Editor: Minh Minh
Lúc Solo đến, hai người không nói thêm gì nữa.
Dt vẫn không đổi, vẫn là vương thần lạnh lùng như trước.
Ngải Tình nhớ rõ, lần trước hai người chạm mặt ở giải thi đấu chính thức, một cuộc thi đấu Warcraft trong nước nào đó của năm 2010. Năm đó Solo thi tại Bắc Kinh, dễ dàng vượt qua đối thủ chiến thắng vòng loại, mà Dt thi vòng loại tại Quảng Châu, năm ấy hai người gặp nhau tại chung kết Châu Á, lúc đó Solo thắng Dt.
Mà bây giờ, Solo đã giải nghệ.
Ngải Tình đi theo sau lưng hai người, có cảm giác không nói nên lời, ngẩng đầu lên, phả ra một làn sương trắng trong ban đêm lạnh lẽo.
Thực sự là… Năm tháng tôi luyện người ta mà.
Ba người đi đến một quán đồ nướng có vẻ sáng sủa.
Bên trong quán ăn vắng vẻ, ông chủ rảnh rỗi không có việc gì làm đang ngồi xem tivi, thấy bọn họ mắt liền sáng lên, đứng dậy niềm nở đón tiếp, chỉ vào cái bàn dài cho bọn họ.
Mấy người cởi giày, khoanh chân ngồi vào bàn gỗ.
Ngải Tình ngồi một bên vừa ngâm cứu menu, vừa bàn về lịch trình ngày mai với Solo. Hai người họ không tới cùng chuyến bay, lại còn phải chia ra đội nam đội nữ, hai ngày này giao lưu không nhiều, lúc này được rảnh rỗi, tất nhiên nói nhiều hơn một chút.
Chợt nhớ đến vị kia im lặng từ đầu đến giờ không nói một câu – Dt, cô gọi món.
“Tôi gọi hai phần thịt bò, ba phần thịt ba chỉ, canh đậu hũ, đủ không?” Ngải Tình mở rộng menu đẩy đến trước mặt anh, ra hiệu nếu chưa đủ anh có thể gọi thêm.
“Đủ rồi,” Dt tiện tay khép thực đơn lại.
Solo gọi ông chủ đến ngay sau đó, dùng tiếng Hàn nói cho ông ta hiểu, nhân tiện gọi thêm chút rượu.
“Sao hai người gặp nhau được vậy?” Ngải Tình chống cằm, nghiêng ánh mắt, nhìn đối diện với Dt.
“Vẫn luôn liên lạc.”
“Vẫn luôn liên lạc? Bằng điện thoại? Thư từ? Hay vẫn luôn theo dõi trận đấu của đối phương?”
“Ừm.”
…
Cuộc trò chuyện không mấy thuận lợi cho lắm.
Vừa đúng lúc, ông chủ đã bưng thức ăn lên, nguyên một hàng toàn rau xanh, một hàng khác đặt thịt nướng mà bọn họ đã gọi, lò than đặt ở giữa.
Ngải Tình bị mấy món nước chua cay cải muối trên bàn hấp dẫn, hỏi vị thường xuyên đến tranh tài ở Hàn Quốc là Solo: “Cái này ăn với đồ nướng à?”
Solo gật đầu, nói với cô: “Mùi vị không tệ, em nếm thử xem.”
Cô cười, đôi mắt nhìn chằm chằm về đồ nướng với dưa chua của mình.
Đợt đến khi thịt chín, Dt mới nhả kẹo cao su ra, lấy một tờ khăn giấy bọc lại, ném vào dĩa để xương. Sau đó lấy đũa gắp đồ muối với thịt nướng đẩy đến trước mặt cô.
Mặc dù Solo với Dt làm bạn đã nhiều năm, nhưng vẫn không làm thay đổi tính tình ít nói của anh. Toàn bộ bữa ăn khuya đêm nay, mới đầu là Ngải Tình với Solo trò chuyện, sau biến thành ba người tập trung ăn uống.
Cục diện này thật hơi yên tĩnh, nhưng cũng may không xấu hổ lắm.
Lúc tính tiền, Dt – người từ đầu đến lúc này luôn im lặng bỗng chủ động lấy tiền trong túi ra trả.
Anh không có túi tiền, cầm ra một xấp tiền, dựa theo mệnh giá xếp thành một cọc.
Ngải Tình bối rối, túm tay của anh: “Cậu nhỏ tuổi nhất, trả cái gì chứ? Để Solo tính đi, anh ấy bây giờ là ông chủ của SP, có đồ chùa ngu sao không ăn.”
Dt im lặng nhìn cô không lên tiếng. Cái nhìn này lại làm cho Ngải Tình sinh ra một loại ảo giác không chắc chắn.
Solo không để ý, cũng rút ví tiền ra, đưa mười vạn won.
Hết chương 1.10
Lúc Solo đến, hai người không nói thêm gì nữa.
Dt vẫn không đổi, vẫn là vương thần lạnh lùng như trước.
Ngải Tình nhớ rõ, lần trước hai người chạm mặt ở giải thi đấu chính thức, một cuộc thi đấu Warcraft trong nước nào đó của năm 2010. Năm đó Solo thi tại Bắc Kinh, dễ dàng vượt qua đối thủ chiến thắng vòng loại, mà Dt thi vòng loại tại Quảng Châu, năm ấy hai người gặp nhau tại chung kết Châu Á, lúc đó Solo thắng Dt.
Mà bây giờ, Solo đã giải nghệ.
Ngải Tình đi theo sau lưng hai người, có cảm giác không nói nên lời, ngẩng đầu lên, phả ra một làn sương trắng trong ban đêm lạnh lẽo.
Thực sự là… Năm tháng tôi luyện người ta mà.
Ba người đi đến một quán đồ nướng có vẻ sáng sủa.
Bên trong quán ăn vắng vẻ, ông chủ rảnh rỗi không có việc gì làm đang ngồi xem tivi, thấy bọn họ mắt liền sáng lên, đứng dậy niềm nở đón tiếp, chỉ vào cái bàn dài cho bọn họ.
Mấy người cởi giày, khoanh chân ngồi vào bàn gỗ.
Ngải Tình ngồi một bên vừa ngâm cứu menu, vừa bàn về lịch trình ngày mai với Solo. Hai người họ không tới cùng chuyến bay, lại còn phải chia ra đội nam đội nữ, hai ngày này giao lưu không nhiều, lúc này được rảnh rỗi, tất nhiên nói nhiều hơn một chút.
Chợt nhớ đến vị kia im lặng từ đầu đến giờ không nói một câu – Dt, cô gọi món.
“Tôi gọi hai phần thịt bò, ba phần thịt ba chỉ, canh đậu hũ, đủ không?” Ngải Tình mở rộng menu đẩy đến trước mặt anh, ra hiệu nếu chưa đủ anh có thể gọi thêm.
“Đủ rồi,” Dt tiện tay khép thực đơn lại.
Solo gọi ông chủ đến ngay sau đó, dùng tiếng Hàn nói cho ông ta hiểu, nhân tiện gọi thêm chút rượu.
“Sao hai người gặp nhau được vậy?” Ngải Tình chống cằm, nghiêng ánh mắt, nhìn đối diện với Dt.
“Vẫn luôn liên lạc.”
“Vẫn luôn liên lạc? Bằng điện thoại? Thư từ? Hay vẫn luôn theo dõi trận đấu của đối phương?”
“Ừm.”
…
Cuộc trò chuyện không mấy thuận lợi cho lắm.
Vừa đúng lúc, ông chủ đã bưng thức ăn lên, nguyên một hàng toàn rau xanh, một hàng khác đặt thịt nướng mà bọn họ đã gọi, lò than đặt ở giữa.
Ngải Tình bị mấy món nước chua cay cải muối trên bàn hấp dẫn, hỏi vị thường xuyên đến tranh tài ở Hàn Quốc là Solo: “Cái này ăn với đồ nướng à?”
Solo gật đầu, nói với cô: “Mùi vị không tệ, em nếm thử xem.”
Cô cười, đôi mắt nhìn chằm chằm về đồ nướng với dưa chua của mình.
Đợt đến khi thịt chín, Dt mới nhả kẹo cao su ra, lấy một tờ khăn giấy bọc lại, ném vào dĩa để xương. Sau đó lấy đũa gắp đồ muối với thịt nướng đẩy đến trước mặt cô.
Mặc dù Solo với Dt làm bạn đã nhiều năm, nhưng vẫn không làm thay đổi tính tình ít nói của anh. Toàn bộ bữa ăn khuya đêm nay, mới đầu là Ngải Tình với Solo trò chuyện, sau biến thành ba người tập trung ăn uống.
Cục diện này thật hơi yên tĩnh, nhưng cũng may không xấu hổ lắm.
Lúc tính tiền, Dt – người từ đầu đến lúc này luôn im lặng bỗng chủ động lấy tiền trong túi ra trả.
Anh không có túi tiền, cầm ra một xấp tiền, dựa theo mệnh giá xếp thành một cọc.
Ngải Tình bối rối, túm tay của anh: “Cậu nhỏ tuổi nhất, trả cái gì chứ? Để Solo tính đi, anh ấy bây giờ là ông chủ của SP, có đồ chùa ngu sao không ăn.”
Dt im lặng nhìn cô không lên tiếng. Cái nhìn này lại làm cho Ngải Tình sinh ra một loại ảo giác không chắc chắn.
Solo không để ý, cũng rút ví tiền ra, đưa mười vạn won.
Hết chương 1.10
Danh sách chương