Mười một giờ đêm, “Khu an toàn”.

Trong khi gần như tất cả mọi người chìm sâu vào trong giấc ngủ ngon lành, trừ những chiến sĩ có nhiệm vụ canh gác tại các cứ điểm trên bức tường lớn bao quanh “Khu an toàn” thì vẫn còn một nhóm người nữa vẫn cần mẫn làm việc. Đó là nhóm nghiên cứu phát triển vũ khí từ những vật liệu mới dưới sự lãnh đạo của bác Đô nhóm trưởng.

Trong căn phòng thí nghiệm với trang thiết bị hiện đại như phim khoa học viễn tưởng, bác Đô cùng vài người khác đang bận rộn hiệu chỉnh máy móc. Dự án thí nghiệm lần này là bắn phá tia Laser cường độ siêu lớn để phá hủy cấu trúc hữu cơ của mẫu vật 05. Đây đã là lần thứ một trăm tiến hành thí nghiệm và kết quả cho thấy cả nhóm đang đi đúng hướng. Mẫu vật 05 thực chất là loại vật liệu mới được tìm thấy trong “Hố tử thần” từ trước khi tận thế xảy ra. Vẻ bề ngoài của mẫu vật giống như một khối kim loại, nhưng kết cấu các-bon trong phân tử lại khác biệt hoàn toàn, khi xuất hiện những nguyên tố hữu cơ mới sắp xếp xen kẽ.

Các nguyên tố hữu cơ này là một dạng vật chất mới hoàn toàn chưa từng được phát hiện trước kia và có tính ổn định không cao. Nhưng khi bị phá hủy nó lại có thể tự tái tạo lại cấu trúc, thay đổi sắp xếp với nguyên tố các-bon để hợp thành phân tử mới tạo ra một dạng bền vững chống lại các yếu tố tác động. Sau nhiều lần thí nghiệm, mẫu vật 05 dần đạt đến trạng thái hoàn hảo cho một loại vật liệu kim loại. Độ cứng cực cao gấp nhiều lần kim cương mà không bị giòn, khả năng kháng ăn mòn cực tốt kể cả trong môi trường a-xít mạnh, chịu nhiệt cực tốt cả nóng và lạnh. Đặc biệt khi bị bóp méo biến hình, nó có khả năng tự phục hồi hình dạng ban đầu và các tính chất sẽ ngày một gia tăng nếu chịu tác động từ môi trường bên ngoài. Xét đến cùng, so với cái khiên mà bác Đô từng tạo ra thì mẫu vật 05 này mạnh hơn rất nhiều.

Nhập thông số vào máy tính điều khiển xong, bác Đô ngẩng đầu lên hỏi đồng nghiệp đang căn chỉnh máy móc bắn ra tia Laser:

- Tất cả đã sẵn sàng chưa? - Cánh tay số 01 đã sẵn sàng thưa trưởng nhóm... – Một ông bác hói đầu mặc đồ bảo hộ đang căn chỉnh cánh tay bắn tia Laser nghe bác Đô hỏi liền nhanh chóng đáp lời.

- Cánh tay số 02 sẵn sàng... Số 03 sẵn sàng... – Những người khác đứng xung quanh cũng lần lượt báo cáo.

- Tốt! Tất cả đeo kính bảo hộ lui ra khỏi phòng thí nghiệm. Lần này chúng ta sẽ bắn tia Laser ở cường độ lớn nhất. Nhiệt độ ước tính tạo ra phải lên đến năm nghìn độ, nếu phân tử của mẫu vật vẫn có thể tái tạo thì nó đã đạt đến trạng thái hoàn hảo để chế tạo các loại vũ khí mới ưu việt... – Gật đầu, bác Đô kêu mọi người ra khỏi phòng kính rồi thuyết minh thí nghiệm sắp tiến hành.

Nói xong, ông bác gạt các công tắc phát điện để cánh tay máy sáng lên. Ngẩng đầu nhìn mẫu vật một chút, rồi dưới ánh mắt chăm chú của toàn thể đội nhóm, ông bác dứt khoát nhấn nút đỏ phát động.

Ngay lập tức ánh sáng trắng mãnh liệt từ các cánh tay máy phóng vào mẫu vật nung nóng nó lên. Bằng mắt thường mọi người có thể thấy mẫu vật đang từ màu xám nâu dần chuyển sang hồng trong suốt. Nhìn vào thông số phản hồi trên màn hình máy tính từ máy quét ba chiều, mọi người tập trung hết mức trong lòng thầm cầu nguyện cho mẫu vật biến đổi tự cường hóa một lần nữa.

Một phút, hai phút, rồi năm phút trôi qua, các thông số hỗn loạn nhảy liên tục dần ổn định trở lại. Cấu trúc phân tử mới của mẫu vật bắt đầu định hình và không thay đổi nữa. Hấp thu năng lượng trong tia Laser mẫu vật đang tự cường hóa dẫn đến tính chất của nó lại được tăng cường thêm. Quan sát khoảnh khắc biến đổi như kì tích này nhóm các nhà khoa học vô cùng hưng phấn, kích động run rẩy không nói lên lời. Họ biết mình lại vừa tạo ra một loại vật liệu mới hoàn toàn có tính ưu việt cao có thể ứng dụng được rộng rãi.

Nhận thấy mẫu vật đã hoàn toàn thích ứng và không bị tác động bởi tia Laser, bác Đô nhấn nút tắt nguồn điện rồi hưng phấn hô lên:

- Thành công... Chúng ta đã thành công...

- Ha hả... Quá tốt rồi... Ha ha... Có thế chứ.... – Những người khác trong nhóm cực kì vui mừng cười nói rồi trao cho nhau những cái ôm hạnh phúc.

Vài phút sau, phát tiết cảm xúc xong, nhóm các nhà khoa học xả hơi làm lạnh, đeo mặt nạ bảo hộ lên rồi cùng nhau mở cửa kính chạy vào trong phòng thí nghiệm quan sát mẫu vật. Sau cuộc thí nghiệm, màu sắc của nó đã chuyển đổi từ màu xám nâu sang màu xanh xám. Tiếp đó các nhà khoa học phải thử nghiệm tính chất mới của mẫu vật một lần nữa. Nhưng đây là thủ tục thôi vì ai cũng đoán được tính ưu việt của mẫu vật đã tăng lên.

Cầm mẫu vật trong tay, bác Đô kích động nói:

- Phải lập tức phát động nhiệm vụ tìm kiếm vật liệu ngay...

- Đúng vậy! Đầy đủ loại vật liệu này chúng ta có thể tạo ra lớp vỏ cho lò phản ứng hạt nhân loại mới mà không sợ thiếu thốn vật chất làm rò gỉ phóng xạ... – Ông bác đầu hói nhanh chóng hưởng ứng.

- Hay quá! Có lò phản ứng hạt nhân chúng ta không phải lo thiếu điện nữa.... – Những người khác cũng liên tiếp góp lời.

- ....

.........MTTH.........

Ngày 15 tháng 2 năm 2023.

5: 00 sáng.

- Hộc... Hộc... Hộc...

Đang chìm sâu trong giấc ngủ, Tân đột ngột vùng dậy, rồi thở ra hồng hộc. Mồ hôi vã ra như tắm, nét mặt của hắn vẫn còn chưa vơi đi nỗi sợ sau cơn ác mộng khủng khiếp. Trong giấc mơ, hắn thấy bà và em mình bị quái vật chậm dãi ăn từng chút một mà không thể ngăn cản. Nghe tiếng kêu rên, cầu cứu trong tuyệt vọng của cả hai, hắn cảm giác linh hồn của mình đau đớn như muốn tan vỡ. Ở bên cạnh, con Lu nhìn chủ nhân bất an liền đưa đầu lại gần rồi lè lưỡi liếm mặt hắn.

Khoảng một phút sau, bình tĩnh trở lại, hắn thở dài một hơi. Vuốt ve đầu nó mấy cái, hắn đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài ban công.

- Một... Hai... Một... Hai...

Vừa kéo rèm mở cửa kính, hắn lập tức nghe thấy có tiếng người hô đều đều dõng dạc vọng vào tai. Bước vài bước tới lan can, hắn cúi đầu nhìn xuống thì kinh ngạc phát hiện ở khoảng sân rộng bên dưới đã đầy người. Đó là rất nhiều tiểu đội nối đuôi nhau tập huấn quân sự. Ngoài những tiểu đội chính quy, hắn còn thấy trong đội hình còn xen kẽ các tiểu đội mà thành viên là những cô bé, cậu bé và chị em phụ nữ. Đây chắc là huấn luyện quân sự buổi sớm, để cho thoải mái các chiến sĩ đã để đội của mình chạy vòng quanh “Khu an toàn”. Cảm nhận bầu không khí sôi động tấp lập lúc sáng sớm, những cảm giác khó chịu của cơn ác mộng khi nãy trong tâm hồn hắn dần dịu đi. Nhưng hắn biết mình nên sớm tìm cách về quê càng nhanh càng tốt nếu không nỗi sợ hãi này sẽ ám ảnh mãi mãi. Tuy hắn muốn khởi hành luôn ngay lúc này, nhưng hiển nhiên việc đó là điều không khôn ngoan. Suy tư một chút, trong đầu hắn đã phác thảo ra kế hoạch đại khái.

Ngẩng đầu lên cao ngắm nhìn bầu trời, Tân thấy hôm nay thời tiết vẫn xấu như mọi khi. Những đám mây đen dày đặc không có một chút dấu hiệu nào là sẽ tan, phía cuối chân trời, ánh chớp thỉnh thoảng lại lóe lên như báo hiệu sắp mưa. Không có sương mù, nhưng tầm nhìn xa cũng rất hạn chế vì sự u ám, âm trầm của bầu trời. Còn tốt là nhiệt độ vẫn giữ nguyên ở mức lạnh chứ không giá buốt và tê cóng chân tay.

Ngửa cổ, hít sâu một hơi, cảm nhận dòng khí thanh tân tràn vào phổi mà hắn tỉnh táo hết cả người. Không thể bỏ lỡ thời điểm quý giá này, hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, rồi thực hiện phương pháp hít thở của bộ khí sủng thiên. Hít vào thở ra theo một vần luật nào đó, tinh thần của hắn dần chuyển sang trạng thái thiền. Lỗ chân lông giãn da, máu lưu thông nhanh hơn, mỗi tế bào của hắn như được sạc điện từ từ vậy

Khoảng hơn chục phút sau, đến một mức độ nhất định, hắn tự động ngừng lại, kết thúc việc luyện khí. Đứng dậy, vươn vai một cái, hắn cảm giác sảng khoái hết cả người, như vừa được gột rửa vậy. Tiếp theo, để cơ thể được rèn luyện tốt nhất, hắn quay về phòng rồi đánh một bài quyền quen thuộc trong môn võ của mình. Theo từng đòn dánh, hắn nhạy bén phát hiện ra, khí lực của mình đã tăng lên một chút so với trước kia. Cảm nhận sức mạnh tràn trề trong mỗi tấc da thịt, hắn ước tính, mình bây giờ phải mạnh hơn so với thời kì đỉnh cao khoảng ba lần.

Cầm chiếc đồng đặt trên bàn lên xem, hắn thấy loáng một cái mà đã hơn sáu giờ. Trong lúc tập luyện hắn gần như quên hết tất cả nên không để ý thời gian trôi qua. Cảm thấy rằng mấy cô gái chắc cũng đã dậy rồi, hắn liền nhanh chóng móc trong ba lô ra bàn chải và hộp kem đánh răng đi tới nhà tắm.

Đang lau qua người và vệ sinh cá nhân, Tân nghe thấy gõ cửa bên ngoài:

- Cốc... Cốc... Cốc...

Đẩy nhanh tốc độ, hắn mặc quần áo rồi bước ra gian chính. Mở cửa, đúng như hắn đoán người tìm mình lúc sáng sớm chỉ có thể là Hùng.

Vừa thấy hắn, Hùng lập tức lên tiếng hỏi:

- Anh Tân đã vệ sinh cá nhân xong chưa?

- Xong rồi! Chú ngồi chơi đợi chút để anh đi phơi quần áo. – Gật đầu, Tân kêu Hùng ngồi đợi ở ghế sofa còn bản thân hắn thì chạy vào nhà tắm lôi đống quần áo trong máy giặt bỏ vào giỏ rồi mang ra khoảng trống ngoài hiên phơi.

- Ờ... hờ! Anh cứ thong thả mà làm... – Nằm bẹp xuống cái ghế dài, Hùng há mồm ngáp ngủ nói. Lau nước mắt tràn ra, nghĩ tới mục đích hôm nay cậu ta lên tiếng hỏi tiếp:

- Hôm nay anh tính sao? Có nghỉ thêm một ngày nữa cho thoải mái không?

- Nghỉ thế là quá đủ rồi! Anh muốn xem nhiệm vụ trong “Khu an toàn” kiếm Dcoin để nâng cấp trang bị của mình. Chú thấy đó, cái rìu và dao đi rừng của anh bị mẻ lưỡi rồi... – Vừa treo quần áo, Tân vừa đáp lại.

Cầm cái rìu và con dao của ông anh đặt trên bàn lên xem xét, Hùng thấy đúng là đã mẻ đôi chỗ, không còn sắc bén nữa. Ngẫm nghĩ một chút, cậu ta hỏi tiếp:

- Anh định mua vũ khí ở khu giao dịch tự do à?

- Không! Anh tính mua của quân đội giống như cái khiên của Thương đó. Hôm qua ở chợ có nhiều vũ khí thật, nhưng chất lượng chỉ tương với mấy thứ anh có nên dùng một thời gian là hỏng ngay... Thứ anh cần bây giờ nó phải tốt hơn thế nhiều lần. Còn ở chợ có vài bộ quần áo và dụng cụ sinh tồn anh sẽ mua sau, tiền giờ có đủ đâu... – Phơi quần áo xong, Tân bước vào trong nhà vừa giải thích cho Hùng vừa móc hết các thứ trong ba lô ra chuẩn bị sắp xếp lại.

Gần cuối ba lô, móc ra vài túi ni-lon lớn chứa ruốc thịt lợn thì hắn mới sực nhớ ra lúc trước cả nhóm làm dự trữ ở hang ổ bọn tội phạm mà quên chưa ăn. Rồi ngoài ruốc vẫn còn cơm nắm cùng khoai tây luộc được bọc trong giấy báo nữa. Cho một ít vào miệng nếm thử, hắn thấy chất lượng vẫn còn rất tốt. May mắn nhiệt độ ngoài trời thấp nên chỗ thực phẩm này sau một ngày một đêm không bị hỏng, chỉ là đã trở nên cứng rắn khá khó ăn. Nhưng trong thời mạt thế, có đồ ăn là tốt lắm rồi đâu thể yêu cầu nhiều được.

Ngồi trên ghế, Hùng thấy ông anh móc ra nhiều đồ ăn liền kinh ngạc thốt lên:

- Trời! Anh Tân có nhiều thứ thế mà chia sẻ cho anh em... – Nói xong, cậu ta nhào tới mở túi ruốc rồi nhét vào mồm nếm thử.

- Gâu! – Nhìn thấy đồ ăn, con Lu cũng sáng mắt lên chạy tới vòi vĩnh.

Biết là Hùng đang đùa, nhưng hắn cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì câu nói của cậu ta. Móc vài nắm ruốc lớn cho con Lu hắn nhanh chóng giải thích:

- Giấu gì chứ! Anh quên mất thôi, hôm qua nhiều chuyện diễn ra quá mà.

- Ha hả... Em đùa thôi, không có gì đâu. Mà anh lấy mấy thứ này ở đâu ra thế... Ngon quá... – Vừa ăn ruốc, Hùng vừa tò mò hỏi.

- Nhóm bọn anh tự làm chứ ở đâu ra. Để nói ra nguyên nhân tìm được nguyên liệu thì chuyện dài lắm... – Gói đống thức ăn lại cất vào ba lô, mấy thứ này hắn định sẽ sử dụng trong ngày hôm nay nhưng không phải là lúc này.(Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở Fanpage đảo 13)

- Cứ nói đi anh! Em là luôn luôn lắng nghe, nhưng không phải lúc nào cũng thấu hiểu... – Vỗ ngực, Hùng đảm bảo.

- Thôi để lúc khác. Giờ chú phải dẫn anh tới chỗ làm nhiệm xem thế nào đã... – Rót đầy mấy chai nước lớn ở bình lọc nước cho vào ba lô xong, Tân kéo khóa rồi quay ra nói cho Hung biết ý định của mình.

- Tất nhiên rồi! Nhưng từ từ đã anh, chúng ta đã ăn sáng đâu... – Chạy tới chỗ ông anh, Hùng tự rót cho mình một cốc nước rồi cười nói, ăn ruốc xong cậu ta có chút khát.

Gật đầu đồng ý, Tân kiểm tra lại hàng trang của mình một lần nữa. Trong đầu hắn đang tự hỏi không biết mấy cô gái thế nào rồi thì thấy bọn họ lũ lượt kéo sang. Có lẽ đi đến cửa, nghe mang máng thấy hắn và Hùng đang nói chuyện gì đó nên Huyền Linh tò mò cất tiếng hỏi:

- Chào buổi sáng! Hai người đang nói chuyện gì thế?

- Kế hoạch ngày hôm nay đó em. Bọn anh đang tính chuẩn bị đi xem nhiệm vụ rồi chọn cái thích hợp để làm... – Ngẩng đầu lên, Tân từ tốn đáp lời. Nói xong, hắn hỏi Huyền Linh luôn.

- Em có muốn tham gia cùng chứ?

- Tất nhiên rồi! Mà em cũng phải về phòng chuẩn bị nữa... – Gật đầu, Huyền Linh khẳng định. Nhìn thấy hắn đang sắp đồ cô cuống lên chuẩn bị quay lại phòng.

- Con nữa! Con cũng phải tham gia...

An Nhiên vung vẩy nắm đấm nhỏ của mình reo lên rồi chạy theo mẹ. Ở bên cạnh, Thương không nói gì nhưng hành động dứt khoát quay về đã nói lên ý định của em.

- Từ từ thôi! Mọi người nhớ bỏ hết mấy thứ linh tinh ra ngoài chỉ mang đi thực phẩm, nước uống, hộp cứu thương và vũ khí thôi nhé...

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện