Người ba nhà bắt đầu từ đất ruộng nhà Cảnh Lâm trước tiên, sau khi đăng ký xong xuôi, Cảnh Lâm liền dẫn Giun Bảo Bảo đi tới ruộng nhà mình. Đến nơi, Giun Bảo Bảo phát ra một thanh âm nho nhỏ như tiếng chim, nghiêng đầu nhìn Cảnh Lâm, như đang hỏi: chính là chỗ này sao? “Chính là khối đất này.” Cảnh Lâm nói.
Giun Bảo Bảo lại kêu một tiếng, sau đó bùm một phát nhảy xuống ruộng tựa như nhảy vào hồ đầy nước, một hồi liền chui vào trong đất. Thời điểm nó xới đất như lúc nó đang chơi đùa vậy, có điều lúc nó đang chơi đùa thì trên mặt đất căn bản không phát hiện ra tung tích của nó, còn lúc nó xới đất thì nó sẽ đem đầu chúi xuống đất mà tiến về phía trước, không ngừng đùn cục đất ra, sau đó phần thân sau cơ thể không ngừng vung vẩy trái phải, những cục đất bị nó đùn ra cứ như vậy bị nó đập nát.
Thời điểm Giun Bảo Bảo xới đất, những người dưới đồng ruộng xung quanh đều vây lại ngạc nhiên xem một hồi, đầu tiên là cười nói tư thế Giun Bảo Bảo xới đất như cái mũi khoan, sau đó nhận ra tốc độ nó xới đất thì sợ hãi hít sâu một hồi, dựa theo tốc độ này của Giun Bảo Bảo, chỉ cần nửa ngày thì toàn bộ đất ruộng nhà Cảnh Lâm đều có thể xới xong, so với tưởng tượng của bọn họ còn nhanh hơn.
Trước đó còn có người không nỡ, giờ lại động tâm, đăng ký tại chỗ Cảnh Lâm.
Quan sát Giun Bảo Bảo xới đất một lúc, sau khi xác nhận không thành vấn đề, Cảnh Lâm nói một tiếng với Giun Bảo Bảo, giao nó cho Nghiêm Lộ trông coi, để nàng dẫn Giun Bảo Bảo đến một khối đất khác, còn cậu thì cùng đám Nghiêm Phi tới ruộng ươm mạ, trước nhổ một ít mạ lên, chờ Giun Bảo Bảo xới xong đất, bọn cậu chỉ cần san phẳng ruộng nước là có thể phân ra nhân thủ bắt đầu cấy mạ rồi.
Lúc Giun Bảo Bảo xới hết ba khối đất, cũng đã tới giờ ăn cơm trưa.
Mọi người cùng nhau về tới nhà họ Triệu, Giun Bảo Bảo mới chui từ trong ruộng ra, trên thân còn dính nước, vừa đi lên đường cái trong thôn, trên người liền quấn một tầng bùn đất dày đặc, lập tức trở thành Bảo Bảo bẩn thỉu, sau khi về đến nhà, Cảnh Lâm trước tiên đổ đầy một chậu nước rửa sạch người cho nó một lần, là một con giun biến dị nó không những không sợ nước, thời điểm được rửa ráy còn khá là hưởng thụ, khiến Cảnh Lâm không khỏi cảm thán nếu Tố Trinh trong nhà mình cũng hầu hạ dễ như vậy thì tốt.
Trong phòng khách, Chu Ngọc và Chu Phỉ Phỉ đang bưng thức ăn lên bàn, Giun Bảo Bảo theo Cảnh Lâm trườn vào phòng khách, Quạc Quạc vừa thấy nó, liền hướng về phía Nhạc Nhạc cạc cạc gọi, thanh âm này có chút ồn ào dọa sợ Giun Bảo Bảo chạy trốn tới sau người Cảnh Lâm.
“Nó đang nói gì thế?” Triệu Chí Văn hiếu kỳ.
Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy hỏi cháu có phải Giun Bảo Bảo có họ hàng với Tố Trinh hay không.” Thuận tiện còn kéo trở về Quạc Quạc đang tò mò muốn xúm tới bên người Giun Bảo Bảo, bé đều có thể nhìn thấy đôi mắt ầng ậc nước của Giun Bảo Bảo rồi, nếu để cho Quạc Quạc đi qua, phỏng chừng sẽ khiến người ta sợ phát khóc.
Cảnh Lâm vỗ vỗ cái đầu trọc lốc của Giun Bảo Bảo, cười nói: “Hình dáng của hai đứa chỉ khá giống nhau mà thôi.”
“Ca ~” Quạc Quạc kêu vài tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vỗ cánh vô vị quay đi, hướng về phía bàn cơm.
Nhạc Nhạc trời sinh yêu thích thân cận đối với những động vật biến dị này, thật nhiều động vật đối với bé tựa hồ cũng như vậy, lần đầu tiên Giun Bảo Bảo thấy Nhạc Nhạc, lại không sợ bé tẹo nào, chỉ hồ đồ nhìn bé thôi, sau đó Nhạc Nhạc liền ngồi xổm trước mặt Giun Bảo Bảo cùng người ta mắt to trừng mắt nhỏ, thỉnh thoảng sờ sờ cái đầu trơn trọc to lớn của nó.
Lúc mọi người ăn cơm, Giun Bảo Bảo liền cẩn thận từng li từng tí một trườn về trong góc phòng khách, thân thể nó không dài, chỉ có thể miễn cưỡng cuộn mình lại thành hai vòng, sau đó nằm trong góc nhắm mắt lại ngủ, chốc lát sau đã đánh ngáy nho nhỏ rồi.
“Giun Bảo Bảo ăn cái gì nhỉ?” Nghiêm Lộ liếc mắt nhìn Quạc Quạc đang được Nhạc Nhạc chan canh lên cơm cho, hỏi Cảnh Lâm.
“Ăn đất chăng.” Cảnh Lâm đáp, lúc bọn cậu đi cũng đã hỏi qua Long Chương vấn đề thức ăn trong lúc làm việc của Giun Bảo Bảo, có điều Long Chương nói chuyện này không cần bọn cậu bận tâm, thời điểm Giun Bảo Bảo chui tới chui lui trong lòng đất, một phần là đang chơi đùa, còn lại chính là thuận tiện tìm thức ăn, xới đất cũng như thế, Long Chương sinh hoạt với Giun Bảo Bảo lâu như vậy, còn chưa từng cố ý chuẩn bị thức ăn cho Giun Bảo Bảo lần nào.
“Vậy dễ nuôi sống quá rồi.” Mấy người Chu Ngọc nghe xong đều nói vậy, sau đó tất cả mọi người cùng nhìn về phía Quạc Quạc đang ăn thức ăn một bên, thau cơm này so với cái bát tô lớn nhất của bọn cậu còn to hơn nhiều, chỉ riêng cơm canh cho nó thôi, lượng cơm một bữa cũng bằng lượng cơm trong một ngày của một người bọn cậu.
Quạc Quạc không chút nào biết lượng cơm lớn của mình đã sớm đưa tới sự chú ý của người khác, nó đem một chút canh cuối cùng trong chậu húp sạch sẽ, ngậm chậu cơm lại đến bên người Nhạc Nhạc, ra hiệu nó còn muốn thêm chút nữa.
Giải quyết xong cơm trưa, Cảnh Lâm còn bê một chậu cơm về, là chuẩn bị cho cáo nhỏ Tông Tông.
Tố Trinh nói mình ăn chay, kỳ thực là chỉ nó không sát sinh, không ăn thịt sống máu tươi, những động thực vật phát sinh biến hóa, nếu như được mấy người Cảnh Lâm chế biến qua, nó cũng sẽ ăn một ít để thử thứ mới mẻ, sau đó hơn một nửa đều bị Tông Tông ăn. Tố Trinh tới nhà Cảnh Lâm lâu như vậy, ăn nhiều nhất chính là cải thảo non.
Cảo thảo vạn năng, Cảnh Lâm vẫn phi thường cảm tạ nó.
Có điều Tông Tông đáng thương, từ khi là con non vẫn luôn đi theo Tố Trinh, trước khi đến nhà Cảnh Lâm, một lần được ăn thịt nhiều nhất, vẫn là lần Nghiêm Lộ cho. Sau khi đến nhà Cảnh Lâm, mấy người Cảnh Lâm thấy nó gầy nhẳng như thế, nếu như trong nhà có thịt, đều sẽ nấu cho Tông Tông ăn.
Lúc về đến nhà, Tố Trinh đang ngủ vùi trong đất trồng ớt chỉ thiên, hiện tại mảnh đất ớt chỉ thiên trong sân Cảnh Lâm đã giao cho Tố Trinh quản lý, mỗi ngày Tố Trinh có thể ăn một quả ớt làm thù lao giữ nhà, thi thoảng Cảnh Lâm sẽ cho nó thêm một quả, làm đồ ăn vặt.
Từ khi Tông Tông đến nhà Cảnh Lâm, bầy gà bầy thỏ trong nhà gặp phải tai ương, Tông Tông biết những thứ này đều là Cảnh Lâm nuôi, cũng không dám ăn vụng cái gì, nhưng mỗi ngày đều sẽ quay đầu về phía con nhà người ta mà chảy nước dãi, gà và thỏ mỗi ngày bị nhìn như thế, tim gan đều bị dọa phá.
Lúc Cảnh Lâm về đến nhà nghe thấy tiếng gà trong sân đang kêu thảm thiết, liền biết Tông Tông lại đang ngồi xổm bên ngoài hàng rào gà rồi.
“Tông Tông, ăn cơm.” Cảnh Lâm đổ cơm mang về cho Tông Tông vào chậu cơm riêng, rồi quay về phía sân sau hô một tiếng, chỉ chốc lát sau đã thấy Tông Tông từ bên ngoài hàng rào gà chạy vào, một đường nhanh chóng tới phòng khách, đến một bên chậu cơm mới ngừng chân lại, sau đó thân mật cọ cọ đầu gối Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm vuốt ve hai cái tai của nó, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng đi dọa chúng nó nữa, hai ngày nay số trứng chúng đẻ thiếu mất vài quả, ngươi còn như vậy, về sau sẽ không có trứng gà cho ngươi ăn.” Nuôi Tông Tông béo nhanh lên một chút, như vậy nó sẽ không lúc nào cũng nhìn chằm chằm gà và thỏ nữa.
Buổi chiều, Nhạc Nhạc trở về nhà của mình, cùng ở trong nhà với đám động vật nhỏ chờ đợi, Chu Ngọc và Chu Phỉ Phỉ cũng đi ra ngoài, hai người đi ủng cao cổ ra đồng hỗ trợ rút mạ, Nghiêm Lộ như thường lệ trông coi Giun Bảo Bảo xới đất. Triệu Thừa Hoài và Nghiêm Nhuệ Phong thì bắt đầu san phẳng ruộng nước, ba người trẻ tuổi Cảnh Lâm chuẩn bị bắt đầu cấy mạ.
Mấy tên thanh niên đều là lần đầu tiên cấy mạ, vừa mới đầu không phải quá sâu ảnh hưởng về sau đâm nhanh, thì cũng là quá nông khiến mạ chẳng mấy chốc nổi lều phều lên, Triệu Thừa Hoài phải tận tay chỉ đạo ba người một lần, mấy người mới chậm rãi nắm giữ được phương pháp, độ sâu vừa phải, chỉ cần cấy mạ lên tay, trong lúc đó lại thả một nhánh tre ở một bên, thì tiếp sau đó cũng chẳng cần phải có dây căn mạ cũng có thể cấy mạ thành một đường thẳng.
Buổi tối, ăn cơm, Cảnh Lâm dẫn Giun Bảo Bảo trở về nhà. Sau đó, bọn cậu liền thấy được cái gì gọi là si hán chân chính.
Lúc Giun Bảo Bảo vừa mới vào nhà Cảnh Lâm, còn có chút rụt rè, chờ nó vừa thấy được Tố Trinh nằm cuộn mình trên chiếu trong phòng khách, liền vọt tới bên người Tố Trinh, cái đuôi vui vẻ đung đưa, một đôi mắt đậu đen cơ hồ sáng như đèn pha.
Tố Trinh thì đánh giá trên dưới Giun Bảo Bảo một phen, nhìn cái vóc người mập mạp ngắn tũn cùng màu da đen sì như nước bẩn, mắt đều nhanh trợn thẳng lên trời rồi: “Con cái nhà ai a, bẩn thỉu như thế, cũng không tắm cho nó một cái.”
Cảnh Lâm nhịn cười: “Nó là trời sinh.”
Tố Trinh ơ một tiếng, sau đó đồng tình nói: “So với Ộp Ộp còn xấu.”
Giun Bảo Bảo hoàn toàn không cảm nhận được sự ghét bỏ của Tố Trinh, còn dán đến bên người nó, bị Tố Trinh dùng đuôi nhọn đẩy ra, “Ta không chơi với kẻ xấu xí.” Cuối cùng cái đuôi còn xoa xoa lên người Tông Tông bên cạnh rồi mới thu về.
Hoàn toàn không ý thức được sự tồn tại của mình đã trở thành một cái thảm lau chân, Tông Tông thấy thứ đen kịt gì đó còn muốn dán về phía Tố Trinh, lập tức lộ ra răng nanh nho nhỏ bày tỏ vẻ hung ác, thành công dọa đối phương lui trở lại.
Nghiêm Phi nói một câu: “Điếc không sợ súng.”
Nếu Tông Tông từng thấy được sức chiến đấu của Giun Bảo Bảo, phỏng chừng sẽ không đi hung tợn con nhà người ta, một cái đuôi của Giun Bảo Bảo quất xuống, nó không chết thì cũng tàn.
Giun Bảo Bảo bị Tông Tông hù dọa, nhát gan rầm rì hai tiếng, núp ở sau lưng Cảnh Lâm bất động, Cảnh Lâm đi tới đâu nó trườn theo tới đấy, chờ sự sợ hãi này trôi đi, lại thò ra đầu nhỏ, tiếp tục nhìn chằm chằm Tố Trinh, đuôi vỗ bành bạch lên sàn nhà, tựa hồ cực kỳ kích động.
Cảnh Lâm muốn vào nhà bếp đun nước nóng tắm, nó liền đi tới bên ngoài cửa nối ra sân sau, ló ra nửa đầu tiếp tục ngắm, Tố Trinh vừa quay đầu sang nó liền nhanh chóng rụt về, chốc lát sau lại từ từ thò cái đầu ra ngoài.
Nghiêm Phi hiếu kỳ nói: “Nhắc mới nhớ, còn không hỏi qua Giun Bảo Bảo là đực hay cái đây.”
Cảnh Lâm xem Giun Bảo Bảo mở ra hình thức si hán hèn mọn theo đuôi nữ thần, không xác định nói: “Là cái đi.” Dù sao đáng yêu như vậy, ngược lại Cảnh Lâm đã lớn ngần này thấy nữ sinh đều rất thích cái đẹp.
Tắm rửa thì Nghiêm Phi là người tắm cuối cùng, lúc đó Cảnh Lâm sẽ giặt quần áo, Nhạc Nhạc đã rửa ráy xong rồi, đang cầm tập truyện cổ tích tụ với đám bạn nhỏ trong nhà, chuẩn bị đọc truyện trước khi đi ngủ, Cảnh Lâm nghe thấy bé gọi Giun Bảo Bảo một tiếng, sau đó cậu nhìn thấy Giun Bảo Bảo vẫn luôn canh giữ ở một bên khung cửa vọt ra.
Chờ cậu giặt xong vào phòng khách lấy mắc áo, chỉ thấy các thành viên trong nhà vây quanh bên người Nhạc Nhạc, Giun Bảo Bảo cũng nằm nhoài tại nơi không xa, có điều nó không nghe kể chuyện nhập thần như các bạn nhỏ khác, ánh mắt của nó nhiều hơn vẫn đặt trên người Tố Trinh.
Cảnh Lâm lắc đầu một cái, thầm nghĩ trừ phi Giun Bảo Bảo sau đó có thể hóa thân thành mỹ nam tử, nếu không đời này cũng đừng nghĩ tới gần Tố Trinh nhà bọn cậu a, Tố Trinh coi màu trắng là xinh đẹp, cái gì gọi là một trắng che trăm xấu a, Giun Bảo Bảo ngươi nếu như là màu trắng còn chưa chắc đã có cơ hội, nữa là dáng vẻ cả người đen sì như hiện tại, hoàn toàn không có cơ hội.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tố Trinh không đi lên lầu, nó trườn về mảnh đất ớt chỉ thiên, nó sở dĩ không thích nước, cũng bởi vì nó càng thích sự nóng bức. Tố Trinh không lên lầu, Tông Tông cũng sẽ không, chính mình kéo cái chiếu tới bên cửa, buổi tối liền quay về phía Tố Trinh mà ngủ, Cảnh Lâm thấy nó đã cố ý làm như vậy, cũng không quản nhiều.
Còn vấn đề Giun Bảo Bảo sẽ ngủ ở đâu, Cảnh Lâm để nó ngủ trong phòng khách, nửa đêm thức dậy, trong phòng khách đã không thấy bóng dáng của Giun Bảo Bảo, Cảnh Lâm hỏi Tông Tông, Tông Tông dùng móng vuốt chỉ chỉ về phía cây óc chó một bên, Cảnh Lâm đi sang đó nhìn, phát hiện bên cạnh rễ cây có một cái hố, hẳn là Giun Bảo Bảo chui vào chỗ này.
Cảnh Lâm gọi vài tiếng, không thấy Giun Bảo Bảo đáp lại, cậu cũng không phải lo lắng gì, Long Chương đã nói Giun Bảo Bảo không có việc gì thì rất thích hoạt động ở trong lòng đất, ngủ cũng thế, phỏng chừng lúc này đã ngủ say nên gọi cũng không phản ứng lại.
Sáng sớm lúc nấu cơm, Giun Bảo Bảo rốt cuộc trở về, cái đầu của nó đều lớn hơn hẳn một vòng, khiến Cảnh Lâm sợ hãi không thôi, Giun Bảo Bảo nếu xảy ra chuyện gì, cậu như thế nào bàn giao với Long Chương.
Đang lúc cậu vuốt cái đầu Giun Bảo Bảo hết đường xoay xở không biết nó gặp phải chuyện gì, thì chỉ thấy Giun Bảo Bảo trườn tới chỗ ngủ của Tố Trinh bên ngoài Xích Viêm trận, miệng ngoác ra một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Lâm và Tố Trinh, một đống bùn đất bị nó phun ra ngoài, cái đầu lớn hơn một vòng cũng trở lại kích thước bình thường lúc trước.
Cảnh Lâm: ……
Tố Trinh nhìn một đống bùn đen dính nhớp nháp kia, dùng một loại ánh mắt trợn trắng nhìn Giun Bảo Bảo một lúc, sau đó một cái đuôi đập bay nó đi.
Ở trước mặt nó nhổ ra thứ ghê tởm như vậy, là khiêu khích đây! Muốn bị đánh đây!
Giun Bảo Bảo bị đập bay đi mộng bức nhìn Tố Trinh, sau đó nước mắt trong mắt càng tụ càng nhiều, Cảnh Lâm mới vừa hô to không ổn, Giun Bảo Bảo đã oa một tiếng khóc lớn, nước mắt tí tách rơi xuống.
Thanh âm Giun Bảo Bảo thương tâm khóc lớn cùng tiếng kêu như chim nhỏ lúc trước là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, cái sau là làm nũng manh manh, cái trước là khàn cả giọng. Những thành viên khác trong nhà vốn còn đang ngủ đều bị tiếng khóc của nó đánh thức, Nhạc Nhạc chân trần chạy ra, thấy Giun Bảo Bảo khóc thương tâm như vậy, chạy nhanh đến an ủi nó.
Nghiêm Phi còn bận việc trong phòng bếp, cũng mau chóng đặt một cái chậu dưới thân Giun Bảo Bảo, đem nước mắt hứng trọn. Thật sự là Giun Bảo Bảo đã khóc lên tựa như lũ lụt vậy, không hứng thì cả cái sân sau này sẽ bị úng một mảng lớn a……
Giun Bảo Bảo bị đánh trúng, thương tâm a, có điều đám Cảnh Lâm cũng không hiểu nổi Giun Bảo Bảo nhổ bùn bên người Tố Trinh là có ý tứ gì, liền nhanh chóng bảo Nhạc Nhạc hỏi một chút.
Sau đó Nhạc Nhạc hỏi, thu được đáp án khiến mọi người dở khóc dở cười, bùn đen bị nó nhổ ra là đồ ăn nó dụng tâm tìm được, cố ý mang về cho Tố Trinh ăn.
Nó là đang lấy lòng Tố Trinh.
Thế nhưng Tố Trinh không phải giun đất, nó không ăn bùn a, vì thế nên nó không biết, đám Cảnh Lâm cũng không hiểu. Thế nên có một cú đánh trời giáng lúc nãy, Giun Bảo Bảo xem như công toi.
“Thứ ghê tởm như vậy ai sẽ ăn a!” Tố Trinh réo lên.
“Oa! ” Khóc đến càng hung tợn hơn, Giun Bảo Bảo tỏ vẻ ta ăn a.
Mắt thấy Giun Bảo Bảo phát hồng thủy không thể ngăn cản nổi, Cảnh Lâm mau chóng nói với Tố Trinh: “Ngươi nhanh dỗ nó đi.”
Tố Trinh là con rắn có tâm yêu thương như vậy sao? Chí ít ở bề ngoài nó không phải a. Có điều nó nhìn Giun Bảo Bảo khóc dữ như vậy, chính mình lại đánh người ta, trong lòng kỳ thực cũng có chút xin lỗi, miễn cưỡng nói một câu dỗ dành người ta: “Xem tại hàm răng của ngươi trắng sáng như vậy, ta nhận bùn đen.” Này đại khái là ưu điểm duy nhất của Giun Bảo Bảo trong mắt Tố Trinh rồi.
Sau đó Giun Bảo Bảo lập tức ngừng khóc, đánh nấc mà nhìn Tố Trinh.
Tố Trinh nghiêm túc nói: “Thế nhưng ta không thích ăn bùn đen.” Nhận lấy cũng là miễn cưỡng, nhìn nó như thế là có ý tứ gì, còn muốn bắt nó ăn sao? Cái đống bùn nhão này buồn nôn thì khỏi nói, lại còn được nhổ ra từ trong miệng của nó, bên trên dính đầy chất lỏng, không biết đã dính bao nhiêu nước bọt rồi!
Mắt thấy Tố Trinh lại có xu thế tức giận hơn, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi thân làm người giám hộ mau mau chạy tới giảng hòa, Nghiêm Phi lôi Giun Bảo Bảo vào trong phòng khách, Cảnh Lâm đứng đối diện Tố Trinh đang đần thối mặt dỗ dành, còn đống bùn đen kia, được Nhạc Nhạc hiểu chuyện dùng cái xẻng xúc đến gốc cây óc chó.
Phong ba nho nhỏ cứ như vậy trôi qua, Cảnh Lâm rất lo lắng Giun Bảo Bảo sẽ bởi vì chuyện bị đánh sáng sớm nay mà lúc công tác tâm tình không cao, có điều đợi đến khi làm việc, hiệu suất công tác của nó vẫn cao như vậy, chạng vạng cùng ngày, toàn bộ đất ruộng của ba gia đình mấy người Cảnh Lâm đã được nó xới xong xuôi.
Mấy ngày kế tiếp, Giun Bảo Bảo vừa giúp đỡ những gia đình khác xới đất, vừa tới mỗi tối lại đi ra ngoài, sáng sớm đều sẽ dùng miệng ngậm một đống đất bùn trở về, là mang lễ vật cho Tố Trinh. Tố Trinh bị nó làm ghê tởm hỏng rồi, thế nhưng cũng sợ kỹ năng khóc của nó, mỗi lần đều mặt sa sầm thu nhận, đảo mắt liền để Nhạc Nhạc xúc đến gốc cây óc chó. Sau mấy vụ này, Tố Trinh lại chạy lên lầu ngủ, buổi tối mỗi ngày lúc nghe kể chuyện cổ tích, Tố Trinh tuyệt đối là kẻ cách Giun Bảo Bảo xa nhất.
Những gia đình muốn mượn dùng Giun Bảo Bảo xới đất cũng đã hết, đã đến lúc Giun Bảo Bảo trở về nhà.
Những người khác trong thôn chuẩn bị trả lương thực cho Long Chương, bọn cậu đều dặn dò, nhớ là phải dùng toàn bộ bằng lương thực cũ, không phải không đồng ý dùng lương thực mới cho Long Chương, mà là tại vì dưới tình huống xung quanh đây mọi người không thu được cây trồng vụ hè, lấy lương mới ra, không phải muốn người khác chú ý tới sao. Nhà nào lúa mì năm ngoái đã bán sạch sành sanh, thì dùng lúa mì mới mà đổi, gom lại đủ thù lao rồi.
Ngày đi ấy, Giun Bảo Bảo vẫn vòng quanh chuyển chuyển bên cạnh Tố Trinh, Tố Trinh nhanh bị nó làm cho xoay mòng mòng mắt hình nhang muỗi rồi, lại không thể dùng một đuôi đập tới, bởi vì làm thế đối phương tuyệt đối sẽ khóc, ma âm xuyên lỗ tai kia, hết thảy thành viên cũng không muốn cảm nhận lần nữa.
Những hành động này của Giun Bảo Bảo mấy người Nghiêm Phi nhìn cũng phải gấp thay nó, buông tha đi thôi, ngươi và Tố Trinh sẽ không có kết quả, trước tiên không nói tới giống loài không đồng nhất, coi như ngươi là một con rắn đen đi, nhưng ngươi cũng dính phải một từ đen, cũng vẫn sẽ bị Tố Trinh ghét cay ghét đắng a.
Ở trong mắt Tố Trinh nhà bọn cậu, nó là thứ đẹp nhất trên thế giới này, không xinh đẹp như nó, khẳng định không xứng với nó. Có điều may là Quạc Quạc không biết ý nghĩ này của nó, không thì tuyệt đốt muốn đánh một trận với Tố Trinh, dù sao ở trong quan niệm của Quạc Quạc, thì nó mới là đẹp nhất.
Lúc đi, Giun Bảo Bảo cẩn thận từng bước một, cái đầu rũ xuống khổ sở không tha. Mà trong số các thành viên trong nhà, chỉ có Nhạc Nhạc không nỡ vẫy tay tạm biệt, còn kêu Giun Bảo Bảo có rảnh thì nhớ tới chơi thôi. Trong lòng Tố Trinh thì lại triệt để thả lỏng, con quỷ thích khóc kia có thể rời đi rồi.
Long Chương cách thật nhiều ngày chưa thấy Bảo Bảo nhà mình, quả thực nhớ nó muốn chết, vừa thấy nó đã ôm chặt kêu Bảo Bảo ngươi gầy đi Bảo Bảo ngươi đen quá, còn liếc mắt đao cho mấy người Cảnh Lâm. Có điều chuyện Giun Bảo Bảo ở lâu thêm mấy ngày trong thôn Cảnh Lâm là việc cậu ta cũng có thể đoán trước được, vì thế ngoại trừ nhớ nhung Bảo Bảo ra, đối an nguy của nó cũng không lo lắng.
Đưa Giun Bảo Bảo về, công tác cấy mạ của người trong thôn vẫn tiếp tục. Những nhà không muốn dùng Giun Bảo Bảo xới đất kia, lúc đám Cảnh Lâm cấy xong mạ rồi, một vài gia đình đến đất cũng chưa xới hết.
Trâu nhà Trương Khải trong khoảng thời gian này cũng mệt mỏi quá chừng, ban ngày không được nghỉ ngơi chút nào, Trương Khải sợ khiến trâu nhà mình mệt chết, mỗi ngày đều chiêu đãi thức ăn ngon, về sau công tác ba ngày giải lao một ngày, cũng coi như nhận được đãi ngộ cao tầng trong đám trâu bò rồi.
Đợi đến khi tất cả mọi người trong thôn đã cấy mạ xong xuôi, một khối đất nhỏ trong tường vây nhà Cảnh Lâm, cũng đột nhiên xảy ra biến hóa rất lớn.
Đầu tiên là cây óc chó, đã sắp đến tháng sáu, cây óc chó đã sớm kết quả rồi. Bởi vì là lần đầu tiên kết quả, nên sau khi cây óc chó nở hoa Cảnh Lâm tại mỗi ngày đều sẽ liếc mắt nhìn, lúc đầu óc chó kết quả, đều giống tình hình của mấy cây óc chó mà Cảnh Lâm gặp được trước đây, quả nho nhỏ màu xanh xanh. Thế nhưng hiện tại, mấy quả trên cây óc chó, có một nửa đã biến thành màu nâu, nửa kia vẫn một màu xanh lá.
Từ khi phát hiện cây óc chó xuất hiện dị thường, Cảnh Lâm vẫn cẩn thận quan sát, cơ hồ qua mỗi một ngày, quả óc chó biến thành màu nâu trên cây lại nhiều thêm chút.
Sau đó chính là linh chi trong đất, cà chua cùng ớt chỉ thiên nữa, linh chi đã biến thành màu đỏ, linh khí quanh thân nó càng thêm ôn hòa, cà chua qua một đêm liền chín toàn bộ luôn, quả ớt chỉ thiên từ bộ dạng thon dài biến thành viên cầu, theo lời Tố Trinh, phẩm chất của ớt chỉ thiên đã tốt hơn, Cảnh Lâm cũng hái mấy quả nếm thử bột hạt ớt, dưới tình huống mùi vị càng thêm thơm ngon, cậu còn có thể cảm giác được linh khí gia tăng.
Mà cây hành lá cây cải chíp, mùi bị cũng trở nên tốt hơn. Tất cả cây trồng, cơ bản phẩm chất lại tăng lên nhưng nguyên nhân tạo nên thay đổi của mấy loại cây trồng này, Cảnh Lâm suy nghĩ kỹ mấy ngày qua cũng không ra. Nghiêm Phi thì lại suy đoán có phải do linh khí tạo thành biến dị hai lần hay không, mãi cho đến lúc Nhạc Nhạc đột nhiên nghi ngờ nói đống bùn đen bé chất đống bên gốc cây kia đã không thấy đâu.
Nghiêm Phi hỏi: “Là bùn đen Giun Bảo Bảo mang về?”
Nhạc Nhạc gật đầu: “Đúng thế. Tố Trinh không ăn, cháu liền lấy xẻng xúc toàn bộ chúng tới chỗ đấy, trước có một đống rất lớn đây, hiện tại cũng không thấy đâu nữa rồi.”
Giun Bảo Bảo đi rồi, cộng thêm gần đây đều bận rộn, đám Cảnh Lâm căn bản không ở trong nhà nhiều, sáng sớm vội vã ra ngoài, buổi tối trở về tắm rửa nghỉ ngơi, vườn rau trong nhà cũng chẳng chú ý được nhiều.
Nhạc Nhạc vừa nói như thế, Cảnh Lâm nghĩ, xác thực, đất dưới gốc cây óc chó cũng không có biến hóa gì, vẫn bằng phẳng như trước, màu sắc cũng vẫn là nâu, mà đống bùn đen Nhạc Nhạc chồng chất ở đó đã không thấy đâu, chẳng lẽ do đất đai trong sân đã hấp thu hết, mới có thể tạo ra hết thảy thay đổi phát sinh trong sân sau nhà cậu như vậy? Hơn nữa đều phát triển theo phương hướng tốt, vậy bùn đen mà Giun Bảo Bảo tìm trở về, rốt cuộc là thứ gì?
Thẳng đến bây giờ suy ngẫm kỹ càng, đám Cảnh Lâm mới phản ứng được, làm một động vật biến dị, thứ Giun Bảo Bảo lấy từ trong lòng đất đem về làm thức ăn, có thể là đồ ăn trong mắt nó, thì tuyệt đối không phải loại vứt đi chẳng có tác dụng gì.
Hóa ra bùn đen Giun Bảo Bảo mang về trước vẫn luôn bị bọn cậu ghét bỏ, lại còn là thứ bảo bối có thể khiến thực vật biến dị, sớm biết như vậy, liền tận lực bảo nó đem nhiều về chút, bọn cậu tuyệt đối sẽ không ghét bỏ.
Vì kiểm tra sự thay đổi của đất, Cảnh Lâm cố ý đào ra một đống bùn đất nhỏ bên trong vườn trồng rau, lại ra ngoài ruộng đào một đống nhỏ, phân biệt trồng cải thảo vào, hai bên đều bố trí Tuyệt Linh trận.
Tuyệt Linh trận vừa vặn có tác dụng trái ngược với Tụ Linh trận, Tụ Linh trận tụ tập linh khí, Tuyệt Linh trận ngăn cách linh khí. Cảnh Lâm chính là muốn nhìn một chút đất biến dị này, ở trong hoàn cảnh bất đồng, có thể phát sinh ra biến hóa gì.
Bốn ngày trôi qua, đống đất nhỏ biến dị bố trí Tuyệt Linh trận, cải thảo sinh trưởng bình thường, mà đống đất nhỏ phổ thông bố trí Tuyệt Linh trận, cải thảo không có động tĩnh gì, đào bùn đất lên, hạt giống cùng với lúc vừa mới trồng xuống không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Sau đó, Cảnh Lâm lại thí nghiệm nhiều lần nữa, cuối cùng chứng minh, đất biến dị hấp thu bùn đen, cho dù không có linh khí, cây trồng cũng có thể sinh trưởng.
Sau đó Cảnh Lâm thảo luận với Nghiêm Phi, nếu Giun Bảo Bảo bình thường kiếm những bùn đen kia làm thức ăn, mà nó lấy lòng Tố Trinh đều cam lòng đem thứ đồ này lấy ra, làm chủ nhân của Giun Bảo Bảo – hai cha con Long Chương, thì loại bùn đen này có phải là lấy được càng nhiều hay không, qua thời gian lâu như vậy, bọn họ đã phát hiện ra tác dụng của bùn đen rồi chứ?
Mà lúc này, trong tầng hầm ngầm nhà Long Chương, Giun Bảo Bảo với cái đầu lớn lên đang nhổ ra một đống bùn đen, được Long Chương không chút nào ghét bỏ đón lấy, chờ sau khi Giun Bảo Bảo nhổ sạch ra, Long Cương tán dương mà sờ sờ đầu nó, sau đó bọn họ đồng thời nhìn Long Chương cho đống bùn đen vào trong thùng nước, quấy đều, rồi giội lên một mảnh đất mới xới, một giọt không thừa toàn bộ tưới xong, Long Chương và Long Cương, cùng đem vài hạt giống cẩn thận trồng xuống.
Tại lúc hai cha con bận bịu, không chút nào phát hiện ra bí mật sinh tồn lớn nhất của mình đã bị bảo bối lớn trong nhà tiết lộ ra ngoài rồi, để cho Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đoán ra được.
Giun Bảo Bảo lại kêu một tiếng, sau đó bùm một phát nhảy xuống ruộng tựa như nhảy vào hồ đầy nước, một hồi liền chui vào trong đất. Thời điểm nó xới đất như lúc nó đang chơi đùa vậy, có điều lúc nó đang chơi đùa thì trên mặt đất căn bản không phát hiện ra tung tích của nó, còn lúc nó xới đất thì nó sẽ đem đầu chúi xuống đất mà tiến về phía trước, không ngừng đùn cục đất ra, sau đó phần thân sau cơ thể không ngừng vung vẩy trái phải, những cục đất bị nó đùn ra cứ như vậy bị nó đập nát.
Thời điểm Giun Bảo Bảo xới đất, những người dưới đồng ruộng xung quanh đều vây lại ngạc nhiên xem một hồi, đầu tiên là cười nói tư thế Giun Bảo Bảo xới đất như cái mũi khoan, sau đó nhận ra tốc độ nó xới đất thì sợ hãi hít sâu một hồi, dựa theo tốc độ này của Giun Bảo Bảo, chỉ cần nửa ngày thì toàn bộ đất ruộng nhà Cảnh Lâm đều có thể xới xong, so với tưởng tượng của bọn họ còn nhanh hơn.
Trước đó còn có người không nỡ, giờ lại động tâm, đăng ký tại chỗ Cảnh Lâm.
Quan sát Giun Bảo Bảo xới đất một lúc, sau khi xác nhận không thành vấn đề, Cảnh Lâm nói một tiếng với Giun Bảo Bảo, giao nó cho Nghiêm Lộ trông coi, để nàng dẫn Giun Bảo Bảo đến một khối đất khác, còn cậu thì cùng đám Nghiêm Phi tới ruộng ươm mạ, trước nhổ một ít mạ lên, chờ Giun Bảo Bảo xới xong đất, bọn cậu chỉ cần san phẳng ruộng nước là có thể phân ra nhân thủ bắt đầu cấy mạ rồi.
Lúc Giun Bảo Bảo xới hết ba khối đất, cũng đã tới giờ ăn cơm trưa.
Mọi người cùng nhau về tới nhà họ Triệu, Giun Bảo Bảo mới chui từ trong ruộng ra, trên thân còn dính nước, vừa đi lên đường cái trong thôn, trên người liền quấn một tầng bùn đất dày đặc, lập tức trở thành Bảo Bảo bẩn thỉu, sau khi về đến nhà, Cảnh Lâm trước tiên đổ đầy một chậu nước rửa sạch người cho nó một lần, là một con giun biến dị nó không những không sợ nước, thời điểm được rửa ráy còn khá là hưởng thụ, khiến Cảnh Lâm không khỏi cảm thán nếu Tố Trinh trong nhà mình cũng hầu hạ dễ như vậy thì tốt.
Trong phòng khách, Chu Ngọc và Chu Phỉ Phỉ đang bưng thức ăn lên bàn, Giun Bảo Bảo theo Cảnh Lâm trườn vào phòng khách, Quạc Quạc vừa thấy nó, liền hướng về phía Nhạc Nhạc cạc cạc gọi, thanh âm này có chút ồn ào dọa sợ Giun Bảo Bảo chạy trốn tới sau người Cảnh Lâm.
“Nó đang nói gì thế?” Triệu Chí Văn hiếu kỳ.
Nhạc Nhạc bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy hỏi cháu có phải Giun Bảo Bảo có họ hàng với Tố Trinh hay không.” Thuận tiện còn kéo trở về Quạc Quạc đang tò mò muốn xúm tới bên người Giun Bảo Bảo, bé đều có thể nhìn thấy đôi mắt ầng ậc nước của Giun Bảo Bảo rồi, nếu để cho Quạc Quạc đi qua, phỏng chừng sẽ khiến người ta sợ phát khóc.
Cảnh Lâm vỗ vỗ cái đầu trọc lốc của Giun Bảo Bảo, cười nói: “Hình dáng của hai đứa chỉ khá giống nhau mà thôi.”
“Ca ~” Quạc Quạc kêu vài tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó vỗ cánh vô vị quay đi, hướng về phía bàn cơm.
Nhạc Nhạc trời sinh yêu thích thân cận đối với những động vật biến dị này, thật nhiều động vật đối với bé tựa hồ cũng như vậy, lần đầu tiên Giun Bảo Bảo thấy Nhạc Nhạc, lại không sợ bé tẹo nào, chỉ hồ đồ nhìn bé thôi, sau đó Nhạc Nhạc liền ngồi xổm trước mặt Giun Bảo Bảo cùng người ta mắt to trừng mắt nhỏ, thỉnh thoảng sờ sờ cái đầu trơn trọc to lớn của nó.
Lúc mọi người ăn cơm, Giun Bảo Bảo liền cẩn thận từng li từng tí một trườn về trong góc phòng khách, thân thể nó không dài, chỉ có thể miễn cưỡng cuộn mình lại thành hai vòng, sau đó nằm trong góc nhắm mắt lại ngủ, chốc lát sau đã đánh ngáy nho nhỏ rồi.
“Giun Bảo Bảo ăn cái gì nhỉ?” Nghiêm Lộ liếc mắt nhìn Quạc Quạc đang được Nhạc Nhạc chan canh lên cơm cho, hỏi Cảnh Lâm.
“Ăn đất chăng.” Cảnh Lâm đáp, lúc bọn cậu đi cũng đã hỏi qua Long Chương vấn đề thức ăn trong lúc làm việc của Giun Bảo Bảo, có điều Long Chương nói chuyện này không cần bọn cậu bận tâm, thời điểm Giun Bảo Bảo chui tới chui lui trong lòng đất, một phần là đang chơi đùa, còn lại chính là thuận tiện tìm thức ăn, xới đất cũng như thế, Long Chương sinh hoạt với Giun Bảo Bảo lâu như vậy, còn chưa từng cố ý chuẩn bị thức ăn cho Giun Bảo Bảo lần nào.
“Vậy dễ nuôi sống quá rồi.” Mấy người Chu Ngọc nghe xong đều nói vậy, sau đó tất cả mọi người cùng nhìn về phía Quạc Quạc đang ăn thức ăn một bên, thau cơm này so với cái bát tô lớn nhất của bọn cậu còn to hơn nhiều, chỉ riêng cơm canh cho nó thôi, lượng cơm một bữa cũng bằng lượng cơm trong một ngày của một người bọn cậu.
Quạc Quạc không chút nào biết lượng cơm lớn của mình đã sớm đưa tới sự chú ý của người khác, nó đem một chút canh cuối cùng trong chậu húp sạch sẽ, ngậm chậu cơm lại đến bên người Nhạc Nhạc, ra hiệu nó còn muốn thêm chút nữa.
Giải quyết xong cơm trưa, Cảnh Lâm còn bê một chậu cơm về, là chuẩn bị cho cáo nhỏ Tông Tông.
Tố Trinh nói mình ăn chay, kỳ thực là chỉ nó không sát sinh, không ăn thịt sống máu tươi, những động thực vật phát sinh biến hóa, nếu như được mấy người Cảnh Lâm chế biến qua, nó cũng sẽ ăn một ít để thử thứ mới mẻ, sau đó hơn một nửa đều bị Tông Tông ăn. Tố Trinh tới nhà Cảnh Lâm lâu như vậy, ăn nhiều nhất chính là cải thảo non.
Cảo thảo vạn năng, Cảnh Lâm vẫn phi thường cảm tạ nó.
Có điều Tông Tông đáng thương, từ khi là con non vẫn luôn đi theo Tố Trinh, trước khi đến nhà Cảnh Lâm, một lần được ăn thịt nhiều nhất, vẫn là lần Nghiêm Lộ cho. Sau khi đến nhà Cảnh Lâm, mấy người Cảnh Lâm thấy nó gầy nhẳng như thế, nếu như trong nhà có thịt, đều sẽ nấu cho Tông Tông ăn.
Lúc về đến nhà, Tố Trinh đang ngủ vùi trong đất trồng ớt chỉ thiên, hiện tại mảnh đất ớt chỉ thiên trong sân Cảnh Lâm đã giao cho Tố Trinh quản lý, mỗi ngày Tố Trinh có thể ăn một quả ớt làm thù lao giữ nhà, thi thoảng Cảnh Lâm sẽ cho nó thêm một quả, làm đồ ăn vặt.
Từ khi Tông Tông đến nhà Cảnh Lâm, bầy gà bầy thỏ trong nhà gặp phải tai ương, Tông Tông biết những thứ này đều là Cảnh Lâm nuôi, cũng không dám ăn vụng cái gì, nhưng mỗi ngày đều sẽ quay đầu về phía con nhà người ta mà chảy nước dãi, gà và thỏ mỗi ngày bị nhìn như thế, tim gan đều bị dọa phá.
Lúc Cảnh Lâm về đến nhà nghe thấy tiếng gà trong sân đang kêu thảm thiết, liền biết Tông Tông lại đang ngồi xổm bên ngoài hàng rào gà rồi.
“Tông Tông, ăn cơm.” Cảnh Lâm đổ cơm mang về cho Tông Tông vào chậu cơm riêng, rồi quay về phía sân sau hô một tiếng, chỉ chốc lát sau đã thấy Tông Tông từ bên ngoài hàng rào gà chạy vào, một đường nhanh chóng tới phòng khách, đến một bên chậu cơm mới ngừng chân lại, sau đó thân mật cọ cọ đầu gối Cảnh Lâm.
Cảnh Lâm vuốt ve hai cái tai của nó, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng đi dọa chúng nó nữa, hai ngày nay số trứng chúng đẻ thiếu mất vài quả, ngươi còn như vậy, về sau sẽ không có trứng gà cho ngươi ăn.” Nuôi Tông Tông béo nhanh lên một chút, như vậy nó sẽ không lúc nào cũng nhìn chằm chằm gà và thỏ nữa.
Buổi chiều, Nhạc Nhạc trở về nhà của mình, cùng ở trong nhà với đám động vật nhỏ chờ đợi, Chu Ngọc và Chu Phỉ Phỉ cũng đi ra ngoài, hai người đi ủng cao cổ ra đồng hỗ trợ rút mạ, Nghiêm Lộ như thường lệ trông coi Giun Bảo Bảo xới đất. Triệu Thừa Hoài và Nghiêm Nhuệ Phong thì bắt đầu san phẳng ruộng nước, ba người trẻ tuổi Cảnh Lâm chuẩn bị bắt đầu cấy mạ.
Mấy tên thanh niên đều là lần đầu tiên cấy mạ, vừa mới đầu không phải quá sâu ảnh hưởng về sau đâm nhanh, thì cũng là quá nông khiến mạ chẳng mấy chốc nổi lều phều lên, Triệu Thừa Hoài phải tận tay chỉ đạo ba người một lần, mấy người mới chậm rãi nắm giữ được phương pháp, độ sâu vừa phải, chỉ cần cấy mạ lên tay, trong lúc đó lại thả một nhánh tre ở một bên, thì tiếp sau đó cũng chẳng cần phải có dây căn mạ cũng có thể cấy mạ thành một đường thẳng.
Buổi tối, ăn cơm, Cảnh Lâm dẫn Giun Bảo Bảo trở về nhà. Sau đó, bọn cậu liền thấy được cái gì gọi là si hán chân chính.
Lúc Giun Bảo Bảo vừa mới vào nhà Cảnh Lâm, còn có chút rụt rè, chờ nó vừa thấy được Tố Trinh nằm cuộn mình trên chiếu trong phòng khách, liền vọt tới bên người Tố Trinh, cái đuôi vui vẻ đung đưa, một đôi mắt đậu đen cơ hồ sáng như đèn pha.
Tố Trinh thì đánh giá trên dưới Giun Bảo Bảo một phen, nhìn cái vóc người mập mạp ngắn tũn cùng màu da đen sì như nước bẩn, mắt đều nhanh trợn thẳng lên trời rồi: “Con cái nhà ai a, bẩn thỉu như thế, cũng không tắm cho nó một cái.”
Cảnh Lâm nhịn cười: “Nó là trời sinh.”
Tố Trinh ơ một tiếng, sau đó đồng tình nói: “So với Ộp Ộp còn xấu.”
Giun Bảo Bảo hoàn toàn không cảm nhận được sự ghét bỏ của Tố Trinh, còn dán đến bên người nó, bị Tố Trinh dùng đuôi nhọn đẩy ra, “Ta không chơi với kẻ xấu xí.” Cuối cùng cái đuôi còn xoa xoa lên người Tông Tông bên cạnh rồi mới thu về.
Hoàn toàn không ý thức được sự tồn tại của mình đã trở thành một cái thảm lau chân, Tông Tông thấy thứ đen kịt gì đó còn muốn dán về phía Tố Trinh, lập tức lộ ra răng nanh nho nhỏ bày tỏ vẻ hung ác, thành công dọa đối phương lui trở lại.
Nghiêm Phi nói một câu: “Điếc không sợ súng.”
Nếu Tông Tông từng thấy được sức chiến đấu của Giun Bảo Bảo, phỏng chừng sẽ không đi hung tợn con nhà người ta, một cái đuôi của Giun Bảo Bảo quất xuống, nó không chết thì cũng tàn.
Giun Bảo Bảo bị Tông Tông hù dọa, nhát gan rầm rì hai tiếng, núp ở sau lưng Cảnh Lâm bất động, Cảnh Lâm đi tới đâu nó trườn theo tới đấy, chờ sự sợ hãi này trôi đi, lại thò ra đầu nhỏ, tiếp tục nhìn chằm chằm Tố Trinh, đuôi vỗ bành bạch lên sàn nhà, tựa hồ cực kỳ kích động.
Cảnh Lâm muốn vào nhà bếp đun nước nóng tắm, nó liền đi tới bên ngoài cửa nối ra sân sau, ló ra nửa đầu tiếp tục ngắm, Tố Trinh vừa quay đầu sang nó liền nhanh chóng rụt về, chốc lát sau lại từ từ thò cái đầu ra ngoài.
Nghiêm Phi hiếu kỳ nói: “Nhắc mới nhớ, còn không hỏi qua Giun Bảo Bảo là đực hay cái đây.”
Cảnh Lâm xem Giun Bảo Bảo mở ra hình thức si hán hèn mọn theo đuôi nữ thần, không xác định nói: “Là cái đi.” Dù sao đáng yêu như vậy, ngược lại Cảnh Lâm đã lớn ngần này thấy nữ sinh đều rất thích cái đẹp.
Tắm rửa thì Nghiêm Phi là người tắm cuối cùng, lúc đó Cảnh Lâm sẽ giặt quần áo, Nhạc Nhạc đã rửa ráy xong rồi, đang cầm tập truyện cổ tích tụ với đám bạn nhỏ trong nhà, chuẩn bị đọc truyện trước khi đi ngủ, Cảnh Lâm nghe thấy bé gọi Giun Bảo Bảo một tiếng, sau đó cậu nhìn thấy Giun Bảo Bảo vẫn luôn canh giữ ở một bên khung cửa vọt ra.
Chờ cậu giặt xong vào phòng khách lấy mắc áo, chỉ thấy các thành viên trong nhà vây quanh bên người Nhạc Nhạc, Giun Bảo Bảo cũng nằm nhoài tại nơi không xa, có điều nó không nghe kể chuyện nhập thần như các bạn nhỏ khác, ánh mắt của nó nhiều hơn vẫn đặt trên người Tố Trinh.
Cảnh Lâm lắc đầu một cái, thầm nghĩ trừ phi Giun Bảo Bảo sau đó có thể hóa thân thành mỹ nam tử, nếu không đời này cũng đừng nghĩ tới gần Tố Trinh nhà bọn cậu a, Tố Trinh coi màu trắng là xinh đẹp, cái gì gọi là một trắng che trăm xấu a, Giun Bảo Bảo ngươi nếu như là màu trắng còn chưa chắc đã có cơ hội, nữa là dáng vẻ cả người đen sì như hiện tại, hoàn toàn không có cơ hội.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tố Trinh không đi lên lầu, nó trườn về mảnh đất ớt chỉ thiên, nó sở dĩ không thích nước, cũng bởi vì nó càng thích sự nóng bức. Tố Trinh không lên lầu, Tông Tông cũng sẽ không, chính mình kéo cái chiếu tới bên cửa, buổi tối liền quay về phía Tố Trinh mà ngủ, Cảnh Lâm thấy nó đã cố ý làm như vậy, cũng không quản nhiều.
Còn vấn đề Giun Bảo Bảo sẽ ngủ ở đâu, Cảnh Lâm để nó ngủ trong phòng khách, nửa đêm thức dậy, trong phòng khách đã không thấy bóng dáng của Giun Bảo Bảo, Cảnh Lâm hỏi Tông Tông, Tông Tông dùng móng vuốt chỉ chỉ về phía cây óc chó một bên, Cảnh Lâm đi sang đó nhìn, phát hiện bên cạnh rễ cây có một cái hố, hẳn là Giun Bảo Bảo chui vào chỗ này.
Cảnh Lâm gọi vài tiếng, không thấy Giun Bảo Bảo đáp lại, cậu cũng không phải lo lắng gì, Long Chương đã nói Giun Bảo Bảo không có việc gì thì rất thích hoạt động ở trong lòng đất, ngủ cũng thế, phỏng chừng lúc này đã ngủ say nên gọi cũng không phản ứng lại.
Sáng sớm lúc nấu cơm, Giun Bảo Bảo rốt cuộc trở về, cái đầu của nó đều lớn hơn hẳn một vòng, khiến Cảnh Lâm sợ hãi không thôi, Giun Bảo Bảo nếu xảy ra chuyện gì, cậu như thế nào bàn giao với Long Chương.
Đang lúc cậu vuốt cái đầu Giun Bảo Bảo hết đường xoay xở không biết nó gặp phải chuyện gì, thì chỉ thấy Giun Bảo Bảo trườn tới chỗ ngủ của Tố Trinh bên ngoài Xích Viêm trận, miệng ngoác ra một cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Lâm và Tố Trinh, một đống bùn đất bị nó phun ra ngoài, cái đầu lớn hơn một vòng cũng trở lại kích thước bình thường lúc trước.
Cảnh Lâm: ……
Tố Trinh nhìn một đống bùn đen dính nhớp nháp kia, dùng một loại ánh mắt trợn trắng nhìn Giun Bảo Bảo một lúc, sau đó một cái đuôi đập bay nó đi.
Ở trước mặt nó nhổ ra thứ ghê tởm như vậy, là khiêu khích đây! Muốn bị đánh đây!
Giun Bảo Bảo bị đập bay đi mộng bức nhìn Tố Trinh, sau đó nước mắt trong mắt càng tụ càng nhiều, Cảnh Lâm mới vừa hô to không ổn, Giun Bảo Bảo đã oa một tiếng khóc lớn, nước mắt tí tách rơi xuống.
Thanh âm Giun Bảo Bảo thương tâm khóc lớn cùng tiếng kêu như chim nhỏ lúc trước là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, cái sau là làm nũng manh manh, cái trước là khàn cả giọng. Những thành viên khác trong nhà vốn còn đang ngủ đều bị tiếng khóc của nó đánh thức, Nhạc Nhạc chân trần chạy ra, thấy Giun Bảo Bảo khóc thương tâm như vậy, chạy nhanh đến an ủi nó.
Nghiêm Phi còn bận việc trong phòng bếp, cũng mau chóng đặt một cái chậu dưới thân Giun Bảo Bảo, đem nước mắt hứng trọn. Thật sự là Giun Bảo Bảo đã khóc lên tựa như lũ lụt vậy, không hứng thì cả cái sân sau này sẽ bị úng một mảng lớn a……
Giun Bảo Bảo bị đánh trúng, thương tâm a, có điều đám Cảnh Lâm cũng không hiểu nổi Giun Bảo Bảo nhổ bùn bên người Tố Trinh là có ý tứ gì, liền nhanh chóng bảo Nhạc Nhạc hỏi một chút.
Sau đó Nhạc Nhạc hỏi, thu được đáp án khiến mọi người dở khóc dở cười, bùn đen bị nó nhổ ra là đồ ăn nó dụng tâm tìm được, cố ý mang về cho Tố Trinh ăn.
Nó là đang lấy lòng Tố Trinh.
Thế nhưng Tố Trinh không phải giun đất, nó không ăn bùn a, vì thế nên nó không biết, đám Cảnh Lâm cũng không hiểu. Thế nên có một cú đánh trời giáng lúc nãy, Giun Bảo Bảo xem như công toi.
“Thứ ghê tởm như vậy ai sẽ ăn a!” Tố Trinh réo lên.
“Oa! ” Khóc đến càng hung tợn hơn, Giun Bảo Bảo tỏ vẻ ta ăn a.
Mắt thấy Giun Bảo Bảo phát hồng thủy không thể ngăn cản nổi, Cảnh Lâm mau chóng nói với Tố Trinh: “Ngươi nhanh dỗ nó đi.”
Tố Trinh là con rắn có tâm yêu thương như vậy sao? Chí ít ở bề ngoài nó không phải a. Có điều nó nhìn Giun Bảo Bảo khóc dữ như vậy, chính mình lại đánh người ta, trong lòng kỳ thực cũng có chút xin lỗi, miễn cưỡng nói một câu dỗ dành người ta: “Xem tại hàm răng của ngươi trắng sáng như vậy, ta nhận bùn đen.” Này đại khái là ưu điểm duy nhất của Giun Bảo Bảo trong mắt Tố Trinh rồi.
Sau đó Giun Bảo Bảo lập tức ngừng khóc, đánh nấc mà nhìn Tố Trinh.
Tố Trinh nghiêm túc nói: “Thế nhưng ta không thích ăn bùn đen.” Nhận lấy cũng là miễn cưỡng, nhìn nó như thế là có ý tứ gì, còn muốn bắt nó ăn sao? Cái đống bùn nhão này buồn nôn thì khỏi nói, lại còn được nhổ ra từ trong miệng của nó, bên trên dính đầy chất lỏng, không biết đã dính bao nhiêu nước bọt rồi!
Mắt thấy Tố Trinh lại có xu thế tức giận hơn, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi thân làm người giám hộ mau mau chạy tới giảng hòa, Nghiêm Phi lôi Giun Bảo Bảo vào trong phòng khách, Cảnh Lâm đứng đối diện Tố Trinh đang đần thối mặt dỗ dành, còn đống bùn đen kia, được Nhạc Nhạc hiểu chuyện dùng cái xẻng xúc đến gốc cây óc chó.
Phong ba nho nhỏ cứ như vậy trôi qua, Cảnh Lâm rất lo lắng Giun Bảo Bảo sẽ bởi vì chuyện bị đánh sáng sớm nay mà lúc công tác tâm tình không cao, có điều đợi đến khi làm việc, hiệu suất công tác của nó vẫn cao như vậy, chạng vạng cùng ngày, toàn bộ đất ruộng của ba gia đình mấy người Cảnh Lâm đã được nó xới xong xuôi.
Mấy ngày kế tiếp, Giun Bảo Bảo vừa giúp đỡ những gia đình khác xới đất, vừa tới mỗi tối lại đi ra ngoài, sáng sớm đều sẽ dùng miệng ngậm một đống đất bùn trở về, là mang lễ vật cho Tố Trinh. Tố Trinh bị nó làm ghê tởm hỏng rồi, thế nhưng cũng sợ kỹ năng khóc của nó, mỗi lần đều mặt sa sầm thu nhận, đảo mắt liền để Nhạc Nhạc xúc đến gốc cây óc chó. Sau mấy vụ này, Tố Trinh lại chạy lên lầu ngủ, buổi tối mỗi ngày lúc nghe kể chuyện cổ tích, Tố Trinh tuyệt đối là kẻ cách Giun Bảo Bảo xa nhất.
Những gia đình muốn mượn dùng Giun Bảo Bảo xới đất cũng đã hết, đã đến lúc Giun Bảo Bảo trở về nhà.
Những người khác trong thôn chuẩn bị trả lương thực cho Long Chương, bọn cậu đều dặn dò, nhớ là phải dùng toàn bộ bằng lương thực cũ, không phải không đồng ý dùng lương thực mới cho Long Chương, mà là tại vì dưới tình huống xung quanh đây mọi người không thu được cây trồng vụ hè, lấy lương mới ra, không phải muốn người khác chú ý tới sao. Nhà nào lúa mì năm ngoái đã bán sạch sành sanh, thì dùng lúa mì mới mà đổi, gom lại đủ thù lao rồi.
Ngày đi ấy, Giun Bảo Bảo vẫn vòng quanh chuyển chuyển bên cạnh Tố Trinh, Tố Trinh nhanh bị nó làm cho xoay mòng mòng mắt hình nhang muỗi rồi, lại không thể dùng một đuôi đập tới, bởi vì làm thế đối phương tuyệt đối sẽ khóc, ma âm xuyên lỗ tai kia, hết thảy thành viên cũng không muốn cảm nhận lần nữa.
Những hành động này của Giun Bảo Bảo mấy người Nghiêm Phi nhìn cũng phải gấp thay nó, buông tha đi thôi, ngươi và Tố Trinh sẽ không có kết quả, trước tiên không nói tới giống loài không đồng nhất, coi như ngươi là một con rắn đen đi, nhưng ngươi cũng dính phải một từ đen, cũng vẫn sẽ bị Tố Trinh ghét cay ghét đắng a.
Ở trong mắt Tố Trinh nhà bọn cậu, nó là thứ đẹp nhất trên thế giới này, không xinh đẹp như nó, khẳng định không xứng với nó. Có điều may là Quạc Quạc không biết ý nghĩ này của nó, không thì tuyệt đốt muốn đánh một trận với Tố Trinh, dù sao ở trong quan niệm của Quạc Quạc, thì nó mới là đẹp nhất.
Lúc đi, Giun Bảo Bảo cẩn thận từng bước một, cái đầu rũ xuống khổ sở không tha. Mà trong số các thành viên trong nhà, chỉ có Nhạc Nhạc không nỡ vẫy tay tạm biệt, còn kêu Giun Bảo Bảo có rảnh thì nhớ tới chơi thôi. Trong lòng Tố Trinh thì lại triệt để thả lỏng, con quỷ thích khóc kia có thể rời đi rồi.
Long Chương cách thật nhiều ngày chưa thấy Bảo Bảo nhà mình, quả thực nhớ nó muốn chết, vừa thấy nó đã ôm chặt kêu Bảo Bảo ngươi gầy đi Bảo Bảo ngươi đen quá, còn liếc mắt đao cho mấy người Cảnh Lâm. Có điều chuyện Giun Bảo Bảo ở lâu thêm mấy ngày trong thôn Cảnh Lâm là việc cậu ta cũng có thể đoán trước được, vì thế ngoại trừ nhớ nhung Bảo Bảo ra, đối an nguy của nó cũng không lo lắng.
Đưa Giun Bảo Bảo về, công tác cấy mạ của người trong thôn vẫn tiếp tục. Những nhà không muốn dùng Giun Bảo Bảo xới đất kia, lúc đám Cảnh Lâm cấy xong mạ rồi, một vài gia đình đến đất cũng chưa xới hết.
Trâu nhà Trương Khải trong khoảng thời gian này cũng mệt mỏi quá chừng, ban ngày không được nghỉ ngơi chút nào, Trương Khải sợ khiến trâu nhà mình mệt chết, mỗi ngày đều chiêu đãi thức ăn ngon, về sau công tác ba ngày giải lao một ngày, cũng coi như nhận được đãi ngộ cao tầng trong đám trâu bò rồi.
Đợi đến khi tất cả mọi người trong thôn đã cấy mạ xong xuôi, một khối đất nhỏ trong tường vây nhà Cảnh Lâm, cũng đột nhiên xảy ra biến hóa rất lớn.
Đầu tiên là cây óc chó, đã sắp đến tháng sáu, cây óc chó đã sớm kết quả rồi. Bởi vì là lần đầu tiên kết quả, nên sau khi cây óc chó nở hoa Cảnh Lâm tại mỗi ngày đều sẽ liếc mắt nhìn, lúc đầu óc chó kết quả, đều giống tình hình của mấy cây óc chó mà Cảnh Lâm gặp được trước đây, quả nho nhỏ màu xanh xanh. Thế nhưng hiện tại, mấy quả trên cây óc chó, có một nửa đã biến thành màu nâu, nửa kia vẫn một màu xanh lá.
Từ khi phát hiện cây óc chó xuất hiện dị thường, Cảnh Lâm vẫn cẩn thận quan sát, cơ hồ qua mỗi một ngày, quả óc chó biến thành màu nâu trên cây lại nhiều thêm chút.
Sau đó chính là linh chi trong đất, cà chua cùng ớt chỉ thiên nữa, linh chi đã biến thành màu đỏ, linh khí quanh thân nó càng thêm ôn hòa, cà chua qua một đêm liền chín toàn bộ luôn, quả ớt chỉ thiên từ bộ dạng thon dài biến thành viên cầu, theo lời Tố Trinh, phẩm chất của ớt chỉ thiên đã tốt hơn, Cảnh Lâm cũng hái mấy quả nếm thử bột hạt ớt, dưới tình huống mùi vị càng thêm thơm ngon, cậu còn có thể cảm giác được linh khí gia tăng.
Mà cây hành lá cây cải chíp, mùi bị cũng trở nên tốt hơn. Tất cả cây trồng, cơ bản phẩm chất lại tăng lên nhưng nguyên nhân tạo nên thay đổi của mấy loại cây trồng này, Cảnh Lâm suy nghĩ kỹ mấy ngày qua cũng không ra. Nghiêm Phi thì lại suy đoán có phải do linh khí tạo thành biến dị hai lần hay không, mãi cho đến lúc Nhạc Nhạc đột nhiên nghi ngờ nói đống bùn đen bé chất đống bên gốc cây kia đã không thấy đâu.
Nghiêm Phi hỏi: “Là bùn đen Giun Bảo Bảo mang về?”
Nhạc Nhạc gật đầu: “Đúng thế. Tố Trinh không ăn, cháu liền lấy xẻng xúc toàn bộ chúng tới chỗ đấy, trước có một đống rất lớn đây, hiện tại cũng không thấy đâu nữa rồi.”
Giun Bảo Bảo đi rồi, cộng thêm gần đây đều bận rộn, đám Cảnh Lâm căn bản không ở trong nhà nhiều, sáng sớm vội vã ra ngoài, buổi tối trở về tắm rửa nghỉ ngơi, vườn rau trong nhà cũng chẳng chú ý được nhiều.
Nhạc Nhạc vừa nói như thế, Cảnh Lâm nghĩ, xác thực, đất dưới gốc cây óc chó cũng không có biến hóa gì, vẫn bằng phẳng như trước, màu sắc cũng vẫn là nâu, mà đống bùn đen Nhạc Nhạc chồng chất ở đó đã không thấy đâu, chẳng lẽ do đất đai trong sân đã hấp thu hết, mới có thể tạo ra hết thảy thay đổi phát sinh trong sân sau nhà cậu như vậy? Hơn nữa đều phát triển theo phương hướng tốt, vậy bùn đen mà Giun Bảo Bảo tìm trở về, rốt cuộc là thứ gì?
Thẳng đến bây giờ suy ngẫm kỹ càng, đám Cảnh Lâm mới phản ứng được, làm một động vật biến dị, thứ Giun Bảo Bảo lấy từ trong lòng đất đem về làm thức ăn, có thể là đồ ăn trong mắt nó, thì tuyệt đối không phải loại vứt đi chẳng có tác dụng gì.
Hóa ra bùn đen Giun Bảo Bảo mang về trước vẫn luôn bị bọn cậu ghét bỏ, lại còn là thứ bảo bối có thể khiến thực vật biến dị, sớm biết như vậy, liền tận lực bảo nó đem nhiều về chút, bọn cậu tuyệt đối sẽ không ghét bỏ.
Vì kiểm tra sự thay đổi của đất, Cảnh Lâm cố ý đào ra một đống bùn đất nhỏ bên trong vườn trồng rau, lại ra ngoài ruộng đào một đống nhỏ, phân biệt trồng cải thảo vào, hai bên đều bố trí Tuyệt Linh trận.
Tuyệt Linh trận vừa vặn có tác dụng trái ngược với Tụ Linh trận, Tụ Linh trận tụ tập linh khí, Tuyệt Linh trận ngăn cách linh khí. Cảnh Lâm chính là muốn nhìn một chút đất biến dị này, ở trong hoàn cảnh bất đồng, có thể phát sinh ra biến hóa gì.
Bốn ngày trôi qua, đống đất nhỏ biến dị bố trí Tuyệt Linh trận, cải thảo sinh trưởng bình thường, mà đống đất nhỏ phổ thông bố trí Tuyệt Linh trận, cải thảo không có động tĩnh gì, đào bùn đất lên, hạt giống cùng với lúc vừa mới trồng xuống không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Sau đó, Cảnh Lâm lại thí nghiệm nhiều lần nữa, cuối cùng chứng minh, đất biến dị hấp thu bùn đen, cho dù không có linh khí, cây trồng cũng có thể sinh trưởng.
Sau đó Cảnh Lâm thảo luận với Nghiêm Phi, nếu Giun Bảo Bảo bình thường kiếm những bùn đen kia làm thức ăn, mà nó lấy lòng Tố Trinh đều cam lòng đem thứ đồ này lấy ra, làm chủ nhân của Giun Bảo Bảo – hai cha con Long Chương, thì loại bùn đen này có phải là lấy được càng nhiều hay không, qua thời gian lâu như vậy, bọn họ đã phát hiện ra tác dụng của bùn đen rồi chứ?
Mà lúc này, trong tầng hầm ngầm nhà Long Chương, Giun Bảo Bảo với cái đầu lớn lên đang nhổ ra một đống bùn đen, được Long Chương không chút nào ghét bỏ đón lấy, chờ sau khi Giun Bảo Bảo nhổ sạch ra, Long Cương tán dương mà sờ sờ đầu nó, sau đó bọn họ đồng thời nhìn Long Chương cho đống bùn đen vào trong thùng nước, quấy đều, rồi giội lên một mảnh đất mới xới, một giọt không thừa toàn bộ tưới xong, Long Chương và Long Cương, cùng đem vài hạt giống cẩn thận trồng xuống.
Tại lúc hai cha con bận bịu, không chút nào phát hiện ra bí mật sinh tồn lớn nhất của mình đã bị bảo bối lớn trong nhà tiết lộ ra ngoài rồi, để cho Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đoán ra được.
Danh sách chương