Edit: Minh Minh

Vì mất một ít thời gian đăng kí, nên cô bỏ qua tin nhắn cầu khẩn của chị mình trong Wechat. Đến khi cô mở điện thoại lần nữa, bốn mươi mấy tệp ghi âm giọng nói nhảy ra làm cô giật cả mình.

Mở từ đầu đến cuối để nghe, nghiễm nhiên chính là một loạt tính toán xoắn xuýt, từ phân vân có nên mua vé máy bay bay đến, đến chuyện nên ở khách sạn nào, sau đó nhảy thẳng đến chuyện đã đặt xong vé máy bay khứ hồi, chỉ bảo Ngải Tình đặt cho cô chỗ đặt chân…

Đợi đến khi cô nghe hết, thì đã được biết: đang trên đường đến sân bay.

Cuối cùng, cô chỉ có thể đưa ra yêu cầu muốn ở phòng đơn vào chạng vạng tối, bởi vì có “người thân” đến chơi.

Tầm khoảng 6 giờ, cô nói vài câu với Solo rồi một mình chạy ra làng du lịch, chuẩn bị gọi taxi đến sân bay đón Ngải Tĩnh. Không ngờ, trong màn đêm, cô thấy Grunt đứng cùng với Dt ngoài cửa lớn.

Grunt cũng thấy cô, cười cười, nói gì đó với Dt.

Cô ở đằng xa nên không rõ, đến khi lại gần mới hỏi Dt: “Hai người cũng ra ngoài à?”

Dt gật đầu.

“Tụi anh đang đợi người,” Grunt khẽ thở dài, vất vả lắm mới nhường cuộc đối thoại với Ngải Tình cho tiểu tử này, vậy mà chỉ gật đầu một cái rồi thôi? “Cùng đi đón chị em.”

Ngải Tình như lọt vào sương mù, ồ một tiếng, cùng hai người kia lên xe taxi.

Cứ tưởng là đến trễ, không ngờ máy bay Ngải Tĩnh cất cánh chậm, thành ra lại đến sớm hơn một lát.

Dt nhìn xung quanh: “Có muốn uống chút gì không?”

Cô quan sát xung quanh, thấy có Starbucks: “Tôi đi mua với cậu.” Cô không muốn ngồi cạnh Grunt, thằng nhóc này năm đó mới gặp cũng đã rất khoa trương lại thích trêu đùa, bây giờ thực sự là… Loại khí chất này đã tan vào tận xương tủy. Nhất là lúc đi trên đường, anh ta luôn thỉnh thoảng trêu đùa vài câu gán ghép cô với Dt, khiến cô cực kì xấu hổ.

Kết quả, hai người vừa vào quán, lại gặp ngay cảnh một ngôi sao Hàn Quốc đang ở đó mua cà phê với người đại diện.

Nhiều fans kích động chen chúc ngoài tiệm chờ đợi để có thể được người thương ngoái nhìn một lần, cùng mỉm cười, hai người không vào được, chỉ có thể đứng ngoài tiệm chờ. Cô và cậu bị người ta chen lấn xô đẩy vào trong một góc vắng người, trong nháy mắt đó, cô rất muốn hỏi cậu một câu, cậu có phải là em họ của Gun không.

“Cô muốn uống gì.” Cậu bỗng mở miệng.

“Cậu vào mua?” Ngải Tình ngẫm nghĩ, “Latte sữa đậu nành đi.”

“Latte sữa đậu nành?” Khó có khi thấy Dt nhíu mày.

“Không được à?” Cô phát giác.

“…Khó nói được.”

“Vậy thử một chút đi, dù sao tôi cũng chưa từng uống, mấy ngày trước mới nghe chị tôi nói qua thôi.”

Cậu đáp: “Được, vậy thử xem sao.”

Cậu bắt đầu chen chúc từ cửa chính, cúi đầu với mấy cô gái bên cạnh, không ngừng dùng cánh tay đưa ra rẽ lối, chỉ sợ bị người khác chen vào ngực… đến khi đứng được trước quầy thu ngân, một cô gái mặc đồ phục vụ như biết anh, nghiêng đầu nói gì đó với cậu trai phía sau.

Cậu thanh niên đó quay người rất nhanh, khi nhìn vào Dt đôi mắt chớp chớp có hơi đỏ, cũng đứng đến gần quầy thu ngân, trao đổi bằng tiếng Hàn không ngừng với nữ thu ngân kia, vì cậu ta không biết tiếng Trung nên cần có người hỗ trợ phiên dịch. Loại hiện tượng kỳ lạ này, gây nên một sự chú ý nho nhỏ từ người hâm mộ, cũng nhìn Dt vài lần.

“Có lẽ là fans hâm mộ.”

“Ừm.” Ngải Tình thấy Dt không được tự nhiên cho lắm, đang kí tên cho cậu thanh niên kia.

“Em với Solo còn có khả năng quay lại không?”

“Cái gì?” Ngải Tình quay đầy, ngạc nhiên.

Anh ta có đôi mắt còn đẹp hơn cả con gái, nheo lại phía sau cặp kính: “Không hiểu?”

Đương nhiên Ngải Tình hiểu, chỉ là không nghĩ anh ta hỏi thẳng như vậy, nói ra, cô cũng không quen thân với Grunt lắm, lại nói về vấn đề riêng tư… “Không ngờ đấy, anh mà cũng hóng chuyện đến vậy à.”

“Cái gì liên quan đến Solo cũng đều làm tôi thấy hứng thú,” ngược lại Grunt vô cùng thản nhiên, “Tất nhiên là cả vấn đề tình cảm của anh ta, anh ta làn người hành động theo cảm tính, nếu không thì sao vẫn luôn không thoát khỏi cô.”

Chuyện này… kết luận luôn như vậy? Ngải Tình dở khóc dở cười: “Tha cho tôi đi, anh nào phải phóng viên giải trí. Nhưng mà, anh để ý Solo như vậy, tôi hơi bất ngờ đấy, anh ấy đã giải nghệ, không còn khả năng làm đối thủ của anh mà.”

“Tôi với cô cùng tuổi, cô biết chứ?” Grunt không trả lời mà hỏi ngược lại một câu không đầu không đuôi, sau đó không đợi Ngải Tình đáp đã nói tiếp, “Năm cô mười lăm tuổi, lúc cần cup quán quân ở Quảng Châu năm ấy, tôi còn không biết thể thao điện tử là cái gì.”

Ngải Tình hiểu ra anh ta đang nói đến cái gì: “Tôi hiểu, anh là nhờ Solo nên mới đi trên con đường này.”

Nào chỉ có Grunt, năm đó chiến đội thần thoại của Solo đã đốt cháy lên không biết bao nhiêu là nhiệt thuyết của các thiếu niên.

Mười năm này, không biết cô đã nghe bao nhiều lần, bao nhiêu con người tự nhủ, nói với Solo, nói thích anh bao nhiêu, tải xuống bao nhiêu video của anh để học tập. Mười năm này, sóng lớn đãi cát, nhiều người đang đứng trên đỉnh vinh quang đã giải nghệ, mấy trăm mấy ngàn thần tượng đều tuần tự lẫn trong biển người.

Nhưng Solo thì khác, anh tựa như là vị thần không bao giờ gục ngã.

Anh một thân một mình, đã đi xa hơn, huy hoàng hơn cả chiến đội năm đó.



Máy bay của Ngải Tĩnh đáp xuống rất nhanh sau đó.

Sau khi tiếp chị ấy về, Grunt dẫn Ngải Tĩnh đi xa xa ở phía trước, Ngải Tình đi sau với Dt.

Thật là… trọng sắc khinh em mà…

Ngải Tình cầm ly cà phê trong tay lên, lúc này mới có thời gian uống ngụm đầu tiên.

Á…

Nét mặt cô phong phú.

“Khó uống?”

“Cực kì.” Cô ảo não nhìn cái ly, không biết phải uống hết nó thế nào.

Hai người mặt đối mặt, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Cậu lấy mũ lưỡi trai mình xuống, chụp lên đầu cô. Trên mũ lưỡi trai còn vơi chút nhiệt độ, cô sửng sốt, trước mắt một mảng đen kịt, cô nâng vành mũ lên.

“Tuyết rơi.” Cậu giải thích.

Ngoài của lớn của sân bay đèn chiếu sáng, khó có khi, cậu lộ ra gương mặt hoàn chỉnh.

Như là… năm đó ở Singapore, cậu dẫn đầu một đội chém giết, đánh đâu thắng đó, hủy diệt toàn mộ kẻ địch, sau đó được đông đảo phóng viên đưa mic sang vây quanh đề nghị phỏng vấn.

Hết chương 1.34
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện