Đạo Hằng cười quăng phất trần xuống, trên mặt bình tĩnh, nhìn hướng Vương thúc thì ánh mắt lại không thể ức chế mà lộ ra một cỗ đắc ý.

Trong rừng cách đó không xa là một con lợn rừng nằm trên mặt đất, đôi mắt cực lớn mở to, toàn thân không có miệng vết thương, lại không thể động đậy.

Vương thúc khó chịu thu hồi súng, căm giận từ sau thân cây đi ra.

“Lão vương, thế nào, nhận thua không?” Đạo Hằng cười hì hì.

Diệp Thu cùng Diệp Cẩn nói không cần bọn họ nhúng tay, cho nên bọn họ đành phải thật sự săn thú, nhưng đơn thuần săn thú thì có gì hay a! Đương nhiên phải tỷ thí a!

“Kỹ năng của ta không bằng người, ta nhận thua!” Vương thúc thản nhiên nhận thua, ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát lợn rừng trên mặt đất.

Đã lâu không ăn thịt mới mẻ a! Lại có lộc ăn!

Thua thì thua đi!

Vương thẩm mang theo hai đứa nhỏ ở cách đó không xa nhặt nấm cùng rau dại, thuận tiện dạy bọn họ nhận biết chủng loại.

“Loại này nha, là không thể ăn!” Vương thẩm tiếp nhận nấm Dụ Tiểu Ngư đưa qua, cười nói: “Màu sắc đẹp như vậy đều không thể ăn!”

“Nhưng…… Thực xinh đẹp!” Dụ Tiểu Ngư dẩu miệng nhìn nấm vừa mới nãy mình hái, khó hiểu vì sao không thể ăn.

An Oa Tử ngoan ngoãn mà giúp đỡ Vương thẩm sửa sang lại rổ rau dại, ngẩng đầu đối Dụ Tiểu Ngư nói: “Cho nên không thể ăn nha!”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì quá xinh đẹp……”

( Candy: Có câu càng đẹp thì càng độc nha, bạn nhỏ An Oa Tử quá chính xác (*w*)/)

“……”

“Dụ Thụ!” Keith đột nhiên mở to hai mắt nhìn, một bước dài xông tới.

“Cứu mạng!” Dụ Thụ cắn răng nắm chặt cỏ trên mặt đất, trên trán gân xanh bạo khởi.

“Mau lên đây!” Andrey cũng chạy tới, cùng Keith đem Dụ Thụ không cẩn thận rơi vào bẫy rập kéo lên.

Bình thản trên cỏ, một cái bẫy rập che dấu phi thường tốt lúc này mới hiện ra nguyên hình, phi thường sâu, hố to cắm cọc gỗ cùng cọc trúc bén nhọn, ngã xuống muốn không chết cũng khó.

Thở hổn hển ngồi ở cạnh bẫy rập, Dụ Thụ nghĩ mà sợ, vỗ ngực, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.

Ông trời phù hộ ông trời phù hộ!

Nếu ngã xuống chắc chắn chết rồi?!

“Cảm ơn!” Dụ Thụ một bên thở phì phò một bên vỗ Keith bên cạnh đồng dạng nằm liệt ngồi dưới đất.

Keith lắc đầu, đồng dạng nghĩ cũng sợ mà nói: “Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì, còn may không ngã xuống!” Dụ Thụ vẫy tay, nói: “Nhưng nơi này sao lại có bẫy rập lớn như vậy?”

Andrey cũng nhíu mày, cảnh giác nhìn khắp mọi nơi, không yên tâm mở miệng nói: “Chúng ta vào núi quá sâu, đi về trước, tìm được bọn họ rồi lại nói! Ta cảm thấy có nguy hiểm!”

“Phải!” Keith thập phần đồng ý cách nói của hắn, “Chúng ta đi xa như vậy đều không phát hiện dấu vết con người hoạt động, nơi này sao lại có bẫy rập? Khẳng định có vấn đề!”

Dụ Thụ gật đầu, dù sao hắn cũng là quân nhân đã từng là trải qua các loại trường hợp nguy hiểm, gạt đi cảm giác sợ và kích động vì tìm được đường sống trong chỗ chết ở trong lòng, ghé vào miệng hố nhìn xuống.

“Là bẫy rập mới được đào.” Dụ Thụ nhăn mi, bên trong đất cùng gai nhọn đều vẫn còn mới, mấu chốt nhất chính là, trên gai nhọn còn có vết máu loáng thoáng!

“Về trước!”

Tìm bụi cỏ ẩn nấp, Diệp Cẩn ôm Diệp Thu lắc mình vào không gian.

“Ta muốn uống nước.” Diệp Thu ôm chặt bả vai Diệp Cẩn, ý bảo vào trong viện.

Uống hai ly nước giếng Diệp Thu mới thở hổn hển, tác dụng của nước giếng không gian tự nhiên không cần nhiều lời, Diệp Cẩn nhìn Diệp Thu khôi phục tung tăng nhảy nhót thì cong cong môi, lại phát hiện một chuyện thú vị.

Diệp Thu không biết nói gì mắt trợn trắng.

Nếu không phải hiện tại tình huống không thích hợp, hắn mới không muốn khôi phục nhanh như vậy.

Nhưng bên ngoài còn có người đang chờ! Hắn không thể để mình bị Diệp Cẩn ôm đi! Ai nhìn mà còn không hiểu bọn họ làm gì nha!

Quá thẹn thùng được không!

Chu Vận giống một bãi bùn lầy tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nếu không phải còn thở phì phò thì nhìn qua tựa như đã chết.

Bên người hắn cách đó không xa chính là Tiểu Tôn đồng dạng chật vật, nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trên mặt còn có vài đạo vết máu, như là bị cái gì cào.

Mọi người còn lại cũng xụi lơ ở chỗ khác nhau, như là người bệnh hấp hối.

“Chu Vận, ngươi quá độc ác!” Tiểu tôn liếm môi khô ráo, thanh âm hữu khí vô lực chỉ trích Chu Vận: “Ta cùng ngươi có thù gì a! Ngươi thế nhưng muốn giết ta?!”

“Đừng ác nhân cáo trạng trước!” Chu Vận căm giận muốn giơ tay chỉ hắn, lại phát hiện vô lực nâng lên, “Ngươi vừa rồi không phải là muốn giết ta?!”

“Nếu không phải ngươi đánh lén, ta làm vậy làm gì?!”

“Ta đánh lén, nhưng không thành công a!” (:))))

“Chờ ngươi đánh lén thành công ta còn có thể phản kháng sao?!”

“……”

“Chúng ta trúng chiêu a!” Một phen cãi lại, Chu Vận đuối lý, đành phải nói sang chuyện khác.

Hắn hiện tại không nắm chắc có thể giết Tiểu Tôn diệt khẩu không, đành phải đem trách nhiệm đẩy đến trên đầu người khác, tuy rằng hắn sớm đã không tính để hắn sống lâu.

Nhưng không thể thừa nhận!

Tiểu tôn gật đầu, vừa rồi trải qua những chuyện quá tà đạo, hắn không tin mình sẽ làm ra chuyện như vậy! Khẳng định là trúng ám chiêu của người khác!

“Chu ca, ngươi còn không nói, ngươi vừa nói ta liền nghĩ tới! Thời điểm chúng ta vừa mới bắt đầu đi vẫn luôn tại chỗ xoay quanh, như thế nào cũng tìm không thấy đường cũ, có phải hay không khi đó đã trúng chiêu?”

“Ai! Khẳng định!” Chu Vận đột nhiên gật đầu: “Chúng ta ngày hôm qua rõ ràng đi qua mấy lần, không có khả năng sẽ lạc đường a!”

“Nói như vậy thì……”

“Sao vậy?” Diệp Thu cùng Diệp Cẩn mới ra không gian không lâu liền gặp cảnh tượng Dụ Thụ cùng đôi phu phu Keith chạy tới.

“Rốt cuộc tìm được các ngươi!” Keith thập phần kích động, “Chúng ta ở núi bên kia phát hiện không thích hợp!”

“Không thích hợp?” Diệp Thu cùng Diệp Cẩn liếc nhau, nhíu mày hỏi: “Cái gì không thích hợp?”

“Ngọn núi này còn có người!” Dụ Thụ nói: “Chúng ta phát hiện một cái bẫy, nhìn qua là vừa mới bố trí!”

“Người sống sót?” Diệp Thu nhướng mày, rất là kinh ngạc.

Nơi này là núi ngoại ô thành phố, rất có khả năng là người sống sót trong thành thị rời đi thành thị sau đó trốn rồi đi vào.

Rốt cuộc thì so với sắt thép, rừng rậm vẫn là nơi sinh hoạt tự nhiên càng dễ dàng sống sót.

Ít nhất sẽ không sống sờ sờ rồi đói chết!

“Không biết.” Keith chớp mắt, “Chúng ta sợ gặp được nguy hiểm, cho nên trực tiếp chạy tới tìm các ngươi!”

Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, nói: “Đi xem.”

Nếu là người sống sót còn tốt, bọn họ có lẽ còn có thể thuận tay giúp một chút, nếu là người khác……

Ba người Dụ Thụ ở phía trước dẫn đường, Diệp Cẩn lôi kéo Diệp Thu theo phía sau, mấy người chạy nhanh.

Diệp Thu một bên chạy vội một bên lặng lẽ mở ra tinh thần lực, cẩn thận tìm tòi dị thường trong rừng.

Đạo Hằng sư phụ, Vương thúc Vương thẩm cùng bọn nhỏ đều ở cạnh nhau, ở nơi cách núi không xa, nhìn qua sẽ không có nguy hiểm, huống chi còn có Đạo Hằng sư phụ ở.

Bọn Chu Vận kia một đám người bị ngược thương tích đầy mình, cơ hồ hoàn toàn tê liệt nằm trên mặt đất, một cái cũng chưa rơi xuống, nhìn qua hẳn là không phải do bọn họ làm.

Diệp Đông cùng Diệp Tây, bọn họ ở……

……

Diệp Thu đột nhiên dừng lại chân, nháy mắt thu hồi tinh thần lực, sắc mặt bạo hồng.

( Candy: Thôi xong, anh Diệp Thu thấy hai anh nhà Diệp Tây Diệp Đông rủ nhau đánh dã chiến:)))))))

“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn nghi hoặc quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía hắn.

“……”

“Phát hiện ra cái gì?” Diệp Cẩn dừng bước chân, xoay người nhìn hắn.

Phía trước Dụ Thụ mấy người cũng phát hiện hắn dị thường, sôi nổi dừng lại nghi hoặc nhìn hắn.

“Không……” Diệp Thu nỗ lực bảo trì biểu tình đứng đắn, lắc lắc đầu thập phần nghiêm túc nói: “Ta khát, muốn uống nước.”

Nói, Diệp Thu hướng Diệp Cẩn vươn tay, ý bảo hắn lấy nước ra.

Diệp Cẩn hơi hơi nhướng mày, nhưng vẫn bất động thanh sắc từ không gian lấy ra một lọ nước.

Bình tĩnh mà uống xong nước, mấy người một lần nữa lên đường.

Cùng Diệp Cẩn sóng vai đi, Diệp Thu vẫn duy trì mắt nhìn thẳng, chết sống không muốn cùng hắn đối diện.

Diệp Cẩn trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Rốt cuộc phát hiện ra cái gì? “Tới rồi!” Mấy người tốc độ đều phi thường nhanh, cho dù là Diệp Thu dưới tình huống thất thần cũng chỉ dùng thời gian rất ngắn liền đến nơi vừa rồi phát hiện bẫy rập.

Diệp Thu ném hình ảnh thiếu nhi không nên nhìn mà hắn vừa không cẩn thận thấy trong đầu ra ngoài, bình tĩnh quan sát bẫy rập.

Cọc gỗ cùng cọc trúc phía trên dính vết máu mới mẻ, trước đó khẳng định có con mồi hoặc là người rơi vào.

Nhưng, hiện tại bên trong trừ bỏ gai nhọn, bên ngoài rỗng tuếch.

Nhất định có người đã tới!

“Lục soát!” Diệp Thu giãn mày, nói: “Khẳng định có người!”

Thừa dịp người khác đều cẩn thận mà kiểm tra bốn phía, Diệp Thu lại lần nữa thật cẩn thận mà mở ra tinh thần lực.

Tinh thần lực thăm dò thong thả cẩn thận trải mở ra, Diệp Thu né qua phạm vi vừa mới đi qua, hướng tới núi bên này kiểm tra.

Biên Quốc lộ.

“Cam thiếu tướng! Đừng quên chức trách của quân nhân là phục tùng, ngươi không có quyền cự tuyệt!” Phương Phỉ trừng đôi mắt đẹp, nghiến răng nghiến lợi mà trách mắng.

Cam Nguyên mặt không biểu tình sửa sang lại cổ áo cùng mũ của mình, “Phương phu nhân, chức trách của ta là phục tùng cấp trên, nhưng thực xin lỗi, ngài không phải!”

“Ngươi! Ngươi đây là cãi mệnh lệnh!” Phương Phỉ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, càng thêm quyến rũ.

Cam Nguyên lại đối với hình ảnh này làm như không thấy, nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Chờ thấy bạch tướng quân rồi nói sau, nếu hắn bảo ta đem quyền chỉ huy giao cho ngươi, ta tự nhiên sẽ nghe.”

“Ngươi sẽ hối hận!” Phương Phỉ tức muốn hộc máu ném xuống một câu, căm giận xoay người lên xe quân.

Bĩu môi, Cam Nguyên nhíu mi tháo mũ xuống, “Nghe xong ngươi mới có thể hối hận.”

Hắn là nhi tử của Cam tướng quân, từ nhỏ được dạy ra từ dưới roi vọt, tuy rằng khá hư, ngày thường cũng lấy việc chống đối cha mình vì vinh, nhưng dù hắn không học vấn không nghề nghiệp, cũng biết lâm trận đổi tướng là việc tối kỵ, ông già nhà mình sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?

Muốn từ trong tay hắn lấy đi quyền chỉ huy quân đội? Nằm mơ đi!

“Tiểu Cao!” Cam Nguyên hướng thủ hạ của mình vẫy tay, ở bên tai hắn lén lút nói: “Để ý kĩ nữ nhân kia một chút, nếu làm ra sai lầm gì, ta liền đem ngươi lột sạch ném cho các huynh đệ!”

Tiểu Cao bị hắn dọa sợ tới mức rùng mình, trong lòng nháy mắt đem đám người Phương Phỉ chú ý đề cao tới mức cao cấp nhất.

Vị này từ nhỏ trong nhà chính là kẻ hư hỏng, tại phương diện này nói được thì làm được, đến lúc đó nếu thật sự làm sai, mình nhất định phải chết!

Nhất định phải chú ý bọn họ!

“Phương tỷ, ngài xúc động.” Nữ trợ lý nhíu mày ngồi một bên, nhắc nhở nói.

“Ta biết.” Phương Phỉ hiếm thấy mà thất bại mà nhắm mắt, từ sau khi nhìn thấy hai tên kia, nàng liền không bình thường!

Đầu tiên là xúc động mà từ căn cứ đuổi tới, hiện tại lại là xúc động mà cùng Cam Nguyên minh đúng rồi lên!

Căn bản không giống tác phong của nàng!

Nguyên bản nàng có thể ngầm hạ độc uy hiếp! Phía trên xé rách mặt đối với nàng như vậy nửa điểm chỗ tốt cũng không có!

Đáng giận!

Đều là hai tên kia sai!

Trong rừng cây.

“Tiểu Tuyền quân! Nơi này thực không tồi!” Một người nam nhân mặc quân trang Nhật Bản nửa cong eo cung kính mở miệng: “Bình nguyên, hơn nữa không có người Trung Quốc phía thế lực chính phủ!”

Tiểu Tuyền Tam Lang trên tay nướng con mồi thủ hạ bắt được, một bên cẩn thận xoa gia vị, một bên ôn hòa mà mở miệng nói: “Thôn mộc quân, nơi này xác thật thực thích xây khu An toàn, bất quá chúng ta còn cần cẩn thận khảo sát một phen.”

“Tiểu Tuyền quân?”

“Thôn mộc quân, chúng ta muốn tìm ra ưu điểm của nơi này, như vậy mới có thể thuyết phục nhóm chính viên đại bản doanh, đừng quên, còn có tiểu đội khác cùng chúng ta cạnh tranh!”

“Dạ!”

Tiểu Tuyền ha hả cười, ngửi mùi thịt nướng, ôn hòa nói: “Lần này là cơ hội tốt nhất chiếm đại bản doanh, nếu thất bại, chúng ta đều sẽ lựa chọn mổ bụng tự sát!”

“Dạ! Tiểu Tuyền quân!” Thôn Mộc bang hành lễ.

“Đừng khẩn trương, ăn cái gì.”

“Người Nhật Bản?!” Diệp Thu biểu tình có chút kỳ quái, đây cũng quá may mắn đi?!

Bọn họ đang chuẩn bị đi tìm người Nhật Bản tính sổ, những người này liền tự mình đâm vào họng súng?!

“Người Nhật Bản?” Diệp Cẩn mẫn cảm nghe được Diệp Thu thấp giọng lẩm bẩm, nhíu mày nói: “Bao nhiêu người?”

“Rất nhiều.” Diệp Thu dùng tinh thần lực quét một phen, nói: “Trên trăm người.”

Không chỉ có số lượng so với tiểu đội của Tam Tiêu nhiều hơn, chất lượng cũng rõ ràng càng sâu hơn một bậc.

Những người này toàn bộ ăn mặc quân trang, võ trang hạng nặng, trong động tác cũng khó giấu dấu vết quân nhân, vừa thấy đã biết là quân tinh nhuệ.

Còn người dẫn đầu kia……

“Người nào?!” Tiểu Tuyền vừa định hướng thịt nướng vào trong miệng, đột nhiên cảm nhận được một trận tinh thần lực dao động dừng ở trên người mình.

Động tác dị thường nhanh đứng lên, Tiểu Tuyền rút súng, cảnh giác mà nhìn phía trước.

Nguyên bản thủ hạ mọi nơi tản ra ăn cơm nghe được động tĩnh, cũng nháy mắt cảnh giới lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện