“Cậu sẽ giết tôi.”
Kỳ Dương hơi hơi cong lấy khóe môi, trên mặt mang theo một tia tươi cười lạnh nhạt trấn định, giống như lời mình vừa nói đến không quan hệ gì đến sinh mệnh, mà là một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Tại phía sau hắn, Trần trung úy cùng Trương Bổn Đan nghe được những lời này, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Trần trung úy: “Kỳ thiếu giáo Ngài sẽ không chết, tôi phụng mệnh đến bảo hộ an toàn của ngài, tôi sẽ không để cho ngài có việc gì.”
Bất đồng với Trần trung úy thẳng thắn lỗ mãng, Trương Bổn Đan đầu óc xoay chuyển tương đối linh hoạt, cậu từ trong mấy câu của Kỳ Dương cùng S1 liền đại khái mà đem sự tình suy đoán ra. Khi hết thảy chân tướng bày trắng ra trước mắt cậu, Trương Bổn Đan không khỏi nhớ tới ngày đó Kỳ Dương vẻ mặt nghiêm túc mà nói ra câu kia “Nó có thể nói” một cách đứng đắn trịnh trọng, lại nghĩ tới…
Lúc trước chính mình tận mắt nhìn thấy người đàn ông tuấn tú vô hại kia, một đao một đao lột da rút gân dã thú đã từng hung ác thô bạo kia.
Cậu nửa mở miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài thật sâu: “Kỳ thiếu giáo, chuyện này không phải một mình ngài làm là được, chúng ta hẳn là nên lưu lại cùng ngài. Nó nếu muốn báo thù, chúng ta ai đều trốn không thoát đâu.”
Tiếng gió ồn ào chói tai phiêu đãng trên đường, cuồn cuộn cuốn cát đá nhỏ vụn lên trên, làm không khí đều có vẻ căng thẳng. Hai người cao gầy tương đối mà đứng, một người thoáng cau mày, thần sắc đạm mạc, một người hơi hơi ngẩng đầu, sắc mặt không sợ.
Kỳ Dương nhìn vẻ mặt S1 lãnh đạm tới cực điểm, trong lòng thoáng chặt lại. Hắn lại nghe đến lời nói của Trương Bổn Đan ẩn chứa sự bất đắc dĩ, lại phút chốc cười lên: “Các người đi trước đi, không cần để ý tới tôi. Người cậu ta muốn giết chính là tôi, không phải các người.”
Bên ngoài lời nói của Trương Bổn Đan là S1 sẽ không bỏ qua mọi người ở đây, mà trên thực tế cũng là đem an nguy của cả đoàn người móc nối cùng Kỳ Dương, ám chỉ S1 không thể địch lại nhiều người, bọn họ bất luận kẻ nào đều không muốn bỏ Kỳ Dương trốn thoát một mình.
Trương Bổn Đan nghe Kỳ Dương nói, khó tránh khỏi có chút nóng nảy: “Kỳ thiếu giáo, ngài như vậy…”
“Đây là quân lệnh. Đi thôi, xem như mệnh lệnh cuối cùng tôi cho cậu.”
Trương Bổn Đan gấp đến độ ánh mắt đều đỏ, giãy dụa muốn nói cái gì đó, mới vừa tiến lên một bước, lại bỗng nhiên bị một cánh tay cường tráng hữu lực chặn đường đi. Chỉ thấy Trần trung úy sắc mặt ngưng trọng nhìn bóng dáng Kỳ Dương gầy đơn bạc, thật lâu chưa từng lên tiếng.
Trương Bổn Đan vội la lên: “Trần trung úy”
Người quân nhân khổng võ hữu lực (cường tráng, khỏe hơn người này lại giống như không nghe thấy cậu nói, như trước trịnh trọng nhìn bóng dáng Kỳ Dương. Hồi lâu, anh ta bỗng nhiên khép lại hai chân, năm ngón tay phải khép lại dán lên huyệt Thái Dương, làm một động átc chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội.
“Vâng Kỳ thiếu giáo”
Dứt lời, anh ta không do dự xoay người, nhìn một đám nhóm nghiên cứu viên mặc áo bành tô trắng phía sau kia. Những gương mặt hoặc ngây ngô hoặc thành thục lúc này đều tái nhợt, khóe mắt đỏ lên, hiểu được ý tứ của anh ta.
Trần trung úy đảo mắt qua lại trên người mọi người, sau đó nhìn về phía đầu lĩnh Trương Bổn Đan, giận dữ nói: “Trương trợ lý, giáo sư tề ra lệnh cho tôi mang mọi người đến gần đây sở tị nạn, mời mọi người phối hợp công tác của tôi.”
Trương Bổn Đan môi mấp máy, cuối cùng dời ánh mắt đi chỗ khác nhìn bóng dáng sừng sững đang hiu quạnh trong gió, cũng không biết từ chỗ nào mang đến sức mạnh trong bóng dáng ấy, trong tim cậu bỗng nhiên trở thành một mảnh tĩnh mịch, sau đó… Nặng nề gật gật đầu.
Vài nghiên cứu viên nâng những tiến hóa giả trọng thương xoay người liền rời đi, bọn họ gian nan mà đi. Bởi vì không còn có bất luận cái gì ngăn trở, tốc độ so với trước nhanh hơn không ít, thực nhanh liền đi vài trăm thước, sắp ly khai khỏi tầm mắt S1.
Cả người thanh niên tuấn mỹ thanh quý tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm thần bí, cậu ta nâng con ngươi hẹp dài lên, phản chiếu ảnh ngược của con đường thật dài cùng kiến trúc thấp bé hai bên đường trong đồng tử trong suốt, cùng với… một đội ngũ nhân loại càng lúc càng xa.
Lông mi dài hơi hơi động một cái, S1 bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vì cái gì tôi sẽ không giết bọn họ?”
Ý cười bên môi càng ngày càng nhiều, một tia ôn nhu mơ hồ đến không thể nhận ra, ngay cả Kỳ Dương đều không phát hiện. Hắn nghiêm túc ngưng mắt nhìn người trước mắt tính tình như trẻ con, thực lực lại cường đại đến khủng bố, nói: “Bởi vì cậu muốn giết tôi trước.” (Ôi, má Kỳ M ngầm….
Nghe nói như thế, S1 hoang mang mà nghiêng đầu, lại hỏi: “Giết Dương với giết bọn họ có cái gì khác nhau sao?”
Ngón tay Kỳ Dương cắm trong túi áo tay trái nhẹ nhàng vuốt ve khẩu súng A-6 mini, cười nói: “Cậu nếu đã nhìn bọn họ rời đi lâu như vậy, thì sẽ không giết bọn họ.”
Tầm mắt nghi hoặc của S1 dừng thật lâu trên người Kỳ Dương không hề nhúc nhích, trong con ngươi tối đen thâm thúy kia phản xạ một thân ảnh màu trắng, khiến đồng tử tối tăm đó nhìn qua thêm chút đáng yêu. Nhưng lời cậu ta nói ra, lại làm cho Kỳ Dương nháy mắt mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc: “Chính là, tôi đột nhiên lại rất muốn giết bọn họ.”
Vừa dứt lời, đồng tử không lẫn tạp chất kia của s1 mãnh liệt phóng đại, màu trắng trong hốc mắt cơ hồ cũng bị màu đen xâm chiếm toàn bộ, loại cảnh tượng quỷ dị làm cho người ta sợ hãi này khiến Kỳ Dương theo bản năng nhanh chóng rút ra khẩu A-6 trong tay, không chần chờ chút nào nhắm ngay mục tiêu, đè xuống cò súng.
“Đùng đùng —— “
“Phanh —— “
Cùng với thanh âm tiếng súng vang, hai lưỡi đao không khí mạnh mẽ từ hai bên thân thể Kỳ Dương bay nhanh qua, cơ hồ có thể ngưng tụ thành lưỡi đao thực thể lấy phương thức gần với vận tốc âm thanh đột nhiên thổi qua, Kỳ Dương vừa mới đè xuống cò súng còn chưa xác định có đánh trúng mục tiêu hay không, liền đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.
“A a a a ”
Thanh âm xuyên thấu qua khoảng cách hơn ba trăm mét truyền lại đây, thẳng tắp truyền vào trong tai Kỳ Dương. Huyết sắc ngập trời khiến tầm nhìn hắn nhiễm đỏ, hai người bị chém thành hai nửa té trên mặt đất, vừa mới run rẩy hai cái, liền không còn động.
Hai sợi gân xanh trên trán không ngừng run rẩy, Kỳ Dương miễn cưỡng bảo trì bộ dáng trấn định lãnh tĩnh, xoay người nhìn về phía thanh niên một thân đồ đen. Chỉ thấy trên vai phải cậu ta bị súng tán bắn ra ra ba lỗ thủng máu, đang chảy ồ ồ máu tươi ra ngoài.
Máu đỏ phiếm sắc đen càng ngày càng ít, khi S1 vươn tay nhẹ nhàng lau vết máu, vươn lưỡi liếm một hơi, lỗ thủng máu kia đã triệt để khép lại, trừ bỏ vết sẹo vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhìn qua đã sắp khỏi hẳn.
S1 mày nhíu lại: “Anh lại đánh tọi, Dương.”
Kỳ Dương sắc mặt xanh mét: “Cậu giết đồng loại của tôi, chúng ta đã định trước không cùng một chủng tộc.”
S1 vậy mà không đáp lời hắn, tầm mắt lẳng lặng dừng trên cổ tay lỏa lồ của Kỳ Dương. Bởi vì động tác giơ súng, ống tay áo màu trắng che tay Kỳ Dương rơi xuống phía dưới, lộ ra cánh tay bóng loáng trắng nõn, gầy đến dị thường.
Thanh âm S1 càng thêm lạnh lùng vài phần: “Thương thế của anh đâu, Dương?”
Kỳ Dương trầm con ngươi, không để ý đến vấn đề của cậu ta: “S1, khẩu A-6 mỗi một lần phát động có thể phóng ra 32 viên đạn, mỗi một phát đều đủ để cho một biến dị thể cấp C bỏ mình. Cho dù là cậu, muốn khôi phục yêu cầu ít nhất 2 phút, trong vòng một phút đồng hồ, tôi có thể làm được rất nhiều việc khiến cậu không bao giờ có khả năng nhúc nhích một chút nào nữa.” (…, mẹ Kỳ là nửa S nửa M..
Đồng tử tối đen hơi hơi chặt lại, S1 thanh âm trầm thấp: “Anh đang uy hiếp tôi, Dương.”
Bên môi Kỳ Dương nổi lên một tia cười lạnh trào phúng: “Cậu cùng tôi không cùng một chủng tộc, chúng ta không có bất luận cái gì để nói chuyện với nhau.”
Tức giận giấu kín dưới khuôn mặt lạnh lùng tuấn dật kia, giống như núi lửa ẩn sâu dưới đáy biển hoạt động, không phải sắp bùng nổ, cũng là đã bùng nổ mà như cũ không có phụt lên. Nhưng lúc này, Kỳ Dương lại không có cách nào cố kỵ đối phương có tức giận khí hay không, bởi vì… Hắn không có lựa chọn nào khác.
Nhìn nhau hồi lâu, S1 bỗng nhiên cười ra tiếng, hỏi: “Dương, tôi hỏi anh, thương thế của anh đâu?”
Đây là tươi cười đầu tiên sau khi S1 lộ diện.
Cùng vô số lần ảo tưởng của Kỳ Dương qua bốn tháng kia hoàn toàn bất đồng, S1 cười tựa ác quỷ đi ra từ địa ngục đen tối, trên mặt trắng nõn tuấn mỹ đến dị thường, môi mỏng cong nhẹ, phiếm ý cười khủng bố.
Thân thể Kỳ Dương bỗng nhiên run rẩy một chút, hắn theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
“Thương thế của anh đâu?”
Kỳ Dương gắt gao cầm trong tay khẩu A-6, yết hầu khô khốc, có chút nói không ra lời.
Thanh âm S1 lại vang dội hơn vài phần: “Tôi hỏi anh, thương.. thế.. của anh· · · đâu?”
“Cậu không cần phải lặp lại, nếu cậu cử động một chút nữa, tôi sẽ lập tức ấn cò a a a a…”
Huyết sắc trên mặt Kỳ Dương lúc này đây đã triệt để biến mất sạch sẽ, mồ hôi rậm rạp từ lỗ chân lông toàn thân hắn ứa ra, hình như muốn hút toàn bộ hơi nước toàn thân cơ thể.
Bị lưỡi gió sắc bén tước qua, trên cổ tay phải của hắn, giờ đã bị san bằng. Xương cốt trắng hếu, thịt lộ ra, máu tươi phun mạnh ra, nhuộm mặt đất thành một màu đỏ, hình thành vũng máu ——
Tay phải hắn đang nằm trong vũng máu đỏ tươi, bị ướt bởi sắc đỏ, khớp xương ngón tay rõ ràng tựa hồ còn mơ hồ mà run rẩy hai cái.
Toàn bộ cánh tay phải Kỳ Dương đau đớn đến cả người run rẩy.
Tay đứt ruột xót liền có thể khiến người ta cảm giác đau đớn kịch liệt, mà thống khổ chặt đứt tận gốc tay này, càng làm hắn triệt triệt để để ngay cả biện pháp khống chế nước mắt cũng không có, chỉ có thể mặc cho hơi nước từ hốc mắt chảy ra, thấm ướt đẫm hai má tái nhợt vì mất máu.
S1 nhìn cảnh tượng này, trong đồng tử sâu và đen hơi hơi hiện lên một tia bạch quang, nhưng thực nhanh lại bị hắc ám vô tận cắn nuốt sạch sẽ. Cậu ta hơi hơi nghiêng đầu, nói: “Dương, anh như vậy là không tốt. Lúc anh chém đứt cánh tay phải của tôi, không phải tôi rất phối hợp anh sao.”
Nói xong, cậu ta dùng tay chống cằm, tựa hồ đang suy nghĩ. Hồi ức một lúc lâu, S1 phút chốc búng tay một cái: “Đúng vậy, tôi lúc ấy đau đến trực tiếp hôn mê rồi đó. Anh quên sao, khi nước muối xuyên qua miệng vết thương máu thịt sũng nước, anh hình như nói với tôi —— ‘Đây là nước muối có độ tinh khiết 95%, sẽ khiến cảm giác đau đớn phóng đại hiều lần’.”
Thanh âm đột nhiên đình chỉ, S1 vô tội mà trừng mắt nhìn: “Mà Dương à, tôi hiện tại tìm không thấy nước muối đó ở đâu. Anh nói… Tôi sẽ chém đứt tay trái anh để bồi thường, được hay không?”
Lời nói mang ý tứ thương lượng, nhưng ngữ khí S1 cũng là khẳng định, không có ý cùng Kỳ Dương thương lượng. Cậu ta hơi hơi xoay người gắt gao nắm tay trái Kỳ Dương đang bưng cánh tay phải, ngón tay bạch ngọc của cậu ta cùng cánh tay run rẩy của Kỳ Dương tương xứng, mồ hôi lạnh từ tay Kỳ Dương truyền qua cho cậu ta.
S1 chậm rãi gợi lên khóe môi, lộ ra một tia tươi cười vô hại: “Anh có chịu không, Dương?”
Kỳ Dương hơi hơi cong lấy khóe môi, trên mặt mang theo một tia tươi cười lạnh nhạt trấn định, giống như lời mình vừa nói đến không quan hệ gì đến sinh mệnh, mà là một câu đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Tại phía sau hắn, Trần trung úy cùng Trương Bổn Đan nghe được những lời này, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Trần trung úy: “Kỳ thiếu giáo Ngài sẽ không chết, tôi phụng mệnh đến bảo hộ an toàn của ngài, tôi sẽ không để cho ngài có việc gì.”
Bất đồng với Trần trung úy thẳng thắn lỗ mãng, Trương Bổn Đan đầu óc xoay chuyển tương đối linh hoạt, cậu từ trong mấy câu của Kỳ Dương cùng S1 liền đại khái mà đem sự tình suy đoán ra. Khi hết thảy chân tướng bày trắng ra trước mắt cậu, Trương Bổn Đan không khỏi nhớ tới ngày đó Kỳ Dương vẻ mặt nghiêm túc mà nói ra câu kia “Nó có thể nói” một cách đứng đắn trịnh trọng, lại nghĩ tới…
Lúc trước chính mình tận mắt nhìn thấy người đàn ông tuấn tú vô hại kia, một đao một đao lột da rút gân dã thú đã từng hung ác thô bạo kia.
Cậu nửa mở miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài thật sâu: “Kỳ thiếu giáo, chuyện này không phải một mình ngài làm là được, chúng ta hẳn là nên lưu lại cùng ngài. Nó nếu muốn báo thù, chúng ta ai đều trốn không thoát đâu.”
Tiếng gió ồn ào chói tai phiêu đãng trên đường, cuồn cuộn cuốn cát đá nhỏ vụn lên trên, làm không khí đều có vẻ căng thẳng. Hai người cao gầy tương đối mà đứng, một người thoáng cau mày, thần sắc đạm mạc, một người hơi hơi ngẩng đầu, sắc mặt không sợ.
Kỳ Dương nhìn vẻ mặt S1 lãnh đạm tới cực điểm, trong lòng thoáng chặt lại. Hắn lại nghe đến lời nói của Trương Bổn Đan ẩn chứa sự bất đắc dĩ, lại phút chốc cười lên: “Các người đi trước đi, không cần để ý tới tôi. Người cậu ta muốn giết chính là tôi, không phải các người.”
Bên ngoài lời nói của Trương Bổn Đan là S1 sẽ không bỏ qua mọi người ở đây, mà trên thực tế cũng là đem an nguy của cả đoàn người móc nối cùng Kỳ Dương, ám chỉ S1 không thể địch lại nhiều người, bọn họ bất luận kẻ nào đều không muốn bỏ Kỳ Dương trốn thoát một mình.
Trương Bổn Đan nghe Kỳ Dương nói, khó tránh khỏi có chút nóng nảy: “Kỳ thiếu giáo, ngài như vậy…”
“Đây là quân lệnh. Đi thôi, xem như mệnh lệnh cuối cùng tôi cho cậu.”
Trương Bổn Đan gấp đến độ ánh mắt đều đỏ, giãy dụa muốn nói cái gì đó, mới vừa tiến lên một bước, lại bỗng nhiên bị một cánh tay cường tráng hữu lực chặn đường đi. Chỉ thấy Trần trung úy sắc mặt ngưng trọng nhìn bóng dáng Kỳ Dương gầy đơn bạc, thật lâu chưa từng lên tiếng.
Trương Bổn Đan vội la lên: “Trần trung úy”
Người quân nhân khổng võ hữu lực (cường tráng, khỏe hơn người này lại giống như không nghe thấy cậu nói, như trước trịnh trọng nhìn bóng dáng Kỳ Dương. Hồi lâu, anh ta bỗng nhiên khép lại hai chân, năm ngón tay phải khép lại dán lên huyệt Thái Dương, làm một động átc chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội.
“Vâng Kỳ thiếu giáo”
Dứt lời, anh ta không do dự xoay người, nhìn một đám nhóm nghiên cứu viên mặc áo bành tô trắng phía sau kia. Những gương mặt hoặc ngây ngô hoặc thành thục lúc này đều tái nhợt, khóe mắt đỏ lên, hiểu được ý tứ của anh ta.
Trần trung úy đảo mắt qua lại trên người mọi người, sau đó nhìn về phía đầu lĩnh Trương Bổn Đan, giận dữ nói: “Trương trợ lý, giáo sư tề ra lệnh cho tôi mang mọi người đến gần đây sở tị nạn, mời mọi người phối hợp công tác của tôi.”
Trương Bổn Đan môi mấp máy, cuối cùng dời ánh mắt đi chỗ khác nhìn bóng dáng sừng sững đang hiu quạnh trong gió, cũng không biết từ chỗ nào mang đến sức mạnh trong bóng dáng ấy, trong tim cậu bỗng nhiên trở thành một mảnh tĩnh mịch, sau đó… Nặng nề gật gật đầu.
Vài nghiên cứu viên nâng những tiến hóa giả trọng thương xoay người liền rời đi, bọn họ gian nan mà đi. Bởi vì không còn có bất luận cái gì ngăn trở, tốc độ so với trước nhanh hơn không ít, thực nhanh liền đi vài trăm thước, sắp ly khai khỏi tầm mắt S1.
Cả người thanh niên tuấn mỹ thanh quý tản ra một cỗ khí tức nguy hiểm thần bí, cậu ta nâng con ngươi hẹp dài lên, phản chiếu ảnh ngược của con đường thật dài cùng kiến trúc thấp bé hai bên đường trong đồng tử trong suốt, cùng với… một đội ngũ nhân loại càng lúc càng xa.
Lông mi dài hơi hơi động một cái, S1 bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vì cái gì tôi sẽ không giết bọn họ?”
Ý cười bên môi càng ngày càng nhiều, một tia ôn nhu mơ hồ đến không thể nhận ra, ngay cả Kỳ Dương đều không phát hiện. Hắn nghiêm túc ngưng mắt nhìn người trước mắt tính tình như trẻ con, thực lực lại cường đại đến khủng bố, nói: “Bởi vì cậu muốn giết tôi trước.” (Ôi, má Kỳ M ngầm….
Nghe nói như thế, S1 hoang mang mà nghiêng đầu, lại hỏi: “Giết Dương với giết bọn họ có cái gì khác nhau sao?”
Ngón tay Kỳ Dương cắm trong túi áo tay trái nhẹ nhàng vuốt ve khẩu súng A-6 mini, cười nói: “Cậu nếu đã nhìn bọn họ rời đi lâu như vậy, thì sẽ không giết bọn họ.”
Tầm mắt nghi hoặc của S1 dừng thật lâu trên người Kỳ Dương không hề nhúc nhích, trong con ngươi tối đen thâm thúy kia phản xạ một thân ảnh màu trắng, khiến đồng tử tối tăm đó nhìn qua thêm chút đáng yêu. Nhưng lời cậu ta nói ra, lại làm cho Kỳ Dương nháy mắt mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc: “Chính là, tôi đột nhiên lại rất muốn giết bọn họ.”
Vừa dứt lời, đồng tử không lẫn tạp chất kia của s1 mãnh liệt phóng đại, màu trắng trong hốc mắt cơ hồ cũng bị màu đen xâm chiếm toàn bộ, loại cảnh tượng quỷ dị làm cho người ta sợ hãi này khiến Kỳ Dương theo bản năng nhanh chóng rút ra khẩu A-6 trong tay, không chần chờ chút nào nhắm ngay mục tiêu, đè xuống cò súng.
“Đùng đùng —— “
“Phanh —— “
Cùng với thanh âm tiếng súng vang, hai lưỡi đao không khí mạnh mẽ từ hai bên thân thể Kỳ Dương bay nhanh qua, cơ hồ có thể ngưng tụ thành lưỡi đao thực thể lấy phương thức gần với vận tốc âm thanh đột nhiên thổi qua, Kỳ Dương vừa mới đè xuống cò súng còn chưa xác định có đánh trúng mục tiêu hay không, liền đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.
“A a a a ”
Thanh âm xuyên thấu qua khoảng cách hơn ba trăm mét truyền lại đây, thẳng tắp truyền vào trong tai Kỳ Dương. Huyết sắc ngập trời khiến tầm nhìn hắn nhiễm đỏ, hai người bị chém thành hai nửa té trên mặt đất, vừa mới run rẩy hai cái, liền không còn động.
Hai sợi gân xanh trên trán không ngừng run rẩy, Kỳ Dương miễn cưỡng bảo trì bộ dáng trấn định lãnh tĩnh, xoay người nhìn về phía thanh niên một thân đồ đen. Chỉ thấy trên vai phải cậu ta bị súng tán bắn ra ra ba lỗ thủng máu, đang chảy ồ ồ máu tươi ra ngoài.
Máu đỏ phiếm sắc đen càng ngày càng ít, khi S1 vươn tay nhẹ nhàng lau vết máu, vươn lưỡi liếm một hơi, lỗ thủng máu kia đã triệt để khép lại, trừ bỏ vết sẹo vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhìn qua đã sắp khỏi hẳn.
S1 mày nhíu lại: “Anh lại đánh tọi, Dương.”
Kỳ Dương sắc mặt xanh mét: “Cậu giết đồng loại của tôi, chúng ta đã định trước không cùng một chủng tộc.”
S1 vậy mà không đáp lời hắn, tầm mắt lẳng lặng dừng trên cổ tay lỏa lồ của Kỳ Dương. Bởi vì động tác giơ súng, ống tay áo màu trắng che tay Kỳ Dương rơi xuống phía dưới, lộ ra cánh tay bóng loáng trắng nõn, gầy đến dị thường.
Thanh âm S1 càng thêm lạnh lùng vài phần: “Thương thế của anh đâu, Dương?”
Kỳ Dương trầm con ngươi, không để ý đến vấn đề của cậu ta: “S1, khẩu A-6 mỗi một lần phát động có thể phóng ra 32 viên đạn, mỗi một phát đều đủ để cho một biến dị thể cấp C bỏ mình. Cho dù là cậu, muốn khôi phục yêu cầu ít nhất 2 phút, trong vòng một phút đồng hồ, tôi có thể làm được rất nhiều việc khiến cậu không bao giờ có khả năng nhúc nhích một chút nào nữa.” (…, mẹ Kỳ là nửa S nửa M..
Đồng tử tối đen hơi hơi chặt lại, S1 thanh âm trầm thấp: “Anh đang uy hiếp tôi, Dương.”
Bên môi Kỳ Dương nổi lên một tia cười lạnh trào phúng: “Cậu cùng tôi không cùng một chủng tộc, chúng ta không có bất luận cái gì để nói chuyện với nhau.”
Tức giận giấu kín dưới khuôn mặt lạnh lùng tuấn dật kia, giống như núi lửa ẩn sâu dưới đáy biển hoạt động, không phải sắp bùng nổ, cũng là đã bùng nổ mà như cũ không có phụt lên. Nhưng lúc này, Kỳ Dương lại không có cách nào cố kỵ đối phương có tức giận khí hay không, bởi vì… Hắn không có lựa chọn nào khác.
Nhìn nhau hồi lâu, S1 bỗng nhiên cười ra tiếng, hỏi: “Dương, tôi hỏi anh, thương thế của anh đâu?”
Đây là tươi cười đầu tiên sau khi S1 lộ diện.
Cùng vô số lần ảo tưởng của Kỳ Dương qua bốn tháng kia hoàn toàn bất đồng, S1 cười tựa ác quỷ đi ra từ địa ngục đen tối, trên mặt trắng nõn tuấn mỹ đến dị thường, môi mỏng cong nhẹ, phiếm ý cười khủng bố.
Thân thể Kỳ Dương bỗng nhiên run rẩy một chút, hắn theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
“Thương thế của anh đâu?”
Kỳ Dương gắt gao cầm trong tay khẩu A-6, yết hầu khô khốc, có chút nói không ra lời.
Thanh âm S1 lại vang dội hơn vài phần: “Tôi hỏi anh, thương.. thế.. của anh· · · đâu?”
“Cậu không cần phải lặp lại, nếu cậu cử động một chút nữa, tôi sẽ lập tức ấn cò a a a a…”
Huyết sắc trên mặt Kỳ Dương lúc này đây đã triệt để biến mất sạch sẽ, mồ hôi rậm rạp từ lỗ chân lông toàn thân hắn ứa ra, hình như muốn hút toàn bộ hơi nước toàn thân cơ thể.
Bị lưỡi gió sắc bén tước qua, trên cổ tay phải của hắn, giờ đã bị san bằng. Xương cốt trắng hếu, thịt lộ ra, máu tươi phun mạnh ra, nhuộm mặt đất thành một màu đỏ, hình thành vũng máu ——
Tay phải hắn đang nằm trong vũng máu đỏ tươi, bị ướt bởi sắc đỏ, khớp xương ngón tay rõ ràng tựa hồ còn mơ hồ mà run rẩy hai cái.
Toàn bộ cánh tay phải Kỳ Dương đau đớn đến cả người run rẩy.
Tay đứt ruột xót liền có thể khiến người ta cảm giác đau đớn kịch liệt, mà thống khổ chặt đứt tận gốc tay này, càng làm hắn triệt triệt để để ngay cả biện pháp khống chế nước mắt cũng không có, chỉ có thể mặc cho hơi nước từ hốc mắt chảy ra, thấm ướt đẫm hai má tái nhợt vì mất máu.
S1 nhìn cảnh tượng này, trong đồng tử sâu và đen hơi hơi hiện lên một tia bạch quang, nhưng thực nhanh lại bị hắc ám vô tận cắn nuốt sạch sẽ. Cậu ta hơi hơi nghiêng đầu, nói: “Dương, anh như vậy là không tốt. Lúc anh chém đứt cánh tay phải của tôi, không phải tôi rất phối hợp anh sao.”
Nói xong, cậu ta dùng tay chống cằm, tựa hồ đang suy nghĩ. Hồi ức một lúc lâu, S1 phút chốc búng tay một cái: “Đúng vậy, tôi lúc ấy đau đến trực tiếp hôn mê rồi đó. Anh quên sao, khi nước muối xuyên qua miệng vết thương máu thịt sũng nước, anh hình như nói với tôi —— ‘Đây là nước muối có độ tinh khiết 95%, sẽ khiến cảm giác đau đớn phóng đại hiều lần’.”
Thanh âm đột nhiên đình chỉ, S1 vô tội mà trừng mắt nhìn: “Mà Dương à, tôi hiện tại tìm không thấy nước muối đó ở đâu. Anh nói… Tôi sẽ chém đứt tay trái anh để bồi thường, được hay không?”
Lời nói mang ý tứ thương lượng, nhưng ngữ khí S1 cũng là khẳng định, không có ý cùng Kỳ Dương thương lượng. Cậu ta hơi hơi xoay người gắt gao nắm tay trái Kỳ Dương đang bưng cánh tay phải, ngón tay bạch ngọc của cậu ta cùng cánh tay run rẩy của Kỳ Dương tương xứng, mồ hôi lạnh từ tay Kỳ Dương truyền qua cho cậu ta.
S1 chậm rãi gợi lên khóe môi, lộ ra một tia tươi cười vô hại: “Anh có chịu không, Dương?”
Danh sách chương