Là một cổ nhân, Cung thiếu hiển nhiên nghe không hiểu lời chọc ghẹo của Kim Thượng Ngọc. Cậu ngăn Kim Thượng Huy đang tính bỏ tinh hạch vào miệng, khom người ngoắc ngoắc Kim Thượng Ngọc,”Cô lại nhìn xem trong này có tinh hạch niệm lực hệ cô cần không.” Dứt lời, cậu xoa xoa môi Kim Thượng Huy trấn an,”Ngoan, chờ em gái ngươi lựa xong thì ngươi thích bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu.”

Kim Thượng Huy nghe không hiểu, nhưng có thể nhìn hiểu được thủ thế của thiếu niên. Niết niết miệng là ý nói không thể ăn thứ này, nó đã nhớ rất rất kỹ, cho nên nó liền nhanh chóng bỏ tinh hạch trong tay xuống, nhe răng với thiếu niên, sau đó ngã vào đống tinh hạch lăn a lăn, mặt vô cùng hăng hái. ♪♪(o*゜∇゜)o~♪♪

Thấy bộ dáng này của nó, Lý Đông Sinh lại được mở rộng tầm mắt. Tang thi này thật không giống tang thi a, rất đáng yêu, à đương nhiên, điều kiện tiên quyết là dưới tình huống có Cung thiếu giám hộ. (* ̄▽ ̄) v

Kim Thượng Ngọc mỉm cười nhìn ca ca y như con nít đang tự mình tiêu khiển, khóe mắt thoáng hiện lên một đạo lệ quang liền nhanh chóng biến mất.

“Mặc kệ là có hay không, tôi cám ơn trước.” Thái độ cô nhìn thì như tự nhiên thoải mái, nhưng thanh âm khàn khàn đã biểu đạt rõ cảm kích trong lòng cô.

“Đừng khách khí, cô hẳn là có thể nhận ra tinh hạch niệm lực hệ đi?” Cung Lê Hân vẫy tay, không xác định hỏi.

“Đương nhiên, dẫn một tia dị năng vào, thấy có cộng hưởng là được.” Kim Thượng Ngọc cười gật đầu.

“Dùng hai cái thùng này lựa ra đi.” Nhạy bén nhận thấy lệ quang nơi khóe mắt Kim Thượng Ngọc, thái độ Lý Đông Sinh ôn hòa hơn nhiều, lấy hai cái thùng không từ không gian ra.

“Cám ơn.” Kim Thượng Ngọc nhận lấy, ngồi xếp bằng dưới đất kiểm tra từng viên tinh hạch một, Lý Đông Sinh ngồi xổm bên cạnh hiếu kỳ quan sát. Cung Lê Hân và Kim Thượng Huy thì cùng nằm trên núi tinh hạch, tay cầm một viên tinh hạch lấp lánh, huơ huơ làm tia sáng của nó phản xạ lại lên tường thành những đốm sáng, sau đó mở to mắt thưởng thức, y như hai thằng nhóc hợp cạ chơi với nhau, làm Kim Thượng Ngọc ngẫu nhiên ngước mắt nhìn mà khẽ cười.

Kiểm tra hết mười vạn tinh hạch tốn rất nhiều thời gian, nhưng Kim Thượng Ngọc không hề thấy vô vị thiếu kiên nhẫn, vì chỉ ngắn ngủi nửa tiếng, cô đã tìm được tới bảy viên tinh hạch niệm lực hệ, hơn nữa cấp bậc đều ngoài cấp hai đê giai, cứ tính theo tỉ lệ này thì tinh hạch niệm lực hệ lẫn trong đống tinh hạch còn không ít. Nghĩ tới tinh thần lực bưu hãn của thiếu niên, Kim Thượng Ngọc không khỏi thấy có chút bi ai cho đám tang thi niệm lực hệ kia, chắc hẳn lúc trước chúng nó đã từng thử dùng dị năng để đánh lén hoặc công kích, nhưng bất đắc dĩ thiếu niên lại không hề cảm giác được, cực kỳ dễ dàng làm thịt chúng nó, thật sự là gặp nhầm người xấu a! Dùng thành ngữ lung tung một hồi, Kim Thượng Ngọc lại tìm thấy được một viên cấp ba đê giai, mừng rỡ quăng vào cái thùng bên người. Lý Đông Sinh thấy cái thùng kia đã đầy ắp tinh hạch không thể chứa được nữa, liền phất tay lấy ra một cái thùng rỗng khác, để cô có đủ không gian mà bỏ vào. Hai người phối hợp ăn ý, qua ba tiếng đã kiểm được gần một nửa số tinh hạch. Nhờ có Cung Lê Hân trấn áp nên Kim Thượng Huy vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng, không ầm ĩ không náo loạn, chỉ ngẫu nhiên lấy mấy khỏa tinh hạch cấp một Kim Thượng Ngọc không cần bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó dùng móng vuốt đẩy đẩy đống tinh hạch rải rác xung quanh lại gần, chất một đống cạnh người Kim Thượng Ngọc để cô tiện tay lấy, làm Kim Thượng Ngọc thấy mà xúc động một trận.

“Được rồi, hôm nay kiểm tới đây thôi, còn lại cứ để Lý Đông Sinh giúp cô mang về phòng, mai làm tiếp.” Thấy Kim Thượng Ngọc mặt lộ vẻ mệt mỏi, Cung Lê Hân tốt bụng đề nghị.

“Ân.” Kim Thượng Ngọc gật đầu, duỗi tay duỗi chân cứng ngắc do ngồi lâu dưới đất. Mỗi khi kiểm tra một viên tinh hạch, cô lại phải truyền một đạo dị năng vào, tích tiểu thành đại, nên giờ ngay cả sức để cầm cũng không có. Đợi khi cảm giác tê tê giảm bớt, cô liền ôm cái thùng lên, dùng tay ước lượng cân nặng của nó, mệt mỏi cả người nháy mắt biến mất, trong lòng vui như muốn bay lên thiên đường vậy. Có đống tinh hạch này, tối nay cô đã có thể thăng lên cấp ba cao giai rồi, nếu hấp thu được luôn những tinh hạch còn lại, cô nhất định có thể lên được cấp ba cao giai điên phong, bước vào hàng ngũ những cao thủ hàng đầu! Hạnh phúc tới quá nhanh làm cô đột nhiên thấy đầu có chút choáng váng.

“Cô không sao chứ?” Lý Đông Sinh thấy cô thân mình lung lay, lập tức tiến lên đỡ.

“Không sao, tôi chỉ thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc tới nỗi muốn ngất xỉu luôn.” Kim Thượng Ngọc vẫy tay, hai mắt ngập nước, trông đặc biệt chân thành động nhân.

Hai má Lý Đông Sinh ửng đỏ, lập tức buông cánh tay đang đỡ lấy cô, cảm thấy có chút mất tự nhiên. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, tiếng Cung Hương Di vang lên từ bên ngoài,”Lê Hân, em ở đây sao? Papa tỉnh rồi, muốn gặp em.”

“Đến đây.” Cung Lê Hân lập tức mở cửa, đi theo cô (Hương Di) tới phòng y tế. Kim Thượng Ngọc thấy thế, một tay ôm thùng lớn, một tay kéo Kim Thượng Huy nhanh chóng đuổi theo. Ân tình của thiếu niên với cô quá lớn, nếu cô không chăm sóc Cung phụ cho tốt thì trong lòng thật sự thấy không yên tâm.

Cung Lê Hân đẩy cửa phòng y tế, Lâm lão gia tử, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đều đã tới, đang ngồi quanh giường bệnh Cung phụ thấp giọng trò chuyện. Thấy con trai vào, mặt mày Cung phụ đều giãn ra, cười vô cùng thoải mái,”Nhi tử, mau tới đây ngồi.” Ông vỗ vỗ mép giường bên cạnh.

Cung Lê Hân ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh ông, cầm lấy tay ông hỏi,”Papa, người thấy khỏe hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi, dạ dày không còn đau nữa!” Cung phụ vỗ vỗ bụng mình cười nói.

“Cung bá bá khỏe.” Kim Thượng Ngọc đưa một túi lớn tinh hạch cấp một cho ca ca mình, lại thêm cho y một cái nguyền rủa, thấy y ngoan ngoãn không náo loạn dưới sự trông nom của Lý Đông Sinh, lúc này mới bước vào chào hỏi Cung phụ.

“Tốt tốt, con là Tiểu Yêu sao?” Cung phụ mỉm cười đánh giá Kim Thượng Ngọc. Ông không nghĩ tới trên đời này lại thật sự có người có được loại năng lực thần kỳ như vậy.

“Dạ,” Kim Thượng Ngọc gật đầu, mặt ngại ngùng bổ sung,”Cung bá bá, nửa tháng sau con đều sẽ đến trị liệu cho người, người yên tâm, nửa tháng nữa bảo đảm người sẽ khỏe mạnh trở lại.”

“Vậy làm phiền tiểu cô nương đây a, thật không biết phải cám ơn con thế nào mới tốt.” Cung phụ than thở.

“Không cần ạ, Cung Lê Hân đã cho con rất nhiều thứ tốt.” Kim Thượng Ngọc cũng là người thẳng thắn, mặt mày vui vẻ vỗ vỗ cái thùng trong tay nói.

Mọi người vừa nghe thấy đều nở nụ cười, chỉ duy Cung Hương Di mắt đầy phức tạp nhìn thiếu niên biểu tình lạnh nhạt, trong lòng lại nảy lên cảm giác hối hận không thôi. Nếu lúc trước khi thiếu niên này bị cô vứt bỏ thật sự gặp nạn, thì chỉ sợ lúc này cha đã… Cô siết tay, không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Cung Lê Hân một chút cũng không bị bầu không khí vui vẻ trong phòng bệnh ảnh hưởng, nghiêng đầu nhìn Cung phụ, thanh âm thoáng trầm thấp, có vẻ rất tức giận,”Papa, người biết rõ tên Bào Long kia tâm hoài bất quỹ*, muốn dụ người ra ngoài, sao người lại bằng lòng tới đó?” (* : lòng dạ xấu xa, không ngay thẳng, có âm mưu)

Cung phụ thở dài, xoa đầu nhi tử đang nghĩ tới mà sợ, giải thích,”Cha không đi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn gã giết người? Đó là mạng của hơn hai ngàn người, không phải heo chó gì. Papa sống cũng không còn bao lâu, không sợ Bào Long tính kế, dùng một mạng của ta đổi lấy nhiều mạng người như vậy, âu cũng đáng giá.”

Cung phụ rốt cuộc vẫn là một lão quân nhân chính quy, trong thâm tâm khắc sâu tín niệm trung với nước, bảo vệ nhân dân. Ông không phải không nhìn ra khác thường trong căn cứ và biểu tình chột dạ của Triệu Cảnh, nhưng ông biết, nếu ông không đi, Bào Long giết xong đám nô lệ sẽ có thể tàn sát qua cả bình dân của khu Đông, tình hình nguy cấp, ông không thể chần chờ. Ông còn biết, dù bản thân bị khống chế, với năng lực của nhi tử và thuộc hạ của nó, Bào Long căn bản không thể chiếm được một chút tiện nghi, nhưng nghe thấy Bào Long dùng ngôn từ hiểm độc cùng cực nhục mạ nhi tử, ông cuối cùng không thể chịu được cái khẩu khí đó của gã nên mới đột ngột ngã xuống.

Cung Lê Hân nghe vậy càng thấy mất hứng, thanh âm trở nên lạnh lùng,”Nếu người xảy ra chuyện, con sẽ giết sạch đám người mà cha đã cứu. Cha không còn, bọn họ, căn cứ này, còn lưu lại làm gì chứ?”

Cung phụ nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, giơ tay gõ một phát lên đầu nhi tử, lớn tiếng trách mắng,”Con nói hồ đồ gì vậy hả? Nhi tử của Cung Viễn Hàng ta tương lai nhất định là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, không phải là một tên súc sinh bạo ngược thành tính, heo chó không bằng như Bào Long, Khang Chính Nguyên! Mạt thế trước mắt, tang thi ăn người, người cũng muốn ăn người, nếu dị năng giả cũng giống bọn chúng thì đám người thường chúng ta phải sống thế nào? Cứ trực tiếp đi tự sát là được rồi!”

Thấy cha mình nổi cơn thịnh nộ, Cung Lê Hân liền lập tức kéo lấy tay áo ông, cúi đầu nhận lỗi,”Là con sai papa, con sẽ không nói như vậy nữa. Con nhất định sẽ bảo vệ người, cũng sẽ bảo vệ mỗi người trong căn cứ, cha đừng giận con, cũng đừng bỏ lại con.”

“Con đứa ngốc này, thật là…Papa không giận con, cũng sẽ không bỏ lại con, yên tâm.” Nhận lấy thủy mâu đầy ủy khuất cùng bất an của nhi tử, Cung phụ trong lòng liền mềm nhũn, thở dài nói.

Ông đã sớm nhận ra, nhi tử tuy nhu thuận hồn nhiên, nhưng sâu trong thâm tâm lại ẩn dấu một phần tử tàn khốc lãnh huyết, nếu không dạy bảo tốt, về sau sẽ rất dễ đi sai đường. Thực lực nhi tử lại cường hãn như vậy, nếu thật đi sai đường, thì lực phá hoại khẳng định không giống người thường nữa, dù có một trăm một ngàn Bào Long và Khang Chính Nguyên cũng không thể đấu lại. Không còn cách nào, ông chỉ có thể tận lực “ngôn truyền thân giáo”*, hy vọng có thể truyền thiện niệm vào đầu nhi tử. (* : miệng nói thân dạy; lời nói và việc làm đều mẫu mực; dạy người thế nào thì mình làm thế ấy)

Kim Thượng Ngọc hâm mộ nhìn hỗ động cha con hai người, trốn sau Tống Hạo Nhiên che miệng cười trộm, thầm nghĩ : Khó trách tính cách tiểu ma đầu mâu thuẫn như vậy, lúc thô bạo, lúc nhu thuận; khi tàn nhẫn, khi lại hồn nhiên, ra là đều do Cung bá bá biết cách dạy a. Nếu không có Cung bá bá can dự, tiểu ma đầu này khẳng định sẽ hoàn toàn đi sai đường, bởi tà tính của cậu ta là khắc sâu vào xương tủy, không thể thay đổi, càng không thể tiêu trừ.

Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên lại không nghĩ nhiều như Cung phụ và Kim Thượng Ngọc, thấy trong mắt thiếu niên lộ ra thần sắc bất an, hai người liếc nhau, vội vàng nói sang chuyện khác.

“Lê Hân, có việc anh muốn hỏi ý kiến em.” Tống Hạo Nhiên vỗ vai thiếu niên.

“Chuyện gì?” Bất an trong mắt Cung Lê Hân biến mất, nghiêng đầu hỏi.

“Anh hy vọng em có thể cho giải tán tổ một, để bọn họ chia ra rèn luyện trong các đội tự vệ một thời gian. Tốt nhất là mỗi người dẫn một đội tự vệ, phụ trách công tác phòng vệ xung quanh Trường Xà đảo, an toàn của nhóm tổ viên cũng sẽ do bọn họ toàn quyền phụ trách.”

Sau khi trở về đảo, hắn luôn tự hỏi vấn đề này. Nói thật, lần này hắn vô cùng thất vọng với biểu hiện của tổ viên tổ một. Bất quá chỉ là hành động thanh trừ hết một lần đơn giản đến không thể đơn giản hơn, bọn họ lại không biết nắm lấy thời cơ một kích quét sạch, ngược lại còn dễ dàng bị một tin tức giả về kho lương lừa ra ngoài, thiếu chút nữa đã khiến căn cứ sụp đổ. Xét cho cùng, không phải bọn họ không có đủ năng lực, mà là do trường kỳ đi theo bên người Lê Hân, mọi chuyện quá mức thuận buồm xuôi gió, khiến bọn họ mất đi sự cảnh giác vốn có.

Vì đi theo Lê Hân, cho là chỉ cần không ngừng biến cường, quyết chí tiến lên là được, trong quá trình này, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị Lê Hân ảnh hưởng, biến thành một tên cuồng tu luyện, không có việc gì thì đều nhốt mình trong phòng tu luyện, thích nhất là làm nhiệm vụ giết tang thi, không chút để ý đến sự vụ trong căn cứ.

Tống Hạo Nhiên sớm đã phát giác ra tình trạng bất ổn này của bọn họ, lần này vừa lúc có thể nhân cớ này để bọn họ ra ngoài rèn luyện. Đội viên trong đội tự vệ đều là người thường không có dị năng, phải luôn cam đoan bọn họ an toàn, lại còn phải làm tốt công tác phòng vệ, trách nhiệm không thể nói là không lớn, hy vọng bọn họ có thể nhân đợt rèn luyện này mà ý thức được chính mình vẫn còn chưa đủ, mở rộng tầm mắt. Chỉ có mỗi người có thể phòng một phía của căn cứ, thì tầng phòng ngự của căn cứ mới có thể thật sự kiên cố.

Như bây giờ, rời khỏi Cung thúc, rời khỏi Lê Hân, rời khỏi hắn và Văn Bác thì vận hành các hành động công tác đều cực kỳ kém, chỉnh đốn cực kỳ gấp gáp.

Cung Lê Hân nhíu mày hỏi,”Vậy em muốn ra nhiệm vụ thì sao?”

“Không vội, chờ bọn họ toàn bộ đều có thể đảm đương được trách nhiệm thì lại làm nhiệm vụ. Bọn họ không có đầu óc thì thôi đi, không thể ảnh hưởng đến các tổ viên khác.” Tống Hạo Nhiên phất tay nói. Hắn phát hiện trong căn cứ có một làn sóng sùng bái đến mù quáng, đại để là rất tin tưởng vào Lê Hân, lại còn mù quáng luôn nghe theo tổ viên tổ một, thấy tổ một thu được tin tức giả ra khỏi căn cứ, thì các tổ khác cũng như ong vỡ tổ chạy theo, làm hắn thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

“Đúng vậy, chẳng những bọn họ cần rèn luyện, Lê Hân em cũng phải học cách quản lý căn cứ. Cung thúc đang bị bệnh, em phải gánh trọng trách của ông. Em yên tâm, anh và Hạo Nhiên sẽ giúp đỡ.” Lâm Văn Bác mở miệng phụ họa. Làm vị lãnh tụ tinh thần của mọi người, Lê Hân cũng phải nhanh chóng thành thục mới được.

“Được, em sẽ nghiêm túc học tập, papa người chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được.” Lo lắng cho cơ thể của cha, cho dù bản thân ghét nhất chuyện quyền mưu, Cung Lê Hân vẫn không nói hai lời đáp ứng. Đương nhiên, có Lâm đại ca và Tống đại ca ở đây, cậu vô cùng an tâm.

“Được được, ngoan.” Cung phụ cười híp cả mắt, lập tức giao nhiệm vụ,”Vậy con ngày mai qua nói chuyện với Đậu Hằng đi, xem xem cậu ta rốt cuộc là có thái độ gì. Đậu Hằng không thể so với Bào Long và Khang Chính Nguyên, thực lực hắn siêu phàm, tâm tư sâu không lường được, con cẩn thận một chút.”

Cung Lê Hân gật gật đầu, như nhớ tới gì đó, lại vẫy tay nói,”Trước mắt đừng giải tán tổ của em, để bọn họ nhanh chóng tới Phượng Hoàng thành mang lương thực trở về đã.”

“Bọn họ đã đi rồi.” Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên bật cười, đồng thanh nói.

Thấy ba đứa nhỏ ăn ý tự nhiên, Cung phụ và Lâm lão gia tử liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng. Kim Thượng Ngọc đã ra khỏi phòng y tế kiểm tra tình huống của Kim Thượng Huy, chỉ duy còn lại Cung Hương Di nhìn đám người hòa thuận vui vẻ, trong lòng phức tạp khó tả. Cô cũng muốn tham gia vào, cùng mọi người hỉ nộ ái ố, nhưng cô cũng biết, một khắc kia khi cô vứt bỏ Cung Lê Hân, cô đã mất đi tư cách đó.



**********************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện