151. Tiểu khu này không thể ở lại
"Là... là chuột.... rất lớn.... đôi mắt kia là màu đỏ .... hàm răng sắc đến lợi hại.... rất nhiều rất nhiều, cứ như vậy nhảy lên, rất nhiều... rất nhiều.... rất nhiều...."
Là tiếng nói của một người còn sống khác, trong miệng hắn không ngừng lặp lại những lời nói lộn xộn, chỉ nói rất nhiều rất nhiều chuột, nhưng đến tột cùng là nhiều như thế nào, ai cũng không biết, vốn dĩ bọn họ bị tang thi dọa sợ đến không còn ra hình người, hiện tại lại bị đám chuột này dọa nhìn bộ dạng này, cảm giác tinh thần bọn họ rất nhanh sẽ xảy ra vấn đề rất nhanh sẽ điên mất.
An Nhiên và Lưu Viện cùng nhìn về phía Vân Đào, hắn xoay người vào phòng bảo vệ, ném xuống bình chữa cháy, vào phòng điều khiển, An Nhiên và Lưu Viện cũng nhanh chóng ôm hài tử đi vào theo, thấy Vân Đào đang ở bàn điều khiển khống chế số camera, hắn ấn ấn mấy cái nút, hình ảnh bãi rác hiện ra.
Camera có chút mơ hồ, thi thể tang thi đã chồng chất thành núi nhỏ, căn bản không thấy rõ có chuột bò trêи đó hay không, nhưng những đôi mắt màu đỏ tươi, ở dưới ánh mặt trời màu vàng ánh lên như đá quý màu đỏ, nhấp nháy nhấp nháy, thoạt nhìn thực sự rất đẹp.
Nhưng....
An Nhiên ôm Oa Oa không tự giác mà rùng mình một cái, nàng nhìn cảnh sắc đồ sộ như vậy trong lòng sợ hãi tột cùng.
Chuột, gián mấy thứ này, trêи thế giới này là giống loài mà nữ nhân sợ hãi nhất, không cần nói chúng trước mạt thế tốc độ di chuyển nhanh bao nhiêu, chỉ nói về độ thuộc tính làm người ghê tởm, cùng với tốc độ sinh sôi nẩy nở, khiến cho da đầu An Nhiên cảm thấy tê dại.
"Bọn chuột ăn thịt tang thi sau đó biến dị."
Trong miệng Vân Đào lẩm bẩm, ý nghĩ giống An Nhiên, hắn nhấp môi, lắc lắc đầu, trong lòng có loại cảm giác nặng nề.
Mạt thế, tang thi hoành hành, vốn đã làm nhân loại khó có thể sinh tồn, hiện tại lại xuất hiện chuột ăn thịt tang thi, cũng biến thành như vậy, còn bắt đầu công kϊƈɦ con người, trời cao có ý định làm nhân loại diệt vong hay sao? "Vậy, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lưu Viện ôm Hằng hằng, đứng nhìn hình ảnh trêи tường ở phía trước dò hỏi, thanh âm nàng run run, nhìn đám chuột đang bò đầy trêи thi thể của tang thi, trong chốt lát, một khối thi thể đã bị đám chuột gặm chỉ còn lại xương trắng.
Tốc độ quá nhanh, số lượng quá nhiều, lại còn biến dị, khó trách đám chuột này muốn ăn cả người sống, trước khi mạt thế, sức sinh sản của chuột vốn dĩ rất nhanh, sau mạt thế, đám chuột này lại ăn thịt tang thi sinh ra biến dị, vậy năng lực sinh sản khẳng định không cần phải nói nhiều, nhìn đám chuột đang chất thành núi kia thì biết.
"Tiểu khu này không thể ở lại." Vân Đào cau mày, ấn vài cái trêи bàn, quay đầu lại nhìn An Nhiên và Lưu Viện.
"Các ngươi đi thu thập một chút, chúng ra rời đi nơi này."
"Đi đâu?" Vẻ mặt Lưu Viện tái nhợt ôm Hằng Hằng, mắt nhìn Vân Đào giống như trụ cột trong nhà, phảng phất như hiện tại hắn chính là người tâm phúc của nàng, lại chút hy vọng hỏi:
"Chúng ta không thể nghĩ cách giết hết đám chuột đó sao?"
"Giết sạch sẽ được chúng sao?" An Nhiên nghiêng đầu nhìn Lưu Viện.
"Giết được hết chuột ở bãi rác, còn có trong ống ngầm, lỗ thông gió, cống ngầm, chỉ cần có nơi ẩn nấp, chúng nó đều có thể bò vào, Viện tỷ, ta phải rời đi, ta không muốn ta và hài tử của ta đang ngủ, đột nhiên bị đám chuột bò lên gặm đến chỉ còn trơ khung xương."
Hiển nhiên Lưu Viện không muốn rời khỏi tiểu khu này, chạy ra ngoài bôn ba, còn không bằng ở lại trong tiểu khu, ít nhất gió không thổi đến mặt mưa không ướt người mặt trời cũng không chiếu đến đầu.
"Là... là chuột.... rất lớn.... đôi mắt kia là màu đỏ .... hàm răng sắc đến lợi hại.... rất nhiều rất nhiều, cứ như vậy nhảy lên, rất nhiều... rất nhiều.... rất nhiều...."
Là tiếng nói của một người còn sống khác, trong miệng hắn không ngừng lặp lại những lời nói lộn xộn, chỉ nói rất nhiều rất nhiều chuột, nhưng đến tột cùng là nhiều như thế nào, ai cũng không biết, vốn dĩ bọn họ bị tang thi dọa sợ đến không còn ra hình người, hiện tại lại bị đám chuột này dọa nhìn bộ dạng này, cảm giác tinh thần bọn họ rất nhanh sẽ xảy ra vấn đề rất nhanh sẽ điên mất.
An Nhiên và Lưu Viện cùng nhìn về phía Vân Đào, hắn xoay người vào phòng bảo vệ, ném xuống bình chữa cháy, vào phòng điều khiển, An Nhiên và Lưu Viện cũng nhanh chóng ôm hài tử đi vào theo, thấy Vân Đào đang ở bàn điều khiển khống chế số camera, hắn ấn ấn mấy cái nút, hình ảnh bãi rác hiện ra.
Camera có chút mơ hồ, thi thể tang thi đã chồng chất thành núi nhỏ, căn bản không thấy rõ có chuột bò trêи đó hay không, nhưng những đôi mắt màu đỏ tươi, ở dưới ánh mặt trời màu vàng ánh lên như đá quý màu đỏ, nhấp nháy nhấp nháy, thoạt nhìn thực sự rất đẹp.
Nhưng....
An Nhiên ôm Oa Oa không tự giác mà rùng mình một cái, nàng nhìn cảnh sắc đồ sộ như vậy trong lòng sợ hãi tột cùng.
Chuột, gián mấy thứ này, trêи thế giới này là giống loài mà nữ nhân sợ hãi nhất, không cần nói chúng trước mạt thế tốc độ di chuyển nhanh bao nhiêu, chỉ nói về độ thuộc tính làm người ghê tởm, cùng với tốc độ sinh sôi nẩy nở, khiến cho da đầu An Nhiên cảm thấy tê dại.
"Bọn chuột ăn thịt tang thi sau đó biến dị."
Trong miệng Vân Đào lẩm bẩm, ý nghĩ giống An Nhiên, hắn nhấp môi, lắc lắc đầu, trong lòng có loại cảm giác nặng nề.
Mạt thế, tang thi hoành hành, vốn đã làm nhân loại khó có thể sinh tồn, hiện tại lại xuất hiện chuột ăn thịt tang thi, cũng biến thành như vậy, còn bắt đầu công kϊƈɦ con người, trời cao có ý định làm nhân loại diệt vong hay sao? "Vậy, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lưu Viện ôm Hằng hằng, đứng nhìn hình ảnh trêи tường ở phía trước dò hỏi, thanh âm nàng run run, nhìn đám chuột đang bò đầy trêи thi thể của tang thi, trong chốt lát, một khối thi thể đã bị đám chuột gặm chỉ còn lại xương trắng.
Tốc độ quá nhanh, số lượng quá nhiều, lại còn biến dị, khó trách đám chuột này muốn ăn cả người sống, trước khi mạt thế, sức sinh sản của chuột vốn dĩ rất nhanh, sau mạt thế, đám chuột này lại ăn thịt tang thi sinh ra biến dị, vậy năng lực sinh sản khẳng định không cần phải nói nhiều, nhìn đám chuột đang chất thành núi kia thì biết.
"Tiểu khu này không thể ở lại." Vân Đào cau mày, ấn vài cái trêи bàn, quay đầu lại nhìn An Nhiên và Lưu Viện.
"Các ngươi đi thu thập một chút, chúng ra rời đi nơi này."
"Đi đâu?" Vẻ mặt Lưu Viện tái nhợt ôm Hằng Hằng, mắt nhìn Vân Đào giống như trụ cột trong nhà, phảng phất như hiện tại hắn chính là người tâm phúc của nàng, lại chút hy vọng hỏi:
"Chúng ta không thể nghĩ cách giết hết đám chuột đó sao?"
"Giết sạch sẽ được chúng sao?" An Nhiên nghiêng đầu nhìn Lưu Viện.
"Giết được hết chuột ở bãi rác, còn có trong ống ngầm, lỗ thông gió, cống ngầm, chỉ cần có nơi ẩn nấp, chúng nó đều có thể bò vào, Viện tỷ, ta phải rời đi, ta không muốn ta và hài tử của ta đang ngủ, đột nhiên bị đám chuột bò lên gặm đến chỉ còn trơ khung xương."
Hiển nhiên Lưu Viện không muốn rời khỏi tiểu khu này, chạy ra ngoài bôn ba, còn không bằng ở lại trong tiểu khu, ít nhất gió không thổi đến mặt mưa không ướt người mặt trời cũng không chiếu đến đầu.
Danh sách chương