Cả đoàn đi được ba bốn giờ, rốt cuộc cũng loáng thoáng thấy được cái hẻm mà Triệu Cường nói. Cách bọn họ chỉ còn chưa tới ngàn mét.

Đột nhiên, Lãnh Túc dừng bước chân nhíu mày, giơ tay ý bảo mọi người cũng phải dừng lại. Tiếp theo, y ra hiệu cho tất cả không được phát ra tiếng động, khoát tay dẫn cả đoàn đi về hướng khối đá to gần đó, nấp vào quan sát tình huống ở hẻm núi.

Ngay cửa khẩu hẻm núi, bọn họ có thể loáng thoáng thấy được một số bóng dáng lờ mờ hình người bước đi tập tễnh, đi qua đi lại không ngừng.

Cố Thần nhịn không được hít vào một hơi, bộ dáng của mấy cái bóng kia, rõ ràng chính là tang thi.

Biểu tình Triệu Cường thay đổi, dựa theo ký ức lúc trước, gã chắc chắn nơi đó chính là nơi mà gã cùng đồng đội đang chiến đấu không may bị lôi đi. Tính đến thời gian hiện tại, nếu lúc trước đồng đội của gã không may bị tang thi cắn, thì có nghĩa bây giờ bọn họ đã bị thi hóa biến thành tang thi. Gã thầm cầu nguyện, cũng vì lúc này ở khoảng cách quá xa, gã không thề nhìn thấy mặt cùng với quần áo của những tang thi kia, cho nên gã không thể xác định được đó có phải là đồng đội của gã hay không.

Cả đoạn đường cùng đi, Cố Thần không thèm quan tâm tới sự hiện diện của Triệu Cường, trực tiếp đem gã trở thành không khí, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt không huyết sắc này của gã, hắn nhịn không được mà  lắc đầu thở dài.

Đội ngũ tiên phong có nhiều người như vậy, đến cuối cùng chỉ còn gã trở về, ngẫm lại thật ngược a......

Còn Lãnh Túc, hiện tại y đang cau mày, âm thầm đếm số lượng tang thi. Từ góc độ này của bọn họ, còn có thể nhìn thấy được trên đất ngổn ngang chân cụt tay cụt, điều nay cho thấy rằng, ở đây đã từng xảy ra một cuộc chiến rất kịch liệt.

Triệu Cường sắt mặt trắng bệt như tờ giấy, không dám đi nhìn về phía tang thi đang hoạt động, gã sợ nhìn thấy đồng đội của mình. Tiểu Đặng Tử vẻ mặt thương hại nhìn gã, vỗ vỗ bờ vai, bày tỏ an ủi.

Lãnh Túc đột nhiên nhướng mày, chỉ về một phương hướng, ý bảo bọn họ tự mà nhìn đi, đè thấp thanh âm, nói: "Tang thi nơi này không thích hợp."

"Dạ?"

Cố Thần nghi hoặc mà tiến lên cố gắng nhìn, nhưng hắn nhìn thế nào cũng nhìn không ra nơi đó có điểm bất thường?

Lãnh đội trưởng tiếp tục chỉ, mặt không đổi sắt ý bảo bọn họ cố mà nhìn kỹ vào, qua một hồi vẫn thấy cả đám đứa nào cũng trưng khuôn mặt mê mang, y thở dài nói: "Những con tang thi này đang duy trì hoạt động theo quỹ đạo, luân phiên qua lại, nghĩa là ở nơi đó có cái gì đó hấp dẫn bọn chúng khiến chúng không nỡ rời đi."

Mọi người nghe vậy cố gắng quay đầu nhìn chăm chú lại, khuôn mặt bừng tỉnh giống như đã phát hiện ra.

Tiểu Đặng Tử sờ sờ cằm: "Bọn chúng đang canh cái gì? Chả lẽ chúng nó biết chúng ta muốn ra ngoài thì phải đi qua đây, cho nên mới ở chỗ này chờ chúng ta!?"

Cố Thần hung hăng mắt trợn trắng: "Ngươi đang đem IQ của chúng nâng lên thái quá rồi đấy?Nếu chúng thông minh như vậy, nhân loại đã sớm bị diệt sạch hết rồi!"

Tiểu Đặng Tử cười "Hắc hắc", ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Ngược lại thân mình Triệu Cường chấn động, chần chờ mở miệng: "Có thể là...... Có thể là đội trưởng bọn họ còn chưa có chết, đang trốn ở chỗ nào đó, cho nên đám tang thi này đang canh bọn họ?"

Tiếng nói Triệu Cường vừa dứt, mọi người liền rơi vào trầm mặc. Điểm này xác thật có khả năng, nhưng cũng không quá mức chắc chắn. Bởi vì hai bên đó đều là vách đá cao ngất chênh vênh, nhiều người như vậy, trốn đâu cho được?

Lãnh Túc suy nghĩ một chút, sau đó liền chỉ vào một đội viên thoạt nhìn rất gầy trong đội ngũ, bảo hắn: "Lão Trịnh, ngươi đi xem."

Cái người được gọi là Lão Trịnh, có dáng người gầy ốm, giống như cây trúc biết đi. Gương mặt rất bình thường, nếu ném hắn vào một đám người, các ngươi chắc chắn sẽ tìm không ra điểm nổi bật. Nhưng ngược lại hắn có một đôi mắt thoạt nhìn dị thường khôn khéo, lấp lánh sáng lên, khiến người khác khó mà làm lơ đi sự tồn tại của hắn.

Lão Trịnh gật đầu nhảy lên mấy cái, sau đó liền biến mất.

Cố Thần mắt thấy thân hình Lão Trịnh biến mất, vẻ mặt sùng bái: "Emma, lợi hại như vậy, tiểu gia cũng muốn học!"

Lãnh Túc sủng nịch xoa tóc của hắn, cười nói: "Ngươi liền ngoan ngoãn đi theo ta là tốt rồi, còn cái gì khác, có ta ngươi không cần để tâm."

Lãnh Túc vừa dứt lời, hai mắt Cố Thần iền phát sáng, giơ ngón cái lên hô: "Ngươi quá đàn ông, không hổ là người ta coi trọng!" Y mỉm cười vuốt đầu hắn, thầm nghĩ: cái gì mà người ngươi xem trọng, ngươi là vợ của ta, đừng có phá hỏng quan hệ chứ, chờ trở về ta xử lý ngươi như thế nào! Lãnh Túc cứ như vậy đắm chìm trong suy nghĩ không tiếp lời, cho nên không khí trong nhất thời liền chìm vào im lặng.

Lão Trịnh đi ra ngoài đã được một lát, vẫn chưa thấy trở về, mà bộ dáng tang thi vẫnhoạt động bình thường, không hề phát hiện ra hắn. Cố Thần chờ không được liền mang quang não ra nghịch, tiếp tục chờ thêm một lúc, vẫn không thấy tên kia quay lại, hắn nóng ruột mà lầm bầm: "Đến giờ vẫn chưa trở về? Có phải đụng trúng thứ gì rồi không!" Lãnh Túc sờ hắn đầu, ý bảo hắn nên trấn định lại.

Qua vài phút, một bóng người từ trên vách đá nhảy xuống, đem Cố Thần dọa hoảng. Đợi đến khi tên đó đi đến trước mặt mọi người, hắn mới phát hiện ra đó là Lão Trịnh.

"Tình huống thế nào?" Không đợi Lão Trịnh mở miệng, Cố Thần liền nhanh chóng hỏi.

Lão Trịnh khựng lại một chút, sau đó mới chậm rãi mở miệng, thanh âm có chút nghẹn ngào trúc trắc. Đây là lần đầu tiên Cố Thần nghe hắn mở miệng nói chuyện, cho nên có chút sửng sốt.

"Ta không dám lại gần, nhưng mà ta có thể chắn chắn một điều: những tang thi đó giống như đội trưởng đã nói, chúng đang canh chừng thứ gì đó. Bởi vì sợ bị phát hiện, ta vẫn đứng một bên chờ xem, cho nên vẫn chưa thấy được thứ mà bọn nó canh giữ, chỉ có thể phỏng đoán, đó là vật sống."

"Vật còn sống!?" Cố Thần, Tiểu Đặng Tử cùng với Triệu Cường, đều không nhịn được buột miệng thốt ra. Ở ngay bên cạnh có một đám tang thi, vậy mà còn có thể sống, thật không tưởng tượng được. Nhân loại sở dĩ biến thành tang thi, là bởi vì bọn họ đã không có hơi thở, chính là vật chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện