“Cậu ơi!”
Nhạc Nhạc la lên một tiếng, cả kinh hai người đang vốn ôm nhau trong phòng khách, tại nháy mắt tách ra, sau đó Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liền nghe thấy tiếng dép lê loẹt quẹt truyền từ trong phòng, là Nhạc Nhạc đi ra bên ngoài.
Loại cảm giác như vụng trộm này khiến hai người quẫn bách không thôi, khóc cũng không được mà cười cũng không xong.
Tại trước khi Nhạc Nhạc mở cửa, Nghiêm Phi nhanh chóng dán lại hôn Cảnh Lâm một cái mới buông cậu ra, tầm mắt không ngừng bồi hồi tiếc nuối tại đôi môi trơn bóng căng mọng sưng đỏ của đối phương, nói: “Xem ra hiện tại muốn giở trò lưu manh cũng không giở trò được rồi.”
Chỉ cần một ngày Cảnh Lâm và Nhạc Nhạc không tách ra ngủ, thì hai người cũng không cần bàn đến chuyện tiến hành các bước về sau.
Cạch một tiếng, cửa bị mở, Nhạc Nhạc mặc áo ngủ, thò đầu nhỏ ra ngoài, phía trên bé Quạc Quạc cũng đưa đầu ra, hai nhóc đồng thời khó hiểu mà nhìn hai người lớn đứng trong phòng khách, “Cậu, sao cậu còn chưa vào?”
Nói như vậy, trừ phi Nhạc Nhạc giữa lúc nghe kể chuyện rồi ngủ thiếp đi, thì bình thường sau khi Nhạc Nhạc vào phòng ngủ, Cảnh Lâm cũng sẽ lập tức đi vào, nên thấy Cảnh Lâm vẫn không có động tĩnh gì, Nhạc Nhạc một mình nằm trên giường không chịu được mà thức dậy.
“Cạc?” Quạc Quạc méo xẹo đầu, đúng nha, sao còn chưa đi vào, người ta vẫn chờ cọ cọ ngươi tu luyện đấy.
“Khụ.” Cảnh Lâm ho một tiếng, “Vừa nãy cậu có việc phải thương lượng cùng cậu Phi, thế nên chậm trễ một lúc.”
“Vậy đã thương lượng xong rồi sao?” Nhạc Nhạc hỏi, bé còn đang một bộ mở to cửa ra, nếu như Cảnh Lâm nói chưa xong bé sẽ đi ra khỏi phòng, cùng cậu đồng thời nói chuyện với cậu Phi.
Đôi mắt ngây thơ lơ mơ của Nhạc Nhạc khiến Cảnh Lâm không được tự nhiên, cậu gượng gạo nói: “Ừ, đã thương lượng xong rồi.” Sau đó xoay người nói với Nghiêm Phi đang cười chế nhạo mình, “Vậy em đi vào trước đây.”
“Ngủ ngon.” Nghiêm Phi nói, sau đó nhìn về phía hai nhóc còn đứng bên cửa: “Mấy đứa cũng ngủ ngon.”
“Cậu Phi ngủ ngon.”
“Cạc cạc.”
Sau khi tiến vào phòng, Cảnh Lâm nhìn Nhạc Nhạc ngoan ngoãn bò vào ổ chăn, đêm nay cũng chẳng còn tâm tư tu luyện nữa, cậu ngồi bên cạnh Nhạc Nhạc, ôm lấy bé đang chui vào trong lồng ngực cậu.
Cảnh Lâm gọi bé: “Nhạc Nhạc?”
“Dạ?” Nhạc Nhạc chuẩn bị ngủ đành mở to mắt ra, chớp chớp, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Cảnh Lâm hỏi bé: “Nhạc Nhạc, cháu có biết cái gì là hẹn hò không?”
Nhạc Nhạc nói: “Biết ạ! Không phải cậu Chí Văn đang hẹn hò cùng cô Lộ Lộ sao?”
Cảnh Lâm lập tức sạm mặt lại, cậu còn đang lên tinh thần chuẩn bị giải thích cho Nhạc Nhạc, không nghĩ tới Nhạc Nhạc đã biết rồi, còn biết cả chuyện của hai người Triệu Chí Văn nữa, “Cháu từ đâu biết được?”
“Nghe bà nội nói. Bà nội bảo chờ cô cậu hẹn hò xong, sẽ kết hôn.”
Được rồi, những lúc Cảnh Lâm bận Nhạc Nhạc đều đi theo Chu Ngọc, nghe được từ trong miệng bà, ngược lại cũng bình thường.
Cảnh Lâm nói: “Nếu cậu về sau hẹn hò cùng cậu Phi, cháu sẽ cao hứng chứ?”
“A?” Nhạc Nhạc kinh ngạc, lập tức ngồi dậy, trợn tròn mắt nhìn Cảnh Lâm, “Vậy các cậu muốn kết hôn sao? Kết hôn xong liền muốn sinh bảo bảo, sau khi sinh bảo bảo, các cậu còn có thể tiếp tục thương Nhạc Nhạc không?”
Cảnh Lâm tiếp tục sạm mặt lại. Cậu vuốt đầu Nhạc Nhạc, vỗ về bé trong nháy mắt biểu lộ ra sự lo lắng, giải thích rõ ràng cho bé: “Hai cậu đều là nam, không sinh bảo bảo được, về sau bảo bảo trong nhà chỉ có thể là Nhạc Nhạc thôi, cũng chỉ đối tốt với Nhạc Nhạc.”
“Cạc?” Quạc Quạc ló đầu.
Cảnh Lâm sờ sờ đầu nó: “Ừ, ngươi cũng là bảo bảo, cũng sẽ đối tốt với ngươi.”
Nghe vậy, Nhạc Nhạc và Quạc Quạc đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhạc Nhạc lại hỏi: “Vậy cậu Phi về sau sẽ luôn đối tốt với cậu chứ?”
Bình thường Nhạc Nhạc đi theo Chu Ngọc, nghe chuyện bát quái cũng nhiều, bé biết sau khi hẹn hò sẽ có rất nhiều người kết hôn với nhau, kết hôn liền đại biểu về sau trở thành người một nhà, sinh lão bệnh tử đều phải cùng nhau, nhưng có người kết hôn xong sẽ đánh vợ con, tuy hai cậu đều là nam, bé tạm thời không biết ai là vợ, hơn nữa tuy rằng bé cũng rất yêu thích cậu Phi, nhưng cậu Phi cao hơn cậu của bé a, vạn nhất sau đó bắt đầu đánh nhau, cậu của bé sẽ chịu thiệt. Trong lòng bé đương nhiên sẽ thiên hướng về phía cậu của mình rồi, vì thế bé cảm thấy nhất định phải hỏi rõ ràng một chút, nếu như cậu Phi đối xử với cậu bé không tốt, thì không để hai bọn họ hẹn hò nữa.
Cảnh Lâm xoa mái tóc mềm mại của bé, khóe môi không tự giác nhếch lên lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, “Về sau, y sẽ đối xử rất tốt với cậu.”
Nhạc Nhạc nghe vậy, liền nói: “Nếu như vậy, thì các cậu liền hẹn hò được rồi.”
“Nhưng, cậu và y đều là nam, cháu không cảm thấy kỳ quái sao?”
Nhạc Nhạc mờ mịt: “Hai người con trai thì không thể hẹn hò sao?”
Cảnh Lâm nở nụ cười, cậu nhìn về phía cửa: “Đương nhiên có thể, chỉ cần là người mình thích.”
“Vậy thì còn có vấn đề gì chứ?”
Cảnh Lâm liền lắc đầu: “Đã không có.” Cậu nghĩ Nhạc Nhạc còn nhỏ, không biết chuyện hai người đàn ông yêu nhau sẽ như thế nào, chỉ có thể đợi bé lại lớn thêm chút nữa nói rõ với bé sau.
Tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, trong bóng tối, Nhạc Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi Cảnh Lâm: “Cậu, vậy về sau cháu phải đổi cách xưng hô gọi cậu Phi là mợ sao?”
Cảnh Lâm líu lưỡi: “Ặc…… Nếu như cậu Phi không ngại, là có thể.”
“Nha.” Nhạc Nhạc yên tâm ngủ, chuẩn bị ngày mai dậy hỏi một chút.
Nghiêm Phi sát vách dùng thần thức đem đoạn đối thoại giữa hai người nghe một chữ không lọt cảm thấy bất đắc dĩ mà run run khóe miệng, được rồi, nếu như Nhạc Nhạc đồng ý tiếp thu người “mợ” là y này, bị gọi một tiếng cũng chẳng mất miếng thịt nào, hoàn toàn ok.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, lúc dạy Nhạc Nhạc luyện võ Nghiêm Phi cảm giác hôm nay Nhạc Nhạc không chuyên tâm, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt quỷ dị ở trên người y quét tới quét lui đánh giá.
“Mợ?”
Nghiêm Phi đang định bảo bé ngừng lại, có việc gì thắc mắc cứ việc nói, lại đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe thấy Nhạc Nhạc mang tính thăm dò gọi y một tiếng.
“Ừ.” Nghiêm Phi phi thường tự nhiên đáp một tiếng.
Cảnh Lâm đang ở trong phòng bếp cầm gáo múc nước chuẩn bị bữa sáng không nhịn được cười vang ra tiếng.
Nghiêm Phi một mặt nghiêm túc nhìn sang, Nhạc Nhạc cũng mờ mịt nhìn cậu đang bật cười, không biết cậu cười cái gì.
Cảnh Lâm thật vất vả mới ngừng được cười, tiến lên vỗ vỗ vai Nghiêm Phi an ủi, sau đó ngồi xổm xuống nói với Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc à, cháu vẫn cứ gọi cậu Phi là cậu đi, y là nam, gọi mợ là lạ.”
Trong cái đầu nhỏ bé của Nhạc Nhạc, tại một gia đình đều có một nam một nữ cùng một hoặc hai bảo bảo tạo thành, nam gọi bố nữ kêu mẹ, tổ hợp hai nam một bảo bảo bé chưa từng thấy qua, bé cho rằng một ba một mẹ mà áp dụng lên với cậu của bé cũng không đúng lắm, vì thế bé gãi đầu một cái, nói: “Cháu cũng cảm thấy là lạ.”
Cuối cùng tỏ vẻ, trước đây gọi sao, về sau vẫn gọi vậy.
Như vậy, chuyện hai người hẹn hò xem như đã được làm rõ với Nhạc Nhạc, còn những người khác, gia đình họ Triệu đối với chuyện của hai bọn cậu là không biết gì cả, người nhà họ Nghiêm cũng không biết các cậu đã xác định quan hệ yêu đương.
Nhà họ Nghiêm bên kia thì dễ nói, họ Triệu bên này, phải tìm thời điểm nào đó cẩn thận nói một chút, dù sao vợ chồng họ Triệu đều là người rất truyền thống, việc nam nam yêu nhau này, phỏng chừng hai người nghe cũng chưa nghe qua, về phần Triệu Chí Văn, chắc cũng sẽ không nghĩ tới anh em tốt nhất cuối cùng sẽ tìm một người đàn ông về sống chung.
Sau đó đám Cảnh Lâm cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi, đều đi tới ruộng cải dầu, có vài cây rau cải dầu kết nụ nở hoa quá sớm, sẽ ảnh hưởng tới sản lượng hạt giống sau này, lúc này phải đem chúng nó “loại bỏ”, đem tất cả những cành kết nụ ngắt xuống, để cho cây tiếp tục sinh trưởng bình thường, mà chỗ rau cải dầu mọc nụ hái về, cũng là một nguyên liệu nấu ăn mỹ vị, còn có thể làm thành dưa muối bảo tồn.
Ngày 27 tháng 3, lịch âm là ngày 19 tháng 2, sinh nhật sáu tuổi của Nhạc Nhạc.
Cảnh Lâm từ rất sớm đã ở trên lịch đánh dấu một cái vòng tròn rõ to, hai người Chu Ngọc cũng nhớ sinh nhật Nhạc Nhạc, mấy ngày trước sớm đã hỏi qua cậu, Cảnh Lâm liền nói ba nhà cùng ăn ở nhà cậu một bữa, tổ chức chúc mừng cho Nhạc Nhạc.
Ngày 27 này, sau khi ăn xong bữa sáng, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cầm cái cuốc cái gùi đi tới rừng tre của người trong thôn, chuẩn bị đào chút măng về. Măng mùa đông khó đào, mùa xuân thời tiết này măng đều chồi lên từ dưới nền đất, nên dễ đào hơn, không cần phải tìm, chỉ cần phân biệt được măng tốt măng xấu mà chọn đào là được, không thể đào măng mới mọc, dễ ảnh hưởng tới sự thay thế mới cũ, đối với quá trình sinh trưởng của rừng tre sẽ có ảnh hưởng. Hơn nữa thời điểm đào, muốn đào cái loại mà chỉ lộ ra chóp nhọn nhọn mới ăn ngon nhất. Nghiêm Phi không có kinh nghiệm trong chuyện này, Cảnh Lâm thì có, đều là khi còn bé theo ông nội mình đào qua thật nhiều lần.
Rừng tre của người trong thôn đều đã được quy hoạch hẳn hoi, không thể đào măng trong đất của người khác, chỉ có thể đào nhà mình, có điều nếu như tìm được măng không nằm trong phạm vi của bất kỳ nhà nào, cũng có thể đào.
Trong đất cạnh rừng tre đều có dấu vết đào ra lấp lại, xem ra người trong thôn đến đào măng tre không chỉ có mình hai người bọn cậu.
Nhà Nghiêm Phi cũng có rừng tre, có điều nhiều năm như vậy không trở về, vẫn bị những người trong thôn trước đây chặt về dùng, hiện tại nhà y trở lại, sẽ không có người đi chặt tre nhà y nữa. Thế nên địa phương hai người Cảnh Lâm hôm nay có thể đào, có ba khối đất.
Hai người đào đến hơn nửa gùi, trực tiếp tại trong rừng tre đem đám măng muốn dùng hôm nay bóc vỏ, còn dư lại đều mang về, chuẩn bị phân cho mỗi nhà một ít, trước khi về nhà, hai người còn đi tới chỗ cá đen lớn nơi đó, hướng nó đòi mấy con cá.
Cách thật xa, cá đen lớn đã ngửi thấy được hơi thở quen thuộc của hai người, nó mở miệng nói: “Ngươi tới đúng lúc, ta đang lo làm sao nói được một tiếng cho ngươi đây, ta muốn bế quan, ngắn nhất cũng phải ba tháng sau mới có thể tỉnh lại.”
Cảnh Lâm không khỏi hỏi: “Ngươi bế quan, đối với thôn chúng ta có ảnh hưởng gì không?”
“Nhất định sẽ có ảnh hưởng rồi.” Cá đen lớn nói, “Vạn nhất có sinh vật có linh trí mà nguy hiểm tới gần thôn các ngươi, nếu như không tạo được uy hiếp gì đối với ta, vậy ta có khả năng không cách nào tỉnh lại, phải dựa vào chính các ngươi phòng bị.”
“Vậy ta đã biết.” Dù sao Cảnh Lâm đối với chuyện cá đen lớn có thể vẫn ở lại trong thôn không đặt bao nhiêu hi vọng, bây giờ ảnh hưởng khi bế quan này cùng với tình huống cậu dự đoán được ngược lại cũng tương tự như thế, do đó cũng không cảm thấy quá đột nhiên, chỉ có điều tới lúc đó người ở lại thôn phòng bị lại phải gia tăng rồi.
Cá đen lớn nói xong chuyện của chính mình, vừa nghe Cảnh Lâm lại tới đòi cá, nhất thời tức giận hừ hừ nói: “Vô sự bất đăng tam bảo điện, ngoại trừ hỏi ta đòi cá ăn, những lúc khác các ngươi còn có thể nhớ tới ta sao?”
Lời nói này tựa như kẻ bị phụ tình. Cảnh Lâm bất đắc dĩ nói: “Không phải ngươi nói, không có chuyện gì thì không được tới gần địa bàn của ngươi sao?”
Cá đen lớn lầm bầm, khiến Cảnh Lâm lập tức hiểu rõ, được rồi đây chính là một tên gia hỏa nói một đằng nghĩ một nẻo, ngoài miệng nói không được tới, kỳ thực vẫn ngóng trông cậu đến đây đi. Nghĩ tới đó, Cảnh Lâm đúng là có chút áy náy, cá đen lớn cả ngày một thân cá chờ ở bên trong ao sen này, cũng sẽ cô đơn lạnh lẽo.
Có lần đối thoại hôm nay, Cảnh Lâm lại nghĩ về sau lúc nó không bế quan, cách mấy ngày liền tìm nó trò chuyện là được rồi.
Xách theo cá trở về nhà, người nhà họ Triệu đã đến hết rồi, đều ở trong phòng bếp, Chu Ngọc đang cắt khối thịt gà rừng thỏ rừng đã được rã đông ra, Triệu Thừa Hoài ở bên cạnh bóc đậu Hà Lan, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ cùng đi hái ngọn rau cải dầu, tất cả mọi người hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, buổi trưa Cảnh Lâm làm đầu bếp.
“A Lâm này, cây óc chó của nhà con năm nay, khéo khi sắp kết quả rồi.” Chu Ngọc nói.
Mấy gốc óc chó che gần như hết bầu trời sân sau nhà Cảnh Lâm, lúc này đều mọc ra những lá cây xanh nhạt, bên trên nở đầy hoa, bởi vì hoa óc chó nở từng đóa từng đóa riêng, nên mọc ở trên cây rất giống sâu róm, vì thế Nhạc Nhạc không gọi nó là hoa óc chó, mà gọi là hoa sâu róm, trong thế giới của trẻ nhỏ, nó đã nhận định cái gì thì chính là cái ấy, cũng tương tự với việc dù có làm sao bé cũng không tin Quạc Quạc là con ngỗng.
“Cây ăn quả trong thôn năm nay, đều có thể kết quả bình thường.” Triệu Thừa Hoài tiếp lời.
Đa phần các gia đình trong thôn cũng sẽ trồng mấy gốc cây ăn quả trước nhà hoặc sau nhà, ví dụ như có mấy người trồng cây anh đào, cây mận, cây đào, nếu như là năm ngoái, đến hiện tại đều đã nở hoa hết rồi, có điều năm nay cũng chỉ đang kết nụ, nhưng xem qua có vẻ cũng sắp đến lúc rồi, tin tưởng thêm mấy ngày nắng to nữa, những cây ăn quả đó đều sẽ tiến vào thời kỳ dự trữ nước, đến lúc đó cảnh sắc trong thôn lại đẹp hơn một ít.
Mọi người tán gẫu, chỉ chốc lát sau Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ trở về, Nghiêm Nhuệ Phong và Chu Phỉ Phỉ cũng tới, hai người mang trả Nhạc Nhạc còn có cả quà sinh nhật, mấy ngày trước hai người làm dựa theo một quyển thủ công Nghiêm Lộ mang về, là vòng quay ngựa chất liệu bằng giấy có thể gấp được lại.
Mặc dù làm bằng giấy, nhưng vòng quay ngựa nhìn qua cũng cực kỳ rắn chắc, còn có thể chuyển động, Nhạc Nhạc nhận được quà mà sung sướng nhảy cẫng lên rồi, lập tức nói cảm tạ với hai người, mang theo Quạc Quạc đến bàn trà trong phòng khách chơi.
Gần đến giữa trưa, tất cả món ăn được đưa lên bàn, thịt gà rang măng, măng tươi hầm gà, cá hấp, cá nhúng, thịt thỏ nồi, đậu Hà Lan xào thịt, rau cải cúc xào, hoa cải dầu xào cay, rau diếp cá trộn, mỗi một món ăn đều cho ra hai đĩa, cùng đặt tràn đầy một bàn, Cảnh Lâm làm một bát chứng gà hấp thay bánh ga tô mừng sinh nhật Nhạc Nhạc.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người định giúp đỡ dọn dẹp, cự tuyệt sự hỗ trợ của những người khác, Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm thu dọn bát đũa, nhà bếp, Cảnh Lâm để mọi người đợi thêm chút nữa, cậu có chuyện muốn nói.
Hai người Chu Phỉ Phỉ đúng là nhìn ra chút gì đó, hai người kích động đồng thời lại ngầm lo lắng nhìn Chu Ngọc và Triệu Thừa Hoài đang ngồi bên cạnh chơi cùng Nhạc Nhạc.
“Em xác định lát nữa muốn nói?” Trong phòng bếp, Nghiêm Phi một bên đưa cái đĩa cho Cảnh Lâm, một bên xin xác nhận của cậu.
Tối hôm qua Cảnh Lâm nói thừa dịp hôm nay sinh nhật Nhạc Nhạc liền đem chuyện của hai người bọn cậu thông báo một chút, đối tượng thông báo chủ yếu là người nhà họ Triệu. Kỳ thực Nghiêm Phi không quá đồng ý, chuyện này đối với người nhà họ Triệu mà nói tới quá đột ngột, thình lình như thế bọn họ không nhất định có thể tiếp thu được, so với gọn gàng dứt khoát như vậy, Nghiêm Phi càng thiên hướng về phía chậm rãi bộc lộ ra trước mặt bọn họ, để bọn họ có phỏng đoán của chính mình, trải qua thời gian lên men, bọn cậu lại thông báo, thì tiếp thu cũng sẽ dễ dàng hơn.
Cảnh Lâm nói: “Ngay ngày hôm nay nói đi, sớm muộn gì cũng sẽ để bọn họ biết. Bọn họ như người nhà của em, em không muốn cùng với anh lại còn phải lén lén lút lút dưới con mắt của bọn họ, hiện tại thế đạo khó khăn, mỗi một ngày tại tương lai, em đều muốn cùng anh quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người.”
Bước đầu tiên để được quang minh chính đại, đương nhiên là nhận được sự đồng ý và chống đỡ của các vị phụ huynh.
Việc này đột nhiên xảy đến trong căn nhà bếp lộn xộn, trên tay hai người còn dính đầy bọt xà phòng, Nghiêm Phi lại một lần nữa nghe được lời tuyên ngôn thông báo đột nhiên của Cảnh Lâm, trái tim cứ thình thịch đập, thừa dịp mọi người ở trong phòng khách, Nghiêm Phi đóng cửa phòng bếp lại, sau đó đặt Cảnh Lâm lên ván cửa hôn một trận mãnh liệt.
Cảnh Lâm cũng đáp lại nồng nhiệt, vịn vai Nghiêm Phi mặc y đẩy ra hàm răng mình mà chen lấn vào càn quét, hai người cùng áp sát lại, theo nụ hôn càng ngày càng trở nên nóng bỏng, đôi bên cũng không còn thỏa mãn dừng lại ở chuyện vuốt ve cơ thể đối phương, lúc tạm thời chậm lại, trong cơ thể lại bộc phát ra dục vọng không được thỏa mãn.
Một hồi lâu sau, mãi đến tận lúc sắp không thể hô hấp được, hai người rốt cuộc thả nhau ra, lẳng lặng ôm một lát, mới tiếp tục công việc còn dang dở, sau đó tựa như không có chuyện gì mà cùng ra khỏi nhà bếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vòng quay ngựa
Thịt gà rang măng
Măng tươi hầm gà
Cá nhúng
OLYMPUS DIGITAL CAMERA
Thịt thỏ nồi
Đậu Hà Lan xào thịt
Rau cải cúc xào
Hoa cải dầu xào cay
Danh sách chương