Edit: Kusami

Beta: Yến Phi Ly

Đến gần mới nhìn rõ có một người đàn ông béo bị quấn lung tung trong cái ga giường nằm chỏng vó nơi đó, mặt tái xanh, hai mắt đờ đẫn nhìn trời, ngực thở dồn dập. Ga giường tản ra, lộ ra một lớp da thịt bóng loáng, phía dưới hiển nhiên là không mặc quần áo. Nam Thiệu chỉ liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra là cái người luôn cười hì hì chào hỏi với Trương Dịch – Cục thịt Trần.

Cái dạng này nhìn qua thì giống như bị người ta chà đạp, hắn nghĩ thầm, sau đó liền thấy được hai cái chân to máu thịt lẫn lộn mơ hồ, hẳn là đã bị phế đi, trong lòng lộp bộp một chút, quay đầu bước đi.

Cục thịt Trần là người biến dị, tuy rằng là biến dị tốc độ nhưng bởi vì là đã biến dị cho nên tất cả các phương diện cảm giác đều tăng mạnh. Dẫu y gần như đã hết hy vọng, dẫu biết rằng có người đến rồi lại tránh đi nhưng y ngay cả con mắt cũng không động dù chỉ một chút, lại càng không muốn mở lời cầu cứu.

Ở trên đường về, Nam Thiệu đã đem chuyện kia suy đi nghĩ lại mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định nói với Trương Dịch. Ý kiến của hắn đương nhiên là không cứu, bởi vì vết thương trên đùi của cục thịt Trần vừa nhìn đã biết là vì sao mà có, cứu y, không chỉ là vấn đề nuôi sống một người mà còn có khả năng đắc tội với người làm thương y. Lấy tình cảnh hiện tại của bọn họ, đây là quyết định không hề sáng suốt. Nhưng mà người này lại là bạn của Trương Dịch, nếu Trương Dịch muốn cứu, hắn cũng sẽ không phản đối, bởi vì hắn không biết liệu một ngày kia hắn có phải cũng sẽ gặp phải lựa chọn giống như vậy hay không.

“Ở chỗ nào, dẫn tôi đi!” Quả nhiên, sau khi Trương Dịch nghe được chuyện cục thịt Trần, ngay cả do dự cũng không thèm nghĩ liền muốn tới cứu người.

“Chỗ bãi rác đó.” Nam Thiệu trả lời, ánh mắt nhìn về phía Trương Duệ Dương đang ngủ trong lòng Trương Dịch. Không đợi hắn mở miệng, anh đã ôm đứa nhỏ đứng dậy, đi về phía lều của Lý Mộ Nhiên.

Bọn họ vừa đến gần, còn chưa kịp mở miệng gọi Lý Mộ Nhiên đã chui ra “Chuyện gì vậy?”

“Giúp tôi trông Dương Dương một lát, chúng tôi đi cứu người.” Trương Dịch nói.

Cô không hỏi gì thêm, cẩn thận nhận lấy Trương Duệ Dương. Thấy đứa nhỏ hơi hơi tỉnh giấc liền nhẹ nhàng vỗ về, một bộ dáng rất quen thuộc, hiển nhiên là trước kia đã từng làm.

“Dưới tôi có hai em gái, một em trai.” Cô thuận miệng giải thích một câu, sau đó cúi người ôm Dương Dương vào trong lều của mình. Quả nhiên ngay cả một câu cũng không hỏi đến chuyện họ muốn cứu ai, bởi vì trong lòng cô biết rõ rằng, có thể sống đến bây giờ lại còn phải chăm sóc một đứa nhỏ yếu ớt, bọn họ sẽ không tự dưng đi tìm rắc rối. Nếu cần cứu, vậy nhất định chính là cái loại không thể không cứu.

“Mang vũ khí theo.” Con trai đã có người chăm sóc, Trương Dịch thoáng thả lỏng tâm tình, quay đầu nói với Nam Thiệu.

Nam Thiệu sửng sốt một chút, không hiểu tại sao đi cứu người lại phải mang theo vũ khí, sau đó nhìn thấy Trương Dịch đã quay lại lều của mình cầm lấy thanh đao, lại cầm xà beng tiện tay đưa cho hắn. Hắn không thể không nhận, trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của anh, rốt cuộc vẫn nhịn xuống không hỏi. Chỉ là khi bọn họ đi đến đống rác kia, trong lòng hắn vẫn buồn bực muốn biết vì sao.

Có điều hắn vừa rời đi không bao lâu, quay lại đã thấy có vài người đàn ông gầy trơ xương tụ tập quanh đống rác, bọn họ vây quanh cục thịt Trần, muốn tới gần lại không dám, trong mắt sáng bừng vẻ đói khát.

“Này, mày muốn làm gì? Nó là do bọn tao nhìn thấy trước!” Nhìn thấy hai người cầm vũ khí tiến lại, một người đàn ông trong đám đó bất mãn la lên, thân thể theo bản năng lùi lại hai bước. Có lẽ bọn họ không biết Nam Thiệu nhưng lại nhận ra Trương Dịch. Biết rằng tuy anh bị tật ở chân nhưng lúc tàn nhẫn giết chết zombie cũng chưa từng thua kém kẻ nào. Đương nhiên, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là trong tay bọn họ có vũ khí, phía trên còn dính máu zombie, nếu không cẩn thận bị đánh trúng cũng không phải chuyện đùa.

“Cậu ấy là bạn của tôi.” Trương Dịch trả lời rất đơn giản.

Mấy người kia nhìn nhau, cho dù trong mắt có nghi ngờ cùng không cam lòng nhưng vẫn lùi lại, tuy nhiên họ vẫn đứng ở phía xa quan sát. Trương Dịch không thèm quan tâm đến bọn họ, đi đến trước mặt cục thịt Trần ngồi xổm xuống, đầu tiên là vạch ga giường ra xem xét thân thể y, phát hiện ngoại trừ hai chân thì các chỗ khác cũng không có thương tích gì. Nhưng nhìn xuống phía dưới, trên bộ lông có dính chút chất lỏng sệt màu trắng đã khô còn có chất lỏng của phụ nữ dính bết lại, hiển nhiên là bị người ta tha từ trên giường xuống.

“Tiểu Trần… Tiểu Trần…” Anh quấn lại ga giường sau đó mới vỗ vỗ lên khuôn mặt gần như đã mất cảm giác với thế giới bên ngoài kia.

Thanh âm quen thuộc làm cho con mắt của cục thịt Trần rốt cuộc cũng động đậy. Sau đó y chậm rãi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh đang nhìn mình, nhận ra là Trương Dịch. Y khẽ chớp hai mắt sau đó giống như một đứa nhỏ bị ức hiếp tìm được mẹ, òa một tiếng khóc rống lên.

Nhìn thấy tinh thần của y cũng không tệ lắm, Trương Dịch hơi yên lòng, cũng không an ủi hay hỏi chuyện gì đã xảy ra, mà chỉ đưa mắt ý bảo Nam Thiệu giúp anh nâng người trở về. Còn những người đứng coi nhìn thấy cảnh này, biết Trương Dịch không nói dối chỉ có thể phẫn nộ rời đi.

Dọc trên đường đi, cục thịt Trần kêu khóc ỏm tỏi, dẫn tới không ít người đến xem, dù da mặt Nam Thiệu đã được rèn luyện rất nhiều ở tận thế nhưng vẫn có chút không chịu nổi, hơi hơi nóng lên. Chẳng qua bởi vì dưới trời nắng to phải khuân vác vật thể nặng, thân thể đổ mồ hôi đầm đìa mới không có người nhận ra. Còn Trương Dịch trước sau như một, thần sắc vẫn bình tĩnh như không, chẳng chịu ảnh hưởng chút gì.

Mãi đến khi trở lại lều, ngay cả Trương Duệ Dương cũng bị tiếng gào thê thảm kia làm cho tỉnh giấc, nắm lấy tay Lý Mộ Nhiên dụi dụi mắt chui ra khỏi lều, mơ mơ màng màng gọi ba ba. Trương Dịch mới phát ra tiếng quát nhẹ “Đủ rồi.”

Cục thịt Trần vừa định quàng quạc kêu tiếp liền ngừng lại, làm cho lỗ tai mọi người đã quen với tạp âm phát ra từ y được yên tĩnh. Y nấc một cái rõ to, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Trương Dịch “Đội trưởng Trương… Đội trưởng Trương, em muốn chết, ô oa…” Nói xong, lại tiếp tục khóc.

Trương Dịch nhìn y nước mắt nước mũi tèm nhem, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng hơn mười năm trước lần đầu tiên nhìn thấy y. Một gã trai tuổi hai mươi, toàn thân đeo xích vàng nhẫn bạc, cười đến không nhìn thấy tổ quốc đâu, bụng thì rung rung lên giống như phật Di Lặc, cố tình một bộ xấu xa đầy mình lại còn thân hình trơn bóng tròn tròn, làm cho người ta hận không thể đem mỡ trên người y nạo bớt đi hai tầng cho thoải mái. Đợi đến khi quen nhau rồi mới biết y cũng chỉ là một đứa nhỏ có tính to mồm sợ chết, háo sắc nhát gan nhưng lại trọng tình trọng nghĩa. Sau khi anh bị bỏ tù, chỉ có mình y bôn tẩu khắp nơi muốn đưa anh ra khỏi đó, còn giúp anh chăm sóc cả mẹ già.

“Chú béo.” Dương Dương rốt cục cũng nhận ra cục thịt Trần đã gầy xuống một vòng, giãy khỏi tay Lý Mộ Nhiên đi qua ngồi xổm xuống, nhỏ giọng kêu.

“Ách…” Cục thịt Trần còn nằm trên mặt đất, tuy rằng khóc cực kỳ thương tâm nhưng lỗ tai vẫn rất thính, nghe thấy tiếng gọi kia liền hoảng sợ, cố gắng trừng mắt nhìn, sau đó vội lau sạch sẽ nước mắt, rốt cục cũng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết kia. “Bảo bối nhỏ, cháu chưa chết…”

Ở đây ngoại trừ Trương Duệ Dương, khóe miệng những người khác liền giật giật, nhất là vì cái xưng hô ‘Bảo bối nhỏ’ quỷ dị kia. Mà cái chính là nghe đi nghe lại câu này, có vẻ không giống lời nói tốt đẹp chút nào. Có kiểu chào hỏi như vậy sao? Trương Duệ Dương nghiêng đầu không hiểu y đang nói cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời “Chú béo, ba con đã về rồi, bà nội lại đi…” Nhóc muốn cắn ngón tay, đưa mắt nhìn Trương Dịch lại nhịn xuống, sau đó nâng bàn tay nhỏ bé lên chỉ về một phương hướng thật xa “Qua bên kia khám bệnh. Có thiệt nhiều thiệt nhiều quái thú. Ba ba ôm Dương Dương đánh quái thú, ngồi xe xe…” Cậu nhóc nói lung tung nửa ngày trời, mới nhớ ra hỏi “Chú béo ơi, sao chú lại khóc?”

Cục thịt Trần nhìn theo phương hướng bàn tay nhỏ bé kia chỉ, cố gắng liên tưởng bên kia là chỗ nào, kết quả nghĩ không ra cái phương hướng đó có bệnh viện lớn nào, liền đoán là đứa nhỏ này chỉ loạn, nhất định là ngay cả đứa nhỏ này cũng không rõ bên kia như thế nào. Nhưng y cũng coi như nghe hiểu được gia đình Trương Dịch đã xảy ra chuyện gì, chỉ hối hận trước kia sợ Trương Dịch thương tâm nên không hỏi thăm xem đứa nhỏ và bà nội còn sống hay không, giờ nghe thấy câu hỏi kia của nhóc, lập tức đau đớn dâng lên, nước mắt tràn mi “Bảo bối nhỏ, chú béo muốn chết… chú béo muốn chết, ô ô…”

“Chú béo vì sao lại muốn chết ạ?” Trương Duệ Dương nghe thấy mấy chữ này lại thấy cục thịt Trần thương tâm như vậy, nhịn không được hỏi tiếp, đồng thời vươn bàn tay bé nhỏ giúp cục thịt Trần lau nước mắt “Chú béo không khóc, không khóc…”

Nhìn đôi tay bé nhỏ lau nước mắt cho khuôn mặt béo vô cùng thê thảm kia, Trương Dịch rốt cuộc không nhìn nổi nữa, xoay người bế Dương Dương lên đưa cho Lý Mộ Nhiên “Dương Dương ngoan, đi chơi cùng dì ấy nhé, đợi lát nữa lại đến xem chú béo.”

“Nhưng mà ba ơi, chú béo khóc rất tội nghiệp.” Trương Duệ Dương luôn luôn nghe lời Trương Dịch nhưng nhóc lại rất thích cục thịt Trần, có chút không nỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập rối rắm.

“Không sao, có ba ở đây mà.” Thần sắc Trương Dịch ôn hòa, trấn an xoa xoa đầu con sau đó ý bảo Lý Mộ Nhiên đưa Dương Dương đi. Tình trạng dưới tấm ga giường của cục thịt Trần, thật sự không nên cho con gái và nhóc con nhìn thấy.

Chờ hai người đi vào lều của Lý Mộ Nhiên xong, Trương Dịch mới ngồi xuống bên cạnh cục thịt Trần, tức giận mắng “Xem cái bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện