“Diệp Cẩn, bên này, mau lên.” Đường Bưu quát lớn một tiếng, đứng ở bên trong bức tường thứ ba, giơ súng sinh hóa trong tay lên, bắn vào đám tang thi đang chạy theo sau lưng đám người Diệp Cẩn, sinh năng không thể so với những viên đạn bình thường, trong sinh năng có tăng thêm không ít thứ có hại đối với tang thi, một khi bắn vào trong cơ thể tang thi thì sẽ ăn mòn thân thể của chúng.

“Là Đường Bưu, mọi người nhanh lên.” Diệp Cẩn nói.

Ý thức của Diệp Thần hóa thành lưới, trực tiếp nâng đám người Phan Khởi đang bị thương lên, nhanh chóng chạy đến chỗ Đường Bưu đang trốn, nhận thấy được đàn tang thi rậm rạp, da đầu hắn cũng run lên, may mắn là động tác của bọn họ nhanh.

“Rống rống…”

Tiếng kêu liên tiếp vang lên, mang theo mùi máu tươi nồng đậm, ngay cả gió cũng đều mang theo hương vị tử vong, có thể nghĩ, đám phía dưới đang phẫn nộ cỡ nào. Sau khi bọn chúng không thể đuổi kịp đám người Diệp Thần thì quay lại chém giết lẫn nhau.

Tuy rằng là đám tang thi đã buông tha, nhưng mà trí thi cùng chủng loại biến dị vẫn như trước đuổi theo không tha, thân ảnh nhanh chóng đuổi theo sát. Thấy thế, Đường Bưu vội vàng bắn ra đạn tín hiệu, Hạ Lưu bên trong vừa thấy liền lập tức khởi động thiết bị phản sát trên tường, để đuối trí thi và chủng loại biến dị đi chỗ khác.

“Trời ạ! Thật là điên cuồng.” Tư Tu Ngạn nghĩ mà sợ, cả người dựa vào Tống Tiểu Ngọc, ngay cả động cũng lười. Vừa rồi thiếu chút nữa bị một con chủng loại biến dị đuổi theo, cũng may Tống Tiểu Ngọc đúng lúc hóa giải, bằng không hậu quá khó mà nói được.

“Vừa rồi, cảm ơn!” Phan Khởi nói với Diệp Thần, lau mồ hôi không hề tồn tại, lòng còn hơi sợ hãi. Chủng loại biến dị đuổi giết bọn họ phần lớn đã mất đi lý trí. Chủng loại biến dị là từ tang thi biến thành, sau khi tiến hóa thành công mới khôi phục trí nhớ, vì cái gì mà chủng loại biến dị này lại đánh mất lý trí? Phan Khởi không dám nghĩ nữa.

“Không cần.” Diệp Thần lắc đầu, tìm nơi sạch sẽ ngồi xuống, dị năng dùng hết rồi, có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi mới nhìn Đường Bưu, nói: “Đường Bưu, sao anh lại ở đây? Gần huyện Uy Hưng sao lại có nhiều tang thi tụ tập như thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Sau khi thất lạc mọi người ở huyện An Bình xong, tôi cùng Hạ Lưu được người cứu về Bắc Bình, theo Long tiên sinh. Giang Nan đã bị liên minh chủng loại biến dị và người Địa Ngục liêm thủ chiếm giữ, mấy căn cứ nhỏ đều bị công hãm, huyện Uy Hưng một tuần trước bị công hãm, Bắc Bình phái Long tiên sinh đến đây canh giữ, tôi cùng Hạ Lưu đều ở đây.” Đường Bưu chậm rãi giải thích, nhân tiện nói rõ bố cục ở Bắc Bình.

“Trần Khuê cùng Liễu gia thông đồng?” Diệp Thần nhíu mày, nhìn Đường Bưu.

Đường Bưu gật đầu nói: “Đúng vậy, chuyện này tôi cũng mới biết từ sau khi đến Bắc Bình, nếu không có Long tiên sinh, tôi cùng Hạ Lưu sẽ không thể sống đến hiện tại. Hắn tựa hồ cũng biết chuyện đã phát sinh ở huyện An Bình!”

Diệp Thần hé miệng, ở mạt thế thức tỉnh các loại dị năng, Trần Khuê có biết chuyện phát sinh ở huyện An Bình cũng là chuyện không có gì kỳ quái. Nhưng mà không hề nghĩ đến Trần Khuê lại có thể cấu kết cùng Liễu gia, Liễu gia tuy là nhân tài mới xuất hiện, thực lực tuy kém với mấy người trong quân đội nhưng cũng không phải dễ chọc. Không nghĩ đến bản thân còn chưa bước vào Bắc Bình thì đã có người nhớ thương mình rồi, cảm giác này thật là vi diệu.

“Biết thì có thể làm gì? Bắc Bình giống như là vũng nước đục rối loạn, ai cũng không muốn tại thời điểm mấu chốt này mà động thủ.” Tư Tu Ngạn thản nhiên nói, cho dù muốn động thủ cũng không phải hiện tại.

“Vì sao?” Đường Bưu hỏi.

Diệp Cẩn nói: “Đả thảo kinh xà, tình thế trước mắt bọn họ đã không thể nắm trong tay được nữa, vì một cái cớ cũng có thể gây ra động tĩnh lớn, tất cả mọi người đều đang đợi, chờ thời cơ để bố trí cục diện.”

Nghỉ ngơi một hồi, dị năng của mọi người dần dần khôi phục, Đường Bưu dẫn bọn họ đi vào bên trong huyện Uy Hưng, nơi này ai cũng không biết khi nào sẽ gặp phải tang thi hay là bị trí thi đánh lén, vẫn phải nhanh rời đi trước thì an toàn hơn.

“Đường Bưu, huyện Uy Hưng có bao nhiêu dị năng giả?” Lúc đi vào bên trong huyện Uy Hưng, Diệp Thần nhìn Đường Bưu hỏi, đàn tang thi rậm rạp bên ngoài kia làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy da đầu run lên, xem ra chúng nó đang muốn vây thành. Tuy rằng còn chưa xác định có chủng loại biến dị cao cấp chỉ huy phía sau hay không, nhưng sau lưng trí thi khẳng định có người đang trù tính.

“Tầm ba trăm, đều là người của Long tiên sinh. Hai ngày trước Long tiên sinh đã đem tình hình ở huyện Uy Hưng báo cho Bắc Bình, nhưng ngay cả cái rắm cũng không có, đều là người vì chút tư lợi, phỏng chừng là muốn hy sinh Long tiên sinh. Cũng không nghĩ lại, một khi huyện Uy Hưng thất thủ thì Bắc Bình sau lưng sao có thể yên ổn?” Đường Bưu hừ lạnh nói, sắc mặt xanh mét.

Nghe xong lời Đường Bưu nói Diệp Thần mím môi, Bắc Bình sợ là đã có nhiễu loạn không nhỏ, những người của liên minh tuy rằng cũng vì tư lợi nhưng cũng không phải người không lấy đại cục làm trọng.

Nhìn thoáng qua Diệp Cẩn, y nghiêm túc gật đầu, Diệp Thần hiểu rõ, Bắc Bình sợ là đã xảy ra chuyện, nhưng cũng không phải là chuyện nhỏ. Tự thân khó bảo toàn, đương nhiên cũng không thể bận tâm đến sự tồn vong ở huyện Uy Hưng.

Mọi người đi theo Đường Bưu vào trong, Long Tường Thiên cùng Mộc Văn Ngạn đều đang bận, Diệp Thần chào hỏi cùng những người khác, Đường Bưu mang theo bọn họ đi tìm phòng, một đường chạy trốn, thật vất vả mới có nơi an ổn, mọi người cũng không còn tâm tư thương nghị việc chính, tùy tiện ăn chút gì đó rồi đi ra.

“Rốt cục cũng có cơ hội tắm nước ấm!” Diệp Thần cảm thán, lúc này cũng không để ý đến Diệp Cẩn đang ở trong phòng, cầm áo sơ mi liền đi vào phòng tắm, phòng ở sau mạt thế, đơn giản lại thực dụng, chỉ tầm ba mươi thước vuông, hai cái giường, hai cái tủ, một cái phòng tắm. Phòng tắm dùng kính thủy tinh mờ ngăn cách, đứng ở bên ngoài luôn có thể nhìn thấy rõ hình ảnh ở bên trong.

Diệp Cẩn mím môi, nhìn thân ảnh trong phòng tắm, đôi mắt bất giác nhiễm lên màu đỏ yêu dị, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, “Tiểu Thần, động tác hào phóng như vậy, ân! Có phải trách anh thời gian này đã không chiếu cố tốt cho em?”

Vừa dứt lời, Diệp Thần còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Cẩn đã đi vào trong phòng tắm, thần hình gầy gò trần trụi chế trụ Diệp Thần, cúi đầu mạnh mẽ ngậm môi của cậu, cứng rắn cắn cậu, đôi mắt phiếm hồng lộ ra dục vọng chiếm đoạt.

Diệp Thần bị cắt đến hoang mang, miệng mở ra còn chưa kịp phát ra âm thanh gì thì đã bị ngăn chặn, Diệp Cẩn khẽ híp mắt, sung sướng bắt đầu công thành chiếm đất, đầu lưỡi ở trong miệng đối phương quấy phá, trong lòng chính là thiên hạ mình chờ hơn hai mươi năm, đoạn thời gian trước thật vất vả mới được ăn mặn, lại ngại hoàn cảnh xung quanh nên chỉ có thể kiềm chế, Diệp Thần trước mắt bị chính mình đặt ở trên tường, chấp niệm bị kiềm nén nháy mắt như hồng thủy tràn ra.

Phía dưới, hai tay cũng không rãnh rỗi, nhanh chóng tập kích sau lưng Diệp Thần, chen thân giữa hai chân của cậu mà ma xát. Hô hấp thô suyễn nóng tực phun lên trên mặt Diệp Thần, tiện đà đi xuống, chạm vào cổ, xương quai xanh, cuối cùng khẽ cắn lên hai điểm mê người.

“Nhẹ chút.” Diệp Thần ăn đau nhịn không được lên tiếng, bản thân cũng là nam nhân, trong khoảng thời gian này tinh thần vẫn luôn buộc chặt, thật vất vả mới thả lỏng, cậu cũng không muốn kiềm nén nữa, phối hợp với động tác của Diệp Cẩn, cảm thụ được hơi thở nồng đậm nam tính của Diệp Cẩn, bản năng muốn có được nhiều hơn.

Động tác của Diệp Cẩn cũng không ôn nhu, thậm chí có thể nói là thô bạo, làm cho Diệp Thần cảm thấy đau đơn. Nhưng mà, loại đau đớn này lại làm cho Diệp Thần cảm thấy kích thích, cậu vốn là một nam nhân, không cần cái gì ôn nhu, cậu khát vọng sự chinh phục, cho dù ở dưới cũng như trước không đổi được ý niệm chinh phục trong đầu.

Nghe tiếng thở dốc của Diệp Thần, lý trí của Diệp Cẩn nháy mắt biến mất, tay tiến vào phía sau của Diệp Thần, nương theo nước ấm mà đi vào, từng chút từng chút…

“Tiến vào.” Bất mãn Diệp Cẩn quá chậm, Diệp Thần trực tiếp mở miệng.

Diệp Cẩn ngẩng đầu cắn môi Diệp Thần, côn th*t tím đen hơi đã cứng lên trực tiếp đi vào, khuôn mặt dữ tợn nháy mắt trở thành sung sướng, hai tay đỡ lấy Diệp Thần, đem cậu đặt ở trên tường, trực tiếp xâm nhập.

“Ân…” Diệp Thần kêu lên một tiếng đau đớn, dán vào trên tường cảm thụ sự va chạm mãnh liệt, côn th*t cứng như sắt kia mỗi lần đều đỉnh đến chỗ sâu nhất, Diệp Thần không phải người kiềm chế, đương nhiên cũng không có thói quen kiềm chế. Bên cạnh Phan Khởi đang cẩn thận nâng Trác Dư dậy, dùng khăn mặt cẩn thận lau lau một lần, bên tai truyền đến tiếng nam nhân thở dốc rõ ràng, nhất thời không biết nói gì. Hắn thật sự ngu mà, chọn phòng nào không chọn lại chọn đúng phòng này.

Bên trái là Tư Tu Ngạn và Tống Tiểu Ngọc bận rộn liên tục, bên phải là Diệp Cẩn và Diệp Thần đang thân thiết, còn hắn thì nhìn được mà ăn không được, thương thế trên người Trác Dư quá nặng, lâm vào hôn mê, hắn cho dù có tâm tư gì thì cũng không thể làm, trừ phi hắn muốn gian thi, đến cuối cùng thật sự là khó nhịn, Phan Khởi đành phải tay làm hàm nhai, tự lấy tay phải để an ủi chính mình.

Cứ thế bận rộn cả đêm, cho đến hừng đông hôm sau thì phòng hai bên mới im lặng. Phan Khởi mở to đôi mắt đen thui, ngáp một cái mới mở cửa đi ra ngoài, gặp phải Đường Bưu.

“Như thế nào, không nghỉ ngơi tốt?” Đường Bưu kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ do thương thế của Trác Dư nặng hơn?”

Không thể trách Đường Bưu tò mò, đám người Phan Khởi chính là chủng loại biến dị, Đường Bưu tuy rằng là dị năng giả, lại chưa chân chính gặp qua chủng loại biến dị. Trước mắt vất vả lắm mới gặp được chủng loại biến dị không cần động thủ, đương nhiên cũng có chút hiếu kỳ.

Nhìn sự hiếu kỳ không hề che giấu ở trong mắt Đường Bưu, Phan Khởi nhịn không được mà xem thường, tức giận nói: “Tối hôm qua Diệp Cẩn cùng Tư Tu Ngạn gây sức ép cả đêm, sớm biết thế đã không chọn phòng này rồi.”

Nghe xong lời Phan Khởi nói, Đường Bưu ngạc nhiên, lập tức hiểu rõ, xấu hổ nở nụ cười, cao giọng nói: “Diệp Cẩn, Long tiên sinh cho mời. Bắc Bình đã truyền đến tin tức, mọi người động tác nhanh lên.”

Nói xong mới quay qua… nhìn Phan Khởi, nói: “Anh muốn ăn gì trước hay không? Đúng rồi, chủng loại biến dị ăn gì?”

Phan Khởi nhếch miệng, nói: “Yên tâm, không ăn người. Tùy tiện ăn thịt dị thú gì đó là được!”

“Ha ha… vậy là được rồi!” Đường Bưu cười gượng hai tiếng, biết ngày hôm qua có chủng loại biến dị theo Đường Bưu trở về nên hôm nay tất cả dị năng giả ở trong căn cứ luôn sẵn sàng đón địch, lo sợ bị chủng loại biến dị đánh lén. Bộ dáng đề phòng như thế, Đường Bưu liền đau răng, vì thế mới có một màn vừa rồi.

Nghe tiếng Đường Bưu cười gượng, Phan Khởi đen mặt, đồng tử ửng đỏ âm trầm nhìn chằm chằm Đường Bưu, vươn đầu lưỡi liếm môi, nói: “Nhưng mà, nếu có thịt người để ăn thì chúng ta cũng không để ý. Như thế nào, anh tính mời tôi ăn thịt người ư?”

“Ách… Không có, tuyệt đối không có.” Đường Bưu nhanh chóng lắc đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán. Chủng loại biến dị quả nhiên tâm tình bất định, rõ ràng một giây trước còn vui vẻ ra mặt, giây tiếp theo đã nhìn mình như đồ ăn, ai! Phải tìm Hạ Lưu để an ủi tâm linh bị tổn thương của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện