Sau khi chữa lành vế thương ở lòng bàn tay trái cho Tân thì Thương lại bắt đầu chữa nốt cả vế thương ở trên cẳng tay phải. Vết thương này cũng nghiêm trọng không kém gì vết thương trước, cây gai nhọn đâm xuyên thủng qua cả cẳng tay, Tân nhổ nó ra rồi để lại hai lỗ thủng to bằng đầu ngón tay út. Máu chảy ra không ngừng, thấm ướt đẫm cả cái tay áo mút hắn mặc bên trong.

Cái áo khoác da bên ngoài có ống tay áo hơi bó nên rất khó để kéo cao ống tay áo lên, thế nên là Tân cởi luôn nó ra. Tiện thể hắn cũng cởi cả cái áo len mút mặc trong. Hai thứ đồ này bây giờ bị máu thấm loang lổ, lại có vô số vết rách to nhỏ khắp nơi, thế nên là sẽ cởi ra vứt đi, vừa để thuận tiện cho xử lí vết thương, vừa để thay luôn đồ khác. Gì chứ mấy thứ đồ như quần áo thế này bao giờ bọn nó cũng mang dư ra một, hai bộ để phòng. Mà có lỡ dùng hết thì cùng không sao, quần áo ở cái thời này rất dễ tìm, lục lọi bừa trong một căn nhà nào cũng có, toàn là vật vô chủ cả, muốn lấy bao nhiêu cũng được.

Thương lấy hai tay ấn vào miệng vết thương để nó tạm không chảy máu ra nữa rồi ôm cả cẳng tay của Tân vào ngực để trị liệu.

Bây giờ thì hai mẹ con Huyền Linh cũng đã đi tới nơi. Ban nãy cách có chút xa nên không nhìn rõ, với cả cái áo khoác da sẫm màu của hắn không làm lộ máu và che đi miệng vết thương nên hai mẹ con Huyền Linh chỉ biết là hắn bị thương chứ không nghĩ rằng hắn lại bị nặng đến vậy. Giờ khi Tân cởi hết mấy lớp áo ngoài ra, trên người chỉ còn một cái áo ba lỗ mỏng bó căng thì hai mẹ con mới thấy được rõ những vết thương dữ tợn trên người hắn. Cả hai đều hốt hoảng hô lên một tiếng rồi cùng tăng nhanh bước chân, vội vàng chạy tới.

- Chú Tân! Chú Tân! Chú bị chảy máu rồi…! – An Nhiên hấp tấp chạy đến bên cạnh hắn, trong miệng còn hoảng hốt hô: - Mẹ ơi! Chú Tân bị thương chảy máu rồi…!

Con bé hai mắt mở lớn, nhìn chằm chằm vào mấy vết rách dài trên ngực, trên vai vẫn còn ứa máu tươi của hắn, cái miệng nhỏ cũng tròn xoe. Hai tay thì hoa lung tung trước người như thể rất muốn chạm vào nhưng lại sợ làm hắn bị đau nên không dám vậy.

Cảm thấy cô bé có vẻ hơi hoảng hốt, Tân liền ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười đáp lời:

- Chú không sao đâu, chút nữa là lành đấy mà…

- Anh có thật là vẫn ổn đấy chứ!? – Huyền Linh cũng quan tâm. Cô vẫn cẩn thận đề phòng, chú ý đến động tĩnh bốn phía xung quanh nhưng ánh mắt thì lại không tự chủ được mà liên tục liếc về phía Tân, vẻ mặt cũng hiện lên nét lo lắng rõ ràng.

- Đương nhiên rồi. Mấy cái vết này nhìn thì đáng sợ thế thôi nhưng thực ra chỉ là sượt quá da, chưa chạm mấy đến cơ thịt nên không sao đâu. Với lại chúng ta còn có bé Thương nhiệm màu ở đây nữa mà.

Vừa nói, Tân còn vừa giơ bàn tay trái lên cho Huyền Linh và An Nhiên nhìn như là để khoe. Lúc trước quan sát trận chiến, hai cô gái cũng để ý thấy lòng bàn tay đó của hắn bị gai nhọn đâm xuyên qua, nhưng bây giờ thì vết thương đã biến mất chỉ còn lại có một vết sẹo mờ hơi hơi lồi lên một tí. Ngạc nhiên vô cùng!

Nhận ra ý tứ trong câu nói của Tân, hai cô gái cũng liền chú ý đến Thương vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh.

Thương thở nhẹ ra một hơi, cố nén cảm giác thoát lực ngiêm trọng đang dâng lên trong người. Em chậm rãi buông cánh tay của Tân ra khỏi ngực mình. Dùng mấy ngón tay nhỏ của mình để cảm nhận một chút, Thương yên tâm khi vết thương đã được điền đầy. Sử dụng siêu năng lực, điều khiển năng lượng để kích thích tế bào sinh trưởng tạo ra hiệu ứng khôi phục cấp tốc. Để hàn lại một vết thương không quá lớn thế này, không mất nhiều thời gian, nhưng rất mệt.

Khá là hài lòng với thành quả của mình, mặc dù có chút thịt lồi ra những vấn đề đó không lớn, đối với Thương, sự lành lặn của Tân mới là điều quan trọng hơn. Chuẩn bị sẵn một nụ cười trên môi, Thương yếu ớt ngẩng đầu lên mong chờ một câu khen ngợi của hắn. Chỉ là em còn chưa kịp nhìn thấy điều mình mong đợi thì đã giật nảy mình vì một tiếng hét to đầy hào hứng vang lên sát bên tai:

- Oa!!! Chị Thương giỏi quá…! – An Nhiên nghe Tân kể một chút, lại tận mắt nhìn thấy một chút, thế là cô bé liền trở nên hưng phấn không chịu được. Khi vừa thấy Thương bỏ cánh tay đã hoàn toàn lành lặn của Tân ra thì An Nhiên lập tức lao vào, ôm chầm lấy Thương mà cọ: - Chị Thương cực siêu, cực siêu luôn! Em thích chị, thích chị chết mất…!!!

- A! Cái này… - Thoáng chút hoảng hốt, sau đó là bối rối, Thương bất lực để cho An Nhiên cọ tới cọ lui trên người mình. Bình thường có siêu năng lực, Thương còn có thể thoát ra được, không cho An Nhiên quấn vào mình một cách quá chặt, nhưng bây giờ thì cả người thoát lực, thế nên thực sự là không biết làm cách nào. Cố gắng ngước đầu lên nhìn Tân với ánh mắt cầu cứu, em còn phải chữa lành cả những vết thương khác trên người hắn nữa.

Nhìn thấy tình cảnh của Thương, Tân chỉ hơi nhếch mép cười một cái rồi để mặc cho hai cô bé nô đùa. Hắn cũng hiểu ý định của Thương, nhưng thấy em mệt mỏi và tỏ ra suy yếu một cách rõ ràng thì liền đoán được rằng việc chữa lành vết thương như thế này có lẽ sẽ khá là tốn sức. Thế nên chữa được hai vết thương nghiêm trọng nhất là được lắm rồi, những vết thương nhẹ còn lại thì xử lý theo cách thông thường là được. Tân bắt đầu tự thân vận động, tự lục ba lô lấy hộp cứu thương để tự chữa cho mình.

Huyền Linh cũng tới hỗ trợ Tân. Cô đổ nước sạch ra thấm ướt một cái khăn bông rồi giúp hắn lau sạch miệng vết thương và những vết máu trên người. Còn vị trí cảnh vệ thì đã được giao lại cho con Lu. Con chó sau khi phát tiết một chút lên cái xác của con Lợn Giáp Gai thì liền quay về với cái vị trí canh gác quen thuộc của mình. Nó chạy xung quanh chỗ cả nhóm, đánh hơi mọi thứ và thỉnh thoảng còn đột nhiên dừng lại đứng im để nghe ngóng những động tĩnh bên ngoài.

Mấy vết thương còn lại trên người Tân vốn cũng không nặng, sau khi ngừng hoạt động mạnh thì chúng cũng không còn trào máu ra nữa mà thi thoảng mới hơi rỉ ra một ít kèm theo nước vàng. Sau khi vệ sinh vết thương xong thì Huyền Linh còn hỗ trợ hắn xịt thuốc sát trùng và dán băng dính y tế, mấy món đồ này đều là sản phẩm mới của viện quân y trong khu an toàn, chuyên dùng để đối phó với những vết thương không nghiêm trọng rất tốt. Bình xịt thuốc sát trùng có kèm theo cả tác dụng làm mát vết thương và giảm đau còn băng keo y tế là loại bản lớn có thể dùng để dán trực tiếp vào miệng vết thương hoặc dán đè lên tấm gạc, cực kì là tiện lợi.

Tạm thời xử lý xong vết thương, Tân kiếm một bộ đồ khác mặc vào. Hắn cũng gọi con Lu lại để xử lí vết thương cho nó nữa. Lúc con lợn bắn gai ra xung quanh, con Lu cũng dính vài cây và bây giờ vẫn còn giắt ở trên người.

Bắt con Lu đứng im, Tân bắt đầu kiểm tra vết thương cho nó. Hắn không để ý lúc con lợn bắn gai thì con Lu ở vị trí nào, chỉ là bây giờ kiểm tra thì hoàn toàn không thấy vết rách da khi bị gai bay sượt qua như của hắn, có thể là do nó may mắn, hoặc cũng có thể là do da nó đủ dày nên không bị xé rách cũng nên. Cả người con Lu chỉ có bốn cây gai nhọn xuyên qua và vẫn kẹt ở trên đó mà thôi, hai cây ở chân trước, một cây trên vai và một cây trên đầu.

Lúc nhìn thấy có gai cắm trên đầu nó hắn đã phát hoảng lên một cái nhưng cẩn thận kiểm tra thì thấy cái gai này cũng chỉ xuyên qua da và đâm một chút vào thịt thôi chứ không xuyên qua sọ, thế nên cũng không có nguy hiểm gì nhiều. Ba cây gai khác cũng vậy, có đâm được vào thịt, nhưng không làm hỏng được xương, cũng không động vào gân mạch, vậy là đều không nghiêm trọng lắm.

Tân còn phát hiện ra rằng dù bị gai đâm vào thịt như thế nhưng con Lu lại chảy rất ít máu. Thậm chí khi hắn rút những cây gai ra thì nó cũng chỉ hơi rỉ ra một chút máu mà thôi. Con Lu run run người, và Tân thấy cơ bắp chỗ đó hơi gồng lên một chút là miệng vết thường liền se lại còn bé tí. Cảm thấy rất là ngạc nhiên, Tân trợn mắt lên nhìn nó thì nó cũng trợn con mắt duy nhất còn lại của mình lên nhìn lại hắn với cái vẻ mặt ngu hết sức.

Thấy con Lu nhìn mình kiểu đó, Tân cảm giác như bản thân mình cũng trở nên ngu ngốc ngang bằng với nó vậy. Thế nên hắn chẳng muốn đặt vấn đề với một con chó ngu làm gì, nó đã có năng lực như thế này thì mình cũng yên tâm hơn về nó.

Tân xịt thuốc sát trùng và băng bó tượng trưng cho con Lu một chút, vậy là coi như xong, cả hai chủ tớ đều không còn vấn đề.

Quá trình xử lí vết thương nói ra thì dài nhưng thực tế không mất bao lâu, chỉ tốn đến dăm ba phút là cùng. Bây giờ, vấn đề của bọn nó là phải xử lý con mồi to lớn này thế nào đây? Theo thông tin trong danh sách treo thưởng, con Lợn Giáp Gai này thuộc vào loại có kích thước nhỏ rồi, nhưng thực tế đối với nhóm của Tân thì nó vẫn thực sự là khổng lồ. Hình thể con lợn không thua kém gì con Lu, dù cho chiều dài hơi kém hơn một chút nhưng lại càng to ngang, thịt càng dày, lại còn có lớp giáp nặng nề nên cân nặng chắc chắn còn phải lớn hơn con Lu một chút. Quan sát cẩn thận, Tân ước tính con lợn phải nặng ngót ngét ba, bốn trăm cân là ít.

Với trọng lượng như thế bọn nó không thể mang về nguyên con được. Cách tốt nhất là tách ra và mang những phần quan trọng về. Nhưng những phần quan trọng và được giá nhất của con lợn này ngoài đám gai nhọn ra thì là lớp giáp ngoài và phần thịt lợn, toàn là thứ nặng mà số lượng còn nhiều. Bỏ đi thì tiếc mà mang thì không xuể, bọn nó phải làm thế nào bây giờ?

…MTTH…

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão

Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa

Kịch bản: Sói lạc lối

Viết chính: Lan Thi

Biên tập viên: Mộc Chi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện