Vào trong vòng phòng hộ, bầu không khí thành thị nhất thời biến hóa.

Trên đường có nhiều vết máu sậm màu bởi vì đã phiếm đen mà không có biện pháp để triệt để tẩy trừ sạch sẽ, tuy nhiên trên đường cái lại vô pháp nhìn thấy những thứ rác rưởi, tạp vật. Cũng không giống bên ngoài vòng phòng hộ lạnh lẽo, thê lương, bên trong căn cứ S thị có hai hàng cây bên đường, đèn đường tuy có cũ nát, nhưng thỉnh thoảng cũng có người hành tẩu, công tác, cảnh tượng một mảnh sinh khí dạt dào.

“Dị năng giả chúng tôi đều tập trung ở bên cạnh tân khu vùng duyên hải, ở cạnh sông Hoàng Phổ cũng đồn trú khoảng một phần ba số người. Nhóm thú biến dị ở S thị chủ yếu lấy hải dương, Trường Giang và Hoàng Hà để cư trú, đại bộ phận ở trên đất bằng đều bị tiêu diệt sạch sẽ, số ít bị bắt đều được giao cho đám nhân viên của viện nghiên cứu kia.” Hán tử đi đầu tên là Chu Nghị, vốn là người dân ở S thị, ở mạt thế lấy sức mạnh cơ bắp để làm phương hướng tiến hóa phương hướng, là dị năng giả số một số hai về mặt tấn công.

Kỳ Dương dường như có điều suy nghĩ mà đánh giá bốn phía một chút, đột nhiên hỏi: “Vòng phòng hộ của các người hình như là lấy điện từ tự nhiên? Dưới tình huống như thế này, làm sao đảm bảo được lượng điện cung ứng, lượng điện truyền đi cũng như việc làm thế nào để giảm bớt tổn hại từ điện?” (Mình chém nhé, cái điện tự nhiên trong QT là “thông thượng điện”, mình thấy ed thành “điện từ tự nhiên” là hợp lý nhất à..

Chu Nghị đang giới thiệu tình huống hiện tại ờ căn cứ S thị, nghe xong vấn đề của Kỳ Dương, hắn sửng sốt trong chốc lát, không có nghĩ nhiều mà hồi đáp: “Căn cứ S thị của chúng tôi có hai người mang dị năng sấm sét, bọn họ trong đó có một người dị năng mạnh phi thường, cho nên có thể tiến hành cung ứng điện trong quy mô lớn.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung nói: “Về phần vòng phòng hộ mang điện xoay chiều kia là do Tề giáo sư nghiên cứu thiết kế, cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, dù sao cũng rất tiết kiệm. A đúng rồi, cái vòng phòng hộ chỉ hoạt động vào lúc 6 giờ sáng đến 6 giờ tối, 12 giờ kia đều không có điện.”

Kỳ Dương chậm rãi câu môi, gật gật đầu không nói chuyện nữa.

Ngược lại Chu Nghị bỗng nhiên kinh ngạc hỏi: “Không đúng a, bây giờ còn chưa có bật điện, chính là người bình thường cũng không thể nhìn ra nó có điện hay không, cậu làm sao biết vòng phòng hộ kia là có thể chứa điện?”

Kỳ Dương quay đầu nhìn về phía nhà cao tầng bốn phía san sát nối tiếp nhau, một chút đều không muốn trả lời Chu Nghị. Mắt thấy Chu Nghị hay nóng nảy muốn nổi giận, Cảnh Hạ vội nói: “Cậu ta không phải là người bình thường, cho nên anh không cần để ý tới cậu ta.” Nói xong, Cảnh Hạ chỉ chỉ Kỳ Dương hai tay đang bị khóa, nói: “Đó, anh xem. Người này chính là từ trong viện đi ra mới bị khóa, cậu ta nói cái gì anh không cần quan tâm.”

Chu Nghị bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu: “Nguyên lai là người điên a.”

Thanh âm một chút cũng không có đè thấp, tự nhiên cũng truyền vào trong tai Kỳ Dương, chính là người này lại giống như một chút cũng không có sinh khí, cũng chỉ là lộ ra một tia tươi cười khinh thường, mặt mày cong lên, tựa hồ đối với xưng hô “Kẻ điên” này thập phần thích.

“Đúng, tôi có chút tò mò vì cái gì ở bên ngoài vòng phòng hộ còn có nhân loại cư trú?” Sau khi đi tiếp khoảng một km, Cảnh Hạ nhịn không được hỏi: “Vòng phòng hộ là do bảo đảm sinh mệnh an toàn mà được thiết lập, như thế nào sẽ có người ở ngoài căn cứ? Như vậy thực không an toàn.”

Bởi vì Cảnh Hạ xuất hiện, Chu Nghị dọc theo đường đi đều mang theo ý cười, nhưng khi nghe xong cậu nói lời này, ghán tử giản dị đơn thuần này bỗng nhiên dừng lại nụ cười trên mặt. Đường cong kiên cường trên mặt nhất thời lộ ra một thần sắc khó coi, thật lâu sau, hắn mới nói: “Kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì, cậu nói không sai, bên ngoài vòng phòng hộ là nơi mà những bình người thường sinh hoạt.”

Cảnh Hạ nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc mà quay đầu cùng Kỷ Xuyên Trình trao đổi một ánh mắt, lại tiếp tục hỏi: “Tuy rằng những khu vực sinh hoạt của những người này không có tới gần giang hải, cũng sẽ không gặp được biến dị thể cực kỳ hung hiểm. Nhưng là bọn họ cũng không có tiến hóa, cũng không có khả năng đối kháng cùng thú biến dị, như vậy có phải hay không…” Cảnh Hạ cũng không có đem lời nói nói cho hết.

Chu Nghị thở dài: “Các người chỉ sợ không biết, tại S thị, dị năng giả chúng tôt ngay từ đầu địa vị vô cùng xấu hổ, thậm chí có thể nói là… Người người muốn đánh. Không được người thường tán thành, thậm chí cũng bị tiêu diệt, chúng tôi cố gắng thật lâu mới chiếm được địa vị như ngày hôm nay. Bất quá, cho dù là chúng tôi gánh vác nhiệm vụ phòng vệ biến dị thể, vẫn là có một số người thường đem chúng tôi coi là ngoại tộc.” Ngữ khí nhìn như bình thản, nhưng là trong thanh âm lại dẫn theo một tia suy sụp bất đắc dĩ.

“Mà một số người này, bọn họ cự tuyệt sinh hoạt cùng chúng tôi, cũng cự tuyệt chúng tôi bảo hộ, cho nên không tiến vào căn cứ S thị, mà là sinh hoạt bên ngoài vòng phòng hộ.” Dừng một chút, Chu Nghị tiếp tục nói: “Đương nhiên, bên trong đó còn có một ít người không nguyện ý tham gia lao động, liền chủ động đi ra bên ngoài.”

Chu Nghị chỉ nói đến đây liền không nguyện ý nói thêm nữa, Cảnh Hạ cũng kinh ngạc mà không nghĩ đến hỏi nhiều hơ.

Cậu đời trước là trải qua một trận thú triều tuyệt vọng thê thảm ở B thị sau đó mới rời đi, theo đề nghị của Tô Duy Thượng đi vào S thị. Bọn họ một đội người đi bộ thật lâu ở giữa đường, chờ đến căn cứ S thị đã cách dị biến hơn nửa năm. Mà thời gian này, căn cứ S thị đã thành lập đầy đủ chế độ chung sống của dị năng giả cùng người thường, tuy rằng quan hệ vẫn xấu hổ cứng ngắc như trước, nhưng tuyệt đối không có tình trạng không đội trời chung, giương cung bạt kiếm đối lập như hiện tại.

Đi thêm ước chừng hai km, bởi vì phải rẽ đi nên đã không thể nhìn thấy vòng phòng hộ kia. Mặt trời xuống núi, khắp đại địa phút chốc ám trầm, theo thời gian trôi qua, nguyên bản ánh sáng vẫn còn phiếm xanh trên không trung cuối cùng cũng vẫn là yên lặng với một mảnh trong bóng đêm.

Ánh trăng cũng không sáng ngời, chỉ có thể mơ hồ mà chiếu sáng mọi thứ trong vòng hai trăm mét.

Chu Nghị cầm một đèn pin cường quang màu đen, cười nói: “Tại S thị rất có khả năng bởi vì nhiều người sẽ xuất chút nhiễu loạn, nhưng là nơi lớn như thế này cũng có chỗ tốt, trước mạt thế tài nguyên cũng rất nhiều.” Nói xong hắn đè xuống chốt mở bằng cao su, nhất thời một đạo quang mang sáng ngời chói mắt từ đèn pin nhỏ nhỏ phát ra, độ sáng rất mạnh, bạch quang vẫn luôn chiếu sáng tới hơn mười mét đến trên vách tường bên ngoài mới dừng.

“Loại đèn pin cầm tay đã trải qua sự cải tạo của nhân viên nghiên cứu chúng tôi tại căn cứ S thị, rất bền, có thể chịu áp lực một tấn.”

Kỳ Dương bỗng nhiên từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ, cười lạnh một tiếng nhưng không có mở miệng.

Chu Nghị sửng sốt, nói: “Cảnh Hạ, bằng hữu này của cậu có phải có chút kỳ quái hay không a? Chẳng lẽ thật sự là từ trong viện ra?”

Cảnh Hạ tùy ý mà liếc Kỳ Dương một cái, nói: “Anh có thể coi hắn ta là người câm.”

Chu Nghị: “…”

Kỳ Dương: “…”

Kỷ Xuyên Trình hơi hơi mị con ngươi nhìn Cảnh Hạ một cái, sắc mặt đạm mạc lãnh tĩnh trước sau như một, tuy nhiên đáy mắt đã ẩn chứa ý cười thật sâu, mội mỏng câu lên, khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa không ít. Nhưng thật nhanh, y lại dời tầm mắt đi chỗ khác tiếp tục nhìn như không có mục đích mà quan sát bốn phía.

Từ khi Tần Sở cùng Vu Giai đi rồi, Kỷ Xuyên Trình vẫn luôn đi phía sau theo Cảnh Hạ cùng Kỳ Dương, cũng không nói một câu. Một khi y đã muốn làm cho mình biến mất, thì sẽ giống như y không có cảm giác tồn tại, ngay cả Chu Nghị kia đều không có chú ý tới sự hiện hữu của y. Đem thân hình của mình che dấu trong bóng đêm, trầm mặc mà hành tẩu.

Bởi vì muốn tiết kiệm điện năng, toàn bộ S thị vào đêm liền giống như thật sự bị hắc ám bao phủ. Ánh trăng ảm đạm, sao cũng thưa thớt, nguyên bản trên đường ngẫu nhiên còn có vài người hành tẩu cũng chậm rãi biến mất, cuối cùng chỉ còn lại có số ít vài người đi về khu họ ở.

Chu Nghị mang theo ba người Cảnh Hạ lại đi thêm đại khái một km nữa, cuối cùng trước một ngôi nhà bình dân hai lầu thì dừng lại. Hắn trước cười sau đó tiến lên cùng một người đàn ông lùn, gầy gò lại đen đúa nói vài câu, sau đó liền mang theo đối phương tiến tới trước mặt Cảnh Hạ, giới thiệu nói: “Đây là dị năng giả ở đây, phương hướng tiến hóa của cậu ta là nhanh nhẹn, sức mạnh cũng có một chút tiến hóa. Chúng ta hiện tại cách tổng bộ còn một chút, cho nên nhờ cậu ta mang theo chúng ta đi tổng bộ, như vậy tốc độ sẽ nhanh một ít.”

Cảnh Hạ cao thấp đánh giá người kia hồ lâu, phát hiện người này cùng Chu Nghị đều có gương mặt đây sức sống (em chém…, liền không có nhìn nữa. Cậu gật gật đầu, nói: “HĐược, kia liền vất vả rồi.”

Tuy rằng cảm giác như vậy có một chút vất vả cho người nọ, nhưng là Cảnh Hạ cũng biết, tổng bộ căn cứ S thị là ở bên cạnh sông Hoàng Phổ, cách bọn họ hiện nay vẫn khá xa. Cho nên cũng không có cự tuyệt, đoàn người đi lên một chiếc xe đẩy tay cũ, còn chưa có đứng vững, hán tử đen gầy kia đã kéo xe lên liền chạy.

Cảnh Hạ dưới chân bất ổn thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, bỗng nhiên cậu liền cảm thấy một cánh tay ấm áp hữu lực đem cậu kéo lại, sau đó cầm thật chặt tay cậu. Cảnh Hạ theo bản năng mà ngẩng đầu, ánh mắt liền rơi vào rồi một đôi con ngươi thâm thúy u tĩnh, cậu không khỏi giật mình. Thật lâu sau, mới hồi tỉnh lại, thấp giọng nói: “Cám ơn.”

Kỷ Xuyên Trình hơi hơi lay động tay: “Cẩn thận một chút.”

Cảnh Hạ ho nhẹ hai tiếng, sau đó bất động thanh sắc mà tránh khỏi tay Kỷ Xuyên Trình, chống nửa người vào lan can, ổn định thân hình. Cậu cúi đầu, cũng không có chú ý tới Kỷ Xuyên Trình bởi vì động tác của cậu mà híp lại con ngươi, rồi lại thực nhanh khôi phục bình thường.

tiếng gió gào thét lọt vào tai Cảnh Hạ, gió thu đêm mang theo hơi lạnh làm tóc bay về phía sau. Trong không khí hỗn loạn mà ướt át, mang theo hương vị trầm tĩnh nguy hiểm. Tiểu Hắc liều mạng mà kéo hai nắm tóc đen trên đầu Cảnh Hạ, nương theo ngọn gió mãnh liệt mà đong đưa thân thể to béo, mấy lần thiếu chút nữa liền té xuống.

“Kỷ kỷ”

Cảnh Hạ đem con chuột biết dị từ đầu của mình cầm xuống dưới, miệng ghét bỏ nói, nhưng động tác trên tay cũng rất mềm nhẹ, nghiêm túc: “Đừng kéo mái tóc của tao, nếu đầu tao hói, liền đem lông trên người mày toàn bộ đều cắt xuống, cho mày làm một con chuột không lông.”

“QAQ kỷ kỷ…”

Đem đầu nhỏ cọ cọ vào trong lòng bàn tay của Cảnh Hạ hai cái như làm nũng, kỷ kỷ lắc lắc thân mình vài cái, thật vất vả mới tìm được chỗ dựa đứng lên, hai mắt nhỏ tản ra tinh quang, tò mò mà đánh giá thành thị xinh đẹp mà sắt thép này.

“Các người từ B thị tới, cách nơi này này thật đúng là rất xa.” Chu Nghị nhìn Cảnh Hạ cùng Tiểu Hắc hỗ động, cười nói: “Bất quá tháng trước căn cứ S thị của chúng tôi cũng có hai người từ B thị đến, đều là dị năng giả, quả thật cũng rất ngạc nhiên.”

Cảnh Hạ nguyên bản đang cúi đầu nhìn Tiểu Hắc đang làm chuyện ngu ngốc kia, bỗng nhiên nghe xong lời này, toàn bộ thân mình nhất thời cứng đờ.

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện