Yên tĩnh chờ đợi trong nhà vệ sinh, Tân và con Lu nép sát vào một bên tường cạnh cửa ra vào. Bên còn lại là hai mẹ con Huyền Linh, cả hai đã rút vũ khí ra, nắm chặt trong tay sẵn sàng tấn công khi có hiệu lệnh của hắn. Lần đầu tiên phải chiến đấu với đồng loại, cả bọn không chỉ lo lắng căng thẳng, mà còn có một chút cảm giác sợ hãi. Bình tĩnh, lạnh lùng nhất ở đây chắc chỉ có con Lu. Do trong suy nghĩ non nớt của nó, không tồn tại nhiều cảm xúc như vậy. Chỉ cần chủ nhân ra lệnh, là nó lập tức lao lên, không cần biết đối thủ của mình là ai, huống chi đám người này còn là loại nó chán ghét nhất.
Nghe tiếng bước chân, ồn ào của bọn tội phạm chạy lên tầng năm, là người chỉ huy trong nhóm, hắn bỗng cảm thấy áp lực và căng thẳng tăng nhanh đột biến. Chân tay tê cứng lại, hắn lập tức nhắm mắt, khẽ hít một hơi thật sâu nén xuống bụng, rồi từ từ thở ra. Thực hiện vài lần hít thở theo môn khí công, tĩnh thần mà bố của mình dạy, hắn dần dần cảm thấy tốt hơn nhiều. Mở mắt ra, ánh mắt của hắn lúc này đã chuyển thành cương quyết.
Liếc mắt sang phía đối diện, thấy sắc mặt của Huyền Linh không được tốt, nhưng may mắn là cũng không đến nỗi quá tệ, hắn khẽ thở nhẹ một hơi trong lòng. Giơ cánh tay trái lên, hắn ra dấu chuẩn bị sẵn sàng. Nhìn cả hai kiên định gật đầu, hắn cảm thấy tên tâm hơn hẳn. Dù sao, hai mẹ con họ cũng từng rất nhiều lần chiến đấu và tiêu diệt quái vật “Nấm đầu người” rồi. Hình thể của những con quái đó chính là những người bình thường nên giờ đối phó với bọn tội phạm, cả hai tuy có áp lực, nhưng cũng không đến nỗi quá lớn. Thứ đè nén tinh thần ở đây, chủ yếu là cảm giác tội lỗi khi giết người, nhưng bọn tội phạm này còn có thể coi là con người sao.
Khoảng năm phút trôi qua, cả bọn yên tĩnh chờ đợi, bọn tội phạm sau khi tản ra, lùng sục khắp nơi, cuối cùng cũng có một nhóm nhỏ tiếp cận lại đây. Nghe âm thanh ồn ào của lũ ô hợp, hắn không cần nhìn cũng biết được bọn chúng có tất cả bốn người. Số lượng như thế này là rất vừa phải, thích hợp để hắn tiến hành kế hoạch.
Khi hai tên tội phạm bước từng bước, chiếu đèn áp sát nhà vệ sinh, hắn nín thở, chuyển sang trạng thái tập trung cao độ. Nhìn ánh đèn đảo qua, đảo lại, hắn khẽ nới lỏng sợi tơ trong lòng bàn tay phải, để mồi nhử trên lỗ thông gió trượt ra bên ngoài một ít, tạo thành âm thanh xột xoạt. Tiếng động cất lên, hai tên tội phạm vừa chiếu đèn pin tới là hắn ngay lập tức ngắt sợi tơ, để mồi nhử rơi luôn khỏi lỗ thông gió.
Tưởng rằng cả bọn đã chui ra ngoài trốn thoát, hai tên tội phạm bất giác cất bước chạy nhanh, hướng tới cuối nhà vệ sinh. Thế là không có bất ngờ nào xảy ra, hai tên dính bẫy của hắn, ngã xuống, rồi bị sợi tơ cắt cổ. Ngay khoảnh khắc bọn chúng ngã xuống, hắn lập tức có hành động tiếp theo. Cắt đứt sợi tơ tầm thấp, hắn khẽ hô lên:
- Huyền Linh.... Lu... Lên... – Vừa nói, hắn vừa phóng nhanh về phía khẩu súng hai tên tội phạm làm rơi xuống nền nhà.
- Phặc.... – Sau hiệu lệnh Tân, Huyền Linh nắm chặt thanh đao bằng hai tay xông lên, rồi dùng hết sức chém thật mạnh vào gáy một tên tội phạm.
- Gừưư... Rắc... - Gần như đồng thời với Huyền Linh, con Lu cũng nhanh như chớp chồm tới, ngoặm cổ nốt tên còn lại, rồi dùng sức đay nghiến.
- Bịch... Bịch... – Kết thúc màn tấn công dũng mãnh của Huyền Linh và con Lu, hai cái đầu lâu lập tức rời khỏi cổ văng đi chỗ khác, để lại phần thân thể nặng nề co giật rơi xuống đất. Dưới ánh đèn pin nhập nhoạng, máu từ cổ hai tên tội phạm phụt ra thành vòi.
Trong lúc Huyền Linh và con Lu kết liễu kẻ địch, Tân lao lên nhặt súng thì An Nhiên cũng không rảnh rỗi. Nghe thấy hiệu lệnh của hắn xong, con bé liền giương súng cao su hé mắt ra bên ngoài cửa phòng vệ sinh bắn liên tiếp hai nhát. Mục tiêu là hai tên tội phạm còn lại đang gấp gáp lao tới.
- Đoàng... Đoàng... – Tiếng nổ vang lên chát chúa, hai tên tội phạm kia mỗi người bị bắn nát một bên mắt. Bọn chúng ngay tức thì, ngã ngửa về đằng sau, buông súng văng đi một bên, rồi đưa tay lên ôm mắt lăn lộn, gào thét.
Nối tiếp hành động của An Nhiên, Tân nhặt khẩu súng tiểu liên AK xong, hắn liền một mạch xoay người, giương súng ngắm vào hai tên tội phạm lăn lóc dưới đất rồi, cắn răng bóp cò.
- Kình... Kình... Kình... – Tia lửa tóe ra, tiếng súng vang lên đanh thép, hắn vừa giữ cò vừa cất bước chạy ra cửa nhà vệ sinh.
- Phụp... Phụp... Phụp... – Từng viên đạn bay đi với tốc độ bằng mắt thường không thể nhìn thấy đâm xuyên vào thân thể hai tên tội phạm tạo thành những lỗ máu, rồi nhanh chóng kết thúc sinh mạng của bọn chúng.
Diệt địch xong, hắn liền gấp gáp giương súng bắn nổ những cái bóng típ và camera trên trần ngoài hành lang, khiến cho một đoạn trước cửa nhà vệ sinh chìm vào trong bóng tối.
- Uỵch.... Uỵch... Uỵch... – Lúc này, hai đầu hành lang và những lối thông tới cũng bắt đầu ồ ạt tràn tới rất nhiều tên tội phạm.
Vội nhặt hai khẩu súng dưới chân chạy quay trở lại nhà vệ sinh, hắn nép sát vào mép tường rồi chìa súng ra bên ngoài điên cuồng nã đạn vào những tên tội phạm áp sát lại gần. Ở bên còn lại, Huyền Linh cũng đã nhặt một cây súng rồi bóp cò bắn liên tục. Dưới hỏa lực mạnh mẽ của cả hai, vài tên tội phạm dẫn đầu lập tức bị đánh giết. Khoảng một giây sau, những tên còn lại mới kịp phản ứng, vội vàng thụt vào những ngóc ngách, bờ tường khuất tầm nhìn. Tìm được chỗ ẩn nấp, bọn tội phạm liền giương súng ra điên cuồng phản công. Nhưng bọn chúng ở ngoài sáng, mà chỗ của Tân lại chìm vào trong bóng tối nên chỉ có thể bắn bừa, không có mục tiêu chính xác.
Không còn cách nào khác, một vài tên tội phạm phải chìa tay hé đèn pin cố gắng chiếu tới. Nhưng những cái đèn vừa mới nhô ra, là An Nhiên bằng vào khả năng thiện xạ của mình, lập tức bắn nổ hết. Thế là, trong cuộc đấu súng này, hắn và Huyền Linh có thể dễ dàng ngắm bắn bọn tội phạm, còn bọn chúng thì lại không thể. Mặc dù, cả hai chưa từng được sử dụng vũ khí nóng, nhưng trước kia, những buổi học quân sự thì cả hai phải tiếp xúc và thực hành với mấy thứ này. Tiểu liên AK là súng trường tự động, rất dễ sử dụng, chỉ cần lên đạn rồi bóp cò là xong. Chỉ là, cả hai không được rèn luyện, nên độ chính xác trong từng phát bắn là không cao. Nhưng khoảng cách của cả nhóm với vị trí bọn tội phạm lại cách nhau rất gần, nên tên nào để lộ thân thể ra đều bị ăn đạn.
Vài phút trôi qua, đang đấu súng khốc liệt với bọn tội phạm đến đỏ cả mắt, bỗng khẩu súng tiểu liên AK của hắn hết đạn. Vội quăng khẩu súng đi, nhặt khẩu khác lên định bắn tiếp thì hắn nhận ra, đây là khẩu súng cuối cùng rồi. Như bị một gáo nước lạnh dội vào, hắn giật mình thoát khỏi trạng thái điên cuồng. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn ngoái sang nhìn Huyền Linh thì thấy cô ấy cũng nhìn lại bằng ánh mắt lo lắng. Không cần hỏi, hắn cũng biết được cô ấy cũng vừa bắn hết đạn xong, mới nhặt lên khẩu súng khác. Cả hai chỉ còn sáu mươi viên đạn tất cả, phải sử dụng cực kì tiết kiệm, vì với tình thế bây giờ, hết đạn là coi như xong rồi.
Trong khi đó, số lượng bọn tội phạm vẫn còn lại rất đông, ngoài vài tên ngu ngốc xông lên lúc đầu bị hắn và Huyền Linh diệt thì ở cuộc đấu súng lúc nãy, cả hai cũng không kết liễu thêm được bao nhiêu. Không còn cách nào khác, hắn phải tìm cách đột phá khỏi đây ngay, nếu không thì chỉ còn đường chết. Nhưng hắn phải làm thế nào đây. Phía sau, lối lỗ thông gió không thể đi được rồi. Phía trước, nếu hắn dẫn cả bọn liều mình đột phá, dù có mượn bóng tối để ẩn nấp thì chắc chắn cũng không đi được bao xa. Mục tiêu lớn, không gian trống trải, bọn tội phạm bắn bừa cũng có thể trúng.
Tân đang hoang mang, vắt óc suy nghĩ, bỗng ở ngoài kia vang lên tiếng quát tháo lớn át cả tiếng súng truyền vào tai hắn:
- Lũ ngu... Bọn mày không biết lấy cái gì che chắn rồi tiến lên áp sát à... Bọn chúng chỉ bốn khẩu súng, bắn một lúc là hết đạn ngay... Còn mấy thằng này... Đứng xa ra chiếu đèn lên nóc trần để phản quang xuống là được rồi.... – Tiếng chỉ huy là của tên Hùng, xem ra trong lũ ô hợp này chỉ có hắn là giữ được đầu óc tỉnh táo.
Lòng trùng xuống, điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Vào đường cùng rồi, hắn phải liều thôi, dù sao chết do súng đạn vẫn còn hơn bị bắt nhiều. Mắt đỏ ngàu, hắn ngoái đầu nhìn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu hết một lượt. Hít sâu một hơi nén xuống bụng, hắn há miệng chuẩn bị hét lớn xông lên thì một âm thanh ghê rợn từ bên ngoài bệnh viện truyền tới làm tất cả mọi người giật nảy mình.
- GU.....UUUUPPP!!! - ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Nghe tiếng bước chân, ồn ào của bọn tội phạm chạy lên tầng năm, là người chỉ huy trong nhóm, hắn bỗng cảm thấy áp lực và căng thẳng tăng nhanh đột biến. Chân tay tê cứng lại, hắn lập tức nhắm mắt, khẽ hít một hơi thật sâu nén xuống bụng, rồi từ từ thở ra. Thực hiện vài lần hít thở theo môn khí công, tĩnh thần mà bố của mình dạy, hắn dần dần cảm thấy tốt hơn nhiều. Mở mắt ra, ánh mắt của hắn lúc này đã chuyển thành cương quyết.
Liếc mắt sang phía đối diện, thấy sắc mặt của Huyền Linh không được tốt, nhưng may mắn là cũng không đến nỗi quá tệ, hắn khẽ thở nhẹ một hơi trong lòng. Giơ cánh tay trái lên, hắn ra dấu chuẩn bị sẵn sàng. Nhìn cả hai kiên định gật đầu, hắn cảm thấy tên tâm hơn hẳn. Dù sao, hai mẹ con họ cũng từng rất nhiều lần chiến đấu và tiêu diệt quái vật “Nấm đầu người” rồi. Hình thể của những con quái đó chính là những người bình thường nên giờ đối phó với bọn tội phạm, cả hai tuy có áp lực, nhưng cũng không đến nỗi quá lớn. Thứ đè nén tinh thần ở đây, chủ yếu là cảm giác tội lỗi khi giết người, nhưng bọn tội phạm này còn có thể coi là con người sao.
Khoảng năm phút trôi qua, cả bọn yên tĩnh chờ đợi, bọn tội phạm sau khi tản ra, lùng sục khắp nơi, cuối cùng cũng có một nhóm nhỏ tiếp cận lại đây. Nghe âm thanh ồn ào của lũ ô hợp, hắn không cần nhìn cũng biết được bọn chúng có tất cả bốn người. Số lượng như thế này là rất vừa phải, thích hợp để hắn tiến hành kế hoạch.
Khi hai tên tội phạm bước từng bước, chiếu đèn áp sát nhà vệ sinh, hắn nín thở, chuyển sang trạng thái tập trung cao độ. Nhìn ánh đèn đảo qua, đảo lại, hắn khẽ nới lỏng sợi tơ trong lòng bàn tay phải, để mồi nhử trên lỗ thông gió trượt ra bên ngoài một ít, tạo thành âm thanh xột xoạt. Tiếng động cất lên, hai tên tội phạm vừa chiếu đèn pin tới là hắn ngay lập tức ngắt sợi tơ, để mồi nhử rơi luôn khỏi lỗ thông gió.
Tưởng rằng cả bọn đã chui ra ngoài trốn thoát, hai tên tội phạm bất giác cất bước chạy nhanh, hướng tới cuối nhà vệ sinh. Thế là không có bất ngờ nào xảy ra, hai tên dính bẫy của hắn, ngã xuống, rồi bị sợi tơ cắt cổ. Ngay khoảnh khắc bọn chúng ngã xuống, hắn lập tức có hành động tiếp theo. Cắt đứt sợi tơ tầm thấp, hắn khẽ hô lên:
- Huyền Linh.... Lu... Lên... – Vừa nói, hắn vừa phóng nhanh về phía khẩu súng hai tên tội phạm làm rơi xuống nền nhà.
- Phặc.... – Sau hiệu lệnh Tân, Huyền Linh nắm chặt thanh đao bằng hai tay xông lên, rồi dùng hết sức chém thật mạnh vào gáy một tên tội phạm.
- Gừưư... Rắc... - Gần như đồng thời với Huyền Linh, con Lu cũng nhanh như chớp chồm tới, ngoặm cổ nốt tên còn lại, rồi dùng sức đay nghiến.
- Bịch... Bịch... – Kết thúc màn tấn công dũng mãnh của Huyền Linh và con Lu, hai cái đầu lâu lập tức rời khỏi cổ văng đi chỗ khác, để lại phần thân thể nặng nề co giật rơi xuống đất. Dưới ánh đèn pin nhập nhoạng, máu từ cổ hai tên tội phạm phụt ra thành vòi.
Trong lúc Huyền Linh và con Lu kết liễu kẻ địch, Tân lao lên nhặt súng thì An Nhiên cũng không rảnh rỗi. Nghe thấy hiệu lệnh của hắn xong, con bé liền giương súng cao su hé mắt ra bên ngoài cửa phòng vệ sinh bắn liên tiếp hai nhát. Mục tiêu là hai tên tội phạm còn lại đang gấp gáp lao tới.
- Đoàng... Đoàng... – Tiếng nổ vang lên chát chúa, hai tên tội phạm kia mỗi người bị bắn nát một bên mắt. Bọn chúng ngay tức thì, ngã ngửa về đằng sau, buông súng văng đi một bên, rồi đưa tay lên ôm mắt lăn lộn, gào thét.
Nối tiếp hành động của An Nhiên, Tân nhặt khẩu súng tiểu liên AK xong, hắn liền một mạch xoay người, giương súng ngắm vào hai tên tội phạm lăn lóc dưới đất rồi, cắn răng bóp cò.
- Kình... Kình... Kình... – Tia lửa tóe ra, tiếng súng vang lên đanh thép, hắn vừa giữ cò vừa cất bước chạy ra cửa nhà vệ sinh.
- Phụp... Phụp... Phụp... – Từng viên đạn bay đi với tốc độ bằng mắt thường không thể nhìn thấy đâm xuyên vào thân thể hai tên tội phạm tạo thành những lỗ máu, rồi nhanh chóng kết thúc sinh mạng của bọn chúng.
Diệt địch xong, hắn liền gấp gáp giương súng bắn nổ những cái bóng típ và camera trên trần ngoài hành lang, khiến cho một đoạn trước cửa nhà vệ sinh chìm vào trong bóng tối.
- Uỵch.... Uỵch... Uỵch... – Lúc này, hai đầu hành lang và những lối thông tới cũng bắt đầu ồ ạt tràn tới rất nhiều tên tội phạm.
Vội nhặt hai khẩu súng dưới chân chạy quay trở lại nhà vệ sinh, hắn nép sát vào mép tường rồi chìa súng ra bên ngoài điên cuồng nã đạn vào những tên tội phạm áp sát lại gần. Ở bên còn lại, Huyền Linh cũng đã nhặt một cây súng rồi bóp cò bắn liên tục. Dưới hỏa lực mạnh mẽ của cả hai, vài tên tội phạm dẫn đầu lập tức bị đánh giết. Khoảng một giây sau, những tên còn lại mới kịp phản ứng, vội vàng thụt vào những ngóc ngách, bờ tường khuất tầm nhìn. Tìm được chỗ ẩn nấp, bọn tội phạm liền giương súng ra điên cuồng phản công. Nhưng bọn chúng ở ngoài sáng, mà chỗ của Tân lại chìm vào trong bóng tối nên chỉ có thể bắn bừa, không có mục tiêu chính xác.
Không còn cách nào khác, một vài tên tội phạm phải chìa tay hé đèn pin cố gắng chiếu tới. Nhưng những cái đèn vừa mới nhô ra, là An Nhiên bằng vào khả năng thiện xạ của mình, lập tức bắn nổ hết. Thế là, trong cuộc đấu súng này, hắn và Huyền Linh có thể dễ dàng ngắm bắn bọn tội phạm, còn bọn chúng thì lại không thể. Mặc dù, cả hai chưa từng được sử dụng vũ khí nóng, nhưng trước kia, những buổi học quân sự thì cả hai phải tiếp xúc và thực hành với mấy thứ này. Tiểu liên AK là súng trường tự động, rất dễ sử dụng, chỉ cần lên đạn rồi bóp cò là xong. Chỉ là, cả hai không được rèn luyện, nên độ chính xác trong từng phát bắn là không cao. Nhưng khoảng cách của cả nhóm với vị trí bọn tội phạm lại cách nhau rất gần, nên tên nào để lộ thân thể ra đều bị ăn đạn.
Vài phút trôi qua, đang đấu súng khốc liệt với bọn tội phạm đến đỏ cả mắt, bỗng khẩu súng tiểu liên AK của hắn hết đạn. Vội quăng khẩu súng đi, nhặt khẩu khác lên định bắn tiếp thì hắn nhận ra, đây là khẩu súng cuối cùng rồi. Như bị một gáo nước lạnh dội vào, hắn giật mình thoát khỏi trạng thái điên cuồng. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn ngoái sang nhìn Huyền Linh thì thấy cô ấy cũng nhìn lại bằng ánh mắt lo lắng. Không cần hỏi, hắn cũng biết được cô ấy cũng vừa bắn hết đạn xong, mới nhặt lên khẩu súng khác. Cả hai chỉ còn sáu mươi viên đạn tất cả, phải sử dụng cực kì tiết kiệm, vì với tình thế bây giờ, hết đạn là coi như xong rồi.
Trong khi đó, số lượng bọn tội phạm vẫn còn lại rất đông, ngoài vài tên ngu ngốc xông lên lúc đầu bị hắn và Huyền Linh diệt thì ở cuộc đấu súng lúc nãy, cả hai cũng không kết liễu thêm được bao nhiêu. Không còn cách nào khác, hắn phải tìm cách đột phá khỏi đây ngay, nếu không thì chỉ còn đường chết. Nhưng hắn phải làm thế nào đây. Phía sau, lối lỗ thông gió không thể đi được rồi. Phía trước, nếu hắn dẫn cả bọn liều mình đột phá, dù có mượn bóng tối để ẩn nấp thì chắc chắn cũng không đi được bao xa. Mục tiêu lớn, không gian trống trải, bọn tội phạm bắn bừa cũng có thể trúng.
Tân đang hoang mang, vắt óc suy nghĩ, bỗng ở ngoài kia vang lên tiếng quát tháo lớn át cả tiếng súng truyền vào tai hắn:
- Lũ ngu... Bọn mày không biết lấy cái gì che chắn rồi tiến lên áp sát à... Bọn chúng chỉ bốn khẩu súng, bắn một lúc là hết đạn ngay... Còn mấy thằng này... Đứng xa ra chiếu đèn lên nóc trần để phản quang xuống là được rồi.... – Tiếng chỉ huy là của tên Hùng, xem ra trong lũ ô hợp này chỉ có hắn là giữ được đầu óc tỉnh táo.
Lòng trùng xuống, điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Vào đường cùng rồi, hắn phải liều thôi, dù sao chết do súng đạn vẫn còn hơn bị bắt nhiều. Mắt đỏ ngàu, hắn ngoái đầu nhìn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu hết một lượt. Hít sâu một hơi nén xuống bụng, hắn há miệng chuẩn bị hét lớn xông lên thì một âm thanh ghê rợn từ bên ngoài bệnh viện truyền tới làm tất cả mọi người giật nảy mình.
- GU.....UUUUPPP!!! - ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Danh sách chương