Trở lại nơi trú ẩn, Diệp Đông Diệp Tây bọn họ còn chưa trở về, Diệp Thu nghĩ nghĩ, nói: “Em đi làm cơm, đêm nay phải ăn thật ngon, ngày mai xuất phát phải không?”
Gật gật đầu, ánh mắt Diệp Cẩn có chút sung sướng nhìn cậu một cái, “Được”.
Hưng trí bừng bừng vào phòng bếp, Diệp Thu lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian ra, bắt đầu nấu cơm.
Mấy ngày nay bọn họ luôn uống cháo, mấy người Diệp Đông bởi vì lo lắng cũng không nuốt trôi nổi cái gì, cho nên hôm nay nhất định phải hảo hảo bồi bổ.
Gà hầm khoai tây, củ cải kho thịt, canh trứng rong biển, cải chua cay, còn có một mâm lớn thịt bò kho. Đồ ăn đều dùng chậu lớn chưa, cơm cũng nấu một nồi lớn, mặt trên là khoai lang cắt thành miếng, hấp chín mềm, màu sắc sáng rõ.
Đồ ăn vừa được làm xong thì Diệp Đông bọn họ đã trở lại, từ xa nghe đucợ mùi thức ăn nên tốc độ lên lầu cũng nhanh hơn một chút.
Vổi vàng cởi áo khoác, rửa tay, mấy người đều vội vàng ngồi xuống bàn ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn mà mắt lóe sáng.
Không thể không nói, chất lượng của rau dưa trong không gian so với bên ngoài tốt hơn nhiều, lúc hòa bình cũng không ăn được thì càng nói gì đến hiện tại.
Thức ăn dùng đồ trong không gian nấu khiến cho màu sắc lẫn hương vị đều làm người ta thèm nhỏ dãi, hận không thể lập tức nuốt vào bụng.
Nhưng dù sao thì tư tưởng của bọn họ người bình thường không thể sánh bằng, thiếu gia còn chưa động đũa, bọn họ tự nhiên không dám ăn trước.
Diệp Tây chà chà hai tay, “Nhị thiếu gia, sao lại còn có rau dưa?” lâu rồi hắn mới thấy qua màu lục này! Còn có thịt! Qủa thực cảm động muốn rơi nước mắt.
Diệp Thu cười cười, “Hôm nay chúng ta đi siêu thị, ở bên trong đó tìm được, hầm băng nơi đó chỉ vừa mới bị cắt điện, băng còn chưa tan hoàn toàn, chúng tôi thu không ít thịt tươi, còn có mấy thùng hoa quả”.
“Còn có hoa quả?!” Cái này làm Diệp Đông kinh ngạc.
“Ừm, đợi chút nữa lấy vài cái ra ăn thử, ăn cơm đi”. Nói xong nhìn về phía Diệp Cẩn.
Ánh mắt Diệp Cẩn lạnh nhạt, như là không có nghe thấy Diệp Thu nói dối, cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt bò.
Siêu thị gia đình kia đã sớm bị cắt điện, hầm chứa đá nếu như có cái gì đó thì cũng bị người khác lấy đi hoặc phá hư, làm sao còn có thịt tươi? Vài đại nam nhân tráng niên, đang tuổi ăn tuổi uống, Vương thẩm cũng mới hơn bốn mươi, hơn nữa hôm nay bọn họ hao tốn khí lực lớn, giữa trưa chỉ ăn bánh mì, vì thế đối mặt với một bàn đồ ăn này sao có thể nhịn được?
Một mình Diệp Tây ăn bốn bát lớn, Diệp Thu cùng Vương thẩm ăn hai bát, còn lại ba người đều ăn ba bát.
Khóe mắt Diệp Thu có chút run rẩy nhìn Diệp Cẩn mặt không đổi sắc ăn ba bát, trước kia anh ấy cũng không ăn nhiều vậy a!
Ngắm bụng bằng phẳng của hắn, thức ăn đều đi đâu hết vậy?
Diệp Thu nghiêng đầu ý vị thâm trường nhìn cậu một cái.
Diệp Thu lập tức thu hồi tầm mắt, cậu cảm thấy vừa rồi trong ánh mắt Diệp Cẩn chứa đựng uy hiếp…nếu như cậu dám hỏi ra…
Ăn uống no đủ, lại đi bộ để tiêu thực, mấy người bởi vì ngày mai phải rời khỏi nên thức cũng không quá muộn, chỉ thu thập hành lý rồi đi nghỉ.
Diệp Thu vẫn đnag cùng Diệp Cẩn ngủ ở cửa hàng áo lông, nhưng không phải ở sofa, mà lấy giường ra ngủ.
Vừa ý thức được tình cảm của chính mình liền cùng người trong lòng ngủ trên một cái giường, Diệp Thu không biết là nên cao hứng hay là nên rối rắm, bởi vì Diệp Cẩn căn bản không biết cảm tình của cậu, còn xem cậu như em trai, thậm chí là gắt gao ôm cậu ngủ.
Diệp Thu quả thực là cảm thấy ông Trời đang khảo nghiệm cậu. Lỡ như cậu không nhịn được hóa thân thành sói đem Diệp Cẩn ăn vào bụng thì làm sao bây giờ? (*phụt* ha ha)
Tựa vào lòng Diệp Cẩn, nghe tiếng tim đập trầm ổn cùng hô hấp nhẹ nhàng của hắn, Diệp Thu nhịn không được trong bóng đêm lặng lẽ ngẩng đầu, lợi dụng năng lực nhìn vào ban đếm đánh giá Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn rõ ràng là đang ngủ, hô hấp lâu dài, sắc mặt ôn hòa, ngày thường thì lạnh nhạt thế nhưng khi ngủ thì lại nhu hòa đến thần lỳ, nhìn càng thêm soái khí.
Nhịn không được lặng lẽ đứng dậy, Diệp Thu khẩn trương nhìn chằm chằm đôi môi trong bóng đếm càng thêm dụ hoặc, chậm rãi tới gần.
Tim đập càng ngày càng nhanh, hô hấp Diệp Thu có hơi chút rối loạn, thương thường giương mắt lên chú ý mắt Diệp Cẩn, phát hiện hắn không có dấu hiệu tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cục, môi cùng môi đụng phải nhau, Diệp Thu thật cẩn thận cảm thụ đôi môi mềm mại ấm áp, trong lòng đột nhiên dâng lên quyết tâm từ trước đến nay chưa từng có.
Này nam nhân, cậu không định để hắn rời xa.
Cố gắng để mình không hôn sâu hơn, Diệp Thu rời đi môi hắn, trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú cùng hình dáng rõ ràng của Diệp Cẩn, môi mấp máy, không tiếng động tuyên thệ: anh, là của em.
Anh ấy là anh trai thì thế nào?
Mình không phải nữ nhân thì làm sao?
Ai nói nam nhân cùng nam nhân không thể nói chuyện yêu đương?
Còn ai có thể yêu anh ấy hơn mình?
Diệp Thu cho tới bây giờ cũng không phải là người để mình chịu ủy khuất, thời kì thiếu niên bị cha trục xuất ra ngoài, cậu không có phản ngịch, ngược lại tính tình ôn hòa, tam quan bình thường.
Nhưng không đại biểu cậu là thánh phụ.
Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng không thể không nói thời niên thiếu vẫn là ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, nội tâm của cậu có một loại chấp niệm, ấm áp thuộc về cậu, cậu sẽ không buông tay.
Mỗi người đều có một mặt khác, Diệp Thu ôn hòa, tốt tính, dễ ở chung, nhưng điều này không đại biểu cậu thực sự là người như vậy.
Ngay cả cha còn có thể vứt bỏ cậu, vậy còn có biết bao nhiêu thứ là không thể thay đổi?
Có thể nói, Diệp Thu có thể kết bạn với rất nhiều người, nhưng chân chính có thể đi vào lòng cậu thì gần như không có.
Mà Diệp Cẩn chính là duy nhất.
Hắn dùng sinh mệnh trả giá đại giới, đi vào trong lòng Diệp Thu.
Cho nên Diệp Thu mới có thể hoàn toàn tín nhiệm Diệp Cẩn, ngay cả không gian là bí mật trí mệnh cũng nguyện ý nói cho hắn, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Tựa như lúc trước cậu nói, mạng của cậu giao cho Diệp Cẩn.
Cảm tình lúc nào thì biến chất thì chính cậu cũng không biết, có lẽ là vì Diệp Cẩn nguyện ý tin tưởng cậu nói chuyện mạt thế sao? Có lẽ là vì Diệp Cẩn khắp nơi suy xét quan tậm cậu cho nên mới biến chất? Cũng có lẽ là sớm hơn, là vì kiếp trước Diệp cẩn vì cứu cậu mà bị tang thi cào trúng?
Cậu không biết.
Cậu chỉ biết là, ấm áp thuộc về mình, tuyệt đối không muốn buông tay.
Mà Diệp Cẩn, chính là ấm áp thuộc về cậu.
Nhẹ nhàng quay trở về lòng Diệp Cẩn, Diệp Thu cảm giác được chính mình nháy mắt bi ôm chặt, nhịn không được trong bóng đêm cong môi, nhắm hai mắt lại.
Trong bóng đêm, Diệp Cẩn mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh, nào có dấu vết ngủ?
Mân mân môi, Diệp Cẩn cảm thụ được ấm áp trong lòng, chậm rãi nhắm mắt.
Ai là thợ săn?
Ai, lại là con mồi?
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đều chuẩn bị xuất phát.
Khoảng cách từ trấn Thải Trì đến F thị có chút xa, ở mạt thế lái xe phải mất nửa ngày, bọn họ còn phải đi đường vòng đến cảng, còn phải tìm được thuyền thích hợp, không đi sớm thì sẽ đến tối.
Hiện tại tang thi đối với bọn họ mà nói tuy rằng không đáng sợ, nhưng nguyê đàn tang thi vọt tới cũng sẽ tạo thành phiền toái cho bọn họ, huống chi chỉ cần bị tang thi cào trúng thì sẽ bị biến thành tang thi.
Bọn họ có dị năng, nhưng cũng không biết dị năng giả bị tang thi cào có lây nhiễm hay không, đương nhiện bọn họ cũng không muốn lấy bản thân ra làm thí nghiệm, tự mình đi thử một lần.
Cho nên cho dù là Diệp Thu cùng Diệp Cẩn, cũng không muốn bị cào trúng. Càng miễn bàn mấy người Diệp Đông.
Cho nên bọn họ tận lực sớm xuất phát, dù sao thì ánh nắng với nhóm tang thi vẫn có tính uy hiếp, tuy rằng hôm qua đã phát hiện mấy em tang thi trực tiếp tung tăng ở dưới ánh Mặt Trời, nhưng đa số đều e ngại.
Nhưng mà buổi tối thì không giống vậy, ban đêm là thiên hạ của tang thi, không có người nguyện ý ở dưới ánh trăng tìm thuyền, đương nhiên Diệp Thu bọn cũng không nguyện ý.
Lần này là Diệp Thu Diệp Cẩn dẫn đầu, Diệp Đông Diệp Tây theo ở phía sau, Vương thúc Vương thẩm cũng ở trong xe bọn họ, hóa r axe bị Diệp Cẩn thu vào không gian, vật tư trong ba chiếc xe cũng bị thu vào không gian của Diệp Cẩn cùng Vương thẩm, trong xe chỉ chừa lại số lượng vừa đủ để che dấu, vừa không làm người khác hoài nghi, cũng không gây chú ý.
Dù sao thì trữ vật không gian ở trong mạt thế có tính dụ hoặc vô cùng lớn. cho nên chuyện không gian có thể giấu bao lâu thì giấu, cho dù bại lộ cũng có thể nói là dị năng không gian, tóm lại sẽ không để người khác biết chân tướng.
Trên đường xe cộ còn chạy rất ít, đa số bị vứt tại ven đường, không có xăng, có xe cũng vô dụng.
Trước mạt thế thì xe cộ trên con đường này cũng không nhiều, huống chi hiện tại.
Hơn nữa, đa số người sống sót đều di chuyển trên đất liền, đi đường biển như bọn họ thì gần như không có ai.
Phải biết rằng, khu kinh tế biển vô cùng phát triển, từng thành thị đều tập trung rất nhiều nhân khẩu. Mà hiện tại, dân cư dày đặc đồng nghĩa với việc tang thi nhiều, ai lại muốn chạy về phía tang thi?
Vì thế dọc theo đường đi, bọn họ đều không gặp được khó khăn gì, nhưng thật ra đụng phải mấy xe chạy ngược chiều với bọn họ, có một chủ xe tương đối tốt bụng, còn dùng sức bảo bọn họ quay đầu, nhưng nhìn thấy bọn họ không nghe, cũng không quản nữa.
Ở mạt thế, mọi người cho dù là tốt bụng cũng học được không xen vào việc của người khác.
Lấy ra điện thoại nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ. Diệp Thu nhì trước xe, không thấy một ngôi nhà nào, vì thế đành phải mở miệng: “Anh, tìm một chỗ dừng lại đi, thuận tiện nghỉ ngơi, miễn cho đến lúc đó quá mệt mỏi”.
Diệp Cẩn không nói gì, trực tiếp chỉ chỉ bộ đàm.
Diệp Thu cong môi, cầm lấy bộ đàm, “Dừng xe ở ven đường, ăn cơm nghỉ ngơi, hoàn tất.”
“Thu được, hoàn tất “
Hai chiếc xe ở ven đường chậm rãi dừng lại, Diệp Thu nhảy xuống xe trước, lắc lắc tay chân.
Mấy người còn lại cũng đều xuống xe, ở ven đường thả lỏng tay chân, ngồi trong xe thời gian dài đều có chút không chịu nổi.
Diệp Thu nhìn xung quanh, không có gì hứng thú, lại quay lại bên người Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn tựa vào cửa xe, bên dưới mặc quần rộng, trên thân chỉ mặc áo lót đen. Cơ bắp cân xứng xinh đẹp đều lộ ra ngoài, vô cùng mê người.
Ánh mắt Diệp Thu cao thấp lưu luyến, “Anh, lái xe mệt không? Em giúp anh xoa bóp nha?”
Diệp Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, Diệp Thu thập phần thuần khiết nhìn thẳng hắn.
Lây ra một cái ghế dựa, Diệp Cẩn dùng tư thái tao nhã ngồi xuống.
Biết ý tứ Diệp Cẩn chính là đồng ý, Diệp Thu nhịn không được chà xát tay, tiến lên đặt ở trên bờ vai của hắn, lực đạo vừa phải vò nắn.
Cơ bắp ở hai tay xít chặt mà hữu lực, rất cân xứng, không giống mấy nam nhân có cơ bắp lồ lộ ra ngoài, có chút khó coi, ngược lại hiện ra tỉ lệ hoàn mĩ.
Diệp Cẩn là loại người khi mặc quần áo thì trông có chút gầy nhưng đã thoát y thì trông rất đầy đặn, mặt áo bó sát người khiến cho toàn bộ đường cong đều lộ ra, không khó nhìn ra tỏng đó khẳng định rất có sức bật.
Diệp Thu tỉ mỉ vò nắn, nội tâm thập phần ngọt ngào, nam nhân mình coi trọng sao lại có thể ưu tú như vậy? Ánh mắt thật tốt a!
Diệp Cẩn hưởng thụ nheo mắt lại, như là tư thái tao nhã của loài báo.
Vương thẩm nấu cơm, mùi chậm rãi phát ra, dưới ánh mặt trời dần dần phiêu xa.
…………………………………………………………………….
Hết chương 19
Chương này hint ngập mặt.
Gật gật đầu, ánh mắt Diệp Cẩn có chút sung sướng nhìn cậu một cái, “Được”.
Hưng trí bừng bừng vào phòng bếp, Diệp Thu lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian ra, bắt đầu nấu cơm.
Mấy ngày nay bọn họ luôn uống cháo, mấy người Diệp Đông bởi vì lo lắng cũng không nuốt trôi nổi cái gì, cho nên hôm nay nhất định phải hảo hảo bồi bổ.
Gà hầm khoai tây, củ cải kho thịt, canh trứng rong biển, cải chua cay, còn có một mâm lớn thịt bò kho. Đồ ăn đều dùng chậu lớn chưa, cơm cũng nấu một nồi lớn, mặt trên là khoai lang cắt thành miếng, hấp chín mềm, màu sắc sáng rõ.
Đồ ăn vừa được làm xong thì Diệp Đông bọn họ đã trở lại, từ xa nghe đucợ mùi thức ăn nên tốc độ lên lầu cũng nhanh hơn một chút.
Vổi vàng cởi áo khoác, rửa tay, mấy người đều vội vàng ngồi xuống bàn ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn mà mắt lóe sáng.
Không thể không nói, chất lượng của rau dưa trong không gian so với bên ngoài tốt hơn nhiều, lúc hòa bình cũng không ăn được thì càng nói gì đến hiện tại.
Thức ăn dùng đồ trong không gian nấu khiến cho màu sắc lẫn hương vị đều làm người ta thèm nhỏ dãi, hận không thể lập tức nuốt vào bụng.
Nhưng dù sao thì tư tưởng của bọn họ người bình thường không thể sánh bằng, thiếu gia còn chưa động đũa, bọn họ tự nhiên không dám ăn trước.
Diệp Tây chà chà hai tay, “Nhị thiếu gia, sao lại còn có rau dưa?” lâu rồi hắn mới thấy qua màu lục này! Còn có thịt! Qủa thực cảm động muốn rơi nước mắt.
Diệp Thu cười cười, “Hôm nay chúng ta đi siêu thị, ở bên trong đó tìm được, hầm băng nơi đó chỉ vừa mới bị cắt điện, băng còn chưa tan hoàn toàn, chúng tôi thu không ít thịt tươi, còn có mấy thùng hoa quả”.
“Còn có hoa quả?!” Cái này làm Diệp Đông kinh ngạc.
“Ừm, đợi chút nữa lấy vài cái ra ăn thử, ăn cơm đi”. Nói xong nhìn về phía Diệp Cẩn.
Ánh mắt Diệp Cẩn lạnh nhạt, như là không có nghe thấy Diệp Thu nói dối, cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt bò.
Siêu thị gia đình kia đã sớm bị cắt điện, hầm chứa đá nếu như có cái gì đó thì cũng bị người khác lấy đi hoặc phá hư, làm sao còn có thịt tươi? Vài đại nam nhân tráng niên, đang tuổi ăn tuổi uống, Vương thẩm cũng mới hơn bốn mươi, hơn nữa hôm nay bọn họ hao tốn khí lực lớn, giữa trưa chỉ ăn bánh mì, vì thế đối mặt với một bàn đồ ăn này sao có thể nhịn được?
Một mình Diệp Tây ăn bốn bát lớn, Diệp Thu cùng Vương thẩm ăn hai bát, còn lại ba người đều ăn ba bát.
Khóe mắt Diệp Thu có chút run rẩy nhìn Diệp Cẩn mặt không đổi sắc ăn ba bát, trước kia anh ấy cũng không ăn nhiều vậy a!
Ngắm bụng bằng phẳng của hắn, thức ăn đều đi đâu hết vậy?
Diệp Thu nghiêng đầu ý vị thâm trường nhìn cậu một cái.
Diệp Thu lập tức thu hồi tầm mắt, cậu cảm thấy vừa rồi trong ánh mắt Diệp Cẩn chứa đựng uy hiếp…nếu như cậu dám hỏi ra…
Ăn uống no đủ, lại đi bộ để tiêu thực, mấy người bởi vì ngày mai phải rời khỏi nên thức cũng không quá muộn, chỉ thu thập hành lý rồi đi nghỉ.
Diệp Thu vẫn đnag cùng Diệp Cẩn ngủ ở cửa hàng áo lông, nhưng không phải ở sofa, mà lấy giường ra ngủ.
Vừa ý thức được tình cảm của chính mình liền cùng người trong lòng ngủ trên một cái giường, Diệp Thu không biết là nên cao hứng hay là nên rối rắm, bởi vì Diệp Cẩn căn bản không biết cảm tình của cậu, còn xem cậu như em trai, thậm chí là gắt gao ôm cậu ngủ.
Diệp Thu quả thực là cảm thấy ông Trời đang khảo nghiệm cậu. Lỡ như cậu không nhịn được hóa thân thành sói đem Diệp Cẩn ăn vào bụng thì làm sao bây giờ? (*phụt* ha ha)
Tựa vào lòng Diệp Cẩn, nghe tiếng tim đập trầm ổn cùng hô hấp nhẹ nhàng của hắn, Diệp Thu nhịn không được trong bóng đêm lặng lẽ ngẩng đầu, lợi dụng năng lực nhìn vào ban đếm đánh giá Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn rõ ràng là đang ngủ, hô hấp lâu dài, sắc mặt ôn hòa, ngày thường thì lạnh nhạt thế nhưng khi ngủ thì lại nhu hòa đến thần lỳ, nhìn càng thêm soái khí.
Nhịn không được lặng lẽ đứng dậy, Diệp Thu khẩn trương nhìn chằm chằm đôi môi trong bóng đếm càng thêm dụ hoặc, chậm rãi tới gần.
Tim đập càng ngày càng nhanh, hô hấp Diệp Thu có hơi chút rối loạn, thương thường giương mắt lên chú ý mắt Diệp Cẩn, phát hiện hắn không có dấu hiệu tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cục, môi cùng môi đụng phải nhau, Diệp Thu thật cẩn thận cảm thụ đôi môi mềm mại ấm áp, trong lòng đột nhiên dâng lên quyết tâm từ trước đến nay chưa từng có.
Này nam nhân, cậu không định để hắn rời xa.
Cố gắng để mình không hôn sâu hơn, Diệp Thu rời đi môi hắn, trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú cùng hình dáng rõ ràng của Diệp Cẩn, môi mấp máy, không tiếng động tuyên thệ: anh, là của em.
Anh ấy là anh trai thì thế nào?
Mình không phải nữ nhân thì làm sao?
Ai nói nam nhân cùng nam nhân không thể nói chuyện yêu đương?
Còn ai có thể yêu anh ấy hơn mình?
Diệp Thu cho tới bây giờ cũng không phải là người để mình chịu ủy khuất, thời kì thiếu niên bị cha trục xuất ra ngoài, cậu không có phản ngịch, ngược lại tính tình ôn hòa, tam quan bình thường.
Nhưng không đại biểu cậu là thánh phụ.
Tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng không thể không nói thời niên thiếu vẫn là ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, nội tâm của cậu có một loại chấp niệm, ấm áp thuộc về cậu, cậu sẽ không buông tay.
Mỗi người đều có một mặt khác, Diệp Thu ôn hòa, tốt tính, dễ ở chung, nhưng điều này không đại biểu cậu thực sự là người như vậy.
Ngay cả cha còn có thể vứt bỏ cậu, vậy còn có biết bao nhiêu thứ là không thể thay đổi?
Có thể nói, Diệp Thu có thể kết bạn với rất nhiều người, nhưng chân chính có thể đi vào lòng cậu thì gần như không có.
Mà Diệp Cẩn chính là duy nhất.
Hắn dùng sinh mệnh trả giá đại giới, đi vào trong lòng Diệp Thu.
Cho nên Diệp Thu mới có thể hoàn toàn tín nhiệm Diệp Cẩn, ngay cả không gian là bí mật trí mệnh cũng nguyện ý nói cho hắn, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Tựa như lúc trước cậu nói, mạng của cậu giao cho Diệp Cẩn.
Cảm tình lúc nào thì biến chất thì chính cậu cũng không biết, có lẽ là vì Diệp Cẩn nguyện ý tin tưởng cậu nói chuyện mạt thế sao? Có lẽ là vì Diệp Cẩn khắp nơi suy xét quan tậm cậu cho nên mới biến chất? Cũng có lẽ là sớm hơn, là vì kiếp trước Diệp cẩn vì cứu cậu mà bị tang thi cào trúng?
Cậu không biết.
Cậu chỉ biết là, ấm áp thuộc về mình, tuyệt đối không muốn buông tay.
Mà Diệp Cẩn, chính là ấm áp thuộc về cậu.
Nhẹ nhàng quay trở về lòng Diệp Cẩn, Diệp Thu cảm giác được chính mình nháy mắt bi ôm chặt, nhịn không được trong bóng đêm cong môi, nhắm hai mắt lại.
Trong bóng đêm, Diệp Cẩn mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh, nào có dấu vết ngủ?
Mân mân môi, Diệp Cẩn cảm thụ được ấm áp trong lòng, chậm rãi nhắm mắt.
Ai là thợ săn?
Ai, lại là con mồi?
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đều chuẩn bị xuất phát.
Khoảng cách từ trấn Thải Trì đến F thị có chút xa, ở mạt thế lái xe phải mất nửa ngày, bọn họ còn phải đi đường vòng đến cảng, còn phải tìm được thuyền thích hợp, không đi sớm thì sẽ đến tối.
Hiện tại tang thi đối với bọn họ mà nói tuy rằng không đáng sợ, nhưng nguyê đàn tang thi vọt tới cũng sẽ tạo thành phiền toái cho bọn họ, huống chi chỉ cần bị tang thi cào trúng thì sẽ bị biến thành tang thi.
Bọn họ có dị năng, nhưng cũng không biết dị năng giả bị tang thi cào có lây nhiễm hay không, đương nhiện bọn họ cũng không muốn lấy bản thân ra làm thí nghiệm, tự mình đi thử một lần.
Cho nên cho dù là Diệp Thu cùng Diệp Cẩn, cũng không muốn bị cào trúng. Càng miễn bàn mấy người Diệp Đông.
Cho nên bọn họ tận lực sớm xuất phát, dù sao thì ánh nắng với nhóm tang thi vẫn có tính uy hiếp, tuy rằng hôm qua đã phát hiện mấy em tang thi trực tiếp tung tăng ở dưới ánh Mặt Trời, nhưng đa số đều e ngại.
Nhưng mà buổi tối thì không giống vậy, ban đêm là thiên hạ của tang thi, không có người nguyện ý ở dưới ánh trăng tìm thuyền, đương nhiên Diệp Thu bọn cũng không nguyện ý.
Lần này là Diệp Thu Diệp Cẩn dẫn đầu, Diệp Đông Diệp Tây theo ở phía sau, Vương thúc Vương thẩm cũng ở trong xe bọn họ, hóa r axe bị Diệp Cẩn thu vào không gian, vật tư trong ba chiếc xe cũng bị thu vào không gian của Diệp Cẩn cùng Vương thẩm, trong xe chỉ chừa lại số lượng vừa đủ để che dấu, vừa không làm người khác hoài nghi, cũng không gây chú ý.
Dù sao thì trữ vật không gian ở trong mạt thế có tính dụ hoặc vô cùng lớn. cho nên chuyện không gian có thể giấu bao lâu thì giấu, cho dù bại lộ cũng có thể nói là dị năng không gian, tóm lại sẽ không để người khác biết chân tướng.
Trên đường xe cộ còn chạy rất ít, đa số bị vứt tại ven đường, không có xăng, có xe cũng vô dụng.
Trước mạt thế thì xe cộ trên con đường này cũng không nhiều, huống chi hiện tại.
Hơn nữa, đa số người sống sót đều di chuyển trên đất liền, đi đường biển như bọn họ thì gần như không có ai.
Phải biết rằng, khu kinh tế biển vô cùng phát triển, từng thành thị đều tập trung rất nhiều nhân khẩu. Mà hiện tại, dân cư dày đặc đồng nghĩa với việc tang thi nhiều, ai lại muốn chạy về phía tang thi?
Vì thế dọc theo đường đi, bọn họ đều không gặp được khó khăn gì, nhưng thật ra đụng phải mấy xe chạy ngược chiều với bọn họ, có một chủ xe tương đối tốt bụng, còn dùng sức bảo bọn họ quay đầu, nhưng nhìn thấy bọn họ không nghe, cũng không quản nữa.
Ở mạt thế, mọi người cho dù là tốt bụng cũng học được không xen vào việc của người khác.
Lấy ra điện thoại nhìn thời gian, đã gần mười hai giờ. Diệp Thu nhì trước xe, không thấy một ngôi nhà nào, vì thế đành phải mở miệng: “Anh, tìm một chỗ dừng lại đi, thuận tiện nghỉ ngơi, miễn cho đến lúc đó quá mệt mỏi”.
Diệp Cẩn không nói gì, trực tiếp chỉ chỉ bộ đàm.
Diệp Thu cong môi, cầm lấy bộ đàm, “Dừng xe ở ven đường, ăn cơm nghỉ ngơi, hoàn tất.”
“Thu được, hoàn tất “
Hai chiếc xe ở ven đường chậm rãi dừng lại, Diệp Thu nhảy xuống xe trước, lắc lắc tay chân.
Mấy người còn lại cũng đều xuống xe, ở ven đường thả lỏng tay chân, ngồi trong xe thời gian dài đều có chút không chịu nổi.
Diệp Thu nhìn xung quanh, không có gì hứng thú, lại quay lại bên người Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn tựa vào cửa xe, bên dưới mặc quần rộng, trên thân chỉ mặc áo lót đen. Cơ bắp cân xứng xinh đẹp đều lộ ra ngoài, vô cùng mê người.
Ánh mắt Diệp Thu cao thấp lưu luyến, “Anh, lái xe mệt không? Em giúp anh xoa bóp nha?”
Diệp Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, Diệp Thu thập phần thuần khiết nhìn thẳng hắn.
Lây ra một cái ghế dựa, Diệp Cẩn dùng tư thái tao nhã ngồi xuống.
Biết ý tứ Diệp Cẩn chính là đồng ý, Diệp Thu nhịn không được chà xát tay, tiến lên đặt ở trên bờ vai của hắn, lực đạo vừa phải vò nắn.
Cơ bắp ở hai tay xít chặt mà hữu lực, rất cân xứng, không giống mấy nam nhân có cơ bắp lồ lộ ra ngoài, có chút khó coi, ngược lại hiện ra tỉ lệ hoàn mĩ.
Diệp Cẩn là loại người khi mặc quần áo thì trông có chút gầy nhưng đã thoát y thì trông rất đầy đặn, mặt áo bó sát người khiến cho toàn bộ đường cong đều lộ ra, không khó nhìn ra tỏng đó khẳng định rất có sức bật.
Diệp Thu tỉ mỉ vò nắn, nội tâm thập phần ngọt ngào, nam nhân mình coi trọng sao lại có thể ưu tú như vậy? Ánh mắt thật tốt a!
Diệp Cẩn hưởng thụ nheo mắt lại, như là tư thái tao nhã của loài báo.
Vương thẩm nấu cơm, mùi chậm rãi phát ra, dưới ánh mặt trời dần dần phiêu xa.
…………………………………………………………………….
Hết chương 19
Chương này hint ngập mặt.
Danh sách chương