Lô giáo sư đi chuyến này ước chừng nửa giờ không có trở lại, Cảnh Hạ lại đợi trong chốc lát, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi có làn da ngăm đen chạy tới. Không đợi Cảnh Hạ nói chuyện, người nọ liền bỏ lại một câu: “Cậu có thể đi trước.” Sau đó lại xoay người hướng nơi khác chạy đi.

Chân đối phương vừa nhấc lên liền tạo ra một trận gió nhẹ đem tóc Cảnh Hạ nhẹ nhàng bay phất phới trong gió, lộ ra một đôi con ngươi thanh tú, trên môi lộ ra một tràn cười nhạt bất đắc dĩ.

Kỳ Dương chẳng lẽ còn là quốc bảo?

Như thế nào ai cũng phải đi nhìn hắn a? Ôm ấp hoang mang mạc danh kỳ diệu như vậy, Cảnh Hạ dừng chân đến khu ở quen thuộc của dị năng giả.

Ngày mùa thu, ban đêm có cảm giác hơi lành lạnh, gió đêm xuýt sao lất phật, khiến cây cỏ hai bên đường phát ra tiếng vang xào xạc.

Cây xanh bên đường cách vài khoảng lại xuất hiện một cái hố to, đó là minh chứng thực vật biến dị bị lấy đi lưu lại cái hố xấu xí kia.Cho nên dù căn cứ được bảo vệ an toàn nhưng cũng không thể tránh được hiện thực tàn khốc rằng hiện tại đã là mạt thế.

Nơi ở của dị năng giả xem ra so với người thường thì đãi ngộ nhiều hơn một chút, đại bộ phận phần lớn vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ, nhìn có vẻ đang trong trạng thái không an toàn, cho nên toàn bộ S thị cả trăm vạn nhân khẩu đều có vẻ thưa thớt, ít bóng người qua lại.

Tài nguyên dưới đất hữu hạn, liền có phân hoá cấp bậc chế độ. Người thường thông qua công tác lao động có thể lấy được thực phẩm, nước, dị năng giả lại là tiến hành càn quét, không ngừng mở rộng địa vực cư trú cho nhân loại, đem thú biến dị trong phạm vi S thị tiêu diệt. Bởi vì công tác đòi hỏi trình độ phiêu lưu lớn, nên sinh hoạt dị năng giả càng thêm phong phú.

Cảnh Hạ đang cùng dị năng giả ở đây lên tiếng chào hỏi, sau đó nâng bước tiến đến tầng mười hai trong tòa nhà trước mặt.

Trước đó, từ phân phối của Chu Nghị cậu được phân đến chỗ ấy,Tần Sở cùng hai cô gái kia ở cùngmột gian, Vu Giai, Kỷ Xuyên Trình cùng mình là một gian ở cách vách. Loại điều kiện này đối với mạt thế, đối với sinh hoạt tại Cảnh gia mà nói là đơn sơ đến cực điểm, nhưng là đối với hiện tại, cũng đã là phi thường tiện nghi.

Cảnh Hạ tay còn đang đặt trên nấm đấm cửa, liền nghe thấy một trận tiếng ngáy vang dội đến phá vỡ chân trời, cách cửa sắt thật dày truyền đến. Thanh âm cực giàu tính nghệ thuật, chợt cao chợt thấp, giống như xe lửa réo rắc, bén nhọn chói tai. Cảnh Hạ bất đắc dĩ mà cười nhẹ một tiếng, rút chìa khóa mở cửa, sau đó cực sản khoái mà đóng cửa tiến đến chỗ của mình, đem Vu Giai cùng tiếng hô quỷ dị kỳ quái ngăn cách bên trong gian phòng.

Thiết bị trong phòng rất đơn giản, chỉ có một buồng vệ sinh năm sáu thước vuông kèm phòng ngủ, bên trong được sắp xếp một gường đơn nhỏ hẹp,xung quanh lại tương đối sạch sẽ.

“Trễ rồi saocòn chưangủ?” Cảnh Hạ đem áo khoác cởi ra tùy ý đặt ở trên giường, thong thả bước đến bàn, nói: “Đang xemcái gì vậy, A Xuyên?”

Dưới ánh sáng đèn vàng mờ ảo, một khuôn mặt nam tính đang trầm tư ngồi trước bàn, cúi đầu nhìn một đống tư liệu. Từng trang sách lật nhẹ, nam nhân dáng ngồi cực quy củ, lưng thẳng tắp, cũng không biết y đã ngồi bao lâu, nhìn bao lâu.

Cảnh Hạ đi lên trước mặt, cúi đầu nhìn về phía tờ giấy A4, tò mò thì thầm: “Vương Thành, 28 tuổi, dị năng tốc độ… Nha? Cậu cư nhiên xemtư liệu dị năng giả của căn cứ S thị?!”

Kỷ Xuyên Trình nhìn như tùy tay kẹp lại xấp tài liệu, sau đó quay đầu nhìn quaCảnh Hạ.

Chỉ thấy người thanh niên tuấn tú xinh đẹp nọ đang dùng một bàn tay chống cằm, chớp đôi mắt xinh đẹp hoa đào nhìn mình.

Bởi vì cái bàn hơi thấp, cho nên toàn bộ nửa người trên của người nọ đều nằm úp sấp phục xuống, cổ áo rộng theo động tác của chủ nhân nó mà hở ra một cái độ cung, lộ ra một tảng lớn da thịt trắng nõn.

Con ngươi thâm thúy hơi tối sầm lại, Kỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc dời tầm mắt đi chỗ khác vuốt cằm: “Ân, nếu đã ở đây, trước hết nên tìm hiểu tình huống hiện tại một chút.”

Cảnh Hạ một chút cũng không chú ý tới mình hiện tại bày ra tư thế có bao nhiêu bất nhã, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, hì hộc lên tiếng: “Này chẳng lẽ không phải tư liệu cơ mật trong truyền thuyết đi. Cậu nghĩ cứ đóng cửa là bảo mật cao nhất sao, thật không có chút cảnh giác gì cả!”

Kỷ Xuyên Trình liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: “Muốn xem?”

Cảnh Hạ bĩu môi: “Tôi mới không thèm nhìn loại đồ này, cũng không phải không biết trong đó có gì. Đơn giản chỉ là viết về thân gia bối cảnh của mỗi dị năng giả, dị năng tư liệu linh tinh công tác thống kê một chút, cùng tôi không chút quan hệ gì.”

Mỏng môi khẽ câu lên, Kỷ Xuyên Trình cười nhẹ: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Cảnh Hạ nghi hoặc: “Như thế nào? Chẳng lẽ còn có thứ khác?” Nói xong, Cảnh Hạ trong đầu vang lên tiếng nói của Lô giáo sư lúc trước, cậu nuốt nước miếng một cái, hỏi: “Hay là còn có cái gì ‘sau tai trái có nốt ruồi son’ linh tinh? Hắc hắc, tôi đây ngược lại muốn biết rất nhiều… đồ vật, tư liệu mang tính chất ‘Thuần khiết’ quá đi.”

Phượng mâu phút chốc nhíu lại, khuôn mặt tuấn mỹ vốn đã khó có thể phát hiện ý cười nhất thời không còn chút biểu lộ. Nguyên bản ngọn đèn vàng còn làm người ta cảm thấy ấm áp không biết sao bây giờ lại thấy cả người lạnh không ít, Cảnh Hạ rụt lui cổ, cảm giác cả cánh tay nổi lên một tầng da gà mỏng.

Kỷ Xuyên Trình sắc mặt liền biến đen: “Cậu là làm sao biếttin tức … Kỳ Dương nói?”

Cảnh Hạ nuốt nước miếng một cái, chớp chớp mắt, nhìn kĩ nam nhân trước mắt lộ vẻ kỳ quái khó hiểu.

Rõ ràng vẫn là vẻ mặt than không thay đổi, nhưng Cảnh Hạ như thế nào đều cảm thấy có một cỗ hàn khí từ chân mình ứa ra, làm cho nhiệt độ cả phòng thấp xuống.

Tiếng ngày của Vu Giai chẳng biết tại sao thấp xuống, tựa hồ cũng bị loại tình huống khó nàyảnh hưởng đến.

Cảnh Hạ theo bản năng mà trả lời: “Là… Lô giáo sư nói. Ông ấy mới vừa kiểm tra dị năng cho tôi xong liền bỏ chạy đi nhìn Kỳ Dương, còn nói cái gì… Tiểu quái vật.”

Nghe đối phương lắp bắp giải thích xong, Kỷ Xuyên Trình vẫn như cũ không có mở miệng. Cảm giác áp khí quanh đối phương càng ngày càng thấp, Cảnh Hạ trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý niệm trong đầu —— có phảingười này vẫn luôn đối với Kỳ Dương ôm có địch ý đi?!

Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng phi thường to lớn nha.

Trước đó Cảnh Hạ chỉ, Kỷ Xuyên Trình cùng Kỳ Dương đều là người trong Cấm khu. Họ có nhiều điểm giống nhautuổi còn trẻ vậy mà đạt được quân hàm thiếu giáo, tại toàn bộ Hoa Hạ đều là người trẻ tuổi có tiềm lực hùng hậu, là nhân tài ưu tú, cho dù là lãnh ngạo, bình tĩnh như Kỷ Xuyên Trình, ngẫu nhiên có một chút tâm cạnh tranh, ghen ghét, cũng có thể lý giải.

Bên môi dần dần gợi lên một độ cung nhạt, Cảnh Hạ vươn tay trạc trạc cánh tay Kỷ Xuyên Trình, cười xấu xa nói: “Mấy năm nay thật sự là vất vả cho ngươi, ngươi cũng không dễ dàng a.”

“???”

Nhìn Kỷ Xuyên Trình bày ra một bộ dáng không rõ lí do, Cảnh Hạ rõ ràng không lại đi bóc “Vết sẹo” của đối phương nữa. Làm một người bạn tốt, cậu đương nhiên sẽ nói sang chuyện khác: “Vậy, cậu còn chưa nói cậu xem mấy thứ này là để làm gì nha? Thật không phải chỉ là để muốn đi biết tình cảnh… Khụ khụ nhà người ta đi?”

Ánh mắt nghiêm túc, Kỷ Xuyên Trình sắc mặt thâm trầm mà nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, thẳng nhìn đến làm thanh niên sắc mặt từ trêu chọc biến thành xấu hổ. Ngay tại lúc Cảnh Hạ nhịn không được muốn mở miệng, y bỗng nhiên hô: “Đã quyết định ở đây, vậy nên tất nhiên tìm hiểu một số thông tin để dễ dàng ứng xử.”

“!!!” Cảnh Hạ kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt: “Cậu cư nhiên có thể ghi nhớ thông tin từng người?!”

Kỷ Xuyên Trình thần sắc bình tĩnh gật đầu, tựa hồ chính là sự việc này thật đơn giản bình thường như đi chợ không việc gì phải chú ý.

Cảnh Hạ thần tình không tin liếc trên dưới đánh giá Kỷ Xuyên Trình hồi lâu, sau đó trực tiếp từ kia đống tư liệu kia rút ra một bộ hồ sơ, hỏi: “Trần Ti, 32 tuổi. Cậu có còn nhớ rõ hắn dị năng không?”

“Thực hiếm thấy dị năng này, đây là loại câu thông dị năng, mỗi ngày có thể chế tạo ra ba lần liên lạc, nhưng chỉ duy trì khoảng 8 tiếng, phạm vi liên lạc tốt là trong 3 km.”

Dừng một chút, Kỷ Xuyên Trình tiếp tục bổ sung: “Nhưng người này vốn dĩ tàn tật, dẫn đến thính lực có chướng ngại, có khả khả năng sẽ vô pháp nghe rõ nội dung khi liên lạc.”

Cảnh Hạ không thể tin mà nuốt nước miếng một cái, cậu đặt bộ hồ sơ kia ra sau, rất nhanh lại rút ra một cái khác: “Tiền Kính Dũng? 36 tuổi …”

“Thể lực dị năng, một tay có thể nâng được 3 tấn, theo kiểm tra gần nhất người này có thể đánh tan khối đấ có độ cứng khoảng 6.4, một quyền đánh thành bột mịn.”

Cảnh Hạ miệng mở to, chớp chớp mắt, tựa hồ còn không thể tin được người nam nhân trước mắt này thật có thể trong vài cái giờ, cả ngàn bộ hồ sơ mà ghi nhớ. Cậu một bên kéo ra tư liệu mới, một bên nhắc: “Tôi mới không tin cậu có thể thật sự nhớ toàn bộ, tôi nhất định tìm ra người cậu không biết.”

Dưới ánh đèn ấm áp, một lọn tóc mỏng bởi vì động tác cúi đầu mà che đi đôi con ngươi xinh đẹp, từ góc độ của Kỷ Xuyên Trình chỉ có thể nhìn đến đôi môi khẽ khép mở, cũngkhông biết đang nói thầm cái gì. Cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn, giống như đã quên đi chính mình đang ở một địa phương khác, Kỷ Xuyên Trình chậm rãi đưa tay chống được hai má, rũ xuống con ngươi nghiêm túc mà nhìn thanh niên.

Bên tai tiếng ngáy dần dần nhỏ lại, cuối cùng chậm rãi biến mất. Kỷ Xuyên Trình khó được lúc tâm tình tốt mà câu môi, lộ ra một nụ cười ôn nhu bất đắc dĩ, khuôn mặt đạm mạc lạnh lùng lúc này trông có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng là duới tình huống như thế, lại không có một người có thể nhìn thấy vẻ ôn nhu này.

“Tôi muốn nhìn kĩ lại, bên trong khẳng định có!”

Nói xong, Cảnh Hạ liền duỗi cánh tay lấy một tư liệu khác, cánh tay mới vừa duỗi đến một nửa liền bỗng nhiên tư liệu biến mất. Chỉ nghe rầm một tiếng, thật dày, tư liệu phút chốc từ trên bàn rơi xuống, hướng chân Cảnh Hạ mà rơi.

Phản ứng nhanh chóng rút về chân, sau đó vươn tay, hai cngón tay thon dài đồng thời nắm chắc tư liệu, tránh cho tư liệu rơi xuống.

Cảnh Hạ nhẹ nhàng mà thở một hơi, cậu mới vừa ngẩng đầu, tầm mắt phút chốc liền rơi vào rồi một đôi con ngươi tối tăm thâm trầm. Trong đồng tử tối đen kia cậu có thể nhìn thấy ảnh ngược của chính mình, khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở ấm áp của đối phương.

Hơi thở cực nóng kia phả vào làn da của Cảnh hạ, không biết như thế nào lại khiến cậu căng thẳng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu.

Khoảng cách quá gần, hai người đều trầm mặc không có mở miệng. Kỷ Xuyên Trình thanh lãnh mâu sắc càng ngày càng đen, tựa hồ nổi lên một tia tình cảm thâm trầm áp lực nhưng lại không thể bùng nổ.

Cảnh Hạ cảm thấy cổ họng trong có một chút khô khốc, cậu chậm rãi mở miệng, đang định nói cái gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh đen thui từ trên đầu mình rớt xuống

“Bịch —— “

Tiểu hắc mơ mơ màng màng mà xoa đầu nhỏ, kéo ra chân nhỏ từ trên mặt đất đứng lên. Mắt nhỏ như đậu xanh nhìn khắp nơi một phen, tựa hồ còn chưa có từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, thẳng đến khi nó nhìn thấy tên nhân loại đang nhìn mình kia, mới bỗng nhiên tỉnh táo lại.

“Kỷ kỷ! Kỷ kỷ kỷ kỷ!!!”

Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua mỹ thử (mỹ: đẹp, thử: chuột) ngủ đúng không!!! (Hết sức lả mỹ thử. =))))

Cảnh Hạ xấu hổ mà để tư liệu kia lại trên bàn, nguyên bản không khí tràn ngập tươi đẹp mà quỷ dị bị Tiểu hắc phá hư, biến mất không thấy bóng dáng. Đem cảm giác kỳ quái trong lòng chặn lại, Cảnh Hạ cười gượng hai tiếng: “Được rồi, sắc trời đều đã trễ thế này, chúng ta vẫn là nghỉ ngơi trước đi.”

Vừa dứt lời, Cảnh Hạ liền duỗi tay tính toán ôm lấy nó. Tay cậu mới vừa duỗi ra một nửa, liền thấy một khớp xương tay nhẵn nhụiđộng tác nhanh chóng nắm lên Tiểu Hắc đầy thịt, không để ý âm thanh “Kỷ kỷ” kêu loạn không ngừng, mở ra ngăn kéo, nhét vào, đóng ngăn kéo, động tác sạch sẽ lưu loát, tốc độ cực nhanh, điêu luyện, tựa hồ đã làm cả ngàn lần. =))))

Cảnh Hạ: “…”

Kỷ Xuyên Trình mặt không đổi sắc: “Trên người nó vi khuẩn rất nhiều, không thể cùng cậu ngủ chung.” (V~ cả lý do.:)))

Tại lúc Tiểu Hắc đang lấy móng vuốt gãi không ngừng trên tấm ván gỗ, nó nhất thời tạc mao!

“Kỷ kỷ kỷ kỷ!!!! Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ!!!!!”

Phi phi phi! Chuột đại gia ta chính chuột nhỏ béo tốt, luôn chăm chỉ tắm rửa, yêu sạch sẽ!!!

So ra, một tên muộn tao bắt đầu mang tâm lí trả thù, tuyệt đối có thể so với núi lửa bùng nổ, vỏ quả đất vỡ tan! (+69 like:’)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện