Chạng vạng ngày hè, thái dương đã ngả về Tây, nhiệt độ đã không cao như ban ngày nữa rồi. Tại giao lộ cao tốc từ thành phố tiến về huyện thành, một đoàn người rồng rắn đang từ xa xa chậm rãi tới gần, nam nam nữ nữ bên trong đội ngũ này, có già có trẻ, thân hình bọn họ gầy gò, đầy mặt phong sương, gò má trũng sâu xuống, da mặt tràn đầy vết cháy nắng, màu da chỗ nhợt chỗ thâm, môi thật nhiều người cũng khô đến nứt toác cả ra.

Quây xung quanh những người này, là một loạt binh lính mặc quần áo mùa hè đủ mọi màu sắc, so với những người kia, dáng dấp của bọn họ cũng không khá hơn chút nào, chỉ là quần áo trên người vẫn khá chỉnh tề, ánh mắt kiên nghị, tinh thần khí thế cũng tốt hơn.

Mà ở mặt sau đội ngũ này, còn có hai chiếc xe đang chầm chậm chạy, một chiếc là xe tải quân dụng, cái còn lại là xe việt dã đã được cải tạo. Tại thế giới đầy đường xe cộ bị bỏ hoang và cỏ dại bùng phát mọc nơi nơi, thì thực sự là điều đáng ngạc nhiên.

Thi Lỗi mang theo mấy anh em của mình đi ở đầu tiên, bọn họ nhìn quê hương gần ngay trước mắt, khuôn mặt đồng dạng cũng che kín vết cháy nắng và tràn ngập sự mệt mỏi rốt cuộc lộ ra chút nhẹ nhõm khi sắp được về nhà. Hắn lau mồ hôi trên mặt, xoay người đi tới trước mặt một binh lính chừng ba mươi tuổi, hỏi: “Đội trưởng Khúc, anh xem chúng ta trước nên tìm một nơi gần đây để nghỉ ngơi, hay trực tiếp vào huyện thành?”

Nam nhân được gọi là đội trưởng Khúc nhìn tòa huyện thành nhỏ phía trước mặt, trong đôi mắt cũng toát lên sự hoài niệm, hắn đè xuống nội tâm kích động, nói: “Nơi này cách căn cứ nào gần nhất trong huyện thành?”

“Là căn cứ Phương Bắc.” Thi Lỗi đáp, “Đi tiếp một tiếng nữa có thể tới nơi.”

Đội trưởng Khúc nói: “Tôi đi trước hỏi thăm một chút.”

Thi Lỗi vội bảo: “Vâng, quá tốt.”

Đội trưởng Khúc xoay người quay trở lại đội ngũ, đi thẳng tới mặt sau cùng của đoàn người, tới một bên xe việt dã, đứng lại tại chỗ cửa xe đằng sau. Lúc này, bởi vì đội ngũ đã dừng lại nên xe việt dã cũng đã dừng lại, cửa sổ xe đóng chặt, hắn không nhìn thấy tình hình bên trong, hắn chưa kịp nhấc tay lên gõ vang cửa sổ xe, cửa sổ xe đã tự động chầm chậm kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của một nam thanh niên chừng 20 tuổi ngồi bên trong.

Dung mạo của nam nhân trẻ tuổi rất bình thường, nhưng khóe miệng anh ta luôn cười nhẹ, mặt mày ôn hòa, không chật vật uể oải như đám người đội trưởng Khúc, nam nhân trẻ tuổi ngồi trong xe rõ ràng đã quen sống trong nhung lụa, thân phận không hề tầm thường.

Lúc này anh ta chủ động mở miệng hỏi: “Đội trưởng Khúc, là sắp đến rồi sao?”

Đội trưởng Khúc mang theo một tia cung kính, đáp: “Đúng, Ngụy đại sư. Lại đi thêm một giờ nữa là chúng ta có thể tới một căn cứ nhỏ trong huyện.”

Bỗng nhiên, bên cạnh phía trong xe truyền đến một thanh âm trào phúng của một gã đàn ông trung niên: “Nếu không phải dọc đường các ngươi chết sống phải cứu mấy kẻ phàm tục kia, rồi bị các ngươi kéo chân sau hơn hai tháng, thì chúng ta đã sớm tới nơi rồi.”

Ánh mắt đội trưởng Khúc tối sầm xuống, có điều vẻ mặt hắn vẫn được che giấu rất tốt, thái độ hắn không hề biến hóa, nói: “Mong Chu đại sư nhẫn nại đợi thêm một tiếng nữa, sau một tiếng nữa, chúng ta có thể bố trí ổn thỏa rồi.”

Gã Chu đại sư kia khinh thường nói: “Cái chỗ chết tiệt này có thể bố trí như thế nào chứ.”

Đội trưởng Khúc không mở miệng.

Ngụy đại sư vẫn mỉm cười như cũ, nhưng nụ cười lại không có chút nhiệt độ nào, anh ta thoáng nghiêng đầu, chầm chậm nói: “Chu Nhân!”

Chu Nhân cũng lập tức cảnh cáo mà nói: “Ngụy Chân, sư phụ tao kêu mày chăm sóc tao, chứ không phải bảo mày rống to rống nhỏ với tao rồi quản đông quản tây, đừng cả ngày ở trước mặt người ngoài ra vẻ ta đây với tao.”

Sắc mặt Ngụy Chân thay đổi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Bọn họ chỉ là người bình thường, lần này chúng ta ra ngoài tu hành, vốn là vì trợ giúp bọn họ, anh hà tất giận chó đánh mèo.”

Chu Nhân cười nhạo nói: “Sư phụ tao bảo tao ra ngoài, là để rèn luyện bản thân, không phải để tao tốn hơn hai tháng hộ tống mấy kẻ phàm nhân dở hơi này.”

“Anh!” Ngụy Chân cáu lên, tuy nhiên nghĩ tới tính tình của Chu Nhân và chỗ dựa sau lưng gã, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Sau, Ngụy đại sư nói với đội trưởng Khúc: “Dẫn theo người của anh tiếp tục đi tiếp thôi.”

“Được.” Đội trưởng Khúc đáp, vẻ mặt anh ta từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện biến hóa gì, sau đó xoay người về tới đội ngũ của chính mình.

Mấy người đứng tương đối gần xe, đã nghe được rõ ràng rành mạch cuộc tranh luận bên trong, có người trên mặt toát ra sự căm hận bất bình, có người lại càng thêm cẩn cẩn thận thận hơn, có người lúc nhìn về phía xe lại mang theo sùng kính cùng ngóng trông.

Thi Lỗi thấy đội trưởng Khúc trở lại, nhìn sắc mặt hắn không thay đổi gì, vội hỏi: “Hai vị đại sư nói thế nào?”

Đội trưởng Khúc đáp: “Tiếp tục đi.”

Trong lòng mấy người Thi Lỗi càng thêm thả lỏng, mắt thấy sắp tới nhà mình rồi, bọn họ cũng xác thực không muốn dừng chân ở đâu nữa, hơn nữa, hắn cũng thực sự không muốn dàn xếp người bên trong xe kia tới căn cứ của mình, mặc dù đối phương rất có bản lĩnh, nhưng nhiều lắm cũng chỉ hơn người một bậc mà thôi, Thi Lỗi cảm giác bản thân mình đúng là không hầu hạ nổi.

Đội ngũ ngừng lại một đoạn thời gian ngắn, rồi bắt đầu đi hướng về căn cứ Phương Bắc tại phía Nam huyện thành.

Mà lúc này, Cảnh Lâm đang cùng mấy người Nghiêm Phi tách lá cây cùng trái cây cách nhiệt mà sáng nay bọn cậu lên núi hái trở về ra, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ ở bên cạnh vừa rửa vừa ăn.

“Có đi nữa không?” Triệu Chí Văn hỏi hai người Cảnh Lâm, “Tớ thấy bọn họ hái trở về, cũng không có gì thay đổi so với trước đây, mùi vị lúc ăn cũng rất tốt.”

Nghiêm Phi nói: “Buổi tối trong núi không an toàn, sao bọn họ lại có lá gan lớn đến vậy mà giữa đêm tối cũng dám đi vào?”

Nghiêm Lộ nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn mà.”

Hiện tại bọn cậu đúng là đang nói về chuyện người trong thôn nửa đêm vào núi đi bắt ve sữa. Ve sữa cũng chính là ấu trùng ve sầu, năm nay xuất hiện sớm hơn so với năm ngoái, hiện tại tới ban ngày đã bắt đầu có tiếng kêu rồi. Người bọn cậu ở nơi đây chưa bao giờ ăn thứ này, vẫn là Tôn Lỵ Lỵ ở nơi khác, quê hương của nàng có tập quán ăn thứ này, chạng vạng hai ngày trước nàng đi ra ngoài tản bộ, tìm tới một nắm ve sữa trên cây hoa quế nhà Mã Nhân Thiện, đem về chiên giòn. Hiện tại thế đạo này, có thể ăn được đã rất không rồi, tất cả mọi người cũng không kén ăn, đối với ve sữa, người nhà họ Mã đều không hề có áp lực trong lòng mà tiếp nhận, còn đều cực kỳ thích ăn. Người lớn trẻ nhỏ trong nhà đều thèm thịt, mấy nam nhân nhà họ Mã liền thừa dịp chạng vạng lúc trời sắp tối, loanh quanh trên ngọn núi bên cạnh thôn, buổi tối vài hôm nay đều sẽ đi ra ngoài, sau đó bị Trương miệng rộng trong thôn thấy được, cũng dẫn theo người nhà gia nhập, dần dần, người trong thôn biết đến càng ngày càng nhiều, thẳng tới lúc dậy sóng phong trào hoàng hôn bắt ve sữa.

Bởi vì mấy ngày nay Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đều vượt qua trong dâm loạn và không biết xấu hổ, mà Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ cũng bận rộn hẹn hò, nên đều tới hôm qua mới biết được. Triệu Chí Văn cũng không thèm thuồng thứ kia, nhà bọn hắn giống như Đường Hào, từ xưa tới nay không hề thiếu thịt ăn, hắn cũng không phải không thể không đi với những người khác trong thôn, sở dĩ giật dây hai người Cảnh Lâm gia nhập, cũng là ý đồ cá nhân muốn góp phần thêm náo nhiệt.

Cảnh Lâm nhìn một chút xấp lá cây cách nhiệt bên cạnh, nói: “Vậy thì đi thôi, tranh thủ thời gian xử lý nốt số lá còn dư lại.”

Nhạc Nhạc ở bên cạnh nghe thấy thế, hỏi: “Cậu, cháu có thể đi không?”

“Có thể chứ.” Cảnh Lâm đáp, Nhạc Nhạc không hiếu động, hoạt động giải trí mỗi ngày, không phải đọc sách thì cũng chính là đọc sách, xác thực có chút khô khan.

Động tác mấy người tăng nhanh, chỉ chốc lát sau liền ngắt hết số trái cây còn dư lại xuống, thu thập xong lá cây, Cảnh Lâm đều hỏi các thành viên khác trong nhà có muốn đi ra ngoài chơi hay không, Tố Trinh nghĩ sau khi rời khỏi nhà mà đi trở về nhất định phải tắm rửa, nhưng nhìn cáo nhỏ với hai con mắt tha thiết đang trông mong mình, đành đáp ứng.

Đám người Cảnh Lâm mỗi người cầm một giỏ tre, xách theo ngọn đèn, dắt díu nhau ra cửa. Dọc đường đụng tới những người khác, đều chào hỏi lẫn nhau, cũng giống như đám Cảnh Lâm, trên tay cũng cầm đồ vật.

Phương pháp bắt ve sữa người trong thôn biết đều học từ Tôn Lỵ Lỵ, mỗi ngày trước lúc trời nhá nhem tối, bọn họ sẽ thừa dịp ban ngày tới lắc lư một vòng trước gốc cây nào đó, nghe xem nơi nào ve kêu to, vang nhất, rồi nhớ kỹ vị trí, quấn một vòng băng dính lên thân cây, như vậy tới lúc chạng vạng, con ve ra khỏi tổ bò lên trên cây, sẽ vì có băng dính ngăn cản mà không bò lên nổi, bọn họ cũng sẽ không bởi vì ve bò lên quá cao mà không với tới được.

Tông Tông dùng móng vuốt đào cái tổ lên, sau đó không chê bùn đất trực tiếp muốn đem con ve sữa ăn sống, lại bị Tố Trinh dùng đuôi đánh phát vào miệng, con ve sữa lập tức rơi xuống mặt đất, bị Nhạc Nhạc nhặt lên cho vào trong giỏ, thuận tiện nói với Tông Tông: “Tông Tông ngốc, có bùn đấy, chờ khi trở về rửa sạch sẽ đun chín lại ăn sau.”

Ở chung lâu như vậy với Tố Trinh còn có cả Tông Tông, Cảnh Lâm xem như biết rõ Tố Trinh mạnh miệng nhẹ dạ, nó không cho Tông Tông ăn sống, chắc cũng là vì Tông Tông mà thôi, mà Tông Tông tuy rằng thi thoảng không khống chế được cái miệng của mình thèm thuồng, nhưng chuyện mà Tố Trinh không cho phép làm, nó vẫn rất nghe lời.

“Đại khái Tông Tông coi Tố Trinh là mẹ đi.” Có lần Nghiêm Phi nói như vậy với Cảnh Lâm.

Hiện tại môi trường sinh thái thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, ve sầu tựa hồ cũng nhiều hơn so với trước đây, dưới một gốc cây có thể bắt được nửa già giỏ ve sữa, đám Cảnh Lâm xách đèn tìm tìm bắt bắt hơn một tiếng trên ngọn núi gần thôn, tất cả đều đem một giỏ tràn đầy trở về.

Chờ người trong thôn đều bắt được gần đủ rồi, mọi người liền đồng thời lục tục về, đám Cảnh Lâm cũng trở về nhà mỗi người. Đêm nay Nhạc Nhạc được ra ngoài chơi, sau khi trở lại còn vô cùng hưng phấn, lúc Cảnh Lâm đun nước nóng tắm, bé còn hát nhẩm bài hát thiếu nhi học được hồi còn đi mẫu giáo, lôi kéo Quạc Quạc nhảy những bước nhảy lộn xộn, rất ít khi có thể nhìn thấy bé hoạt bát như vậy.

Bởi vì số ve sữa bắt được nhiều lắm, nên bọn cậu đem toàn bộ ve sữa dùng nước muối ngâm, chờ tới sáng mai lại xử lý, trước khi tiến vào phòng, Cảnh Lâm còn chỉ vào Tông Tông căn dặn: “Không được ăn vụng, nếu không chị Tố Trinh lại đánh ngươi.”

Tông Tông ỉu xìu xìu đáp ứng.

Nhạc Nhạc đã dẫn theo Quạc Quạc vào phòng rồi, trải qua mấy ngày thích ứng, hiện tại trước khi Nhạc Nhạc ngủ cũng không cần Cảnh Lâm trông coi nữa, bé đã có thể tự mình ngoan ngoãn đi ngủ, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng giày vò quấy nhiễu liên tục nữa.

Buổi tối Cảnh Lâm vừa lên giường, Nghiêm Phi liền dán tới, Cảnh Lâm vội vàng nói: “Đêm nay thành thật một chút đi.”

Nghiêm Phi túm lấy một tay cậu đưa xuống cậu em nhỏ phía dưới của mình, đầy mặt vô tội: “Thành thật lắm.”

Cảnh Lâm đang định tàn nhẫn mà véo cho một cái, có điều cuối cùng vẫn không nỡ, đen mặt lại nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau sau khi ăn cơm xong, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi bắt đầu xử lý con ve, phương pháp đã hỏi Tôn Lỵ Lỵ rồi, ba giỏ ve sữa bởi vì dính bùn, tuy đã ngâm một buổi tối, nhưng hai người vẫn rửa ráy đặc biệt cẩn thận, miễn cho tới lúc ăn lại lạo xạo trong miệng, riêng rửa sạch những ve sữa này cũng đã tốn mất hơn hai tiếng, sau đó dùng nước sôi luộc qua, để một phần lại chiên giòn, số còn lại đều cho vào tủ lạnh đông lạnh.

Lần đầu tiên nếm thử ve sữa, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi cảm thấy mùi vị này gần giống với sâu chiên giòn lần trước bọn cậu ăn, đầy miệng mùi thịt. Ngay cả Tố Trinh trong mắt bọn cậu có chút kiêng ăn đều ăn liên tục mấy con, Tông Tông nhóc tham ăn thì càng khỏi phải nói, một bát tô lớn cũng không đủ một bữa nó ăn. Đến nhà Cảnh Lâm không lâu, nhóc con cũng không còn gầy còm đáng thương như trước nữa, số thịt trên người đã bắt đầu tăng lên, bộ lông lúc trước bị cắt lởm chởm cũng mọc dài ra gần đẹp rồi, nhìn qua rất đáng yêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện