Song, trong họa cũng còn có phúc, những con người còn sống xót đều bạo phát dị năng. Người mang theo dị năng được gọi là dị năng giả, và dị năng của mỗi người thì có thể giống hoặc khác nhau, chia theo ngũ hành: Kim, Mộc, Hỏa , Thủy, Thổ là chính. Bên cạnh đó, cũng tồn tại các loại năng lực dị năng khác như: tốc độ, trí nhớ, tàng hình, điều khiển vật chết.... mà cái đặc biệt nhất, cũng chính là thứ không thể thiếu trong mạt thế- dị năng không gian.
Đời trước, khi chưa có mạt thế, Diệp Ngạo Ngôn là trẻ mồ côi, từ nhỏ không biết ba mình là ai, mẹ thì mất sớm, nhưng hắn không hề cô đơn, bởi vì hắn còn có một em trai kém hắn hai tuổi, lại có hai người bạn thân chí cốt sống cùng nhau từ nhỏ trong cô nhi viện, tuy gia đình không trọn vẹn nhưng về mặt tinh thần hắn không hề cảm giác tự ti cùng mất mát. Hắn còn được đi học đàng hoàng và năm 25 tuổi, hắn nhờ vào trí tuệ và năng lực của bản thân đã trở thành người đầu tiên trong lịch sử của công ty, leo lên chức trưởng bộ phận nhân sự của tập đoàn D.A- Tập đoàn thương mại lớn nhất thành phố S.
Diệo Ngạo Ngôn có người thân yêu, có sự nghiệp thành công, lại đang trong quá trình phát triển đi lên, mọi thứ của hắn đều tốt đẹp. Cuộc sống của hắn có lẽ cũng sẽ tốt đẹp như thế cho đến cuối đời, nếu như... chỉ là nếu như... hắn không phạm phải sai lầm.
Ba hắn, Diệp Mân- chủ tịch tập đoàn Diệp thị, trước mạt thế ba tháng xuất hiện, muốn nhận lại hắn và em trai hắn, ông cũng muốn hai anh em trở về ngôi nhà hiện tại của ông để sống. Do dự thì do dự, nhưng rồi hắn cũng đồng ý, vì sâu trong thâm tâm hắn biết mình cũng khát cầu một mái ấm gia đình thật sự, còn có, em trai hắn- Diệp Ngạo Phi.
Nhưng nếu lúc đó, hắn biết đi theo Diệp Mân sẽ gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng không thể vãn hồi, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Hắn không nghĩ mình là người đồng tính luyến ái, cũng không nghĩ mình lại sẽ rơi vào tình yêu cấm kị, nhưng tất cả cũng diễn ra khi hắn gặp Diệp Thế Minh, người đàn ông mang nửa dòng máu giống hắn, người đàn ông mà hắn phải gọi là anh.
Hắn gặp Diệp Thế Minh ... trong tim bỗng chốc có gì đó chiếu rọi sáng tỏ, hắn biết ngay từ ánh nhìn đầu tiên.. hắn đã thích người đàn ông này.
Hắn càng nhìn sẽ càng thích Diệp Thế Minh...
Mà cứ nhìn mãi, loại rất thích ấy từ từ, tự khi nào đã hóa thành loại tình yêu điên cuồng...
Hắn cố chấp yêu Diệp Thế Minh..
Mặc cho, Diệp Thế Minh khinh bỉ, chán ghét , hắn cũng không thể buông tay.
Ngay cả khi, Diệp Thế Minh đưa ra yêu cầu muốn hắn cắt đứt tình bạn hai mươi mấy năm với hai người bạn chí cốt.... khiến em trai oán hận, hắn vẫn cười chấp nhận, không hận không oán.
Tình yêu của hắn, yếu ớt mà nặng nề.. mà hắn vẫn sống trong hạnh phúc bất chợt do Diệp Thế Minh ban tặng đó.
Rồi ngày mạt thế giáng xuống...
Ngày thứ nhất, em hắn, Diệp Ngạo Phi biến mất, hắn không đi tìm... hắn trăm lo nhưng không nói.
Ngày thứ hai, hắn thức tỉnh dị năng hệ hỏa.
Hắn vui nhưng không tỏ, bởi y buồn khi chưa có.
Ngày thứ năm, Diệp Thế Minh thức tỉnh dị năng hệ lôi. Hắn rốt cuộc mĩm cười an tâm.
Hắn đi theo Diệp Thế Minh sống trong mạt thế, mặc dù không thể sáng vai, nhưng vẫn được đi theo sau lưng y, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện.
Ngày thứ 12, hắn trọng thương khi giúp Diệp Thiên Minh cứu một cô gái. Mà y đến nhìn cũng không nhìn hắn sống chết ra sao, ánh mắt y thủy chung đặt trên người cô gái mỹ lệ kia, hắn biết kể từ giây phút đó, đến cả tư cách yêu y hắn cũng không còn.
Ngày qua ngày, sợ y gặp hiểm, hắn bán mạng chém giết tang thi, truy tìm vật tư chỉ mong y được an nhàn sung túc. Hắn mệt nhưng không than.
Ngày thứ 30, hắn giúp y tìm thuốc cứu người y yêu, vết thương chồng chất, rốt cuộc y cũng liếc nhìn hắn. Hắn hèn mọn mãn nguyện.
Ngày qua ngày, mang theo vết thương, hắn chiến đấu thì tiên phong, hết nhiệm vụ lại lặng lẽ nhìn đôi trai gái sánh vai phía trước. Tâm đau nhưng không oán.
Ngày thứ 43, hai người bạn từ nhỏ của hắn gặp nạn, hắn trọng thương chưa khỏi, hạ mình cầu xin y cứu giúp, y hờ hững không nhìn một cái đã xoay lưng bỏ đi, hắn lặng người, cắn nát môi, nhìn tang thi cắt xé thi thể hai người anh em. Lần đầu tiên, hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác tuyệt vọng khi yêu y.
Ngày thứ 81, Diệp Thế Minh lập được một tổ đội 15 người. Bọn họ tổng thể 17 người tiếp tục chém giết tang thi thu thập vật tư, duy trì sự sống. Hắn muốn buông lại không nỡ.
Ngày thứ 96, người tình của y gặp nạn, mà hắn bị người vu oan gài bẫy, y lãnh tiết hạ thủ với hắn. Lần này, hắn ôm ngực mờ mịt nhìn trời cao, hắn rốt cuộc chạm đến mấu chốt.
Thật ra, y có phải " bầu trời" kia...
Ngày thứ...
Ngày thứ...
Cho đến ngày thứ 128, chứng kiến em trai chết dưới tay Diệp Thế Minh. Hắn rốt cuộc hiểu, hắn sai, ngay từ đầu... hắn đã SAI...
Tròn 4 tháng lẽ 8 ngày 12 giờ 5 phút 7 giây, Diệp Ngạo Ngôn cuối cùng dứt hơi tàn.
......
Linh hồn thoát xác, không tan biến cũng không về địa phủ. Không thể chạm nhưng lại nhìn thấu tất cả.
Diệp Ngạo Ngôn trở thành linh hồn chọn 100 ngày thì trùng sinh sống lại..
100 ngày này, Diệp Ngạo Ngôn như hiểu rõ, như được thanh tẩy, mọi thứ bất chợt đơn giản hơn hắn vẫn nghĩ.. hắn mĩm cười nhìn về phía trước... nơi đó hóa ra là như thế.. hóa ra... đó mới là " bầu trời" là thiên hạ của riêng hắn.
Một giọt lệ tựa trăm ngàn châu sa..
"Tách"
Trước khi chìm vào bóng tối, Diệp Ngôn Ngạo chỉ biết, hắn khóc.
Diệp Ngạo Ngôn cảm thấy trái tim đập mạnh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, cảm xúc phức tạp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hắn chỉ biết lặng người, ngồi trên giường, cố ổn định cảm xúc và nhìn nhận vấn đề.
Chuyện đang xảy ra hết sức kì lạ? Không, phải nói chính xác là quá thần kì.
Hắn đã chết.. hắn vốn là người đã chết.. hơn nữa, còn tồn tại dưới dạng linh hồn trọn vẹn 100 ngày.
Nhưng cảm giác được sống hiện ra sờ sờ trước mặt, hắn không thể không tin, mình được sống lại.
Hai mươi phút trước, hắn từ trong đau đớn tỉnh dậy, phát hiện bản thân cư nhiêncos thân thể, có trái tim đang đập vang dội lồng ngực, hơn nữa xúc cảm cơ thể chạm vào đồ vật càng rõ ràng. Hắn biết, bản thân được một lực lượng nào đó đưa về quá khứ rồi, hay nói cách khác hắn được trùng sinh.
Suy nghĩ cặn kẽ, có lẽ, do kiếp trước chính mình gây ra nhiều sai lầm nghiêm trọng, hại đến nhiều người phải chết, cho nên ông trời mới cho hắn cơ hội để chuộc tội.
Mặc dù, kiếp trước với kiếp này vốn không liên quan, mặc dù, những sai lầm kia hắn không thể trả cho những người thuộc về kiếp trước, nhưng kiếp này, hắn tuyệt đối không phụ lòng bọn họ. Hắn sẽ dùng cả mạng sống để đảm bảo bọn họ bình an.
Bình an? Phải rồi! Hắn cư nhiên vui mừng đến quên đi mạt thế.
Bây giờ là ngày nào?
Diệp Ngạo Ngôn hốt hoảng rời giường, hắn đến trên bàn lấy điện thoại, mở màn hình lên đập vào mắt hắn là ngày 15 tháng 11 năm 22xx.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn an tâm hơn phần nào vì bây giờ cách mạt thế còn hơn 3 tháng.
A!
Hơn 3 tháng, cư nhiên là hơn mức 3 tháng.. vậy không phải tất cả còn chưa có bắt đầu, hết thảy là chưa...
Diệp Ngạo Ngôn nắm chặt điẹn thoại trong tay, vui sướng đến mức phát khóc.
"Cốc.. cốc, anh chúng ta đi thôi"
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, sau đó là tiếng một thanh niên gọi hắn.
A Phi?
Phải rồi, hôm nay là ngày A Phi, em trai hắn chính thức được nhận vào làm tại tập đoàn D.A, cũng là nơi hắn làm việc.
A Phi, em trai của hắn, người mà hắn nợ nhiều nhất, cũng chính hắn trực tiếp hại A Phi bị giết ở kiếp trước.
Diệp Ngạo Ngôn cảm thấy sợ hãi, hắn không dám đối diện với A Phi, dẫu là hiện tại cái gì cũng chưa xảy ra.
Diệp Ngạo Phi thấy trong có tiếng trả lời, lần nữa gọi:"Anh hai, đã sắp trễ giờ"
Diệp Ngạo Ngôn bị tiếng gọi đưa về thực tại.
Hắn theo bản năng đáp:" Được, anh ra ngay"
"Vâng"
Nghe bên ngoài tiếng bước chân rời đi. Diệp Ngạo Ngôn mới bình tĩnh lại. Hắn không cần sợ hãi, hắn cần phải mạnh mẽ đối mặt, có như vậy tương lai hắn mới có thể bảo vệ người hắn quý trọng.
Khi Diệp Ngạo Ngôn ra ngoài, đã thấy Diệp Ngạo Phi âu phục chỉnh tề đứng cạnh xe đi làm của hắn.
Ngạo Phi, vẫn tuấn tú nho nhã như vậy. Chỉ tiếc chính hắn lại... ngăn cản đau xót trong lòng. Diệp Ngạo Ngôn tươi cười nhìn em trai đang tỏ ra hồi hộp nhìn mà nhìn về phía hắn kia.
" A Phi, không cần lo lắng, cứ tự tin vào bản thân là được, đến đó dần dần sẽ quen thôi" dù sao cũng chỉ ở đó làm hơn 3 tháng, mạt thế đến cũng không có đi làm, tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn không có nói ra.
"Anh, em biết rồi, nhanh đi thôi" Diệp Ngạo Phi mở cửa xe thúc dục. Ngồi vào ghế vừa thắt dây an toàn vừa cảm thán:"Anh còn nói em, không phải 3 năm trước anh cũng giống em bây giờ còn gì?"
Diệp Ngạo Ngôn nghe em trai nói, cũng chỉ cười nhẹ cho qua. Đúng là ngày trước, hắn còn lo lắng hơn cả A Phi, hiện tại A Phi như vậy cũng xem là đã rất giỏi rồi. Phải biết, nếu không có mạt thế, tập đoàn D.A chính là hưng thịnh cứ thế đi lên, hiện tại đã đứng đầu thàng phố S, là tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn của nước Y, biết đâu trừng sau đó còn cả nước ngoài, chỉ tiếc, đều phải dừng lại ở thời điểm 3 tháng lẽ mấy ngày sau.
Cùng A Phi trò chuyện, giúp Diệp Ngạo Ngôn rõ ràng hơn chuyện cũ. Thời gian này, Đinh Kha Vũ và Hứa Xuyên- hai người bạn tốt của hắn đang đi sang thành phố Z, mà hắn nhớ là hai người đi cùng người bạn nào đó, nghiên cứu mô hình diazen hóa, để hoàn thành công trình thí nghiệm giao cho công ty nơi họ làm việc.
Hai anh em vừa nói vừa cười, không khí ấm áp này khiến Diệp Ngạo Ngôn vừa mừng vừa chua xót. Bọn họ bốn người vốn nên được an ổn sống cùng nhau mới phải.
Nếu như ba hắn không xuất hiện.
Xiết chặt tay lái xe, Diệp Ngạo Ngôn suy tính đến 7 ngày tới.
7 ngày nữa, mọi chuyện sẽ không được phép đi theo vết xe đỗ kiếp trước.
Diệp Ngạo Ngôn âm thầm thề.
.....
Chiếc xe Luxus của Diệp Ngạo Ngôn chầm rãi dừng lại trước cửa công ty D.A.
Hắn giao xe cho bảo vệ rồi cùng Diệp Ngạo Phi đi vào trong.
" A Phi, cố gắng lên, trưa nay anh chờ em ở đây"
Đến hành lang rẻ làm hai lối, Diệp Ngạo Ngôn vỗ tay Diệp Ngạo Phi nói.
Diệp Ngạo Phi cười gật đầu:" Anh hai đi làm đi, tạm biệt" nói xong thì đi về phía bộ phận kế toán.
Đợi khi không còn thấy A Phi, Diệp Ngôn Ngạo xoay người đi thực hiện kế hoạch chuẩn bị cho mạt thế.
Mạt thế giáng xuống, hắn cần phải chuẩn bị chu toàn mọi mặt thì mới mong bảo vệ mình cùng những người hắn cần phải bảo vệ.
" Chờ chút, trưởng phòng Diệp"
Diệp Ngạo Ngôn đang đi thì có người gọi lại, nhìn tới hóa ra là Tô Vân, thư xí của giám đốc bộ phận hành chính.
Theo phép lịch sự xưa nay, Diệp Ngạo Ngôn mỉm cười nhìn Tô Vân:"Thư kí Tô xin chào, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Vân nhìn thấy Diệp Ngạo Ngôn cười liền có chút thất thần. Diệp Ngạo Ngôn ngoại hình sẵn có tuấn mỹ, lại nho nhã lịch thiệp, đối đãi với mọi người luôn một bộ dạng tươi cười ôn hòa, mà Tô Vân lại thầm ái mộ hắn, cho nên thấy hắn tười liền đỏ mặt si ngốc nhìn.
Diệp Ngạo Ngôn biết như không biết, lần nữa lên tiếng:"Thư kí Tô"
Tô Vân bị gọi tỉnh, liền xấu hổ ho nhẹ gỡ rối, rồi cười nói:"À, là vậy, vừa rồi giám đốc Ân nhờ tôi giao tập hồ sơ này cho anh, mong anh kiểm duyệt rồi xem xét giúp ngài ấy"
Tuy là một giám đốc, nhưng khác bộ phận thì quyền hạn vẫn hạn chế, cho nên khi muốn đưa người vào công ty, người có chức trách nhất vẫn là bộ phận nhân sự, mà điển hình là Diệp Ngạo Ngôn đây.
Diệp Ngạo Ngôn tiếp nhận tài liệu, đồng thời trong đầu như nhớ ra một chuyện quan trọng, hắn mở ngay tập hồ sơ để xác minh.
Quả nhiên, hắn không nhớ nhầm.
" Trưởng phòng Diệp, người này là bà con của giám đốc Ân, hơn nữa thành tích tốt nghiệp cũng rất tốt, am tường về máy tính, tôi nghĩ cho người này vào bộ phận thông tin cũng không sai, à phải rồi Giám đốc Ân còn nhờ tôi cảm ơn anh trước" ý tứ của Tô Vân đã rõ ràng. Chính là gợi ý ngầm muốn anh nhất định phải đưa người này vào bộ phận thông tin.
Hừ, kiếp trước cũng là những lời này, anh xem như chuyện thường tình, không chút do dự gật đầu, rồi cũng chỉ điểm qua vài chi tiết rồi cho qua.Nhưng là hiện tại...
Trong lòng lạnh lẽo, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ ôn hòa, Diệp Ngạo Ngôn ngược lại thâm ý:"Thư kí Tô yên tâm, cũng xin chuyển lời đến giám đốc Ân, Diệp mỗ nhất định sẽ theo "quy trình" mà xét"
Tô Vân thấy hắn cười nói cũng không thấy gì lạ. Liền gật đầu chào hỏi vài câu rồi rời đi.
Nhìn Tô Vân khuất bóng, Diệp Ngạo Ngôn cười khinh bỉ lướt qua tấm hình người trên hồ sơ. Dẫu rất muốn cho tập hồ sơ này hạ cánh trong sọt rác, nhưng hắn lại có cái chủ ý hay hơn nhiều, không phải công việc chuẩn bị cho mạt thế cần rất nhiều tiền sao? Hiện tại có chỗ kiếm tiền, hắn không ngốc mà bỏ qua.
Cả ngày hôm đó, Diệp Ngạo Ngôn nhờ vào địa vị hiện tại, đi đông đi tây vay mượn tất cả vốn luyến có thể có để thu gom vật tư. H
Điều quan trọng là hắn không có dị năng không gian cho nên, bên cạnh thu mua vật tư, hắn còn phải nghiên cứu địa điểm cất daau khối lượng lớn vật tư thu mua được.
Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, lần này hắn nhất định phải chu toàn cho mạt thế. Như vậy mới không uổng phí việc hắn được sống lại, còn biết trước nhiều chuyện trong tương lai.
Đời trước, khi chưa có mạt thế, Diệp Ngạo Ngôn là trẻ mồ côi, từ nhỏ không biết ba mình là ai, mẹ thì mất sớm, nhưng hắn không hề cô đơn, bởi vì hắn còn có một em trai kém hắn hai tuổi, lại có hai người bạn thân chí cốt sống cùng nhau từ nhỏ trong cô nhi viện, tuy gia đình không trọn vẹn nhưng về mặt tinh thần hắn không hề cảm giác tự ti cùng mất mát. Hắn còn được đi học đàng hoàng và năm 25 tuổi, hắn nhờ vào trí tuệ và năng lực của bản thân đã trở thành người đầu tiên trong lịch sử của công ty, leo lên chức trưởng bộ phận nhân sự của tập đoàn D.A- Tập đoàn thương mại lớn nhất thành phố S.
Diệo Ngạo Ngôn có người thân yêu, có sự nghiệp thành công, lại đang trong quá trình phát triển đi lên, mọi thứ của hắn đều tốt đẹp. Cuộc sống của hắn có lẽ cũng sẽ tốt đẹp như thế cho đến cuối đời, nếu như... chỉ là nếu như... hắn không phạm phải sai lầm.
Ba hắn, Diệp Mân- chủ tịch tập đoàn Diệp thị, trước mạt thế ba tháng xuất hiện, muốn nhận lại hắn và em trai hắn, ông cũng muốn hai anh em trở về ngôi nhà hiện tại của ông để sống. Do dự thì do dự, nhưng rồi hắn cũng đồng ý, vì sâu trong thâm tâm hắn biết mình cũng khát cầu một mái ấm gia đình thật sự, còn có, em trai hắn- Diệp Ngạo Phi.
Nhưng nếu lúc đó, hắn biết đi theo Diệp Mân sẽ gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng không thể vãn hồi, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Hắn không nghĩ mình là người đồng tính luyến ái, cũng không nghĩ mình lại sẽ rơi vào tình yêu cấm kị, nhưng tất cả cũng diễn ra khi hắn gặp Diệp Thế Minh, người đàn ông mang nửa dòng máu giống hắn, người đàn ông mà hắn phải gọi là anh.
Hắn gặp Diệp Thế Minh ... trong tim bỗng chốc có gì đó chiếu rọi sáng tỏ, hắn biết ngay từ ánh nhìn đầu tiên.. hắn đã thích người đàn ông này.
Hắn càng nhìn sẽ càng thích Diệp Thế Minh...
Mà cứ nhìn mãi, loại rất thích ấy từ từ, tự khi nào đã hóa thành loại tình yêu điên cuồng...
Hắn cố chấp yêu Diệp Thế Minh..
Mặc cho, Diệp Thế Minh khinh bỉ, chán ghét , hắn cũng không thể buông tay.
Ngay cả khi, Diệp Thế Minh đưa ra yêu cầu muốn hắn cắt đứt tình bạn hai mươi mấy năm với hai người bạn chí cốt.... khiến em trai oán hận, hắn vẫn cười chấp nhận, không hận không oán.
Tình yêu của hắn, yếu ớt mà nặng nề.. mà hắn vẫn sống trong hạnh phúc bất chợt do Diệp Thế Minh ban tặng đó.
Rồi ngày mạt thế giáng xuống...
Ngày thứ nhất, em hắn, Diệp Ngạo Phi biến mất, hắn không đi tìm... hắn trăm lo nhưng không nói.
Ngày thứ hai, hắn thức tỉnh dị năng hệ hỏa.
Hắn vui nhưng không tỏ, bởi y buồn khi chưa có.
Ngày thứ năm, Diệp Thế Minh thức tỉnh dị năng hệ lôi. Hắn rốt cuộc mĩm cười an tâm.
Hắn đi theo Diệp Thế Minh sống trong mạt thế, mặc dù không thể sáng vai, nhưng vẫn được đi theo sau lưng y, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện.
Ngày thứ 12, hắn trọng thương khi giúp Diệp Thiên Minh cứu một cô gái. Mà y đến nhìn cũng không nhìn hắn sống chết ra sao, ánh mắt y thủy chung đặt trên người cô gái mỹ lệ kia, hắn biết kể từ giây phút đó, đến cả tư cách yêu y hắn cũng không còn.
Ngày qua ngày, sợ y gặp hiểm, hắn bán mạng chém giết tang thi, truy tìm vật tư chỉ mong y được an nhàn sung túc. Hắn mệt nhưng không than.
Ngày thứ 30, hắn giúp y tìm thuốc cứu người y yêu, vết thương chồng chất, rốt cuộc y cũng liếc nhìn hắn. Hắn hèn mọn mãn nguyện.
Ngày qua ngày, mang theo vết thương, hắn chiến đấu thì tiên phong, hết nhiệm vụ lại lặng lẽ nhìn đôi trai gái sánh vai phía trước. Tâm đau nhưng không oán.
Ngày thứ 43, hai người bạn từ nhỏ của hắn gặp nạn, hắn trọng thương chưa khỏi, hạ mình cầu xin y cứu giúp, y hờ hững không nhìn một cái đã xoay lưng bỏ đi, hắn lặng người, cắn nát môi, nhìn tang thi cắt xé thi thể hai người anh em. Lần đầu tiên, hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác tuyệt vọng khi yêu y.
Ngày thứ 81, Diệp Thế Minh lập được một tổ đội 15 người. Bọn họ tổng thể 17 người tiếp tục chém giết tang thi thu thập vật tư, duy trì sự sống. Hắn muốn buông lại không nỡ.
Ngày thứ 96, người tình của y gặp nạn, mà hắn bị người vu oan gài bẫy, y lãnh tiết hạ thủ với hắn. Lần này, hắn ôm ngực mờ mịt nhìn trời cao, hắn rốt cuộc chạm đến mấu chốt.
Thật ra, y có phải " bầu trời" kia...
Ngày thứ...
Ngày thứ...
Cho đến ngày thứ 128, chứng kiến em trai chết dưới tay Diệp Thế Minh. Hắn rốt cuộc hiểu, hắn sai, ngay từ đầu... hắn đã SAI...
Tròn 4 tháng lẽ 8 ngày 12 giờ 5 phút 7 giây, Diệp Ngạo Ngôn cuối cùng dứt hơi tàn.
......
Linh hồn thoát xác, không tan biến cũng không về địa phủ. Không thể chạm nhưng lại nhìn thấu tất cả.
Diệp Ngạo Ngôn trở thành linh hồn chọn 100 ngày thì trùng sinh sống lại..
100 ngày này, Diệp Ngạo Ngôn như hiểu rõ, như được thanh tẩy, mọi thứ bất chợt đơn giản hơn hắn vẫn nghĩ.. hắn mĩm cười nhìn về phía trước... nơi đó hóa ra là như thế.. hóa ra... đó mới là " bầu trời" là thiên hạ của riêng hắn.
Một giọt lệ tựa trăm ngàn châu sa..
"Tách"
Trước khi chìm vào bóng tối, Diệp Ngôn Ngạo chỉ biết, hắn khóc.
Diệp Ngạo Ngôn cảm thấy trái tim đập mạnh như muốn bay ra khỏi lồng ngực, cảm xúc phức tạp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hắn chỉ biết lặng người, ngồi trên giường, cố ổn định cảm xúc và nhìn nhận vấn đề.
Chuyện đang xảy ra hết sức kì lạ? Không, phải nói chính xác là quá thần kì.
Hắn đã chết.. hắn vốn là người đã chết.. hơn nữa, còn tồn tại dưới dạng linh hồn trọn vẹn 100 ngày.
Nhưng cảm giác được sống hiện ra sờ sờ trước mặt, hắn không thể không tin, mình được sống lại.
Hai mươi phút trước, hắn từ trong đau đớn tỉnh dậy, phát hiện bản thân cư nhiêncos thân thể, có trái tim đang đập vang dội lồng ngực, hơn nữa xúc cảm cơ thể chạm vào đồ vật càng rõ ràng. Hắn biết, bản thân được một lực lượng nào đó đưa về quá khứ rồi, hay nói cách khác hắn được trùng sinh.
Suy nghĩ cặn kẽ, có lẽ, do kiếp trước chính mình gây ra nhiều sai lầm nghiêm trọng, hại đến nhiều người phải chết, cho nên ông trời mới cho hắn cơ hội để chuộc tội.
Mặc dù, kiếp trước với kiếp này vốn không liên quan, mặc dù, những sai lầm kia hắn không thể trả cho những người thuộc về kiếp trước, nhưng kiếp này, hắn tuyệt đối không phụ lòng bọn họ. Hắn sẽ dùng cả mạng sống để đảm bảo bọn họ bình an.
Bình an? Phải rồi! Hắn cư nhiên vui mừng đến quên đi mạt thế.
Bây giờ là ngày nào?
Diệp Ngạo Ngôn hốt hoảng rời giường, hắn đến trên bàn lấy điện thoại, mở màn hình lên đập vào mắt hắn là ngày 15 tháng 11 năm 22xx.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn an tâm hơn phần nào vì bây giờ cách mạt thế còn hơn 3 tháng.
A!
Hơn 3 tháng, cư nhiên là hơn mức 3 tháng.. vậy không phải tất cả còn chưa có bắt đầu, hết thảy là chưa...
Diệp Ngạo Ngôn nắm chặt điẹn thoại trong tay, vui sướng đến mức phát khóc.
"Cốc.. cốc, anh chúng ta đi thôi"
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, sau đó là tiếng một thanh niên gọi hắn.
A Phi?
Phải rồi, hôm nay là ngày A Phi, em trai hắn chính thức được nhận vào làm tại tập đoàn D.A, cũng là nơi hắn làm việc.
A Phi, em trai của hắn, người mà hắn nợ nhiều nhất, cũng chính hắn trực tiếp hại A Phi bị giết ở kiếp trước.
Diệp Ngạo Ngôn cảm thấy sợ hãi, hắn không dám đối diện với A Phi, dẫu là hiện tại cái gì cũng chưa xảy ra.
Diệp Ngạo Phi thấy trong có tiếng trả lời, lần nữa gọi:"Anh hai, đã sắp trễ giờ"
Diệp Ngạo Ngôn bị tiếng gọi đưa về thực tại.
Hắn theo bản năng đáp:" Được, anh ra ngay"
"Vâng"
Nghe bên ngoài tiếng bước chân rời đi. Diệp Ngạo Ngôn mới bình tĩnh lại. Hắn không cần sợ hãi, hắn cần phải mạnh mẽ đối mặt, có như vậy tương lai hắn mới có thể bảo vệ người hắn quý trọng.
Khi Diệp Ngạo Ngôn ra ngoài, đã thấy Diệp Ngạo Phi âu phục chỉnh tề đứng cạnh xe đi làm của hắn.
Ngạo Phi, vẫn tuấn tú nho nhã như vậy. Chỉ tiếc chính hắn lại... ngăn cản đau xót trong lòng. Diệp Ngạo Ngôn tươi cười nhìn em trai đang tỏ ra hồi hộp nhìn mà nhìn về phía hắn kia.
" A Phi, không cần lo lắng, cứ tự tin vào bản thân là được, đến đó dần dần sẽ quen thôi" dù sao cũng chỉ ở đó làm hơn 3 tháng, mạt thế đến cũng không có đi làm, tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn không có nói ra.
"Anh, em biết rồi, nhanh đi thôi" Diệp Ngạo Phi mở cửa xe thúc dục. Ngồi vào ghế vừa thắt dây an toàn vừa cảm thán:"Anh còn nói em, không phải 3 năm trước anh cũng giống em bây giờ còn gì?"
Diệp Ngạo Ngôn nghe em trai nói, cũng chỉ cười nhẹ cho qua. Đúng là ngày trước, hắn còn lo lắng hơn cả A Phi, hiện tại A Phi như vậy cũng xem là đã rất giỏi rồi. Phải biết, nếu không có mạt thế, tập đoàn D.A chính là hưng thịnh cứ thế đi lên, hiện tại đã đứng đầu thàng phố S, là tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn của nước Y, biết đâu trừng sau đó còn cả nước ngoài, chỉ tiếc, đều phải dừng lại ở thời điểm 3 tháng lẽ mấy ngày sau.
Cùng A Phi trò chuyện, giúp Diệp Ngạo Ngôn rõ ràng hơn chuyện cũ. Thời gian này, Đinh Kha Vũ và Hứa Xuyên- hai người bạn tốt của hắn đang đi sang thành phố Z, mà hắn nhớ là hai người đi cùng người bạn nào đó, nghiên cứu mô hình diazen hóa, để hoàn thành công trình thí nghiệm giao cho công ty nơi họ làm việc.
Hai anh em vừa nói vừa cười, không khí ấm áp này khiến Diệp Ngạo Ngôn vừa mừng vừa chua xót. Bọn họ bốn người vốn nên được an ổn sống cùng nhau mới phải.
Nếu như ba hắn không xuất hiện.
Xiết chặt tay lái xe, Diệp Ngạo Ngôn suy tính đến 7 ngày tới.
7 ngày nữa, mọi chuyện sẽ không được phép đi theo vết xe đỗ kiếp trước.
Diệp Ngạo Ngôn âm thầm thề.
.....
Chiếc xe Luxus của Diệp Ngạo Ngôn chầm rãi dừng lại trước cửa công ty D.A.
Hắn giao xe cho bảo vệ rồi cùng Diệp Ngạo Phi đi vào trong.
" A Phi, cố gắng lên, trưa nay anh chờ em ở đây"
Đến hành lang rẻ làm hai lối, Diệp Ngạo Ngôn vỗ tay Diệp Ngạo Phi nói.
Diệp Ngạo Phi cười gật đầu:" Anh hai đi làm đi, tạm biệt" nói xong thì đi về phía bộ phận kế toán.
Đợi khi không còn thấy A Phi, Diệp Ngôn Ngạo xoay người đi thực hiện kế hoạch chuẩn bị cho mạt thế.
Mạt thế giáng xuống, hắn cần phải chuẩn bị chu toàn mọi mặt thì mới mong bảo vệ mình cùng những người hắn cần phải bảo vệ.
" Chờ chút, trưởng phòng Diệp"
Diệp Ngạo Ngôn đang đi thì có người gọi lại, nhìn tới hóa ra là Tô Vân, thư xí của giám đốc bộ phận hành chính.
Theo phép lịch sự xưa nay, Diệp Ngạo Ngôn mỉm cười nhìn Tô Vân:"Thư kí Tô xin chào, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?"
Tô Vân nhìn thấy Diệp Ngạo Ngôn cười liền có chút thất thần. Diệp Ngạo Ngôn ngoại hình sẵn có tuấn mỹ, lại nho nhã lịch thiệp, đối đãi với mọi người luôn một bộ dạng tươi cười ôn hòa, mà Tô Vân lại thầm ái mộ hắn, cho nên thấy hắn tười liền đỏ mặt si ngốc nhìn.
Diệp Ngạo Ngôn biết như không biết, lần nữa lên tiếng:"Thư kí Tô"
Tô Vân bị gọi tỉnh, liền xấu hổ ho nhẹ gỡ rối, rồi cười nói:"À, là vậy, vừa rồi giám đốc Ân nhờ tôi giao tập hồ sơ này cho anh, mong anh kiểm duyệt rồi xem xét giúp ngài ấy"
Tuy là một giám đốc, nhưng khác bộ phận thì quyền hạn vẫn hạn chế, cho nên khi muốn đưa người vào công ty, người có chức trách nhất vẫn là bộ phận nhân sự, mà điển hình là Diệp Ngạo Ngôn đây.
Diệp Ngạo Ngôn tiếp nhận tài liệu, đồng thời trong đầu như nhớ ra một chuyện quan trọng, hắn mở ngay tập hồ sơ để xác minh.
Quả nhiên, hắn không nhớ nhầm.
" Trưởng phòng Diệp, người này là bà con của giám đốc Ân, hơn nữa thành tích tốt nghiệp cũng rất tốt, am tường về máy tính, tôi nghĩ cho người này vào bộ phận thông tin cũng không sai, à phải rồi Giám đốc Ân còn nhờ tôi cảm ơn anh trước" ý tứ của Tô Vân đã rõ ràng. Chính là gợi ý ngầm muốn anh nhất định phải đưa người này vào bộ phận thông tin.
Hừ, kiếp trước cũng là những lời này, anh xem như chuyện thường tình, không chút do dự gật đầu, rồi cũng chỉ điểm qua vài chi tiết rồi cho qua.Nhưng là hiện tại...
Trong lòng lạnh lẽo, nhưng vẫn giữ nguyên thái độ ôn hòa, Diệp Ngạo Ngôn ngược lại thâm ý:"Thư kí Tô yên tâm, cũng xin chuyển lời đến giám đốc Ân, Diệp mỗ nhất định sẽ theo "quy trình" mà xét"
Tô Vân thấy hắn cười nói cũng không thấy gì lạ. Liền gật đầu chào hỏi vài câu rồi rời đi.
Nhìn Tô Vân khuất bóng, Diệp Ngạo Ngôn cười khinh bỉ lướt qua tấm hình người trên hồ sơ. Dẫu rất muốn cho tập hồ sơ này hạ cánh trong sọt rác, nhưng hắn lại có cái chủ ý hay hơn nhiều, không phải công việc chuẩn bị cho mạt thế cần rất nhiều tiền sao? Hiện tại có chỗ kiếm tiền, hắn không ngốc mà bỏ qua.
Cả ngày hôm đó, Diệp Ngạo Ngôn nhờ vào địa vị hiện tại, đi đông đi tây vay mượn tất cả vốn luyến có thể có để thu gom vật tư. H
Điều quan trọng là hắn không có dị năng không gian cho nên, bên cạnh thu mua vật tư, hắn còn phải nghiên cứu địa điểm cất daau khối lượng lớn vật tư thu mua được.
Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, lần này hắn nhất định phải chu toàn cho mạt thế. Như vậy mới không uổng phí việc hắn được sống lại, còn biết trước nhiều chuyện trong tương lai.
Danh sách chương