Editor: Minh Minh
Thao tác đạt cảnh giới, mưu kế cấp thượng thừa.
Đây là đánh giá ban đầu của anh ta.
Bây giờ, ngay tại chỗ này, mặc dù trò chơi đã có thay đổi ít nhiều, nhưng thực lực vẫn không hề suy giảm. Ba mươi phút sau đó đã có thể phân biệt được trong mười người, ai là tuyển thủ chuyên nghiệp ai là kẻ không chuyên.
Mà trong lần chơi DotA này, chỉ có Ngải Tình và Trầm Mặc là tuyển thủ chuyên nghiệp.
Cô vẫn đeo tai nghe, tập trung tinh thần đánh một trận sống chết với Grunt, lúc này Trầm Mặc đã hoàn lập cú đúp.
Cùng lúc đó, trên hệ thống chung lại vang lên âm thanh: “Holy shit!”
Liên tục chém chết đối thủ mười lần, vậy mà mình vẫn chưa chết lần nào, cứ giết từng người từng người một, cũng dễ hiểu trên hệ thống sẽ có những âm thanh như vậy. Đây chính là nguyên nhân vì sao người chơi DotA vui vẻ – “Vượt qua thần.”
“Holy shit!”
“Holy shit!”
Tai nghe liên tục truyền đến âm thanh này.
“Shit!”Bảo Na lại bị giết một lần nữa, hồi sinh quay về thành, rốt cuộc anh không nhịn được đã văng tục.
Trừ Ngải Tình còn sót lại trên bản đồ, bây giờ cô phải đánh với Trầm Mặc một trận sống chết.
Cô thở nhẹ một hơi.
Đến bây giờ cô đã nhận ra được, cô không còn cơ hội nào nữa rồi.
Cũng giống như trận chung kết toàn Trung Quốc năm 2007.
Cô bại dưới tay anh ta.
Mà lần này cũng tương tự như thế, cho đến khi hoàn toàn kết thúc trò chơi, đối phương chưa từng giết cô một lần nào.
Ngải Tình có chút không cam lòng, tháo tai nghe xuống.
“Cái tên “Trầm Mặc” đó rốt cuộc là đứa nào?” Bảo Na hỏi Solo.
Vừa rồi Solo đứng sau lưng Ngải Tình xem trận đấu từ đầu tới cuối, xem trận đấu một cách nghiêm túc. Lúc này, SP hoàn toàn thua cuộc.
Anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không phải anh vừa nói rồi sao? Không bất ngờ chút nào, trong DotA, người đánh bại được Ngải Tình chỉ có một mà thôi.”
Bảo Na ngẩng người: “Trầm Mặc chính là Dt?”
Solo ngầm thừa nhận.
“Tôi…” Đồng đội vừa rồi bị Dt lấy đi giọt máu đầu tiên bỗng che mặt rên lên, “Tôi còn tự hỏi sao vừa rồi lại bị ngược thảm như vậy, thì ra là đụng phải anh ta.”
“Dt? Không phải anh ta chơi Warcraft sao?” Hiển nhiên Tiểu Đa cũng không biết đến quá khứ của Dt, hiếu kỳ hỏi.
“Năm 2007, anh ta là một tuyển thủ DotA dẫn dắt đội đạt cup vô địch Châu Á.” Không cần Ngải Tình với Solo giải thích, đã có người phổ cập kiến thức cho mọi người.
Năm đó, Dt mười lăm tuổi.
Năm đó, anh ta dẫn dắt đội đứng đầu Trung Quốc, là đại biểu Trung Quốc đi so tài vòng chung kết châu Á. Cũng trong năm đó, nhờ có anh ta, đội DotA Trung Quốc giành chức vô địch châu Á.
Năm đó, nhờ vào màn cứu nguy thần kì, anh ta được cộng đồng DotA phong là “Thần chi tay Trái”.
Hết chương 1.6
Thao tác đạt cảnh giới, mưu kế cấp thượng thừa.
Đây là đánh giá ban đầu của anh ta.
Bây giờ, ngay tại chỗ này, mặc dù trò chơi đã có thay đổi ít nhiều, nhưng thực lực vẫn không hề suy giảm. Ba mươi phút sau đó đã có thể phân biệt được trong mười người, ai là tuyển thủ chuyên nghiệp ai là kẻ không chuyên.
Mà trong lần chơi DotA này, chỉ có Ngải Tình và Trầm Mặc là tuyển thủ chuyên nghiệp.
Cô vẫn đeo tai nghe, tập trung tinh thần đánh một trận sống chết với Grunt, lúc này Trầm Mặc đã hoàn lập cú đúp.
Cùng lúc đó, trên hệ thống chung lại vang lên âm thanh: “Holy shit!”
Liên tục chém chết đối thủ mười lần, vậy mà mình vẫn chưa chết lần nào, cứ giết từng người từng người một, cũng dễ hiểu trên hệ thống sẽ có những âm thanh như vậy. Đây chính là nguyên nhân vì sao người chơi DotA vui vẻ – “Vượt qua thần.”
“Holy shit!”
“Holy shit!”
Tai nghe liên tục truyền đến âm thanh này.
“Shit!”Bảo Na lại bị giết một lần nữa, hồi sinh quay về thành, rốt cuộc anh không nhịn được đã văng tục.
Trừ Ngải Tình còn sót lại trên bản đồ, bây giờ cô phải đánh với Trầm Mặc một trận sống chết.
Cô thở nhẹ một hơi.
Đến bây giờ cô đã nhận ra được, cô không còn cơ hội nào nữa rồi.
Cũng giống như trận chung kết toàn Trung Quốc năm 2007.
Cô bại dưới tay anh ta.
Mà lần này cũng tương tự như thế, cho đến khi hoàn toàn kết thúc trò chơi, đối phương chưa từng giết cô một lần nào.
Ngải Tình có chút không cam lòng, tháo tai nghe xuống.
“Cái tên “Trầm Mặc” đó rốt cuộc là đứa nào?” Bảo Na hỏi Solo.
Vừa rồi Solo đứng sau lưng Ngải Tình xem trận đấu từ đầu tới cuối, xem trận đấu một cách nghiêm túc. Lúc này, SP hoàn toàn thua cuộc.
Anh ta nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không phải anh vừa nói rồi sao? Không bất ngờ chút nào, trong DotA, người đánh bại được Ngải Tình chỉ có một mà thôi.”
Bảo Na ngẩng người: “Trầm Mặc chính là Dt?”
Solo ngầm thừa nhận.
“Tôi…” Đồng đội vừa rồi bị Dt lấy đi giọt máu đầu tiên bỗng che mặt rên lên, “Tôi còn tự hỏi sao vừa rồi lại bị ngược thảm như vậy, thì ra là đụng phải anh ta.”
“Dt? Không phải anh ta chơi Warcraft sao?” Hiển nhiên Tiểu Đa cũng không biết đến quá khứ của Dt, hiếu kỳ hỏi.
“Năm 2007, anh ta là một tuyển thủ DotA dẫn dắt đội đạt cup vô địch Châu Á.” Không cần Ngải Tình với Solo giải thích, đã có người phổ cập kiến thức cho mọi người.
Năm đó, Dt mười lăm tuổi.
Năm đó, anh ta dẫn dắt đội đứng đầu Trung Quốc, là đại biểu Trung Quốc đi so tài vòng chung kết châu Á. Cũng trong năm đó, nhờ có anh ta, đội DotA Trung Quốc giành chức vô địch châu Á.
Năm đó, nhờ vào màn cứu nguy thần kì, anh ta được cộng đồng DotA phong là “Thần chi tay Trái”.
Hết chương 1.6
Danh sách chương