“Đây là rau trộn tôi làm, mọi người nếm thử đi, xem thử mùi vị thế nào?” Hạ Ấm mỉm cười, từ bên trong đi ra, trên tay cầm một nồi rau trộn, trong mạt thế rau và thịt vô cùng đắt tiền. Trước mạt thế chỉ là món ăn bình thường nhưng vào mạt thế phải hao tổn mấy trăm, thậm chí hơn một ngàn điểm tín dụng mới có thể mua được.

Đường Bưu là dị năng giả, thực lực bản thân không kém, có rau thịt để ăn cũng không kỳ lạ.

Diệp Thần mím môi, trong mắt lộ chút trêu tức tiết lộ suy nghĩ nội tâm của hắn, tuy đối với Hạ Ấm không quen và cũng không muốn quen. Vừa nhìn là biết chỉ biết lo cho mình, cho rằng toàn thế giới đều vây quanh mình. Cậu có thể thấy Đường Bưu bảo hộ cô rất tốt, nhưng hắn chính là cố ý biến Hạ Ấm trở thành như vậy.

Tâng bốc!

Này cũng không từ ngữ gì tốt, liếc nhìn Hạ Lưu đem mình ẩn trong bóng tối, hiển nhiên hiểu rõ thủ đoạn của Hạ Lưu…nhưng không biết Hạ Ấm có biết hay không? Tâm tư ghen tị của con người quả thực đáng sợ, Hạ Ấm có hận ý với cậu, tựa hồ đối với Hạ Lưu cũng có hận ý này, sự tình tựa hồ ngày càng thú vị!

Đường Bưu khinh thường liếc mắt nhìn, người phụ nữ này tựa hồ thông minh hơn so với tưởng tượng của mình, bất quá, thực đáng tiếc! Tính hướng của Tống Tiểu Ngọc cả Giang Nam cũng không tính là bí mật gì, nhưng Hạ Ấm ngu ngốc lại cho rằng bằng vào chính mình lại có thể đi theo Tống Tiểu Ngọc. Thật ngu xuẩn!

Tống Tiểu Ngọc nhận rau trộn từ Hạ Ấm, ăn vào, “Cũng không tệ lắm!”

Mạt thế, người có thể được ăn không nhiều lắm, tại thời đại này ngay cả tánh mạng còn không bảo đảm được, ăn no nghĩ đến tình dục coi như không còn. Đại đa số mọi người đều ăn đồ ăn đóng hộp do liên minh nhất trí chế tạo, chỉ có dị năng giả hay thể thuật giả có thực lực hay người  có địa vị mới có tư cách ăn đồ ngon, nhà hàng ở thời mạt thế rất thưa thớt.

Cả Giang Nam, có không đến mười nhà.

Tài nấu ăn của Hạ Ấm không tệ lắm, làm đồ ăn so với đầu bếp nhà hàng nấu còn ngon hơn.

“Vậy ăn nhiều chút.” Được Tống Tiểu Ngọc khen, Hạ Ấm nhất thời vui vẻ, e lệ nghiêng về hướng Tống Tiểu Ngọc, đem đồ ăn đẩy đến trước mặt anh, bộ ngực mềm mại không hề né tránh chạm vào cánh tay anh.

Hạ Ấm tự cho đây là hành động ám chỉ, làm cho mặt mọi người đều thay đổi. Diệp Thần nhịn không được rùng mình một cái, cô gái này vô cùng làm ra vẻ, cậu cũng không quên tối hôm qua, Hạ Ấm còn dùng ánh mắt oán giận cùng giết chóc nhìn về phía cậu. Trong nháy mắt, cô gái này lại làm ra vẻ mặt thèn thùng, giống như Bạch Liên Hoa không hiểu thế sự mà cười cười…có cần đau trứng như vậy không? Tống Tiểu Ngọc như cười như không nhìn về Hạ Lưu đang ẩn trong bóng tối, tia nắng ban mai dần dần hiện lên đường chân trời, một ngày mới liền bắt đầu, chứng tỏ con người lại thành công vượt qua một đêm. Tư thái lấy lòng của Hạ Ấm, với anh mà nói cũng không xa lạ, Tống gia ở Giang Thị tuy nói không phải một bàn tay có thể che trời nhưng cũng không phải nhỏ.

Gia thế như vậy, phụ nữ tự dâng mình lên cửa như Hạ Ấm, anh gặp qua không ít.

Chống lại ánh mắt đùa giỡn của Tống Tiểu Ngọc, Hạ Lưu có chút không biết làm sao. Lại không biết nên nói gì, ảm đạm mà nhìn Hạ Ấm tự cho là thành công thu hút sự chú ý của Tống Tiểu Ngọc, trong lòng có loại cảm giác mình nên rời đi rồi…

Hạ Ấm đối với cậu như có

chút hận ý, cậu không phải không biết, chỉ là theo thói quen bỏ qua!

Từ khi nào là người chị thiện lương hồn nhiên lại trở nên cẩn thận, dụng tâm tính kế…Cậu tựa hồ đã bỏ lỡ rất nhiều, người sẽ trưởng thành, sẽ thay đổi. Không thể khẩn cầu bất kỳ ai dừng lại một chỗ, nghĩ thế, đáy mắt Hạ Lưu xuất hiện chút đau thương.

Mặt trời dần lên cao, Tống Tiểu Ngọc cùng Đường Bưu nói chuyện, tính tạm thời hợp tác. Khu hoang dã không phải nơi du lịch, bạn bè luôn ít hơn kẻ thù.

“Diệp Thần, sau khi việc này kết thúc, cậu theo tôi đến căn cứ tiếp viện.” Tống Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ đến cái gì, nói nhỏ vào tai Diệp Thần, tồn tại của căn cứ tiếp viện cũng không công bố cho mọi người, đó là nơi mở ra vì dị năng giả và thể thuật giả, nếu không có người dẫn đường, cho dù là dị năng giả hay thể thuật giả đều không thể bước vào căn cứ, lần trước Diệp Thần có thể bước vào nơi đó, không thể không nói là vận khí của cậu quá tốt,

“Căn cứ tiếp viện, được.” Có Tống Tiểu Ngọc làm người dẫn đường càng tốt, cậu còn muốn che dấu thân phận dị năng giả hệ tinh thần, căn cứ vào tính đặc thù của dị năng giả hệ tinh thần, Diệp Thần quyết định đem chuyện này giấu đi.

“Tê tê!” Đột nhiên một tiếng kêu thật nhỏ vang lên, Diệp Thần cứng đờ, nâng cổ tay, nhìn tiểu bạch xà đang đu ở tay, đuôi nhỏ vùng vẫy, con rắn không ngừng liếm Diệp Thần, “Tê tê!”

“Đây là dị thú?” Tống Tiểu Ngọc không xác định mở miệng, đưa tay chọt chọt đuôi rắn, “Ow!” anh thu tay, hung tợn trừng mắt nhìn con rắn trên mu bàn tay Diệp Thần.

Trên ngón trỏ của Tống Tiểu Ngọc lưu lại hai dấu răng nhỏ, còn mang theo chút tơ máu.

“Dị thú?” Nghe vậy, Đường Bưu đều vây quanh lại nhìn, ánh mắt tỏa sáng nhìn con rắn nhỏ trên tay Diệp Thần, dị thú rất khó bị phục tùng, đây là chuyện hiển nhiên, cho dù động vật yếu đuối, vào mạt thế đều có thể tiến hóa thành dị thú cường đại.

Trước đó, cũng từng có người thử bắt động vật để nuôi, nhưng đều thất bại.

“Không phải, chỉ là một con rắn ngốc mới sinh thôi.” Nói xong, Diệp Thần ôm lấy con rắn, đem nó nhét vào một bên túi, lại nghĩ không biết rắn ăn gì, nghe tiếng kêu như là đang đói bụng, chuyện cự mãng chiến đấu cùng chủng loại biến dị đã qua gần hai ngày, đói cũng không lạ.

Nhưng…thứ này nó rốt cục là ăn cái gì?

Thịt, hay là tinh hạch?

“Diệp Thần, đến phía sau tôi, có người đến đây.” Tống Tiểu Ngọc kéo Diệp Thần qua, bốn người bên cạnh cũng trở nên cảnh giác, đều lấy ra súng sinh hóa, nắm chặt trên tay, tùy lúc lấy ra.

“Tống Tiểu Ngọc, là tôi.” Tiếu Nam che chở Hứa Kham từ phía sau đi đến, bên người còn có Trần Sâm cùng Lưu Dân đi theo, ai cũng mang theo thần sắc chật vật, quần áo trên người có không ít máu. Xem ra hai ngày này bọn họ cũng không quá tốt.

Ngày đó sau khi Diệp Thần rời đi, Hứa Kham và Tiếu Nam từ trong tòa nhà chính phủ đi ra, cùng bọn Trầm Sâm gặp lại, cũng không nghĩ đến bị chủng loại biến dị theo dõi, cũng may có Tiếu Nam đi theo, bằng không với thực lực của bọn họ, hơn phân nửa đã táng mạng tại nơi này.

“Tiếu Nam? Sao anh lại ở đây?” Tống Tiếu Ngọc nhíu mày liếc mắt nhìn Tiếu Nam, hắn là người của võ quán Bạch Vân, nơi đó cùng Tống Gia xem như có chút giao tình. Đối với Tiếu Nam anh không thể làm như không thấy, nhưng tầm mắt luôn nhìn đến Hứa Kham được hắn bảo hộ bên người, trong mắt xẹt qua chút lạnh lùng.

“Ngoại thành xảy ra chuyện, võ quán Bạch Vân không thể bỏ mặc.” Tiếu Nam thản nhiên nói, tay nhẹ nhàng đem Hứa Kham giấu ở phía sau, yêu thích của Tống Tiểu Ngọc chưa bao giờ che giấu, Tiếu Nam lo lắng anh có thể coi trọng Hứa Kham, trong mắt hắn, Hứa Kham là tốt nhất, “Anh thì sao? Lúc này không phải là đang ở Giang Nam nghỉ ngơi sao? Hưởng thụ ngày nghỉ của mình.”

Tống Tiểu Ngọc khinh thường liếc mắt nhìn hắn, tâm tư Tiếu Nam anh đương nhiên hiểu, đem loại hàng như Hứa Kham cho anh, anh còn không muốn nhìn một chút. Vì bảo vệ Diệp Thần, anh đã sớm cho người điều tra Hứa Kham, không biết đã bị bao nhiêu đàn ông làm qua, cũng mệt Tiếu Nam xem hắn như bảo bối.

“Tôi thích ở đâu cần anh quản sao?” Tống Tiểu Ngọc hoàn toàn không chừa mặt mũi cho Tiếu Nam, nói xong còn không thèm để ý đến khuôn mặt âm trầm của Tiếu Nam.

Hứa Kham được Tiếu Nam bảo vệ phía sau, tầm mắt lại nhìn vào bên người Diệp Thần đứng sau Tống Tiểu Ngọc, đồng tử co rút lại, xẹt qua một tia không dám tin. Tâm tư nhanh chóng chuyển, rất nhanh liền che dấu biểu tình trên mặt.

“Tiểu Thần, sao cậu lại ở đây?” Hứa Kham kinh hỉ hỏi, mặt khiêm tốn, nháy mắt vặn vẹo, ám chỉ liếc mắt trừng Trần Sâm đang đứng ở đó, thành sự không có bại sự có thừa. Còn tưởng có chút hữu dụng, ngay cả giết Diệp Thần cũng biến thành cục diện hiện tại, tiến thoái lưỡng nan.

Nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Thần đánh giá, chuyện Trần Sâm bị thương, hắn không hỏi. Nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác được có quan hệ với Diệp Thần, hắn cùng Diệp Thần sống chung nhiều năm như vậy, đối Diệp Thần tuy rằng không thể nói là hiểu hết mười phần, nhưng cũng có hiểu tám phần.

Từ sau lần đó tỉnh tại, hắn rõ ràng cảm giác được Diệp Thần phòng bị chính mình, như là thoát khỏi lòng bàn tay hắn, cảm giác này thực khó chịu! Tựa như hắn vô luận làm chuyện gì cũng tốt đẹp, Diệp Cẩn cũng không bao giờ nói thêm vài lời với hắn.

Nghẹn khuất, khó chịu.

Tống Tiểu Ngọc tiến lên, đem Diệp Thần che ở phía sau, vẻ mặt mang theo chút khinh thường, “Cậu tính làm cái gì, Diệp Thần đi đâu còn cần hỏi cậu? Đừng tưởng rằng anh Diệp Cẩn không ở, cậu liền ra vẻ.” Nói xong, im lặng đánh giá Hứa Kham, âm thanh lạnh lùng nói: “Năm đó anh Diệp Cẩn là lo lắng cho Diệp Thần không có bạn chơi cùng, một mình sẽ buồn chán, mới đem cậu đi vào khu Bố Cát, nói dễ nghe thì cậu là con nuôi của Diệp Gia, khó nghe chính là cậu con mẹ nó chỉ là người hầu của Diệp Thần, tỏ vẻ con khỉ.”

“…”

Hứa Kham tức đến toàn thân phát run, một chữ đều không phản bác được.

Lúc trước, Diệp Cẩn đưa hắn đến Diệp gia, cũng có nói qua, bảo hắn đi theo bên người Diệp Thần, chiếu cố Diệp Thần. Sau khi mấy năm đi qua, Diệp Cẩn tuy không nói ra, Hứa Kham cũng biết bản thân đã đem chuyện này giấu kỹ, ngoài trừ Diệp Cẩn, không có người thứ ba biết chuyện năm đó.

Nhưng giờ phút này lại bị Tống Tiểu Ngọc công khai nói rõ. Mặt Hứa Kham nhất thời trầm xuống. Diệp Cẩn che chở Diệp Thần tới trận trong xương, chuyện gì cũng không cho Diệp Thần tiếp xúc, Hứa Kham luôn ảo tưởng, chỉ cần hắn đủ vĩ đại, Diệp Cẩn một ngày nào đó sẽ phát hiện hắn rất tốt. Nhưng hắn lại thấy Diệp Thần trừ bỏ khuôn mặt ra thì không có gì tốt, Diệp thần như vậy thì dựa vào cái gì lại được Diệp Cẩn toàn tâm toàn ý yêu thương, Diệp Thần căn bản là không xứng có được tình yêu đó.

Vì thế, hắn không tiếc mà đem mọi việc làm cho tốt nhất, nhưng cho dù là như vậy, Diệp Cẩn cũng không hề để ý hắn thêm chút nào. Chỉ sợ cho dù hắn cởi sạch nằm ở trên giường Diệp Cẩn, anh cũng không cúi đầu nhìn hắn một cái. Trực tiếp bọc chăn quăng hắn ra ngoài, vô cùng nhục nhã.

Diện mạo ghen ghét, làm cho Hứa Kham quyết định giành ra tay trước, hắn vừa sủng Diệp Thần, vừa ở khu Bố Cát tung lời đòn, nói Diệp Thần kiêu căng đáng ghét, cái gì cũng tệ. Lần đó, chính là hắn tiết lộ tung tích của Diệp Thần, sai những người trước đó bắt đi cậu, khu Bố Cát có không ít người thèm muốn nhan sắc của Diệp Thần.

Lại không lường trước được, Diệp Thần phúc lớn mạng lớn, ngoại trừ bị thương nhẹ thì ngay cả da cũng chưa bị trầy.

“Tống Tiểu Ngọc anh có ý gì?” Tiếu Nam che chở cho Hứa Kham, phòng bị nhìn chằm chằm Tống Tiểu Ngọc giận dữ, chân theo phản xạ mà cong lại, giống như lúc nào cũng có thể phản kích, nhưng ngại với thân phận của Tống Tiểu Ngọc mà vẫn chưa có hành động.

Hứa Kham được Tiếu Nam bảo vệ sau người, lộ ra khuôn mặt dữ tợn tràn đầy sát ý, chưa bao giờ bị người ta vũ nhục như vậy. Mặc kệ trong lòng hắn oán hận nhưng trên thực tế lại không thể làm gì, ngay cả cãi lại cũng không được. Nghẹn một hơi ở trong ngực, chuyển lên khuôn mắt, trong nhát mặt Hứa Kham liền trưng ra khuôn mặt đỏ bừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện