc Tống thì sẽ có loạn Liêu Kim, Nam Tống thì loạn Mông Cổ. Cái quốc gia Tống này có thể nói là bạc nhược nhất trong lịch sử.
- Ai đang làm Hoàng đế?
A Cẩu gãi đầu :
- Quan gia?
- Biết là Quan gia, ta hỏi tên hắn là gì? Triệu Khuông Dận?
A Cẩu kinh hoàng biến sắc :
- Ngươi ... dám gọi thẳng tục danh của Thái Tổ?
Lăng Phong nghiêm túc :
- Ta là quỷ, quên?
A Cẩu lập tức bình tĩnh. Đúng vậy nha, quỷ còn cần kiêng kỵ sao?
Tiếp nửa ngày tra hỏi A Cẩu, Lăng Phong lại chẳng biết thêm được nhiều lắm. Thằng nhãi kia cũng chỉ là xóm nhà lá, biết được Thái Tổ tên Triệu Khuông Dận đã là cực hạn trí tuệ của hắn.
Chỉ biết chỗ này là một làng nghèo tập trung dân làm thuê, nằm ở góc tây kinh thành Trường An, quốc gia Đại Tống. Hoàng đế không phải Triệu Khuông Dận, vì đã có miếu hiệu Thái Tổ, tức là lão ta đã chết. A Cẩu còn nói Thái Tổ đã xuống mồ được cả trăm năm.
Chỉ là ...
Đại Tống kinh đô đâu phải Trường An? Phải là Khai Phong, không thì Lâm An.
Lại với tư cách fan truyện xuyên không, thấm nhuần nguyên lý thế giói song song, Phong ca liền ném ra một cái nhận định kinh điển.
Đây có lẽ nào là ... dị giới?
Tốt. Âm phủ cũng phổ cập điện thoại, nói không chừng dị giới cũng có mạng để xài đi?
Kể cả không có mạng, vẫn khá tốt.
Nghe nói dị giới đều không xài pháp luật, mà phổ cập cái gì “cường giả vi tôn”. Gian dâm cướp bóc chỉ cần thằng nào mạnh liền làm vua. Thần kỳ hơn là, cứ thằng nào khuyết tật thất bại ở thế giới cũ, xuyên qua dị giới đều là ưu tú. Phong ca đương nhiên không khuyết tật, nhưng chính là thành phần thất bại.
Lại nghe nói, nữ nhân dị giới đều rất dễ hái. Cưỡng gian môt lần, lập tức sẽ nằm vật ra đưa mông ra ... À không đúng, một mực yêu thương nhung nhớ nam chính, nguyện ý vì nam chính tìm chết.
Dị giới, rất hoàn hảo, rất đáng mong chờ.
"Ọc ọc"
Cái bụng đói bỗng cất tiếng phản đối. Lăng Phong cũng chả thèm suy nghĩ thêm, tạm chốt lại thể loại kịch bản là xuyên không dị giới. Dù sao âm phủ đều đã ghé qua, liền Diêm Vương còn chửi cả vào mặt, dị giới hay không cũng để ra sau.
Vừa rồi qua “cửa luân hồi” rất nhanh. Hắn còn tưởng sẽ bay vèo vèo như trong phim, hóa ra nháy mắt một cái đã xong, nửa điểm hứng thú cũng không có.
Còn đang mơ màng hồn xác lẫn lộn thì nghe tiếng ai đó khóc than :
- Con a, mau tỉnh lại, con mà chết mẹ biết sống thế nào ...
“Tình huống gì đây tình huống gì đây? Ông vừa bò lên ai lại đòi xuống rồi?”
Hắn vội mở mắt ra, chỉ thấy ... một mảnh trắng xóa. Hàn Phong không khỏi giật mình kinh hãi. Lạy Chúa amen đừng đầu thai trúng thằng mù đi.
- Ai đó, đang hỏi ta sao? - A, còn thở ... Phong nhi, con còn sống sao?
Chỉ nghe thấy một giọng nói ôn nhu vang lên bên tai. Hàn Phong lập tức mếu máo, coi như chính thức nhận vai mới :
- Còn sống tốt. Để con nghỉ ngơi một lát, con muốn học thuộc ... À không đúng, con muốn nhớ lại chuyện cũ một chút.
- Được được, mẹ để con nghỉ.
“Phù!”
Cùng lúc, một luồng ký ức kỳ quái không biết từ đâu ào ào hiện ra trong đầu hắn.
“Từ từ từ từ, ký ức thỉnh ngài vào từ từ thôi, tiểu gia nhớ không kịp đâu.”
Cái xác này tên Lăng Phong. Đều một chữ Phong cả, cũng đỡ nhầm lẫn.
Đến đây, xin dành nửa phút mặc niệm vị anh hùng Lăng Phong, người vừa hy sinh anh dũng thân xác để nam chính Hàn Phong bắt đầu vai diễn.
Tên Lăng Phong này tầm 18 tuổi, à không phải, là 20. Thực ra chủ nhân của nó cũng không biết là bao nhiêu.
Bỏ đi, dù sao cũng vừa đẹp. Hàn Phong rất không muốn rớt vào một lão già 60, càng không muốn rơi vào một thằng nhóc 6 tuổi. Hắn xem mấy kịch bản đầu thai, dị ứng nhất là thể loại rớt vào trẻ con, làm “thần đồng” cái gì đó, quá giả tạo!
Tên Phong này sống cùng mẹ trong một căn nhà cũ kỹ, bà họ Lâm. Hắn vừa sinh ra đã bị cha bỏ rơi, người cha tên Lăng Chiến.
Mẹ hắn Lâm thị sinh ra hắn lúc còn rất trẻ. Cũng vì chuyện này mà bà bị gia tộc đuổi ra ngoài. Bà từng tìm tới nhà Lăng Chiến muốn ông ta nhận con. Lăng Chiến hình như đã muốn đồng ý, nhưng gặp phải chuyện gì đó mà bất thành. Cho nên hai mẹ con Lăng Phong phải ra ngoài sống tạm bợ. Tạm bợ một lần mất những 20 năm.
Còn may lão Lăng Chiến kia còn chút tình người, lén lút đứng tên làm giấy khai sinh cho đứa con này thành Lăng Phong. Bằng không hắn đã theo họ mẹ, thành tài tử điện ảnh Lâm Phong. Với gia thế của Lâm gia, bây giờ Lăng Phong phải là vai con cháu tướng gia, kịch bản phải là “Trọng sinh phong lưu Lâm thiếu gia”. Ài, chỉ lệch một chút.
Trong ký ức xuất hiện thêm vài khuôn mặt khác, vài đại bá đại thẩm, vài đứa bé. Sau đó ... liền trống không. Những thông tin thời gian địa điểm mang tính chất thời sự trọng điểm không có nổi một cái, căn bản không thể xác định đây đang là chỗ nào năm bao nhiêu.
“Từ từ đã, vậy là ... hết rồi? Chỉ có như vậy?” Hàn Phong choáng váng.
Hàn Phong có xúc động muốn chết xuống tìm tên Lăng Phong kia hỏi cho ra nhẽ, sống 20 năm kiểu gì ký ức viết chưa được 5 dòng đã hết.
Liền hắng giọng :
- Mẹ, khụ, ngài đâu rồi?
- Phong nhi, cần mẹ giúp gì sao?
- À, là thế này. Làm sao trước mắt con trắng xóa như vậy, chẳng lẽ con bị mù sao?
Giọng nói kia thấp thỏm :
- A, đợi ta lấy nó ra.
“Lấy nó ra?”
Người nọ giống như kéo một cái. Hóa ra hắn bị che khăn trắng trước mắt. Ài, còn chưa chết đã bị che khăn trắng.
Hàn Phong thở ra, vậy cũng may, còn hơn xuyên trúng thằng mù.
Bỗng nhớ đến một vấn đề trọng yếu, Hàn Phong liền gắng cảm nhận “bên dưới”.
Lại thở ra cái nữa.
Rất tốt, tuy vẫn không động đậy được chân tay, nhưng cái chỗ kia vẫn có cảm giác. Xuyên sao thì xuyên, đui mù có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu như trúng thằng liệt dương Phong ca sẽ tự sát ngay lập tức.
- Đói không? Để mẹ chuẩn bị ít đồ ăn cho con.
- Con không đói, để chốc nữa đi.
Lăng Phong vẫn chưa quen xưng hô, người mẹ này đối với hắn vẫn khá xa lạ. Trọng yếu hơn là, hắn muốn tránh đụng độ với mẫu thân họ Lâm kia.
Con người ai cũng có thứ cảm giác thân thuộc đối với người thân, nhất là người mẹ đối với con cái. Lăng Phong sợ mình bị phát hiện "tráo hồn đổi xác" với con trai bà. Điểm qua ký ức thấy Lâm thị dù cuộc sống khó khăn vẫn chăm sóc hắn ân cần, hắn càng không nỡ để bà biết sự thật.
Suy nghĩ một lát, Lăng Phong lại ngủ thiếp đi, cái thân thể mới này xem ra khá yếu ớt. Nhân tiện nói luôn, thân thể suy yếu, thiếu thốn dương khí, dân gian hay gọi là "quỷ nhập thân", cũng là có lý của nó cả.
...
Một ngày trôi qua, Lăng Phong đang đứng ở cổng nhìn ra xung quanh.
Nhà cửa màu sắc cổ đại, không khí sặc mùi cổ đại, trong mồm toàn là vị cổ đại.
Với tư cách là fan truyện xuyên không, Hàn Phong chỉ mất nửa cái nháy mắt liền hiểu.
Đen, xuyên về cổ đại.
Cái thời đại này liền chim còn khó đẻ, cho dù làm Hoàng đế cũng buồn chết đi. Có thể lên mạng không? Có thể game không? Có thể đi club nghe Trance không? Có thể xem AV không? Tất cả đều không.
Nhưng lạc quan mà nói, trong hàng tỷ người Phong ca lại được chọn ném về cổ đại. Đây chính là một loại khẳng định cho nhân phẩm cao đẹp của hắn đi.
Ngay lập tức, một câu hỏi kinh điển bật ra trong đầu hắn.
"Nếu ta quay về quá khứ, chẳng may làm lịch sử đổi thay. Vậy về sau làm sao có ta ở kiếp trước? Không có kiếp trước kia làm sao lại sinh ra chuyện kiếp này? Hay bởi kiếp này của ta đã bị sắp sẵn tất cả, hoặc vô cùng tệ hại, không thể thay đổi cái gì trong lịch sử?"
Bỏ đi, đây không phải vấn đề.
Có điều lại phải nói một chút, người ta gọi thể loại là “xuyên qua”, thì phải là toàn thân đều qua, thuận tiện còn cầm theo ít trang sức vũ khí, tiện bề sau này còn yy. Còn như Phong ca đây phải gọi là ... mượn xác đầu thai mới đúng.
Mà lại bỏ đi, là gì cũng không phải vấn đề.
Tóm lại, xin hoan nghênh đồng chí Hàn Phong đã đến với ...
Từ từ, đây là thời nào?
Phong ca học lịch sử rõ nhất chỉ có hai giai đoạn, Tam Quốc Chí và Tây Du Ký, khụ, là Tam Quốc và nhà Đường. Cũng không phải lịch sử nhà Đường có cái gì thú vị, mà là nữ nhân thời này mặc áo cổ ngang lộ ra khe rãnh, rất tiến bộ. Nếu đen đủi xuyên về cỡ trước thời Tây Hán, Phong ca coi như xuyên cũng như không.
Lăng Phong quyểt định đi dạo một vòng. Hắn cần biết mình chuyển kiếp đến nơi nào. Bằng không không có cái mà báo cáo với độc giả.
Chỗ hắn ở vô cùng lụp xụp rách nát, lác đác có vài bóng người rách nát thất thểu qua lại, Lăng Phong có cảm tưởng đang trong một bộ phim zombie.
Nhìn cái khung cảnh này, Lăng Phong không hề chán nản, ngược lại còn hào hứng. Hắn cảm thấy không bao lâu nữa thôi, giữa cái xã hội thấp kém này Phong ca hắn sẽ nổi bật. Xuyên không cổ đại chẳng phải đều vậy cả sao? Phổ biến nhất là làm hoàng đế, tệ lắm thì cũng là vương hầu, đây gần như đã thành định luật xuyên không, Phong ca hắn lẽ nào là ngoại lệ được?
Mà chắc không?
Nói giống như, trong 10000 người bỏ đại học giữa chừng, có 1 người là Bill Gates thành tỷ phú, viết một quyển tự truyện. Ngươi đọc truyện của hắn, có nghĩ đến mình mà bỏ học cũng làm Bill Gates hay không? Không đi.
Bỏ đi, phải lạc quan.
Có điều, Lăng Phong lạc quan không được bao lâu. Hắn phát hiện chủ nhân của cái xác này nhân duyên rất kém, tốt xấu cũng vừa chết đi sống lại, thế mà lượn hai ba vòng xóm giếng đừng nói người tới chúc mừng, liền đánh mắt chào hỏi cũng không có ai. Tất cả mọi người thấy hắn đều vẻ mặt cổ quái đi đường vòng.
Đây là chuyện gì nha?
Người khác không tình nguyện bắt chuyện, vậy thì Phong ca sẽ bắt chuyện.
Mất nửa ngày mai phục, hắn rút cục tóm được một tên thiếu niên xấu số.
- A ...
Tên thiếu niên bị Lăng Phong chụp lấy tay kéo vào góc, đang vô cùng sợ hãi.
Tên Lăng Phong này nghe nói đã nằm giường 3 ngày, xung quanh xóm giềng đã chuẩn bị đem đi chôn hộ Lâm thị, thế quái nào lại nhăn răng ở đây? Hơn nữa, bình thường Lăng Phong bộ dạng luôn ủ rũ yếu ớt, nào có cười đê tiện như vậy?
- Ngươi ... là người hay quỷ?
Lăng Phong cười nhã nhặn :
- Ngươi nói xem?
- Quỷ? - Tên kia cẩn thận hỏi dò.
Lăng Phong không phủ nhận cũng không thừa nhận. Giả làm quỷ càng dễ tra khảo. Liền hất hàm :
- Quý danh?
Tên thiếu niên sắc mặt tím đen, run cầm cập nói :
- Không cần quý, tiểu đệ tên A Cẩu.
- Tên hay!
A Cẩu được “quỷ” khen tên hay, cười so với khóc còn khó coi hơn :
- Lăng đại ca, tiểu đệ ngày thường cũng không đắc tội huynh, huynh sống khôn thác thiêng, đừng hại tiểu đệ nha.
Lăng Phong liền mở lời :
- Không cần vội. Có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi một chút.
A Cẩu nhịn không được nuốt nước miếng :
- Ngoại trừ chuyện ta đã sờ Tiểu Thúy những chỗ nào, còn lại ...
- A? Ta chính là hỏi ngươi sờ Tiểu Thúy ra sao đấy? Cầm tay chưa?
A Cẩu nhu thuận đáp :
- Đại ca lại khinh thường tiểu đệ quá. Đã ... đến đùi rồi.
- Đùi rồi? Khá.
A Cẩu lập tức quên luôn đối phương là “quỷ”, hào hứng nói :
- Hôm nay ta hẹn nàng ấy rồi, hy vọng có thể lên cao một chút. Lăng đại ca, có gì cho ta qua hôm nay đi, được không? Bằng không ta sẽ chết rất oan ức.
- Sờ lên cao thôi thì làm gì? Phải làm tới luôn chứ?
- Làm tới luôn? - A Cẩu mờ mịt.
Lăng Phong lúc này mới tỉnh ra :
- Khụ, bỏ đi. Hiện tại là triều đại nào?
- Đại Tống.
Lăng Phong gật đầu, Tống triều? Ừm, cũng tạm được. Chỉ không biết đang là Bắc Tống hay Nam Tống, Bắc Tống thì sẽ có loạn Liêu Kim, Nam Tống thì loạn Mông Cổ. Cái quốc gia Tống này có thể nói là bạc nhược nhất trong lịch sử.
- Ai đang làm Hoàng đế?
A Cẩu gãi đầu :
- Quan gia?
- Biết là Quan gia, ta hỏi tên hắn là gì? Triệu Khuông Dận?
A Cẩu kinh hoàng biến sắc :
- Ngươi ... dám gọi thẳng tục danh của Thái Tổ?
Lăng Phong nghiêm túc :
- Ta là quỷ, quên?
A Cẩu lập tức bình tĩnh. Đúng vậy nha, quỷ còn cần kiêng kỵ sao?
Tiếp nửa ngày tra hỏi A Cẩu, Lăng Phong lại chẳng biết thêm được nhiều lắm. Thằng nhãi kia cũng chỉ là xóm nhà lá, biết được Thái Tổ tên Triệu Khuông Dận đã là cực hạn trí tuệ của hắn.
Chỉ biết chỗ này là một làng nghèo tập trung dân làm thuê, nằm ở góc tây kinh thành Trường An, quốc gia Đại Tống. Hoàng đế không phải Triệu Khuông Dận, vì đã có miếu hiệu Thái Tổ, tức là lão ta đã chết. A Cẩu còn nói Thái Tổ đã xuống mồ được cả trăm năm.
Chỉ là ...
Đại Tống kinh đô đâu phải Trường An? Phải là Khai Phong, không thì Lâm An.
Lại với tư cách fan truyện xuyên không, thấm nhuần nguyên lý thế giói song song, Phong ca liền ném ra một cái nhận định kinh điển.
Đây có lẽ nào là ... dị giới?
Tốt. Âm phủ cũng phổ cập điện thoại, nói không chừng dị giới cũng có mạng để xài đi?
Kể cả không có mạng, vẫn khá tốt.
Nghe nói dị giới đều không xài pháp luật, mà phổ cập cái gì “cường giả vi tôn”. Gian dâm cướp bóc chỉ cần thằng nào mạnh liền làm vua. Thần kỳ hơn là, cứ thằng nào khuyết tật thất bại ở thế giới cũ, xuyên qua dị giới đều là ưu tú. Phong ca đương nhiên không khuyết tật, nhưng chính là thành phần thất bại.
Lại nghe nói, nữ nhân dị giới đều rất dễ hái. Cưỡng gian môt lần, lập tức sẽ nằm vật ra đưa mông ra ... À không đúng, một mực yêu thương nhung nhớ nam chính, nguyện ý vì nam chính tìm chết.
Dị giới, rất hoàn hảo, rất đáng mong chờ.
"Ọc ọc"
Cái bụng đói bỗng cất tiếng phản đối. Lăng Phong cũng chả thèm suy nghĩ thêm, tạm chốt lại thể loại kịch bản là xuyên không dị giới. Dù sao âm phủ đều đã ghé qua, liền Diêm Vương còn chửi cả vào mặt, dị giới hay không cũng để ra sau.
Danh sách chương