Edit: Thanh Thạch

Cô mang theo một ít đồng loại thực lực chỉ kém hơn mình một chút lẫn giữa đàn đồng loại cấp thấp.

Sở dĩ cô bồi dưỡng đám đồng loại đó cũng chỉ để giúp cô trở nên mạnh hơn mà thôi, nếu ăn bọn họ mà có thể thăng cấp thì cô sẽ chẳng do dự chút nào mà ăn chúng!

Đáng tiếc không đủ…. Nếu cô có thể tìm được con người có mùi vị không tồi kia hoặc là tên đồng loại thực lực tương đương mình thì tốt…

Chẳng qua, tuy ăn đám thủ hạ không thể thăng cấp thì cô cũng không cho phép bọn họ chết trong tay kẻ khác, cảm nhận được một thủ hạ đã chết ở đằng xa, tiếng tru trước khi chết vẫn vang lên bên tai, cô phẫn nộ gầm nhẹ, khiến đám tang thi cấp thấp đi nhanh hơn – ở nơi đó có thức ăn, đi đến đó là sẽ được ăn!

Rống lên mấy câu, cô đột nhiên nhìn thấy trên trời có trực thăng bay tới nơi này, lập tức xoay người, nương đám tang thi che giấu mà chạy về phía xa. Người trên trực thăng căn bản không nhìn thấy rõ bóng dáng của cô ta!

Không nghe thấy tiếng gọi của tang thi nữa…. Lăng Thanh Vân hoàn hồn thì thấy người tiến hóa cấp hai đứng trước mặt mình đang tỏ vẻ không cam lòng, cũng nhớ tới ý định lúc trước của mình – tìm hiểu về người tiến hóa.

“Xin chào, cậu tên là A Uy hả?” Lăng Thanh Vân nhớ trước kia hắn cũng có một thằng em tên A Uy, nhưng cảm giác mà hai người mang lại hoàn toàn khác nhau.

A Uy ngây người một lúc, cậu ta nghĩ Lăng Thanh Vân sẽ châm chọc mình, không ngờ đối phương chỉ chào hỏi cậu.

“Chào anh, Lăng Thanh Vân, tôi có việc phải đi tìm người, hẹn gặp lại.” Sắc mặt đổi đổi, A Uy mất tự nhiên mở miệng, rời đi – cậu ta phải báo lại sự việc vừa rồi, nhưng lần này không còn khoe mẽ tốc độ của mình nữa.

“Những người tiến hóa cấp hai đó giờ tới giữ tường thành?” A Uy đi rồi, Điền Hằng lại tới, Lăng Thanh Vân thấy đối phương liền hỏi.

“Đúng vậy.” Điền Hằng đáp: “Nhưng đoạn tường thành này đúng lúc không có ai canh, đương nhiên, tôi cảm thấy anh lợi hại hơn bọn họ nhiều.”

“Vừa rồi anh Lăng nhảy xuống quá đẹp trai luôn!” Cố Gia Bảo lập tức chen vào, nhìn bộ dạng tên kia nghẹn khuất đúng là thú vị.

Lăng Thanh Vân cười cười không nói gì, hắn biết những tang thi kia chỉ cần mất đi thủ lĩnh thì sẽ không còn đồng lòng như vậy nữa, mà hắn chỉ cần thăng thêm một cấp là có thể giết nữ tang thi kia phải không? Hắn thật sự hận không thể lập tức móc tinh hạch trong óc nữ tang thi ra cho Trang Thành, nay cứ thấy vết thương trên người Trang Thành là hắn lại thấy khó chịu!

Lúc này không nên phí thời gian, nhanh chóng kiếm công đức nào!

Lăng Thanh Vân thậm chí còn định giết tang thi một ngày một đêm để thăng cấp nhưng vừa ăn trưa xong thì bị ngăn lại: “Anh Lăng, buổi chiều tốc độ tang thi tiến công không nhanh, chúng tôi có thể làm được, anh nghỉ ngơi đi!”

Tất cả mọi người đều nói như vậy, Lăng Thanh Vân cũng không thể phản đối. Đúng là hai ngày này hắn nghỉ ngơi không nhiều lắm, cứ không ngủ như vậy cũng không tốt, nhỡ lại khiến mọi người phát hiện ra khác thường…

Chiếm được một viên tinh hạch cấp ba nhưng giờ Lăng Thanh Vân không có biện pháp đưa cho Trang Thành, chỉ có thể vào ô tô, kéo màn che, sau đó tiến vào không gian.

Đã mấy ngày Lăng Thanh Vân không vào không gian, con cún vừa thấy hắn đến liền vui sướng chạy tới đón, nhìn thấy tinh hạch trong tay hắn thì nước miếng cũng sắp nhễu ra đất: “Tinh hạch này là để thăng cấp không gian đúng không?”

“Không được! Đây là của Thành Thành!” Lăng Thanh Vân cẩn thận đặt tinh hạch ở chỗ để tinh hạch Trang Thành cho hắn.

“Một ngày nào đó tôi muốn quyết chiến với anh ta! Quyết chiến!” Con cún phẫn nộ.

“Tao không cho! Với cả sao mày muốn thăng cấp không gian thế?” Rõ ràng nay không gian đã đủ lớn, bởi vì mình luôn cứu người mà đang lớn dần, mặt khác mình thăng cấp thì không gian cũng to ra, tại sao con cún vẫn sốt ruột như vậy? Hơn nữa, nó còn có suy nghĩ muỗi có nhỏ cũng vẫn có thịt, nên ngay cả một viên tinh hạch cấp hai cũng không muốn bỏ qua!

“Tôi là một thể với không gian, chỉ cần không gian thăng cấp là tôi có thể khôi phục, không cần dùng bộ dạng này nữa!” Con cún phẫn hận chạy một vòng quanh không gian, đợi nó chạy xong lại phát hiện Lăng Thanh Vân đã đi mất rồi.

Khốn nạn! Con cún đi tới chỗ Lăng Thanh Vân để tinh hạch, rối rắm cào cào, tạm thời nhìn cho đỡ thèm vậy, mà Lăng Thanh Vân sắp thăng cấp rồi thì phải?

Lần này thăng cấp…. Con cún nhịn không được nhếch mép, Lăng Thanh Vân không cho nó tinh hạch thì còn lâu nó mới nói cho hắn biết!

Lăng Thanh Vân vốn định ở trong không gian một lúc, hỏi con cún tình huống cụ thể của không gian, nhưng bên ngoài có người gõ cửa xe.

Mở cửa xuống xe, Lăng Thanh Vân liền thấy A Uy lúc nãy mới rời đi và một cô gái đứng ngoài xe mình.

“Có việc gì sao?” Lăng Thanh Vân hỏi, xem tình hình, trong hai người tựa hồ cô gái kia làm chủ, đội trưởng đội tiến hóa cấp hai?

Cô gái kia vẻ mặt nghiêm túc, cười xã giao với Lăng Thanh Vân: “Chào anh Lăng Thanh Vân, tôi là Địch Mẫn, đội trưởng tiểu đội tiến hóa HN, anh có muốn gia nhập đội ngũ của chúng tôi không? Chỉ cần anh đồng ý, anh sẽ được nhận các khóa huấn luyện tốt nhất, người nhà anh sẽ được đưa đến đảo HN…”

“Xin lỗi, hiện tại tôi lẻ loi một mình, chỉ muốn giết tang thi cứu thêm người mà thôi.” Lăng Thanh Vân từ chối đề nghị của đối phương, cười nói.

“Thật đáng tiếc, nhưng anh có thể suy nghĩ thêm.” Địch Mẫn không từ bỏ.

“Trước mắt quan trọng nhất không phải là tang thi ngoài kia sao?” Lăng Thanh Vân cười, thành phố B đã sập, chẳng lẽ những người này không nôn nóng sao?

“Những tang thi đó tuy đáng sợ nhưng căn cứ tình hình ở khu an toàn thành phố B, bọn chúng hẳn là có đầu lĩnh, chỉ cần nghĩ biện pháp giết tang thi đầu lĩnh là xong. Sáng mai chúng tôi sẽ đi nội thành thành phố S, anh có muốn đi cùng không?” Địch Mẫn đáp, nghe A Uy kể về Lăng Thanh Vân, cô lập tức liên hệ với thượng tầng, nhận được lệnh phải mượn sức Lăng Thanh Vân, cho nên lúc này vô cùng hòa nhã.

“Tôi đi.” Lăng Thanh Vân lập tức đáp ứng. Tuy rằng thực lực những người tiến hóa cấp hai này hẳn là yếu hơn tang thi cấp bốn nhưng bọn họ đông người, có lẽ trong tay còn có vũ khí bí mật, nếu để bọn họ xử lý được tang thi kia trước hắn… không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

“Ngày mai chúng ta tập hợp ở chỗ này, tạm biệt!” Địch Mẫn lời ít ý nhiều.

“Tạm biệt!” Lăng Thanh Vân nói, nhìn bọn họ rời đi lại trèo lên tường thành.

“Anh Lăng, anh không nghỉ đi à?” Cố Gia Bảo có chút bất mãn lườm hai người tiến hóa vừa rời đi, Lăng Thanh Vân mới nghỉ được mấy phút chứ? Đã bị quấy rầy rồi!

“Không nghỉ nữa, anh không sao.” Lăng Thanh Vân cười, nếu ngày mai có thể giải quyết xong… Lại nói, mình thăng thêm một cấp, một mình xông vào đàn tang thi nói không chừng vẫn có nguy hiểm, nhưng nếu đi cùng những người kia…

Trước cứ giết tang thi kiếm công đức đã! Nay cuộc sống có thể không màng đạn dược bắn chết vô số tang thi xông tới đã là mơ ước thiết tha của hắn!

Ngoại trừ duy trì một tư thế lâu quá phải đứng lên hoạt động cho đỡ mỏi, một khẩu súng dùng lâu quá phải đổi sang cây khác, thì hầu như Lăng Thanh Vân chẳng nhúc nhích, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên đám tang thi ngoài thành.

Những người khác còn phải đổi lượt nghỉ ngơi, chỉ có mình hắn vẫn không xuống khỏi tường thành, đã thế, hiệu suất của hắn còn cao hơn tất cả mọi người!

Kỹ thuật bắn của Tiểu Điệp bình thường, khi phát hiện những tang thi tới gần mà mình có thể bắn được đều bị Lăng Thanh Vân giành trước, rõ ràng liền đứng ra sau Lăng Thanh Vân, chuyên môn phụ trách xử lý mấy khẩu súng.

Lau sạch súng, nạp đạn, nhìn xem nòng súng có vết nứt không, sau đó đặt ở chỗ Lăng Thanh Vân có thể tùy thời thay. Làm hậu cần cũng không dễ dàng, mà công tác này sau lại được Uông Chấn Huy tới đưa cơm tiếp nhận.

Tang thi chết dưới tường thành càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn có vô số con tre già măng mọc xông tới đây, mà đa số rõ ràng là chạy về phía Lăng Thanh Vân. Ở trong mắt bọn chúng, Lăng Thanh Vân đúng là món ăn đại bổ!

Được một điểm công đức, được một điểm công đức, được một điểm công đức….. Suốt một đêm, tiếng nói này gần như chưa từng dừng lại!

Khi bầu trời hửng sáng, Lăng Thanh Vân nhìn thấy Uông Chấn Huy phía sau mình phụ trách nạp đạp lau súng đã bắt đầu lung lay sắp đổ.

“Ăn sáng đi, cậu cũng nên trở về ngủ một giấc.” Lăng Thanh Vân thu súng lại, tuy nay tố chất thân thể hắn rất tốt, nhưng còn không thể so với đám tang thi không biết mệt mỏi. Lúc này tay và vai đều mỏi nhừ rồi, bụng cũng đói không chịu được.

“Anh Lăng, em về khu nhà lấy đồ ăn cho anh, bảo bọn họ làm nhiều lên chút!” Uông Chấn Huy lập tức tiếp lời. Suốt một buổi tối, Lăng Thanh Vân chưa từng ngơi nghỉ, cậu chỉ làm hậu cần cũng sắp không chịu nổi rồi, thật không biết làm sao mà hắn có thể kiên trì như vậy… Uông Chấn Huy cảm thấy mình càng ngày càng bội phục Lăng Thanh Vân.

Hơn nữa, mặc dù buổi tối có bánh của khu an toàn phát cho để điền bụng nhưng giờ cậu đã đói lắm rồi, chắc Lăng Thanh Vân cũng thế nhỉ?

Cùng một cô bé mười ba mười bốn tuổi mang đồ ăn lên tường thành, Uông Chấn Huy chuyên môn mang một cặp lồng cho Lăng Thanh Vân. Đưa cơm mấy ngày, cậu đã biết rõ khẩu vị của Lăng Thanh Vân, bánh của khu an toàn phỏng chừng hắn có thể ăn liền ba cái!

Có lẽ là thói quen từ khi sống cùng với bà, Lăng Thanh Vân luôn ăn hết đồ không ngon trước, để món ngon đến cuối từ từ nhấm nháp. Thói quen này từng bị Trang Thành giễu cợt, nói hắn mà cứ thế về sau có đồ thừa liền đưa hết cho hắn ăn còn cậu ăn đồ mới… Về sau hai người mà sống với nhau, có đồ thừa thì hắn cũng không ngại ăn hết, chỉ cần Trang Thành có thể cùng ngồi ăn với hắn.

Đều hơn hai mươi năm, thói quen này của Lăng Thanh Vân sợ là không sửa được, ăn hết bánh nướng khó ăn cùng với canh, hắn mới mở cặp lồng ra.

Đầy một âu cơm rang trứng, bên trong còn cho thêm ít lạp xưởng và hành. Hình như lúc trước Liễu Khả Phàm từng xách về không ít hành tỏi trồng trong một cái chậu rửa mặt, lúc này dùng làm gia vị khiến mùi hương thơm hơn rất nhiều!

Đồ ăn hôm nay còn có một ít cá nhỏ kho, rất mặn, nhưng ăn kèm với bánh nướng chả có mùi vị gì thì rất hợp. Uông Chấn Huy cho cá và rong biển lên trên bánh, cắn ăn, Lăng Thanh Vân ăn xong rồi, cậu mới ăn được hơn nửa.

“Nếu ở nhà không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn thì không cần làm nhiều đồ ăn cho chúng tôi như vậy.” Lăng Thanh Vân nói với Uông Chấn Huy và cô bé kia.

“Anh, anh… Lăng.” Cô bé có chút căng thẳng: “Mấy cái này còn rất nhiều, một cây rong biển ngâm ra được đầy một chậu, hơn nữa những thứ ăn chẳng đủ no này, rất nhiều người còn không thích ăn.”

Quả thật, đối với người ngay cả điền đầy bụng cũng không dễ dàng thì ai còn nghĩ tới chuyện dinh dưỡng? “Hôm nay mọi người ăn gì?” Lăng Thanh Vân lại hỏi, mọi người ở khu nhà đều tốt, sẽ không bởi vì hắn mang về nhiều thức ăn mà ăn linh tinh, nhưng cũng không thể ăn quá kém, không phải sao?

“Sáng nay bọn em ăn cháo, trong cháo có rất nhiều thứ, em còn ăn được một miếng trứng muối!” Cô bé vui vẻ kể. Trước mạt thế, cháo thịt nạc trứng muối nó muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, bố mẹ còn sợ nó ăn nhiều quá không tốt, nhưng hôm nay ăn được một miếng trứng muối trong cháo đã là chuyện khiến người ta cảm thấy hạnh phúc!

“Cho em này, coi như trả công!” Đứa nhỏ này chắc đang học cấp một cấp hai gì đấy, hiện tại thế mà cũng có thể xách đồ nặng như vậy để đi đưa cơm. Nhìn cô bé gầy trơ cả xương, Lăng Thanh Vân lấy một quả trứng kho đã bọc kỹ đưa cho nó.

“A!” Cô bé kinh hỉ kêu lên, muốn cầm lại không dám, một hồi lâu sau mới nhận: “Em sẽ mang cho dì em!”

Được một điểm công đức. Lăng Thanh Vân không biết cô bé có thật sự mang trứng cho người khác ăn không, nhưng được một điểm công đức cũng không tồi.

Lăng Thanh Vân không biết mấy người tiến hóa kia tập hợp lúc mấy giờ nhưng cả đêm không nghỉ rồi, nếu được hắn vẫn hy vọng có thể nghỉ ngơi một chút, mặt khác, còn phải xem mình có bao nhiêu công đức rồi.

Nếu có thể thăng cấp trước khi ra ngoài thì tốt!

Lăng Thanh Vân vừa định vào xe sờ trán xem mình được bao nhiêu công đức thì nhìn thấy mấy chiếc xe chạy tới hướng này.

Đó là mấy chiếc xe hơi khá nổi danh, tất nhiên cũng khá ngốn xăng. Nếu là trước kia, người lái xe này được coi là có tiền, thì hiện tại chỉ nói lên rằng người đó có quyền nhưng vẫn ngu ngốc – đều lúc này rồi mà còn bày đặt khoe mẽ, giờ xăng rất quý!

Người trên xe bước xuống, không có gì bất giờ, chính là mấy người tiến hóa cấp hai.

Những người này hỗ trợ canh giữ một ngày cũng không cảm thấy có bao nhiêu áp lực, nhưng buổi sáng nghe tin Lăng Thanh Vân thế mà bắn súng cả đêm thì lại cảm thấy không thoải mái. Chẳng lẽ bọn bọ, những người nhận huấn luyện chính quy nhất trên đảo HN, mỗi ngày chỉ được nghỉ ngơi có bốn tiếng, lại thật sự không bằng một người ở khu an toàn chưa từng trải qua huấn luyện sao?

“Lăng Thanh Vân!” Địch Mẫn tiến lên chào: “Nghe nói tối qua anh cả đêm không ngủ, có cần nghỉ ngơi một chút không?”

“Tôi không sao.” Lăng Thanh Vân đáp. Lần này ra ngoài có trực thăng, sẽ trực tiếp tìm được tang thi cấp bốn kia để khiêu chiến, phỏng chừng hắn cũng không có cơ hội kiếm công đức. Đến lúc đó chỉ cần không phải thăng cấp trước mặt đám người này là được – đau đớn từ lần thăng cấp trước vẫn khiến hắn sợ hãi đây!

“Vậy chúng ta xuất phát thôi.” Địch Mẫn thấy trạng thái Lăng Thanh Vân quả thật không có vấn đề, lập tức gật đầu, đoàn người lần lượt leo dọc thang dây lên chiếc trực thăng mới tới.

Trực thăng bay ra khỏi khu an toàn, có thể nhìn thấy ngoài tường thành chất chồng xác tang thi, Lăng Thanh Vân sớm đã thành thói quen, những người khác lại kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau – đoạn tường thành chỗ bọn họ cũng không có nhiều xác tang thi như vậy!

Kế tiếp, Lăng Thanh Vân bởi vì sắp đối mặt tang thi cấp bốn mà tâm tình kích động, những người tiến hóa cấp hai lại nghẹn một cơn tức trong lòng.

Hôm qua bọn họ đến, xem qua tình hình, nắm được một ít tin tức xong liền quyết định muốn bắt tặc phải bắt vua trước. Đây là bởi vì bọn họ tin tưởng vào thực lực của mình, cũng bởi vì bọn họ mang theo trang bị tốt nhất.

Quần áo mặc trên người vừa thoải mái lại vừa đủ kín để che giấu hơi thở con người, mũ giáp vững chắc, đủ loại bom nhỏ và súng ống uy lực cực lớn…

Nhìn người chung quanh võ trang đầy mình, cuối cùng Lăng Thanh Vân cũng biết bọn họ làm sao mà có niềm tin có thể giết chết tang thi cấp bốn kia. Bên cạnh nữ tang thi đó có một tang thi cấp bốn vừa mới thăng cấp và năm sáu tang thi cấp ba, nhưng những người này cộng thêm mình, ngược lại không hề yếu kém so với nữ tang thi kia.

Tuy còn chưa thăng cấp nhưng bọn họ hẳn là có thể thắng nhỉ? Cũng không biết thành phố B sao lại sập, chẳng lẽ tang thi ở đó thông minh hơn? Có vẻ tang thi kia sau khi quét sạch khu an toàn thành phố B thì sẽ tăng lên cấp năm.

“Chúng tôi còn một bộ quần áo, anh có cần không?” Địch Mẫn đợi mọi người thay đồ trang bị xong xuôi, hỏi Lăng Thanh Vân.

Nếu Lăng Thanh Vân cũng tâm cao khí ngạo, khẳng định sẽ không cần, nhưng hắn căn bản không phải: “Có chứ!”

Chất liệu này còn cao cấp hơn cả áo chống đạn! Bộ quần áo hơi to hơn khổ người Lăng Thanh Vân nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hành động. Thử nghiệm xong, Lăng Thanh Vân cũng phát hiện ra ưu điểm của nó, đáng tiếc lúc trước hắn quên không nhờ người đổi cho hắn cây gậy nanh sói, nếu có thể đổi sang cái cứng hơn thì tốt….

Không kịp nghĩ nhiều, Lăng Thanh Vân lại nghe thấy tiếng tang thi gầm rú, hẳn là nữ tang thi kia đang cổ động càng nhiều tang thi đi công thành.

“Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?” Lăng Thanh Vân hỏi.

“Tiếng gì? Chúng tôi chả nghe thấy gì cả.” Địch Mẫn nhìn những người khác, trả lời.

“Tôi nghe thấy tiếng, hình như là tiếng của tang thi, bảo bọn họ lái trực thăng đến hướng đó!” Lăng Thanh Vân chỉ về một hướng nói.

“Tang thi phát ra âm thanh à?” A Uy nghi hoặc nhíu mày, Địch Mẫn không xem nhẹ lời của Lăng Thanh Vân.

Rống lên một tiếng rồi thôi! Lăng Thanh Vân nhìn tình hình bên dưới, trong đám phế tích có không ít bóng dáng tang thi đang di chuyển.

“Tôi cảm thấy bọn chúng ở ngay bên dưới!” Lăng Thanh Vân mở miệng.

“Bọn chúng?” Địch Mẫn nhìn thoáng qua Lăng Thanh Vân, có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Bọn họ vốn không hi vọng trong hôm nay đã có thể tìm ra tang thi thủ lĩnh, nếu Lăng Thanh Vân đoán sai thì cũng có thể cho hắn biết hắn không phải vạn năng!

Bọn họ yên lặng không một tiếng động nhảy xuống. Thả bọn họ xong, trực thăng lập tức bay ra xa – nếu nó vẫn cứ bay vòng vòng ở trên thì phỏng chừng tang thi cấp bốn sẽ không mắc mưu!

Đợi xuống đất rồi Lăng Thanh Vân mới phát hiện không có tang thi nào bị hấp dẫn lại đây… là tác dụng của quần áo và mũ giáp sao?

Nếu tang thi không thể cảm giác được hơi thở con người trên người bọn họ… Lăng Thanh Vân nhìn thoáng qua mấy người tiến hóa, tháo mũ xuống.

“Anh làm gì đấy? Muốn gọi hết tang thi tới sao?” Người tên A Uy bất mãn gầm nhẹ.

“Cô ta đến đây!” Lăng Thanh Vân cau mày nhìn về một hướng. Lần trước gặp nhau, hắn đã biết nữ tang thi kia rất chú ý đến mình, rất muốn ăn mình, như vậy lấy mình làm mồi… con cá sẽ cắn câu!

Giữa đống phế tích, một nữ tang thi ôm đầu lâu đi ra từ một hầm gửi xe.

Cô ngửi được hương vị của thức ăn mà cô vẫn luôn nhớ mong, cô biết chỉ cần ăn hắn là có thể trở nên mạnh hơn nhiều, chỉ cần ăn hắn sau đó ăn đám đồng loại bên người, cô khẳng định có thể thăng cấp!

Cô muốn ăn hắn, cô phải trở nên mạnh hơn!

Nữ tang thi ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thanh Vân, miệng phát ra những tiếng “Hừ hừ”, bên người lập tức tụ tập thêm mấy tang thi, mà những tang thi cấp thấp chung quanh cũng đang nhanh chóng chạy về phía này!

Chiến đấu hết sức căng thẳng!

———–

Lời tác giả: Chương sau Lăng Thanh Vân thăng cấp, sẽ có hiệu quả vô cùng kinh người~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện