Đậu Hằng chậm rãi bước ra từ bóng tối, hiện rõ một bên khuôn mặt góc cạnh căng cứng, không hề có biểu tình gì, đôi mắt tối đen bình tĩnh nhìn chăm chú thiếu niên thanh nhã tỏa ra bạch quang dưới ánh trăng bạc, ánh mắt càng thêm thâm thúy không nói nên lời.

Hắn đã đến đây từ lâu, luôn đứng ở một góc hẻo lánh, từ xa nhìn đại sảnh sáng bừng. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã bất giác luôn tìm kiếm thân ảnh của thiếu niên giữa đám người đông đúc, tìm kiếm sự tồn tại của cậu. Khoảng cách với thiếu niên càng gần, thì nóng nảy cùng không cam tâm trong lòng mới có thể bình ổn, như được ngâm trong ôn tuyền ngập sương mù, lại như dạo chơi giữa bầu trời đầy sao vô tận, loại cảm giác ấm áp bình thản này khiến hắn vô cùng tham luyến.

Nhưng mà, bị mâu quang lạnh lẽo như C quốcủa thiếu niên nhìn chăm chú như vậy, cảm giác an bình trong lòng liền biến mất vô tung vô ảnh, tần suất tim đập nhanh đến nỗi khiến hắn khó có thể khống chế. Nhưng dù vậy, hắn cũng chưa hề hy vọng tầm mắt của cậu tập trung trên người hắn như vậy, phảng phất như đã đợi quá lâu, đợi ánh mắt chăm chú lúc này của cậu.

“Đó hẳn là thuốc giãn cơ.” Hắn cẩn thận quan sát màu của chất lỏng trong ống chích, từ từ mở miệng, hòng dời đi ánh mắt của thiếu niên.

Quả nhiên, thiếu niên cúi người cầm lấy ống chích, để dưới ánh trăng quan sát, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, thanh âm trong trẻo đầy hiếu kỳ,”Thuốc giãn cơ?”

“Một loại thuốc giảm đau dùng trong trị liệu các tổn thương cấp tính và mãn tính, nếu dùng lượng lớn, có thể cắt đứt sự điều khiển của vỏ đại não và trung khu thần kinh với cơ thể, để người ta rơi vào trạng thái cơ thể vô lực nhưng vẫn tỉnh táo.” Đậu Hằng nhẹ nhàng giải thích, dưới tầm mắt chăm chú của cậu, biểu tình càng lúc càng căng chặt, tim cũng đập càng ngày càng dồn dập.

“Nga? Thật đúng là một thứ tốt!” Cung Lê Hân thấp giọng tán thưởng. Cậu biết, y học ở thế giới này rất thần kỳ, tỷ như có thể mở đầu một người ra, đem tay chân bị gãy, tim ngừng đập đổi thành máy móc. Chỉ tiếc, những khoa học công nghệ này sau khi xảy ra tận thế đều lần lượt mất đi.

Đậu Hằng hơi mím môi, không nói tiếp.

Cung Lê Hân mỉm cười, đưa ống chích tới trước mặt hắn, nói,”Anh liếc mắt một cái đã có thể nói ra tên và công hiệu của thuốc này, có thể thấy là rất giỏi về dùng độc, cái này cho anh, để chỗ tôi cũng là lãng phí thôi.”

“Cám ơn.” Đậu Hằng khô khan nói cảm ơn, động tác có vẻ cứng nhắc cầm lấy ống chích. Chạm đến đầu ngón tay ấm áp của thiếu niên, tim vốn đập dồn dập lại càng đập nhanh hơn, khuôn mặt có nguy cơ hóa đá, một chút cũng không dám để thiếu niên nhìn ra khác thường trong lòng hắn.

Thấy biểu tình ngày càng lãnh ngạnh của hắn, Cung Lê Hân nghiêng đầu, lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, ôn thanh nói thêm,”Một người có mạnh hay không, không thể chỉ nhìn vào sức mạnh, còn phải nhìn xem người đó có biết lợi dụng các thủ đoạn khác nhau để mang lại lợi ích cho mình hay không. Anh vừa giỏi sử dụng vũ khí, lại giỏi sử dụng độc dược, đây cũng là một loại biểu hiện thực lực của mình. Đưa nó cho anh, không phải tôi có ý xem thường, chỉ là thấy bây giờ loạn lạc, người nếu muốn sống dĩ nhiên phải dùng thủ đoạn, đừng câu nệ.”

Đây là đang an ủi hắn sao? Đậu Hằng cúi đầu suy nghĩ, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra vài tia sáng nhu hòa, thấp giọng mở miệng,”Tôi đã biết, cám ơn cậu. Còn có, chuyện tối nay, tôi sẽ không nói cho ai.”

Cảm nhận được chân thành trong lời nói của hắn, Cung Lê Hân mở miệng cười nói,”Chuyện lần trước nếu anh đã không nói, lần này dĩ nhiên cũng sẽ không, tôi tin tưởng anh. Giờ không còn sớm, tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Vẫy tay, cậu xoay người từng bước một biến mất trong bóng tối.

Nhìn bóng dáng thiếu niên càng ngày càng xa, dần bị bóng đêm nuốt chửng, trong lòng Đậu Hằng phiền muộn một hồi. Hắn nhíu mày, xiết chặt ống chích trong tay, ngây ngốc tại chỗ trong chốc lát, ánh mắt rơi xuống đống tro trắng dưới đất, chân mày giãn ra khẽ bật cười, thì thầm lẩm bẩm,”Cung Lê Hân, cậu lại quên giải quyết hậu quả.”

Hắn dùng chân đá cho đống tro không còn hình người, lúc này mới nhếch môi, lòng đầy sung sướng thỏa mãn rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`

Tình cảnh trong đại sảnh càng lúc càng hỗn loạn, khắp nơi đều có thể thấy thân thể trần trụi giao triền cùng một chỗ, khắp nơi đều có thể nghe thấy *** ngôn hiệp ngữ, ngay cả Đàm Minh Viễn vẫn luôn nghiêm túc ngồi yên, thấy lão đại nhà mình vừa đi, cũng lập tức hiện nguyên hình, gấp gáp kéo qua một nữ nhân. Bất quá bên cạnh có hai đại tôn thần, hắn tốt xấu gì cũng thấy xấu hổ, kéo nữ nhân qua chỗ cầu thang mà làm, để tránh trò hề của mình quá lộ liễu.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên vững vàng ngồi trên ghế, biểu tình vân đạm phong khinh sớm đã tiêu tán, thay thế bằng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và chán ghét. Hai người liếc nhau, tính ngồi thêm vài phút sẽ rời đi.

Một tiểu đệ của Đàm Minh Viễn thấy hai người thật sự nhàm chán, liền lấy ra một hộp sợi thuốc lá và một cuốn tạp chí đưa cho hai người, thần bí hề hề nói,”Đây là sợi thuốc lá tôi tự mình làm, tuyệt đối tuyệt hơn thuốc lá bình thường, hai anh hút thử đi.”

Thực vật bị mộc hệ dị năng giả thúc đẩy sinh trưởng vì hấp thụ một lượng dị năng lớn, cuối cùng ít nhiều sẽ xảy ra biến dị. Không cần người này giới thiệu nhiều, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác đã lấy ra một vài sợi để trước mũi khẽ hít, liền thấy cỗ hương kia xông thẳng vào mũi, trong mùi hương mang theo hương vị độc đáo của thuốc lá.

“Quả nhiên tốt!” Nhãn tình Tống Hạo Nhiên sáng lên, thấp giọng tán thưởng. Hắn không có thói quen gì xấu, bình thường chỉ hút một điếu, đối phương lại là đàn em Lê Hân, hắn một chút cũng không phòng bị, lấy ra một ít sợi thuốc lá cắt thành độ dài thích hợp, xé một miếng giấy trên tạp chí, cuộn lại thành điếu để lên miệng.

Lâm Văn Bác cũng nghiện thuốc lá, mặc dù đã hai năm không hút, nhưng mùi hương ngào ngạt này đã khắc vào trong xương, khiến hắn khó có thể quên. Bất quá hắn không tới mức không dằn nổi như Tống Hạo Nhiên, chỉ liếc mắt qua Bào Long và Khang Chính Nguyên ở ghế chủ tọa, thấp giọng nhắc nhở,”Đồ tốt thế này cậu cũng không thể độc hưởng, đỡ bị người ta tìm tới gây phiền toái.”

“Ân, nên đưa lên thì đã đưa rồi, anh cứ yên tâm dùng đi.” Người nọ cuốn xong một điếu, giơ qua phía Tống Hạo Nhiên nói,”Tống thiếu tướng, cho mượn chút lửa.”

Đầu ngón tay Tống Hạo Nhiên bốc lên một luồng lửa nhỏ, trước châm điếu của mình, sau đó đưa qua người trước mặt. Người nọ đưa lên châm lửa, cười hì hì nói,”Ha ha, bật lửa hình người, đó giờ tôi chỉ thấy trong phim hoạt hình nha.”

Lâm Văn Bác khẽ bật cười, cũng cuốn một điếu. Ba người biếng nhác dựa ghế nuốt vân phun vụ, nhân tiện coi cảnh đông cung sống, nhưng không hiểu sao, thân vốn không có phản ứng của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên thế nhưng có chút nóng, hơn nữa nhiệt độ có xu thế tăng cao.

Ánh mắt cả hai mơ màng, sắc mặt phiếm hồng, trán bắt đầu đổ một lượng lớn mồ hôi. Khi Đàm Minh Viễn đã “xong việc” bước vào, thì thấy sắc mặt bọn họ càng lúc càng khó nhẫn nại.

“A! Hai người dùng thuốc lá của Hứa Nhị?” Thoáng nhìn nửa mẩu thuốc lá còn lại trong tay hai người, Đàm Minh Viễn tức giận trừng Hứa Nhị, cũng chính là người đã đưa sợi thuốc lá cho bọn họ.

“Sao thế? Sợi thuốc lá này có độc?” Lâm Văn Bác cũng trừng Hứa Nhị, nhưng thấy sắc mặt đối phương bình thường và biểu tình vô tội của hắn, liền đánh bay sát ý trong đầu.

“Không phải có độc, chỉ là tác dụng phụ khá lớn, giống như hít ma túy vậy! Đặc biệt với người đầu tiên dùng.” Đàm Minh Viễn đoạt lấy hai nửa mẩu thuốc lá trong tay hai người dập tắt ném lên bàn, chần chờ mở miệng,”Các anh có phải cảm thấy thân thể đặc biệt nóng? Tinh thần cực kỳ hưng phấn? Tôi nói thế này, nếu hai anh muốn qua được đêm nay, hoặc là ngay đây tìm hai nữ nhân để phát tiết, hoặc là nhanh chóng quay về tự mình giải quyết.”

“Mẹ nó! Hứa Nhị cậu sao không nói sớm?” Gân xanh trên trán Tống Hạo Nhiên như muốn ứa ra, hung tợn thét lên.

“Không phải tại tôi thấy hai anh nhàm chán sao, muốn để hai người nâng cao tinh thần chút, cho hai người cũng thấy khoái hoạt a!” Hứa Nhị buông xuống hai tay, biểu tình càng thêm vô tội.

Lâm Văn Bác bóp trán, cố nén dục vọng nóng như lửa đốt nơi hạ thân, kéo cánh tay Tống Hạo Nhiên nói,”Đi thôi, mau quay về.”

Tống Hạo Nhiên gật đầu, lại ngoan độc trừng Hứa Nhị một cái, cùng Lâm Văn Bác nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của hai người, Đàm Minh Viễn vươn tay giữ lại,”Hai người đừng đi! Ở tại đây giải quyết luôn phải tốt không!” Thấy cả hai không chút để ý với mình, Đàm Minh Viễn ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu, cảm thán,”Ai, thật là hai tên ương ngạnh mà! Với bản lĩnh của Cung thiếu, các người quay về cũng không áp được người ta, sao phải tự mình tìm khổ? Nữ nhân ở đây tuy ngay cả một sợi tóc cũng kém Cung thiếu, nhưng tốt xấu gì cũng dễ dàng hạ thủ hơn nha! Thật không biết tính toán cho mình gì cả!”

Nghe thấy hắn cảm thán, Hứa Nhị ngạc nhiên trừng lớn mắt, chỉ vào hai người rời đi, lắp bắp hỏi,”Lão..lão đại, anh là nói bọn họ muốn Cung thiếu?”

Nhớ tới cảnh Cung thiếu bóp chết tang thi cấp ba trung giai như bóp một con kiến, Hứa Nhị nuốt nuốt nước miếng, trong lòng thầm bật ngón cái với hai người, khen hai người một tiếng dũng cảm trong lòng.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cố nén đau đớn co rút dưới hạ thân, nhanh chân trở về nơi ở nhà giam khu Đông. Thật vất vả leo lên được lầu hai, hai người sớm đã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển như trâu, đồng tử tối đen cùng lúc đã biến thành màu vàng đậm và đỏ thẫm, trong màn đêm phát ra quang mang nóng rực tựa như hai dã thú.

Tự chủ của Lâm Văn Bác tốt hơn Tống Hạo Nhiên, vịn tay cầu thang nghỉ một chốc liền từng bước một đi về phía phòng mình, lấy chìa khóa ra, trong lòng thầm cân nhắc tối nay có đủ nước để hắn tắm nước lạnh hay không.

‘Xoát’ một tiếng, cửa phòng mở ra, hắn đang chuẩn bị vào phòng, Cung Lê Hân ở một đầu hành lang khác nghe thấy động tĩnh bước ra, trên người mặc một chiếc quần lót tam giác nhỏ và áo ba lỗ thuần trắng, xinh xắn đứng cạnh tay hắn, nghiêng đầu hỏi,”Lâm đại ca, các anh sao thế? Sắc mặt rất khó coi!”

Tầm mắt chuyển đến đôi chân trắng nõn thon dài cùng cái mông mượt mà vểnh lên chưa được che hết của cậu, mâu sắc Lâm Văn Bác càng đậm, hít một ngụm khí, bỗng đưa tay ra, kéo thiếu niên ôm vào lòng, sau đó vội vàng đá văng cửa phòng, giữ lấy thiếu niên trên giường, cúi người điên cuồng liếm mút đôi môi phấn nộn của cậu. Một nụ hôn này hắn đã chờ mong từ lâu, dường như mỗi đêm đều mơ, trong đó ẩn chứa khát vọng đủ để hắn hít thở không thông.

“Ngô!” Chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, Cung Lê Hân liền bị Lâm Văn Bác dùng kỹ thuật hôn điêu luyện làm cho đầu váng mắt hoa, tay chân như nhũn ra, đồng thời cũng ngửi được mùi vị khác biệt lưu lại trong miệng hắn. Lâm đại ca không phải là trúng phải xuân dược chứ? Cậu hốt hoảng nghĩ, tay vốn muốn đẩy đối phương cũng vì thế mà dừng lại.

Nhưng mà dù cậu bất động, Lâm Văn Bác cũng bị người đẩy ra, mi mắt rơi vào gương mặt góc cạnh lộ ra biểu tình điên cuồng cùng nồng đậm ***. Cung Lê Hân khẽ nâng người, muốn hỏi hai người nguyên nhân lại lần nữa bị Tống Hạo Nhiên áp đảo, gặm cắn đôi môi mà giao triền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện