Ngô Đại Hưng bị Mã Nhân Thiện nói đến mặt đỏ chót.

Ngày hôm qua ông vốn muốn đi, nhưng lúc vận chuyển lương thực chân bị trẹo một cái, ông liền bảo Ngô Kiện Hùng đi, kết quả Ngô Kiện Hùng sâu lười phát tác, nói mình quay máy xay gió thổi hạt thóc lép, quay đến mức đau cả vai, không đi, Liêu Thục Phân lại kêu Ngô Mỹ Lệ đi, kết quả Ngô Mỹ Lệ đúng ngày đến tháng, cô ta cũng không chịu đi.

Mà Liêu Thục Phân luôn thích chiếm tiện nghi, càng không có ý định đi. Thời điểm phân thịt, còn ghét bỏ số thịt phân đến ít, nói Tằng Thẩm Nhi cũng không đi hỗ trợ a, sao cũng được chia tận mười cân, bà ta một người lại được nhiều như vậy, nhà mình có những bốn miệng ăn đấy, rõ ràng bất công.

Liêu Thục Phân bị nói, trong lòng không cao hứng: “Cũng không phải cố ý không đi, thời điểm vác thịt cá sấu ngươi cũng chẳng kêu người gọi chúng ta một tiếng, lẽ nào ngươi gọi chúng ta lại không đi sao.”

Mã Nhân Thiện cũng tức rồi, ông nói như vậy cũng là muốn tốt cho nhà bọn họ, nhà bọn họ đều cho rằng người trong thôn không có ý kiến sao, từ sớm đã có người không bằng lòng còn cố ý tìm đến ông mà nói rồi, vì vậy bây giờ ông mới lưu bọn họ lại nói hai câu. Nếu không muốn làm việc lại không nghe người khác khuyên bảo, thì Mã Nhân Thiện cũng lười xen vào nữa: “Tùy các ngươi.”

Khí trời lạnh dần, thịt cá sấu vừa mới được phân tới tay có phương pháp xử lý tốt rồi. Toàn bộ đều thoa muối dùng dây thừng xâu lên phơi thành thịt khô, thời điểm muốn ăn cắt một đao mang đi nấu là xong. Con cá sấu biến dị kia tuy da dầy, nhưng chất thịt lại cực kỳ mềm mại, mùi vị cũng rất tốt. Chu Ngọc đã làm thịt khô nhiều lần, lại rắc lên bột hạt ớt Cảnh Lâm cung cấp, cắn vào trong miệng vừa thơm vừa dai dai, là một loại đồ ăn vặt phi thường mỹ vị.

Đám Cảnh Lâm đi xem Meo Meo nằm nhà dưỡng thương. Triệu An Quốc đang cho Meo Meo nắn xương, ngoài việc đó ra cũng chỉ có thể dựa vào bản thân nó tự khôi phục. Meo Meo sau khi biến dị sức chiến đấu rất mạnh, thế nhưng tính tình vẫn dịu ngoan như cũ, thời điểm đám Cảnh Lâm đến, ba con mèo con đang nằm bên người Meo Meo bú sữa mẹ, Meo Meo nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm, hướng bọn cậu kêu meo một tiếng, Đường Đường vẫn luôn trông coi Meo Meo nhanh chóng nói Meo Meo đang chào hỏi bọn cậu.

Xem tình huống của Đường Đường, tựa hồ cũng giống như Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm hỏi cô bé: “Đường Đường có thể nghe hiểu tiếng kêu của Meo Meo sao?”

“Có thể ạ.” Đường Đường đối với chuyện đó rất hài lòng, trước đây cô bé có điều gì phiền lòng đều thích tâm sự với Meo Meo, khi đó tuy Meo Meo cũng có thể cảm giác được tâm tình của cô bé không tốt, cần người an ủi nên ở bên cạnh cô, thế nhưng thanh âm nó đáp lại Đường Đường nghe không hiểu, hiện tại không giống thế nữa rồi, hiện tại cô bé đã có thể không hề chướng ngại mà trao đổi với Meo Meo, khiến cô bé và Meo Meo càng thêm thân thiết.

Vóc dáng Meo Meo lớn lên, sức ăn cũng lớn, số thịt cá sấu phân cho nhà Đường Đường chỉ giữ lại một phần rất nhỏ để gia đình ăn, tất cả chỗ còn lại đều cho Meo Meo, thứ nhất là thân thể nó có thương tích, thứ hai do nó đang trong thời kỳ cho con bú, đều cần dinh dưỡng bồi bổ thân thể. Cân nhắc tới điểm ấy, đám Cảnh Lâm cũng từng người đưa Meo Meo 50 cân thịt cá sấu.

Những người khác trong thôn biết được, ít nhiều đều cầm chút thịt đưa đến nhà Đường Đường, như vậy có thể đảm bảo trước khi Meo Meo lành lặn, sẽ không phát sinh tình trạng bị đói bụng, có thể yên tâm nuôi con nằm nhà dưỡng thương.

Mà Meo Meo báo đáp lại ân tình lần này, cũng khiến người trong thôn vô cùng mừng rỡ.

Hiện tại người trong thôn bởi vì táo bón mà dạ dày luôn không thoải mái, tình trạng này không chỉ xuất hiện ở trẻ con, rất nhiều người trưởng thành đều không chịu nổi, đại khái Meo Meo biết, nên lúc nó có thể đứng dậy, chuyện thứ nhất chính là đi ra ngoài một chuyến, mang về cho mọi người rất nhiều cỏ, loại cỏ này thân cành thẳng tắp, có tính giòn, gập lại là gãy.

Đường Đường thấy nó ngậm trở về nhiều cỏ không biết như thế, còn tưởng nó muốn ăn, dù sao rất nhiều động vật nhỏ bị thương đều có phương thức sinh tồn của mình, đa phần sẽ ăn cỏ giải độc cái gì, hơn nữa mèo ăn cỏ nghịch quả cầu len là những chuyện hết sức bình thường. Có điều chờ đến lúc Meo Meo đem cỏ ngậm tới bên chân cô bé, rồi kêu hai tiếng với cô, mới hiểu được cỏ này là cho cô bé ăn.

Đường Đường lập tức cầm một cọng cỏ đút vào miệng nhai nhai, một loại vị của cỏ xanh không hề dễ ăn tràn ra, miễn cưỡng mới có thể nuốt xuống. Ăn xong chưa bao lâu, Đường Đường liền nghe thấy cái bụng của chính mình ùng ục ùng ục kêu vang, lập tức chạy hướng nhà vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh xong, Đường Đường cảm giác cả người mình nhẹ nhàng không ít, biết loại cỏ này có thể giúp người đi ngoài, liền đem cỏ ôm tới nhà Mã Nhân Thiện, nói rõ tình huống cho ông.

Động vật IQ cao trong thôn, mọi người đã biết có hai con, một là Quạc Quạc nhà Cảnh Lâm, một là Ộp Ộp cũng của nhà cậu, còn Meo Meo anh hùng đánh cá sấu, chỉ số thông minh khẳng định không phải bình thường, hơn nữa ba đứa này đối với nhân loại đều có cảm tình. Mã Nhân Thiện đang lo vấn đề táo bón cháu trai cháu gái nhà ông, nghe thấy Đường Đường nói do Meo Meo tìm trở về, cô bé còn ăn thử, ông liền trước hết dùng bản thân làm thí nghiệm, chờ ông chạy xong một chuyến nhà vệ sinh, lập tức gọi tới một nhà Mã Nhân Thông, mọi người trong nháy mắt biến thân thành động vật ăn cỏ, ngươi một cọng cỏ ta một cọng cỏ, nhét đầy miệng.

Nhiệm vụ phân phát cỏ này liền giao cho Đường Đường, dạ dày của mọi người được giải cứu, vốn còn có người bất mãn với Đường Đường, sau chuyện này cũng đã tiêu trừ tâm tư này, mà những kẻ yêu thích Meo Meo kia, lại càng thêm yêu thương nó.

Hôm sau ngày vận chuyển tấm mành che về, người trong thôn liền bắt đầu gieo trồng lúa mì vụ đông.

Hai ngày nay hai nhà họ Triệu và Cảnh Lâm đều đang đem gốc rơm rạ của lúa nước trồng trong ruộng chuyển về nhà, chuẩn bị gieo lúa mì rồi. Năm nay gia đình họ Triệu cũng trả lại đất ruộng nhà Cảnh Lâm cho cậu, hạt giống lúa mì cậu cần đều trực tiếp lấy từ nhà họ Triệu, thời điểm trước khi nhà Nghiêm Phi về thôn có chuẩn bị hạt giống lúa mì rồi, vì thế nhà bọn y sẽ chờ cho đất ruộng trống ra liền bắt đầu cày ruộng.

Liêu Thục Phân trước tiên chỉ lo mang rơm rạ trong ruộng đất nhà mình về, còn phần trong đất nhà Nghiêm Phi thì mặc kệ. Nghiêm Nhuệ Phong ôn tồn nói chuyện với bà ta một hồi, thấy bà ta không thèm để ý tới, liền làm bộ muốn đem rơm rạ chuyển về nhà mình, dù sao đồ vật lúc nhà ông trở về có được đều dựa vào mua sắm, ngay cả củi cũng là mua của người khác.

Thời đại này, tất cả mọi người thích dùng bình ga cho thuận tiện, phần đông người đều không thích dùng bếp củi nữa, trước đây rơm rạ đều là trực tiếp bán đi hoặc đốt cho xong việc. Nhưng hiện tại lại không thể như thế rồi, hiện tại không có rơm rạ ngươi muốn nấu cơm cũng không nấu được, vì thế vừa thấy động tác của Nghiêm Nhuệ Phong, sắc mặt Liêu Thục Phân lập tức đen sì, ném hết việc trong ruộng nhà mình mà chạy sang chuyển rơm rạ.

Gia đình bắt đầu cày ruộng đầu tiên trong thôn chính là Trương Khải. Cày ruộng phải dùng bừa sắt, thế nhưng trong thôn nhiều năm qua đều dựa vào máy móc cày ruộng, còn có bừa sắt các thứ cũng chỉ có gia đình nào nuôi trâu như Trương Khải thôi, cha hắn tại thời điểm người khác thuê người dùng máy móc về cày ruộng đều yêu thích tự mình làm lụng, vừa tiết kiệm tiền mà có thể đi mua đồ ăn. Lúc này toàn gia nhà người khác huy động toàn lực, đều dùng cái cuốc khổ hề hề mà động tay cày ruộng, nhà hắn đã hét to trâu đi bừa rồi, so với người khác thoải mái nhanh chóng hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhà Nghiêm Phi cũng khiến người trong thôn ước ao, sau khi nhìn thấy Trương Khải gắn bừa sắt xuống ruộng, y liền gọi mấy người Cảnh Lâm, cầm khối thịt cá sấu mới mẻ đi một chuyến tới nhà thợ rèn Lưu, đem cái bừa sắt còn lại duy nhất nhà hắn đổi trở về, sau đó mời thợ mộc già trong thôn đóng cho cái giá cày, sau đó tròng lên hai con ngựa nhà mình là có thể xuống đồng rồi.

Bởi vì phản ứng nhanh, nên Cảnh Lâm cũng là người đầu tiên tìm tới nhà Trương Khải, nói dùng 20 cân thịt cá sấu mượn trâu và dụng cụ nhà hắn dùng một chút. Trương Khải tuy cùng một thôn với Cảnh Lâm, hai người cũng sàn sàn tuổi nhau, thế nhưng quan hệ lại không thân thuộc, một năm có thể nói với nhau mười câu đã là chuyện tốt. Lúc trước giết cá sấu, hắn nhìn ra Cảnh Lâm là người gặp chuyện sẽ cực kỳ bình tĩnh trấn định, cũng khâm phục lòng dũng cảm ngay lúc đó của cậu, cho nên đối với Cảnh Lâm, hắn bây giờ là phi thường tin phục. Hơn nữa, cùng nhau trải qua sống chết, trong lòng Trương Khải đối với hai mươi người có mặt khi đó đều khá là thân cận, Cảnh Lâm đề nghị muốn mượn trâu cùng dụng cụ nhà hắn, đương nhiên liền đồng ý.

Có điều trước đó, phải chờ ruộng nhà Trương Khải đều cày xong mới có thể tới phiên cậu dùng, vì thế mấy ngày đầu, còn phải dựa vào chính mình cuốc đất.

Cuốc đất mệt lắm, cầm cái cán cuốc một phát lại một phát xới đất ruộng bị đông cứng, lại dùng lưng cái cuốc gõ vỡ khối đất ra, một mẫu ruộng ba đại nam nhân phải đào hơn một ngày. Có điều mặc dù mệt, nhưng tốt cái là khí trời mát mẻ.

Ruộng nhà Nghiêm Phi cách ruộng nhà Cảnh Lâm không xa, ngày thứ nhất Cảnh Lâm một bên cuốc một bên nhìn bộ dáng Nghiêm Phi há hốc mồm học cày ruộng, mới đầu tay chân luống cuống loạn cả lên, khiến cậu lén lút cười thật lâu, có điều đợi sau hai ba chuyến lúc đã cảm thấy quen thuộc, thì đúng là cày đến ra hình ra dạng. Cày xong một khối, còn phải dùng cái bừa đem những cục đất đánh tơi ra, gốc rơm rạ bên trong cũng phải nhặt ra, việc này Nghiêm Phi liền giao cho nghiêm Lộ làm. Nghiêm Lộ nhẹ, thân thủ lại linh hoạt, đứng trên bừa được hai con ngựa kéo đi cũng sẽ không bị quá nặng, không sợ nàng té ngã.

Vì vậy Nghiêm Lộ một bên khua roi ngựa, một bên hưng phấn thét to, phong cảnh này cũng rất say lòng người.

Triệu Chí Văn ở bên cạnh nhìn, từ đáy lòng ca ngợi cô nàng mình thích: “Cho dù là đang cày ruộng, Lộ Lộ nhà ta vẫn rất đẹp.”

Sau đó nhà Cảnh Lâm cùng nhà Triệu Chí Văn, thời điểm đánh tơi đất đều nhờ Nghiêm Lộ giúp, đợi đến khi đem tất cả ruộng đất cày bừa xong rồi, Nghiêm Lộ biểu thị mình đã bắt đầu trở thành cày bá rồi. (cày bá: tương tự như học bá)

Người ba gia đình tốn tổng cộng tầm mười ngày gieo lúa mì và che lên cái mành, sau đó còn cố ý dành ra một khối ruộng nhỏ gieo hạt giống rau cải dầu, cũng che lên tấm mành.

Thân ngô trong ruộng ngô tốn thời gian hai ngày chặt xong hết rồi, trồng xen với ngô là khoai lang, bây giờ đã mọc rất khả quan. Trước Chu Ngọc ngắt một ít lá khoai lang trở về luộc, cực kỳ khó ăn, sau khi đun chín ăn chát cực kỳ, ăn một miếng súc miệng nhiều lần loại cảm giác đó mới biến mất, điều này làm Chu Ngọc cực kỳ lo lắng, không biết củ khoai lang còn có thể ăn hay không.

Mắt thấy mùa đông đến sớm, trên sân xi măng cũng không cần phơi lương thực nữa, nhà Triệu Chí Văn bỏ ra thời gian một ngày chở không ít bùn đất về, trải ra trong sân, xung quanh có tường vây bằng gạch ngăn trở, dựng một cái đất trồng rau loại nhỏ, để gieo một vài rau dưa, nhờ Cảnh Lâm bố trí trận pháp.

Nhà Nghiêm Phi cũng làm giống vậy. Cũng là đầu óc bọn y không xoay chuyển được như thế, ở nông thôn bởi vì có ruộng, nên cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đám đất ấy thôi. Vẫn là ngày đó đi tới xưởng sản xuất mành che gặp ông cụ mới thức tỉnh bọn y, học ông cụ cũng đào bùn đất trở về trải trong sân, đưa lên ban công trồng rau.

Mà những người khác trong thôn thời gian dài ăn dưa muối rau khô đến phát ngán rồi, lần này vận chuyển về nhiều mành che lớn như vậy, mỗi nhà đều có phần, không ít người liền bắt đầu chặt tre, chuẩn bị trên đất trồng rau dựng một cái lều thấp bé đáp mành, xem có thể khiến rau dưa nảy mầm trong đất trồng rau hay không. Nhà Triệu Chí Văn cũng chuẩn bị làm như vậy, hạt giống trồng xuống không thể lãng phí, nhưng đất cũng không thể cứ để hoang như vậy, hơn nữa cũng không thể luôn ăn rau dưa Cảnh Lâm mang sang.

Đến cuối cùng, ngoại trừ con đường lớn trong thôn, phần lớn đất ruộng đều che lên màng mỏng màu trắng.

Sau khi gần hết bận, cũng chỉ còn lại dời đi mầm cải dầu mới gieo, vì thế vào lúc này người trong thôn đều nhàn rỗi.

Ngày hôm nay Nghiêm Phi ăn xong bữa sáng liền đi tìm Cảnh Lâm chơi, kết quả vừa mở cửa ra đã bị tạo hình ngày hôm nay của Cảnh Lâm làm cho kinh hãi, quan sát cậu nửa ngày không chịu dời đi tầm mắt.

Cảnh Lâm xoa xoa hai lần mái tóc ngắn chính mình mới tự cắt, ngại ngùng nói: “Rất khó coi đi, tự tôi soi gương cắt nên thế.”

Tóc Cảnh Lâm và Nhạc Nhạc trong khoảng thời gian trở về quê này đã dài ra không ít, đặc biệt là Nhạc Nhạc, đôi mắt đều sắp bị tóc chọc vào rồi, vì thế thừa dịp hôm nay không có việc gì làm, mới sáng sớm liền gội sạch đầu cho bé chuẩn bị cắt tóc, sợ chính mình cắt quá khó coi, nên trước hết lấy tóc mình ra thử nghiệm một chút, trái lại cũng đang muốn cắt, cuối cùng đem tóc mình cắt thành bên này dài một cm, bên kia chỉ còn ngắn một mẩu.

Nghiêm Phi nhìn bộ dáng này của Cảnh Lâm, ít đi chút nghiêm túc, có thêm điểm ngốc manh, không nhịn được cười: “Không khó coi, so với trước còn dễ nhìn hơn.”

Đây là lời nói từ đáy lòng Nghiêm Phi, có điều Cảnh Lâm hiển nhiên không tin, chỉ cho rằng Nghiêm Phi đang an ủi cậu.

Nghiêm Phi đi vào phòng, liền nhìn thấy Nhạc Nhạc vừa mới gội đầu ngồi im trong phòng, trên cổ vây quanh một tấm vải, nhìn thấy Nghiêm Phi đến, rất lễ phép chào hỏi y: “Cậu Phi sớm.”

“Nhạc Nhạc sớm.” Nghiêm Phi mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của bé.

Tóc Nhạc Nhạc có chút dài, từng đám từng đám tóc quăn buông thõng xuống trước mặt che khuất tầm mắt, có điều vì khuôn mặt bé vừa nhỏ nhắn lại trắng nõn đáng yêu, nên cho dù hiện tại đang nghiêm mặt, trông qua vẫn rất thảo hỉ.

Cảnh Lâm cầm kéo ở bên cạnh canh cách hai tiếng, nói với Nhạc Nhạc: “Cậu cắt thật nhá?” Xem ra trước lúc Nghiêm Phi đến cậu vẫn không dám xuống tay, một bộ dáng vẻ chần chờ đã lâu.

Nhạc Nhạc làm một bộ tiểu đại nhân rất bất đắc dĩ: “Cắt đi, khó coi cũng không sao.”

Cảnh Lâm nhìn Nghiêm Phi: “Anh có biết cắt không?”

Nghiêm Phi xua tay, nhìn dáng vẻ lúc này của cậu đặc biệt muốn trêu chọc: “Anh không biết.”

Vì vậy Cảnh Lâm vẫn là tự mình ra trận, tay nghề lần thứ hai vẫn chả ra làm sao, cuối cùng Nhạc Nhạc thu được một kiểu tóc chó gặm nham nhở, quả thực vô cùng thê thảm.

Có điều trông vẫn khá được, Cảnh Lâm an ủi chính mình, Nhạc Nhạc trông rất dễ nhìn, khuôn mặt đã cứu vớt kiểu tóc, hai yếu tố này phối hợp lại với nhau, cũng không đến nỗi cực kỳ khó coi. Hiện tại trời lạnh, thời điểm đi ra ngoài đội mũ cho bé, liền hoàn toàn không thấy được nữa rồi.

Bỗng nhiên cảm giác tai mình bị người vuốt ve một cái, Cảnh Lâm cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng đứng hết cả lên, cậu nhảy một phát sang bên cạnh, dùng sức xoa xoa tai mình để loại bỏ đi cảm giác quái dị vừa nãy, quay đầu nhìn Nghiêm Phi, “Anh làm gì thế?”

Nghiêm Phi giải thích: “Anh chỉ muốn vén tóc cho em thôi, độ dài tóc mai của em không đều, anh đại khái có thể giúp em chỉnh sửa chút.”

Cảnh Lâm cầm gương soi, xác thực không đồng đều. Liền đưa cây kéo cho Nghiêm Phi, sau khi bản thân xử lý một chút trên người Nhạc Nhạc, liền gỡ xuống tấm vải đưa cho Nghiêm Phi, “Vậy thì làm phiền anh.”

Nghiêm Phi tung tấm vải lên buộc cho cậu, học dáng dấp thợ cắt tóc dùng cái lược chải từ từ rồi lại cắt một phát cho cậu, sau đó thu hồi kéo, hướng về phía cổ Cảnh Lâm thổi một hơi, ý của y vốn định thổi rớt tóc rơi trên gáy của cậu, không nghĩ tới một cái thổi này, Cảnh Lâm trong nháy mắt nhảy dựng lên từ băng ghế, động tác lần này so với lúc nãy bị sờ tai còn khoa trương hơn.

Nghiêm Phi suýt chút nữa bị đụng trúng mũi, y kinh ngạc nhìn Cảnh Lâm sắc mặt đỏ bừng, hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Cảnh Lâm cũng không thể nói cậu đặc biệt không chịu được khi có ai chạm vào tai hoặc sau gáy mình, mỗi lần đi cắt tóc đối với cậu mà nói đều là một hồi tai nạn. Cậu đối diện với Nghiêm Phi đang một bộ dáng không rõ sao vậy, hồi lâu mới nói: “Không có gì, tôi tự mình làm là được.”

Sau đó chạy vào trong phòng tắm, dùng khăn lông ẩm hướng phía gương trong phòng tắm lau đi tóc trên gáy.

Mà Nghiêm Phi đang đứng trong phòng khách thì lại cười khẽ hai tiếng.

Nhạc Nhạc ngồi một bên không hiểu cậu Phi đang cười cái gì.

Nghiêm Phi đến để cùng luyện tập kỹ thuật đánh đối kháng với Cảnh Lâm, còn đôi thầy trò Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn, bởi vì trời lạnh Nghiêm Lộ chui trong ổ chăn là không muốn đi ra, cho nên thời gian luyện tập của bọn họ là tại xế chiều.

Hai người đấu tay đôi, cùng so đấu mất hơn hai giờ, cuối cùng Nghiêm Phi một dao phá tan phòng vệ của Cảnh Lâm, đến sát cổ họng cậu thì dừng lại, mà nắm đấm của Cảnh Lâm cách vị trí ngực trái nơi trái tim Nghiêm Phi còn kém hai cm.

“Rất tốt.” Nghiêm Phi nói, “Nếu như trên tay em có dao, lần này anh đã chết chắc rồi.”

Cảnh Lâm thu tay lại, “Vậy tôi khẳng định sẽ thua trước anh.” Bằng khí lực của Nghiêm Phi, nếu tay không đánh cận chiến, vừa rồi lại còn là đối chiến luận sinh tử nữa, thì Nghiêm Phi chỉ cần tăng thêm một chút khí lực nữa thôi, cổ họng của cậu cũng sẽ trực tiếp bị đánh nát, lại càng không cần nói đến khi trên tay y có vũ khí, trước lúc cậu công kích được trái tim Nghiêm Phi, yết hầu cậu đã sớm bị cắt đứt.

Mắt thấy ngày càng có xu thế lạnh xuống, Chu Ngọc bắt đầu đan áo len cho Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm cũng cầm sợi len cùng đũa đan theo học, cậu bắt đầu đan từ thứ đơn giản nhất, đan khăn quàng cổ cho Nhạc Nhạc. Thời điểm mới bắt đầu học, chung quy luôn sót mũi đan, đan rồi tháo, tháo xong lại đan, qua mấy lần cuối cùng cũng coi như lên tay.

Nghiêm Phi ngồi bên người Cảnh Lâm, nhìn một chút khối nhỏ của khăn quàng cổ Cảnh Lâm đan ra, cười nói: “Kỹ thuật không tồi.”

Cảnh Lâm từ sớm đã nhìn của y, cậu biết Nghiêm Phi đan cũng là khăn quàng cổ, có màu đen, cậu trả lời: “Của anh cũng rất tốt a.”

Mặc dù là đại nam nhân, nhưng bắt tay vào làm những việc thủ công cũng không khó. Muốn nói tới nhà bọn y, thì Nghiêm Phi học được nhanh nhất. Từ trước những áo lông áo len trong nhà bọn y hàng năm đều đi mua, không ai từng động thủ đan qua, vì thế nghe Chu Ngọc nói muốn dạy Cảnh Lâm đan áo, một nhà Nghiêm Phi cũng xách ghế ngồi ở bên bái sư phụ, nhà bọn y không chỉ mua rất nhiều sợi len, bông cũng mua không ít đâu.

Hôm nay Cảnh Lâm mặc một cái áo khoác lông ngắn màu xám, bên trong mặc một cái áo len màu trắng, trên cổ quàng khăn trang trí ca rô đen trắng, đeo một đôi kính cận gọng đen, hơi thở thư sinh trên người lập tức phát tán dày đặc. Cậu gần đây bởi vì tu tập đến bậc Càn Khôn nên những điều tốt bắt đầu đột hiển (lồ lộ ra, thể hiện rõ), thị lực bắt đầu từ từ khôi phục, trước kính sát tròng không thể không mang theo, hai ngày qua cậu phải lôi kính mắt đeo thời học cấp hai ra dùng, độ cận vừa vặn.

Mà hôm nay Nghiêm Phi mặc áo bành tô vải nỉ màu đen, quần áo phẳng phiu nổi bật lên dáng người y càng thêm rắn rỏi thon dài, y chỉ cần lười nhác ngồi ở chỗ đó, không thèm đếm xỉa đến xung quanh, cũng trở thành một phong cảnh.

Hai người cùng ngồi một chỗ, thỉnh thoảng trao đổi một chút tâm đắc trong quá trình đan len, dựa vào gần nhau mà nói nhỏ, quả thực chính là lợi khí để rửa mắt a.

Triệu Thừa Hoài cùng Nghiêm Nhuệ Phong từ ruộng trở về, mang theo một tin tức tốt, hạt giống lúa mì cùng rau cải dầu gieo xuống đều nảy mầm, bên trong vườn rau đáp lán che cũng đã nhú mầm. Cuối cùng cũng thấy được hi vọng cho năm sau.

Có điều người trong thôn vui mừng chẳng được bao lâu, liền bị tốc độ chậm chạp mà lúa mì sinh trưởng dọa sợ, nhìn là nảy mầm, thế nhưng mười ngày trôi qua, người trong thôn đến xem, đám nảy mầm vẫn chỉ dài có từng ấy, cao lên một chút cũng không chịu cao, nếu không nhìn thấy còn có bộ dáng sức sống, gần như có thể cho rằng tất cả chúng nó đều đình chỉ sinh trưởng.

“Cháu đi bố trí trận pháp thôi.” Cảnh Lâm nói, tuy rằng không muốn bị những người khác trong thôn biết chuyện cậu sẽ bày trận pháp, nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Lúa mì không lớn lên được, thời gian thu hoạch năm sau lùi lại, cũng sẽ ảnh hưởng tới vụ trồng trọt lúa nước.

Lần này Cảnh Lâm nói bày trận, là chỉ dùng trận pháp vây toàn bộ đất ruộng trong thôn lại, như vậy cũng sẽ đồng nghĩa đem tất cả phòng ốc nhà ở loại bỏ ra bên ngoài trận pháp. Đây là một công trình lớn, cậu phải tính toán ra trận điểm cùng mắt trận trong khu đất ruộng, đương nhiên sự tính toán này có thể dựa vào thần thức của cậu để xử lý, sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng cái khó là ở chỗ, lẽ nào cậu phải nhảy nhót bày trận trong ruộng? Sau nhiều lần Cảnh Lâm suy tư, lần đầu thử nghiệm dùng hai tay dựa theo các bước nhảy bày trận mà dịch chuyển.

Diễn biến đều giống nhau, sau khi hiểu được đạo lí, thì sẽ học một biết mười. Lần này Cảnh Lâm bày trận cũng là như vậy, cậu dùng hai tay thử đến mười mấy lần, thất bại lại làm lại, trong lúc đó còn tự phát đem thần thức mở ra dung hợp vào đó để dẫn dắt linh khí, mỗi lần đều sẽ đem những chi tiết nhỏ cải biến một chút, chậm rãi hướng về quỹ tích chính xác đến gần, cuối cùng thành công.

Bởi vì không muốn cho người trong thôn biết, nên Nghiêm Phi kiến nghị Cảnh Lâm bày trận vào ban đêm, do mùa đông người trong thôn sau khi ăn cơm tối xong sẽ không ra ngoài nữa, ban đêm bày trận tuy có chút tối, nhưng sẽ không có phiền toái gì.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Lâm đi ra ngoài buổi tối mà không thắp đèn, Nghiêm Phi đi cạnh cậu, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ cũng đi theo, ba người bọn họ phụ trách cảnh giác cho cậu.

Bắt đầu từ khối đất ruộng trên cùng tại đầu thôn, Cảnh Lâm bố trí trận điểm thứ nhất. Từ tay chân lạnh lẽo đến thân thể đổ mồ hôi, thời gian cũng chỉ tốn không tới 20’, sau khi Cảnh Lâm bố trí xong trận điểm thứ nhất, một đạo thanh âm trầm thấp khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai: “Tên nhóc, ngươi cũng đem địa bàn của ta vòng vào bên trong đi.”

Cảnh Lâm cả kinh, vốn đang dẫn dắt linh khí trong nháy mắt tán loạn, cậu hướng về bốn phía nhìn một chút, bởi vì trời quá tối, chỉ có thể nhìn thấy xung quanh có bóng người mơ hồ, nhưng ngoại trừ đám Nghiêm Phi, cậu cũng không nhìn thấy có những người khác, thanh âm kia ngay ở bên tai cậu, nói vậy đứng ở rất gần, nhưng thần thức của cậu vẫn đang trong trạng thái mở ra, trong phạm vi thần thức bao trùm tới cũng không cảm giác được có bất cứ thứ gì xông vào.

“Sao vậy?” Nghiêm Phi vẫn luôn chú ý Cảnh Lâm, nhìn thấy động tác trên tay cậu ngừng lại rồi kinh hoảng tìm kiếm khắp nơi, liền đi tới bên cạnh cậu hỏi han.

“Đột nhiên có người nói chuyện với tôi.” Cảnh Lâm nói, “Các anh có nghe thấy gì không?”

Nghiêm Phi lắc đầu: “Không có.”

Nghiêm Lộ cùng Triệu Chí Văn cũng biểu thị không nghe thấy thanh âm gì, chung quanh vẫn rất yên tĩnh.

“Kì quái……” Cảnh Lâm đang nói thầm, thì thanh âm kia lại vang lên ——

“Đừng tìm, ta không ở gần ngươi.” Thanh âm khàn khàn nói, “Ta ở trong ao sen.”

“Ao sen!” Cảnh Lâm kinh ngạc thốt lên, “Ngươi là con cá kia, hay là mấy đóa hoa sen đen?”

“A Lâm, em làm sao vậy?” Nghiêm Phi có chút gấp.

Cảnh Lâm cảm thấy rất hoang đường, cậu nói với mấy người: “Trong đầu tôi có một thanh âm, nó nói nó ở trong ao sen, có thể là con cá quả biến dị kia.”

Thanh âm kia có chút phẫn nộ: “Ta mới không phải cá quả, tương lai ta sẽ hóa rồng.” Thanh âm rất nhanh thu hồi lại cảm xúc lộ ra ngoài của mình, giọng nói ra vẻ bình tĩnh những vẫn làm một bộ thi ân, tiếp tục nói: “Chỉ cần ngươi đem ao sen của ta nhét vào trong phạm vi trận pháp, ta có thể tiếp tục che chở các ngươi. Con người, các ngươi cũng có thể cảm tạ ta, nơi này nếu không có ta tọa trấn, người trong thôn các ngươi đã sớm chết hết sạch, biết không?”

“Lời này của ngươi có ý gì?”

“Hiện tại bên ngoài đâu đâu cũng có yêu thú mở ra linh trí, trong cơ thể ta có huyết thống hắc long, long uy khiến mọi loại yêu thú không dám tới gần vùng này, trước đây có yêu thú ngửi mùi vị của mấy ngươi theo đuôi lại đây, nếu không phải ta ra mặt đuổi nó đi, ngươi đã sớm chui vào trong bụng nó.”

Toàn bộ đại não của Cảnh Lâm đều hỗn loạn, Quạc Quạc còn có Meo Meo các thứ thông minh lên cậu tiếp thu kỳ thực không chút áp lực, dù sao chính cậu cùng người thường cũng không giống, nhưng chợt nghe một con cá nói chuyện với cậu, dù mạnh mẽ đến đâu trong nội tâm cũng cần một chút thời gian kiến thiết tư tưởng.

“Ngươi không phải là cá sao?” Liên quan gì tới hắc long?

“Cá chép hóa rồng có hiểu hay không!” Thanh âm tức đến nổ phổi, vì Cảnh Lâm hoài nghi huyết mạch của nó mà nó rất tức giận, nếu không phải nó hiện tại còn có chuyện nhờ vả con người này, kẻ ánh mắt thiển cận, vụng về vô tri như vậy nó mới không thèm để ý.

Được rồi, Cảnh Lâm ép buộc bản thân tiếp thu giả thiết con cá đang đối thoại trong đầu cùng mình thật ra là con rồng, hỏi nó: “Vậy ngươi nói một vùng này, cụ thể phạm vi tới đâu?”

Thanh âm một hồi lâu không lên tiếng, ngay lúc Cảnh Lâm cho rằng nó đã biến mất, đối phương có chút không đủ sức lực mà mở miệng: “Từ…… cửa thôn các ngươi tới chân núi.”

Vậy một bộ ngữ khí tạc thiên vừa nãy của ngươi đã chạy đi đâu rồi? (tạc thiên: nổ trời)

“Hơn nữa, thần thức hiện nay của ta cũng không cách nào kéo dài quá xa, như hiện tại nếu ngươi cách ta xa hơn chút nữa, ta liền không có cách nào trao đổi cùng ngươi.”

Ngăn ngắn một lúc, Cảnh Lâm đã đại khái thăm dò ra tính khí của thanh âm, bản thân không có hung tính, liền hỏi nó: “Ba đóa hoa sen trong ao sen là xảy ra chuyện gì? Cũng là ngươi giở trò quỷ sao?”

“Mới không phải!” Thanh âm biện giải, “Ba đóa hoa sen này sẽ hấp thu sinh mệnh của sinh vật xung quanh, nếu không phải ta vẫn áp chế nó, các ngươi đã sớm bị hút thành thây khô rồi.” Đương nhiên, nó cũng sẽ bị hút thành cá khô, a phi, là rồng khô.

Đây cũng là nguyên nhân nó cần Cảnh Lâm bày trận, nó sắp không kiên trì nổi nữa rồi. Nó đúng là có thể từ bỏ việc chống lại hoa sen chỉ nghĩ tới bản thân, thế nhưng nó còn muốn hóa rồng đấy, thấy chết mà không cứu sẽ chịu luật nhân quả, sau đó lúc hóa rồng sẽ cực kỳ không thuận lợi.

Điểm ấy Cảnh Lâm cũng biết đối phương không nói lung tung, dù sao bọn cậu đã tận mắt chứng kiến. Không nghĩ tới nhìn như chỗ an toàn còn tồn tại vật nguy hiểm như vậy. Hiện tại nhớ lại Cảnh Lâm nghĩ đến mà sợ, cậu hỏi: “Chỉ cần bày trận cho ngươi là được sao?”

“Chỉ cần một góc ao sen ở trong phạm vi trận pháp là được, ba đóa hoa sen này giành linh khí giành đến lợi hại.”

“Ngươi cũng trong tình trạng linh khí càng ngày càng không đủ cung?”

“Đương nhiên, tộc hắc long chúng ta tuy không sánh được huyết mạch tứ đại Thần Thú thời Thượng Cổ, nhưng tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn so phần lớn yêu thú cùng nhân loại, tốc độ hấp thu linh khí đương nhiên cũng rất nhanh.”

Cảnh Lâm bảo đối phương chờ một lát, cậu đem chuyện nói cho ba người Nghiêm Phi, tóm tắt thuật lại một lần, hỏi bọn họ con cá quả kia có thể tin hay không.

“80% là thật.” Nghiêm Phi nói, hoa sen bọn cậu từng thấy, con cá sấu bị công kích trước đó, Đường Đường tỏ vẻ nó đã ở trong núi lưu lại rất lâu, thế nhưng phát hiện dưới chân núi có con người cũng không chạy vào thôn, có thể thấy được cá quả nói nó tọa trấn một phương này là sự thật, có điều muốn Cảnh Lâm giúp nó bày trận tu luyện, thì việc này không biết độ chân thực tới mức nào.

Cuối cùng mấy người đánh nhịp quyết định, bố trí trận pháp cho nó, đem Tỏa Linh trận đổi thành Tụ Linh trận, như vậy linh khí cuồn cuộn không ngừng bởi vì có cá quả tại, cũng không sợ linh khí quá mức mãnh liệt tạo thành thương tổn cho con người.

Thay đổi trận pháp, Cảnh Lâm phải một lần nữa tìm trận điểm, cậu lấy vị trí của cá quả là trận điểm thứ nhất, sau đó từ bên kia kéo dài hướng về gần bên này, né qua phạm vi của ba đóa hoa sen, tính những trận điểm khác, mãi đến tận sắp hừng đông, Cảnh Lâm mới toàn bộ bố trí xong trận pháp.

Lúc Cảnh Lâm rời đi hỏi cá quả: “Thời tiết dị thường, ngươi có biết do nguyên nhân gì không?”

Cá quả nói: “Không rõ, có thể liên quan đến vạn vạn năm về trước đi.” Ngày nào đó nó tỉnh lại, trong đầu hơn một vài hình ảnh, nhưng đến nay cũng không hiểu một ít thứ trong đó đại diện cho cái gì, vì thế chỉ có thể nói cho Cảnh Lâm biết những điều nó hơi hơi hiểu rõ một chút.

Vạn vạn năm trước đây, vậy không phải tương đương hơn trăm triệu năm rồi? Thế giới này đến cùng xảy ra biến hóa như thế nào, nguyên nhân đến từ đâu, cuối cùng sẽ trở thành hình dáng gì? Những nghi vấn đó từng cái từng cái mà trồi lên trong lòng Cảnh Lâm, thế nhưng hiện tại lại không chiếm được giải đáp.

Từ một khắc trận pháp hình thành đó, Cảnh Lâm có thể thấy được từng luồng linh khí bị hút hướng về những ruộng đất trong thôn. Ngoài ra đều tuôn về phía phương hướng cá quả, đuôi to của đối phương vùng vẫy trong nước hai lần, có vẻ rất cao hứng, còn nói cảm ơn Cảnh Lâm.

Rời đi ao sen, lúc này mấy người đã vô cùng buồn ngủ, đặc biệt Cảnh Lâm, bày trận trong thời gian dài, thần thức vẫn luôn mở ra, tập trung cao độ tinh thần lực, khiến cậu cảm thấy đầu óc trương phình lên, cảm giác mình đang đi cũng có thể ngủ gật lúc nào không hay.

Nghiêm Phi nhìn cậu uể oải như vậy, nhanh chóng bước lên che trước người cậu, sau đó ngồi xổm người xuống, hai cái tay vươn về phía cậu, “Tới, anh cõng em.”

Cảnh Lâm xua tay, “Không cần, cách nhà tôi cũng không còn xa.” Nói xong muốn tránh khỏi y.

Nghiêm Phi trực tiếp kéo người để cậu nhào tới trên lưng mình, cõng chặt đứng thẳng lên.

Cảnh Lâm “A” một tiếng, giãy hai lần thấy đối phương không buông tay, mình cũng thực sự quá mệt mỏi, liền tùy y, nằm nhoài trên bả vai Nghiêm Phi, gần như giây sau liền ngủ.

Nghiêm Phi để Triệu Chí Văn đưa Nghiêm Lộ về rồi tự hắn cũng về nhà, còn y cõng Cảnh Lâm trước tới nhà cậu đã.

Đến nhà Cảnh Lâm, Nghiêm Phi từ trong túi quần cậu lấy ra chìa khóa mở cửa, bỏ người vào trong phòng ngủ, giúp cậu cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, kéo chăn lên đắp cho cậu. Lại đi lấy chút nước nóng lau mặt cho cậu.

Trên giường Cảnh Lâm có hai cái chăn, một cái khác là của Nhạc Nhạc, Nghiêm Phi không yên lòng để Cảnh Lâm quá độ mệt nhọc một mình ngủ ở trong nhà như vậy, liền đem chăn Nhạc Nhạc chuyển tới ghế sô pha trong phòng khách, đem hai cửa đều đóng chặt, nằm xuống ghế, ngoại trừ không thể duỗi chân ra, thì cũng không đến mức lạnh.

Cảnh Lâm cảm giác vừa ngủ thẳng đến bữa trưa hôm sau, bị đói bụng đến tỉnh, cậu từ trên giường ngồi xuống phát mộng một hồi mới biết là đang trên giường nhà mình, nhớ tới do Nghiêm Phi cõng cậu trở về, cậu ra khỏi phòng, liếc mắt liền thấy Nghiêm Phi nằm trên ghế sô pha. Ghế sô pha đối với chiều cao thân thể y mà nói có vẻ có chút chật chội.

Vẻ mặt Nghiêm Phi lúc ngủ so bình thường ôn hòa hơn rất nhiều, Cảnh Lâm quan sát y một lúc, thấy Nghiêm Phi đột nhiên mở mắt ra bị dọa sợ nhảy dựng một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

“Em tỉnh rồi? Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?” Nghiêm Phi mới tỉnh dậy còn hơi mơ màng, cũng không chú ý tới dị thường vừa nãy của Cảnh Lâm, ngáp một cái ngồi trên ghế sô pha, thấy sắc mặt Cảnh Lâm bình thường, nhưng vẫn hỏi một câu.

Cảnh Lâm xoa xoa bụng mình: “Có chút đói bụng.”

Vừa vặn lúc này cổng tường vây bị gõ vang, là Triệu Chí Văn mang theo Nhạc Nhạc cầm một hộp giữ ấm tới, đến xem Cảnh Lâm đã tỉnh hay chưa, chưa sẽ gọi cậu dậy ăn cơm, sau đó muốn ngủ thì lại đi ngủ tiếp.

Đợi nhìn thấy Nghiêm Phi trong phòng còn một bộ mới tỉnh ngủ, Triệu Chí Văn sửng sốt một hồi: “Sao anh Nghiêm cũng ở đây?”

Nghiêm Phi còn có chút ngủ không đủ, y vuốt mặt một cái: “Không yên lòng A Lâm, liền ở lại.”

Triệu Chí Văn nói: “Sớm biết anh ở đây em đã lấy nhiều thêm chút cơm tới, anh cũng chưa ăn gì đi?”

Cảnh Lâm nói: “Không sao, cậu đi lấy hộ hai đôi bát đũa, chúng tớ trước ăn tạm lót dạ.”

Cảnh Lâm sau khi rửa mặt xong, Nghiêm Phi cũng đi rửa mặt, bên này không có bàn chải đánh răng, đành dùng nước sạch súc miệng mấy lần.

Cơm trưa nhà Triệu Chí Văn làm canh thịt cá sấu, bên trong có nhân quả bí đỏ đã bóc vỏ được hong khô, còn có vài lát bánh hành chiên, một tô cơm tẻ to. Hai người Cảnh Lâm phân đôi ra cơm tẻ cùng bánh rán hành, ăn với canh thịt đến lửng dạ.

Quạc Quạc năm nay đã kết thúc kỳ thay lông, hình thể cao lớn không ít, cổ thon dài, lông vũ bao trùm bên ngoài thân thể có màu trắng như tuyết, tính chất cũng thay đổi thành cứng rắn, ngồi xổm bên chân Nhạc Nhạc nhìn qua có chút tao nhã mỹ lệ.

Cảnh Lâm bảo Nhạc Nhạc hỏi nó một chút, có biết chuyện con cá quả trong ao sen kia không.

“Cạc cạc.”

Nhạc Nhạc nói: “Biết ạ, cậu ấy nói tên kia có chút đáng sợ, không cho phép cậu ấy cùng Ộp Ộp tới gần địa bàn của nó.”

Quạc Quạc lại kêu một tiếng, biểu thị phi thường xem thường, liền một khối địa phương toàn màu đen ngay cả thứ trong ấy cũng đen ai lại yêu thích tới chứ, bộ lông của đại nhân Quạc Quạc xinh đẹp như vậy, đi tới địa phương như thế sẽ bị vấy bẩn a.

Quạc Quạc ngày hôm nay, cũng là một con ngỗng mang thuộc tính hoa thủy tiên đấy. (Hoa thủy tiên: loài hoa màu trắng biểu tượng cho sự kiêu sa, sang trọng)

Đến cùng thức trắng một đêm, ngủ ít, nên tinh thần có chút không tốt. Tuy rằng tu luyện có thể khiến người ta trở nên tinh thần, thế nhưng giấc ngủ thiếu hụt Cảnh Lâm vẫn có ý định bù đắp lại, do đó buổi chiều lại ngủ tiếp, Nghiêm Phi cũng trở về nhà ngủ bù rồi.

Sau khi bày Tụ Linh trận, Cảnh Lâm chừng mấy ngày liền liên tục đi ra ruộng quan sát, sau sáu ngày bày xong Tụ Linh trận, đất trồng rau trong thôn đều xuất hiện biến hóa như bình thường, ruộng lúa mì giải trừ trạng thái đình chỉ sinh trưởng không tốt trước đó, rốt cuộc không phụ lòng cậu gian lao cả một buổi tối.

Trung tuần tháng mười hai, người trong thôn bắt đầu bận rộn với chuyện trồng trọt rau cải dầu.

Mang theo găng tay cao su, bà con dưới khí trời rét lạnh mở ra tấm mành che mỏng đắp phía trên, bắt đầu nhổ lên mầm cải dầu. Sau đó đem chúng một loạt bỏ vào những hố đất đào sẵn thành hàng trong ruộng, rồi dùng tay lấp đi rễ cây, bón phân, tưới nước.

Sau khi hoàn thành trồng trọt, qua mấy ngày nữa quay lại nhìn một chút, có mầm hỏng thì thay đổi, mầm cải dầu còn dư lại có thể nhổ về xào ăn. Trong thời gian này, bởi vì rau dưa từ từ sinh trưởng thành thục, thức ăn của người trong thôn cũng nhận được cải thiện rất tốt, chí ít một quãng thời gian rất dài không cần ăn loại cỏ có thể trợ giúp chuyện đi vệ sinh kia nữa, cái mùi vị đó, tất cả mọi người không muốn nếm lại lần nữa.

Ngày Nguyên Đán hôm ấy, người ba gia đình Triệu Nghiêm Cảnh tụ lại cùng nhau bọc sủi cảo đun ăn. Kỳ thực chỗ bọn cậu không có thói quen ăn sủi cảo đón Nguyên Đán, có điều ngày tháng tẻ nhạt, tìm chút tiết mục cho mọi người tụ họp lại cùng nhau giết thời gian, nhân bánh sủi cảo là thịt cá sấu trộn lá hành, gói kỹ sủi cảo, hấp, luộc, rán, thích ăn a sao thì ăn kiểu ấy, một bữa cơm ăn đến ngược lại cũng vui vẻ.

Sau khi trở về, Cảnh Lâm mang theo Nhạc Nhạc như thường ngày một bộ thời gian nhàn rỗi, ngủ từ rất sớm.

Nửa đêm, Cảnh Lâm đang ngủ đến say sưa, đột nhiên bị đánh thức dậy, sau khi cậu nghe thấy trong sân truyền đến một đạo thanh âm cực kỳ nhỏ, giống như là cành cây khô bị bước chân giẫm gãy.

Cảnh Lâm thả ra thần thức quét nhìn sân sau, sau đó rùng mình một cái. Trong thần thức, mấy bóng người lén lút đang từ bên ngoài tường rào nhà cậu bò vào, có hai người đã rón ra rón rén đi hướng bên này rồi, chẳng mấy chốc sẽ đến cửa nhỏ thông vào phòng khách!

Cảnh Lâm ôm lên Nhạc Nhạc, bưng kín miệng Nhạc Nhạc lay tỉnh bé, đối với bé “Suỵt” một tiếng, cầm lấy gậy rút đặt ở góc tường gian phòng, ôm Nhạc Nhạc động tác rất nhẹ mở ra cửa phòng ngủ, cùng lúc đó, tay nắm đấm cửa nhỏ nối vào phòng khách cũng bị chuyển động.

Cảnh Lâm cầm lấy chậu sắt bình thường dùng để ngâm chân đặt chỗ cửa lớn, tại nháy mắt cửa nhỏ bị mở ra, kéo ra cửa lớn.

Đối phương hiển nhiên không nghĩ tới trong phòng khách lại đứng một người, hai tên kia đều bị dọa sợ hết hồn, thừa dịp đối phương còn đứng sững sờ trong chốc lát, Cảnh Lâm đem chậu sắt cùng với gậy rút còn có Nhạc Nhạc đồng thời ném ra ngoài, lớn tiếng nói với Nhạc Nhạc: “Gõ chậu!”

Sau đó đóng lại cửa lớn, chính mình thì xoay người quay về phía hai kẻ xa lạ trộm vào nhà người khác kia, trong phòng quá tối, so với hoàn cảnh nhìn không thấy năm ngón tay thì khá hơn một chút, bởi vì cửa nhỏ bị mở ra, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào trên người hai tên kia, nên Cảnh Lâm có thể thấy rõ vị trí đứng của bọn chúng.

“Các ngươi là người nào? Khuya khoắt chạy đến nhà tôi muốn làm gì!” Cảnh Lâm biến mất trong bóng tối, quát hỏi bọn chúng.

Nhạc Nhạc bị ném ra bên ngoài sửng sốt trong nháy mắt, sau đó rất nhanh phản ứng lại, cầm gậy rút bắt đầu dùng sức gõ chậu sắt, vừa khóc vừa hô: “Cậu! Ai đó mau tới cứu cậu cháu!”

Thanh âm chậu sắt bị gõ vang vọng toàn bộ thôn nhỏ, Ộp Ộp đang kiếm ăn ở phía xa xa nghe thấy thanh âm, kêu to một tiếng rồi nhanh chóng nhảy về phía bên này, Meo Meo đang ngủ bên cửa sổ nhà Đường Đường cũng nhanh chóng mở bừng hai mắt, meo một tiếng sau đó ngậm lấy quần áo chủ nhân nhỏ còn chưa có tỉnh.

Bên này, hai tên kẻ xấu đứng đối diện Cảnh Lâm không nghĩ tới vừa vào nhà liền đụng tới chủ nhân đã sớm cảnh giác mà tỉnh ngủ, động tĩnh bên ngoài tuyệt đối đã kinh động người trong thôn bọn họ, hai người vẻ mặt hung ác, mang theo tức tối khi chuyện tốt bị phá hỏng, lấy ra dao găm giấu trên tay, đồng thời tấn công về phía Cảnh Lâm.

Trên tay Cảnh Lâm không có vũ khí, cậu bây giờ có thể dựa vào, chỉ có kinh nghiệm cận chiến luyện tập trong những lúc đấu với Nghiêm Phi.

Quạc Quạc bị Cảnh Lâm quên béng mất trong phòng từ bên mé bay nhào qua, duỗi cổ tấn công về phía cánh tay đối phương vung dao lên, chỉ nghe đối phương hét thảm một tiếng, thanh âm xương cốt vỡ vụn bị tiếng kêu thảm thiết vùi lấp, dao găm trên tay rơi leng keng xuống đất. Đồng thời, hai chân của ngỗng đạp phát lên giữa gò má tên còn lại, trong đêm tối không nhìn rõ, thịt trên mặt đối phương bị cứng rắn kéo xuống hai khối, nhất thời cũng kêu rên một tiếng, bụm mặt lùi về sau.

“Thằng Mao!” Rất nhanh, lục tục lại có vài người tiến vào, trong nháy mắt đứng chắn chặt cứng cửa nhỏ dẫn vào phòng khách.

Có người quẹt lên diêm, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ phòng khách, lộ ra hai người ngã trên mặt đất, một người nắm chặt cánh tay vẻ mặt thống khổ, một người bụm mặt chảy máu ròng ròng lăn lộn tại chỗ.

Cảnh Lâm nhanh chóng đánh giá một phen người vừa mới vào tới, đám người đối phương tất cả đều thân hình cao to, mà giữa hàng lông mày mang theo lệ khí, vừa nhìn cũng không phải hạng hiền lành gì.

Trong lúc cậu xem kỹ đối phương, đối phương cũng đánh giá cậu. Thấy Cảnh Lâm tuy rất cao, nhưng nhìn dáng vẻ không có khí lực gì, một tên nam nhân thấp gầy đứng đầu tiên nói: “Tên nhóc, chúng tao chỉ muốn mượn mày một chút lương thực thôi, mày ngoan ngoãn giao ra đây, thì hôm nay tất cả mọi người không làm sao cả.” Nói xong còn quơ quơ dao dưa hấu trong tay.

Cảnh Lâm đem thần thức đặt ở trên thân nam nhân, lời nói mặc dù rất êm tai, nhưng quang mang hung ác trong mắt lại càng sâu, có thể thấy được ngày hôm nay bất kể cậu có phản kháng hay nộp lên lương thực, đối phương cũng không tính buông tha cho cậu.

Kẻ có thể mang theo dao găm đao dài tại nửa đêm bất hợp pháp vào nhà người khác, nói thế nào cũng không thể tin.

Thanh âm bên ngoài vẫn còn đang kéo dài, giọng của Nhạc Nhạc đã khàn khàn cả rồi. Tên nam nhân thấp gầy kia làm thủ thế đối với hai kẻ bên người, sau đó có hai tên đứng cuối cùng lén lút lùi về sau trộm đi ra ngoài. Bọn chúng tự cho là đã làm bí mật lắm, thế nhưng vẫn bị Cảnh Lâm không sót chút gì nhìn ở trong mắt.

Cậu cúi đầu nhìn Quạc Quạc đứng cạnh một bên chân cậu, vừa nãy Quạc Quạc bảo hộ trước người cậu, sức chiến đấu của Quạc Quạc cũng rất hung mãnh, hai tên lùi về sau chuồn ra ngoài kia, rõ ràng là muốn đi đối phó Nhạc Nhạc, cậu làm sao có thể để bọn chúng tùy ý rời đi được.

Cảnh Lâm nói với Quạc Quạc: “Trọng trách bảo vệ Nhạc Nhạc liền giao cho ngươi, biết không?”

“Cáp!” Quạc Quạc đáp một tiếng.

Một ngỗng một người, cùng hiểu ngầm đồng thời vọt về phía đoàn người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện