Thế giới trong mắt Cảnh Hạ như bị máu nhiễm đỏ.
Lưỡi đao đỏ tươi sắc bén phiếm ánh sáng, nhóm dị năng giả nhuốm màu đỏ tươi, không khí đỏ tươi tản ra khí tức tử vong.
Đỏ tươi, đỏ tươi, đỏ tươi, đỏ tươi, đỏ tươi, đỏ tươi…
Tất cả… Đều là màu đỏ tươi.
Cậu giơ tay lên, lau một dòng chất lỏng ấm áp dính trên gương mặt. Trong xoang mũi đều là hương vị rỉ sắt, còn có máu theo khóe miệng của cậu, mùi vị càng thêm mãnh liệt khiến cả người cậu đều run rẩy lên, có chút sợ hãi sự thật mà mình chính mắt chứng kiến——
Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì.
Giống như chỉ là trong một cái chớp mắt, lại giống như là cả đời, Cảnh Hạ rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy được nam nhân tựa hồ gần chết kia.
Dịch màu đen ăn mòn như là từ má phải của người đó, ăn mòn đến mức có thể thấy được xương trắng hếu. Má trái vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu đến làm người ta khó quên, mà má phải… Giống như ngục quỉ xấu xí
Miệng vết thương nhìn như một cái hố sâu, ngay trên đó là xương lởm chởm, máu còn thỉnh thoảng lại nhỏ giọt xuống dưới, theo da thịt bị ăn mòn sạch chảy ra bốn phía.
Đau đớn đó, không cần nhiều lời, có thể nghĩ được chính là loại tàn tâm thực cốt cỡ nào
“A Xuyên”
Tiếng la mang theo tuyệt vọng thảm thiết bỗng nhiên vang lên, giống như đã khóc qua, thanh âm đến cuối cùng đều khàn khàn. Nhưng là, ở trên bãi chiến trường thế này cũng không làm cho người khác chú ý một chút nào, không có người phát hiện rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bởi vì bọn họ đều bận đánh đuổi thú biến dị bên cạnh mình giống như vô cùng vô tận.
Không có như thiếu nữ ôm ấp tình cảm mà khóc sướt mướt, không đến ba giây sau khi toàn bộ sự kiện xảy ra, Cảnh Hạ động tác nhanh chóng mềm nhẹ mà đặt nam nhân đã hôn mê trên mặt đất. Khi nhìn đến miệng vết thương bị ăn mòn đến có thể thấy được xương, cậu không muốn đi thăm dò nhịp tim của đối phương, cậu không muốn biết hậu quả, có khả năng không thể tiếp thu.
Rút lên trường đao bị Kỷ Xuyên Trình cắm trên mặt đất, Cảnh Hạ khí tức cả người trở nên lạnh như băng, dùng vẻ mặt nhất mạc vô tình nhìn về phía bạch tuộc biến dị kia đang trương dương ngũ trảo phá hư tường băng.
Tường băng cao gần hai mươi thước, đây là cực hạn Kỷ Xuyên Trình có thể làm được.
Y dùng 6 bức tường cản trở tuyệt đại đa số dung dịch ăn mòn, cuối cùng lại dùng thân thể chính mình đỡ một chút chất lỏng còn sót lại
Đại não Cảnh Hạ chưa từng lãnh tĩnh giống giờ khắc này.
Cậu rõ ràng cảm thụ được trái tim mình trong ***g ngực nhảy lên mãnh liệt.
Bùm bùm, bùm bùm.
Dùng tốc độ nhanh nhất cũng là kích liệt nhất, nhảy lên.
Kế hoạch phá băng của bạch tuộc biến dị cấp A đã tiến hành đến bức tường thứ tư, Cảnh Hạ cũng rốt cuộc không đợi kịp, cậu nâng lên lưỡi dao sắc bén, một tay mở tường băng cuối cùng.
Cậu tự tay, phá hư tường băng bảo hộ cuối cùng của nam nhân lạnh lùng kia lập ra cho mình.
Bạch tuộc biến dị tựa hồ cũng bị động tác của cậu dọa đến, kinh ngạc mà nâng vòi, đình chỉ trong không khí không có động tác. Nó là sinh vật trí tuệ cao, nhưng giờ phút này ngay cả nó, cũng hoàn toàn không rõ nhân loại trước mắt này rốt cuộc muốn làm gì. [ẻm điên lên vì ngừi êu chớ giề = ] (Tuộc tuộc à, cưng ráng cày đam mũy đi dồi sẽ biết em nó muốn làm gì. =
Trên mặt Cảnh Hạ là máu cực nóng, máu đó theo vạt áo nhỏ xuống phía dưới, rơi trên đất bùn mềm mại, lưu lại một cái hố nhỏ. Nhưng ánh mắt của cậu lại mở thật to, dùng ánh mắt cừu hận điên cuồng nhìn chằm chằm bạch tuộc biến dị xấu xí kia, giống như là một phen đem dao nhỏ chứa độc, hướng đối phương lao đi.
Một người một thú giằng co một khắc, không biết là ai động thủ trước, bạch tuộc biến dị vứt bốn vòi còn đang rảnh rang, dùng giác hút đáng sợ dữ tợn thẳng tắp tập kích về phía Cảnh Hạ. Mà Cảnh Hạ lại một chút cũng không sợ hãi, cậu giơ đao dính đầy máu tươi của Kỷ Xuyên Trình kia, đón lấy cú đánh.
Dị năng của Cảnh Hạ vào giờ khắc này giống như đã xảy ra đột biến, hai đạo thủy đao sắc bén chém đứt hai cái vòi bạch tuộc biến dị, mà cậu không thèm quản hai cái khác tập kích mình, bỏ qua hai cái vòi bị chém đứt, dùng sức chém về phía đầu bạch tuộc biến dị.
Cây đao kia hung hăng mà cắm trên đầu trắng mịn bóng loáng, khiến nó rống giận thét chói tai.
Đồng thời, cả người Cảnh Hạ bị đánh bay ra ngoài, hoàn toàn dừng bên cạnh Kỷ Xuyên Trình.
Xương đùi nứt, cánh tay phải gãy xương, Cảnh Hạ cảm giác cả người mình tựa như bị xe tải nghiền áp, căn bản không động đậy nổi một chút. Càng đáng sợ chính là chân trái của cậu, bị giác hút biến dị chém đứt, chỉ chừa một tầng da mỏng manh dính vào mặt trên, tựa hồ một chạm liền đứt rời.
Cậu miễn cưỡng muốn chống đỡ đứng thẳng lên, nhưng lại phát hiện hết thảy đều là phí công.
Thời gian vào giờ khắc này tựa như cực kỳ dài, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh đã qua.
Từ lúc nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân dắt Tô Duy Thượng vào gia môn của mình, đến nụ cười dữ tợn đáng sợ cuối cùng kia của thiếu niên; từ lần đầu tiên tự tay chém giết một con sói biến dị cấp E, đến cuối cùng hợp tác chém giết một đầu kim điêu biến dị cấp SS…
Từ lần đầu tiên ông cậu giới thiệu nam hài lạnh lùng tuấn mỹ kia, đến cuối cùng… Chỉ còn lại nam nhân trên thân đầy miệng vết thương loang lổ máu chói mắt cùng những vết ăn mòn.
Tâm mãnh liệt trầm xuống.
Cảnh Hạ rốt cục buông tha giãy dụa, bên môi bỗng nhiên gợi lên một tia tươi cười, duỗi thẳng tay trái, muốn chạm vào nam nhân có lẽ đã vĩnh viễn không còn hô hấp.
Bốn phía bắt đầu có người phát hiện tình hình nơi này, nhưng muốn cứu cũng quá xa, chung quy là thú biến dị rất nhiều, khi bọn họ tới nơi này, lại chỉ có thể bị vô số thú biến dị ngăn bước, lại chỉ có thể…
Mắt mở trừng trừng mà nhìn mảnh kim loại sắc bén trên vòi bạch tuộc biến dị đâm xuống phía dưới, thẳng tắp vào ngực Cảnh Hạ
Mà Cảnh Hạ, lại không thèm nhìn.
Cậu nghiêng đầu, nhìn nam nhân kia trong ngực đã không khởi phục lại nữa.
Má phải xấu xí giống như Tu La, má trái lại vẫn như cũ là bộ dáng quen thuộc trong trí nhớ Cảnh Hạ.
Rất ít cười, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu.
Ngón tay đụng vào cánh tay người nọ đã bắt đầu lạnh như băng, Cảnh Hạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, độ cong bên môi càng lúc càng lớn, bao hàm ý tứ hàm xúc hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Hình như có một câu, chưa kịp nói cho cậu ấy biết.
Kỷ Xuyên Trình…
Tôi thích cậu.
[Mều chịu không được rồi *khóc ròng* ngược tâm quá hụ hụ hụ….. Ai ê đít giùm khúc này đêê]
(Tự dưng bạn trẻ Beo muốn drop ở khúc này dồi tuần sau post tiếp ghê cơ. =
…
“Phanh —— “
Thanh âm lanh lảnh chói tai khó nghe trên bờ biển lần thứ hai vang lên, bạch tuộc biến dị gào khan thống khổ, cả người run rẩy quay cuồng thân thể. Cái vòi nó hướng Cảnh Hạ bị bắn gần trăm mét, cuối cùng biến mất trong một đạo bạch quang chói mắt, trở thành tro tàn.
Không đợi biến dị thể cấp A này phản ứng, lại là một đạo ánh sáng hỏa liệt cực nóng, từ đường kính gần 5 m tản ra, cuối cùng lại hình thành cột sáng năng lượng màu trắng thật lớn, bắn thẳng đến hướng đầu bạch tuộc biến dị
Khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần, một cái động đen thật lớn trên não bạch tuộc biến dị hiện ra. Nó miễn cưỡng run rẩy hai cái, cuối cùng… Như trước chỉ có thể vô lực mà quỵ xuống, té lăn quay trên bờ biển, nhanh chóng uể oải.
Một đoàn tiểu đội dị năng giả vừa mới đuổi tới, bao quát hai tiểu đội dị năng giả cao cấp sôi nổi nhập chiến trường, bắt đầu triệt để xoay chuyển tình thế chiến cuộc. Ưu thế số lượng biến dị thú rốt cục chấm dứt, Vu Giai cũng dắt người gian nan ngăn chặn đạo lỗ thủng thật lớn kia.
Nam nhân tuấn nhã, nhã nhặn mang theo một vũ khí màu ngân bạch, nhanh chóng chạy tới trung tâm bãi biển. Hắn lập tức ngồi xổm người xuống, bàn tay đặt trên ngực Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, xác nhận trái tim như cũ còn đập, hắn mới nặng nề mà thở một hơi.
“Nhanh lên đem bọn họ đưa về hậu phương, giao cho Tần Sở”
Hai dị năng giả tốc độ lập tức cẩn thận cõng Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, lấy tốc độ cao nhất chạy ngược về hướng con đập. Bọn họ cực kỳ nhanh liền biến mất trong tầm nhìn mọi người.
Kỳ Dương ngưng mày nhìn bọn họ chạy xa, sắc mặt trầm trọng. Gần một lúc lâu sau, hắn liền quay đầu nhìn về phía một hán tử to lớn kiên cường, nói: “Trần Trung úy, anh dẫn dắt một tiểu đội cao cấp cùng hai đội người đồng thời theo tôi, đi lên thượng nguồn.” [AAAAA xem Kỳ Kỳ nhà ta xuất hiện kìa, thiệt là ngầu quá đi *bắn t(rym*]
Trần Cách lập tức gật đầu: “Vâng, Kỳ thiếu giáo”
Kỳ Dương nhẹ nhàng vuốt cằm, vừa chuẩn bị nhấc chân, bỗng nhiên nghe trợ lý một bên kinh hoảng kêu lên. Giống như vừa hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, trợ lý kia nói: “Kỳ thiếu giáo, hiện tại nơi này mới là khu trọng điểm thú biến dị công kích, ngươi vì cái gì muốn đi thượng nguồn? Nơi đó cũng không phát sinh bất cứ dị thường nào.”
Kỳ Dương hơi hơi mị con ngươi: “Trương ngu ngốc (Trương bổn đản, xin hỏi tiến trình hôm nay tôi phái đội ngũ đi xem tình huống biến dị thể ở đáy sông, đã đến nơi nào rồi?”
“Tôi là Trương Bổn Đan” Phẫn hận mà nói một câu, trợ lý hồi đáp: “Hôm nay tổ đội đó đi dò xét biến dị thể đáy sông khu 71 đến khu 79, không đợi chúng ta hành động chấm dứt, biến dị thể khu 80 bắt đầu tập kích. Việc này có vấn đề gì?”
Kỳ Dương chậm rãi gợi lên khóe môi: “Năng lực biết trước mạnh như vậy, cậu cảm thấy hôm nay khu chúng ta còn chưa dò tra sẽ không có dị thường sao? Ha hả, đơn giản vây Nguỵ cứu Triệu (*, xem ra ít nhất là có một biến dị thể cấp S ngủ đông ở nơi đó, không bị phát hiện.”
Trương Bổn Đan: “”
Kỳ Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo đại đội người liền chạy tới về phía thượng nguồn. Trong tay hắn gắt gao nắm một cái vũ khí nhìn như ôn nhu hiền lành không có lực sát thương, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, thực ra vật nhỏ xinh đẹp này… rốt cuộc có bao nhiêu đại uy
Tầng mây chắn ngang chân trời đã lâu bắt đầu chậm rãi tán đi, dương quang bị che sau giờ ngọ (12h trưa mềm nhẹ mà bao phủ nơi này, chiếu sáng nhóm dị năng giả trên bờ biển huyết chiến hồi lâu.
Sau khi đê bị đập đổ, hết thảy đều thành úng trung tróc miết (bắt ba ba trong hũ – ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát-Theo tulinhsu, thứ duy nhất có thể tiêu hao chỉ có thời gian, trong trận chiến này, biến dị thú thực lực rất mạnh, nhân loại nhỏ bé kiên cường trong thú triều, chung quy vẫn là kiên trì tới thắng lợi cuối cùng.
Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình nhanh chóng được đưa về chữa trị, mà Kỳ Dương thì dẫn theo tiểu đội cùng tinh anh sở nghiên cứu xuất phát hướng thượng nguồn sông Hoàng Phổ thần bí.
Bọn họ, chung quy đã lấy được thắng lợi.
Lưỡi đao đỏ tươi sắc bén phiếm ánh sáng, nhóm dị năng giả nhuốm màu đỏ tươi, không khí đỏ tươi tản ra khí tức tử vong.
Đỏ tươi, đỏ tươi, đỏ tươi, đỏ tươi, đỏ tươi, đỏ tươi…
Tất cả… Đều là màu đỏ tươi.
Cậu giơ tay lên, lau một dòng chất lỏng ấm áp dính trên gương mặt. Trong xoang mũi đều là hương vị rỉ sắt, còn có máu theo khóe miệng của cậu, mùi vị càng thêm mãnh liệt khiến cả người cậu đều run rẩy lên, có chút sợ hãi sự thật mà mình chính mắt chứng kiến——
Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì.
Giống như chỉ là trong một cái chớp mắt, lại giống như là cả đời, Cảnh Hạ rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy được nam nhân tựa hồ gần chết kia.
Dịch màu đen ăn mòn như là từ má phải của người đó, ăn mòn đến mức có thể thấy được xương trắng hếu. Má trái vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ khắc sâu đến làm người ta khó quên, mà má phải… Giống như ngục quỉ xấu xí
Miệng vết thương nhìn như một cái hố sâu, ngay trên đó là xương lởm chởm, máu còn thỉnh thoảng lại nhỏ giọt xuống dưới, theo da thịt bị ăn mòn sạch chảy ra bốn phía.
Đau đớn đó, không cần nhiều lời, có thể nghĩ được chính là loại tàn tâm thực cốt cỡ nào
“A Xuyên”
Tiếng la mang theo tuyệt vọng thảm thiết bỗng nhiên vang lên, giống như đã khóc qua, thanh âm đến cuối cùng đều khàn khàn. Nhưng là, ở trên bãi chiến trường thế này cũng không làm cho người khác chú ý một chút nào, không có người phát hiện rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bởi vì bọn họ đều bận đánh đuổi thú biến dị bên cạnh mình giống như vô cùng vô tận.
Không có như thiếu nữ ôm ấp tình cảm mà khóc sướt mướt, không đến ba giây sau khi toàn bộ sự kiện xảy ra, Cảnh Hạ động tác nhanh chóng mềm nhẹ mà đặt nam nhân đã hôn mê trên mặt đất. Khi nhìn đến miệng vết thương bị ăn mòn đến có thể thấy được xương, cậu không muốn đi thăm dò nhịp tim của đối phương, cậu không muốn biết hậu quả, có khả năng không thể tiếp thu.
Rút lên trường đao bị Kỷ Xuyên Trình cắm trên mặt đất, Cảnh Hạ khí tức cả người trở nên lạnh như băng, dùng vẻ mặt nhất mạc vô tình nhìn về phía bạch tuộc biến dị kia đang trương dương ngũ trảo phá hư tường băng.
Tường băng cao gần hai mươi thước, đây là cực hạn Kỷ Xuyên Trình có thể làm được.
Y dùng 6 bức tường cản trở tuyệt đại đa số dung dịch ăn mòn, cuối cùng lại dùng thân thể chính mình đỡ một chút chất lỏng còn sót lại
Đại não Cảnh Hạ chưa từng lãnh tĩnh giống giờ khắc này.
Cậu rõ ràng cảm thụ được trái tim mình trong ***g ngực nhảy lên mãnh liệt.
Bùm bùm, bùm bùm.
Dùng tốc độ nhanh nhất cũng là kích liệt nhất, nhảy lên.
Kế hoạch phá băng của bạch tuộc biến dị cấp A đã tiến hành đến bức tường thứ tư, Cảnh Hạ cũng rốt cuộc không đợi kịp, cậu nâng lên lưỡi dao sắc bén, một tay mở tường băng cuối cùng.
Cậu tự tay, phá hư tường băng bảo hộ cuối cùng của nam nhân lạnh lùng kia lập ra cho mình.
Bạch tuộc biến dị tựa hồ cũng bị động tác của cậu dọa đến, kinh ngạc mà nâng vòi, đình chỉ trong không khí không có động tác. Nó là sinh vật trí tuệ cao, nhưng giờ phút này ngay cả nó, cũng hoàn toàn không rõ nhân loại trước mắt này rốt cuộc muốn làm gì. [ẻm điên lên vì ngừi êu chớ giề = ] (Tuộc tuộc à, cưng ráng cày đam mũy đi dồi sẽ biết em nó muốn làm gì. =
Trên mặt Cảnh Hạ là máu cực nóng, máu đó theo vạt áo nhỏ xuống phía dưới, rơi trên đất bùn mềm mại, lưu lại một cái hố nhỏ. Nhưng ánh mắt của cậu lại mở thật to, dùng ánh mắt cừu hận điên cuồng nhìn chằm chằm bạch tuộc biến dị xấu xí kia, giống như là một phen đem dao nhỏ chứa độc, hướng đối phương lao đi.
Một người một thú giằng co một khắc, không biết là ai động thủ trước, bạch tuộc biến dị vứt bốn vòi còn đang rảnh rang, dùng giác hút đáng sợ dữ tợn thẳng tắp tập kích về phía Cảnh Hạ. Mà Cảnh Hạ lại một chút cũng không sợ hãi, cậu giơ đao dính đầy máu tươi của Kỷ Xuyên Trình kia, đón lấy cú đánh.
Dị năng của Cảnh Hạ vào giờ khắc này giống như đã xảy ra đột biến, hai đạo thủy đao sắc bén chém đứt hai cái vòi bạch tuộc biến dị, mà cậu không thèm quản hai cái khác tập kích mình, bỏ qua hai cái vòi bị chém đứt, dùng sức chém về phía đầu bạch tuộc biến dị.
Cây đao kia hung hăng mà cắm trên đầu trắng mịn bóng loáng, khiến nó rống giận thét chói tai.
Đồng thời, cả người Cảnh Hạ bị đánh bay ra ngoài, hoàn toàn dừng bên cạnh Kỷ Xuyên Trình.
Xương đùi nứt, cánh tay phải gãy xương, Cảnh Hạ cảm giác cả người mình tựa như bị xe tải nghiền áp, căn bản không động đậy nổi một chút. Càng đáng sợ chính là chân trái của cậu, bị giác hút biến dị chém đứt, chỉ chừa một tầng da mỏng manh dính vào mặt trên, tựa hồ một chạm liền đứt rời.
Cậu miễn cưỡng muốn chống đỡ đứng thẳng lên, nhưng lại phát hiện hết thảy đều là phí công.
Thời gian vào giờ khắc này tựa như cực kỳ dài, trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh đã qua.
Từ lúc nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân dắt Tô Duy Thượng vào gia môn của mình, đến nụ cười dữ tợn đáng sợ cuối cùng kia của thiếu niên; từ lần đầu tiên tự tay chém giết một con sói biến dị cấp E, đến cuối cùng hợp tác chém giết một đầu kim điêu biến dị cấp SS…
Từ lần đầu tiên ông cậu giới thiệu nam hài lạnh lùng tuấn mỹ kia, đến cuối cùng… Chỉ còn lại nam nhân trên thân đầy miệng vết thương loang lổ máu chói mắt cùng những vết ăn mòn.
Tâm mãnh liệt trầm xuống.
Cảnh Hạ rốt cục buông tha giãy dụa, bên môi bỗng nhiên gợi lên một tia tươi cười, duỗi thẳng tay trái, muốn chạm vào nam nhân có lẽ đã vĩnh viễn không còn hô hấp.
Bốn phía bắt đầu có người phát hiện tình hình nơi này, nhưng muốn cứu cũng quá xa, chung quy là thú biến dị rất nhiều, khi bọn họ tới nơi này, lại chỉ có thể bị vô số thú biến dị ngăn bước, lại chỉ có thể…
Mắt mở trừng trừng mà nhìn mảnh kim loại sắc bén trên vòi bạch tuộc biến dị đâm xuống phía dưới, thẳng tắp vào ngực Cảnh Hạ
Mà Cảnh Hạ, lại không thèm nhìn.
Cậu nghiêng đầu, nhìn nam nhân kia trong ngực đã không khởi phục lại nữa.
Má phải xấu xí giống như Tu La, má trái lại vẫn như cũ là bộ dáng quen thuộc trong trí nhớ Cảnh Hạ.
Rất ít cười, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu.
Ngón tay đụng vào cánh tay người nọ đã bắt đầu lạnh như băng, Cảnh Hạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, độ cong bên môi càng lúc càng lớn, bao hàm ý tứ hàm xúc hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Hình như có một câu, chưa kịp nói cho cậu ấy biết.
Kỷ Xuyên Trình…
Tôi thích cậu.
[Mều chịu không được rồi *khóc ròng* ngược tâm quá hụ hụ hụ….. Ai ê đít giùm khúc này đêê]
(Tự dưng bạn trẻ Beo muốn drop ở khúc này dồi tuần sau post tiếp ghê cơ. =
…
“Phanh —— “
Thanh âm lanh lảnh chói tai khó nghe trên bờ biển lần thứ hai vang lên, bạch tuộc biến dị gào khan thống khổ, cả người run rẩy quay cuồng thân thể. Cái vòi nó hướng Cảnh Hạ bị bắn gần trăm mét, cuối cùng biến mất trong một đạo bạch quang chói mắt, trở thành tro tàn.
Không đợi biến dị thể cấp A này phản ứng, lại là một đạo ánh sáng hỏa liệt cực nóng, từ đường kính gần 5 m tản ra, cuối cùng lại hình thành cột sáng năng lượng màu trắng thật lớn, bắn thẳng đến hướng đầu bạch tuộc biến dị
Khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần, một cái động đen thật lớn trên não bạch tuộc biến dị hiện ra. Nó miễn cưỡng run rẩy hai cái, cuối cùng… Như trước chỉ có thể vô lực mà quỵ xuống, té lăn quay trên bờ biển, nhanh chóng uể oải.
Một đoàn tiểu đội dị năng giả vừa mới đuổi tới, bao quát hai tiểu đội dị năng giả cao cấp sôi nổi nhập chiến trường, bắt đầu triệt để xoay chuyển tình thế chiến cuộc. Ưu thế số lượng biến dị thú rốt cục chấm dứt, Vu Giai cũng dắt người gian nan ngăn chặn đạo lỗ thủng thật lớn kia.
Nam nhân tuấn nhã, nhã nhặn mang theo một vũ khí màu ngân bạch, nhanh chóng chạy tới trung tâm bãi biển. Hắn lập tức ngồi xổm người xuống, bàn tay đặt trên ngực Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, xác nhận trái tim như cũ còn đập, hắn mới nặng nề mà thở một hơi.
“Nhanh lên đem bọn họ đưa về hậu phương, giao cho Tần Sở”
Hai dị năng giả tốc độ lập tức cẩn thận cõng Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, lấy tốc độ cao nhất chạy ngược về hướng con đập. Bọn họ cực kỳ nhanh liền biến mất trong tầm nhìn mọi người.
Kỳ Dương ngưng mày nhìn bọn họ chạy xa, sắc mặt trầm trọng. Gần một lúc lâu sau, hắn liền quay đầu nhìn về phía một hán tử to lớn kiên cường, nói: “Trần Trung úy, anh dẫn dắt một tiểu đội cao cấp cùng hai đội người đồng thời theo tôi, đi lên thượng nguồn.” [AAAAA xem Kỳ Kỳ nhà ta xuất hiện kìa, thiệt là ngầu quá đi *bắn t(rym*]
Trần Cách lập tức gật đầu: “Vâng, Kỳ thiếu giáo”
Kỳ Dương nhẹ nhàng vuốt cằm, vừa chuẩn bị nhấc chân, bỗng nhiên nghe trợ lý một bên kinh hoảng kêu lên. Giống như vừa hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra, trợ lý kia nói: “Kỳ thiếu giáo, hiện tại nơi này mới là khu trọng điểm thú biến dị công kích, ngươi vì cái gì muốn đi thượng nguồn? Nơi đó cũng không phát sinh bất cứ dị thường nào.”
Kỳ Dương hơi hơi mị con ngươi: “Trương ngu ngốc (Trương bổn đản, xin hỏi tiến trình hôm nay tôi phái đội ngũ đi xem tình huống biến dị thể ở đáy sông, đã đến nơi nào rồi?”
“Tôi là Trương Bổn Đan” Phẫn hận mà nói một câu, trợ lý hồi đáp: “Hôm nay tổ đội đó đi dò xét biến dị thể đáy sông khu 71 đến khu 79, không đợi chúng ta hành động chấm dứt, biến dị thể khu 80 bắt đầu tập kích. Việc này có vấn đề gì?”
Kỳ Dương chậm rãi gợi lên khóe môi: “Năng lực biết trước mạnh như vậy, cậu cảm thấy hôm nay khu chúng ta còn chưa dò tra sẽ không có dị thường sao? Ha hả, đơn giản vây Nguỵ cứu Triệu (*, xem ra ít nhất là có một biến dị thể cấp S ngủ đông ở nơi đó, không bị phát hiện.”
Trương Bổn Đan: “”
Kỳ Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo đại đội người liền chạy tới về phía thượng nguồn. Trong tay hắn gắt gao nắm một cái vũ khí nhìn như ôn nhu hiền lành không có lực sát thương, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, thực ra vật nhỏ xinh đẹp này… rốt cuộc có bao nhiêu đại uy
Tầng mây chắn ngang chân trời đã lâu bắt đầu chậm rãi tán đi, dương quang bị che sau giờ ngọ (12h trưa mềm nhẹ mà bao phủ nơi này, chiếu sáng nhóm dị năng giả trên bờ biển huyết chiến hồi lâu.
Sau khi đê bị đập đổ, hết thảy đều thành úng trung tróc miết (bắt ba ba trong hũ – ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát-Theo tulinhsu, thứ duy nhất có thể tiêu hao chỉ có thời gian, trong trận chiến này, biến dị thú thực lực rất mạnh, nhân loại nhỏ bé kiên cường trong thú triều, chung quy vẫn là kiên trì tới thắng lợi cuối cùng.
Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình nhanh chóng được đưa về chữa trị, mà Kỳ Dương thì dẫn theo tiểu đội cùng tinh anh sở nghiên cứu xuất phát hướng thượng nguồn sông Hoàng Phổ thần bí.
Bọn họ, chung quy đã lấy được thắng lợi.
Danh sách chương