Nghe tiếng gọi thì Huyền Linh liền tạm dừng mạch suy nghĩ rồi ngoái đầu nhìn tới. Ngay tức thì, cô kinh ngạc đến ngây người vào những gì mình thấy trong tầm mắt. Không biết từ bao giờ, khung cảnh âm u ở cuối nhà thờ đã chuyển thành tươi sáng và lung linh đầy màu sắc. Đằng sau cung thánh, trên các ô cửa vòm được trang trí bằng nhiều tấm kính thủy tinh màu đột nhiên sáng bừng lên rồi xiên chéo xuống lễ đường. Dưới bàn tay thiết kế tài tình của kĩ sư xây dựng thì những tia sáng tán sắc dường như đã đan xen, hòa quyện lại với nhau tạo thành một màu lung linh nhất, rồi hội tụ vào cây thánh giá lớn đặt tại trung tâm lễ đường. Một thứ sương trắng mờ không biết xuất hiện từ đâu tràn ngập khắp không gian, bao trùm lên cảnh vật biến khung cảnh đã đẹp lại càng trở nên mộng ảo. Tất cả giống như một bức tranh “khu vườn địa đàng” trong kinh thánh vậy. Sự xuất hiện của đám quả lạ treo lơ lửng trên khoảng không lễ đường thì đại diện cho “trái cấm”, còn An Nhiên và Thương là các thiên thần nhỏ chăm sóc “khu vườn”. Việc kết hợp ngẫu nhiên của hai cô bé và quả lạ đã giúp cho bức tranh thần thánh càng thêm phần chân thực. Cảnh đẹp người cũng đẹp, chỉ tiếc là những điều này được tạo nên bởi đống hoang tàn và chết chóc sau tận thế.
“Giá như tất cả vẫn bình thường thì thật tốt biết bao…”. Cô thầm ước và tiếc nuối trong lòng.
Ở đằng xa, An Nhiên đợi mãi mà không thấy mẹ mình đáp lại nên sốt ruột cất tiếng thúc giục:
- Lại đây nhanh lên mẹ ơi! Quả này có mùi thơm lắm, mẹ xem có ăn được không ạ? – Vừa nói, cô bé vừa nhảy lên, háo hức chỉ tay vào quả lạ treo lơ lửng trên đầu mình.
Thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ nữa, Huyền Linh khẽ gật đầu rồi đáp:
- Đợi mẹ chút!
Nói xong, cô nhanh chóng đứng lên rồi cất bước tiến tới chỗ An Nhiên và Thương. Hơi tò mò về quả lạ nên trên đường, cô vừa đi vừa ngẩng đầu chăm chú quan sát. Những quả này mọc ra từ đám dây leo kỳ dị trên mái vòm trần nhà thờ buông thõng xuống. Quả to gần bằng cái bát con, vỏ màu đỏ rực, khi bị ánh sáng hắt vào thì tỏa ra màu hồng rất bắt mắt. Hình dáng của quả hao hao giống quả thanh long, nhưng chắc chắn không phải vì dây leo mọc ra là loại cô chưa từng thấy trước kia. Chưa kể lớp vỏ quả lạ là căng mọng chứ không phải dạng mắt như quả thanh long.
Khi khoảng cách đến lễ đường chỉ còn vài mét thì Huyền Linh chợt nhận thấy mùi thơm lạ trong không khí bỗng trở nên cực nồng. Thứ mùi này cô không biết diễn tả ra làm sao nữa, chỉ hình dung được là giống như mùi của hoa hồng nhưng lại xen lẫn chút gì đó tanh tưởi của máu tươi. Lúc mới bước vào trong nhà thờ cô đã ngửi thấy thứ mùi lạ này, nhưng lại không tìm được nơi phát ra. Bây giờ, càng tới gần chỗ quả lạ thì mùi hương càng nồng nên cô có thể khẳng định rằng đầu nguồn chính là đây.
Đang tập trung nhìn quả lạ rồi ngửi mùi hương trong không khí thì bất chợt trong lòng cô dâng lên cảm giác thèm ăn. Cảm giác này một khi xuất hiện là lập tức bùng lên ngày càng dữ dội khiến cô khó mà cưỡng lại. Theo một cách tự nhiên thì không đến một giây sau tâm trí của cô bị thứ mùi lạ mê hoặc và mất dần đi sự tỉnh táo. Những suy nghĩ không còn rõ ràng nữa, nhận thức của cô bắt đầu trở nên mơ hồ. Đôi mắt dại ra từ từ, trong con ngươi cô thấy bây giờ chỉ là một tấm hình mờ nhòe với quả lạ sáng rõ ở trung tâm. Khi những tia thanh tỉnh cuối cùng dập tắt, cũng là lúc cô đờ đẫn cất bước như một con rối bị điều khiển.
………MTTH………
Đang loay hoay vặn mấy con ốc phụ giúp Hùng sửa xe thì bất chợt Tân cảm thấy bất an trong lòng. Cảm giác này chẳng xa lạ gì vì hắn từng trải qua nhiều lần trước kia. Mỗi khi thứ linh cảm đó nổi lên thì hắn biết khả năng xảy ra chuyện không hay là rất cao. Tạm dừng công việc trong tay, hắn ngẩng đầu lên nhíu mày liếc nhanh một vòng.
Trong tầm mắt hắn là hình ảnh con Lu chậm rãi đi tuần xung quanh và Trâm chăm chú điều khiển thiết bị quét 3D. Hắn không thấy bóng dáng một con quái vật “Nấm đầu người”, hay mối nguy hiểm nào xuất hiện. Cảnh vật hiện ra rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao hắn cứ cảm thấy lo lắng thế nào ấy. Trái tim bỗng gia tăng nhịp đập, hắn cảm giác trước ngực mình nặng nề như bị một khối bê tông đè nặng.
Hít sâu một hơi, hắn cất tiếng hỏi Trâm:
- Trâm ơi! Tình hình bây giờ thế nào rồi em? Nghe tiếng gọi, Trâm nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn. Sau đó, cô điều chỉnh thiết bị trong tay một chút rồi đáp lời với chất giọng bình thản:
- Ổn anh ạ. Em theo dõi hình ảnh máy bay flycam quay được thì thấy đám quái vật cách đây khá xa, lại tản mát nữa. Con gần nhất cũng phải cách vài trăm mét, không đáng lo lắm…
Chờ Trâm nói hết câu xong, Tân liền gật đầu rồi dặn dò thêm:
- Ừ! Thế em cứ cẩn thận quan sát. Nếu xuất hiện vấn đề gì thì nói cho anh biết ngay nhé!
- Vâng!
Biết được chắc chắn rằng quanh đây an toàn, nhưng hắn vẫn không yên tâm mà trái lại càng lo lắng hơn. Đảo mắt, hắn tiếp tục liếc một vòng xung quanh kiểm tra lần nữa cho chắc. Tình cờ nhìn về phía nhà thờ thì hắn chợt nhớ ra lúc trước mình đồng ý để Thương và hai mẹ con Huyền Linh vào trong đó chơi. Giơ đồng hồ lên xem, hắn thấy thời gian đã trôi qua hơn chục phút rồi, khá lâu mà chưa có ai bước ra. Ban đầu hắn cứ đinh ninh cho rằng nơi đó là an toàn mà không kiểm tra kĩ, nhưng bây giờ dường như đã có điều không ổn xảy ra. Chăm chú quan sát, hắn nhận thấy khung cảnh quảng trường lớn trước cửa nhà thờ có vẻ vắng lặng, yên tĩnh quá mức. Mặt đường thì thấp, đám dây leo rậm rạp lại bủa vây khắp nơi che chắn tầm nhìn làm hắn không thể thấy rõ bên trong nhà thờ được. Không nhìn thấy ba người khiến nỗi bất an trong lòng hắn dâng lên ngày càng lớn. Luôn cẩn thận nhưng thật không ngờ vẫn có lúc hắn lơ là rồi đưa ra quyết định sai sót. Bất giác hắn nhớ lại cách đây không lâu từng có lần cả bọn suýt chút nữa thì dính bẫy thực vật ăn thịt nên càng lo lắng và sợ hãi hơn. “Chết tiệt. Chẳng lẽ ba người gặp chuyện không tốt rồi… Không đúng. Nếu có vấn đề thì phải nghe thấy động tĩnh chứ…”. Sắc mặt hơi tái đi, hắn hoang mang tự hỏi.
Càng tưởng tượng thì hắn càng cảm thấy sợ hãi mà toát cả mồ hôi hột. Mặc dù tất cả mới chỉ là suy đoán, nhưng hắn không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa. Lẳng thanh cờ-lê trong tay đi, hắn hô lớn:
- Mấy đứa rút vũ khí ra theo anh! NHANH!!!
Nói xong, hắn vội rút cái rìu giắt sau thắt lưng ra, phát động năng lực dính đầu sợi tơ vào rồi nhắm hướng nhà thờ chạy trước.
- Gâu!
Gần như ngay tức thì, Tân vừa nói dứt câu xong là con Lu sủa lên một tiếng rồi phi nước đại đuổi theo.
- HẢ!!!
Đang tập trung cao độ sửa máy nên tiếng hét lớn làm Hùng giật nảy mình. Ngơ ngác nhìn quanh, hắn ta đầu đầy dấu hỏi không biết chuyện gì vừa xảy ra và bản thân nên làm gì nữa. Ở bên cạnh, Vinh chỉ phụ thôi nên phản ứng trước tình hình nhanh hơn nhiều. Ném dụng cụ đi, cậu rút thanh mã tấu giắt cạnh ba lô sau lưng ra khỏi bao rồi kéo ông anh chạy theo.
Phía đằng xa, Trâm đang chăm chú theo dõi hình ảnh mà máy bay flycam truyền về nên phản ứng chậm hơn mọi người một nhịp. Vòng tay ra sau lưng kéo khóa ba lô, cô đút vội máy tính bảng vào trong. Sau đó, cô cũng rút vũ khí của mình ra rồi gấp gáp cắn răng đuổi theo mọi người. Mất đi điều khiển, máy bay flycam sẽ chuyển sang chế độ tự động nên việc này không đáng lo lắm.
……..MTTH…….
Theo việc Huyền Linh đi càng gần tới lễ đường thì mùi lạ trong không khí mỗi lúc một nồng đậm. Lớp sương trắng mờ trôi nổi khắp nơi bắt đầu chuyển dần thành màu hồng nhạt mà không rõ nguyên nhân. Những quả lạ thì đỏ rực lên, long lanh như phát sáng vậy. Đủ loại màu sắc hỗn hợp với nhau khiến cảnh vật trở nên mộng ảo và đẹp lung linh hơn bao giờ hết. Nhưng ẩn dưới lớp vỏ bọc mĩ miều kia lại là một thứ cực kì kinh khủng đang chậm rãi thức tỉnh.
Khoảng vài giây sau, Huyền Linh dừng lại chỗ An Nhiên và Thương đứng. Ngay trước mặt cô lúc này là một quả lạ lớn treo lủng lẳng. Nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt cô đỏ ngầu ánh lên vẻ khao khát điên cuồng. Đưa tay lên, cô không thể cưỡng lại được ham muốn hái quả lạ xuống ăn ngay. Nhưng lúc sắp sửa chạm vào quả lạ thì có lẽ bản năng sinh tồn đã trỗi dậy, giúp cô khựng lại trước giây phút quyết định. Trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt cô vặn vẹo dữ tợn một cách đáng sợ. Ý thức đã bị chiếm hữu bất chợt nổi lên những luồng suy nghĩ khác. Cô đang gắng gượng giãy giụa, muốn thoát khỏi trạng thái mê man này.
Ở sát bên cạnh Huyền Linh, tình trạng của Thương cũng giống như vậy. Tuy nhiên, ẩn trong đôi mắt mê man của Thương vẫn còn le lói một vài tia thanh tỉnh. Cô bé đang tạm thời cầm cự được dụ hoặc. Nhưng nếu không có điều gì xảy ra thì chẳng bao lâu nữa tinh thần của cô bé sẽ yếu đi, rồi mất ý thức hoàn toàn.
Khác với cả hai, tâm trí An Nhiên dường như không bị ảnh hưởng nhiều bởi mùi hương. Đầu óc vẫn giữ được sự tỉnh táo, cô bé thấy chị Thương và mẹ có biểu hiện lạ thì rất hoang mang và sợ hãi. Cô bé muốn đánh thức rồi kéo hai người rời khỏi đây ngay, nhưng lại không thể thực hiện được. Vì lúc này chính bản thân cô bé cũng đang gặp vấn đề.
Từ lúc mùi hương trở nên nồng nặc thì cơ thể An Nhiên dường như đã bị dị ứng và có biểu hiện khác lạ. Thân thể đột ngột nóng bừng lên, cứng ngắc lại khiến cô bé muốn nhúc nhích một chút cũng không được. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu vã ra liên miên, cô bé cảm thấy dòng máu trong người mình như sôi lên sùng sục. Nhịp tim thì gia tốc đập nhanh một cách đáng sợ, còn đầu thì thỉnh thoảng lại nhói lên đau đớn.
- Hộc… Hộc… Hộc…
Như một thứ bản năng, cô bé hít thở thật nhanh để lấy ô-xi trong không khí cung cấp cho dòng máu đang điên cuồng vận chuyển của mình. Nhưng theo mỗi lần hít thở thì ngoài ô-xi ra còn kèm theo mùi hương lạ đậm đặc bay vào mũi nữa. Thứ mùi này tràn vào hai lá phổi, thẩm thấu rồi chuyển hóa thành dung dịch lạ lan tỏa ra khắp cơ thể. Dung dịch lạ kia không khác gì một chất kích thích cực mạnh vậy, hòa vào máu càng nhiều thì phản ứng biến đổi của cô bé càng dữ dội hơn. Mái tóc màu đỏ thì ngày càng đỏ rực hơn, đôi con ngươi đỏ sậm thì long lanh như hai viên pha lê phát sáng, còn hương thơm từ cơ thể cô bé tỏa ra thì nồng nặc hơn bao giờ hết. Thậm chí mùi hương này còn át đi một phần mùi lạ tràn ngập khắp không gian kia.
Theo việc cơ thể bị nung nóng như hòn than thì dòng chảy năng lượng chảy trong cơ thể An Nhiên cũng sôi trào dữ dội. Dòng năng lượng này là thứ giúp cô bé phát động năng lực, sản sinh ra những viên đạn màu đỏ. Bình thường năng lượng tập trung ở trái tim, khi cần cô bé sẽ điều khiển hội tụ lại trong lòng bàn tay để phát động. Nhưng bây giờ, không biết tại sao dòng năng lượng bỗng dưng phát rồ, rời khỏi nơi trú ẩn chạy ngược xuôi như muốn thoát ra ngoài vậy. Điều này làm cho những mạch máu nổi lên, hằn rõ trên khắp cơ thể cô bé nhìn cực kì dữ tợn.
Đau.
An Nhiên chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này. Nỗi đau khủng khiếp trên mỗi tấc thân thể và cả trong não bộ. Đau đến mức cô bé muốn lập tức ngất đi, nhưng lạ thay ý thức của lại hết sức thanh tỉnh. Kèm theo cơn đau thì cô bé có thể cảm nhận được rõ ràng rằng biến đổi trong cơ thể mình. Dòng năng lượng đang điên cuồng di chuyển bỗng từ từ tách ra làm hai. Không phải kiểu phân nhánh mà là hai loại riêng biệt, bản chất khác nhau hoàn toàn. Loại đầu tiên thì hết sức quen thuộc là thứ cô bé điều khiển hàng ngày. Còn loại thứ hai thì nhỏ hơn nhiều, giống như một đứa trẻ vừa được sinh ra vậy. Quá trình phân tách này cô bé không biết là trải qua bao lâu, vì khi bị đau thì nhận thức về thời gian dường như biến mất khỏi suy nghĩ. Giữa lúc cô bé tưởng chừng như mình sẽ không chịu được nữa thì hai dòng năng lượng bất ngờ ổn định lại rồi quay về trái tim. Khi cả hai chiếm lấy được một chỗ trú ẩn cho mình thì cảm giác đau liền yếu dần đi rồi biến mất cực nhanh. Không chỉ trên thân thể, mà trong đầu cô bé cũng không nhói lên nữa.
Nhưng An Nhiên chưa kịp vui mừng vì điều này thì trong đầu bất chợt bị vỡ òa bởi những cảm xúc lạ. Những cảm xúc này vui có, buồn có, tức giận có, căm thù có, hạnh phúc có… Đủ mọi loại cảm xúc giống như của rất nhiều người khác nhau nhưng lại trộn lẫn vào làm một. Hỗn hợp này như một quả bom hạng nặng bất ngờ nổ tung trong đầu cô bé vậy. Nó khiến cho ý thức của cô bé trở nên mơ hồ và rơi vào một trạng thái khác lạ.
Đột nhiên cô bé nắm chặt tay trái lại, rồi điều khiển các dòng năng lượng mới hội tụ vào lòng bàn tay như một thứ bản năng. Ánh mắt đờ đẫn bỗng trở nên kiên quyết, cô bé phát động năng lực của mình. Từng tia năng lượng giống như chất lỏng thẩm thấu qua da, tập trung lại rồi biến đổi thành một viên cầu nhỏ.
Khi năng lực phát động thành công thì cũng là lúc An Nhiên thanh tỉnh lại. Vừa làm chủ được cơ thể mình thì ngay lập tức cô bé loạng choạng ngã ngồi xuống há miệng thở dốc.
- Hộc… Hộc… Hộc…
Thở được vài hơi thì An Nhiên liền giơ bàn tay trái lên xòe ra. Nhìn thấy trong lòng bàn tay mình lúc này đang cầm một viên cầu nhỏ màu xanh lá cây thì cô bé hết sức kinh ngạc. Thứ này có kích cỡ tương đương với viên đạn màu đỏ là to bằng viên bi ve, nhưng màu sắc lại khác biệt hoàn toàn.
- Xoạt!
An Nhiên đang quan sát viên đạn mới thì bất ngờ ở gần đó vang lên động tĩnh. Vội ngoái đầu nhìn tới, cô bé thót tim khi thấy mẹ mình vừa giật một quả lạ xuống rồi chậm rãi đưa lên miệng. Đại não điên cuồng vận động, các nơ-ron thần kinh truyền tín hiệu cho nhau bằng tốc độ ánh sáng giúp cô bé nhớ lại và nhận ra tình hình thực tế bây giờ. Lúc trước cô bé chứng kiến mẹ và chị Thương bị mê hoặc bởi quả lạ, nhưng cả hai đã cố gắng cầm cự. Đến bây giờ có lẽ mẹ đã không thể chống lại được nữa nên đã hành động. Chẳng biết tại sao, nhưng cô bé cảm thấy quả lạ kia là một thứ cực kì nguy hiểm. Cho nên không thể để mẹ ăn quả lạ được, cô bé vội vùng dậy lao tới vung tay phải đập mạnh.
- Bộp!
Ngay tức thì, quả lạ bị An Nhiên đập vỡ nát. Mất đi lớp vỏ bao bọc thì thịt quả liền văng tung tóe trong không khí. Dưới ánh sáng mờ ảo, An Nhiên thấy loáng thoáng trong ruột quả có rất nhiều sinh vật giống như mầm cây non ngọ nguậy hết sức kinh dị. Rùng mình, cô bé kinh hãi đến tái mét cả mặt. Nhìn đám quả lạ rồi ngửi mùi hương của nó, trong lòng cô bé bỗng dâng lên cảm giác chán ghét cực độ. Cảm giác này ăn sâu tận trong máu giống như nước với lửa vậy.
Bị đập nát quả lạ trong tay, Huyền Linh thoáng chững lại một chút. Rồi không đến một giây sau, cô lại máy móc đưa tay lên vặt một quả khác. Đứng ở bên cạnh cô, đến lúc này Thương có lẽ cũng mất đi ý thức hoàn toàn. Không còn thanh tỉnh nữa, cô bé liền vung tay chộp quả lạ giống như Huyền Linh vậy.
Không thể để điều đó xảy ra, An Nhiên cắn răng vội xông tới ngăn cản cả hai. Vừa đập văng những quả lạ trong tay hai người, cô bé vừa nóng nảy thúc giục:
- Mẹ! Chị Thương! Hai người đừng ăn những quả này! Đừng…! Đừng…! Chúng ta phải rời ngay…!
Mặc cho An Nhiên nỗ lực kêu gọi thì hai người vẫn tìm vặt quả lạ như con rối bị điều khiển. Vô cùng lo lắng và sợ hãi, nhưng may thay cô bé không hoảng loạn và rối lên giống như những đứa trẻ năm tuổi khác. Điều này là nhờ năng lực thức tỉnh đã biến đổi việc khống chế cảm xúc của cô bé mạnh hơn bình thường rất nhiều. Bây giờ, sau khi năng lực tiến hóa thì khả năng này lại càng mạnh mẽ hơn nữa. Cho nên dù đang rất sợ hãi, nhưng cô bé không khóc và vẫn giữ được sự bình tĩnh nhất định. Nhất là càng rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì suy nghĩ của cô bé trái lại càng tỉnh táo. Đại não điên cuồng vận động, cô bé nhanh chóng nghĩ ra cách mới. Đó là kêu gọi chú Tân và những người bên ngoài đến giải cứu. Biết mình phải làm gì, An Nhiên gân cổ hét lớn:
- Cứu-! Ặc… ặc…
An Nhiên chưa nói hết câu thì âm thanh bất ngờ bị nghẹn lại ở cổ. Không thể tin được điều vừa xảy ra, cô bé há to miệng cố gắng hét lên lần nữa, nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng lí nhí. Hít thứ mùi lạ đậm đặc lâu đã làm cổ họng cô bé khản đặc lại. Kêu cứu không được khiến cho cô bé dù khống chế được cảm xúc tốt đi nữa cũng bắt đầu mất đi sự bình tĩnh. Đang hoang mang và sốt sắng thì chợt trong đầu cô bé nảy sinh ý nghĩ đút cho mẹ mình và chị Thương viên đạn màu xanh. Không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng cô bé cảm giác rằng nếu mình làm như vậy thì hai người sẽ tốt lên. Nó giống như bản năng mách bảo vậy, thôi thúc cô bé thực hiện mà không cần lí do. Nhưng cầm viên đạn trong tay cô bé lại lưỡng lự. Vì suy nghĩ của cô bé không giống đứa trẻ năm tuổi bình thường. Liên tưởng đến viên đạn đỏ mình thường sử dụng, cô bé sợ cho hai người ăn thì sẽ bị nổ tung.
Cố gắng suy nghĩ, An Nhiên tìm xem còn cách nào khác không. Nhưng tình huống đã bất ngờ biến đổi, không còn thời gian cho cô bé suy tính nữa. Theo việc những quả lạ bị đập nát liên tiếp thì mùi hương của chúng tỏa ra ngày càng nồng nặc. Khi thứ mùi kia đậm đến mức sắp thành thực chất thì Huyền Linh và Thương cũng trở nên điên cuồng. Mắt đỏ ngầu như dã thú đói khát, hai người không còn hành động chậm chạp nữa mà vùng lên chộp lấy quả lạ.
Ôm chặt cả hai, cô bé cố gắng kiềm giữ hai người lại nhưng không ăn thua.
- Bịch… Hự…
Khẽ rên lên đau đớn, An Nhiên bị hất văng về đằng sau ngã đập lưng xuống nền nhà. Gần như đồng thời trong khoảnh khắc đó, cô bé nghe thấy những âm thanh rơi xuống của vật nặng liên tiếp.
- Uỵch… Uỵch…. Rầm… Rầm…
Theo phản xạ, cô bé vội ngoái đầu lại nhìn thì kinh hãi tái xanh cả mặt. Trong tầm mắt, cô bé thấy từ trên mái vòm nhà thờ liên tục rớt xuống những con quái vật hình người dị dạng vô cùng tởm lợm. Không những thế, các sợi dây leo lạ ở khắp nơi bỗng dưng điên cuồng hoạt động giống như biến thành những con mãng xà vậy. Tình hình đã hết sức nguy cấp, bắt buộc cô bé phải làm ra lựa chọn. Cắn răng, cô bé quyết định nghe theo bản năng mách bảo. Phát động năng lực, cô bé nhanh chóng tạo ra hai viên đạn màu xanh rồi xông tới chỗ mẹ mình và chị Thương. Áp sát cả hai, cô bé nhanh như chớp nhét viên đạn vào mồm hai người.
Cũng trong khoảnh khắc đó, phía cửa nhà thờ vang lên động tĩnh lớn.
- RẦMMMM!!!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
“Giá như tất cả vẫn bình thường thì thật tốt biết bao…”. Cô thầm ước và tiếc nuối trong lòng.
Ở đằng xa, An Nhiên đợi mãi mà không thấy mẹ mình đáp lại nên sốt ruột cất tiếng thúc giục:
- Lại đây nhanh lên mẹ ơi! Quả này có mùi thơm lắm, mẹ xem có ăn được không ạ? – Vừa nói, cô bé vừa nhảy lên, háo hức chỉ tay vào quả lạ treo lơ lửng trên đầu mình.
Thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ nữa, Huyền Linh khẽ gật đầu rồi đáp:
- Đợi mẹ chút!
Nói xong, cô nhanh chóng đứng lên rồi cất bước tiến tới chỗ An Nhiên và Thương. Hơi tò mò về quả lạ nên trên đường, cô vừa đi vừa ngẩng đầu chăm chú quan sát. Những quả này mọc ra từ đám dây leo kỳ dị trên mái vòm trần nhà thờ buông thõng xuống. Quả to gần bằng cái bát con, vỏ màu đỏ rực, khi bị ánh sáng hắt vào thì tỏa ra màu hồng rất bắt mắt. Hình dáng của quả hao hao giống quả thanh long, nhưng chắc chắn không phải vì dây leo mọc ra là loại cô chưa từng thấy trước kia. Chưa kể lớp vỏ quả lạ là căng mọng chứ không phải dạng mắt như quả thanh long.
Khi khoảng cách đến lễ đường chỉ còn vài mét thì Huyền Linh chợt nhận thấy mùi thơm lạ trong không khí bỗng trở nên cực nồng. Thứ mùi này cô không biết diễn tả ra làm sao nữa, chỉ hình dung được là giống như mùi của hoa hồng nhưng lại xen lẫn chút gì đó tanh tưởi của máu tươi. Lúc mới bước vào trong nhà thờ cô đã ngửi thấy thứ mùi lạ này, nhưng lại không tìm được nơi phát ra. Bây giờ, càng tới gần chỗ quả lạ thì mùi hương càng nồng nên cô có thể khẳng định rằng đầu nguồn chính là đây.
Đang tập trung nhìn quả lạ rồi ngửi mùi hương trong không khí thì bất chợt trong lòng cô dâng lên cảm giác thèm ăn. Cảm giác này một khi xuất hiện là lập tức bùng lên ngày càng dữ dội khiến cô khó mà cưỡng lại. Theo một cách tự nhiên thì không đến một giây sau tâm trí của cô bị thứ mùi lạ mê hoặc và mất dần đi sự tỉnh táo. Những suy nghĩ không còn rõ ràng nữa, nhận thức của cô bắt đầu trở nên mơ hồ. Đôi mắt dại ra từ từ, trong con ngươi cô thấy bây giờ chỉ là một tấm hình mờ nhòe với quả lạ sáng rõ ở trung tâm. Khi những tia thanh tỉnh cuối cùng dập tắt, cũng là lúc cô đờ đẫn cất bước như một con rối bị điều khiển.
………MTTH………
Đang loay hoay vặn mấy con ốc phụ giúp Hùng sửa xe thì bất chợt Tân cảm thấy bất an trong lòng. Cảm giác này chẳng xa lạ gì vì hắn từng trải qua nhiều lần trước kia. Mỗi khi thứ linh cảm đó nổi lên thì hắn biết khả năng xảy ra chuyện không hay là rất cao. Tạm dừng công việc trong tay, hắn ngẩng đầu lên nhíu mày liếc nhanh một vòng.
Trong tầm mắt hắn là hình ảnh con Lu chậm rãi đi tuần xung quanh và Trâm chăm chú điều khiển thiết bị quét 3D. Hắn không thấy bóng dáng một con quái vật “Nấm đầu người”, hay mối nguy hiểm nào xuất hiện. Cảnh vật hiện ra rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao hắn cứ cảm thấy lo lắng thế nào ấy. Trái tim bỗng gia tăng nhịp đập, hắn cảm giác trước ngực mình nặng nề như bị một khối bê tông đè nặng.
Hít sâu một hơi, hắn cất tiếng hỏi Trâm:
- Trâm ơi! Tình hình bây giờ thế nào rồi em? Nghe tiếng gọi, Trâm nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn. Sau đó, cô điều chỉnh thiết bị trong tay một chút rồi đáp lời với chất giọng bình thản:
- Ổn anh ạ. Em theo dõi hình ảnh máy bay flycam quay được thì thấy đám quái vật cách đây khá xa, lại tản mát nữa. Con gần nhất cũng phải cách vài trăm mét, không đáng lo lắm…
Chờ Trâm nói hết câu xong, Tân liền gật đầu rồi dặn dò thêm:
- Ừ! Thế em cứ cẩn thận quan sát. Nếu xuất hiện vấn đề gì thì nói cho anh biết ngay nhé!
- Vâng!
Biết được chắc chắn rằng quanh đây an toàn, nhưng hắn vẫn không yên tâm mà trái lại càng lo lắng hơn. Đảo mắt, hắn tiếp tục liếc một vòng xung quanh kiểm tra lần nữa cho chắc. Tình cờ nhìn về phía nhà thờ thì hắn chợt nhớ ra lúc trước mình đồng ý để Thương và hai mẹ con Huyền Linh vào trong đó chơi. Giơ đồng hồ lên xem, hắn thấy thời gian đã trôi qua hơn chục phút rồi, khá lâu mà chưa có ai bước ra. Ban đầu hắn cứ đinh ninh cho rằng nơi đó là an toàn mà không kiểm tra kĩ, nhưng bây giờ dường như đã có điều không ổn xảy ra. Chăm chú quan sát, hắn nhận thấy khung cảnh quảng trường lớn trước cửa nhà thờ có vẻ vắng lặng, yên tĩnh quá mức. Mặt đường thì thấp, đám dây leo rậm rạp lại bủa vây khắp nơi che chắn tầm nhìn làm hắn không thể thấy rõ bên trong nhà thờ được. Không nhìn thấy ba người khiến nỗi bất an trong lòng hắn dâng lên ngày càng lớn. Luôn cẩn thận nhưng thật không ngờ vẫn có lúc hắn lơ là rồi đưa ra quyết định sai sót. Bất giác hắn nhớ lại cách đây không lâu từng có lần cả bọn suýt chút nữa thì dính bẫy thực vật ăn thịt nên càng lo lắng và sợ hãi hơn. “Chết tiệt. Chẳng lẽ ba người gặp chuyện không tốt rồi… Không đúng. Nếu có vấn đề thì phải nghe thấy động tĩnh chứ…”. Sắc mặt hơi tái đi, hắn hoang mang tự hỏi.
Càng tưởng tượng thì hắn càng cảm thấy sợ hãi mà toát cả mồ hôi hột. Mặc dù tất cả mới chỉ là suy đoán, nhưng hắn không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa. Lẳng thanh cờ-lê trong tay đi, hắn hô lớn:
- Mấy đứa rút vũ khí ra theo anh! NHANH!!!
Nói xong, hắn vội rút cái rìu giắt sau thắt lưng ra, phát động năng lực dính đầu sợi tơ vào rồi nhắm hướng nhà thờ chạy trước.
- Gâu!
Gần như ngay tức thì, Tân vừa nói dứt câu xong là con Lu sủa lên một tiếng rồi phi nước đại đuổi theo.
- HẢ!!!
Đang tập trung cao độ sửa máy nên tiếng hét lớn làm Hùng giật nảy mình. Ngơ ngác nhìn quanh, hắn ta đầu đầy dấu hỏi không biết chuyện gì vừa xảy ra và bản thân nên làm gì nữa. Ở bên cạnh, Vinh chỉ phụ thôi nên phản ứng trước tình hình nhanh hơn nhiều. Ném dụng cụ đi, cậu rút thanh mã tấu giắt cạnh ba lô sau lưng ra khỏi bao rồi kéo ông anh chạy theo.
Phía đằng xa, Trâm đang chăm chú theo dõi hình ảnh mà máy bay flycam truyền về nên phản ứng chậm hơn mọi người một nhịp. Vòng tay ra sau lưng kéo khóa ba lô, cô đút vội máy tính bảng vào trong. Sau đó, cô cũng rút vũ khí của mình ra rồi gấp gáp cắn răng đuổi theo mọi người. Mất đi điều khiển, máy bay flycam sẽ chuyển sang chế độ tự động nên việc này không đáng lo lắm.
……..MTTH…….
Theo việc Huyền Linh đi càng gần tới lễ đường thì mùi lạ trong không khí mỗi lúc một nồng đậm. Lớp sương trắng mờ trôi nổi khắp nơi bắt đầu chuyển dần thành màu hồng nhạt mà không rõ nguyên nhân. Những quả lạ thì đỏ rực lên, long lanh như phát sáng vậy. Đủ loại màu sắc hỗn hợp với nhau khiến cảnh vật trở nên mộng ảo và đẹp lung linh hơn bao giờ hết. Nhưng ẩn dưới lớp vỏ bọc mĩ miều kia lại là một thứ cực kì kinh khủng đang chậm rãi thức tỉnh.
Khoảng vài giây sau, Huyền Linh dừng lại chỗ An Nhiên và Thương đứng. Ngay trước mặt cô lúc này là một quả lạ lớn treo lủng lẳng. Nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt cô đỏ ngầu ánh lên vẻ khao khát điên cuồng. Đưa tay lên, cô không thể cưỡng lại được ham muốn hái quả lạ xuống ăn ngay. Nhưng lúc sắp sửa chạm vào quả lạ thì có lẽ bản năng sinh tồn đã trỗi dậy, giúp cô khựng lại trước giây phút quyết định. Trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt cô vặn vẹo dữ tợn một cách đáng sợ. Ý thức đã bị chiếm hữu bất chợt nổi lên những luồng suy nghĩ khác. Cô đang gắng gượng giãy giụa, muốn thoát khỏi trạng thái mê man này.
Ở sát bên cạnh Huyền Linh, tình trạng của Thương cũng giống như vậy. Tuy nhiên, ẩn trong đôi mắt mê man của Thương vẫn còn le lói một vài tia thanh tỉnh. Cô bé đang tạm thời cầm cự được dụ hoặc. Nhưng nếu không có điều gì xảy ra thì chẳng bao lâu nữa tinh thần của cô bé sẽ yếu đi, rồi mất ý thức hoàn toàn.
Khác với cả hai, tâm trí An Nhiên dường như không bị ảnh hưởng nhiều bởi mùi hương. Đầu óc vẫn giữ được sự tỉnh táo, cô bé thấy chị Thương và mẹ có biểu hiện lạ thì rất hoang mang và sợ hãi. Cô bé muốn đánh thức rồi kéo hai người rời khỏi đây ngay, nhưng lại không thể thực hiện được. Vì lúc này chính bản thân cô bé cũng đang gặp vấn đề.
Từ lúc mùi hương trở nên nồng nặc thì cơ thể An Nhiên dường như đã bị dị ứng và có biểu hiện khác lạ. Thân thể đột ngột nóng bừng lên, cứng ngắc lại khiến cô bé muốn nhúc nhích một chút cũng không được. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu vã ra liên miên, cô bé cảm thấy dòng máu trong người mình như sôi lên sùng sục. Nhịp tim thì gia tốc đập nhanh một cách đáng sợ, còn đầu thì thỉnh thoảng lại nhói lên đau đớn.
- Hộc… Hộc… Hộc…
Như một thứ bản năng, cô bé hít thở thật nhanh để lấy ô-xi trong không khí cung cấp cho dòng máu đang điên cuồng vận chuyển của mình. Nhưng theo mỗi lần hít thở thì ngoài ô-xi ra còn kèm theo mùi hương lạ đậm đặc bay vào mũi nữa. Thứ mùi này tràn vào hai lá phổi, thẩm thấu rồi chuyển hóa thành dung dịch lạ lan tỏa ra khắp cơ thể. Dung dịch lạ kia không khác gì một chất kích thích cực mạnh vậy, hòa vào máu càng nhiều thì phản ứng biến đổi của cô bé càng dữ dội hơn. Mái tóc màu đỏ thì ngày càng đỏ rực hơn, đôi con ngươi đỏ sậm thì long lanh như hai viên pha lê phát sáng, còn hương thơm từ cơ thể cô bé tỏa ra thì nồng nặc hơn bao giờ hết. Thậm chí mùi hương này còn át đi một phần mùi lạ tràn ngập khắp không gian kia.
Theo việc cơ thể bị nung nóng như hòn than thì dòng chảy năng lượng chảy trong cơ thể An Nhiên cũng sôi trào dữ dội. Dòng năng lượng này là thứ giúp cô bé phát động năng lực, sản sinh ra những viên đạn màu đỏ. Bình thường năng lượng tập trung ở trái tim, khi cần cô bé sẽ điều khiển hội tụ lại trong lòng bàn tay để phát động. Nhưng bây giờ, không biết tại sao dòng năng lượng bỗng dưng phát rồ, rời khỏi nơi trú ẩn chạy ngược xuôi như muốn thoát ra ngoài vậy. Điều này làm cho những mạch máu nổi lên, hằn rõ trên khắp cơ thể cô bé nhìn cực kì dữ tợn.
Đau.
An Nhiên chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này. Nỗi đau khủng khiếp trên mỗi tấc thân thể và cả trong não bộ. Đau đến mức cô bé muốn lập tức ngất đi, nhưng lạ thay ý thức của lại hết sức thanh tỉnh. Kèm theo cơn đau thì cô bé có thể cảm nhận được rõ ràng rằng biến đổi trong cơ thể mình. Dòng năng lượng đang điên cuồng di chuyển bỗng từ từ tách ra làm hai. Không phải kiểu phân nhánh mà là hai loại riêng biệt, bản chất khác nhau hoàn toàn. Loại đầu tiên thì hết sức quen thuộc là thứ cô bé điều khiển hàng ngày. Còn loại thứ hai thì nhỏ hơn nhiều, giống như một đứa trẻ vừa được sinh ra vậy. Quá trình phân tách này cô bé không biết là trải qua bao lâu, vì khi bị đau thì nhận thức về thời gian dường như biến mất khỏi suy nghĩ. Giữa lúc cô bé tưởng chừng như mình sẽ không chịu được nữa thì hai dòng năng lượng bất ngờ ổn định lại rồi quay về trái tim. Khi cả hai chiếm lấy được một chỗ trú ẩn cho mình thì cảm giác đau liền yếu dần đi rồi biến mất cực nhanh. Không chỉ trên thân thể, mà trong đầu cô bé cũng không nhói lên nữa.
Nhưng An Nhiên chưa kịp vui mừng vì điều này thì trong đầu bất chợt bị vỡ òa bởi những cảm xúc lạ. Những cảm xúc này vui có, buồn có, tức giận có, căm thù có, hạnh phúc có… Đủ mọi loại cảm xúc giống như của rất nhiều người khác nhau nhưng lại trộn lẫn vào làm một. Hỗn hợp này như một quả bom hạng nặng bất ngờ nổ tung trong đầu cô bé vậy. Nó khiến cho ý thức của cô bé trở nên mơ hồ và rơi vào một trạng thái khác lạ.
Đột nhiên cô bé nắm chặt tay trái lại, rồi điều khiển các dòng năng lượng mới hội tụ vào lòng bàn tay như một thứ bản năng. Ánh mắt đờ đẫn bỗng trở nên kiên quyết, cô bé phát động năng lực của mình. Từng tia năng lượng giống như chất lỏng thẩm thấu qua da, tập trung lại rồi biến đổi thành một viên cầu nhỏ.
Khi năng lực phát động thành công thì cũng là lúc An Nhiên thanh tỉnh lại. Vừa làm chủ được cơ thể mình thì ngay lập tức cô bé loạng choạng ngã ngồi xuống há miệng thở dốc.
- Hộc… Hộc… Hộc…
Thở được vài hơi thì An Nhiên liền giơ bàn tay trái lên xòe ra. Nhìn thấy trong lòng bàn tay mình lúc này đang cầm một viên cầu nhỏ màu xanh lá cây thì cô bé hết sức kinh ngạc. Thứ này có kích cỡ tương đương với viên đạn màu đỏ là to bằng viên bi ve, nhưng màu sắc lại khác biệt hoàn toàn.
- Xoạt!
An Nhiên đang quan sát viên đạn mới thì bất ngờ ở gần đó vang lên động tĩnh. Vội ngoái đầu nhìn tới, cô bé thót tim khi thấy mẹ mình vừa giật một quả lạ xuống rồi chậm rãi đưa lên miệng. Đại não điên cuồng vận động, các nơ-ron thần kinh truyền tín hiệu cho nhau bằng tốc độ ánh sáng giúp cô bé nhớ lại và nhận ra tình hình thực tế bây giờ. Lúc trước cô bé chứng kiến mẹ và chị Thương bị mê hoặc bởi quả lạ, nhưng cả hai đã cố gắng cầm cự. Đến bây giờ có lẽ mẹ đã không thể chống lại được nữa nên đã hành động. Chẳng biết tại sao, nhưng cô bé cảm thấy quả lạ kia là một thứ cực kì nguy hiểm. Cho nên không thể để mẹ ăn quả lạ được, cô bé vội vùng dậy lao tới vung tay phải đập mạnh.
- Bộp!
Ngay tức thì, quả lạ bị An Nhiên đập vỡ nát. Mất đi lớp vỏ bao bọc thì thịt quả liền văng tung tóe trong không khí. Dưới ánh sáng mờ ảo, An Nhiên thấy loáng thoáng trong ruột quả có rất nhiều sinh vật giống như mầm cây non ngọ nguậy hết sức kinh dị. Rùng mình, cô bé kinh hãi đến tái mét cả mặt. Nhìn đám quả lạ rồi ngửi mùi hương của nó, trong lòng cô bé bỗng dâng lên cảm giác chán ghét cực độ. Cảm giác này ăn sâu tận trong máu giống như nước với lửa vậy.
Bị đập nát quả lạ trong tay, Huyền Linh thoáng chững lại một chút. Rồi không đến một giây sau, cô lại máy móc đưa tay lên vặt một quả khác. Đứng ở bên cạnh cô, đến lúc này Thương có lẽ cũng mất đi ý thức hoàn toàn. Không còn thanh tỉnh nữa, cô bé liền vung tay chộp quả lạ giống như Huyền Linh vậy.
Không thể để điều đó xảy ra, An Nhiên cắn răng vội xông tới ngăn cản cả hai. Vừa đập văng những quả lạ trong tay hai người, cô bé vừa nóng nảy thúc giục:
- Mẹ! Chị Thương! Hai người đừng ăn những quả này! Đừng…! Đừng…! Chúng ta phải rời ngay…!
Mặc cho An Nhiên nỗ lực kêu gọi thì hai người vẫn tìm vặt quả lạ như con rối bị điều khiển. Vô cùng lo lắng và sợ hãi, nhưng may thay cô bé không hoảng loạn và rối lên giống như những đứa trẻ năm tuổi khác. Điều này là nhờ năng lực thức tỉnh đã biến đổi việc khống chế cảm xúc của cô bé mạnh hơn bình thường rất nhiều. Bây giờ, sau khi năng lực tiến hóa thì khả năng này lại càng mạnh mẽ hơn nữa. Cho nên dù đang rất sợ hãi, nhưng cô bé không khóc và vẫn giữ được sự bình tĩnh nhất định. Nhất là càng rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì suy nghĩ của cô bé trái lại càng tỉnh táo. Đại não điên cuồng vận động, cô bé nhanh chóng nghĩ ra cách mới. Đó là kêu gọi chú Tân và những người bên ngoài đến giải cứu. Biết mình phải làm gì, An Nhiên gân cổ hét lớn:
- Cứu-! Ặc… ặc…
An Nhiên chưa nói hết câu thì âm thanh bất ngờ bị nghẹn lại ở cổ. Không thể tin được điều vừa xảy ra, cô bé há to miệng cố gắng hét lên lần nữa, nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng lí nhí. Hít thứ mùi lạ đậm đặc lâu đã làm cổ họng cô bé khản đặc lại. Kêu cứu không được khiến cho cô bé dù khống chế được cảm xúc tốt đi nữa cũng bắt đầu mất đi sự bình tĩnh. Đang hoang mang và sốt sắng thì chợt trong đầu cô bé nảy sinh ý nghĩ đút cho mẹ mình và chị Thương viên đạn màu xanh. Không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng cô bé cảm giác rằng nếu mình làm như vậy thì hai người sẽ tốt lên. Nó giống như bản năng mách bảo vậy, thôi thúc cô bé thực hiện mà không cần lí do. Nhưng cầm viên đạn trong tay cô bé lại lưỡng lự. Vì suy nghĩ của cô bé không giống đứa trẻ năm tuổi bình thường. Liên tưởng đến viên đạn đỏ mình thường sử dụng, cô bé sợ cho hai người ăn thì sẽ bị nổ tung.
Cố gắng suy nghĩ, An Nhiên tìm xem còn cách nào khác không. Nhưng tình huống đã bất ngờ biến đổi, không còn thời gian cho cô bé suy tính nữa. Theo việc những quả lạ bị đập nát liên tiếp thì mùi hương của chúng tỏa ra ngày càng nồng nặc. Khi thứ mùi kia đậm đến mức sắp thành thực chất thì Huyền Linh và Thương cũng trở nên điên cuồng. Mắt đỏ ngầu như dã thú đói khát, hai người không còn hành động chậm chạp nữa mà vùng lên chộp lấy quả lạ.
Ôm chặt cả hai, cô bé cố gắng kiềm giữ hai người lại nhưng không ăn thua.
- Bịch… Hự…
Khẽ rên lên đau đớn, An Nhiên bị hất văng về đằng sau ngã đập lưng xuống nền nhà. Gần như đồng thời trong khoảnh khắc đó, cô bé nghe thấy những âm thanh rơi xuống của vật nặng liên tiếp.
- Uỵch… Uỵch…. Rầm… Rầm…
Theo phản xạ, cô bé vội ngoái đầu lại nhìn thì kinh hãi tái xanh cả mặt. Trong tầm mắt, cô bé thấy từ trên mái vòm nhà thờ liên tục rớt xuống những con quái vật hình người dị dạng vô cùng tởm lợm. Không những thế, các sợi dây leo lạ ở khắp nơi bỗng dưng điên cuồng hoạt động giống như biến thành những con mãng xà vậy. Tình hình đã hết sức nguy cấp, bắt buộc cô bé phải làm ra lựa chọn. Cắn răng, cô bé quyết định nghe theo bản năng mách bảo. Phát động năng lực, cô bé nhanh chóng tạo ra hai viên đạn màu xanh rồi xông tới chỗ mẹ mình và chị Thương. Áp sát cả hai, cô bé nhanh như chớp nhét viên đạn vào mồm hai người.
Cũng trong khoảnh khắc đó, phía cửa nhà thờ vang lên động tĩnh lớn.
- RẦMMMM!!!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Danh sách chương