Chương 611: Viện quân

Edit: Trang Nguyễn

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

"Hả! Có thể giết chết kiến tuyết sao?"

Đối với vấn đề của Hạ Y Huyên, viện trưởng Hứa lắc đầu: "Nào có đơn giản như vậy, chẳng qua chỉ có chút tác dụng kích thích kiến tuyết mà thôi, nói ngắn gọn chính là bọn chúng không thích mùi này."

Hạ Y Huyên nghe xong có chút thất vọng, nhưng cái này cũng mạnh hơn không có cách nào.

Nhưng bây giờ chỉ mới phát hiện ra loại dị thực này, tinh chế cụ thể và chế tạo thành thuốc nước pha sẵn vẫn cần phải có thời gian.

"Nhóm nước thuốc đầu tiên cần chế tạo cũng phải mất mấy giờ nữa, đợi một chút."

Nếu Đại Hoàng đã tới, như vậy người đưa đi nhất định là Ôn Dao, cũng may nơi nghiên cứu phát minh thuốc đã tạm thời ngừng một số bộ phận công tác, chuyên tâm chế tạo nước thuốc cần có trước mắt.

Đợi đến khi chế tạo thành công một đống nước thuốc, đã qua bốn giờ rồi.

"Bây giờ lại có một vấn đề, chúng tôi cũng không có đủ vật chứa để chứa đụng hết đống thuốc khu trùng này."

Ôn Dao ở một bên chờ đợi thuận tiện vuột ve bộ lông của Đại Hoàng biểu thị không cần vật chứa gì, cũng không cần vòi hoa sen gì, cứ giao cho Ôn Dao là được rồi.

Nhớ đến dị năng của Ôn Dao là hệ thủy, viện trưởng Hứa cũng không hoài nghi, hắn gật gật đầu, thuận tiện để Ôn Dao cùng mang theo các loại thuốc khôi phục mới chế tạo xong ở khu phát minh nghiên cứu qua đó, đặc thù nhất chính là, trong lúc này còn có một loại thuốc mới nhất, được viện nghiên cứu đùa giỡn gọi là thuốc dưỡng ấm "Ấm Bảo Bảo".

Nó không tác dụng gì quá lớn, chỉ có điều uống một bình có thể làm cho cơ thể sinh ra nhiệt lượng, để toàn thân dường như được ngâm trong nước nóng, quả thật là vật phẩm thiết yếu trong mùa đông.

Lúc này tuyết rơi ở viện nghiên cứu Dao Quang đã ngừng, trên mặt đất và mái nhà phủ một tầng tuyết hơi mỏng.

Ôn Dao cưỡi trên lưng Đại Hoàng, phóng thích tấm chắn tinh thần lực bảo hộ mình, ngăn trở gió lạnh táp vào mặt, bay về hướng căn cứ Hoa Nam.

Đại Hoàng có dị năng hệ phong gia trì nên tốc độ cực nhanh, cộng thêm khoảng cách ngắn, không đến mấy phút, Ôn Dao đã thấy được bão tuyết tàn phá bừa bãi ở căn cứ Hoa Nam.

Phạm vi trận bão tuyết này không bao trùm toàn bộ căn cứ Hoa Nam, chỉ bao phủ một phần khu vực, các khu vực khác đều chỉ là tuyết nhỏ thậm chí không có tuyết rơi, mà khu vực lớn kia chính là nơi người bình thường ở nhiều nhất.

Thậm chí Ôn Dao không phóng xuất tinh thần lực đã có thể tìm được vị trí của Ôn Minh, một vùng lôi điện bạo ngược, sóng năng lượng dao động mạnh hơn những nơi khác.

Ôn Minh phất tay phóng xuất ra một tấm lưới sét, ngăn chặn bầy kiến tuyết tiến công một lần nữa.

Trận bão tuyết này cực kỳ không bình thường, tuyết rơi liên tục một ngày, tuyết đọng đã bao trùm đến vị trí thắt lưng, thậm chí sắp đến ngực rồi, khiến cho hành động của bọn hắn thật bất tiện.

Càng quan trọng hơn là, kiến tuyết giấu mình trong những bông tuyết bay xuống sau lưng, ra tay bất ngờ, rất khó lòng phòng bị.

Cũng may bây giờ mọi người đã trang bị đầy đủ hết, kiến tuyết muốn đột phá phòng ngự cắt được thịt vẫn có khó khăn nhất định.

Trận bão tuyết rơi một lúc mới khiến mọi người chú ý, chỉ có điều mọi người thật không ngờ nó sẽ mang đến tai nạn như vậy.

Nó giống như một tín hiệu, những kiến tuyết kia sớm đã lẻn vào căn cứ không biết ẩn mình ở nơi này giống như nhận được mệnh lệnh, chúng bắt đầu điên cuồng tập kích đám người chung quanh, hơn nữa chúng không hề cắn người một ngụm, mà trực tiếp cắn rách da của người đó, tiến vào trong máu thịt.

Cho dù nơi này có một lượng lớn binh sĩ tuần tra, vẫn có không ít người bình thường chết đi.

Có một bộ phận người bình thường đã được mang xuống hầm trú ẩn, nhưng đa phần người bình thường bị khốn đốn vì trận tập kích này.

Dù cho trốn trong phòng không đi ra, bởi vì nhà cửa khu vực này là nơi có tiền thuê thấp nhất, thậm chí bị đùa giỡn gọi là "Xóm nghèo", đa phần kiến trúc cũng không kiên cố, một vài phòng ốc thậm chí bị tuyết dọng dày đặc đè sập, gặp phải kiến tuyết cùng sự uy hiếp khác.

Một binh sĩ dị nâng hệ phong xoáy lên gió bão, quét đi đám tuyết không ngừng rơi từ bầu trời cùng kiến tuyết.

Kiến tuyết dường như có thể điều khiển tuyết cùng băng, chúng lợi dụng bão tuyết yểm hộ, mặc kệ công kích vây công một đám người.

"Đoàn trưởng, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, chúng ta cần phải tìm được Kiến Hoàng hoặc Kiến Chúa."

Một binh sĩ tự rót cho mình một bình thuốc khôi phục dị năng, thuận tiện xoa xoa cái mũi đỏ bừng bị lạnh đông cứng, nói với Ôn Minh bên cạnh.

Lần tập kích này xem ra là có kế hoạch đấy, ngoại trừ đám kiến tiến lần thứ hai xuất hiện, nhất định còn có những con kiến tuyết có trí thông minh khá cao đang ở một nơi bí mật gần đỏ chỉ huy, không phải Kiến Hoàng thì là Kiến Chúa.

Bắt giặc phải bắt kẻ làm vua trước, nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất chính là, bọn hắn căn bản không tìm thấy kẻ chỉ huy tối cao ẩn nấp trong bóng tối, ngược lại bị bầy kiến tuyết vây công rồi.

"Nói thì dễ lắm, bây giờ chúng ta hoàn toàn bị bao vây ở đây rồi, đều không có cách này trợ giúp nơi khác."

"Hơn nữa trận tuyết rơi này không đơn giản, dù chúng ta thanh lý hết bên người, nhưng tuyết đọng ở những nơi khác cũng sẽ bao phủ lấy chúng ta."

"Tuyết rơi chỉ ở khu vực này, người ở bên ngoài muốn tiếp tục trợ giúp trước phải tốn thời gian dọn ra một con đường, đoàn trưởng, chúng ta phải nắm chặt thời gian!"

Ôn Minh cũng muốn nắm chặt thời gian, bọn hắn đã chống đỡ một ngày, dù cho có mặc quần áo trang bị giữ ấm, nhưng lúc này thân thể vẫn động lạnh đến phát run như trước, thậm chí còn ảnh hưởng đến một vài người phát dị năng.

Nhưng trước mắt bọn họ không có viện quân, cũng không biết bầy kiến tuyết này đến cùng có bao nhiêu, mục đích của bọn chúng là gì, vì sao đem căn cứ Hoa Nam làm mục tiêu đầu tiên?

"Cố gắng lên, chúng ta..."

Ôn Minh còn chưa có nói xong đột nhiên ngừng lại, trong lòng cậu có trực giác, vừa ngẩng đầu nhìn lên, có thứ gì đó bay về phía bên này.

"Đó là... Đại Hoàng!"

Ôn Minh biết rõ Đại Hoàng đi đâu, nó đến đại biểu Dao Dao cũng đã đến, trong lòng của cậu vui vẻ, cuối cùng cũng chờ được rồi!

Ôn Dao phóng ra tấm chắn tinh thần lực, mà Đại Hoàng cũng lợi dụng dị năng hệ phong của mình làm cho mình một tấm chắn gió, tấm chắn gió xoáy tròn cao tốc khiến cho những bông tuyết như lông ngỗng kia căn bản không thể đến gần một người một thú.

Đại Hoàng đáp xuống đất trống bọn họ mới thanh lý trước đó, mà Ôn Dao cũng không kịp trò chuyện, tay Ôn vung lên, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện nhiều thùng thuốc, Ôn Dao giới thiệu sơ lược trọng điểm thuốc làm ấm viện nghiên cứu mới phát minh, sau đó đưa cho Ôn Minh vài bình đựng thuốc dạng phun sương nông dược.

"Thứ này là thứ viện trưởng Hứa nói?"

"Ừm, kiến tuyết không thích mùi này, phun trên người có thể khiến chúng rời xa."

Một binh sĩ không thể chờ đợi rót ngay một bình thuốc làm ấm, không đợi cả người ấm áp đã đột nhiên mở miệng hỏi: "Chỉ khiến chúng nó chán ghét không thể giết chết chúng à?"

Thấy Ôn Dao lắc đầu, hắn lặng lẽ trợn mắt trừng một cái, lầm bầm nói: "Gân gà, không chút tác dụng."

Cũng không phải sao, bọn hắn muốn giết chết những con kiến tuyết này, bây giờ lại khiến bọn chúng chạy thì làm sao mà giết?

Lời này vừa mới nói xong đã bị người bên cạnh đạp một cước: "Câm miệng, lắm lời quá."

Bọn họ không thể dùng, nhưng những người bình thường kia cần đấy!

Ôn Minh cũng không đưa đồ vật trong tay trả lại cho Ôn Dao, cậu đưa cho một binh sĩ sau lưng, ngầng đầu nhìn lên Ôn Dao đang ngồi trên lưng Đại Hoàng: "Dao Dao, bây giờ có khả năng cần em và Đại Hoàng giúp đỡ vài chuyện."

Chương 612: Cứu viện

Edit: Trang Nguyễn

Bên trong một gian nhà trệt tương đối rộng rãi, có hơn ba mươi người bình thường co rúc ở chính giữa, mà bốn phía trong phòng có bảy tám binh sĩ đang đứng.

Có vài binh sĩ mặc quần áo mỏng manh, bờ môi đông lạnh đến tím tái, bọn họ đem áo giáp và quần áo của chính mình cho mấy đứa trẻ không lớn tuổi lắm ở đây mặc.

Bọn họ đã chống cự một ngày, mỗi người đều bụng đói kêu vang.

Truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

"Lúc nào mới có thể ra khỏi hầm trú ẩn dưới mặt đất đây..." Bên trong đám người bình thường có một người đàn ông trung niên nhỏ gầy lầm bầm một câu, hắn mịt mờ nhìn các binh sĩ phía trước, nhếch miệng: "Thật vô dụng..."

Thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng người chung quanh cũng nghe được, có người trừng mắt liếc hắn, còn có người giật giật y phục của hắn, để hắn bớt mở miệng.

Bọn hắn đã yên bình sinh sống ở căn cứ hơn một năm, cho dù Zombie công thành hay gặp phải chim biến dị, chuột biến dị tập kích, nhiều khi bọn hắn cũng không có bao nhiêu chuyện, bọn hắn được bảo hộ một phương, nhiều lắm chỉ cần hỗ trợ làm chút công tác hậu cần mà thôi.

Cho dù bởi vì năng lực, phần lớn thời gian chỉ có thể ăn lửng dạ, nhưng cuộc sống như vậy vẫn tốt hơn quá nhiều so với cục diện hỗn loạn tận thế sơ kì kia, bọn hắn quả thật không ngờ có một ngày căn cứ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.

Bầy kiến tuyết kia ùn ùn kéo đến ngập trời, nương theo bông tuyết đánh tới bọn hắn.

Chúng tiến vào trong thân thể con người, không bao lâu đã có thể gặm ăn hết tất cả máu thịt hầu như không còn, hình ảnh huyết tinh khủng bố này, bọn hắn đã rất lâu không nhìn thấy được.

Vừa mới đầu người bình thường thương vong rất lớn, thẳng đến khi những binh sĩ tuần tra kia chạy đến mới miễn cưỡng khống chế được cục diện.

Nhưng tuyết quá lớn, gây trở ngại hành động của tất cả mọi người, cũng vùi chôn thi thể hài cốt đi.

Rất nhiều người đã bị hộ tống xuống hầm trú ẩn, nhưng bọn hắn một nhóm người này đang lui trên con đường bị một bầy kiến tuyết lớn vây công, sau khi tổn thất vài nhân thủ, bọn hắn bị bức phát trốn vào bên trong căn nhà trệt này.

Trốn vào dễ đi ra ngoài khó, bọn hắn đã bị vây khốn hơn mấy giờ, trên đường có binh sĩ thử đi ra ngoài, nhưng lại phát hiện tuyết đã đọng đến thắt lưng, nửa bước khó đi, cũng không ít kiến tuyết ẩn nấp bên trong tuyết đọng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công.

Bọn hắn chỉ có thể ôm hi vọng cứu viện bên ngoài, hoặc kỳ vọng người bên ngoài nhanh chóng tiêu diệt hết bầy kiến tuyết.

Có binh sĩ nghe được người nọ làu bàu, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn kẻ đó, chỉ thấy kẻ đó bị dọa đến rụt rụt cổ, dùng sức chui vào phía sau người bên cạnh. Binh sĩ hừ lạnh một tiếng, không thú vị thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bốn phía, phòng ngừa có kiến tuyết vụng trộm tiến vào.

Căn cứ đã xác định quân đội thống trị địa vị lãnh đạo, những người kia cũng chỉ dám ngoài miệng phàn nàn một chút, những chuyện khác căn bản không dám làm, cũng không dám không nghe theo chỉ lệnh, trừ phi hắn không muốn tiếp tục ở lại căn cứ.

Một binh sĩ cau mày quan sát trần nhà trên đỉnh đầu, cảm giác hình như nghe được cái gì, ánh mắt hắn biến đổi, hô lớn: "Coi chừng!"

Vừa dứt lời, một tiếng vang "Phanh" thật lớn, toàn bộ nóc nhà trên đỉnh đầu sụp xuống, một lượng lớn tuyết đọng phá vở một lỗ hỏng lớn giáng xuống!

"A!"

Đám người ở chính giữa hét ầm lên, tuy bối rối lại không chạy loạn, bọn hắn rất nhanh đứng lên, chặt chẽ chen cùng một chỗ, dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi phạm vi tuyết đọng rơi xuống.

Mấy binh sĩ cũng kịp phản ứng, bọn hắn nhanh chóng gom những người khác lại, cảnh giác nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu.

Không ngừng có kiến tuyết từ lổ hổng lớn trên nóc nhà bay đến, còn chưa đến gần đã bị bức tường lửa đột nhiên xuất hiện ngăn lại.

Đa phần kiến tuyết bị ngọn lửa cực nóng đốt thành tro bụi, thế nhưng có không ít kiến tuyết có lực phòng ngự mạnh lao qua được ngọn lửa thiêu đốt, trực tiếp vượt qua bức tường lửa, đánh tới bọn hắn.

Vấn đề của kiến tuyết chính là thể tích của bọn chúng quá nhỏ, cộng thêm lực phòng ngự không tệ lại biết bay, dị năng giả cường hóa căn bản không có sức chiến đấu gì, chỉ có thể dựa vào dị năng giả nguyên tố.

Hơn nữa không thể để bọn chúng cắn trúng, chỉ cần cho chúng nó cơ hội tiến vào cơ thể, chuyện sau đó sẽ càng phiền toái hơn.

Một đội binh sĩ này có hai dị năng giả nguyên tố, mấy người khác chỉ có thể xiết chặt vũ khí trong tay, bảo hộ bọn họ chủ lực phát ra.

"A!"

Có một con kiến tuyết đột phá được vòng vây, nó hưng phấn cắn vào cánh tay một binh sĩ không mặc áo giáp bảo hộ, chân sau đạp một cái, liền chui cả người vào bên trong.

Trong khoảng thời gian cực nhanh đó, binh sĩ bên cạnh đã rút dao găm b ên người, tay mắt lanh lẹ gọt một nhát!

Gọt phắt con kiến tuyết kia cùng da thịt liền kề đó cùng một chỗ ra ngoài!

Một lượng lớn máu tươi chảy ra, binh sĩ vội vàng móc ra một chiếc bình phun sương nhỏ, xịt lên miệng vết thương vài cái, rất nhanh máu đã ngừng chảy.

Nóc nhà không ngừng sụp đổ, binh sị dị năng hệ hỏa bất đắc dĩ, chỉ đành bảo các chiến hữu bên người phá vách tường thành một động lớn, sau đó tăng cường phát ra dị năng, hòa tan tuyết đọng dày đặc, mang theo những người khác chạy ra khỏi nhà.

Bông tuyết ùn ùn kéo về hướng bọn hắn, còn chưa chờ bọn hắn phản ứng gì, một trận cuồng phong nổi lên, quét sạch bông tuyết chung quanh.

Nhìn Đại Hoàng cùng Ôn Dao từ trên trời giáng xuống lơ lững cách mặt đất khoảng hai mét, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, người lại tiểu đội trưởng đầu lĩnh hỏi một tiếng: "Sao các người cũng đến?"

Ôn Dao tiện tay ném một thùng thuốc cho tiểu đội trưởng, trọng điểm giới thiệu loại thuốc mới nhất, sau đó mở tay phải ra, trong tay ngưng tụ một quả cầu nước màu xanh nhạt.

Nước này là Ôn Dao lấy ra từ trong lu chứa nước thuốc trong không gian đấy, vật chứa không đủ, nhưng không có bất kỳ vấn đề gì với Ôn Dao.

Quả cầu nước dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người phân tán thành vô số bọt nước nhỏ, sau đó rơi vãi về phía đám người bên dưới, làm ướt khắp cả người bọn họ.

"Mi có bệnh à! Mi..."

Tiếng trách mắng dưới ánh mắt của Đại Hoàng, hắn nuốt ngay lời sắp nói xuống, hắn cúi đầu xê dịch bước chân, cố gắng đem bản thân trở thành người tàng hình.

Ôn Dao giải thích đơn giản tác dụng của thuốc, đối với bọn người muốn đưa người bình thường đến nơi tị nạn mà nói, đây chính là hạn hán gặp được mưa, dựa vào binh sĩ dị năng giả hệ hỏa

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện