Đoàn người nhanh chóng xuất phát trở về biệt thự, trêи đường đi cũng dừng lại thu thập không ít vật tư.
Khi ánh nắng mặt trời dần biến mất đoàn xe cuối cùng cũng về tới nơi. Vu Tư Tuyệt để Dật Nam kiểm tra thống kê lại tất cả vật tư mà mình có. Liền gọi mọi người vào sảnh hợp về chuyện di chuyển tới phía Nam.
Mạc Ngân đối với ý định này không có quan tâm lắm, vì mục đích của cậu chính là căn cứ H ở thành phố Giang Hải. Vị trí của ba Mạc đang ở nơi đó. Mà thành phố Giang Hải lại nằm cùng một hướng về phía Nam. Cho nên cuộc hợp của Vu Tư Tuyệt cậu không tham gia. Tu Liên luôn im lặng bám sát phía sau cậu, một bước cũng không rời.
Đối với người trong biệt thự, sự xuất hiện của Tu Liên cũng không quá khiến người nghi ngờ. Chỉ vì ngoại hình thần bí của hắn mà bị chú ý một chút mà thôi. Mạc Ngân trở về phòng mình liền trước hết đi tắm rửa sạch sẽ. Đợi cậu để trần nữa thân trêи, quấn một cái khăn lông bước ra. Trêи tay còn cầm một cái khăn nhỏ mà lau tóc ướt. Tu Liên nhìn thấy nhanh chóng cúi đầu, da mặt tái xanh của tang thi chậm rãi nóng lên.
" Uống đi. Nó là nước suối chứa linh khí, sẽ giúp cải thiện một chút cơ thể ngươi." Mạc Ngân ngồi bắt chéo chân trêи giường, bởi vì động tác mà để lộ không ít cảnh xuân thấp thoáng. Từ hư không lấy ra một chai nước trong suốt đưa qua cho Tu Liên. Cánh tay lau tóc cũng không có ngừng lại.
Tu Liên vẫn luôn cúi gầm mặt đưa tay chộp lấy cái chai. Tinh thần lực lại truyền vào đầu Mạc Ngân.
" Ngân, nên mặc quần áo."
Mạc Ngân nhướng mày, trong đầu lại nổi lên ý xấu. Cậu nở một nụ cười tà tứ, buông cái khăn đang lau tóc kia ra, mặc kệ những sợi tóc hỗn loạn trêи đầu. Cậu đứng lên bước lại gần Tu Liên, nhưng vì vấn đề chiều cao mà cậu nhíu mày. Đẩy mạnh thân thể cứng ngắt của Tu Liên té ngồi lên sôpha đằng sau. Một chân cậu gác lên thân ghế để lộ một vòng cung xinh đẹp. Gương mặt anh tuấn giờ phút này lại tràn ý cười, hai mắt cậu híp lại trông Mạc Ngân càng thêm quyến rũ. Cậu dùng ngón tay nâng cầm của Tu Liên lên, áp sát môi mình lên tai hắn, giọng nói tràn đầy mê hoặc.
" Liên đây là đang ngượng ngùng sao? Cơ thể của ta và Liên ai đẹp hơn. Hả?"
Rầm một cái, cánh cửa phòng bằng gỗ quý đáng thương bị người ta không thương tiếc mà đá sập.
Vu Tư Tuyệt đen mặt mà xuất hiện, hai mắt anh bừng bừng lửa giận mà nhìn chòng chọc cảnh tượng đang diễn ra trong phòng.
( Trong mắt Vu Tư Tuyệt ) Tu Liên ngồi ngay ngắn trêи sôpha, Mạc Ngân chỉ quấn một cái khăn bé xíu bị hắn ôm ở trêи đùi hắn. Khuôn mặt hai người dính sát vào nhau như chuẩn bị hôn môi.
( Sự thật) Tu Liên thân thể chật vật bị Mạc Ngân chế trụ. Cằm bị Mạc Ngân dùng sức nắm chặt, cưỡng chế nâng mặt hắn lên. Trong lòng Tu Liên đứng ngồi không yên, không ngừng truyền tinh thần lực mà vang xin buông hắn ra. Nhưng Mạc Ngân ngó lơ làm như không nghe thấy. Khiến tâm hồn mong manh của Tu Liên sắp ngất đến nơi rồi.
" Các người làm cái gì? Còn không mau buông ra." Vu Tư Tuyệt hét ầm lên. Tiến lên nắm cánh tay của Mạc Ngân mà kéo cậu vào lòng của mình. Hai mắt như dao găm mà nhìn thẳng vào con tang thi chết tiệt, khốn kiếp đang ngồi trêи sôpha.
" Anh làm cái gì vậy? Không biết phải gõ cửa sao?" Mạc Ngân chớp chớp mắt nhìn anh. Lại nhìn cánh cửa phòng bị lủng một lổ mà nằm trơ trọi lẻ loi.
Lúc này Vu Tư Tuyệt còn đang chìm đắm vào thanh niên đẹp như yêu tinh trong ngực mình. Làn da của cậu trắng nõn, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. Mái tóc ngày thường chải ngay ngắn bây giờ vẫn còn hơi ướt mà rối loạn trêи đầu, càng tăng thêm sự quyến rũ của cậu. Có câu "mặt học sinh nhưng thân thể lại là phụ huynh" dùng lên người Mạc Ngân thì không sai một chữ. Bình thường nhìn như ốm yếu, nhưng hiện tại là một thân hình cân đối thon dài. Đường cong của cơ bắp cả người hiện lên rõ ràng. Những múi bụng như ẩn như hiện khiến cơ thể thanh niên tràn đầy sức sống và nhiều hơn là sự thành thục đầy mê hoặc. Đường V-cut càng khiến cho bờ ʍôиɠ của cậu căng tròn đầy đặn được một cái khăn tắm ngắn ngủi che dấu cùng với bộ vị nhảy cảm kia.
Bị Mạc Ngân thúc một cái ngay bụng mới làm cho linh hồn Vu Tư Tuyệt trở lại. Anh nhớ tới sự việc lúc này nên lạnh lùng lại.
" Còn nói tôi. Nếu không phải nghe âm thanh lạ trong phòng sao tôi lại phải làm chuyện mất hình tượng này. Tôi mà không đạp cửa mà vào thì em bị tên tang thi thối kia chiếm tiện nghi rồi." Vu Tư Tuyệt bàn tay nắm lấy cái eo trần trụi của cậu. Xúc cảm mịn màng truyền đến từ bàn tay đến lồng ngực. Cảm giác thỏa mãn không thể nói thành lời.
" Chiếm tiện nghi, tôi sao." Phụt, Mạc Ngân như hiểu ra anh đang nghĩ cái gì liền cười ra tiếng. Sao nam nhân này lại có thể nghĩ cậu và Tu Liên có thể phát sinh chuyện gì chứ. Huống chi bây giờ Tu Liên đang là thân xác tang thi. Khẩu vị của cậu chưa đến nỗi mặn mà như thế.
" Vu Tư Tuyệt anh nghĩ đi đâu đó. Tôi với tên ngốc này có gì chứ. Chỉ tính trêu hắn ta một chút mà thôi. Anh không thấy hắn hoảng sợ thành cái dạng gì rồi sao?" Mạc Ngân không chú ý cái tay còn ở trêи eo của mình. Chỉ ngón tay về phía Tu Liên.
Vu Tư Tuyệt đưa mắt nhìn sang, lúc này Tu Liên đã lui về trong một góc mà ngồi chòm hỏm. Hai tay ở dưới sàn nhà không ngừng vẽ loạn. Mạc Ngân đưa tinh thần lực kết nối với hắn ta liền nghe thấy giọng nói đang lầm bầm đầy ủy khuất. Cái gì mà "hỗn đản" rồi "không đứng đắn" xong rồi lại "ngươi không phải bạn ta" lại chuyển sang ấm ức "ngươi khi dễ người ta"(╥﹏╥)
Mạc Ngân (|||゚д゚) cậu đã làm cái tội tày trời gì à. Mạc Ngân câm nín để mặc Tu Liên ngồi một góc mà xuân thu buồn đau. Lúc này mới rãnh thời gian đi quan tâm nam nhân luôn ôm eo cậu nãy giờ đây.
" Anh định ôm tới khi nào. Tôi muốn thay đồ, không lẽ định tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nói chuyện sao?"
Đúng, không cần mặc quần áo. Em như vậy là đẹp nhất. Vu Tư Tuyệt suýt chút nữa đã thốt ra. Nhưng anh vẫn cố bình ổn tâm trạng của mình, khó khăn di dời ánh mắt trêи người cậu sang chỗ khác. Giả bộ ho khan một tiếng, cánh tay trước khi buông cái eo thon thả của cậu ra như vô tình vô ý mà bóp một cái.
Mạc Ngân không suy nghĩ sâu xa, rất tự nhiên mà đi tới tủ lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay.
Một lúc sau Mạc Ngân đi ra, nhìn nam nhân tự nhiên ngồi trêи giường của cậu.
" Ngày kia chúng ta sẽ rời khỏi đây. Còn lại 2 ngày chúng tôi tính toán sẽ đi thu thâp thêm thiết bị cùng lương thực. Cho nên em tranh thủ dọn dẹp một chút. Ngày mai theo tôi đi trước dò đường." Vu Tư Tuyệt nhìn cậu quần áo chỉnh tề liền cảm thấy mất mác. Nhưng trêи mặt lại không lộ một chút xíu cảm xúc khác thường.
" Tôi muốn mang theo người của mình."
" Được, muốn mang theo ai tùy em."
Sáng hôm sau Mạc Ngân kêu Lưu Kim Nguyệt cùng hai chị em Quỷ Diễm theo mình. Để lại mấy nhóc quỷ làm hộ pháp cho đoàn xe. Còn Tu Liên đương nhiên phải theo sát cậu rồi. Hiện giờ bản tính của hắn vẫn là tang thi, ai biết sẽ phát rồ giờ nào mà nhào tới cắn con người. Đó là điều Mạc Ngân không mong muốn nhất. Sự thật là cậu không muốn giải cứu thế giới làm cái mẹ gì. Bản tính cậu ban đầu đúng là một tờ giấy trắng, nhưng trãi qua linh hồn vài trăm năm lang thang, đã biến thành nó thành trang giấy nhuộm đầy màu sắc. Nhưng cậu sẽ không chấp nhận được người của mình bị nhân loại đuổi giết. Mạc Ngân là người bao che khuyết điểm đến không nói lí. Chỉ cần người cậu công nhận thì đừng hòng có ai khi dễ được, trừ cậu.
Khi ánh nắng mặt trời dần biến mất đoàn xe cuối cùng cũng về tới nơi. Vu Tư Tuyệt để Dật Nam kiểm tra thống kê lại tất cả vật tư mà mình có. Liền gọi mọi người vào sảnh hợp về chuyện di chuyển tới phía Nam.
Mạc Ngân đối với ý định này không có quan tâm lắm, vì mục đích của cậu chính là căn cứ H ở thành phố Giang Hải. Vị trí của ba Mạc đang ở nơi đó. Mà thành phố Giang Hải lại nằm cùng một hướng về phía Nam. Cho nên cuộc hợp của Vu Tư Tuyệt cậu không tham gia. Tu Liên luôn im lặng bám sát phía sau cậu, một bước cũng không rời.
Đối với người trong biệt thự, sự xuất hiện của Tu Liên cũng không quá khiến người nghi ngờ. Chỉ vì ngoại hình thần bí của hắn mà bị chú ý một chút mà thôi. Mạc Ngân trở về phòng mình liền trước hết đi tắm rửa sạch sẽ. Đợi cậu để trần nữa thân trêи, quấn một cái khăn lông bước ra. Trêи tay còn cầm một cái khăn nhỏ mà lau tóc ướt. Tu Liên nhìn thấy nhanh chóng cúi đầu, da mặt tái xanh của tang thi chậm rãi nóng lên.
" Uống đi. Nó là nước suối chứa linh khí, sẽ giúp cải thiện một chút cơ thể ngươi." Mạc Ngân ngồi bắt chéo chân trêи giường, bởi vì động tác mà để lộ không ít cảnh xuân thấp thoáng. Từ hư không lấy ra một chai nước trong suốt đưa qua cho Tu Liên. Cánh tay lau tóc cũng không có ngừng lại.
Tu Liên vẫn luôn cúi gầm mặt đưa tay chộp lấy cái chai. Tinh thần lực lại truyền vào đầu Mạc Ngân.
" Ngân, nên mặc quần áo."
Mạc Ngân nhướng mày, trong đầu lại nổi lên ý xấu. Cậu nở một nụ cười tà tứ, buông cái khăn đang lau tóc kia ra, mặc kệ những sợi tóc hỗn loạn trêи đầu. Cậu đứng lên bước lại gần Tu Liên, nhưng vì vấn đề chiều cao mà cậu nhíu mày. Đẩy mạnh thân thể cứng ngắt của Tu Liên té ngồi lên sôpha đằng sau. Một chân cậu gác lên thân ghế để lộ một vòng cung xinh đẹp. Gương mặt anh tuấn giờ phút này lại tràn ý cười, hai mắt cậu híp lại trông Mạc Ngân càng thêm quyến rũ. Cậu dùng ngón tay nâng cầm của Tu Liên lên, áp sát môi mình lên tai hắn, giọng nói tràn đầy mê hoặc.
" Liên đây là đang ngượng ngùng sao? Cơ thể của ta và Liên ai đẹp hơn. Hả?"
Rầm một cái, cánh cửa phòng bằng gỗ quý đáng thương bị người ta không thương tiếc mà đá sập.
Vu Tư Tuyệt đen mặt mà xuất hiện, hai mắt anh bừng bừng lửa giận mà nhìn chòng chọc cảnh tượng đang diễn ra trong phòng.
( Trong mắt Vu Tư Tuyệt ) Tu Liên ngồi ngay ngắn trêи sôpha, Mạc Ngân chỉ quấn một cái khăn bé xíu bị hắn ôm ở trêи đùi hắn. Khuôn mặt hai người dính sát vào nhau như chuẩn bị hôn môi.
( Sự thật) Tu Liên thân thể chật vật bị Mạc Ngân chế trụ. Cằm bị Mạc Ngân dùng sức nắm chặt, cưỡng chế nâng mặt hắn lên. Trong lòng Tu Liên đứng ngồi không yên, không ngừng truyền tinh thần lực mà vang xin buông hắn ra. Nhưng Mạc Ngân ngó lơ làm như không nghe thấy. Khiến tâm hồn mong manh của Tu Liên sắp ngất đến nơi rồi.
" Các người làm cái gì? Còn không mau buông ra." Vu Tư Tuyệt hét ầm lên. Tiến lên nắm cánh tay của Mạc Ngân mà kéo cậu vào lòng của mình. Hai mắt như dao găm mà nhìn thẳng vào con tang thi chết tiệt, khốn kiếp đang ngồi trêи sôpha.
" Anh làm cái gì vậy? Không biết phải gõ cửa sao?" Mạc Ngân chớp chớp mắt nhìn anh. Lại nhìn cánh cửa phòng bị lủng một lổ mà nằm trơ trọi lẻ loi.
Lúc này Vu Tư Tuyệt còn đang chìm đắm vào thanh niên đẹp như yêu tinh trong ngực mình. Làn da của cậu trắng nõn, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. Mái tóc ngày thường chải ngay ngắn bây giờ vẫn còn hơi ướt mà rối loạn trêи đầu, càng tăng thêm sự quyến rũ của cậu. Có câu "mặt học sinh nhưng thân thể lại là phụ huynh" dùng lên người Mạc Ngân thì không sai một chữ. Bình thường nhìn như ốm yếu, nhưng hiện tại là một thân hình cân đối thon dài. Đường cong của cơ bắp cả người hiện lên rõ ràng. Những múi bụng như ẩn như hiện khiến cơ thể thanh niên tràn đầy sức sống và nhiều hơn là sự thành thục đầy mê hoặc. Đường V-cut càng khiến cho bờ ʍôиɠ của cậu căng tròn đầy đặn được một cái khăn tắm ngắn ngủi che dấu cùng với bộ vị nhảy cảm kia.
Bị Mạc Ngân thúc một cái ngay bụng mới làm cho linh hồn Vu Tư Tuyệt trở lại. Anh nhớ tới sự việc lúc này nên lạnh lùng lại.
" Còn nói tôi. Nếu không phải nghe âm thanh lạ trong phòng sao tôi lại phải làm chuyện mất hình tượng này. Tôi mà không đạp cửa mà vào thì em bị tên tang thi thối kia chiếm tiện nghi rồi." Vu Tư Tuyệt bàn tay nắm lấy cái eo trần trụi của cậu. Xúc cảm mịn màng truyền đến từ bàn tay đến lồng ngực. Cảm giác thỏa mãn không thể nói thành lời.
" Chiếm tiện nghi, tôi sao." Phụt, Mạc Ngân như hiểu ra anh đang nghĩ cái gì liền cười ra tiếng. Sao nam nhân này lại có thể nghĩ cậu và Tu Liên có thể phát sinh chuyện gì chứ. Huống chi bây giờ Tu Liên đang là thân xác tang thi. Khẩu vị của cậu chưa đến nỗi mặn mà như thế.
" Vu Tư Tuyệt anh nghĩ đi đâu đó. Tôi với tên ngốc này có gì chứ. Chỉ tính trêu hắn ta một chút mà thôi. Anh không thấy hắn hoảng sợ thành cái dạng gì rồi sao?" Mạc Ngân không chú ý cái tay còn ở trêи eo của mình. Chỉ ngón tay về phía Tu Liên.
Vu Tư Tuyệt đưa mắt nhìn sang, lúc này Tu Liên đã lui về trong một góc mà ngồi chòm hỏm. Hai tay ở dưới sàn nhà không ngừng vẽ loạn. Mạc Ngân đưa tinh thần lực kết nối với hắn ta liền nghe thấy giọng nói đang lầm bầm đầy ủy khuất. Cái gì mà "hỗn đản" rồi "không đứng đắn" xong rồi lại "ngươi không phải bạn ta" lại chuyển sang ấm ức "ngươi khi dễ người ta"(╥﹏╥)
Mạc Ngân (|||゚д゚) cậu đã làm cái tội tày trời gì à. Mạc Ngân câm nín để mặc Tu Liên ngồi một góc mà xuân thu buồn đau. Lúc này mới rãnh thời gian đi quan tâm nam nhân luôn ôm eo cậu nãy giờ đây.
" Anh định ôm tới khi nào. Tôi muốn thay đồ, không lẽ định tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nói chuyện sao?"
Đúng, không cần mặc quần áo. Em như vậy là đẹp nhất. Vu Tư Tuyệt suýt chút nữa đã thốt ra. Nhưng anh vẫn cố bình ổn tâm trạng của mình, khó khăn di dời ánh mắt trêи người cậu sang chỗ khác. Giả bộ ho khan một tiếng, cánh tay trước khi buông cái eo thon thả của cậu ra như vô tình vô ý mà bóp một cái.
Mạc Ngân không suy nghĩ sâu xa, rất tự nhiên mà đi tới tủ lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay.
Một lúc sau Mạc Ngân đi ra, nhìn nam nhân tự nhiên ngồi trêи giường của cậu.
" Ngày kia chúng ta sẽ rời khỏi đây. Còn lại 2 ngày chúng tôi tính toán sẽ đi thu thâp thêm thiết bị cùng lương thực. Cho nên em tranh thủ dọn dẹp một chút. Ngày mai theo tôi đi trước dò đường." Vu Tư Tuyệt nhìn cậu quần áo chỉnh tề liền cảm thấy mất mác. Nhưng trêи mặt lại không lộ một chút xíu cảm xúc khác thường.
" Tôi muốn mang theo người của mình."
" Được, muốn mang theo ai tùy em."
Sáng hôm sau Mạc Ngân kêu Lưu Kim Nguyệt cùng hai chị em Quỷ Diễm theo mình. Để lại mấy nhóc quỷ làm hộ pháp cho đoàn xe. Còn Tu Liên đương nhiên phải theo sát cậu rồi. Hiện giờ bản tính của hắn vẫn là tang thi, ai biết sẽ phát rồ giờ nào mà nhào tới cắn con người. Đó là điều Mạc Ngân không mong muốn nhất. Sự thật là cậu không muốn giải cứu thế giới làm cái mẹ gì. Bản tính cậu ban đầu đúng là một tờ giấy trắng, nhưng trãi qua linh hồn vài trăm năm lang thang, đã biến thành nó thành trang giấy nhuộm đầy màu sắc. Nhưng cậu sẽ không chấp nhận được người của mình bị nhân loại đuổi giết. Mạc Ngân là người bao che khuyết điểm đến không nói lí. Chỉ cần người cậu công nhận thì đừng hòng có ai khi dễ được, trừ cậu.
Danh sách chương