Chương 471: Uy hiếp tiềm ẩn



Đợi đến khi nhận được đáp án khẳng định từ chủ nhân nhà mình, xác định mình thật sự mất trí nhớ, hơn nữa thời gian còn qua đi một tháng, Đại Hoàng lập tức cảm thấy sấm sét giữa trời quang.



Hoàng đại gia nó lại còn có một ngày sa sút như vậy?!



Còn cần nhờ vài thú con nhân loại cứu?



Đây quả thật là sỉ nhục!



Nhất định không thể để cho con rắn tham ăn kia biết! Bằng không nhất định sẽ bị cười một trận đấy!



Nhìn thấy bộ dáng Đại Hoàng làm sao cũng không thể tiếp nhận đây là sự thật, Thor cảm thấy dị thú bên người Ôn Dao đều thật thú vị như vậy sao?



Cảm giác chỉ số thông minh cũng cao hơn dị thú bình thường một đoạn, chẳng lẽ còn có thú giống loại hình như chủ nhân?



Bởi vì thuốc gây tê còn chưa mất đi dược hiệu, Ôn Dao để Đại Hoàng nghỉ ngơi ở chỗ này, sau đó đưa mấy người Below trở về, Ôn Dao cùng Thor lập tức trở về nơi trước đó.



Đại Hoàng khôi phục trí nhớ không có bất kỳ ấn tượng gì trong lúc mất trí nhớ, bởi vậy bây giờ có chút bài xích đối với việc phải đưa mấy đứa nhỏ này trở về.



Nhưng lời của chủ nhân không thể không nghe, sau khi nhận được mấy khối tinh thạch đền bù tổn thất, Đại Hoàng không tình nguyện mà đồng ý.



Sau khi rời khỏi bọn hắn, Thor trêu chọc nói: "Dao Dao, em không phải hoài nghi Laura kia làm vết thương Đại Hoàng không khép lại sao? Làm sao còn để Đại Hoàng theo chân bọn nó về? Em không lo lắng Đại Hoàng đi không trở lại sao?"



"Nó khôi phục trí nhớ."



Laura kia bất quả ý vào Đại Hoàng mất trí nhớ lại bị thương mới có thể làm được một bước này, hiện tại Đại Hoàng cũng không phải đơn giản có thể đến gần như vậy.



Hơn nữa để Đại Hoàng đi qua cũng xác định vị trí đối phương, tránh bọn nó chạy, có một số việc Ôn Dao còn cần tìm lời giải kỹ càng.



"Được rồi, dù sao em là chủ nhân của nó, chúng ta đi nhanh lên, đã qua không ít thời gian rồi."



Trước đó Thor dựa vào ván phi hành của mình bay đến đây, cho nên mới nhanh như vậy, lúc trở về cũng dùng nó mang theo Ôn Dao bay trở về.



Vào lúc cách chỗ nghỉ ngơi còn hai trăm mét, Thor ngừng lại, sau đó thu hồi ván trượt, mang theo Ôn Dao đi lên phía trước.



Vừa mới đi tới biên giới rừng cây, Thor bị một bóng đen nhảy ra từ một bên giựt mạnh, sau đó kéo hắn đi vào chỗ sâu trong cánh rừng.



Thor cũng không phản kháng, hắn đã sớm thông qua Karl biết chỗ đó có người, cũng biết là ai.



Bóng đen đúng là Johnan trước đó đạt thành hợp tác với Thor, hắn thấy Thor đi vào cánh rừng cả buổi còn không đi ra, nên vẫn luôn chờ ở gần đây.



Bây giờ hắn cảm thấy hành vi của Thor có chút kỳ quái, hoài nghi có phải Thor lén lút làm cái gì trong bóng tối hay không.



"Đến cùng anh đi đâu? Không phải vào rừng lén lút tìm dị thú đấy chứ?"



Đối mặt với Johnan chất vấn, Thor bỏ qua cánh tay hắn lôi kéo mình, chỉ chỉ phía sau hắn: "Không phải đã nói tôi đi tìm em gái tôi sao, con bé lạc đường, tôi tìm cả buổi."



Johnan nhìn lại, quả nhiên cô bé kia đi phía sau Thor, chắc là vừa rồi cùng đi đến.



Johnan dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá giữa hai người một phen, có chút không tin: "Đêm hôm khuya khoắt con bé chạy xa như thế làm gì? Bên trong cánh rừng này nói không chừng có không ít sinh vật biến dị, không muốn sống nữa à?"



"Không có việc gì, em ấy có mang theo bảo tiêu đây này. Hơn nữa các cô bé nha, tổng có một số việc không tiện làm trước mắt nhiều người như vậy. Đừng nói chúng ta không quen với hoàn cảnh này, cũng không có gì đặc biệt."



Thấy Johnan không nói lời nào, con ngươi Thor đảo một vòng, nghĩ tới phương diện khác: "Không phải anh hoài nghi chúng tôi đi tìm con dị thú kia chứ?"



Johnan không có trả lời, trong lòng của hắn quả thật có chút hoài nghi, bằng không đêm hôm khuya khoắt không nghỉ ngơi ở nơi dừng chân còn chạy vào trong rừng cây làm gì.



"Xin nhờ, muộn như vậy tôi đi đâu tìm dị thú chứ? Cánh rừng này lớn như vậy, trời tối như vậy, dễ dàng tìm được như vậy sao? Anh suy nghĩ nhiều quá!"



Thor trợn trắng mắt: "Ngược lại tôi muốn biết phương pháp của tên Bahrton có hiệu quả gì chưa, dị thú kia có đến cứu đứa bé kia hay không?"



"Thế thì không có..."



"Tôi đã cảm thấy biện pháp này không đáng tin rồi, nào có ai bắt trẻ con làm mồi dụ? Hơn nữa, hắn bắt đứa bé kia, dị thú có biết hay không? Không thể nào đợi cả buổi, mà người ta căn bản cũng không biết!"



"Chắc có lẽ không, Bahrton này làm việc rất cẩn thận, hắn đã nói như vậy rồi, có lẽ có nắm chắc."



"Vậy được rồi, anh cũng đừng cản tôi, trở về đi, đừng đến lúc đó cuối cùng dị thú đến anh lại bỏ lỡ!"



Thấy Johnan còn muốn nói điều gì đó, tác nhĩ trực tiếp đã cắt đứt hắn lời muốn nói, "Yên tâm, đêm hôm đó nói ta nhớ kỹ đâu rồi, ngược lại tôi nhắc nhở anh đừng quên, dọc theo con đường này tôi bị các người chiếu cố không ít đấy."



Nghe Thor nhắc đến chuyện suốt dọc đường này, Johnan có chút không được tự nhiên, hắn ấp úng nói: "Cái này... Đây không phải diễn trò cho nguyên bộ sao..."



"Được rồi, tôi cũng không có ý gì khác, thời gian không còn sớm, em gái tôi buồn ngủ rồi, để trẻ con mau lớn phải đảm bảo thời gian giấc ngủ đầy đủ."



Thoát khỏi Johnan trở lại trong xe của mình, Thor lau lau mồ hôi căn bản không tồn tại trên trán: "Dao Dao, chúng ta trở về làm gì vậy?"



Tìm được Đại Hoàng liền rời khỏi không được rồi sao? Sau đó đi đào quặng tìm nguyên liệu kim loại, cuối cùng trở về Hoa quốc.



Lúc này thật nhiều phiền toái!



"Giải quyết uy hiếp tiềm ẩn."



Hả?



Thor nghiêng đầu ngơ ngác, chờ Ôn Dao giải thích.



"Ôi chao, chủ nhân đần quá đi mất, nếu cứ như vậy đi mất, bọn hắn nhất định sẽ hoài nghi các người bắt dị thú á."



Âm thanh điện tử của Karl đột nhiên vang lên, rất khinh bỉ chủ nhân của mình một phen.



Thor chậc một tiếng, đương nhiên hắn biết rõ đi như vậy sẽ bị hoài nghi, nhưng vậy thì sao? Thor căn bản không để những người kia vào mắt.



Chẳng lẽ lại còn có thể truy nã bọn họ à?



Cuối cùng bọn họ còn phải về Hoa quốc đấy, vậy thì càng không tìm ra được bọn họ, hoài nghi hay không có quan hệ gì đâu chứ?



"Thế nhưng người phụ nữ kia còn muốn cướp Mạn Mạn, nếu các người cứ đi như vậy, nói không chừng cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ đấy. Hơn nữa cô ta có địa vị không thấp trong hiệp hội Siêu Năng giả gì đó, thật đúng là có khả năng truy nã các người đây này!"



"À, như vậy... Không đúng, làm sao mi biết cái này? Còn có, sao mi không nói cho ta biết hả?!"



Thor cảm thấy mình có chút nguy hiểm, việc này Karl lại không nói cho hắn biết trước tiên!



"Không phải người bảo ta giúp Dao Dao sao? Ta đặt thiết bị nghe lén mới nhất trên xe của bọn hắn, người cũng không hỏi ta mà."



Vậy cũng không thể cái gì mi cũng đều giúp chứ!



Thor cảm thấy chính mình dưới mệnh lệnh này có vấn đề rồi, nhưng được rồi, vấn đề này không lớn.



"Còn có, chủ nhân, người không được quên Dao Dao cùng Đại Hoàng đều đã xuất hiện ở đảo tư nhân, còn bị các nước xếp vào danh sách chú ý trọng điểm. Hiện tại các người ở nước M, nếu quả thật bị truy nã, vậy thì quá phiền toái, nhất định sẽ bị phát hiện đấy!"



Được rồi, Thor thừa nhận chính mình đã quên mất việc này, nếu bị Ôn Minh biết rõ em gái mình bị truy nã, cái kia không cần phải nói nữa, mình cũng có phiền toái!



"Được rồi, đã như vậy, chúng ta liền sắp xếp thật kỹ chuyện ngày mai, xem giải quyết những uy hiếp tiềm ẩn này như thế nào!"



Chương 472: Có thể không cần rập khuôn như thế hay không



Một buổi tối đi qua, mọi người chờ mong dị thú cũng không chui đầu vào lưới, lại có người bắt đầu nghi vấn cách làm của Bahrton.



"Mày nói dị thú kia rất thông minh, như vậy rất có thể nó đã biết rõ đây là một cái bẫy, căn bản sẽ không đến, chúng ta ở chỗ này đợi làm được gì?"



"Đúng vậy, tôi cảm thấy còn không bằng tiến vào núi rừng tìm xem."



"Cánh rừng lớn như vậy làm sao mà tìm? Ai biết nó trốn ở chỗ nào?"



"Tôi nhớ ở đây không chỉ có một người có dị năng liên quan đến truy tìm đấy, chẳng lẽ các người lại không có một chút tin tức nào?"



Lời này vừa nói ra, mọi người bắt đầu đem lực chú ý đặt lên trên người mấy người.



"Được rồi, đừng cãi nữa, bây giờ còn chưa bắt được cũng đừng xảy ra nội chiến, vẫn nên nghĩ cách dẫn dụ nó xuất hiện đi."



Martina đúng lúc mở miệng, ngăn lại mọi người tranh luận.



"Tôi có một cái nghi vấn, không phải nói nó biết bay sao? Cái này cũng không dễ bắt đâu!"



"Đúng là biết bay, nhưng không phải tôi đã nói cánh của nó bị thương sao, bay không cao, hơn nữa bay không lâu." Bahrton giải thích nói: "Hơn nữa chúng ta ở nơi này chiến sủng biết bay cũng có vài con, bao vây cũng không có vấn đề gì đâu."



Trải qua một phen thảo luận, cuối cùng, bọn hắn quyết định mang theo đứa bé kia lên núi, đồng thời lưu lại một phần nhỏ người canh gác ở bên ngoài.



Không biết Martina nói gì đó, rõ ràng dị năng giả có đẳng cấp cao nhất ở đây lại chủ động ở lại, cô đi đến bên người Thor nói ra: "Lúc này lên núi vẫn rất nguy hiểm, tôi cảm thấy anh hãy để em gái anh ở lại chỗ này tương đối an toàn hơn, ở đây do tôi trông coi, sẽ không xảy ra vấn đề gì."



Thor và Ôn Dao liếc nhìn nhau: đây là chuẩn bị ra tay?



"Đúng thế, quả thật trên núi quá nguy hiểm, tối hôm qua con bé lại không cẩn thận lạc đường, cũng may có Mạn Mạn ở bên cạnh, bằng không thật đúng là gặp chuyện không may!"



Vẻ mặt Thor đồng ý, hắn ngồi xuống kiên nhẫn nói với Ôn Dao: "Dao Dao à, em ở lại cùng với chị xinh đẹp này đợi anh về có được không? Anh nhất định bắt được con dị thú kia đem về cho em chơi!"



Nhìn vẻ tươi cười đầy "yêu thương" của đối phương? Ôn Dao âm thầm liếc mắt, nhìn xuống xúc động muốn hành hung hắn, yên lặng gật gật đầu.



Sau đó Thor đứng dậy khom lưng cúi người với Martina: "Tiểu thư Martina, vậy thì thật làm phiền cô quá rồi, Dao Dao nhà tôi có tính cách hướng nội không thích nói chuyện, nhưng gần đây rất ngoan đấy, sẽ không chạy loạn đâu."



"Ừm, tôi cũng hiểu Dao vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan rồi, cứ yên tâm giao cho tôi."



Đợi đến khi Thor đi theo những người khác vào trong rừng, Martina liền dẫn theo Ôn Dao đi đến một bãi đất trống có trãi thảm: "Dao, em ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi."



Nhìn trong bụi cỏ bên cạnh thảm có nở mấy đóa hoa nhỏ màu tím, Ôn Dao rất muốn hỏi Martina một chút: vì sao mỗi lần dị năng giả hệ Mộc đều rập khuôn như thế này? Không thể có một chút khác biệt nào hay sao?!



Đóa hoa nhỏ màu tím kia vừa nhìn đã biết có vấn đề, không phải làm cho người ta hôn mê thì chính là làm người ta sinh ra ảo giác, còn có thể nhằm vào dị năng đấy.



Như vậy, vũng hồ này mình nên nhảy? Hay không nhảy đây?



"Dao, làm sao vậy?"



Martina không biết lấy ra từ chỗ nào một ly nước trái cây trở về thấy Ôn Dao còn đứng ở đó, căn bản không có ngồi xuống.



"Không có việc gì."



Ôn Dao ôm Mạn Mạn trực tiếp ngồi lên thảm, Martina cũng ngồi xuống bên cạnh Ôn Dao, đưa ly nước trong tay cho Ôn Dao.



"Đây, thời tiết hơi nóng, uống chút nước trái cây ướp lạnh đi, tôi không thường cho người khác thứ này đâu đấy!"



Quan sát ly nước trái cây màu cam đỏ trong tay đối phương, Ôn Dao muốn thở dài rồi.



Ôn Dao cảm giác chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục rồi, lại dùng mánh khóa như vậy thật sự xem mình là kẻ ngu ngốc sao?



Ôn Dao đưa tay tiếp nhận, còn không uống một ngụm, Mạn Mạn bị Ôn Dao đặt trên đùi đột nhiên duỗi ra một nhánh dây leo cắm vào trong ly nước, sau đó nước trái cây trong ly lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng cạn đi...



Đợi Mạn Mạn uống xong ly nước trái cây, nó lắc lắc dây leo, bắt đầu uốn éo nổi lên thân thể của mình.



Ôn Dao gõ gõ một vài nhánh dây leo không thành thật của Mạn Mạn, sau đó quay đầu nói với Martina có chút sững sờ: "Nó rất ưa thích, còn muốn."



Martina trừng mắt nhìn, sau đó trong đáy mắt xuất hiện ánh sáng cực kỳ nhanh, cô khẽ cười cười: "Không nghĩ đến tên nhóc này lại ưa thích, các người đợi một chút, chị lại đi làm."



Chỉ chốc lát sau Martina dùng một bình thủy tinh lớn chứa nước trái cây mang đến, cô đặt bình ở giữa thảm: "Tiểu gia hỏa, uống đi."



Nhìn Mạn Mạn đem ba nhánh dây leo đồng thời thò vào, Martina hỏi Ôn Dao: "Bình thường nó đều ăn cái gì đó à? Không nghĩ đến lại còn ưa thích nước trái cây đây này."



Không, nó không phải ưa thích nước trái cây, là ưa thích nước trái cây thêm đồ vật gì đó.



"Bùm!"



Vấn đề của Martina còn chưa được trả lời, chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, cúi đầu nhìn, bình nước trái cây kia đã bị Mạn Mạn làm ngã xuống đất, nước trái cây màu đỏ cam kia chảy khắp nơi trên thảm.



"Cái này..."



"Thật ngại quá, không phải cố ý đâu."



"À, không có việc gì không có việc gì!"



Trong lòng Martina có chút nghi hoặc, nhưng cô cũng không biết nguyên nhân cụ thể là gì.



Trước đó cô đã thử tiến hành câu thông cùng Mạn Mạn, nhưng dị thực này căn bản không phản ứng cô, chẳng lẽ lại phiền chính mình rồi?



Martina chỉ có thể cất tấm thảm bị dơ vào, Ôn Dao thuận thế thay đổi chỗ ngồi, ngồi bên dưới cây đại thụ.



Martina cũng ngồi qua, cô có chút hăng hái hỏi Ôn Dao rất nhiều vấn đề, có quan hệ với Mạn Mạn đấy, còn có quan hệ đến sinh hoạt trước kia của bọn họ.



Đáng tiếc phần lớn thời gian đều là cô đơn độc nói, ngẫu nhiên có thể thấy Ôn Dao gật đầu mấy cái cùng trả lời ngắn gọn mấy câu.



Martina cảm thấy, nói chuyện cùng cô bé này quá mệt mỏi, nếu không phải trước đó cô bé này đã mở miệng, thực hoài nghi nó là một kẻ điếc hoặc câm!



"Ầm! Ầm!"



Trong núi rừng đột nhiên truyền đến hai tiếng vang cực lớn, mặt đất dưới chân cũng có chút run rẩy, Martina đứng bật dậy.



Đây là tìm

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện