Trước lúc rời đi, cô tìm khắp nơi vật tư có thể sử dụng. Lúc lũ lụt dâng lên mang đến rất nhiều thứ lộn xộn bị tầng băng đông cứng hơn hai năm, có loại còn dùng được có loại không, cần phải chọn lựa một phen.

Mặc dù nước rất bẩn đầy vi khuẩn nhưng cô không có lựa chọn khác. Đúng lúc đó, cô gặp được một người không hề nghĩ đến, đó là chồng bạn thân Trịnh Manh của cô, Đỗ Kiệt.

Đỗ Kiệt và người cướp nhà của cô trò chuyện vui vẻ, nhìn qua có vẻ thân thiết. Đỗ Kiệt nói: "Anh họ, Manh Manh nhà em nói không sai chứ. Đừng nhìn ngôi nhà này cũ kỹ, nhưng chất lượng tốt, bị lũ lụt mà còn rất đẹp."

Kiều Thanh Thanh nghe gã ta nói câu đó như bị sét đánh.

"Đúng rồi, người phụ nữ kia không đi, cả tháng nay vẫn ở dưới lầu."

"Không phải chứ anh họ, Kiều Thanh Thanh là người đẹp đấy, anh nỡ để cô ta đi à."

"Đi rồi, anh không phải người xấu thật. Nếu không phải nhà bị đông cứng hỏng mất, tầng băng vừa tan đã sập thì anh sẽ không làm chuyện thất đức này đâu."

"Ha ha anh họ, anh không muốn thì cho em đi, anh biết bây giờ cô ta ở đâu không."

"Bây giờ là lúc nào rồi cậu còn trăng hoa nữa, muốn chết à. Haiz, ở bên kia, hình như cô ta muốn đi, mấy hôm nay liên tục tìm đồ. Đồ trong nước lũ có gì tốt chứ, bị ngâm hỏng cả rồi."

Trước khi Đỗ Kiệt nhìn qua, Kiều Thanh Thanh đã co cẳng chạy mất.

Bây giờ nghĩ lại, Kiều Thanh Thanh thở dài một hơi, bây giờ đối với Trịnh Manh, cô không thể nào bình tĩnh được nữa. Cô không dựa vào việc kiếp trước, khi nghe chồng Trịnh Manh nói chuyện với người khác mà kết tội Trịnh Manh muốn hại cô. Song, tình bạn của hai người cũng chỉ có thế.



Dù sao kiếp trước, sau tận thế cô không gặp lại Trịnh Manh nữa. Lần gặp mặt cuối cùng là khi Viên Hiểu Văn mua đồ kết hôn, lần này cô không tham gia nên không gặp nữa.

...

Buổi chiều, Kiều Tụng Chi nói đã xếp gọn máy năng lượng mặt trời, Kiều Thanh Thanh chuyển tiền đi.

"Mẹ, tối con không ăn cơm, con có hẹn với Hiểu Văn, Thịnh An cũng có việc phải làm, mẹ tự nấu hay con gọi thức ăn ngoài cho mẹ nhé."

"Gọi thức ăn ngoài làm gì, mẹ tự nấu được, sẵn tiện đi qua ăn cùng ba mẹ chồng con."

Lúc nhìn thấy Viên Hiểu Văn ở tiệm lẩu, Kiều Thanh Thanh có cảm giác như đã qua mấy đời, đã mười năm cô và Viên Hiểu Văn không gặp nhau. Vì lũ lụt, hôn lễ của Viên Hiểu Văn dời ngày, cô ấy lại mang thai, trong nhà bảo vệ cô ấy rất kỹ. Cô ấy lo Kiều Thanh Thanh sống một mình thiếu thốn nên còn bảo chồng đưa vật tư cho Kiều Thanh Thanh hai lần. Đến khi nước ngập càng lúc càng sâu, Kiều Thanh Thanh lo lắng, bảo Viên Hiểu Văn đừng để chồng đưa đồ cho cô nữa.

Trước đó cắt đứt liên lạc, Viên Hiểu Văn nói cả nhà bọn họ sắp chuyển đi nơi khác. Kiều Thanh Thanh tin tưởng Hồ Nham Hải có thể chăm sóc tốt cho Hiểu Văn, kiếp trước có thể thì kiếp này cũng thế.

"Thanh Thanh, cậu thay đổi nhiều quá." Nhìn thấy Kiều Thanh Thanh, Viên Hiểu Văn nói: "Có phải tâm trạng cậu không tốt không?"

Trong lòng Kiều Thanh Thanh cảm thấy ấm áp: "Không sao, chỉ mệt mỏi thôi, cậu vẫn khỏe chứ?"

Viên Hiểu Văn ngượng ngùng nói: "Vẫn khoẻ, hôm qua đi dạo phố không sao cả, sao cậu lại biết tớ mang thai?"

"Tớ nằm mơ thấy." Kiều Thanh Thanh cười tủm tỉm: "Tớ là mẹ nuôi của con cậu mà, đương nhiên có tâm linh tương thông rồi. Đưa menu cho cậu, cậu muốn ăn gì thì chọn đi, hôm nay tớ mời."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện