Sau khi giải lao xong, lúc xác định nhân số tiếp tục đi tiếp, anh em nhà họ Tạ muốn đi theo mọi người cùng tiến lên.
Tổng số không tới 30 người.
Ra Phòng Ngự trận, dây leo phô thiên cái địa lập tức khởi xướng công kích về phía mọi người. Hai anh em họ Tạ phản ứng chậm nhất, đoạn đường này đám Cảnh Lâm cũng giúp hai người đỡ vô số công kích.
Mọi người vẫn như thế đi về phía trước chừng nửa giờ, tới địa phương lần trước đoàn Ngụy Chân gặp nạn.
Có thể do phần lớn người nơi đây trong thân thể có độc tố con nhện, mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, phát hiện vẻ mặt của nhau vẫn rất bình thường.
Ngụy Chân đi ở đầu tiên, vì đoàn người cản lại phần lớn công kích, anh thấy thần trí mọi người vẫn còn tỉnh táo, liền dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi qua nơi này, dẫn mọi người đi hướng về phía bên phải.
Phương Á Châu chỉ biết gốc hoa ăn thịt người đó đã cắm rễ ở một góc nào đó trong con phố này thôi, vị trí cụ thể cũng không rõ ràng. Cũng nhờ Tạ Thư, bởi vì hắn từng một lần tiếp xúc ở cự ly gần với hoa ăn thịt, nên ký ức khắc sâu, dáng dấp đường phố ngay lúc đó đến hiện tại hắn vẫn còn có thể hồi tưởng lại được, mắt thấy Ngụy Chân dẫn mọi người vẫn đi về phía bên phải, hắn thấy khó hiểu, sau đó nhỏ giọng nói với Cảnh Lâm: “Đường này có đúng không thế, lúc đó tôi cùng người nhà thoát thân chính là chạy sang bên này, đây là phương hướng hoàn toàn ngược lại với vị trí gốc hoa ăn thịt, nếu tiếp tục đi như thế, chỉ có thể cách hoa ăn thịt càng ngày càng xa, chúng ta không phải muốn thâm nhập vào chỗ cắm rễ của nó hay sao?”
Cảnh Lâm vừa nghe thế, nhất thời cảnh giác. Cậu làm một thủ thế, người xung quanh cậu không hẹn mà cùng ngừng lại.
Cảnh Lâm nhìn bóng lưng Ngụy Chân, hô với anh ta một tiếng: “Ngụy đại sư, đi lầm đường rồi.”
Ngụy Chân vốn đang không ngừng múa kiếm bỗng nhiên dừng lại, những dây leo một khắc trước còn giương nanh múa vuốt với anh ta chợt lặng yên hạ xuống hết, những đóa hoa đối diện với Ngụy Chân đồng loạt thay đổi phương hướng, cùng nhìn về phía đám Cảnh Lâm.
Đồng tử mọi người đều rụt lại, nhìn thấy bóng lưng Ngụy Chân quay về phía mọi người vẫn không nhúc nhích, những ai cách anh ta gần một chút đều cảnh giác lui về sau.
Ngụy Chân xoay người lại, đôi mắt lóe lên sự nham hiểm, khóe môi nở nụ cười gằn, không hề còn mặt mày ôn hòa nữa, mà trở nên âm trầm quỷ dị, khí chất cả người cũng thay đổi.
Phương Á Châu đứng trước mọi người, trợn to hai mắt: “Ngụy đại sư?”
Cảnh Lâm nói: “Anh ta rơi vào ảo cảnh rồi.” Nhưng so với rơi vào ảo cảnh, thì cậu càng thiên hướng về việc Ngụy Chân bị hoa ăn thịt điều khiển thần trí.
Không biết từ khi nào, Ngụy Chân đã không còn là Ngụy Chân.
Nghiêm Phi liền nói: “Anh ta không nói một tiếng dẫn dắt chúng ta rời xa con phố hoa ăn thịt cắm rễ, dụng ý của anh ta, hoặc phải nói chuẩn hơn, dụng ý của hoa ăn thịt là gì?”
Nghiêm Lộ đáp: “Kiêng kỵ? Phòng bị?”
Mà lúc này, Ngụy Chân đã động. Cây kiếm vốn nên quay về phía hoa ăn thịt, lại thay đổi phương hướng chỉ về phía bọn cậu.
Anh ta vung một kiếm về phía Phương Á Châu cách gần nhất, Phương Á Châu biết chỗ thần kỳ của kiếm khí, cách xa cũng có thể hại người, nên không dám có chút bất cẩn nào, hắn lập tức tránh né, thế nhưng cánh tay vẫn bị tước mất một miếng thịt, nhất thời bị đau mà kêu thảm thiết một tiếng.
Mọi người cũng biết sự lợi hại của Ngụy Chân, nên vội vàng tránh né, đội ngũ thành ra loạn cào cào.
Cảnh Lâm rút ra dao găm tiến lên đỡ đòn, cũng nói với mọi người chung quanh: “Trấn định lại, yểm trợ chúng tôi.”
Nhân tâm của những người cùng tiến lên cũng không tệ, kinh hoảng ngắn ngủi qua đi, bọn họ lại đứng trở về vị trí cũ của mình, tiếp tục đối kháng với dây leo dây dưa không ngừng, Nghiêm Phi thoát ra khỏi đội ngũ, đi tới bên Cảnh Lâm giúp cậu đối phó với những dây leo nhân cơ hội công kích cậu.
Lúc này Ngụy Chân tựa như đã không còn thần trí, hoàn toàn nghe theo lệnh hoa ăn thịt rồi. Anh ta là tu sĩ, nhưng sau khi Cảnh Lâm đối chiến mấy chiêu với anh ta, liền biết trình độ linh hoạt của thân thể anh ta chỉ tương đương với mình, có điều bởi vì đối phương trong tay có kiếm, cho dù cậu phán định được nguy hiểm cực kỳ nhạy bén, nhưng do lúc này Ngụy Chân có vô số dây leo giúp đỡ, nên Cảnh Lâm khá là chịu thiệt, có vẻ hơi chút chật vật. Có điều tình huống này, tại sau khi Nghiêm Phi sang đây, đã tốt hơn không ít.
Về phần mọi người không còn sự giúp đỡ của Ngụy Chân, thời điểm đối mặt với dây leo, cảm giác áp lực không chỉ tăng lớn một phần, đối diện mỗi người đều có mười mấy đóa hoa cùng dây leo đồng loạt công kích, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ bộc lộ ra bản lĩnh đích thực của mình, roi dài trong tay hai người vung một cái, tiếng rít xé gió quật qua, thường thường lập tức quấn được mười mấy đóa hoa, sau đó nhẫn nhịn mùi tanh tưởi mà kéo đến trước người, một tay khác dùng sức giật phắt một cái, đóa hoa liền bị xé xuống hết.
Dã man, bạo lực, lại cực hữu hiệu.
“Keng!”
Dao găm trên tay Cảnh Lâm bị quấn đi, bị dây leo ném xuống mặt đất nơi xa xa, cậu nhanh chóng rút ra gai xương rồng bên hông, dán lên một tấm Công Kích phù, hàn quang lóe lên, cậu giơ tay chặn lại, kim loại cùng gai cứng va chạm với nhau, phát ra một tiếng giòn vang. Sức mạnh cùng linh khí hai người tạo ra va đập vào nhau, đồng thời bị đẩy ngược tách ra ngoài. Nhưng Ngụy Chân lùi lại có chút lợi hại hơn, lúc sắp ngã xuống đất, thì dây leo sau lưng chặn lại anh ta, đỡ cho đứng thẳng dậy, lần thứ hai phát động công kích với Cảnh Lâm.
Khối không khí tại mi tâm Cảnh Lâm trong lúc vô tình xoay tròn, một tia lại một tia linh lực bị cậu vô ý thức rút ra từ trong thân thể, bám lên gai xương rồng, mơ hồ lóe lên ánh sáng, tựa như trắng bạc, tựa như xanh đậm, tựa như màu tím, rồi lại giống màu đỏ.
Nắm chặt gai xương rồng, Cảnh Lâm cảm giác thanh kiếm kia của Ngụy Chân không còn sự uy hiếp nữa, cậu vô cùng tín nhiệm giao phía sau lưng cho Nghiêm Phi, cũng tự tin vào năng lực tự vệ của mình, mà chuyên tâm đối phó với Ngụy Chân.
Trong lúc nhất thời Cảnh Lâm như có thần linh trợ giúp, đánh Ngụy Chân khiến anh ta liên tiếp lui về sau, cũng hoặc là do hoa ăn thịt đã đến cực hạn để điều khiển được Ngụy Chân. Tại thời điểm Cảnh Lâm lại một lần nữa đâm gai qua, thân thể Ngụy Chân bỗng nhiên co giật, kiếm trong tay chợt rơi xuống đất, ôm đầu thống khổ quát to lên.
Cảnh Lâm xoay cổ tay, đổi đâm thành đánh, muốn đánh ngất Ngụy Chân. Nhưng không chờ tay cậu thật sự đánh vào gáy Ngụy Chân, mấy dây leo bỗng nhiên quấn lấy hai chân anh ta, quăng lên giữa không trung, sau đó Ngụy Chân bị tầng tầng dây leo nâng lên, chúng nó cực nhanh chuyền động, mau chóng làm Ngụy Chân biến mất trước mặt mọi người, mà lúc này tựa như dây leo mới lộ ra răng nanh chân chính của nó, chúng nó không tiếp tục phát động công kích nữa, cũng không phản kích lại, đóa hoa dây leo bị chém đứt cũng không lùi về nữa, chúng nó đan xen vào với nhau, hình thành một tấm lưới chặt chẽ, bắt đầu nhanh chóng ép sát lại về phía đoàn người.
Long Chương quay về phía lưới cắt xuống một đao, lưới rách, nhưng ngay sau đó lại có cái mới bù vào chỗ hổng. Cứ tiếp diễn như vậy, trước không nói bọn cậu có thể bị những đóa hoa kia ăn thịt hay không, chỉ riêng đám lưới này cũng đủ ép chết bọn cậu.
Một mặt lưới áp sát tới chỗ Tạ Văn, một đóa hoa trên đó trong nháy mắt bao lấy đỉnh đầu hắn.
“A!” Tạ Văn hoảng sợ la to lên, vươn tay định xé đứt cánh hoa, nhưng dù có xé thế nào cũng không thấy nhúc nhích gì.
“Anh!” Tạ Thư cả kinh, lập tức vung lên đao trong tay, chém đứt đóa hoa kia.
Cảnh Lâm nghe thấy tiếng “Xì xì” nho nhỏ phát ra trên người Tạ Văn, là do tấm Phòng Ngự phù kia bị tán loạn rồi.
Tạ Thư lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ cái đầu còn nguyên của anh trai, dưới sự trợ giúp của những người khác, nhổ ra đóa hoa còn bao trên đầu hắn, chỉ thấy trên trán của hắn có mấy cái dấu răng, trên da đầu cũng có.
Lưới xung quanh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, dây leo bắt đầu tự mình tập hợp lại lục tục bện thành lưới, một đao cắt xuống, đã không thể cắt đứt một cách dễ dàng.
“Chúng ta phải chết ở nơi này sao?” Bỗng có một người nhẹ giọng lẩm bẩm, “Cũng không còn Ngụy đại sư nữa rồi.”
Mọi người chú ý nhìn lại, chỉ thấy có một thanh niên đứng sững sờ ở chỗ đó. Gương mặt có chút quen thuộc, Cảnh Lâm nhớ không nổi đã gặp ở nơi nào.
Cảnh Lâm đánh bật ra mặt lưới bổ về phía hắn, “Đừng ngẩn người chứ.”
Sau đó Cảnh Lâm mím chặt môi, dưới sự che chở của Nghiêm Phi, cậu lấy ra một xấp bùa hư không – Phòng Ngự phù. Bùa này được tạo thành bởi linh khí, người ở nơi đây có kẻ nhìn thấy, có kẻ lại cái gì cũng không thấy được. Người trông thấy được kinh dị nhìn về phía cậu, người không trông thấy cũng là một mặt mờ mịt.
Biểu hiện của Cảnh Lâm đặc biệt nghiêm túc: “Tôi biết một loại Phòng Ngự trận, cần tám người làm trận điểm, một người làm mắt trận. Chín người này, bất luận tại tình huống nguy hiểm nhường nào, đều phải giữ vững hai chân bất động trong chỗ mà tôi vẽ ra. Nhưng tôi nhất định phải nói trước cho mọi người biết, đây là lần thử nghiệm đầu tiên của tôi.” Tầm mắt cậu nhanh chóng đảo qua mỗi người, “Mọi người có tin tôi không?”
“Anh tin.” Nghiêm Phi đáp, không có người nào so với y biết càng rõ hơn năng lực của Cảnh Lâm.
“Tớ cũng tin.” Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đáp.
Mấy người anh em họ Tạ và Tào Tam Gia quen biết Cảnh Lâm cũng biểu thị tin tưởng năng lực của cậu.
Người đàn ông trung niên dẫn theo con nhện liền nói: “Bây giờ ý mà, có tin hay không kỳ thực cũng chẳng quan hệ mấy, lấy ngựa chết đương ngựa sống thôi.”
Không ít người đều gật đầu phụ họa.
Cảnh Lâm liền nói: “Như vậy, có ai xung phong làm một trong chín người này.”
Trong lúc nguy cấp, mọi người nhìn lẫn nhau, thanh niên khiến Cảnh Lâm thấy có chút quen thuộc kia là người đầu tiên đứng ra nói, “Tôi nhận.”
“Tôi cũng nhận.”
Long Chương và Giun Bảo Bảo đồng thời chặn lại mặt lưới nhào tới, cao giọng nói: “Còn có tôi.”
“Tôi một chân.” Thợ rèn Lưu nói.
“Thêm anh ta nữa.” Cô bé chỉ chỉ người vạm vỡ ngu ngơ từ đầu tới cuối không nói một câu nào kia.
Đứng trước sinh tử, phàm còn có một tia hi vọng sống sót, tất cả mọi người đều không muốn từ bỏ, lục tục, có người tỏ thái độ nguyện ý trở thành một trong chín người này.
Cảnh Lâm thì chọn ra trong số những người đó chín người bản thân có chút ấn tượng, cũng là người có tính tình kiên định, Tạ Thư là một trong số đó.
Người đã chọn xong, Cảnh Lâm liền nói: “Đợi lát nữa, tôi gọi tới ai, thì người ấy liền đứng ở vị trí tôi đã chỉ định, nhớ kỹ, đứng im tại chỗ không được cử động. Hiện tại tôi sẽ bắt đầu bố trí trận pháp, những người khác yểm trợ tôi.”
Không gian đặt chân của mọi người không ngừng bị vòng lưới áp sát, càng ngày càng nhỏ, phía ngoài cùng là những người yểm trợ bọn cậu, đoàn chín người kia đứng ở chính giữa, Cảnh Lâm thì được kẹp giữa hai người khác.
Phòng Ngự trận Cảnh Lâm định bố trí là loại tiểu trận trong trận, lấy nhiều tấm Phòng Ngự phù độc lập bố trí thành, hiệu quả phòng ngự sẽ tăng lên gấp bội. Đây là lần thử nghiệm đầu tiên của cậu, quỹ tích phù pháp đã thuộc nằm lòng được chuyển thành quỹ tích trận pháp, Cảnh Lâm dẫn dắt linh khí, lẩm nhẩm khẩu quyết rất nhanh tính ra trận điểm thứ nhất.
Cậu quát to một tiếng: “Long Chương!”
“Có.” Long Chương theo phản xạ đáp một tiếng, sau đó đi tới chỗ mà Cảnh Lâm chỉ định. Rồi, Cảnh Lâm vỗ một tấm Phòng Ngự phù lên lưng cậu ta, nháy mắt, cậu cảm giác được phía sau lưng mình có thêm một luồng năng lượng thần bí, không khỏi trợn to hai mắt.
Rất nhanh, trận điểm thứ hai được tính toán ra, Tào Tam Gia đứng vào.
Tiếp đến người thứ ba, thứ tư……Thứ tám, theo người cường tráng ngốc nghếch là kẻ cuối cùng đứng vào vị trí thuộc về mình, mắt trận được lập ra, trận pháp trong nháy mắt hình thành.
Những lưới được bện từ dây leo kia, lập tức không thể tới gần bọn cậu. Rõ ràng cách người không đến một đốt ngón tay, nhưng chúng lại không thể tới gần thêm chút nào nữa.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng vấn đề mới lại âp tới. Lẽ nào bọn họ vẫn đứng im bất động ở nơi này sao? Lúc này, Cảnh Lâm lại nói: “Nếu như mọi người tin tôi, thì đợi lát nữa tôi đếm một, mọi người cùng nhau bước lên trước một bước, sau đó chân còn lại thu về chụm với chân bên trên, tôi đếm tới hai, tiếp tục bước lên trước một bước, chân còn lại đồng dạng thu về.”
Long Chương hỏi: “Bước chân nào lên trước?”
“Tùy.” Cảnh Lâm nói, “Tất cả mọi người nhớ rõ rồi chứ?”
Mọi người trăm miệng một lời: “Đã nhớ.”
“Được, chuẩn bị!” Cảnh Lâm ra lệnh một tiếng: “Một!”
Đồng loạt, bất kể là người nhận vai trò trận điểm hoặc mắt trận yêu cầu phải đứng im, hay những người đứng ở trong vòng của chín người kia, mọi người đều cùng nhau bước lên một bước.
Trận pháp, cũng di động theo một bước.
Cảnh Lâm cuối cùng thở phào một hơi, “Được rồi.”
Những người khác cũng rất cao hứng, trận pháp này ấy vậy lại có thể di động, vậy thì có thể nói rằng, chỉ cần bọn họ luôn duy trì như thế, khẳng định có thể đi ra ngoài được.
Nhưng nghĩ tới mục đích của chuyến đi này, thật nhiều người đều do dự.
Cảnh Lâm hỏi: “Hiện tại, mọi người lần thứ hai đi về phía trước, hay là lùi về sau?”
Nháy mắt trầm mặc, Phương Á Châu cánh tay quấn vải thấm máu nói: “Tôi muốn đi về phía trước.”
Người đàn ông trung niên nói: “Hiện tại lùi về sau, vậy không phải công sức mấy ngày nay của chúng ta đổ sông đổ bể hay sao.”
Vì thế, bây giờ Cảnh Lâm thế chỗ cho Ngụy Chân, trở thành thuốc an thần cho mọi người. Tất cả mọi người lần thứ hai lựa chọn thâm nhập tới nơi cắm rễ của gốc hoa ăn thịt.
“Một!”
“Hai!”
“Một!”
Trong huyện thành trống trải bị hoa ăn thịt chiếm giữ, truyền đến những tiếng đàn ông kiên định đếm số, những dây leo vốn quấn trên tầng mái các khu nhà khi nghe thấy được, một phần vẫn giữ vững vị trí, một phần phát ra tiếng ma sát xột xột xoạt xoạt, như nước thủy triều rút xuống, uốn lượn bò về phía phát ra thanh âm kia.
Trên con phố nào đó trong huyện, vốn là nơi bị hoàn toàn che lấp bởi hoa ăn thịt, bỗng lộ ra diện mạo bị tàn phá của nó, một viên cầu màu xanh lá không ngừng nhúc nhích xuất hiện giữa con phố.
Đám Cảnh Lâm đứng trong viên cầu đó, xung quanh toàn bộ là lưới, tầm mắt đã hoàn toàn bị che lại. Việc tìm đường đã giao hết cho Tạ Thư, bởi vì chỉ có hắn đã từng đi qua con phố mà hoa ăn thịt cắm rễ, nhưng hắn không biết cột mốc đường, nên không cách nào nói cho mọi người tên gọi của con phố kia, chỉ có thể thông qua cự ly có hạn bên trong viên cầu xem diện mạo đường phố mà so sánh với kí ức hằn sâu.
Bỗng nhiên, Tạ Thư kích động nói: “Tìm được rồi!” Hắn chỉ xuống một biển quảng cáo rách nát dưới chân, “Quán bánh anh Lý, tôi nhớ rõ lúc đó tôi dẫn theo vợ con tiến vào trong phố thì nhà đầu tiên chính là quán này, muốn đi vào tìm chút thứ gì để ăn.”
“Anh chắc chứ?” Phương Á Châu hỏi.
Trái lại Tạ Thư không dám khẳng định: “Nếu như tiệm này không có chi nhánh, thì đúng rồi.”
“Hẳn là nơi này.” Thanh niên quen mặt kia nói, “Quán bánh anh Lý làm bánh gato sinh nhật rất ngon, tôi từng đặt một lần, không có chi nhánh.”
“Đi về phía trước hai mươi mét, sẽ đến gần chỗ hoa ăn thịt cắm rễ.” Tạ Thư nói.
“Tiếp tục đi về phía trước mười mét nữa.” Cảnh Lâm hô.
Chờ sau khi đi tiếp gần mười mét, mọi người ngừng lại, Cảnh Lâm buông ra thần thức.
Thần thức không một tiếng động xuyên qua lưới dây leo, Cảnh Lâm thấy được “quả cầu” bọc bọn cậu lại, tạo nên quả cầu là vô số dây leo, dây leo tiếp tục kéo dài tới phía trước mấy mét, liền thấy được căn nguyên.
Đó là một quả cầu thịt màu đen đỏ, mặt ngoài tràn đầy chất nhầy, mặt trên bò không biết bao nhiêu con sâu nhỏ. Quả cầu thịt đó nằm trên đường phố, rất có quy luật mà nhúc nhích, trước mặt nó có vô số xương trắng hếu, được chất đống thành núi nhỏ, phía trên ngọn núi nhỏ, còn nằm ba người —— Khúc Chính Siêu, Ngụy Chân, cùng một người đàn ông Cảnh Lâm không quen biết.
Bọn họ đều không nhúc nhích gì, cũng không biết là hôn mê, hay đã chết.
Bỗng nhiên thần thức của Cảnh Lâm bị một tầng khí tức âm lãnh chụp lại, cậu giật mình một cái, vội vàng rút về thần thức, kể hết những gì mình thấy cho mọi người biết, cậu nói: “Tôi còn thấy mấy người đội trưởng Khúc cùng Ngụy đại sư.”
Phương Á Châu vừa nghe, mặc kệ Cảnh Lâm làm thế nào “thấy” được, chỉ khẩn cấp hỏi: “Bọn họ thế nào rồi?”
“Thân thể hoàn hảo không chút tổn hại.” Hoa ăn thịt này thích ngắt đầu người, tại trước lúc biết rõ Khúc Chính Siêu sống hay chết, Cảnh Lâm chỉ có thể nói như vậy.
Nghiêm Phi thì lại nói rằng: “Đã đến gần nó? Thế nhưng, chúng ta phải làm thế nào để ra ngoài?”
Bọn cậu hoàn toàn bị quấn ở bên trong, lưới cứng như sắt không cắt nổi.
Phương Á Châu đột nhiên móc ra một trái lựu đạn, nói với mọi người: “Đây là thứ mà sở nghiên cứu đã cải tạo qua, trong lúc nổ một số vật chất còn có thể tạo thành tổn thương thật lớn đối với động thực vật biến dị, hiện nay tôi chỉ còn mỗi cái này.”
Mọi người bị trái lựu đạn kia làm giật mình, Triệu Chí Văn hỏi: “Không phải là anh muốn dùng thứ này làm nổ tung nó ra chứ? Vậy chúng ta cũng xong đời theo sao?”
Nghe thế, Phương Á Châu chỉ có thể khổ não mà thu lựu đạn lại.
Cảnh Lâm lần thứ hai phóng ra thần thức thăm dò, Cảnh Lâm định lượn một vòng bên cạnh quả cầu thịt, quả cầu thịt đó rõ ràng cảm nhận được sự thăm dò của thần thức Cảnh Lâm, nhưng lại không thèm đếm xỉa gì tới cậu. Sau đó, Cảnh Lâm cũng cảm giác được sự chú ý của quả cầu thịt đó hoàn toàn đặt lên trên thân ba người kia.
Một sợi dây leo đột nhiên xuất hiện bên người Khúc Chính Siêu, quấn lấy hắn nâng cao lên, từ từ đưa tới bên người quả cầu thịt. Rồi, Cảnh Lâm liền thấy quả cầu thịt bỗng nhiên ngoác mồm ra, thịt bên trong miệng đỏ như máu quay cuồng. Miệng của nó giương rộng đến tận cùng, độ lớn vừa vặn có thể nuốt đủ Khúc Chính Siêu.
Mắt thấy Khúc Chính Siêu sẽ chết, Cảnh Lâm quýnh lên: nhất định phải ngăn cản nó!
Cậu cấp tốc tập hợp lại thần thức khuếch tán ra xung quanh, áp súc lại thành một tia cực nhỏ, sau đó tàn nhẫn đâm về phía quả cầu thịt đó.
Khúc Chính Siêu lập tức lại một lần nữa rơi xuống chồng núi xương, nương theo đó là thanh âm rít gào chói tai truyền đến, đại não Cảnh Lâm có cảm giác như bị hung hăng đánh một cái, cậu nhanh chóng thu hồi thần thức, lảo đảo suýt ngã. Vẫn là Nghiêm Phi luôn chú ý tới cậu, thấy vậy vội vàng đỡ lấy, phát hiện Cảnh Lâm đã hoàn toàn không có khí lực gì rồi. Nghiêm Phi trực tiếp ôm lấy cậu ngồi xuống đất, vừa vội vừa lo mà nhìn cậu: “A Lâm?”
Nhưng Cảnh Lâm đã bất tỉnh, không đáp lại y, Nghiêm Phi căng thẳng lo lắng, trong nháy mắt tim thấy đau nhói.
Những người khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy lưới xung quanh không ngừng run rẩy, người đàn ông trung niên kia dùng đao vạch một cái, tấm lưới vốn cứng cỏi lập tức xuất hiện lỗ hổng lớn, dây leo đứt rời như dây thừng, trực tiếp rơi xuống đất, những dây leo tới sau bù lấp chỗ trống cũng bị như vậy.
“Có thể đi ra ngoài rồi.” Người đàn ông trung niên nói, rồi dùng ánh mắt suy nghĩ sâu xa liếc nhìn Cảnh Lâm đã ngất đi.
Lưới xung quanh lục tục bị mọi người chém đứt, mọi người rốt cuộc lấy lại quang minh. Sau đó mọi người bấy giờ mới nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, cả con đường bị dây leo khiến cho rách tả tơi, bên chân là một tầng lại một tầng dây leo đứt lả tả, cách đó không xa chồng chất núi xương, quả cầu thịt màu đen pha đỏ không nhúc nhích.
Mọi người nhìn bộ dáng quả cầu thịt đó, đều bị ghê tởm buồn nôn không chịu được, này hoàn toàn là một khối thịt rữa, mặt ngoài còn có giòi bọ, tản ra mùi hôi thối nồng đậm, vài người ngửi thấy mùi ấy không nhịn được bắt đầu nôn khan.
Quả cầu thịt đó như củ cải mọc lên từ đất, trên đỉnh còn sót lại mấy nhành dây leo đã không còn hoa quất về phía mọi người.
Vậy là xong rồi?
Đối mặt với tình huống này, tất cả mọi người mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn Cảnh Lâm hôn mê, hiếu kỳ cậu đến tột cùng đã làm cái gì.
“Bộp!” “Bộp!”
Hai cái roi dài một trước một sau quất ra, đánh lên trên thân cầu thịt, địa phương bị đánh trúng văng tung tóe chất nhầy.
Quả cầu thịt đó động đậy hai cái, tựa hồ cực kỳ phần nộ. Sau đó những người làm trận điểm kia, cũng cảm giác được một nguồn sức mạnh vô hình đang không ngừng va chạm lên mình.
Thân thể liên tục lay động, cuối cùng Long Chương không đứng ổn được, thân thể nghiêng về một bên, người khác không kéo lại kịp, một trận điểm bị thiếu mất, trận pháp lập tức không ổn định. Nương theo luồng sức mạnh kia va chạm kéo dài, đến cuối cùng người vạm vỡ ngốc nghếch làm mắt trận trực tiếp bị hất bay.
Trận pháp cứ như vậy tán đi, mọi người lập tức bại lộ trong hoàn cảnh không an toàn.
Quả cầu thịt đó tuy mất đi rất nhiều dây leo, nhưng vẫn như cũ không thể khinh thường. Chỉ trong giây lát, vẻ mặt tất cả mọi người đều mơ màng, tựa như không biết thân đang ở chốn nào.
Một cái dây leo đã không còn hoa bỗng nhiên đánh về phía Nghiêm Phi, mục tiêu chính là Cảnh Lâm trong lồng ngực y.
Nghiêm Phi rùng mình một cái, dùng tay không nắm chặt dây leo đó, hai bên phân cao thấp thậm chí phát sinh ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Nghiêm Phi.” Phương Á Châu thừa dịp giây phút tỉnh táo, ném trái lựu đạn kia cho Nghiêm Phi, sau đó cũng không khống chế được, ôm đầu một mặt thống khổ té xỉu trên mặt đất.
Nghiêm Phi vươn tay tiếp được lựu đạn, lại một cái dây leo từ góc độ khác đánh về phía hai chân Cảnh Lâm, Nghiêm Phi lăn khỏi chỗ, lần thứ hai túm chặt lấy, sau đó đồng thời gộp hai cái dây leo lên một tay, giắt lựu đạn lên eo.
Nếu đổi là Nghiêm Lộ, lúc này khẳng định dây leo không kéo được nàng. Nhưng Nghiêm Lộ đã không còn tỉnh táo được, hiện tại đang hai tay dùng sức bóp cổ Triệu Chí Văn, muộn thêm chút nữa thôi, phỏng chừng Triệu Chí Văn bị nàng bóp chết.
Những người khác cũng đều xuất hiện tình trạng như nàng, khi thì tỉnh táo, khi thì hoảng hốt, trong đầu không ngừng tranh đấu.
Tạ Thư ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, miệng vẫn lẩm bẩm: “Tôi muốn sống tiếp, sống tiếp……”
Ngay cả những con động vật, cũng lộ ra bộ dáng hung ác, sẽ phát sinh công kích với những đồng bạn thần trí không rõ xung quanh, người duy trì tỉnh táo duy nhất, ngoại trừ Nghiêm Phi, cũng chỉ còn có Giun Bảo Bảo và người dáng cao ngốc nghếch kia.
“Anh!” Nghiêm Phi chỉ hắn ta, “Tách những người đang đánh nhau ra, ai không nghe lời đánh xỉu.” Sau đó nói với Giun Bảo Bảo: “Bảo Bảo, ngăn cản đám mèo lại, không để chúng thương tổn những người khác.”
Lại nhìn thoáng qua lựu đạn bên hông, Nghiêm Phi bổ sung: “Đều đưa bọn họ cách xa ra một chút.”
Anh chàng cao lớn ngốc nghếc sửng sốt một chút, nhìn chăm chú cô bé được hắn ôm lấy, sau đó ôm nàng đi tới chỗ xa xa, nhẹ nhàng thả nàng xuống, lại đi về phía đám người đánh thành một đoàn, lúc đi qua Nghiêm Lộ, liền dùng một tay xách nàng lên, động tác không dịu dàng lắm, đem người ném ra xa xa gần bên chỗ cô bé kia.
Giun Bảo Bảo thì quật cái đuôi, tách đám động vật ra, nó ban đầu còn sợ hãi, đợi sau khi chó lớn nhà thợ rèn Lưu cắn đuôi nó một cái, nó liền nổi giận, bộp bộp vung đuôi mấy lần, đều đánh cho đám động vật không nghe lời không bò dậy nổi, cuối cùng bị nó dùng đuôi đẩy tới bên người Nghiêm Lộ.
Bên này, Nghiêm Phi kéo co với dây leo, bỗng nhiên mi tâm y nóng lên, cảm giác có thứ gì đó xông thẳng tới y. Y theo bản năng thả ra thần thức của mình đối kháng lại, lập tức tiếp xúc tới khí tức âm lãnh, cảm giác được sự tồn tại của y, thứ kia rất nhanh dán dính tới.
Mi tâm bắt đầu phát trướng, thứ kia không ngừng áp sát, Nghiêm Phi đoán chính là thứ này đã khiến Cảnh Lâm rơi vào hôn mê. Ánh mắt y trở nên lạnh lùng, y kéo hai dây leo gian nan dịch sang bên cạnh, nhặt lên roi dài Nghiêm Lộ làm rơi xuống chỗ đó.
“Bộp!”
Roi dài vung ra, quấn lấy một sợi dây leo, Nghiêm Phi kéo lại gần, sau đó nhét chung vào tay còn lại, còn dư mấy cái, tất cả đều bị Nghiêm Phi làm như vậy, đem toàn bộ số dây leo trên đầu quả cầu thịt kia cầm thật chặt trong tay.
Cánh tay của y căng đau không ngớt, còn phải chống lại sức mạnh vô hình đang công kích não bộ y nữa, dưới sự tập trung cao độ của tinh thần lực, Nghiêm Phi bắt đầu cảm thấy đau đớn như bị kim đâm.
Không tới một lúc, sắc mặt y trở nên trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh.
Y lần thứ hai vung lên roi dài, đem hết thảy dây leo bị y nắm lấy quấn chặt, sau đó nói lớn với anh chàng cao lớn ngốc nghếch kia: “Cõng ba người kia trở về!”
Quả cầu thịt không di động được, sức mạnh vô hình không có tác dụng đối với anh chàng cao lớn ngốc nghếch, dây leo có thể tạo thành nguy hiểm cũng đã bị y kiềm chế lại, giờ khắc này núi xương nằm một bên đã trở nên an toàn.
Anh chàng cao lớn ngốc nghếch vừa nghe thấy, không có bất kỳ nghi vấn nào mà đi tới, cõng Khúc Chính Siêu lên lưng, sau đó dùng hai tay, mỗi bên kéo một chân, cứ như vậy mà lôi Ngụy Chân cùng một người khác trở về, đặt chung một chỗ với những người bị hắn đánh ngất kia.
Nghiêm Phi thấy hắn sắp xếp tốt, còn kêu hắn qua cõng Cảnh Lâm sang bên đó, cuối cùng chính mình đứng tại chỗ, dùng miệng kéo chốt lựu đạn, ném về phía quả cầu thịt.
Quả cầu thịt nhận ra mối nguy hiểm, dây leo liều mạng vung vẩy, muốn đánh văng lựu đạn đi, thế nhưng lại bị Nghiêm Phi cầm chặt cứng, không trốn thoát được.
Ánh lửa bùng sáng lên, khí nóng lao thẳng về phía Nghiêm Phi. Nghiêm Phi căn bản không chạy kịp, chỉ có thể xoay người ngã nhào xuống đất. Phần lưng nóng rực cả lên, y nghĩ mình tuyệt không thể chết được.
Bỗng một tấm chắn trong suốt vô hình bọc y lại.
Ánh lửa biến mất, tro bụi tan hết. Nghiêm Phi ngẩng đầu lên từ bên trong bụi bặm dày đặc, y kinh ngạc nhìn tấm chắn bao phủ lấy mình.
Nó được hình thành từ thần thức của y.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không nghĩ tới y cứ như vậy lợi dùng thần thức bảo vệ chính mình.
Trong lòng y thả lỏng, tấm chắn lập tức tan vỡ, đầu óc nhất thời đau đớn từng trận, y lắc lắc đầu, càng đau hơn.
“A Lâm!” Nghiêm Phi loạng chòa loạng choạng bò dậy, bước chân phù phiếm đi tới chỗ mọi người bị chôn vùi trong bụi bặm, chính xác đào ra Cảnh Lâm từ bên trong, lau đi bụi bặm trên mặt cậu, bàn tay đưa tới chóp mũi cậu, sau khi cảm giác được hô hấp, tựa như đánh mất lại có được mà ôm chặt lấy cậu.
“Bọn họ ở đây!”
Một tiếng hô to vang lên, một góc đầu đường xuất hiện rất nhiều người. Nghiêm Phi nhìn sang, bên trong có thật nhiều gương mặt quen thuộc, đều là những người đứng bên trong Phòng Ngự trận mà Ngụy Chân bố trí.
Nhìn thấy bọn họ, biết hoa ăn thịt rốt cuộc đã bị bọn y tiêu diệt, Nghiêm Phi cũng yên lòng mà hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến lúc Nghiêm Phi tỉnh lại, cũng đã là chuyện của hai ngày sau.
Người tham dự đến cuối cùng đều được thu xếp tới căn cứ Phương Bắc, trong đó Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm mê man mất thời gian lâu nhất, khiến Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ từng lo lắng có phải không thể tỉnh lại được nữa hay không.
Nghiêm Phi vừa tỉnh dậy, liền thấy Cảnh Lâm ngồi bên cạnh mình.
“A Lâm!” Nghiêm Phi ôm chặt lấy Cảnh Lâm, “Em lúc trước khiến anh sợ muốn chết.” Không nói tiếng nào liền ngất đi, Nghiêm Phi bị dọa cho phát sợ.
“Em cũng bị anh dọa sợ hết hồn, chẳng chịu tỉnh.” Cảnh Lâm vươn tay ôm lấy y, ngửi hương vị quen thuộc của người yêu, an tâm cực kỳ.
Lúc đó cậu dùng thần thức tập kích bất ngờ quả cầu thịt, khiến những đóa hoa và dây leo kia chết héo đi, nhưng cũng vì vậy, cậu bị ý chí của quả cầu thịt phản kích tới té xỉu. Chớ nói chi đến Nghiêm Phi, thần thức của y còn yếu hơn cậu, nghe anh chàng cao lớn ngốc nghếch kia kể lại, cuối cùng một mình y vừa phải dây dưa với đám dây leo, vừa phải chống lại công kích ý chí của quả cầu thịt, không biết lúc đó Nghiêm Phi làm thế nào mới có thể chống chọi được.
Bởi vì khi đó thần thức của cậu rút lại đúng lúc, nên chỉ cần nuôi dưỡng mấy ngày là được, thậm chí còn nhân họa đắc phúc, sau khi cậu tỉnh lại vận hành tâm pháp, trực tiếp tiến đến tầng thứ tư.
Không biết Nghiêm Phi có thể giống như cậu hay không.
Lần hành động diệt hoa này, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi bỏ ra rất nhiều công sức, có điều cũng vì vậy, mà chuyện Cảnh Lâm bày trận pháp, cũng bị mọi người biết hết rồi.
Ngụy Chân đối với những chuyện phát sinh sau khi bị hoa ăn thịt điều khiển ý chí hoàn toàn không rõ ràng, anh ta nói lúc đó chỉ nhớ rõ trong đầu bỗng nhiên đau đớn một trận, rồi về sau vẫn luôn mơ mơ hồ hồ. Ngụy Chân suy đoán, bởi vì anh ta cùng hoa ăn thịt xem như đã chạm mặt hai lần với nhau, hoa ăn thịt biết anh là người dẫn đầu, nên đã mặc kệ những người khác, chỉ công kích toàn lực anh, mới tạo thành tình huống như vậy, dẫn đến việc anh gây thương tích lúc sau cho Phương Á Châu.
Vì sao hoa ăn thịt lại thao túng Ngụy Chân dẫn bọn cậu rời xa gốc rễ, cũng là bởi vì nó cảm thấy nguy hiểm, muốn nuốt chửng mấy người Khúc Chính Siêu để nhanh chóng thăng cấp, không nghĩ tới bị Tạ Thư một lời nói toạc ra. Mà quả cầu thịt đó của hoa ăn thịt, thật ra là trái tim nó mới tiến hóa ra, tuy ý chí của nó cao, thế nhưng trái tim vẫn cực kỳ yếu ớt, một kích kia của Cảnh Lâm, thần thức đã hóa thành thực thể, trực tiếp đâm vào tim, mới khiến nó bị trọng thương, cũng vét hết sạch sức lực của nó cho những lần công kích mọi người về sau..
Cũng tới lúc này, Cảnh Lâm mới biết được mấy người Khúc Chính Siêu mà bọn cậu cứu được vẫn còn sống, chẳng qua thân thể khá suy yếu mà thôi, tạm thời chưa thể tới thăm, nam nhân xa lạ kia, chính là một tu sĩ khác tới cùng Ngụy Chân —— Chu Nhân.
Đối với Chu Nhân được cứu ra, Ngụy Chân thực sự cảm tạ vạn phần, với bối cảnh của Chu Nhân, nếu như gã xảy ra chuyện gì, lúc Ngụy Chân trở về đúng là không dễ dàng bàn giao lại, Chu Nhân bình an, miễn làm anh lo lắng. Cũng bởi vì nỗi lo lắng này, nên ý chí của Ngụy Chân có chỗ hổng, mới bị hoa ăn thịt một kích tất trúng.
Sau khi hoa ăn thịt bị nổ chết, khu vực bị nó chiếm cứ lúc còn sống đã được mấy căn cứ liên hợp lại trông coi, trước lần hành động diệt hoa thứ hai, bọn họ đã phân chia xong lợi ích phần mình rồi, mỗi căn cứ đều được đến năm, sáu con phố không đồng nhất, vật tư bên trong trừ bọn họ ra, không ai có thể động tới.
Đám Cảnh Lâm những nhân viên tình nguyện không phải người căn cứ này, cũng có hai con đường và một khu dân cư nhỏ cung cấp cho bọn cậu thu thập vật tư, người căn cứ sẽ không đi vào, còn một con phố và khu dân cư nhỏ khác, sẽ để lại cho dân cư quanh huyện tới thu thập, đương nhiên muốn tới thu thập, phải là người biết tin tức đầu tiên, cụ thể có thể thu thập được bao nhiêu, cũng phải xem năng lực cá nhân cùng vận khí, chậm một chút, bị những người căn cứ khác đục nước béo cò cũng không phải không thể có.
Hiện tại hai con đường và một khu ở này cũng đã bị Ngụy Chân phái người canh giữ, vẫn luôn chờ Cảnh Lâm và Nghiêm Phi tỉnh lại.
Giờ hai người đã tỉnh, Ngụy Chân nói qua một ngày nữa, bọn cậu có thể đi vào.
Mấy người Cảnh Lâm ở lại căn cứ nghỉ ngơi thêm một ngày, Nghiêm Phi quả nhiên như suy đoán của Cảnh Lâm, tu vi lại tiến lên một tầng. Sau đó Nghiêm Phi đem chuyện y phát hiện được trong lúc vô tình – thần thức có thể hình thành lá chắn phòng hộ cho Cảnh Lâm, đồng thời còn muốn biểu diễn một phen, nhưng cũng có thể do tình cảnh đặc thù ngày hôm đó, vì liên quan tới vấn đề sinh tử nên mới kích thích ra, nên vào lúc này bất luận Nghiêm Phi có cố gắng như thế nào, thần thức đều bị tán loạn.
Cảnh Lâm thử một hồi, cũng không thành công, hẳn là do thân thể chưa hồi phục lại như cũ.
Mấy người Cảnh Lâm ở trên huyện nhiều ngày như vậy, người trong nhà đều lo lắng không thôi. Lúc bọn cậu dậy sớm trở về thôn, người trong nhà đều một mực ngồi ở phòng chờ nhỏ tại cổng thôn, đám Cảnh Lâm cầm chìa khóa còn chưa tra vào ổ, đã nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm kích động của Chu Ngọc: “Là Chí Văn, A Lâm đúng không? Là mấy đứa đúng không?”
Triệu Chí Văn nhếch miệng cười lớn: “Mẹ, là bọn con!”
Cảnh Lâm nhanh chóng mở cửa ra, bắp chân lập tức bị ôm chặt, đôi mắt Nhạc Nhạc đong đầy nước ngẩng đầu nhìn cậu.
Cảnh Lâm vò vò đầu bé, khẽ mỉm cười: “Cậu về rồi.”
Chu Ngọc ôm Triệu Chí Văn khóc: “Còn không về, mẹ và cha con phải đi tìm con.”
Triệu Chí Văn thấy mẹ khóc thành như vậy, mắt cũng rươm rướm.
Tâm tình Nghiêm Nhuệ Phong và Chu Phỉ Phỉ nội liễm hơn, chẳng qua con mắt đều hồng hồng, Nghiêm Nhuệ Phong sờ sờ con trai mình, lại sờ sờ con gái, đau lòng nói: “Đều gầy đi.”
Nghiêm Lộ cười hì hì bảo: “Có thể coi là giảm béo thành công.”
Người nhà vì chờ mong được bọn cậu trở về, mà cao hứng không ngớt, Chu Ngọc biểu thị trưa nay ăn ở nhà nàng, náo nhiệt một trận.
Người trong thôn cũng quan tâm tình hình của đám Cảnh Lâm, nghe nói bọn cậu đều bình an trở lại, thật nhiều người đều từ nhà chạy tới thăm hỏi bọn cậu, còn có người hối hận lúc đó sao lại không đi theo, đã không gặp phải chuyện gì rồi, còn có thể nhận được một phân thù lao.
Ngô Kiến Hùng và chị gái gã núp sau đoàn người, lúc Nghiêm Phi trả lời câu hỏi của hàng xóm, thoáng cái tầm mắt đối diện với ánh nhìn ghen tỵ của Ngô Kiến Hùng.
Lại nhớ tới tình cảnh thấy được trong ảo trận, hiện tại Nghiêm Phi có cảm quan cực kỳ ác liệt với một nhà Ngô Kiến Hùng, sau khi cho gã một ánh nhìn lạnh buốt, liền thờ ơ mà dời tầm mắt đi.
Ngô Kiến Hùng nhổ toẹt một ngụm nước bọt xuống đất, “Không phải đánh một gốc biến dị thực vật sao, ra oai cái gì chứ!”
Nói xong, hùng hùng hổ hổ đòi về, Ngô Mỹ Lệ muốn gã chờ thêm lúc nữa gã cũng không chịu, bắt buộc phải cùng về, “Có gì đáng xem!”
Ngô Mỹ Lệ cãi lại: “Không có gì đáng xem thì mày cùng ra làm gì, còn nổi nóng với tao, không phải là bởi vì đố kỵ chứ! Có bản lĩnh lúc đó mày phải đi theo a, không thì lúc này cũng có một đống người khen ngợi mày rồi!”
Sắc mặt Ngô Kiến Hùng càng khó coi hơn.
Ngô Mỹ Lệ chậm rãi đi theo phía sau gã, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngô Kiến Hùng, trong mắt tràn đầy vui vẻ được trả thù. Lương thực lúc trước cô mang về đã sắp ăn hết rồi, gần đây thái độ của mẹ đối với cô càng ngày càng kém, việc gì trong nhà đều để cô làm, không nói tới chuyện cả ngày phải hầu hạ Ngô Kiến Hùng như đại gia, còn bị nói móc nói kháy. Bây giờ có cơ hội đâm đâm gã một nhát, trong lòng nhất thời khoan khoái hơn rất nhiều.
Thừa dịp mọi người đến gần đủ, Cảnh Lâm cố ý nói ra cho mọi người về tin tức huyện thành để lại con đường cùng khu nhà ở nhỏ cho thôn dân xung quanh thu thập vật tư, để những người muốn đi đều chuẩn bị một chút, sáng mai cùng nhau đi.
Tất cả mọi người không nghĩ tới còn có phúc lợi này, thiên ân vạn tạ với mấy người Cảnh Lâm nói tin tức cho bọn họ, sau đó một hàng trở lại chuẩn bị đồ đạc mai đi.
Ăn xong cơm trưa, Nghiêm Phi trở về nhà mình, Cảnh Lâm dẫn Nhạc Nhạc cũng về nhà, vừa mở cổng, ngoại trừ Quạc Quạc và Nhạc Nhạc như hình với bóng, ba thành viên khác đang ngồi chồm hỗm ở cửa canh nhà.
Tông Tông vừa thấy Cảnh Lâm, dùng chân sau đứng lên như đứa bé nhào vào trong lòng cậu, ư ử kêu, mấy ngày nay Cảnh Lâm không ở nhà, nó nhớ muốn chết.
“Ộp!”
Ộp Ộp ngồi xổm ngay bên cạnh, không nhiệt tình như Tông Tông, có điều Cảnh Lâm đi một bước nó lại nhảy theo một bước, hiếm thấy dính người như vậy.
“Cuối cùng đã trở về, ngươi không ở, mấy đứa này sắp lật đổ cả nóc nhà luôn.” Giọng điệu Tố Trinh nhàn nhạt, nhưng chóp đuôi thành thực lay động không ngừng lại bán đứng tâm tình thực sự của nó.
Cảnh Lâm nâng lên đầu to của Tố Trinh quan sát một chút, sau đó lắc đầu: “Sau khi ta đi rồi, không phải chưa tắm một lần nào đấy chứ?”
Nhất thời Tố Trinh cứng đờ người, đuôi cũng không di chuyển nữa, một bộ bị sét đánh ngang tai, còn để cho người khác tương thân tương ái hay không đây?
Nhạc Nhạc ở bên cạnh giơ tay: “Cháu mỗi ngày đều giúp chị Tố Trinh lau người bằng khăn mặt.”
Cảnh Lâm chỉ chỉ vảy chuyển xám màu của Tố Trinh: “Vậy tại sao còn bẩn như thế này?”
Tố Trinh luôn tự xưng bản thân vô cùng thích sạch sẽ trợn to hai mắt, “Ngươi mới bẩn!”
Cảnh Lâm tự nhìn lại bản thân, “Xác thực ta rất bẩn.” Ở trên huyện trời nắng nóng như vậy cũng chỉ được tắm rửa hai lần, cảm giác trên người đều có một cỗ mùi chua chua, cậu đi về phía phòng tắm, trên tay còn kéo theo Tố Trinh nặng trĩu, “Trước tắm rửa sạch cho ngươi đã, sau đó ta lại xử lý chính mình.”
Tố Trinh bị bắt đi, đối với chuyện tắm rửa vô cùng chán ghét, cảm giác xà sinh một đường tối tăm. (xà sinh giống với nhân sinh =))))
Cuối cùng, Tố Trinh bị Cảnh Lâm cọ rửa sạch sẽ, vô lực quấn thân trên chiếu, Tông Tông cũng được Cảnh Lâm tắm rửa sạch sẽ đang nằm bên cạnh nó liếm lông —— Tông Tông cũng là một con quỷ nhỏ bẩn thỉu, chờ sau khi Cảnh Lâm tắm rửa cho bản thân đi ra, lúc Tố Trinh ngước lên đầu to nhìn về phía cậu, ánh mắt trở nên vô cùng ai oán.
Cảnh Lâm một tay cầm khăn lau tóc, một tay đưa ớt chỉ thiên tới bên miệng nó, “Được rồi, đừng nóng giận nữa?”
Đầu lưỡi Tố Trinh quấn một cái, ớt chỉ thiên bị nó nuốt chửng vào bụng, cái đuôi giật giật, lúc này mới nói: “Tạm thời tha thứ cho ngươi.”
Không lâu lắm, Nghiêm Phi cũng trở lại, đồ dùng mùa hè y mặc, gần như tất cả đều ở bên chỗ Cảnh Lâm, Cảnh Lâm nói: “Trong nồi có nước nóng.”
Nghiêm Phi nhẹ xoa mái tóc đã khô một nửa của cậu, “Vậy anh đi rửa ráy đã.”
Buổi tối, hai người ăn tại nhà.
Đợi sau khi Nhạc Nhạc đã ngủ, Nghiêm Phi liền lôi kéo Cảnh Lâm vào phòng, ôm người lăn lên giường.
Nghiêm Phi lột sạch bong người dưới thân, lần này tiến vào rất vội vàng, sau khi chuyển động mấy cái, thấy Cảnh Lâm nhắm nghiền mắt lại cau mày khó chịu, không nhịn được cúi xuống hôn cậu một cái, trầm giọng nói: “Mở mắt ra, nhìn anh.”
Bộ dáng lúc này, lại khiến y nhớ tới cảnh tượng Cảnh Lâm lúc trước vô lực ngã vào lòng y.
Sau khi Cảnh Lâm nghe y mở mắt ra, Nghiêm Phi tiếp tục chuyển động, nhẹ nhàng ra vào, ôn nhu đến cực điểm. Cảnh Lâm bị y hành động chậm chạp bức đến mức khó chịu, hai tay ôm chặt bờ vai y, nâng thân thể lên áp sát vào người Nghiêm Phi, hai chân kẹp chặt thắt lưng y, khóe mắt đỏ ửng, không tiếng động thúc giục.
Nghiêm Phi không nhịn được cúi đầu cắn môi cậu, hơi dùng quá sức, Cảnh Lâm bị y cắn mà khẽ rên một tiếng, lúc này Nghiêm Phi mới buông lỏng ra, dò xét đầu lưỡi vào trong, ôm lấy cậu dịu dàng quấy đảo, dưới thân lại một lần so một lần ra sức.
Hai người vẫn làm lụng tới sau nửa đêm, mới trầm trầm rơi vào giấc ngủ.
Về tới nhà, tất cả những thứ xung quanh đều toát lên khí tức khiến người an tâm, hai người mệt nhọc hơn nửa đêm, thêm nữa thần kinh chẳng được thả lỏng lần nào lúc trên huyện, nên cảm giác giấc ngủ này sâu hơn thường ngày. Lúc Nhạc Nhạc thức dậy, thấy cửa phòng hai cậu còn đóng chặt, cùng nói chào buổi sáng với các thành viên khác trong nhà, rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đi tập luyện chiêu thức. Chờ sau khi bé luyện xong, thấy cửa phòng hai cậu vẫn đóng, sờ sờ cái bụng kẹp lép, từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả cà chua biến dị, rửa sạch rồi cắt múi, gọi người nhà đều tới đây ăn.
Lúc này, hai người Cảnh Lâm mới vội vàng thức dậy, tính toán thời gian, bữa sáng cũng chẳng kịp chuẩn bị nữa, căn dặn Nhạc Nhạc đợi lát nữa cùng Quạc Quạc tới nhà họ Triệu, sau khi hai người rửa mặt xong, mỗi người cầm một quả cà chua liền đạp xe ra cửa.
Ra ngoài vừa vặn gặp Triệu Chí Văn đến tìm bọn cậu.
Triệu Chí Văn kỳ quái nhìn hai người bọn cậu: “Không phải hai cậu đều luôn thức dậy sớm sao? Hôm nay mọi người đều tới đông đủ rồi, chỉ còn chờ hai cậu thôi.”
Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt đầu toát lên chút lúng túng.
Người trong thôn đang rơi vào thời điểm thiếu hụt vật tư, nên gần như có thể điều động tới đều đi ra ngoài hết rồi. Bất quá trong thôn vẫn cần có người lưu lại bảo vệ, thế nên Mã Nhân Thiện liền trông coi ở phòng nhỏ, Đường Hào và mấy con mèo biến dị nhà hắn cũng đều ở lại, tuần tra chung quanh thôn.
Tổng số không tới 30 người.
Ra Phòng Ngự trận, dây leo phô thiên cái địa lập tức khởi xướng công kích về phía mọi người. Hai anh em họ Tạ phản ứng chậm nhất, đoạn đường này đám Cảnh Lâm cũng giúp hai người đỡ vô số công kích.
Mọi người vẫn như thế đi về phía trước chừng nửa giờ, tới địa phương lần trước đoàn Ngụy Chân gặp nạn.
Có thể do phần lớn người nơi đây trong thân thể có độc tố con nhện, mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, phát hiện vẻ mặt của nhau vẫn rất bình thường.
Ngụy Chân đi ở đầu tiên, vì đoàn người cản lại phần lớn công kích, anh thấy thần trí mọi người vẫn còn tỉnh táo, liền dẫn mọi người tiếp tục đi về phía trước. Sau khi đi qua nơi này, dẫn mọi người đi hướng về phía bên phải.
Phương Á Châu chỉ biết gốc hoa ăn thịt người đó đã cắm rễ ở một góc nào đó trong con phố này thôi, vị trí cụ thể cũng không rõ ràng. Cũng nhờ Tạ Thư, bởi vì hắn từng một lần tiếp xúc ở cự ly gần với hoa ăn thịt, nên ký ức khắc sâu, dáng dấp đường phố ngay lúc đó đến hiện tại hắn vẫn còn có thể hồi tưởng lại được, mắt thấy Ngụy Chân dẫn mọi người vẫn đi về phía bên phải, hắn thấy khó hiểu, sau đó nhỏ giọng nói với Cảnh Lâm: “Đường này có đúng không thế, lúc đó tôi cùng người nhà thoát thân chính là chạy sang bên này, đây là phương hướng hoàn toàn ngược lại với vị trí gốc hoa ăn thịt, nếu tiếp tục đi như thế, chỉ có thể cách hoa ăn thịt càng ngày càng xa, chúng ta không phải muốn thâm nhập vào chỗ cắm rễ của nó hay sao?”
Cảnh Lâm vừa nghe thế, nhất thời cảnh giác. Cậu làm một thủ thế, người xung quanh cậu không hẹn mà cùng ngừng lại.
Cảnh Lâm nhìn bóng lưng Ngụy Chân, hô với anh ta một tiếng: “Ngụy đại sư, đi lầm đường rồi.”
Ngụy Chân vốn đang không ngừng múa kiếm bỗng nhiên dừng lại, những dây leo một khắc trước còn giương nanh múa vuốt với anh ta chợt lặng yên hạ xuống hết, những đóa hoa đối diện với Ngụy Chân đồng loạt thay đổi phương hướng, cùng nhìn về phía đám Cảnh Lâm.
Đồng tử mọi người đều rụt lại, nhìn thấy bóng lưng Ngụy Chân quay về phía mọi người vẫn không nhúc nhích, những ai cách anh ta gần một chút đều cảnh giác lui về sau.
Ngụy Chân xoay người lại, đôi mắt lóe lên sự nham hiểm, khóe môi nở nụ cười gằn, không hề còn mặt mày ôn hòa nữa, mà trở nên âm trầm quỷ dị, khí chất cả người cũng thay đổi.
Phương Á Châu đứng trước mọi người, trợn to hai mắt: “Ngụy đại sư?”
Cảnh Lâm nói: “Anh ta rơi vào ảo cảnh rồi.” Nhưng so với rơi vào ảo cảnh, thì cậu càng thiên hướng về việc Ngụy Chân bị hoa ăn thịt điều khiển thần trí.
Không biết từ khi nào, Ngụy Chân đã không còn là Ngụy Chân.
Nghiêm Phi liền nói: “Anh ta không nói một tiếng dẫn dắt chúng ta rời xa con phố hoa ăn thịt cắm rễ, dụng ý của anh ta, hoặc phải nói chuẩn hơn, dụng ý của hoa ăn thịt là gì?”
Nghiêm Lộ đáp: “Kiêng kỵ? Phòng bị?”
Mà lúc này, Ngụy Chân đã động. Cây kiếm vốn nên quay về phía hoa ăn thịt, lại thay đổi phương hướng chỉ về phía bọn cậu.
Anh ta vung một kiếm về phía Phương Á Châu cách gần nhất, Phương Á Châu biết chỗ thần kỳ của kiếm khí, cách xa cũng có thể hại người, nên không dám có chút bất cẩn nào, hắn lập tức tránh né, thế nhưng cánh tay vẫn bị tước mất một miếng thịt, nhất thời bị đau mà kêu thảm thiết một tiếng.
Mọi người cũng biết sự lợi hại của Ngụy Chân, nên vội vàng tránh né, đội ngũ thành ra loạn cào cào.
Cảnh Lâm rút ra dao găm tiến lên đỡ đòn, cũng nói với mọi người chung quanh: “Trấn định lại, yểm trợ chúng tôi.”
Nhân tâm của những người cùng tiến lên cũng không tệ, kinh hoảng ngắn ngủi qua đi, bọn họ lại đứng trở về vị trí cũ của mình, tiếp tục đối kháng với dây leo dây dưa không ngừng, Nghiêm Phi thoát ra khỏi đội ngũ, đi tới bên Cảnh Lâm giúp cậu đối phó với những dây leo nhân cơ hội công kích cậu.
Lúc này Ngụy Chân tựa như đã không còn thần trí, hoàn toàn nghe theo lệnh hoa ăn thịt rồi. Anh ta là tu sĩ, nhưng sau khi Cảnh Lâm đối chiến mấy chiêu với anh ta, liền biết trình độ linh hoạt của thân thể anh ta chỉ tương đương với mình, có điều bởi vì đối phương trong tay có kiếm, cho dù cậu phán định được nguy hiểm cực kỳ nhạy bén, nhưng do lúc này Ngụy Chân có vô số dây leo giúp đỡ, nên Cảnh Lâm khá là chịu thiệt, có vẻ hơi chút chật vật. Có điều tình huống này, tại sau khi Nghiêm Phi sang đây, đã tốt hơn không ít.
Về phần mọi người không còn sự giúp đỡ của Ngụy Chân, thời điểm đối mặt với dây leo, cảm giác áp lực không chỉ tăng lớn một phần, đối diện mỗi người đều có mười mấy đóa hoa cùng dây leo đồng loạt công kích, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ bộc lộ ra bản lĩnh đích thực của mình, roi dài trong tay hai người vung một cái, tiếng rít xé gió quật qua, thường thường lập tức quấn được mười mấy đóa hoa, sau đó nhẫn nhịn mùi tanh tưởi mà kéo đến trước người, một tay khác dùng sức giật phắt một cái, đóa hoa liền bị xé xuống hết.
Dã man, bạo lực, lại cực hữu hiệu.
“Keng!”
Dao găm trên tay Cảnh Lâm bị quấn đi, bị dây leo ném xuống mặt đất nơi xa xa, cậu nhanh chóng rút ra gai xương rồng bên hông, dán lên một tấm Công Kích phù, hàn quang lóe lên, cậu giơ tay chặn lại, kim loại cùng gai cứng va chạm với nhau, phát ra một tiếng giòn vang. Sức mạnh cùng linh khí hai người tạo ra va đập vào nhau, đồng thời bị đẩy ngược tách ra ngoài. Nhưng Ngụy Chân lùi lại có chút lợi hại hơn, lúc sắp ngã xuống đất, thì dây leo sau lưng chặn lại anh ta, đỡ cho đứng thẳng dậy, lần thứ hai phát động công kích với Cảnh Lâm.
Khối không khí tại mi tâm Cảnh Lâm trong lúc vô tình xoay tròn, một tia lại một tia linh lực bị cậu vô ý thức rút ra từ trong thân thể, bám lên gai xương rồng, mơ hồ lóe lên ánh sáng, tựa như trắng bạc, tựa như xanh đậm, tựa như màu tím, rồi lại giống màu đỏ.
Nắm chặt gai xương rồng, Cảnh Lâm cảm giác thanh kiếm kia của Ngụy Chân không còn sự uy hiếp nữa, cậu vô cùng tín nhiệm giao phía sau lưng cho Nghiêm Phi, cũng tự tin vào năng lực tự vệ của mình, mà chuyên tâm đối phó với Ngụy Chân.
Trong lúc nhất thời Cảnh Lâm như có thần linh trợ giúp, đánh Ngụy Chân khiến anh ta liên tiếp lui về sau, cũng hoặc là do hoa ăn thịt đã đến cực hạn để điều khiển được Ngụy Chân. Tại thời điểm Cảnh Lâm lại một lần nữa đâm gai qua, thân thể Ngụy Chân bỗng nhiên co giật, kiếm trong tay chợt rơi xuống đất, ôm đầu thống khổ quát to lên.
Cảnh Lâm xoay cổ tay, đổi đâm thành đánh, muốn đánh ngất Ngụy Chân. Nhưng không chờ tay cậu thật sự đánh vào gáy Ngụy Chân, mấy dây leo bỗng nhiên quấn lấy hai chân anh ta, quăng lên giữa không trung, sau đó Ngụy Chân bị tầng tầng dây leo nâng lên, chúng nó cực nhanh chuyền động, mau chóng làm Ngụy Chân biến mất trước mặt mọi người, mà lúc này tựa như dây leo mới lộ ra răng nanh chân chính của nó, chúng nó không tiếp tục phát động công kích nữa, cũng không phản kích lại, đóa hoa dây leo bị chém đứt cũng không lùi về nữa, chúng nó đan xen vào với nhau, hình thành một tấm lưới chặt chẽ, bắt đầu nhanh chóng ép sát lại về phía đoàn người.
Long Chương quay về phía lưới cắt xuống một đao, lưới rách, nhưng ngay sau đó lại có cái mới bù vào chỗ hổng. Cứ tiếp diễn như vậy, trước không nói bọn cậu có thể bị những đóa hoa kia ăn thịt hay không, chỉ riêng đám lưới này cũng đủ ép chết bọn cậu.
Một mặt lưới áp sát tới chỗ Tạ Văn, một đóa hoa trên đó trong nháy mắt bao lấy đỉnh đầu hắn.
“A!” Tạ Văn hoảng sợ la to lên, vươn tay định xé đứt cánh hoa, nhưng dù có xé thế nào cũng không thấy nhúc nhích gì.
“Anh!” Tạ Thư cả kinh, lập tức vung lên đao trong tay, chém đứt đóa hoa kia.
Cảnh Lâm nghe thấy tiếng “Xì xì” nho nhỏ phát ra trên người Tạ Văn, là do tấm Phòng Ngự phù kia bị tán loạn rồi.
Tạ Thư lòng vẫn còn sợ hãi sờ sờ cái đầu còn nguyên của anh trai, dưới sự trợ giúp của những người khác, nhổ ra đóa hoa còn bao trên đầu hắn, chỉ thấy trên trán của hắn có mấy cái dấu răng, trên da đầu cũng có.
Lưới xung quanh càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, dây leo bắt đầu tự mình tập hợp lại lục tục bện thành lưới, một đao cắt xuống, đã không thể cắt đứt một cách dễ dàng.
“Chúng ta phải chết ở nơi này sao?” Bỗng có một người nhẹ giọng lẩm bẩm, “Cũng không còn Ngụy đại sư nữa rồi.”
Mọi người chú ý nhìn lại, chỉ thấy có một thanh niên đứng sững sờ ở chỗ đó. Gương mặt có chút quen thuộc, Cảnh Lâm nhớ không nổi đã gặp ở nơi nào.
Cảnh Lâm đánh bật ra mặt lưới bổ về phía hắn, “Đừng ngẩn người chứ.”
Sau đó Cảnh Lâm mím chặt môi, dưới sự che chở của Nghiêm Phi, cậu lấy ra một xấp bùa hư không – Phòng Ngự phù. Bùa này được tạo thành bởi linh khí, người ở nơi đây có kẻ nhìn thấy, có kẻ lại cái gì cũng không thấy được. Người trông thấy được kinh dị nhìn về phía cậu, người không trông thấy cũng là một mặt mờ mịt.
Biểu hiện của Cảnh Lâm đặc biệt nghiêm túc: “Tôi biết một loại Phòng Ngự trận, cần tám người làm trận điểm, một người làm mắt trận. Chín người này, bất luận tại tình huống nguy hiểm nhường nào, đều phải giữ vững hai chân bất động trong chỗ mà tôi vẽ ra. Nhưng tôi nhất định phải nói trước cho mọi người biết, đây là lần thử nghiệm đầu tiên của tôi.” Tầm mắt cậu nhanh chóng đảo qua mỗi người, “Mọi người có tin tôi không?”
“Anh tin.” Nghiêm Phi đáp, không có người nào so với y biết càng rõ hơn năng lực của Cảnh Lâm.
“Tớ cũng tin.” Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ đáp.
Mấy người anh em họ Tạ và Tào Tam Gia quen biết Cảnh Lâm cũng biểu thị tin tưởng năng lực của cậu.
Người đàn ông trung niên dẫn theo con nhện liền nói: “Bây giờ ý mà, có tin hay không kỳ thực cũng chẳng quan hệ mấy, lấy ngựa chết đương ngựa sống thôi.”
Không ít người đều gật đầu phụ họa.
Cảnh Lâm liền nói: “Như vậy, có ai xung phong làm một trong chín người này.”
Trong lúc nguy cấp, mọi người nhìn lẫn nhau, thanh niên khiến Cảnh Lâm thấy có chút quen thuộc kia là người đầu tiên đứng ra nói, “Tôi nhận.”
“Tôi cũng nhận.”
Long Chương và Giun Bảo Bảo đồng thời chặn lại mặt lưới nhào tới, cao giọng nói: “Còn có tôi.”
“Tôi một chân.” Thợ rèn Lưu nói.
“Thêm anh ta nữa.” Cô bé chỉ chỉ người vạm vỡ ngu ngơ từ đầu tới cuối không nói một câu nào kia.
Đứng trước sinh tử, phàm còn có một tia hi vọng sống sót, tất cả mọi người đều không muốn từ bỏ, lục tục, có người tỏ thái độ nguyện ý trở thành một trong chín người này.
Cảnh Lâm thì chọn ra trong số những người đó chín người bản thân có chút ấn tượng, cũng là người có tính tình kiên định, Tạ Thư là một trong số đó.
Người đã chọn xong, Cảnh Lâm liền nói: “Đợi lát nữa, tôi gọi tới ai, thì người ấy liền đứng ở vị trí tôi đã chỉ định, nhớ kỹ, đứng im tại chỗ không được cử động. Hiện tại tôi sẽ bắt đầu bố trí trận pháp, những người khác yểm trợ tôi.”
Không gian đặt chân của mọi người không ngừng bị vòng lưới áp sát, càng ngày càng nhỏ, phía ngoài cùng là những người yểm trợ bọn cậu, đoàn chín người kia đứng ở chính giữa, Cảnh Lâm thì được kẹp giữa hai người khác.
Phòng Ngự trận Cảnh Lâm định bố trí là loại tiểu trận trong trận, lấy nhiều tấm Phòng Ngự phù độc lập bố trí thành, hiệu quả phòng ngự sẽ tăng lên gấp bội. Đây là lần thử nghiệm đầu tiên của cậu, quỹ tích phù pháp đã thuộc nằm lòng được chuyển thành quỹ tích trận pháp, Cảnh Lâm dẫn dắt linh khí, lẩm nhẩm khẩu quyết rất nhanh tính ra trận điểm thứ nhất.
Cậu quát to một tiếng: “Long Chương!”
“Có.” Long Chương theo phản xạ đáp một tiếng, sau đó đi tới chỗ mà Cảnh Lâm chỉ định. Rồi, Cảnh Lâm vỗ một tấm Phòng Ngự phù lên lưng cậu ta, nháy mắt, cậu cảm giác được phía sau lưng mình có thêm một luồng năng lượng thần bí, không khỏi trợn to hai mắt.
Rất nhanh, trận điểm thứ hai được tính toán ra, Tào Tam Gia đứng vào.
Tiếp đến người thứ ba, thứ tư……Thứ tám, theo người cường tráng ngốc nghếch là kẻ cuối cùng đứng vào vị trí thuộc về mình, mắt trận được lập ra, trận pháp trong nháy mắt hình thành.
Những lưới được bện từ dây leo kia, lập tức không thể tới gần bọn cậu. Rõ ràng cách người không đến một đốt ngón tay, nhưng chúng lại không thể tới gần thêm chút nào nữa.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng vấn đề mới lại âp tới. Lẽ nào bọn họ vẫn đứng im bất động ở nơi này sao? Lúc này, Cảnh Lâm lại nói: “Nếu như mọi người tin tôi, thì đợi lát nữa tôi đếm một, mọi người cùng nhau bước lên trước một bước, sau đó chân còn lại thu về chụm với chân bên trên, tôi đếm tới hai, tiếp tục bước lên trước một bước, chân còn lại đồng dạng thu về.”
Long Chương hỏi: “Bước chân nào lên trước?”
“Tùy.” Cảnh Lâm nói, “Tất cả mọi người nhớ rõ rồi chứ?”
Mọi người trăm miệng một lời: “Đã nhớ.”
“Được, chuẩn bị!” Cảnh Lâm ra lệnh một tiếng: “Một!”
Đồng loạt, bất kể là người nhận vai trò trận điểm hoặc mắt trận yêu cầu phải đứng im, hay những người đứng ở trong vòng của chín người kia, mọi người đều cùng nhau bước lên một bước.
Trận pháp, cũng di động theo một bước.
Cảnh Lâm cuối cùng thở phào một hơi, “Được rồi.”
Những người khác cũng rất cao hứng, trận pháp này ấy vậy lại có thể di động, vậy thì có thể nói rằng, chỉ cần bọn họ luôn duy trì như thế, khẳng định có thể đi ra ngoài được.
Nhưng nghĩ tới mục đích của chuyến đi này, thật nhiều người đều do dự.
Cảnh Lâm hỏi: “Hiện tại, mọi người lần thứ hai đi về phía trước, hay là lùi về sau?”
Nháy mắt trầm mặc, Phương Á Châu cánh tay quấn vải thấm máu nói: “Tôi muốn đi về phía trước.”
Người đàn ông trung niên nói: “Hiện tại lùi về sau, vậy không phải công sức mấy ngày nay của chúng ta đổ sông đổ bể hay sao.”
Vì thế, bây giờ Cảnh Lâm thế chỗ cho Ngụy Chân, trở thành thuốc an thần cho mọi người. Tất cả mọi người lần thứ hai lựa chọn thâm nhập tới nơi cắm rễ của gốc hoa ăn thịt.
“Một!”
“Hai!”
“Một!”
Trong huyện thành trống trải bị hoa ăn thịt chiếm giữ, truyền đến những tiếng đàn ông kiên định đếm số, những dây leo vốn quấn trên tầng mái các khu nhà khi nghe thấy được, một phần vẫn giữ vững vị trí, một phần phát ra tiếng ma sát xột xột xoạt xoạt, như nước thủy triều rút xuống, uốn lượn bò về phía phát ra thanh âm kia.
Trên con phố nào đó trong huyện, vốn là nơi bị hoàn toàn che lấp bởi hoa ăn thịt, bỗng lộ ra diện mạo bị tàn phá của nó, một viên cầu màu xanh lá không ngừng nhúc nhích xuất hiện giữa con phố.
Đám Cảnh Lâm đứng trong viên cầu đó, xung quanh toàn bộ là lưới, tầm mắt đã hoàn toàn bị che lại. Việc tìm đường đã giao hết cho Tạ Thư, bởi vì chỉ có hắn đã từng đi qua con phố mà hoa ăn thịt cắm rễ, nhưng hắn không biết cột mốc đường, nên không cách nào nói cho mọi người tên gọi của con phố kia, chỉ có thể thông qua cự ly có hạn bên trong viên cầu xem diện mạo đường phố mà so sánh với kí ức hằn sâu.
Bỗng nhiên, Tạ Thư kích động nói: “Tìm được rồi!” Hắn chỉ xuống một biển quảng cáo rách nát dưới chân, “Quán bánh anh Lý, tôi nhớ rõ lúc đó tôi dẫn theo vợ con tiến vào trong phố thì nhà đầu tiên chính là quán này, muốn đi vào tìm chút thứ gì để ăn.”
“Anh chắc chứ?” Phương Á Châu hỏi.
Trái lại Tạ Thư không dám khẳng định: “Nếu như tiệm này không có chi nhánh, thì đúng rồi.”
“Hẳn là nơi này.” Thanh niên quen mặt kia nói, “Quán bánh anh Lý làm bánh gato sinh nhật rất ngon, tôi từng đặt một lần, không có chi nhánh.”
“Đi về phía trước hai mươi mét, sẽ đến gần chỗ hoa ăn thịt cắm rễ.” Tạ Thư nói.
“Tiếp tục đi về phía trước mười mét nữa.” Cảnh Lâm hô.
Chờ sau khi đi tiếp gần mười mét, mọi người ngừng lại, Cảnh Lâm buông ra thần thức.
Thần thức không một tiếng động xuyên qua lưới dây leo, Cảnh Lâm thấy được “quả cầu” bọc bọn cậu lại, tạo nên quả cầu là vô số dây leo, dây leo tiếp tục kéo dài tới phía trước mấy mét, liền thấy được căn nguyên.
Đó là một quả cầu thịt màu đen đỏ, mặt ngoài tràn đầy chất nhầy, mặt trên bò không biết bao nhiêu con sâu nhỏ. Quả cầu thịt đó nằm trên đường phố, rất có quy luật mà nhúc nhích, trước mặt nó có vô số xương trắng hếu, được chất đống thành núi nhỏ, phía trên ngọn núi nhỏ, còn nằm ba người —— Khúc Chính Siêu, Ngụy Chân, cùng một người đàn ông Cảnh Lâm không quen biết.
Bọn họ đều không nhúc nhích gì, cũng không biết là hôn mê, hay đã chết.
Bỗng nhiên thần thức của Cảnh Lâm bị một tầng khí tức âm lãnh chụp lại, cậu giật mình một cái, vội vàng rút về thần thức, kể hết những gì mình thấy cho mọi người biết, cậu nói: “Tôi còn thấy mấy người đội trưởng Khúc cùng Ngụy đại sư.”
Phương Á Châu vừa nghe, mặc kệ Cảnh Lâm làm thế nào “thấy” được, chỉ khẩn cấp hỏi: “Bọn họ thế nào rồi?”
“Thân thể hoàn hảo không chút tổn hại.” Hoa ăn thịt này thích ngắt đầu người, tại trước lúc biết rõ Khúc Chính Siêu sống hay chết, Cảnh Lâm chỉ có thể nói như vậy.
Nghiêm Phi thì lại nói rằng: “Đã đến gần nó? Thế nhưng, chúng ta phải làm thế nào để ra ngoài?”
Bọn cậu hoàn toàn bị quấn ở bên trong, lưới cứng như sắt không cắt nổi.
Phương Á Châu đột nhiên móc ra một trái lựu đạn, nói với mọi người: “Đây là thứ mà sở nghiên cứu đã cải tạo qua, trong lúc nổ một số vật chất còn có thể tạo thành tổn thương thật lớn đối với động thực vật biến dị, hiện nay tôi chỉ còn mỗi cái này.”
Mọi người bị trái lựu đạn kia làm giật mình, Triệu Chí Văn hỏi: “Không phải là anh muốn dùng thứ này làm nổ tung nó ra chứ? Vậy chúng ta cũng xong đời theo sao?”
Nghe thế, Phương Á Châu chỉ có thể khổ não mà thu lựu đạn lại.
Cảnh Lâm lần thứ hai phóng ra thần thức thăm dò, Cảnh Lâm định lượn một vòng bên cạnh quả cầu thịt, quả cầu thịt đó rõ ràng cảm nhận được sự thăm dò của thần thức Cảnh Lâm, nhưng lại không thèm đếm xỉa gì tới cậu. Sau đó, Cảnh Lâm cũng cảm giác được sự chú ý của quả cầu thịt đó hoàn toàn đặt lên trên thân ba người kia.
Một sợi dây leo đột nhiên xuất hiện bên người Khúc Chính Siêu, quấn lấy hắn nâng cao lên, từ từ đưa tới bên người quả cầu thịt. Rồi, Cảnh Lâm liền thấy quả cầu thịt bỗng nhiên ngoác mồm ra, thịt bên trong miệng đỏ như máu quay cuồng. Miệng của nó giương rộng đến tận cùng, độ lớn vừa vặn có thể nuốt đủ Khúc Chính Siêu.
Mắt thấy Khúc Chính Siêu sẽ chết, Cảnh Lâm quýnh lên: nhất định phải ngăn cản nó!
Cậu cấp tốc tập hợp lại thần thức khuếch tán ra xung quanh, áp súc lại thành một tia cực nhỏ, sau đó tàn nhẫn đâm về phía quả cầu thịt đó.
Khúc Chính Siêu lập tức lại một lần nữa rơi xuống chồng núi xương, nương theo đó là thanh âm rít gào chói tai truyền đến, đại não Cảnh Lâm có cảm giác như bị hung hăng đánh một cái, cậu nhanh chóng thu hồi thần thức, lảo đảo suýt ngã. Vẫn là Nghiêm Phi luôn chú ý tới cậu, thấy vậy vội vàng đỡ lấy, phát hiện Cảnh Lâm đã hoàn toàn không có khí lực gì rồi. Nghiêm Phi trực tiếp ôm lấy cậu ngồi xuống đất, vừa vội vừa lo mà nhìn cậu: “A Lâm?”
Nhưng Cảnh Lâm đã bất tỉnh, không đáp lại y, Nghiêm Phi căng thẳng lo lắng, trong nháy mắt tim thấy đau nhói.
Những người khác cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy lưới xung quanh không ngừng run rẩy, người đàn ông trung niên kia dùng đao vạch một cái, tấm lưới vốn cứng cỏi lập tức xuất hiện lỗ hổng lớn, dây leo đứt rời như dây thừng, trực tiếp rơi xuống đất, những dây leo tới sau bù lấp chỗ trống cũng bị như vậy.
“Có thể đi ra ngoài rồi.” Người đàn ông trung niên nói, rồi dùng ánh mắt suy nghĩ sâu xa liếc nhìn Cảnh Lâm đã ngất đi.
Lưới xung quanh lục tục bị mọi người chém đứt, mọi người rốt cuộc lấy lại quang minh. Sau đó mọi người bấy giờ mới nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, cả con đường bị dây leo khiến cho rách tả tơi, bên chân là một tầng lại một tầng dây leo đứt lả tả, cách đó không xa chồng chất núi xương, quả cầu thịt màu đen pha đỏ không nhúc nhích.
Mọi người nhìn bộ dáng quả cầu thịt đó, đều bị ghê tởm buồn nôn không chịu được, này hoàn toàn là một khối thịt rữa, mặt ngoài còn có giòi bọ, tản ra mùi hôi thối nồng đậm, vài người ngửi thấy mùi ấy không nhịn được bắt đầu nôn khan.
Quả cầu thịt đó như củ cải mọc lên từ đất, trên đỉnh còn sót lại mấy nhành dây leo đã không còn hoa quất về phía mọi người.
Vậy là xong rồi?
Đối mặt với tình huống này, tất cả mọi người mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn Cảnh Lâm hôn mê, hiếu kỳ cậu đến tột cùng đã làm cái gì.
“Bộp!” “Bộp!”
Hai cái roi dài một trước một sau quất ra, đánh lên trên thân cầu thịt, địa phương bị đánh trúng văng tung tóe chất nhầy.
Quả cầu thịt đó động đậy hai cái, tựa hồ cực kỳ phần nộ. Sau đó những người làm trận điểm kia, cũng cảm giác được một nguồn sức mạnh vô hình đang không ngừng va chạm lên mình.
Thân thể liên tục lay động, cuối cùng Long Chương không đứng ổn được, thân thể nghiêng về một bên, người khác không kéo lại kịp, một trận điểm bị thiếu mất, trận pháp lập tức không ổn định. Nương theo luồng sức mạnh kia va chạm kéo dài, đến cuối cùng người vạm vỡ ngốc nghếch làm mắt trận trực tiếp bị hất bay.
Trận pháp cứ như vậy tán đi, mọi người lập tức bại lộ trong hoàn cảnh không an toàn.
Quả cầu thịt đó tuy mất đi rất nhiều dây leo, nhưng vẫn như cũ không thể khinh thường. Chỉ trong giây lát, vẻ mặt tất cả mọi người đều mơ màng, tựa như không biết thân đang ở chốn nào.
Một cái dây leo đã không còn hoa bỗng nhiên đánh về phía Nghiêm Phi, mục tiêu chính là Cảnh Lâm trong lồng ngực y.
Nghiêm Phi rùng mình một cái, dùng tay không nắm chặt dây leo đó, hai bên phân cao thấp thậm chí phát sinh ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Nghiêm Phi.” Phương Á Châu thừa dịp giây phút tỉnh táo, ném trái lựu đạn kia cho Nghiêm Phi, sau đó cũng không khống chế được, ôm đầu một mặt thống khổ té xỉu trên mặt đất.
Nghiêm Phi vươn tay tiếp được lựu đạn, lại một cái dây leo từ góc độ khác đánh về phía hai chân Cảnh Lâm, Nghiêm Phi lăn khỏi chỗ, lần thứ hai túm chặt lấy, sau đó đồng thời gộp hai cái dây leo lên một tay, giắt lựu đạn lên eo.
Nếu đổi là Nghiêm Lộ, lúc này khẳng định dây leo không kéo được nàng. Nhưng Nghiêm Lộ đã không còn tỉnh táo được, hiện tại đang hai tay dùng sức bóp cổ Triệu Chí Văn, muộn thêm chút nữa thôi, phỏng chừng Triệu Chí Văn bị nàng bóp chết.
Những người khác cũng đều xuất hiện tình trạng như nàng, khi thì tỉnh táo, khi thì hoảng hốt, trong đầu không ngừng tranh đấu.
Tạ Thư ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, miệng vẫn lẩm bẩm: “Tôi muốn sống tiếp, sống tiếp……”
Ngay cả những con động vật, cũng lộ ra bộ dáng hung ác, sẽ phát sinh công kích với những đồng bạn thần trí không rõ xung quanh, người duy trì tỉnh táo duy nhất, ngoại trừ Nghiêm Phi, cũng chỉ còn có Giun Bảo Bảo và người dáng cao ngốc nghếch kia.
“Anh!” Nghiêm Phi chỉ hắn ta, “Tách những người đang đánh nhau ra, ai không nghe lời đánh xỉu.” Sau đó nói với Giun Bảo Bảo: “Bảo Bảo, ngăn cản đám mèo lại, không để chúng thương tổn những người khác.”
Lại nhìn thoáng qua lựu đạn bên hông, Nghiêm Phi bổ sung: “Đều đưa bọn họ cách xa ra một chút.”
Anh chàng cao lớn ngốc nghếc sửng sốt một chút, nhìn chăm chú cô bé được hắn ôm lấy, sau đó ôm nàng đi tới chỗ xa xa, nhẹ nhàng thả nàng xuống, lại đi về phía đám người đánh thành một đoàn, lúc đi qua Nghiêm Lộ, liền dùng một tay xách nàng lên, động tác không dịu dàng lắm, đem người ném ra xa xa gần bên chỗ cô bé kia.
Giun Bảo Bảo thì quật cái đuôi, tách đám động vật ra, nó ban đầu còn sợ hãi, đợi sau khi chó lớn nhà thợ rèn Lưu cắn đuôi nó một cái, nó liền nổi giận, bộp bộp vung đuôi mấy lần, đều đánh cho đám động vật không nghe lời không bò dậy nổi, cuối cùng bị nó dùng đuôi đẩy tới bên người Nghiêm Lộ.
Bên này, Nghiêm Phi kéo co với dây leo, bỗng nhiên mi tâm y nóng lên, cảm giác có thứ gì đó xông thẳng tới y. Y theo bản năng thả ra thần thức của mình đối kháng lại, lập tức tiếp xúc tới khí tức âm lãnh, cảm giác được sự tồn tại của y, thứ kia rất nhanh dán dính tới.
Mi tâm bắt đầu phát trướng, thứ kia không ngừng áp sát, Nghiêm Phi đoán chính là thứ này đã khiến Cảnh Lâm rơi vào hôn mê. Ánh mắt y trở nên lạnh lùng, y kéo hai dây leo gian nan dịch sang bên cạnh, nhặt lên roi dài Nghiêm Lộ làm rơi xuống chỗ đó.
“Bộp!”
Roi dài vung ra, quấn lấy một sợi dây leo, Nghiêm Phi kéo lại gần, sau đó nhét chung vào tay còn lại, còn dư mấy cái, tất cả đều bị Nghiêm Phi làm như vậy, đem toàn bộ số dây leo trên đầu quả cầu thịt kia cầm thật chặt trong tay.
Cánh tay của y căng đau không ngớt, còn phải chống lại sức mạnh vô hình đang công kích não bộ y nữa, dưới sự tập trung cao độ của tinh thần lực, Nghiêm Phi bắt đầu cảm thấy đau đớn như bị kim đâm.
Không tới một lúc, sắc mặt y trở nên trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh.
Y lần thứ hai vung lên roi dài, đem hết thảy dây leo bị y nắm lấy quấn chặt, sau đó nói lớn với anh chàng cao lớn ngốc nghếch kia: “Cõng ba người kia trở về!”
Quả cầu thịt không di động được, sức mạnh vô hình không có tác dụng đối với anh chàng cao lớn ngốc nghếch, dây leo có thể tạo thành nguy hiểm cũng đã bị y kiềm chế lại, giờ khắc này núi xương nằm một bên đã trở nên an toàn.
Anh chàng cao lớn ngốc nghếch vừa nghe thấy, không có bất kỳ nghi vấn nào mà đi tới, cõng Khúc Chính Siêu lên lưng, sau đó dùng hai tay, mỗi bên kéo một chân, cứ như vậy mà lôi Ngụy Chân cùng một người khác trở về, đặt chung một chỗ với những người bị hắn đánh ngất kia.
Nghiêm Phi thấy hắn sắp xếp tốt, còn kêu hắn qua cõng Cảnh Lâm sang bên đó, cuối cùng chính mình đứng tại chỗ, dùng miệng kéo chốt lựu đạn, ném về phía quả cầu thịt.
Quả cầu thịt nhận ra mối nguy hiểm, dây leo liều mạng vung vẩy, muốn đánh văng lựu đạn đi, thế nhưng lại bị Nghiêm Phi cầm chặt cứng, không trốn thoát được.
Ánh lửa bùng sáng lên, khí nóng lao thẳng về phía Nghiêm Phi. Nghiêm Phi căn bản không chạy kịp, chỉ có thể xoay người ngã nhào xuống đất. Phần lưng nóng rực cả lên, y nghĩ mình tuyệt không thể chết được.
Bỗng một tấm chắn trong suốt vô hình bọc y lại.
Ánh lửa biến mất, tro bụi tan hết. Nghiêm Phi ngẩng đầu lên từ bên trong bụi bặm dày đặc, y kinh ngạc nhìn tấm chắn bao phủ lấy mình.
Nó được hình thành từ thần thức của y.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không nghĩ tới y cứ như vậy lợi dùng thần thức bảo vệ chính mình.
Trong lòng y thả lỏng, tấm chắn lập tức tan vỡ, đầu óc nhất thời đau đớn từng trận, y lắc lắc đầu, càng đau hơn.
“A Lâm!” Nghiêm Phi loạng chòa loạng choạng bò dậy, bước chân phù phiếm đi tới chỗ mọi người bị chôn vùi trong bụi bặm, chính xác đào ra Cảnh Lâm từ bên trong, lau đi bụi bặm trên mặt cậu, bàn tay đưa tới chóp mũi cậu, sau khi cảm giác được hô hấp, tựa như đánh mất lại có được mà ôm chặt lấy cậu.
“Bọn họ ở đây!”
Một tiếng hô to vang lên, một góc đầu đường xuất hiện rất nhiều người. Nghiêm Phi nhìn sang, bên trong có thật nhiều gương mặt quen thuộc, đều là những người đứng bên trong Phòng Ngự trận mà Ngụy Chân bố trí.
Nhìn thấy bọn họ, biết hoa ăn thịt rốt cuộc đã bị bọn y tiêu diệt, Nghiêm Phi cũng yên lòng mà hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến lúc Nghiêm Phi tỉnh lại, cũng đã là chuyện của hai ngày sau.
Người tham dự đến cuối cùng đều được thu xếp tới căn cứ Phương Bắc, trong đó Nghiêm Phi cùng Cảnh Lâm mê man mất thời gian lâu nhất, khiến Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ từng lo lắng có phải không thể tỉnh lại được nữa hay không.
Nghiêm Phi vừa tỉnh dậy, liền thấy Cảnh Lâm ngồi bên cạnh mình.
“A Lâm!” Nghiêm Phi ôm chặt lấy Cảnh Lâm, “Em lúc trước khiến anh sợ muốn chết.” Không nói tiếng nào liền ngất đi, Nghiêm Phi bị dọa cho phát sợ.
“Em cũng bị anh dọa sợ hết hồn, chẳng chịu tỉnh.” Cảnh Lâm vươn tay ôm lấy y, ngửi hương vị quen thuộc của người yêu, an tâm cực kỳ.
Lúc đó cậu dùng thần thức tập kích bất ngờ quả cầu thịt, khiến những đóa hoa và dây leo kia chết héo đi, nhưng cũng vì vậy, cậu bị ý chí của quả cầu thịt phản kích tới té xỉu. Chớ nói chi đến Nghiêm Phi, thần thức của y còn yếu hơn cậu, nghe anh chàng cao lớn ngốc nghếch kia kể lại, cuối cùng một mình y vừa phải dây dưa với đám dây leo, vừa phải chống lại công kích ý chí của quả cầu thịt, không biết lúc đó Nghiêm Phi làm thế nào mới có thể chống chọi được.
Bởi vì khi đó thần thức của cậu rút lại đúng lúc, nên chỉ cần nuôi dưỡng mấy ngày là được, thậm chí còn nhân họa đắc phúc, sau khi cậu tỉnh lại vận hành tâm pháp, trực tiếp tiến đến tầng thứ tư.
Không biết Nghiêm Phi có thể giống như cậu hay không.
Lần hành động diệt hoa này, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi bỏ ra rất nhiều công sức, có điều cũng vì vậy, mà chuyện Cảnh Lâm bày trận pháp, cũng bị mọi người biết hết rồi.
Ngụy Chân đối với những chuyện phát sinh sau khi bị hoa ăn thịt điều khiển ý chí hoàn toàn không rõ ràng, anh ta nói lúc đó chỉ nhớ rõ trong đầu bỗng nhiên đau đớn một trận, rồi về sau vẫn luôn mơ mơ hồ hồ. Ngụy Chân suy đoán, bởi vì anh ta cùng hoa ăn thịt xem như đã chạm mặt hai lần với nhau, hoa ăn thịt biết anh là người dẫn đầu, nên đã mặc kệ những người khác, chỉ công kích toàn lực anh, mới tạo thành tình huống như vậy, dẫn đến việc anh gây thương tích lúc sau cho Phương Á Châu.
Vì sao hoa ăn thịt lại thao túng Ngụy Chân dẫn bọn cậu rời xa gốc rễ, cũng là bởi vì nó cảm thấy nguy hiểm, muốn nuốt chửng mấy người Khúc Chính Siêu để nhanh chóng thăng cấp, không nghĩ tới bị Tạ Thư một lời nói toạc ra. Mà quả cầu thịt đó của hoa ăn thịt, thật ra là trái tim nó mới tiến hóa ra, tuy ý chí của nó cao, thế nhưng trái tim vẫn cực kỳ yếu ớt, một kích kia của Cảnh Lâm, thần thức đã hóa thành thực thể, trực tiếp đâm vào tim, mới khiến nó bị trọng thương, cũng vét hết sạch sức lực của nó cho những lần công kích mọi người về sau..
Cũng tới lúc này, Cảnh Lâm mới biết được mấy người Khúc Chính Siêu mà bọn cậu cứu được vẫn còn sống, chẳng qua thân thể khá suy yếu mà thôi, tạm thời chưa thể tới thăm, nam nhân xa lạ kia, chính là một tu sĩ khác tới cùng Ngụy Chân —— Chu Nhân.
Đối với Chu Nhân được cứu ra, Ngụy Chân thực sự cảm tạ vạn phần, với bối cảnh của Chu Nhân, nếu như gã xảy ra chuyện gì, lúc Ngụy Chân trở về đúng là không dễ dàng bàn giao lại, Chu Nhân bình an, miễn làm anh lo lắng. Cũng bởi vì nỗi lo lắng này, nên ý chí của Ngụy Chân có chỗ hổng, mới bị hoa ăn thịt một kích tất trúng.
Sau khi hoa ăn thịt bị nổ chết, khu vực bị nó chiếm cứ lúc còn sống đã được mấy căn cứ liên hợp lại trông coi, trước lần hành động diệt hoa thứ hai, bọn họ đã phân chia xong lợi ích phần mình rồi, mỗi căn cứ đều được đến năm, sáu con phố không đồng nhất, vật tư bên trong trừ bọn họ ra, không ai có thể động tới.
Đám Cảnh Lâm những nhân viên tình nguyện không phải người căn cứ này, cũng có hai con đường và một khu dân cư nhỏ cung cấp cho bọn cậu thu thập vật tư, người căn cứ sẽ không đi vào, còn một con phố và khu dân cư nhỏ khác, sẽ để lại cho dân cư quanh huyện tới thu thập, đương nhiên muốn tới thu thập, phải là người biết tin tức đầu tiên, cụ thể có thể thu thập được bao nhiêu, cũng phải xem năng lực cá nhân cùng vận khí, chậm một chút, bị những người căn cứ khác đục nước béo cò cũng không phải không thể có.
Hiện tại hai con đường và một khu ở này cũng đã bị Ngụy Chân phái người canh giữ, vẫn luôn chờ Cảnh Lâm và Nghiêm Phi tỉnh lại.
Giờ hai người đã tỉnh, Ngụy Chân nói qua một ngày nữa, bọn cậu có thể đi vào.
Mấy người Cảnh Lâm ở lại căn cứ nghỉ ngơi thêm một ngày, Nghiêm Phi quả nhiên như suy đoán của Cảnh Lâm, tu vi lại tiến lên một tầng. Sau đó Nghiêm Phi đem chuyện y phát hiện được trong lúc vô tình – thần thức có thể hình thành lá chắn phòng hộ cho Cảnh Lâm, đồng thời còn muốn biểu diễn một phen, nhưng cũng có thể do tình cảnh đặc thù ngày hôm đó, vì liên quan tới vấn đề sinh tử nên mới kích thích ra, nên vào lúc này bất luận Nghiêm Phi có cố gắng như thế nào, thần thức đều bị tán loạn.
Cảnh Lâm thử một hồi, cũng không thành công, hẳn là do thân thể chưa hồi phục lại như cũ.
Mấy người Cảnh Lâm ở trên huyện nhiều ngày như vậy, người trong nhà đều lo lắng không thôi. Lúc bọn cậu dậy sớm trở về thôn, người trong nhà đều một mực ngồi ở phòng chờ nhỏ tại cổng thôn, đám Cảnh Lâm cầm chìa khóa còn chưa tra vào ổ, đã nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm kích động của Chu Ngọc: “Là Chí Văn, A Lâm đúng không? Là mấy đứa đúng không?”
Triệu Chí Văn nhếch miệng cười lớn: “Mẹ, là bọn con!”
Cảnh Lâm nhanh chóng mở cửa ra, bắp chân lập tức bị ôm chặt, đôi mắt Nhạc Nhạc đong đầy nước ngẩng đầu nhìn cậu.
Cảnh Lâm vò vò đầu bé, khẽ mỉm cười: “Cậu về rồi.”
Chu Ngọc ôm Triệu Chí Văn khóc: “Còn không về, mẹ và cha con phải đi tìm con.”
Triệu Chí Văn thấy mẹ khóc thành như vậy, mắt cũng rươm rướm.
Tâm tình Nghiêm Nhuệ Phong và Chu Phỉ Phỉ nội liễm hơn, chẳng qua con mắt đều hồng hồng, Nghiêm Nhuệ Phong sờ sờ con trai mình, lại sờ sờ con gái, đau lòng nói: “Đều gầy đi.”
Nghiêm Lộ cười hì hì bảo: “Có thể coi là giảm béo thành công.”
Người nhà vì chờ mong được bọn cậu trở về, mà cao hứng không ngớt, Chu Ngọc biểu thị trưa nay ăn ở nhà nàng, náo nhiệt một trận.
Người trong thôn cũng quan tâm tình hình của đám Cảnh Lâm, nghe nói bọn cậu đều bình an trở lại, thật nhiều người đều từ nhà chạy tới thăm hỏi bọn cậu, còn có người hối hận lúc đó sao lại không đi theo, đã không gặp phải chuyện gì rồi, còn có thể nhận được một phân thù lao.
Ngô Kiến Hùng và chị gái gã núp sau đoàn người, lúc Nghiêm Phi trả lời câu hỏi của hàng xóm, thoáng cái tầm mắt đối diện với ánh nhìn ghen tỵ của Ngô Kiến Hùng.
Lại nhớ tới tình cảnh thấy được trong ảo trận, hiện tại Nghiêm Phi có cảm quan cực kỳ ác liệt với một nhà Ngô Kiến Hùng, sau khi cho gã một ánh nhìn lạnh buốt, liền thờ ơ mà dời tầm mắt đi.
Ngô Kiến Hùng nhổ toẹt một ngụm nước bọt xuống đất, “Không phải đánh một gốc biến dị thực vật sao, ra oai cái gì chứ!”
Nói xong, hùng hùng hổ hổ đòi về, Ngô Mỹ Lệ muốn gã chờ thêm lúc nữa gã cũng không chịu, bắt buộc phải cùng về, “Có gì đáng xem!”
Ngô Mỹ Lệ cãi lại: “Không có gì đáng xem thì mày cùng ra làm gì, còn nổi nóng với tao, không phải là bởi vì đố kỵ chứ! Có bản lĩnh lúc đó mày phải đi theo a, không thì lúc này cũng có một đống người khen ngợi mày rồi!”
Sắc mặt Ngô Kiến Hùng càng khó coi hơn.
Ngô Mỹ Lệ chậm rãi đi theo phía sau gã, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngô Kiến Hùng, trong mắt tràn đầy vui vẻ được trả thù. Lương thực lúc trước cô mang về đã sắp ăn hết rồi, gần đây thái độ của mẹ đối với cô càng ngày càng kém, việc gì trong nhà đều để cô làm, không nói tới chuyện cả ngày phải hầu hạ Ngô Kiến Hùng như đại gia, còn bị nói móc nói kháy. Bây giờ có cơ hội đâm đâm gã một nhát, trong lòng nhất thời khoan khoái hơn rất nhiều.
Thừa dịp mọi người đến gần đủ, Cảnh Lâm cố ý nói ra cho mọi người về tin tức huyện thành để lại con đường cùng khu nhà ở nhỏ cho thôn dân xung quanh thu thập vật tư, để những người muốn đi đều chuẩn bị một chút, sáng mai cùng nhau đi.
Tất cả mọi người không nghĩ tới còn có phúc lợi này, thiên ân vạn tạ với mấy người Cảnh Lâm nói tin tức cho bọn họ, sau đó một hàng trở lại chuẩn bị đồ đạc mai đi.
Ăn xong cơm trưa, Nghiêm Phi trở về nhà mình, Cảnh Lâm dẫn Nhạc Nhạc cũng về nhà, vừa mở cổng, ngoại trừ Quạc Quạc và Nhạc Nhạc như hình với bóng, ba thành viên khác đang ngồi chồm hỗm ở cửa canh nhà.
Tông Tông vừa thấy Cảnh Lâm, dùng chân sau đứng lên như đứa bé nhào vào trong lòng cậu, ư ử kêu, mấy ngày nay Cảnh Lâm không ở nhà, nó nhớ muốn chết.
“Ộp!”
Ộp Ộp ngồi xổm ngay bên cạnh, không nhiệt tình như Tông Tông, có điều Cảnh Lâm đi một bước nó lại nhảy theo một bước, hiếm thấy dính người như vậy.
“Cuối cùng đã trở về, ngươi không ở, mấy đứa này sắp lật đổ cả nóc nhà luôn.” Giọng điệu Tố Trinh nhàn nhạt, nhưng chóp đuôi thành thực lay động không ngừng lại bán đứng tâm tình thực sự của nó.
Cảnh Lâm nâng lên đầu to của Tố Trinh quan sát một chút, sau đó lắc đầu: “Sau khi ta đi rồi, không phải chưa tắm một lần nào đấy chứ?”
Nhất thời Tố Trinh cứng đờ người, đuôi cũng không di chuyển nữa, một bộ bị sét đánh ngang tai, còn để cho người khác tương thân tương ái hay không đây?
Nhạc Nhạc ở bên cạnh giơ tay: “Cháu mỗi ngày đều giúp chị Tố Trinh lau người bằng khăn mặt.”
Cảnh Lâm chỉ chỉ vảy chuyển xám màu của Tố Trinh: “Vậy tại sao còn bẩn như thế này?”
Tố Trinh luôn tự xưng bản thân vô cùng thích sạch sẽ trợn to hai mắt, “Ngươi mới bẩn!”
Cảnh Lâm tự nhìn lại bản thân, “Xác thực ta rất bẩn.” Ở trên huyện trời nắng nóng như vậy cũng chỉ được tắm rửa hai lần, cảm giác trên người đều có một cỗ mùi chua chua, cậu đi về phía phòng tắm, trên tay còn kéo theo Tố Trinh nặng trĩu, “Trước tắm rửa sạch cho ngươi đã, sau đó ta lại xử lý chính mình.”
Tố Trinh bị bắt đi, đối với chuyện tắm rửa vô cùng chán ghét, cảm giác xà sinh một đường tối tăm. (xà sinh giống với nhân sinh =))))
Cuối cùng, Tố Trinh bị Cảnh Lâm cọ rửa sạch sẽ, vô lực quấn thân trên chiếu, Tông Tông cũng được Cảnh Lâm tắm rửa sạch sẽ đang nằm bên cạnh nó liếm lông —— Tông Tông cũng là một con quỷ nhỏ bẩn thỉu, chờ sau khi Cảnh Lâm tắm rửa cho bản thân đi ra, lúc Tố Trinh ngước lên đầu to nhìn về phía cậu, ánh mắt trở nên vô cùng ai oán.
Cảnh Lâm một tay cầm khăn lau tóc, một tay đưa ớt chỉ thiên tới bên miệng nó, “Được rồi, đừng nóng giận nữa?”
Đầu lưỡi Tố Trinh quấn một cái, ớt chỉ thiên bị nó nuốt chửng vào bụng, cái đuôi giật giật, lúc này mới nói: “Tạm thời tha thứ cho ngươi.”
Không lâu lắm, Nghiêm Phi cũng trở lại, đồ dùng mùa hè y mặc, gần như tất cả đều ở bên chỗ Cảnh Lâm, Cảnh Lâm nói: “Trong nồi có nước nóng.”
Nghiêm Phi nhẹ xoa mái tóc đã khô một nửa của cậu, “Vậy anh đi rửa ráy đã.”
Buổi tối, hai người ăn tại nhà.
Đợi sau khi Nhạc Nhạc đã ngủ, Nghiêm Phi liền lôi kéo Cảnh Lâm vào phòng, ôm người lăn lên giường.
Nghiêm Phi lột sạch bong người dưới thân, lần này tiến vào rất vội vàng, sau khi chuyển động mấy cái, thấy Cảnh Lâm nhắm nghiền mắt lại cau mày khó chịu, không nhịn được cúi xuống hôn cậu một cái, trầm giọng nói: “Mở mắt ra, nhìn anh.”
Bộ dáng lúc này, lại khiến y nhớ tới cảnh tượng Cảnh Lâm lúc trước vô lực ngã vào lòng y.
Sau khi Cảnh Lâm nghe y mở mắt ra, Nghiêm Phi tiếp tục chuyển động, nhẹ nhàng ra vào, ôn nhu đến cực điểm. Cảnh Lâm bị y hành động chậm chạp bức đến mức khó chịu, hai tay ôm chặt bờ vai y, nâng thân thể lên áp sát vào người Nghiêm Phi, hai chân kẹp chặt thắt lưng y, khóe mắt đỏ ửng, không tiếng động thúc giục.
Nghiêm Phi không nhịn được cúi đầu cắn môi cậu, hơi dùng quá sức, Cảnh Lâm bị y cắn mà khẽ rên một tiếng, lúc này Nghiêm Phi mới buông lỏng ra, dò xét đầu lưỡi vào trong, ôm lấy cậu dịu dàng quấy đảo, dưới thân lại một lần so một lần ra sức.
Hai người vẫn làm lụng tới sau nửa đêm, mới trầm trầm rơi vào giấc ngủ.
Về tới nhà, tất cả những thứ xung quanh đều toát lên khí tức khiến người an tâm, hai người mệt nhọc hơn nửa đêm, thêm nữa thần kinh chẳng được thả lỏng lần nào lúc trên huyện, nên cảm giác giấc ngủ này sâu hơn thường ngày. Lúc Nhạc Nhạc thức dậy, thấy cửa phòng hai cậu còn đóng chặt, cùng nói chào buổi sáng với các thành viên khác trong nhà, rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đi tập luyện chiêu thức. Chờ sau khi bé luyện xong, thấy cửa phòng hai cậu vẫn đóng, sờ sờ cái bụng kẹp lép, từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả cà chua biến dị, rửa sạch rồi cắt múi, gọi người nhà đều tới đây ăn.
Lúc này, hai người Cảnh Lâm mới vội vàng thức dậy, tính toán thời gian, bữa sáng cũng chẳng kịp chuẩn bị nữa, căn dặn Nhạc Nhạc đợi lát nữa cùng Quạc Quạc tới nhà họ Triệu, sau khi hai người rửa mặt xong, mỗi người cầm một quả cà chua liền đạp xe ra cửa.
Ra ngoài vừa vặn gặp Triệu Chí Văn đến tìm bọn cậu.
Triệu Chí Văn kỳ quái nhìn hai người bọn cậu: “Không phải hai cậu đều luôn thức dậy sớm sao? Hôm nay mọi người đều tới đông đủ rồi, chỉ còn chờ hai cậu thôi.”
Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt đầu toát lên chút lúng túng.
Người trong thôn đang rơi vào thời điểm thiếu hụt vật tư, nên gần như có thể điều động tới đều đi ra ngoài hết rồi. Bất quá trong thôn vẫn cần có người lưu lại bảo vệ, thế nên Mã Nhân Thiện liền trông coi ở phòng nhỏ, Đường Hào và mấy con mèo biến dị nhà hắn cũng đều ở lại, tuần tra chung quanh thôn.
Danh sách chương