"Ân ân." Cố Thần lần nữa nước mắt lưng tròng, đem ánh mắt chuyển về hướng Lãnh Túc gật đầu, cảm thấy y đối với hắn thật là tốt.

Lãnh Túc lại khụ một tiếng, y nhanh chóng cầm bát canh lên ăn, che khuất ý cười trên mặt.

Ăn cơm xong, sắc trời đã đen toàn bộ, trên bầu trời lập loè ánh sáng của các vì sao. Lãnh Túc an bài độ ngũ tuần tra, y là người của đội đầu tiên.

Y cùng Cố Thần một đội, thấy hắn vất vả cả ngày y không đành lòng bảo hắn lên xe nghỉ, lại bị Cố Thần cự tuyệt.

"Anh đối với em tốt như vậy, em cũng muốn đối xử với anh tốt một chút, em bồi anh."

Lãnh Túc dở khóc dở cười, trả lời: "Ngoan, ban đêm rất lạnh, anh sợ em sẽ sinh bệnh, em vẫn nên ở trên xe nghỉ ngơi đi."

Cố Thần trừng mắt lườm y, không vui nói: "Em cự tuyệt, lão tử hôm nay chính là muốn bồi anh!"

Lãnh Túc bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp: "Tốt tốt, em bồi anh, nếu thấy mệt thì đừng bướng cứ vào xe nghỉ ngơi."

"Ân ân."Cố Thần vui sướng gật đầu, từ trong túi trữ vật tìm ra một cái thảm thật dày trải lên trên mặt đất, sau đó hắn hướng Lãnh Túc vẫy vẫy tay, ý bảo y lại đây ngồi.

Lãnh Túc khom lưng đem thảm lông cầm lên, đi về phía xe, sau đó trải nó lên trên đỉnh xe.

"Chúng ta lên đó ngồi, trên đây tầm nhìn tốt hơn." Dứt lời, y dùng một tay chóng lên mép xe, trực tiếp nhảy lên. Tư thế kia, quả thật rất soái.

Cố Thần nhìn đến ngây người, sau đó hắn nhanh chóng làm theo.

Kết quả không đợi hắn thực hiện động tác rất soái này, Lãnh Túc đã nắm hai vai hắn ôm lên.

Cố Thần đá đá chân, bất mãn nói: "Anh đang gây trở ngại cho lão tử biểu diễn động tác soái khí đấy!"

Lãnh Túc cười khẽ: "Em không cần biểu hiện cũng đã rất đẹp trai rồi."

Cố Thần bị những lời này lấy lòng thành công, hắn vừa lòng gật gật đầu.

"Không sai, lão tử dù không biểu diễn cũng rất đẹp trai!"

"Ân." Lãnh Túc gật gật đầu, nói theo: "Như vậy mới soái, em có thể ngồi ở đây với anh được không?"

Lãnh Túc vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hướng Cố Thần vươn tay.

Cố Thần ngạo kiều hất cằm: "Thấy anh cầu xin tội nghiệp như vậy, lão tử đáp ứng!" Lời còn chưa dứt, Cố Thần đã tới bên cạnh Lãnh Túc, tự động tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, dựa cả người vào lòng ngực y.

Hai người liền lẳng lặng dựa vào nhau như vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Nhìn nhìn.....! Mí mắt hắn càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng...... Thẳng đến cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.

Cảm giác trên vai nặng xuống, Lãnh Túc cúi đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt tinh thuần* đang ngủ của hắn.

[*Tinh thuần: nguyên chất, trong veo, tinh khiết, trong trẻo, trong lành,....]

Bất đắc dĩ thở dài, y biết Cố Thần nhất định sẽ ngủ.

Cánh tay ôm hắn càng thêm buộc chặt, Lãnh Túc lấy ra thêm một cái thảm lông, tỉ mỉ đắp trên người hắn, bọc hắn kín mít lại. Theo sau, y liền để đầu Cố Thần dựa vào ngực mình, tiếp tục nhìn ra phương xa.

.

Thời điểm Cố Thần tỉnh dậy, xe đã chạy ở trên đường.

Hắn mê mang từ trong lòng ngực Lãnh Túc ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi một câu: "Giờ nào rồi?"

Không đợi y trả lời, Tiểu Đặng Tử đang ngồi sau bọn hắn nhanh chóng lên tiếng: "Hiện tại đã là 10 giờ sáng, Thần ca, anh ngủ giỏi thật đấy!"

"What!?" Cố Thần nháy mắt thanh tỉnh, không dám tin mà nhướng mày nhìn Tiểu Đặng Tử.

Tiểu Đặng Tử dùng vẻ mặt trịnh trọng gật đầu, ý bảo hắn không nghe lầm.

Cố Thần đột nhiên đem đầu chuyển hướng nhìn Lãnh Túc, hậm hực hỏi: "Vì cái gì mà sáng sớm anh không gọi em dậy!?"

Lãnh Túc vô tội nhìn hắn, trả lời: "Anh có kêu nha, chính em là người không để ý tới anh. Anh còn tưởng rằng bởi vì hôm qua em rất mệt, muốn ngủ thêm chóc lát."

Vẻ mặt Cố Thần vô cùng đau đớn, ôm ngực kêu rên: "Ta vậy mà đã bỏ qua một bữa ăn! Không xong không xong, việc này thật làm con tim ta quặn đau quá!"

Lãnh Túc nghiêm mặt nói: "Không một chút không xong, em vẫn nên cảm thấy may mắn đi, bởi vì sáng hôm nay người đi nấu cơm là Lôi."

"Lôi cao to nấu cơm...... Làm sao vậy?"

Y nhướng mày, ý bảo Cố Thần quay ra sau mà nhìn.

"Em nhìn biểu tình của họ đi, liền biết anh muốn nói cái gì."

Cố Thần có chút không hiểu quay đầu nhìn về phía Tiểu Đặng Tử, lúc này biểu tình trên mặt cậu có thể nói là ngũ vị tạp trần*.

[*Ngũ vị tạp trần: ý nói là nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả]

Một khuôn mặt nhỏ nguyên bản rất thanh tú, bây giờ đã nhăn thành một đoàn. Nhìn nhìn lại sắc mặt của những đội viên khác, đều là vẻ mặt tái nhợt xanh xao.

Cố Thần dùng ánh mắt kinh sợ nhìn về phía người cao to - Lôi, đột nhiên hắn rất muốn biết tên này rốt cuộc đã làm ra cái gì, mà có thể đem biểu tình của đám người này biến đổi một cách phức tạp xuất sắc đến như thế.

Bất quá trong lòng hắn bây giờ, những oán niệm không ăn được bữa sáng tất cả đều tan biến.

Tuy rằng đến bữa trưa là có thể ăn nhưng hắn vẫn cảm thấy đáng tiếc, hắn hiện tại rất rất là đói bụng!

Cố Thần xoa xoa cái bụng đang kêu réo, tội nghiệp mà nhìn Lãnh Túc.

Lãnh Túc từ túi trữ vật móc ra một túi bánh mì, đưa cho Cố Thần.

Cố Thần nhìn thoáng qua, tức khắc hai mắt sáng ngời: "Oa oa, thật tốt quá, cư nhiên là vị chà bông mà em yêu nhất a!"

Lãnh Túc khẽ cười một tiếng, một người dễ dàng bị làm thỏa mãn như vậy, thông thường rất dễ bị lừa.

Cố Thần nhanh chóng xé bao gói, trong chóc lát đã giải quyết xong. Ăn hết một cái bánh mì nhưng hắn vẫn cứ chưa đã thèm, nhịn không được đem toàn bộ ngón tay liếm hết một lần.

Lãnh Túc nhìn hắn vươn cái lưỡi nhỏ nồn nộn đáng yêu ra liếm, đột nhiên y cảm thấy yết hầu có chút khô nóng.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện