Chờ tâm tình của mọi người trong viện nghiên cứu bình phục lại, lúc này họ mới rảnh quay đầu ngó hai vị vốn dĩ bị xem là người vô hình từ lúc đến tới giờ.

Cố Thần thiếu chút nữa ngủ luôn tại chỗ, ngay cả Lãnh Túc cũng không ngừng xoa xoa hai huyệt thái dương .

Đem kết quả nghiên cứu trong tay cất giữ cẩn thận, Lý giáo sư liền sức nhớ ra lời nhắc nhở ban nãy của Tiểu Lâm, nhớ tới còn hai người đang chờ mình.

"Ai da, thật ngượng ngùng, hôm nay thành quả nghiên cứu thật vất vả mới ra hiệu quả, không cẩn thận mà nhập thần, đến bây giờ mới làm xong, bắt các ngươi đợi lâu như vậy thật xin lỗi a."

Cố Thần nghe Lý giáo sư xin lỗi căn bản không có thành tâm, yên lặng đứng sau lưng Lãnh Túc hai mắt trợn trắng lên.

"Không biết ngài hôm nay kêu ta tới là có nhiệm vụ gì cần phân phó?" Lãnh Túc không dong dài trực tiếp vào đề, hiển nhiên kiên nhẫn của y cũng bay sạch.

Bị người ta quăng cục lơ liên tiếp vài tiếng đồng hồ, cho dù là tượng đất cũng phải nổi nóng!

Lý giáo sư không thèm trả lời câu hỏi của Lãnh Túc, ngược lại vui vẻ hớn hở nhìn Cố Thần, thâm ý hỏi y: "Vị này là? Không tính toán giới thiệu một chút sao?"

Lãnh Túc nhăn mày lại, thân mình liền động đem cả người chắn trước mặt Cố Thần: "Hắn chỉ là đội viên ta mới thu nhận, thuận tiện dẫn hắn đi đăng ký một chút."

Lý giáo sư thấy bộ dáng gà mẹ che chở gà con của y, tức khắc hết sức vui mừng: "Hắc, ta chỉ muốn ngươi giới thiệu hắn một chút, chứ có làm gì hắn đâu, ngươi khẩn trương cái gì."

Ánh mắt Lãnh Túc kiên định nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông, không chút thoái nhượng.

Lý giáo sư thấy bộ dáng này của y cũng không thèm để bụng, ngược lại hướng về phía Cố Thần hiền lành cười.

"Bạn nhỏ này, trên người của ngươi có một đồ vật, ta thực cảm thấy hứng thú, không biết ta có được vinh hạnh mang đi nghiên cứu một chút không?"

Cả người Cố Thần chấn động, trong đầu giống như là bị sét đánh ngang qua, một mảnh hỗn độn.

Trên người hắn có cái gì? Có thứ gì? Trừ bỏ dị năng biến dị chữa khỏi ra, cái gì cũng không có!

Bởi vậy có thể thấy được, mục đích của Lý giáo sư chính là dị năng của hắn.

Cố Thần cả người cứng đờ, đây là con át chủ bài của hắn, dùng để bảo mệnh. Không thể tin được! Lãnh Túc là người cứu hắn, chăm sóc hắn, thực lực của y hơn hẳn hắn vậy mà y còn không nhận ra, kết quả Lý giáo sư vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, liền biết?

"Thần Thần, Thần Thần?"

Lãnh Túc thấy vẻ mặt trố mắt ra của Cố Thần, lo lắng không thôi, vội vàng hô vài tiếng, sau một lúc lâu hắn mới mờ mịt lên tiếng.

"A?"

Lúc này Lãnh Túc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm chặt lấy Cố Thần: "Ngươi làm ta sợ muốn chết, vừa rồi ngươi giống như bị mất hồn vậy, kêu ngươi cũng không phản ứng, ta còn tưởng rằng ngươi bị làm sao cơ."

Cố Thần ngơ ngác mà nhìn cánh tay trên eo hắn, trong đầu hỗn độn thành một mảnh.

Hắn hiện tại chỉ có một ý thức: năng lực bảo mệnh bị phát hiện, có phải hay không liền bị mang đi giải phẫu?

Tưởng tượng đến khả năng này, cả người Cố Thần nhịn không được mà run rẩy, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại.

Những ký ức vô cùng tối tăm mà hắn nổ lực muốn quên đi, bây giờ không khác gì một đoạn phim ngắn ở trong đầu hắn không ngừng hiện lên.

Ánh đèn trắng xóa, một số người mặc trang phục cách ly đi tới tới lui lui, trong tay cầm đủ loại máy móc thiết bị thí nghiệm trên người hắn.

Đó là nơi hắn đã từng rất vất vả mới chạy thoát được, chẳng lẽ lúc này đây hắn lại muốn một lần nữa nếm thử lại loại cảm giác giống như ác mộng này sao?

Lãnh Túc cảm giác được người trong lòng ngực run rẩy càng ngày càng lợi hại, đáy lòng y kinh hoảng.

Quay đầu lại trừng Lý giáo sư một cái, hai mắt y đã hiện lên màu đỏ đậm.

"Hắn làm sao vậy?!" Lý giáo sư nguyên bản vẫn luôn quan sát phản ứng của Cố Thần, liền nhìn ra tình huống không hay, vẻ mặt ngưng trọng.

"Cho hắn một liều an thần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện