Edit: Minh Minh
Đây là câu nói duy nhất mà Gun nói với cô trong bốn mươi phút ngồi trên xe.
Xe chạy dọc bờ biển, băng qua núi, đi dọc đường cái đến thẳng sân bay, trừ tiếng trò chuyện của Inin với tài xế ra thì không có bất cứ âm thanh nói chuyện nào được vang lên nữa.
Ngải Tình với Gun ngồi với nhau nhưng từ lúc lên xe đến giờ hoàn toàn im lặng.
Hai người phía sau, Grunt muốn nói vài câu với Dt nhưng không hề được đáp lại.
Cho đến khi đến sân bay, lúc đăng kí, hai người theo sát sau lưng Dt. Không ngờ trong lúc cô đưa hộ chiếu của mình với Inin cho nhân viên sân bay thì mới biết, vé của hai người đã được K&K đổi thành hạng thương gia.
“Giàu nứt đố đổ vách,” Inin thè lưỡi, “Mặc dù người của K&K không nhiều, nhưng tất cả đều là thứ tốt nhất, ngay cả ra nước ngoài thi đấu cũng là khoang hạng nhất.” Quan trọng là, còn giúp đỡ cả bạn đồng hành nữa chứ.
Ngải Tình chọc chọc trán cậu ta, thấp giọng nói: “Đó là vì chúng ta ít người.”
Sau khi cô làm xong thủ tục thì thấy ba người đàn ông ngồi ba chỗ gần lối ra vào, mà mỗi người ngồi một hàng, không hề trừa chỗ cho cô với Inin được ngồi cùng nhau.
Do dự mấy giây, cô bèn nhét vé máy bay vào trong túi: “Tôi ngồi đây được không?”
Cô thấp giọng hỏi.
Cơ thể Dt cứng ngắc một lát mới từ từ đứng dậy, nhường cô ngồi trong. Inin theo sau Ngải Tình sửng sốt, thấy Ngải Tình đang ngồi chỗ của mình. Thế thì… cậu do dự nhìn về phía hai người còn chỗ trống phía ngoài, chìm vào lo lắng vô tận. Một người là ác ma, người kia cũng chẳng phải tử tế gì, dẫn đội, chị không thấy em rất đáng thương ư, chị không để ý đến em nữa à? Ngải Tình cúi đầu thắt dây an toàn, né tránh ánh mắt cầu cứu của Inin.
Nhóc thúi, em ngồi cùng với kẻ độc miệng, sau này bản lĩnh rèn được không tệ đâu đấy.
Nhưng khi Dt sát bên cô ngồi xuống, cô vô cùng cảm nhận được rằng, mình chẳng được thoải mái gì cho cam.
Không hiểu tại sao luôn sợ cậu nói gì đó với mình, lại càng sợ cái người tẻ ngắt ngàn năm không nói được một chữ im lặng với mình, như thế giữa hai người càng ngại ngùng hơn. Rầu rĩ suốt ba tiếng bay, cuối cùng cô hắng giọng, phá vỡ tình huống bế tắc: “Sau nãy giờ không nói gì vậy?”
Giọng cô đè rất thấp, vì mọi người xung quanh đã say giấc từ lâu.
Dt nghe thấy nhưng không quay đầu lại ngay: “Tôi tưởng chị đang giận.”
“Giận cái gì?
“Không có à?”
“… Tôi nào có nhỏ mọn đến thế.” Cô thì thầm giải thích.
Nhưng mà, đoạn đối thoại kì dị này như đang nhắc nhở cô nhớ về chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Tôi xin lỗi.” Bỗng cậu lên tiếng.
Chuyện này thì xin lỗi cái gì?
“Không cần xin lỗi tôi.” Cô hơi đỏ mặt, khẽ quay đầu.
“Tôi không cố ý…”
“Cậu muốn uống gì không?” Ngải Tình nhanh chóng đổi chủ đề.
Không đợi Dt trả lời, cô đã vội vàng nhấn đèn gọi đại một ly nước táo.
Tiếp viên hàng không thấy Dt cũng đã tỉnh, bèn hỏi cậu có cần gì không, Dt không hề nghĩ ngợi bảo đồ uống giống cô luôn. Tiếp viên hàng không rời đi, Dt lại dời ánh mắt về cô, nhìn cô, ngập ngừng không biết có nên nói tiếp.
Xin cậu đấy.
Đừng có mà nói xin lỗi nữa mà.
Ngải Tình yên lặng cầu nguyện. May thay, cậu không tiếp tục chủ đề lúng túng kia.
Tiếp viên hàng không bưng tới hai ly nước táo đưa cho bọn họ, lại thân thiết lấy thêm chút điểm tâm. Có lẽ đói bụng thật, Ngaỉ Tình nhìn bốn thứ khác nhau trên khay, muốn nếm thử hết tất cả, nhưng lại nghĩ như thế có ngang ngược quá không: “Cậu muốn ăn cái nào?” Dù sao cũng lớn hơn người ta ba tuổi, nên có dáng vẻ của chị lớn.
“Tôi không đói.” Dt đáp.
Cho chị hết, không phải để ý đến tôi. Cậu muốn nói như vậy.
Ngải Tình vui vẻ cầm nĩa, xác nhận thêm lần nữa: “Không đói thật à?”
“Ừ, thật.”
Bấy giờ Ngải Tình mới đạt được ước muốn, tay cầm nĩa lúc thì găm miếng bánh gato sô cô la, lúc thì chọc chọc ô mai, ăn rất vui vẻ.
Dt ngắm cô ăn, do dự mãi mới lên mở miệng:
“Chúng ta đánh cược đi, cược xem lần này ai có thể cầm chức quán quân?”
“Cược á?” Ngải Tình ngẩng đầu, nhìn cậu thanh niên vừa mới cầm hai cúp quán quân quốc tế, nhanh chóng hiểu được: “Được.”
Mặc dù K&K với SP đều là đại biểu đoàn Trung Quốc đến tham dự, ai đạt được cũng đều là vinh dự quốc gia.
Nhưng điều đó không có nghĩa là giữa hai đội mất đi tính cạnh tranh gay gắt.
“Cược bằng cái gì đây?” Trong đầu Ngải Tình lướt qua một loạt các thể loại hình phạt.
“Thứ đơn giản nhất.”
“Là cái gì?”
Sau lưng có hành khách đứng dậy, trong không gian yên tĩnh đi ngang qua hai người, thấy hai vị này đêm khuya không ngủ mà còn thấp giọng chuyện trò đầy “tình ý”. Thế nhưng cô không nhận ra ánh mắt người đó, vẫn chờ đợi câu trả lời của cậu.
“Một chuyện.”
Cậu muốn dùng chiến thắng thứ ba của mình đặt cược một chuyện với cô.
Đầu đường Quảng Châu năm đó, lúc cô nói về trận ân oán vào năm 2008 cậu vẫn chưa rõ ràng chân tướng sự việc, bởi vì cậu không bận tâm bất cứ một ai ngoài cô cả.
Sau này, cậu biết được đáp án của Solo từ trên mạng.
…
Cho đến tận hôm nay, danh dự và thứ hạng trên thế giới của ID này đều xuất phát từ cô mà ra, cậu muốn làm cho tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại và nguồn gốc của cái tên Dt, vì cậu muốn đền bù những tiếc nuối của cô ở năm 2008.
Nhưng chuyện đầu tiên cậu phải xác nhận được rằng, cậu có được có…
Quyền lợi nói ra những lời này.
Hết chương 2.8
Đây là câu nói duy nhất mà Gun nói với cô trong bốn mươi phút ngồi trên xe.
Xe chạy dọc bờ biển, băng qua núi, đi dọc đường cái đến thẳng sân bay, trừ tiếng trò chuyện của Inin với tài xế ra thì không có bất cứ âm thanh nói chuyện nào được vang lên nữa.
Ngải Tình với Gun ngồi với nhau nhưng từ lúc lên xe đến giờ hoàn toàn im lặng.
Hai người phía sau, Grunt muốn nói vài câu với Dt nhưng không hề được đáp lại.
Cho đến khi đến sân bay, lúc đăng kí, hai người theo sát sau lưng Dt. Không ngờ trong lúc cô đưa hộ chiếu của mình với Inin cho nhân viên sân bay thì mới biết, vé của hai người đã được K&K đổi thành hạng thương gia.
“Giàu nứt đố đổ vách,” Inin thè lưỡi, “Mặc dù người của K&K không nhiều, nhưng tất cả đều là thứ tốt nhất, ngay cả ra nước ngoài thi đấu cũng là khoang hạng nhất.” Quan trọng là, còn giúp đỡ cả bạn đồng hành nữa chứ.
Ngải Tình chọc chọc trán cậu ta, thấp giọng nói: “Đó là vì chúng ta ít người.”
Sau khi cô làm xong thủ tục thì thấy ba người đàn ông ngồi ba chỗ gần lối ra vào, mà mỗi người ngồi một hàng, không hề trừa chỗ cho cô với Inin được ngồi cùng nhau.
Do dự mấy giây, cô bèn nhét vé máy bay vào trong túi: “Tôi ngồi đây được không?”
Cô thấp giọng hỏi.
Cơ thể Dt cứng ngắc một lát mới từ từ đứng dậy, nhường cô ngồi trong. Inin theo sau Ngải Tình sửng sốt, thấy Ngải Tình đang ngồi chỗ của mình. Thế thì… cậu do dự nhìn về phía hai người còn chỗ trống phía ngoài, chìm vào lo lắng vô tận. Một người là ác ma, người kia cũng chẳng phải tử tế gì, dẫn đội, chị không thấy em rất đáng thương ư, chị không để ý đến em nữa à? Ngải Tình cúi đầu thắt dây an toàn, né tránh ánh mắt cầu cứu của Inin.
Nhóc thúi, em ngồi cùng với kẻ độc miệng, sau này bản lĩnh rèn được không tệ đâu đấy.
Nhưng khi Dt sát bên cô ngồi xuống, cô vô cùng cảm nhận được rằng, mình chẳng được thoải mái gì cho cam.
Không hiểu tại sao luôn sợ cậu nói gì đó với mình, lại càng sợ cái người tẻ ngắt ngàn năm không nói được một chữ im lặng với mình, như thế giữa hai người càng ngại ngùng hơn. Rầu rĩ suốt ba tiếng bay, cuối cùng cô hắng giọng, phá vỡ tình huống bế tắc: “Sau nãy giờ không nói gì vậy?”
Giọng cô đè rất thấp, vì mọi người xung quanh đã say giấc từ lâu.
Dt nghe thấy nhưng không quay đầu lại ngay: “Tôi tưởng chị đang giận.”
“Giận cái gì?
“Không có à?”
“… Tôi nào có nhỏ mọn đến thế.” Cô thì thầm giải thích.
Nhưng mà, đoạn đối thoại kì dị này như đang nhắc nhở cô nhớ về chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Tôi xin lỗi.” Bỗng cậu lên tiếng.
Chuyện này thì xin lỗi cái gì?
“Không cần xin lỗi tôi.” Cô hơi đỏ mặt, khẽ quay đầu.
“Tôi không cố ý…”
“Cậu muốn uống gì không?” Ngải Tình nhanh chóng đổi chủ đề.
Không đợi Dt trả lời, cô đã vội vàng nhấn đèn gọi đại một ly nước táo.
Tiếp viên hàng không thấy Dt cũng đã tỉnh, bèn hỏi cậu có cần gì không, Dt không hề nghĩ ngợi bảo đồ uống giống cô luôn. Tiếp viên hàng không rời đi, Dt lại dời ánh mắt về cô, nhìn cô, ngập ngừng không biết có nên nói tiếp.
Xin cậu đấy.
Đừng có mà nói xin lỗi nữa mà.
Ngải Tình yên lặng cầu nguyện. May thay, cậu không tiếp tục chủ đề lúng túng kia.
Tiếp viên hàng không bưng tới hai ly nước táo đưa cho bọn họ, lại thân thiết lấy thêm chút điểm tâm. Có lẽ đói bụng thật, Ngaỉ Tình nhìn bốn thứ khác nhau trên khay, muốn nếm thử hết tất cả, nhưng lại nghĩ như thế có ngang ngược quá không: “Cậu muốn ăn cái nào?” Dù sao cũng lớn hơn người ta ba tuổi, nên có dáng vẻ của chị lớn.
“Tôi không đói.” Dt đáp.
Cho chị hết, không phải để ý đến tôi. Cậu muốn nói như vậy.
Ngải Tình vui vẻ cầm nĩa, xác nhận thêm lần nữa: “Không đói thật à?”
“Ừ, thật.”
Bấy giờ Ngải Tình mới đạt được ước muốn, tay cầm nĩa lúc thì găm miếng bánh gato sô cô la, lúc thì chọc chọc ô mai, ăn rất vui vẻ.
Dt ngắm cô ăn, do dự mãi mới lên mở miệng:
“Chúng ta đánh cược đi, cược xem lần này ai có thể cầm chức quán quân?”
“Cược á?” Ngải Tình ngẩng đầu, nhìn cậu thanh niên vừa mới cầm hai cúp quán quân quốc tế, nhanh chóng hiểu được: “Được.”
Mặc dù K&K với SP đều là đại biểu đoàn Trung Quốc đến tham dự, ai đạt được cũng đều là vinh dự quốc gia.
Nhưng điều đó không có nghĩa là giữa hai đội mất đi tính cạnh tranh gay gắt.
“Cược bằng cái gì đây?” Trong đầu Ngải Tình lướt qua một loạt các thể loại hình phạt.
“Thứ đơn giản nhất.”
“Là cái gì?”
Sau lưng có hành khách đứng dậy, trong không gian yên tĩnh đi ngang qua hai người, thấy hai vị này đêm khuya không ngủ mà còn thấp giọng chuyện trò đầy “tình ý”. Thế nhưng cô không nhận ra ánh mắt người đó, vẫn chờ đợi câu trả lời của cậu.
“Một chuyện.”
Cậu muốn dùng chiến thắng thứ ba của mình đặt cược một chuyện với cô.
Đầu đường Quảng Châu năm đó, lúc cô nói về trận ân oán vào năm 2008 cậu vẫn chưa rõ ràng chân tướng sự việc, bởi vì cậu không bận tâm bất cứ một ai ngoài cô cả.
Sau này, cậu biết được đáp án của Solo từ trên mạng.
…
Cho đến tận hôm nay, danh dự và thứ hạng trên thế giới của ID này đều xuất phát từ cô mà ra, cậu muốn làm cho tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại và nguồn gốc của cái tên Dt, vì cậu muốn đền bù những tiếc nuối của cô ở năm 2008.
Nhưng chuyện đầu tiên cậu phải xác nhận được rằng, cậu có được có…
Quyền lợi nói ra những lời này.
Hết chương 2.8
Danh sách chương