Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đứng nín thở vài phút ngoài cửa mới chậm rãi bước vào. Máu chảy đầy dưới chân chưa hoàn toàn khô thành khối, khi bước lên còn thấy giống như giẫm lên đậu hủ vậy, độ dày thiếu chút nữa đã qua mắt cá chân bọn họ. Mỗi khi rút chân khỏi từng khối máu đều sẽ phát ra tiếng vang ‘bẹp bẹp’, đánh mạnh vào tai hai người, làm tim bọn họ co rút không thôi.

“Đống thi thể đó đều là con người.” Tống Hạo Nhiên khom người xem xét ngón tay của một xác chết, không thấy móng tay sắc bén màu đen thì trầm giọng kết luận.

“Bọn họ đều là bị tang thi ăn sạch xong đem bỏ vào trong này. Cậu xem, trên xương cốt đều có dấu răng, da thịt trên người thì bị gặm sạch sẽ, chỉ chừa lại chút nội tạng. Tiến hóa từ cấp ba đê giai về sau, tang thi chỉ ăn da thịt, không ăn nội tạng.” Lâm Văn Bác chỉ vào đống xương trắng nói.

“Vậy thì xem ra, con tang thi cấp bốn đê giai này khẳng định đã nấn ná ở đây khá lâu, thường xuyên chờ có người dâng mình tới tận cửa cung cấp thức ăn cho nó. Cậu nói xem, tin tức Phượng Hoàng thành có lương thực cùng với sự xuất hiện của con tang thi này là trùng hợp hay cố ý?” Tống Hạo Nhiên vuốt cằm, nhìn qua Lâm Văn Bác hỏi.

“Giống trùng hợp, cũng giống như cố ý.” Lâm Văn Bác đứng thẳng người, lấy một cái khăn tay trong người ra lau bàn tay phải vừa kiểm nghiệm thi thể.

Cung Lê Hân từ đoạn đối thoại của hai người nghe ra được một ít manh mối, nhíu mày trầm tư. Bỗng nhiên, mắt cậu lia qua như chớp nhìn cửa kho hàng. Cảm nhận được tầm mắt sắc bén như dao của cậu, Kim Thượng Ngọc sợ hãi cả kinh, buông tay đang che miệng, liên tục lùi về sau.

Cung Lê Hân nheo mắt, điểm nhẹ mũi chân, nháy mắt đã đứng ngoài kho hàng, chạy thẳng về phía Kim Thượng Ngọc. Sắc mặt Kim Thượng Ngọc trắng bệch, xoay người bỏ chạy, không nghĩ tới, Cung Lê Hân chỉ chạy lướt qua vai cô, ngay cả ánh mắt cũng không cho cô một cái. Thấy thiếu niên chạy xẹt qua người mình, phi thân nhảy lên nóc một kho hàng, Kim Thượng Ngọc trợn tròn mắt. Nếu không phải đang đuổi theo cô, thì cậu ta chạy làm gì? Nhưng nhanh chóng, nghi hoặc của cô đã được giải đáp. Chỉ thấy Cung Lê Hân dịch người vài cái, nhảy vào một cửa sổ ở nóc kho, biến mất không thấy tăm hơi. Bên trong kho hàng lập tức truyền ra tiếng đánh nhau, một lát sau, một đạo thân ảnh đập vỡ cánh cửa sắt đặc chế, trượt dưới đất chừng 100 mét, trông cực kỳ chật vật. Tuy không thấy rõ mặt, nhưng từ hàn quang lóe lên từ móng tay màu đen cùng da thịt thập phần tái nhợt của nó thì đã biết được đây là một tang thi.

Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác đuổi tới từ kho hàng thấy thế thì nhất thời an tâm.

Tang thi kia tuy bị đánh rất thảm, nhưng không hề biết đau đớn, sau khi ổn định mình thì lập tức đứng lên tiếp tục đánh, nhưng đôi kim mâu của nó vừa thoáng nhìn qua mấy người Tống Hạo Nhiên đứng một bên, cước bộ bỗng chuyển, tấn công về phía bọn họ. Tống Hạo Nhiên nghênh tiếp, phất tay phóng ra lưu hỏa đầy trời. Quả cầu lửa nóng khủng bố, từng đốm từng đốm liên tục được phóng về phía tang thi kia.

Tang thi tránh trái tránh phải, linh hoạt tránh đi sự công kích của hỏa cầu, tiếp tục tiến tới gần. Hỏa cầu như lưu tinh rơi xuống đất đều đột nhiên nổ tung, tạc mặt đất thành một đống hố sâu, uy lực có thể so với mười khẩu đại bác liên thanh.

Đá vụn và tinh hỏa bị nổ văng ra chung quanh, nếu dính vào người có thể khiến người trọng thương. Mấy người Lưu Thanh đứng nhìn vội vã trốn ra sau kho lúa để tránh bị lan tới. Nhưng tang thi kia không sợ chút nào, toàn thân ẩn ẩn sáng lên một quang mang kim sắc, ngăn cách tổn thương của đạn lạc, sau đó lập tức đánh tới Tống Hạo Nhiên.

Thân thể Tống Hạo Nhiên cũng xuất hiện một tầng hồng quang, giao thủ cùng con tang thi đầu tóc tán loạn nhìn không rõ mặt này, Lâm Văn Bác tùy thời sáp nhập liên thủ với hắn. Đối mặt với tang thi, con người không cần phải dùng nguyên tắc bình đẳng để đối kháng, huống hồ, đồng tử kim sắc giấu sau tóc ẩn ẩn phát ra quang mang sáng rực, màu sắc yêu diễm tinh khiết, cấp bậc không nghi ngờ gì chính là cấp bốn đê giai. Không liên thủ, bọn họ chết chắc!

Cấp ba cao giai và cấp bốn đê giai, tuy rằng chỉ cách biệt có một giai, nhưng ranh giới giữa hai lực lượng khác xa nhau, khoảng cách không thể vượt qua. Cho dù liên hợp, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với tang thi này. Cung Lê Hân luôn đứng một bên quan sát rút bội đao bên hông ra, tiến lên vài bước, thủ thế chuẩn bị có thể tùy thời tới trợ giúp. Một mình cậu cơ bản có thể đối phó với tang thi này, nhưng cậu biết, đối chiến với kẻ mạnh mới có thể nâng cao thực lực, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nhất định không hy vọng cậu nhúng tay vào. Cậu chỉ cần đứng một bên đảm bảo bọn họ an toàn không cần lo lắng lung tung là được.

Mọi người trốn sau kho lúa thấy thế, tâm luôn treo cao rốt cuộc cũng thả lỏng. Hai đại cao thủ liên hợp, còn có Cung thiếu đứng áp trận, bọn họ không tin con tang thi này có thể đánh bại hai người đó, đây thuần túy là tìm chết a! Khuôn mặt căng chặt của Kim Thượng Ngọc lại không chút thả lỏng, thấy mấy người liên tục ra tay hung hiểm, cô che miệng lại, phát ra một tiếng kinh hô khàn khàn.

Nghe thấy tiếng hô, vành tai tang thi kia khẽ động, tránh thiết quyền do Lâm Văn Bác đánh tới, đồng tử dựng thẳng nhìn chằm chằm Kim Thượng Ngọc, nhanh như chớp đánh về phía cô. Mấy người Lưu Thanh hoảng sợ mỗi người chạy một phía, duy độc Kim Thượng Ngọc vẫn đứng lăng lăng tại chỗ, đầy một bộ dáng bị dọa cứng người. Tang thi kia vớ lấy cô nhanh chóng chạy đi, không còn tiếp tục hiếu chiến.

Biến cố này phát sinh quá đột ngột, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đều ngây người, kinh ngạc nhìn bóng dáng tang thi kia chạy đi.

“Mau đuổi theo, Kim Thượng Ngọc không thể chết được!” Cung Lê Hân cũng không dự đoán được sẽ phát sinh ra chuyện này, sau khi phản ứng lại thì lập tức truy kích. Mấy người Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, Lưu Thanh vội vàng đuổi theo.

Tang thi kim hệ có ưu thế ở thân thể cứng không gì phá được, nhưng tốc độ lại không phải chỗ mạnh của nó, huống hồ trên vai nó còn vác một người sống. Cho nên, một hàng Cung Lê Hân rất nhanh đã đuổi kịp. Mắt thấy khoảng cách ngày càng rút ngắn, trước mặt đoàn người bỗng nhiên dâng lên một mảnh sương mù, sau khi sương tan, bước chân đạp không ngừng trên các nóc xe lại biến thành đường cái bằng phẳng, tựa như đi lạc vào một mật cảnh nào đó, không thể tìm được lối ra, cũng không nhìn thấy đích đến.

Mọi người đại kinh thất sắc, lập tức dừng chân, vẻ mặt đề phòng quan sát xung quanh. Đây là đụng phải cái thứ quái quỷ gì hay bị trúng tà đây? Trong lòng kinh nghi bất định, nhất thời cả bọn đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cung Lê Hân khi chân bước vào quốc lộ bằng phẳng, đồng tử đã co rút lại, cước bộ đuổi theo lại mảy may không chút loạn nhịp. Ánh mắt có thể bị lừa, nhưng tai thì không lừa được. Cậu có thể nghe được tiếng bước chân của tang thi kia cách đây không xa, nếu lúc này cậu dừng lại, đợi khi con tang thi đó chạy khỏi khu vực này, dung nhập vào đàn tang thi thì ngay cả cậu cũng không phân biệt được, Kim Thượng Ngọc nhất định cũng sẽ chết!

Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân nhắm mắt lại, dựa vào thính giác nhạy bén tìm kiếm mục tiêu. Ngũ cảm cậu trác tuyệt, dù mất đi hai mắt dẫn đường, nhưng nếu muốn, mấy chuyện như nhảy lên nóc xe, vượt qua ngọn đèn, ngoặc vào góc khuất chỗ rẽ đều không thể ngăn được bước chân của cậu. Ước chừng qua được mười phút, thẳng đến khi da thịt truyền tới xúc cảm thoải mái, bớt đi một tầng chất lỏng dày đặc, cậu mới mở mắt ra. Quốc lộ dưới chân quả nhiên biến mất, trở lại là con đường xe chật như nêm cối, mà tang thi kia đang nhảy lên một đầu tường cách phía trước không xa, trốn vào một khu vườn.

Bức tường bao quanh vườn cây trải đầy dây leo, làm thành từng bụi từng bụi, xanh um tươi tốt, không chỗ nào là không có màu lục điêu tàn do mạt thế mang đến. Nhưng mảng xanh này quá mức bắt mắt, đặt chung với cảnh tượng tan hoang kinh khủng trông cực kỳ bất thường, cực kỳ diễm lệ, giống như nấm, càng xinh đẹp thì càng độc.

Cung Lê Hân nhíu mày, không chút do dự nhảy lên đầu tường, dù bên trong có nguy hiểm, cậu cũng không thể để Kim Thượng Ngọc chết được.

Vừa từ trên đầu tường nhảy xuống, vô số dây leo đã vặn vẹo muốn leo lên người cậu, từng vòng từng vòng bao cậu lại. Loại dây leo này không cứng bằng kim cương đằng, lực quấn người cũng không mạnh, nhưng trên phiến lá lại có những lông tơ cực nhỏ như có ý thức, lập tức đâm vào lỗ chân lông trên da cậu, điên cuồng hút máu.

Cảm nhận được máu đang dần bị xói mòn, nội kình Cung Lê Hân liền bắn ra, đánh gãy toàn bộ dây leo quanh người. Nếu là những người khác, dưới tình trạng trong người không có nội lực, chắc chắn không thể nhanh chóng thoát khỏi loại dây leo này như thế. Mà dây leo này chỉ trong vài giây lại có thể hút cạn máu bọn họ. Tính nguy hiểm của loại thực vật biến dị này, một chút cũng không thua kim cương đằng.

Thường thích sưu tập mầm móng thực vật biến dị thay cho tổ viên, Cung Lê Hân lần này lại không đứng lại nghiên cứu, mà chạy thẳng qua hướng tang thi kim hệ kia tháo chạy. Dọc đường đi cậu liên tiếp gặp kim cương đằng, hoa cỏ nhỏ có thể phóng ra độc châm, gai mây biến dị, đến khi cậu thanh trừ hết thảy chướng ngại, truy đến một căn phòng thực vật kính ấm, chỉ thấy Kim Thượng Ngọc nằm xụi lơ dưới đất, mà tang thi kim hệ kia thì đang vươn móng tay sắc nhọn, trông như bắt lấy bả vai cô hoặc cắt qua yết hầu cô.



Một chưởng đánh bay tang thi kia, đánh vào cửa kính, Cung Lê Hân điểm nhẹ mũi chân, quỷ mị bay tới bên người Kim Thượng Ngọc vẻ mặt ngạc nhiên, phất tay nhẹ nhàng đưa cô ra khỏi vòng chiến, sau đó xoay người đứng trước tang thi bị đánh vào cửa kính.

Không có tuyệt kỹ dị năng đẹp mắt, hai người chỉ dùng thân thể đối kháng, tiếng quyền cước mãnh liệt vang lên không dứt bên tai, làm người nghe thấy da đầu cũng run lên. Một quyền có thể thủng thành một hố sâu, một cước có thể phá nát mặt sàn rắn chắc, bất quá chỉ trong vài phút, căn phòng đã bị bọn họ đánh đến đổ sầm xuống.

Ngực bị đánh trúng một quyền, ẩn ẩn đau, Cung Lê Hân lại như không cảm nhận được, khóe môi khẽ nhếch, hai mắt nóng rực, một bộ biểu tình hưởng thụ. Chiến ý cậu càng nhiều, thì ra tay càng tàn nhẫn, dần dần, màng năng lượng màu vàng bao quanh người kim hệ tang thi kia càng lúc càng nhạt dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Lại là một quyền oanh kích đánh tới, kim hệ tang thi kia nọ không thể tránh, người đánh mạnh xuống đất. Chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’ giòn vang, nó ngã ngửa ra sau, ngực lõm xuống một lỗ lớn, mảnh xương sườn đâm thủng ***g ngực, xuyên qua quần áo, lồi ra bên ngoài, tình trạng nhìn cực kỳ thê thảm. Miệng bị phá, một dòng máu đen chảy ra từ răng nanh sắc bén, tang thi nọ không cam tâm gầm nhẹ, giơ tay muốn đánh tiếp, lại bị Cung Lê Hân một cước đá gãy xương đùi, gãy cong thành hình dạng kỳ quặc.

Lợi trảo quơ quào dưới đất, cào thành từng đường sâu hoắm, kim hệ tang thi kia vừa rống vừa phun ra máu đen, khó khăn dịch chuyển. Đôi kim mâu của nó lóe ra hung quang không cam tâm dữ tợn, lại pha chút sợ hãi đối với người trước mắt.

Cung Lê Hân thấy không thú vị, ý cười trên môi biến mất, vọt tới bên người, bóp chặt họng nó, năm ngón tay khép lại thành đao hướng thẳng vào mi tâm, muốn móc ra tinh hạch của nó.

“Đừng giết! Đó là anh tôi!” Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kim Thượng Ngọc rốt cuộc mở miệng ngăn lại, tiếng thét sắc nhọn mang theo tiếng nức nở, cánh môi tái nhợt bị cắn đến loang lổ máu, có thể thấy cô đã ẩn nhẫn vất vả thế nào.

Đầu ngón tay sắp đâm vào mi tâm khó khăn dừng lại, Cung Lê Hân quay đầu nhìn cô, biểu tình đầy ngạc nhiên.

.

.

************************************

Huy ca xuất hiện zồi XD
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện