Cho tới bây giờ Cá Voi Hổ biến dị chưa từng gặp kẻ địch mạnh như vậy.
Khác với con Conger biến dị, tuy nó chưa bao giờ biểu đạt sự khinh miệt với nhân loại bằng lời, nhưng ở chỗ sâu trong lòng nó cũng vẫn cho rằng đám côn trùng có thân hình thấp bé này chỉ cần tùy tiện đạp một cước thì đã có thể giẫm bẹp rồi.
Nhưng bây giờ, nó lại bị rơi vào khốn cảnh.
Dựa vào thực lực hiện tại của Cảnh Hạ và Kỷ Xuyên Trình, trên thực tế hai người hợp tác cũng chỉ có thể đấu bất phân thắng bại với một con thú biến dị cấp SS, mà không có cách nào đạt được hiệu quả siêu thoát như bây giờ. Chính là vì đối thủ của bọn họ là con Cá Voi Hổ biến dị nắm giữ thủy hệ, bọn họ mới có thể thuận lợi chiếm thượng phong được như thế.
“Ngao ngao ngao…”
Cá Voi Hổ không ngừng kêu lên thảm thiết. Trên cái đuôi của nó chợt xuất hiện một vết thương dữ tợn sâu nửa mét, dài 3-4 mét, máu phụt ra giữa lớp da trắng bóng, dòng máu đỏ tươi không ngừng tung tóe ra bên ngoài.
Máu vẫn luôn chảy hơn một phút đồng hồ mới từ từ dừng lại.
Kỷ Xuyên Trình từ vạt áo xé xuống một mảnh vải trắng, cuốn lấy vết thương thô bạo trên trên cánh tay trái. Lập tức, màu đỏ tươi chướng mắt từ từ lộ ra khỏi miếng vải màu trắng, Cá Voi hổ thấy như vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Nhân loại Các người là đồ xảo nguyệt”
Cảnh Hạ hoàn toàn không để ý tới tiếng quát tháo nóng giận của nó, vẫn tiếp tục bắt tay với Kỷ Xuyên Trình đối kháng với con thú biến dị khổng lồ này.
Không thể không thừa nhận, nếu thú biến dị có thể phân chia đẳng cấp ra thêm một dị năng nữa, dù cho thú biến dị có năng lực biến dị đặc biệt cũng không nhiều, nhưng dị năng hệ thủy của ca Cá Voi Hổ cấp ss này chí ít cũng trên Kỷ Xuyên Trình.
Nhưng vào giờ khắc này, nó lại như một con trâu điên thấy màu đỏ, không còn bộ dáng cao ngạo tỉnh táo như lúc vừa rồi.
Đối với thủ biến dị mà nói, khí lực mạnh mẽ trời sinh là ưu thế bẩm sinh của chúng, tốc độ biến dị cực nhanh giúp chúng nó có thể chống lại nhân loại, bá chủ của địa cầu trên ngàn năm nay. Nhưng cho dù là dị năng tiến hóa nhanh chóng đi nữa, chúng vẫn thiếu kỷ xảo như trước. Chỉ có thể như một đứa nhỏ ôm lấy súng, căn bản không thể đấu lại người trưởng thành cầm đao kiếm.
Tuy dị năng hệ thủy của Kỷ Xuyên Trình không bằng Cá Voi Hổ, nhưng anh vẫn có thể thuận lợi trói buộc được khả năng dùng nước của đối phương. Loại chiến đấu chỉ dựa vào thấn thể này đã là điều vô cùng xa lạ với Cá Voi Hổ rồi, thứ đã sớm biến thành thể biến dị cấp SS như nó vốn không cần loại chiến đấu tàn bạo của thể biến dị cấp A này,
Trong khoảng cách vừa rồi, nó không có cách nào sử dụng được dị năng, chỉ có thể dựa vào thân thể mà chiến đấu, tựa như là chuyện rất lâu rất lâu trước kia rồi. Loại cảm giác toàn thân hữu lực nhưng lại không có cách nào dùng được này, cho dù là Cá Voi Hổ vốn vẫn luôn tỉnh táo cũng khó được mà táo bạo lên.
Đối kháng với một con thú biến dị cấp SS không có cách nào dùng được kỹ năng đặc biệt có cảm giác gì? Cảnh Hạ biết cái cảm giác đó.
Cơ thể của Cá Voi Hổ vô cùng mạnh mẽ, da cũng cứng rắn vô cùng, nhưng lúc này nó ở trong mắt của Cảnh Hạ chỉ có thể coi là một con biến dị thể cấp A. Nếu như không phải nó quá mạnh, chỉ sợ Cảnh Hạ đã sớm chém chết nó rồi.
“Ngao ngao NGAO Các ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ này”
Cảnh Hạ đương nhiên sẽ không trả lời một vấn đề nhàm chán như vậy. Trong lúc chiến đấu không phải là luôn có một phương nói mấy câu mắng mỏ chỉ trích hay sao? Kết quả của bọn họ thường là: không nói lời nào sẽ không chết.
“Phanh – “
Mùi thuốc súng từ khẩu A-8 tản ra từ họng súng màu đen trên tay Kỷ Xuyên Trình, Cá Voi Hổ bị Cảnh Hạ bám lấy đã không có cách nào nhúc nhích, còn anh thì đang nhắm ngay điểm trí mạng của kẻ địch. Nhưng không biết có phải là bạo phát lực lượng trước khi chết hay không, Cá Voi Hổ bồng dưng xoay mạnh người lại, cái đuôi vốn đã bị chặt nắt một đường bị nổ bay triệt để.
Kỷ Xuyên Trình thất vọng nhăn lại lông mày.
Nhưng Cá Voi Hổ lại kinh hoảng, không có cách nào gượng chống được nữa, “Gào gào”
Nó đột nhiên lại kêu lên mấy tiếng kỳ quái, khiến Kỷ Xuyên Trình dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn về Cá Voi hổ. Đợi một lúc lâu sau, Kỷ Xuyên Trình mới lập tức hiểu được, sau đó nhìn về phía Cảnh Hạ: “Viện binh”
Cảnh Hạ dùng sức gật đầu, hai người càng không thể lãng phí thời gia nữa.
Vô số vết thương đủ để một con thể biến dị cấp A tử vong bắt đầu xuất hiện trên người Cá Voi Hổ, phần lớn cũng chỉ tạo ra vết rạch trắng, chỉ có một số nhỏ là tạo ra những vết thương đầy máu, càng khiến cho Cá Voi Hổ kinh hãi không thôi.
Nó tựa như cảm thấy được loại khí tức tử vong chỉ từng cảm thấy trên người S1.
“Gào”
Nó càng kêu lên thê lương.
Cảnh Hạ rốt cuộc cũng không để cho nó có cơ hội thở nữa. Thân hình hai người giống như là hư ảnh, mỗi một vết đều đâm thẳng vào chỗ trí mạng của Cá Voi Hổ. Mà ở trong hải dương cách chỗ đó khoảng tám km, một con thú biến dị xấu xí cực lớn đang lãnh đạo mấy chục thú biến dị nhanh chóng tiến đến.
Sau khi Conger nghe được tiếng la gần như tuyệt vọng của đồng bọn, nó khống nói hai lời đã lập tức chạy tới.
Nó cũng biết, tên lão Hổ này đương nhiên là không phải là thú có da mặt dày như nó. Không phải là phút cuối cùng không thể chịu nổi nữa, nó tuyệt đối sẽ không lân tiếng cầu cứu viện.
Chỉ là Conger có chút không rõ, đến cùng là dạng chuyện gì có thể làm lão Hổ nguy hiểm gần chết như thế? Trong nhân loại còn có sức mạnh cường đại như vậy tồn tại sao? Không thể nào, hai lần trước nó đâu có gặp chuyện gì.
Bất quá, có thể làm Vua bị thương nghiêm trọng như vậy, xem ra bọn côn trùng này quả thực không thể khinh thường được.
Conger vung lấy cái đuôi thật dài “vui vẻ” bơi như bay vể phía căn cứ S thị, chuẩn bị mang mấy đứa đàn em dưới tay làm anh hùng cứu hổ. Nhưng sau khi nó đã thật sự thấy rõ trên bãi biển bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, Conger lập tức thắng người lại, đám đàn em đụng trúng thân thể nó.
“Conger” Cảnh Hạ đứng vững vàng trên cái đầu lâu màu đen khó coi của con thú biến dị, lần đầu tiên dùng một thái độ ngạo mạn như vậy nhìn về phía Conger biến dị vẫn luôn diễu võ dương oai kia.
Cậu nâng lên chân phải, dùng sức giẫm lên chiến lợi phẩm dưới chân, dù cho bốn phía vẫn có không ít thú biến dị chiến đấu với đám tiến hóa giả nhân loại, chiến tranh tựa như đang ở vào giai đoạn gây cấn, nhưng con Cá Voi Hổ biến dị với tư cách Đại tướng này, rõ ràng là đang mê man gần chết.
Conger chớp đôi đồng tử cực lớn, cái miệng bự hơi mở ra, tựa như có chút không rõ hiện tại rốt cuộc là tình huống gì.
Kỷ Xuyên Trình đã sớm vì ẩn giấu sức mạnh mà rời đi trước, đúng ở chỗ tối mà bình tĩnh quan sát phân tích chiến cuộc bên ngoài. Còn Cảnh Hạ lại thẳng tắp đạp lên thân thể to lớn của con Cá Voi Hổ đã ngã xuống tê liệt, cười lạnh nhìn con Conger đang trì độn kia, khinh thường nói: “Lúc khai chiến các ngươi đã cho chúng ta hai con đường có thể lựa chọn, nhân loại chúng ta cũng có nhân đạo đấy, lúc này ta cũng cho các ngươi hai lựa chọn.
Conger rít gào nói: “Đồ tiểu côn trùng chúng mày Đừng vọng tưởng…”
“Vậy là mày muốn lựa chọn điều thứ hai sao?” Cảnh Hạ cố ý kéo dài thanh âm lãnh khốc vô tình của cậu chui thẳng vào trong tay Conger: “Con Cá Voi Hổ này xem ra cũng không phải là thứu trọng yếu gì nhỉ, vậy hãy để cho nó chết đi.”
Vừa dứt lời, Cảnh Hạ liền nắm lấy một trường đao bằng băng hiện ra ánh sáng lạnh trong tay, không lưu tình chút nào mà trực tiếp đâm hướng về đỉnh đầu của co Cá Voi Hổ biến dị.
“Khoan đã”
Tiếng la kinh hãi của Conger đột nhiên vang lên, Cảnh Hạ cũng không thèm chú ý chút nào mà cứ tiếp tục vung đao xuống, sau khi tạo ra một vết thương nhỏ nhỏ trên đầu Cá Voi Hổ, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn sắc mặt khó coi của con Conger.
Conger lập tức lửa giận ngập trời: “Nhân loại, ngươi thật quá đáng”
Cảnh Hạ lại không để ý đến nó, vẫn đem mũi đao cắm nhẹ lên da của Cá Voi Hổ như trước, chống chuôi đao nói: “Xem ra là muốn chấp nhận lựa chọn điều thứ nhất rồi nhỉ?” Nhìn bộ dạng á khẩu không trả lời được của con Conger, mặt Cảnh Hạ càng ngày càng lạnh, cuối cùng đã lãnh khốc đến mức toàn thân con thú biến dị đều cảm thấy lạnh run, “Mang theo binh tôm tướng cá của mày cút ra ngoài cho tao”
Conger ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy sao? Vậy trước tiên ngươi hãy đem lão Hổ… Giao nó lại cho ta.”
Cảnh Hạ buồn cười nhìn nó: “Tại sao tao phải cho mày con Cá Voi Hổ biến dị này? Nó là chiến lợi phẩm của tao, là tù binh của nhân loại chúng tao”
Dù cho dưới chân Cảnh Hạ có mấy trăm tiến hóa giả vẫn đang chiến đấu với đám thủ biến dị như trước, nhưng khi được lời này của Cảnh Hạ, trong lòng bọn họ cũng nhịn không được mà âm thầm gật đầu một cái, một loại cảm giác vinh quang yên lặng hiển hiện ở trong lòng mỗi người, kể cả –
Người đứng ở nơi bí mật gần đó để quan sát Kỷ Xuyên Trình và người đang trốn sau lưng của con Cá Voi Hổ Kỳ Dương.
Conger tức giận cắn chặt răng: “Nhân loại Ngươi được một tấc lại tiến lên một thước Thả lão Hổ, ngươi mới quyền đàm phán với ta”
Cảnh Hạ không để ý đến nó, nói thẳng ra: “Thả cũng được. Thứ nhất, trong một năm chúng mày không thể chủ động tiến công chúng tao. Dù có tập kích để giải sầu đi nữa, thì đẳng cấp cao nhất của thú biến dị cũng chỉ có thể ở dưới cấp A. Thứ hai, chúng mày phải phụ trách triệt hồi tất cả các thú biến dị đang ở các khu vực khác, uy hiếp đe dọa hay ra lệnh bắt ép, tùy chúng mày muốn làm thế nào cũng được.”
Nghe xong điều thứ nhất Conger đã xanh cả mặt, lúc nghe xong điều thứ hai, nó đã không thể tin mà hô to: “Bảo toàn bộ chúng nó rút lui hết? Điều đó căn bản là không thể”
Cảnh Hạ nâng một bên lông mày, hỏi lại: “Vậy là lựa chọn điều thứ nhất rồi nhỉ?” Nói xong, chuôi đao trong tay cậu lại xuống thêm vài phần, khiến cả người vốn không có chút lực nào của Cá Voi Hổ đều run lên một cái.
Conger lập tức đáp ứng: “Được không có vấn đề gì Chúng ta đáp ứng điều thứ nhất”
Cảnh Hạ nghe vậy lại thoáng kinh ngạc, cậu bất động thanh sắc cúi đầu liếc nhìn với Kỳ Dương đang đứng trên bờ cát, sau khi đã nhận được sự khẳng định của đối phương, cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía con Conger xa xa, nói: “Vậy mày còn không bảo mấy con thú biến dị buồn nôn này dừng lại?”
Conger lập tức hô lớn vài tiếng, sau đó, đám thú biến dị trên bờ biển mới bắt đầu lui lại có trật tự.
Kỳ Dương lại trầm mặc nhìn thân ảnh gầy đơn bạc của Cảnh Hạ trên cao, mày hơi cau lại: có thể hiệu lệnh toàn bộ thú biến dị của toàn cầu, đây mới thật là cậu sao?
… S1.
Conger cả giận nói: “Ta đã đáp ứng tất cả yêu cầu của các ngươi Sao ngươi còn chưa thả lão Hổ” Tiếng của nó nổi giận dị thường chấn động, đến nước biển cũng phải nhấc lên con sóng nhỏ cao năm mét, sóng âm vừa đến bên người Cảnh Hạ, cậu dùng lực nắm lại chuôi đao, mới miễn cưỡng ổn định lại thân mình.
Không có ai biết, ngay từ đầu lúc nhìn thấy con Conger biến dị này lòng bàn tay đã chảy ra bao nhiêu mồ hôi.
Đàm phán thương lượng.
Hơn nữa còn đối mặt với một con thú hung tàn như vậy, nếu không nhờ Kỳ Dương bày mưu tính kế phía sau, cậu suýt nữa đã cho rằng mình không có năng lực đại biểu cho toàn nhân loại nói ra nhưng lời này, còn đạt được câu đồng ý
Tảng đá lớn treo trong lòng cậu từ từ buông xuống, mũi đao đang cắm nhẹ lên đầu con Cá Voi Hổ biến dị cũng có thể rút ra rồi. Nếu đôí phương đã đáp ứng điều kiện, vậy cậu cũng có thể thả con Cá Voi Hổ này, dù sao Kỳ Dương đã lén rút đủ số liệu gien, cũng đã kéo dài thời gian không sai biệt lắm.
Dị biên, ngay khắc này phát sinh
“Tao có cho phép tụi bây làm ra những quyết định này sao?”
Khác với con Conger biến dị, tuy nó chưa bao giờ biểu đạt sự khinh miệt với nhân loại bằng lời, nhưng ở chỗ sâu trong lòng nó cũng vẫn cho rằng đám côn trùng có thân hình thấp bé này chỉ cần tùy tiện đạp một cước thì đã có thể giẫm bẹp rồi.
Nhưng bây giờ, nó lại bị rơi vào khốn cảnh.
Dựa vào thực lực hiện tại của Cảnh Hạ và Kỷ Xuyên Trình, trên thực tế hai người hợp tác cũng chỉ có thể đấu bất phân thắng bại với một con thú biến dị cấp SS, mà không có cách nào đạt được hiệu quả siêu thoát như bây giờ. Chính là vì đối thủ của bọn họ là con Cá Voi Hổ biến dị nắm giữ thủy hệ, bọn họ mới có thể thuận lợi chiếm thượng phong được như thế.
“Ngao ngao ngao…”
Cá Voi Hổ không ngừng kêu lên thảm thiết. Trên cái đuôi của nó chợt xuất hiện một vết thương dữ tợn sâu nửa mét, dài 3-4 mét, máu phụt ra giữa lớp da trắng bóng, dòng máu đỏ tươi không ngừng tung tóe ra bên ngoài.
Máu vẫn luôn chảy hơn một phút đồng hồ mới từ từ dừng lại.
Kỷ Xuyên Trình từ vạt áo xé xuống một mảnh vải trắng, cuốn lấy vết thương thô bạo trên trên cánh tay trái. Lập tức, màu đỏ tươi chướng mắt từ từ lộ ra khỏi miếng vải màu trắng, Cá Voi hổ thấy như vậy sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Nhân loại Các người là đồ xảo nguyệt”
Cảnh Hạ hoàn toàn không để ý tới tiếng quát tháo nóng giận của nó, vẫn tiếp tục bắt tay với Kỷ Xuyên Trình đối kháng với con thú biến dị khổng lồ này.
Không thể không thừa nhận, nếu thú biến dị có thể phân chia đẳng cấp ra thêm một dị năng nữa, dù cho thú biến dị có năng lực biến dị đặc biệt cũng không nhiều, nhưng dị năng hệ thủy của ca Cá Voi Hổ cấp ss này chí ít cũng trên Kỷ Xuyên Trình.
Nhưng vào giờ khắc này, nó lại như một con trâu điên thấy màu đỏ, không còn bộ dáng cao ngạo tỉnh táo như lúc vừa rồi.
Đối với thủ biến dị mà nói, khí lực mạnh mẽ trời sinh là ưu thế bẩm sinh của chúng, tốc độ biến dị cực nhanh giúp chúng nó có thể chống lại nhân loại, bá chủ của địa cầu trên ngàn năm nay. Nhưng cho dù là dị năng tiến hóa nhanh chóng đi nữa, chúng vẫn thiếu kỷ xảo như trước. Chỉ có thể như một đứa nhỏ ôm lấy súng, căn bản không thể đấu lại người trưởng thành cầm đao kiếm.
Tuy dị năng hệ thủy của Kỷ Xuyên Trình không bằng Cá Voi Hổ, nhưng anh vẫn có thể thuận lợi trói buộc được khả năng dùng nước của đối phương. Loại chiến đấu chỉ dựa vào thấn thể này đã là điều vô cùng xa lạ với Cá Voi Hổ rồi, thứ đã sớm biến thành thể biến dị cấp SS như nó vốn không cần loại chiến đấu tàn bạo của thể biến dị cấp A này,
Trong khoảng cách vừa rồi, nó không có cách nào sử dụng được dị năng, chỉ có thể dựa vào thân thể mà chiến đấu, tựa như là chuyện rất lâu rất lâu trước kia rồi. Loại cảm giác toàn thân hữu lực nhưng lại không có cách nào dùng được này, cho dù là Cá Voi Hổ vốn vẫn luôn tỉnh táo cũng khó được mà táo bạo lên.
Đối kháng với một con thú biến dị cấp SS không có cách nào dùng được kỹ năng đặc biệt có cảm giác gì? Cảnh Hạ biết cái cảm giác đó.
Cơ thể của Cá Voi Hổ vô cùng mạnh mẽ, da cũng cứng rắn vô cùng, nhưng lúc này nó ở trong mắt của Cảnh Hạ chỉ có thể coi là một con biến dị thể cấp A. Nếu như không phải nó quá mạnh, chỉ sợ Cảnh Hạ đã sớm chém chết nó rồi.
“Ngao ngao NGAO Các ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ này”
Cảnh Hạ đương nhiên sẽ không trả lời một vấn đề nhàm chán như vậy. Trong lúc chiến đấu không phải là luôn có một phương nói mấy câu mắng mỏ chỉ trích hay sao? Kết quả của bọn họ thường là: không nói lời nào sẽ không chết.
“Phanh – “
Mùi thuốc súng từ khẩu A-8 tản ra từ họng súng màu đen trên tay Kỷ Xuyên Trình, Cá Voi Hổ bị Cảnh Hạ bám lấy đã không có cách nào nhúc nhích, còn anh thì đang nhắm ngay điểm trí mạng của kẻ địch. Nhưng không biết có phải là bạo phát lực lượng trước khi chết hay không, Cá Voi Hổ bồng dưng xoay mạnh người lại, cái đuôi vốn đã bị chặt nắt một đường bị nổ bay triệt để.
Kỷ Xuyên Trình thất vọng nhăn lại lông mày.
Nhưng Cá Voi Hổ lại kinh hoảng, không có cách nào gượng chống được nữa, “Gào gào”
Nó đột nhiên lại kêu lên mấy tiếng kỳ quái, khiến Kỷ Xuyên Trình dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn về Cá Voi hổ. Đợi một lúc lâu sau, Kỷ Xuyên Trình mới lập tức hiểu được, sau đó nhìn về phía Cảnh Hạ: “Viện binh”
Cảnh Hạ dùng sức gật đầu, hai người càng không thể lãng phí thời gia nữa.
Vô số vết thương đủ để một con thể biến dị cấp A tử vong bắt đầu xuất hiện trên người Cá Voi Hổ, phần lớn cũng chỉ tạo ra vết rạch trắng, chỉ có một số nhỏ là tạo ra những vết thương đầy máu, càng khiến cho Cá Voi Hổ kinh hãi không thôi.
Nó tựa như cảm thấy được loại khí tức tử vong chỉ từng cảm thấy trên người S1.
“Gào”
Nó càng kêu lên thê lương.
Cảnh Hạ rốt cuộc cũng không để cho nó có cơ hội thở nữa. Thân hình hai người giống như là hư ảnh, mỗi một vết đều đâm thẳng vào chỗ trí mạng của Cá Voi Hổ. Mà ở trong hải dương cách chỗ đó khoảng tám km, một con thú biến dị xấu xí cực lớn đang lãnh đạo mấy chục thú biến dị nhanh chóng tiến đến.
Sau khi Conger nghe được tiếng la gần như tuyệt vọng của đồng bọn, nó khống nói hai lời đã lập tức chạy tới.
Nó cũng biết, tên lão Hổ này đương nhiên là không phải là thú có da mặt dày như nó. Không phải là phút cuối cùng không thể chịu nổi nữa, nó tuyệt đối sẽ không lân tiếng cầu cứu viện.
Chỉ là Conger có chút không rõ, đến cùng là dạng chuyện gì có thể làm lão Hổ nguy hiểm gần chết như thế? Trong nhân loại còn có sức mạnh cường đại như vậy tồn tại sao? Không thể nào, hai lần trước nó đâu có gặp chuyện gì.
Bất quá, có thể làm Vua bị thương nghiêm trọng như vậy, xem ra bọn côn trùng này quả thực không thể khinh thường được.
Conger vung lấy cái đuôi thật dài “vui vẻ” bơi như bay vể phía căn cứ S thị, chuẩn bị mang mấy đứa đàn em dưới tay làm anh hùng cứu hổ. Nhưng sau khi nó đã thật sự thấy rõ trên bãi biển bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, Conger lập tức thắng người lại, đám đàn em đụng trúng thân thể nó.
“Conger” Cảnh Hạ đứng vững vàng trên cái đầu lâu màu đen khó coi của con thú biến dị, lần đầu tiên dùng một thái độ ngạo mạn như vậy nhìn về phía Conger biến dị vẫn luôn diễu võ dương oai kia.
Cậu nâng lên chân phải, dùng sức giẫm lên chiến lợi phẩm dưới chân, dù cho bốn phía vẫn có không ít thú biến dị chiến đấu với đám tiến hóa giả nhân loại, chiến tranh tựa như đang ở vào giai đoạn gây cấn, nhưng con Cá Voi Hổ biến dị với tư cách Đại tướng này, rõ ràng là đang mê man gần chết.
Conger chớp đôi đồng tử cực lớn, cái miệng bự hơi mở ra, tựa như có chút không rõ hiện tại rốt cuộc là tình huống gì.
Kỷ Xuyên Trình đã sớm vì ẩn giấu sức mạnh mà rời đi trước, đúng ở chỗ tối mà bình tĩnh quan sát phân tích chiến cuộc bên ngoài. Còn Cảnh Hạ lại thẳng tắp đạp lên thân thể to lớn của con Cá Voi Hổ đã ngã xuống tê liệt, cười lạnh nhìn con Conger đang trì độn kia, khinh thường nói: “Lúc khai chiến các ngươi đã cho chúng ta hai con đường có thể lựa chọn, nhân loại chúng ta cũng có nhân đạo đấy, lúc này ta cũng cho các ngươi hai lựa chọn.
Conger rít gào nói: “Đồ tiểu côn trùng chúng mày Đừng vọng tưởng…”
“Vậy là mày muốn lựa chọn điều thứ hai sao?” Cảnh Hạ cố ý kéo dài thanh âm lãnh khốc vô tình của cậu chui thẳng vào trong tay Conger: “Con Cá Voi Hổ này xem ra cũng không phải là thứu trọng yếu gì nhỉ, vậy hãy để cho nó chết đi.”
Vừa dứt lời, Cảnh Hạ liền nắm lấy một trường đao bằng băng hiện ra ánh sáng lạnh trong tay, không lưu tình chút nào mà trực tiếp đâm hướng về đỉnh đầu của co Cá Voi Hổ biến dị.
“Khoan đã”
Tiếng la kinh hãi của Conger đột nhiên vang lên, Cảnh Hạ cũng không thèm chú ý chút nào mà cứ tiếp tục vung đao xuống, sau khi tạo ra một vết thương nhỏ nhỏ trên đầu Cá Voi Hổ, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn sắc mặt khó coi của con Conger.
Conger lập tức lửa giận ngập trời: “Nhân loại, ngươi thật quá đáng”
Cảnh Hạ lại không để ý đến nó, vẫn đem mũi đao cắm nhẹ lên da của Cá Voi Hổ như trước, chống chuôi đao nói: “Xem ra là muốn chấp nhận lựa chọn điều thứ nhất rồi nhỉ?” Nhìn bộ dạng á khẩu không trả lời được của con Conger, mặt Cảnh Hạ càng ngày càng lạnh, cuối cùng đã lãnh khốc đến mức toàn thân con thú biến dị đều cảm thấy lạnh run, “Mang theo binh tôm tướng cá của mày cút ra ngoài cho tao”
Conger ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy sao? Vậy trước tiên ngươi hãy đem lão Hổ… Giao nó lại cho ta.”
Cảnh Hạ buồn cười nhìn nó: “Tại sao tao phải cho mày con Cá Voi Hổ biến dị này? Nó là chiến lợi phẩm của tao, là tù binh của nhân loại chúng tao”
Dù cho dưới chân Cảnh Hạ có mấy trăm tiến hóa giả vẫn đang chiến đấu với đám thủ biến dị như trước, nhưng khi được lời này của Cảnh Hạ, trong lòng bọn họ cũng nhịn không được mà âm thầm gật đầu một cái, một loại cảm giác vinh quang yên lặng hiển hiện ở trong lòng mỗi người, kể cả –
Người đứng ở nơi bí mật gần đó để quan sát Kỷ Xuyên Trình và người đang trốn sau lưng của con Cá Voi Hổ Kỳ Dương.
Conger tức giận cắn chặt răng: “Nhân loại Ngươi được một tấc lại tiến lên một thước Thả lão Hổ, ngươi mới quyền đàm phán với ta”
Cảnh Hạ không để ý đến nó, nói thẳng ra: “Thả cũng được. Thứ nhất, trong một năm chúng mày không thể chủ động tiến công chúng tao. Dù có tập kích để giải sầu đi nữa, thì đẳng cấp cao nhất của thú biến dị cũng chỉ có thể ở dưới cấp A. Thứ hai, chúng mày phải phụ trách triệt hồi tất cả các thú biến dị đang ở các khu vực khác, uy hiếp đe dọa hay ra lệnh bắt ép, tùy chúng mày muốn làm thế nào cũng được.”
Nghe xong điều thứ nhất Conger đã xanh cả mặt, lúc nghe xong điều thứ hai, nó đã không thể tin mà hô to: “Bảo toàn bộ chúng nó rút lui hết? Điều đó căn bản là không thể”
Cảnh Hạ nâng một bên lông mày, hỏi lại: “Vậy là lựa chọn điều thứ nhất rồi nhỉ?” Nói xong, chuôi đao trong tay cậu lại xuống thêm vài phần, khiến cả người vốn không có chút lực nào của Cá Voi Hổ đều run lên một cái.
Conger lập tức đáp ứng: “Được không có vấn đề gì Chúng ta đáp ứng điều thứ nhất”
Cảnh Hạ nghe vậy lại thoáng kinh ngạc, cậu bất động thanh sắc cúi đầu liếc nhìn với Kỳ Dương đang đứng trên bờ cát, sau khi đã nhận được sự khẳng định của đối phương, cậu mới ngẩng đầu nhìn về phía con Conger xa xa, nói: “Vậy mày còn không bảo mấy con thú biến dị buồn nôn này dừng lại?”
Conger lập tức hô lớn vài tiếng, sau đó, đám thú biến dị trên bờ biển mới bắt đầu lui lại có trật tự.
Kỳ Dương lại trầm mặc nhìn thân ảnh gầy đơn bạc của Cảnh Hạ trên cao, mày hơi cau lại: có thể hiệu lệnh toàn bộ thú biến dị của toàn cầu, đây mới thật là cậu sao?
… S1.
Conger cả giận nói: “Ta đã đáp ứng tất cả yêu cầu của các ngươi Sao ngươi còn chưa thả lão Hổ” Tiếng của nó nổi giận dị thường chấn động, đến nước biển cũng phải nhấc lên con sóng nhỏ cao năm mét, sóng âm vừa đến bên người Cảnh Hạ, cậu dùng lực nắm lại chuôi đao, mới miễn cưỡng ổn định lại thân mình.
Không có ai biết, ngay từ đầu lúc nhìn thấy con Conger biến dị này lòng bàn tay đã chảy ra bao nhiêu mồ hôi.
Đàm phán thương lượng.
Hơn nữa còn đối mặt với một con thú hung tàn như vậy, nếu không nhờ Kỳ Dương bày mưu tính kế phía sau, cậu suýt nữa đã cho rằng mình không có năng lực đại biểu cho toàn nhân loại nói ra nhưng lời này, còn đạt được câu đồng ý
Tảng đá lớn treo trong lòng cậu từ từ buông xuống, mũi đao đang cắm nhẹ lên đầu con Cá Voi Hổ biến dị cũng có thể rút ra rồi. Nếu đôí phương đã đáp ứng điều kiện, vậy cậu cũng có thể thả con Cá Voi Hổ này, dù sao Kỳ Dương đã lén rút đủ số liệu gien, cũng đã kéo dài thời gian không sai biệt lắm.
Dị biên, ngay khắc này phát sinh
“Tao có cho phép tụi bây làm ra những quyết định này sao?”
Danh sách chương