Tuy Chiến An Tâm là vua của đám nhỏ trong Bách Hoa thành nhưng thành chủ nói, Chiến An Tâm là

người thừa kế tương lai của Bách Hoa thành, đám nhỏ như Tiểu Tinh tương lai đều là phụ tá

đắc lực của Chiến An Tâm. Không thể vì Chiến An Tâm không đi mà toàn bộ đám nhỏ trong thành đều

không tham gia quân ngũ được, mọi người nên vì tương lai, cùng song hành với Chiến An Tâm.

Lời này như thiêu đốt tâm khảm của đám nhỏ Tiểu Tinh, từ nhỏ Chiến An Tâm đã bất hảo, nếu sau này

tiếp quản Bách Hoa thành, bên người toàn là một đám đầu trâu mặt ngựa chỉ biết ăn nhậu chơi bời thì

Bách Hoa thành có thể tốt không? Phương nam này có thể tốt không? Vì thế năm nay, bởi vì lời nói của thành chủ An Nhiên mà mọi người sôi nổi tỏ vẻ cần phải tòng

quân, lập tức tòng quân vì Chiến An Tâm!

Chiến An Tâm ở trong rừng chợt dừng bước, quay đầu lại xuyên thấu qua cành lá nồng đậm, nàng lắc

đầu, nhìn Tiểu Tinh ở bên ngoài bìa rừng.

Chẳng lẽ đám nhỏ này chưa nhìn ra được, mẹ của nàng đang cố ý lấy nàng làm cái cớ để đuổi bọn nhỏ

ồn ào ra khỏi Bách Hoa thành đến căn cứ Thời Đại hay sao?

Đương nhiên, An Nhiên nói rất rõ ràng, chính đáng, cũng không sai! Nhưng bọn nhỏ muốn chờ tới khi

Chiến An Tâm tiếp quản Bách Hoa thành để trở thành phụ tá đắc lực phỏng chừng còn phải đợi NNNN năm

nữa.

Nhưng điều này bọn tiểu Tinh tựa hồ chưa nghĩ tới.



Trừ bỏ Chiến An Tâm ra thì bọn nhỏ đều đoàn kết chặt chẽ cùng nỗ lực giao tranh, rèn luyện chính

mình vì tương lai Chiến An Tâm tiếp nhận vị trí

thành chủ.....

Thực là ấu trĩ!

Chiến An Tâm chậm rì rì đi sâu vào trong rừng, nàng ngừng lại, ngẩng đầu, mái tóc dài xõa trêи vai,

nhàm chán ngáp một cái, duỗi người, tay áo trượt xuống hiện ra cánh tay trắng nõn như ngó sen, đối

lập với màu xanh thẫm trong rừng, nàng giống như một nàng tiên vừa hạ giới.

Mấy năm nay, tuổi nàng ngày càng lớn, mẹ An Nhiên của nàng càng có thêm nhiều thủ

đoạn tra tần nàng làm người giận sôi, giờ còn bớt thời giờ quan tâm đến toàn bộ đám bạn chơi cùng

với nàng, ngay cả Hứa A Văn cũng bị xách đi tống tới căn cứ Thời Đại.

Đây là muốn bức làm không thể không từ bỏ làm xằng làm bậy, để tập trung học tập,

mỗi ngày hướng về phía trước a!

Nhưng mà Chiến An Tâm nàng đây làm sao có thể dễ dàng khuất phục thế lực "độc ác" được chứ?

Nàng vốn trời sinh phản cốt, thọ mệnh của lão nương nhà nàng lại xa xa không hẹn, càng ngày càng

trẻ tuổi, nàng tiếp quản Bách Hoa thành gì chứ? Vẫn là tự do tự tại, chơi đùa ở khắp nơi thì thích

hợp hơn nha!

Sau đó nàng nhấc váy đi vào sâu trong rừng, quyết định thăm dò đường đi, nhìn xem có cách nào đi ra

khỏi Bách Hoa thành này không.



Hứa A Văn không ở đây, hắn đã đi tới căn cứ Thời Đại tham gia quân ngũ rồi, muốn chạy thì Chiến An

Tâm chỉ có thể tự mình đi.

Nàng đi thêm vài bước lại phát hiện trong rừng có một tòa nhà nhỏ được dựng bằng gỗ và vài tảng đá,

một gian phòng nho nhỏ chỉ có thể chứa được một người trưởng thành, phải khom người mới có thể tiến

vào.

"Dường như đã gặp qua ở đâu đó!"

Chiến An Tâm đến gần căn nhà gỗ, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, bốn phía đều là cây cối che trời, giữa

tầng tầng lớp lớp lá xanh, ánh mặt trời cũng không thể xuyên thấu xuống, gian nhà này là nơi cầm tù

phạm nhân hay sao?

Nàng biết có một số phạm nhân sẽ bị mẹ nàng ném vào trong khu rừng biến dị, để làm kho máu, chưa

tới thời gian sẽ không được thả ra ngoài, cho nên có phải gian nhà này là nơi ở một vài phạm nhân

kia không.

Chiến An Tâm đi tới, nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ, cửa gỗ theo đà mở ra, nàng khom lưng đi vào, nhìn

trái phải, chỉ thấy cả gian phòng đều là tro bụi, tựa như chưa từng có người ở.

Nhưng có giường, có ghế, còn có một ít đồ chơi, còn có vài món đồ chơi bằng gỗ.

Nàng đi vào nhẹ nhàng cầm một con hổ nhỏ được đặt trêи đầu giường, trong đầu không

hiểu sao dần hiện ra một chút hình ảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện