Căn cứ Tống gia có quy mô lớn nhất C quốc, là căn cứ có thực lực rất mạnh, có mối liên hệ chặt chẽ với những người sống sót trong căn cứ. Sau khi căn cứ Tống gia di cư đến đồng bằng Đông Bắc, rất nhiều căn cứ cũng tới đây, phân bố rải rác trong các thành thị, hợp thành liên minh người sống sót, cũng vì vậy, trong căn cứ mới có nhà ở chuyên để chiêu đãi người bên ngoài tới.

Bất quá nhà ở cũng phân chia tốt xấu. Khi nhận được điện thoại do Cung Viễn Hàng gọi tới, căn cứ Tống gia đã chuẩn bị cho Cung gia phần kém nhất, là một nhà kho được cải biến lại, vừa đẩy cửa ra đã ngửi được mùi mốc meo gay mũi dày đặc, bên trong gia cụ gì cũng không có, chỉ có mấy cái ra giường chiếu khô xơ xác, một đống chen chúc cho ba bốn trăm người. Cung gia đưa đến hơn bốn ngàn người, toàn bộ đều bị an bài trong một nhà kho vô cùng đơn sơ đó. So với các nô lệ trong căn cứ Tống gia, ngoại trừ có sạch hơn chút, thì cơ bản không khác gì mấy. Đây chính là miệt thị trắng trợn.

Nhân viên hậu cận phụ trách an bài cho người của Cung gia vốn mang thần sắc kiêu căng khinh miệt, sau khi nhìn thấy một đám cao thủ dị đồng đủ màu, gã và phụ tá liền đồng thời run rẩy, có chút không thể tin vào mắt mình. Một căn cứ vô danh không chút tiếng tăm, đếm đi đếm lại chỉ có hơn 400 dị năng giả, trong nhận thức bọn họ chính là một tồn tại nhỏ như kiến. Nhưng mà đến khi thật sự gặp những người này rồi, bọn họ mới biết được đến tột cùng ai là kiến, ai mới là ếch ngồi đáy giếng.

Dị năng giả của căn cứ Cung gia quả thật rất ít, nhưng đẳng cấp mọi người lại cao, thực lực đồng đều, không thể đem ra so với dị năng giả luôn vơ vét khắp nơi, đẳng cấp lại so le nhau trong căn cứ. Những người này, đưa mắt nhìn qua, cấp bậc thấp nhất cũng phải cấp ba trung giai, cấp bốn đê giai đếm sơ qua đã tới mười bảy mười tám người, còn khoa trương hơn là, trong đó còn có một đứa nhỏ mới 10 tuổi. Ngay cả người thường thoạt nhìn khí thế cũng rất phi phàm, không thể khinh thường.

Kiêu ngạo trên mặt tên nhân viên hậu cần dần rạn nứt, cuối cùng gió thổi biến thành tro, khi thấy những người này đẩy cửa bước vào dò xét bên trong, hai má gã đỏ bừng, vội bước tới bên người một cao thủ cấp bốn đê giai, tất cung tất kính nói,”Phòng cho khách còn chưa quét tước, chưa thể cho người ở được, các anh nghỉ ngơi ở đây trước đi, đợi quét xong tôi lại đưa mọi người qua.”

Hơn mười cao thủ cấp bốn tề tụ, uy áp phát ra trên người không phải thứ người thường có thể thừa nhận, chỉ nói lúc này thôi, sau lưng nhân viên hậu cần kia đã ướt đẫm mồ hôi. Gã là hỏa hệ dị năng giả cấp ba cao giai, lúc trước còn cho mình thực lực phi phàm, bây giờ lại cảm thấy mình quả là nhỏ như hạt bụi vậy.

“Không sao, dù sao sáng mai cũng phải đi, tạm ở một đêm cũng không hề gì.” Đàm Minh Viễn lắc đầu, mấy người Vương Thao cũng gật đầu mở miệng phụ họa.

Thái độ bình thản lạnh nhạt của bọn họ khiến nhân viên hậu cần kia lập tức ngẩn người một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần lại. Cao thủ tính tình tốt như thế gã chưa từng gặp qua. Thế đạo bây giờ cường giả vi tôn, phàm là dị năng giả đẳng cấp cao một chút, ai mà không một thân ngạo khí, hơi không thuận mắt liền kêu đánh kêu giết là chuyện thường. Vốn tưởng hôm nay tránh không được còn bị giáo huấn, không nghĩ tới đối phương vân đạm phong khinh như vậy. Nhân viên hậu cận kia ngẩn ngơ một hồi, sau khi hồi thần thì trong lòng không thể không thừa nhận, cao thủ như vậy mới thật sự làm người khác bội phục, ít nhất, gã rất hảo cảm với những người này, lập tức gọi người mang đồ ăn và nước ấm tới, chiếu cố phi thường chu đáo. (rồi lại thêm đứa bị tổ viên tổ 1 lừa tềnh rồi =]]]]] )

Rửa mặt sơ qua, rồi lại dùng cơm, một đám đại gia hỏa ngồi xếp bằng trên miếng chiếu đơn sơ, đánh bài a đánh bài, nói chuyện phiếm nha nói chuyện phiếm, đương nhiên, còn có đám cuồng tu luyện của tổ một, thế nhưng lại trực tiếp trong tình cảnh ồn ào thế này thiền định, làm tổ viên các tổ khác đều phải thầm cảm thán : Có thể vào tổ một thì đều không phải người thường a! Thiệt bái phục! Vốn tưởng căn cứ Cung gia thực lực yếu kém, không đáng để nhắc tới, Tống Hạo Hiên mới căn bản không xem đối phương vào mắt. Nhưng về sau gã mới ý thức được, nếu nói tương lai ai có đủ tư cách để chống lại gã, không phải căn cứ Cung gia thật không còn ai khác. Càng khiến gã để ý chính là, đường đệ từng bị gã gạt khỏi trung tâm quyền lực có một địa vị rất cao trong căn cứ, thực lực cũng chỉ kém gã một bậc, rất nhanh có thể đuổi kịp và còn có thể lên cao hơn nữa. Trong lòng gã dâng lên một cảm giác nguy cơ nồng đậm, sau khi trở lại trung tâm chỉ huy lập tức sai thuộc hạ đi dò la tình hình căn cứ Cung gia, nếu có thể mượn sức của cao thủ bọn họ về thì càng tốt.

Cũng bởi vậy, nhà kho Cung gia tạm trú liên tục nghênh đón “bạn bè” tới thăm hỏi. Căn cứ Tống gia cũng quản lý theo kiểu quân sự hóa, do nhân số đông, phương pháp quản lý của bọn họ rất nghiêm mật, còn chính quy hơn cả Trường Xà đảo, hơn 3000 dị năng giả được phân chia theo cấp bậc, mười người một tiểu đội, ba tiểu đội thành một trung đội, ba trung đội thành đại đội, ba đại đội thành một tiểu đoàn, ba tiểu đoàn thành một trung đoàn, ba trung đoàn thành một sư đoàn.

Tống Hạo Hiên là sư đoàn trưởng, dưới gã có ba trung đoàn trưởng, ba tiểu đoàn trưởng, ba đại đội trưởng, ba trung đội trưởng, ba tiểu đội trưởng, những người này đều là các quản lý nòng cốt của căn cứ Tống gia, địa vị và tài trí hơn người. Đương nhiên, địa vị bọn họ cũng không vững chắc, còn phải dựa vào thực lực bản thân và thuộc hạ chống đỡ, một khi bị rớt lại, tùy thời đều có thể bị người bên ngoài thay thế. Thấy Cung gia thế nhưng chiêu mộ được nhiều cao thủ như vậy, bọn họ đã sớm nhìn mà thèm, nhận được mệnh lệnh của Tống Hạo Hiên, lập tức ra sức mượn nhân tài về.

Chỉ tiếc, bọn họ có nói đến miệng khô lưỡi rát cũng không thấy người căn cứ Cung gia lộ ra chút biểu tình động tâm. Căn cứ Tống gia thuộc về tập đoàn có thế lực lớn nhất C quốc, mấy tên nòng cốt này bình thường bị người ta tâng bốc thành quen, đây là lần đầu tiên tới lôi kéo lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy, rất nhanh liền mất kiên nhẫn, đen mặt rời đi, chỉ còn lại trung đoàn trưởng trung đoàn 2 Bạch Hồng vẫn kiên trì ngồi cạnh tiểu Tôn Kiệt không ngừng du thuyết.

Bạch Hồng năm nay 27 tuổi, độ tuổi tràn đầy sinh lực nhất của phụ nữ, da thịt bóng loáng bị phơi nắng lâu ngày chuyển thành màu mật ong khỏe mạnh gợi cảm, khuôn mặt nhỏ nhắc thanh tú thường xuyên mang một nụ cười nhẹ nhàng đạm nhạt, phối với đồng tử băng lam sáng chói kia, tuy không phải xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại làm người khác cảm thấy thoải mái, dáng người cũng đầy đặn kiện mỹ, lồi lõm dụ người.

Đây là một phụ nữ rất hấp dẫn, nếu không phải ả có thực lực bưu hãn băng hệ cấp bốn đê giai, thì đã sớm bị các nam dị năng giả khác trong căn cứ cướp đoạt làm công cụ tiết dục rồi. Nữ nhân muốn sống sót trong mạt thế, mà còn sống tốt, thì phải trả giá một đại giới cao hơn rất nhiều so với nam nhân. Ánh mắt Bạch Hồng ngoan lệ kiên nhẫn nói chuyện với tiểu Tôn Kiệt đã chứng minh, ả không phải là một người đơn giản.

Nhưng mà, Bạch Hồng mị lực phi phàm, mọi việc luôn thuận lợi hôm nay lại đá phải miếng sắt, mặc kệ ả nói gì, đứa nhỏ trước mắt đều chỉ ừ ừ a a vài tiếng, không hề tỏ rõ gì. Nếu không phải thấy đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, thực lực cao, thì ả đã thu nạp nó về điều giáo để về sau ngoan ngoãn nghe lời rồi, chứ không ngồi kiên nhẫn như vậy. Cao thủ trong nhà kho này, người ả để mắt tới cũng chỉ có Tôn Kiệt, những người khác tuy đẳng cấp cao, nhưng vừa thấy quang mang bất kham ngẫu nhiên lóe lên trong mắt bọn họ thì đã biết họ không phải người dễ động vào, nếu thu vào mà không trấn áp được, thì ngược lại sẽ bị họ cướp lấy địa vị. Ả không ngu ngốc như vậy.

Tiểu Tôn Kiệt chớp chớp đôi mắt băng lam, biểu tình ngây thơ vô tội, kỳ thật nội tâm đã sớm thổ tào. Phắc~ cao thủ cao hơn cấp ba trung giai mỗi người đều sẽ được phát một bộ hộ giáp da cự mãng? Căn cứ tôi từ lão thái thái tám mươi cho tới đứa nhỏ 8 tuổi, ngay cả nhân viên đều có một bộ đó biết không hả? Ngay cả đứa trẻ mới sinh cũng có một cái yếm nhỏ bằng da cự mãng đó! Mịa, bộ chỉ huy quy định thêm tinh hạch cao cấp cho cao thủ cấp bốn? Tinh hạch cao cấp Cung thiếu đưa bọn tôi còn dùng chưa xong nè biết không hả? Dư ra còn lấy đi uy tang thi! Gì, mỗi ngày đều có cơm ăn? Tôi ăn cơm xong còn có thể ăn khuya nữa đó biết không? Nghe nói qua không lâu nữa còn được ăn tiên đan! Phắc~ bị tang thi hay dị thú cắn sẽ có được nước tiêu độc, trong vòng mười phút rửa miệng vết thương sẽ không bị lây nhiễm? Tôi còn độc hơn tang thi đó a? Tang thi còn sợ bị tôi cắn kìa! ლ(—ロ—ლ)

Khi Bạch Hồng thao thao bất tuyệt kể ra các loại phúc lợi của căn cứ Tống gia, có không ít người trong nhà kho thổ tào, mọi người có chút phiền, lại thấy buồn cười, nhưng nhiều hơn là cảm giác ưu việt không gì sánh kịp. Bất quá, cảm giác ưu việt này bọn họ chỉ có thể yên lặng thưởng thức, tuyệt không thể nói ra khỏi miệng, cũng bởi vậy, khóe môi mọi người đều mang một nụ cười ý vị thâm trường, làm Bạch Hồng có chút không biết làm sao. Biểu tình này là động tâm hay không động tâm a? Nhìn rất con mẹ nó quỷ dị! (⊙▂⊙ )

“Nước tiêu độc cường lực của căn cứ các người là sao? Thật có thể ngăn chặn việc lây nhiễm độc tang thi sao?” Kim Thượng Ngọc ngồi ở một góc khuất hiếu kỳ hỏi. Đối với mấy loại thuốc thần kỳ, cô luôn tràn ngập hứng thú.

“Đương nhiên, chỉ cần trong mười phút dùng nước này rửa miệng vết thương thì có thể chặn việc lây nhiễm. Trước mắt nước thuốc này chỉ cung cấp cho người chúng tôi, những căn cứ khác muốn lấy phải mang vật tư đến đổi, giá rất cao, hơn nữa một lần chỉ có thể đổi 3 bình, người bình thường căn bản không lấy được.”

Bạch Hồng nheo mắt, mặt lộ ra thần sắc kiêu căng, cũng đồng thời lưu ý tới phản ứng của mọi người. Loại thuốc này vừa công bố ra đã nhấc lên một hồi dậy sóng ở C quốc, trong nhất thời căn cứ Tống gia đã biến thành thánh địa mọi người đổ xô tới, mời chào được rất nhiều cao thủ năng lực xuất chúng, các căn cứ khác có rất nhiều nơi nguyện ý quy phục lệ thuộc. Ả không tin người ở đây không động tâm.

“Ai~ chắc là do trong nước thuốc đó có trộn lẫn với các phân tử độc tố có độ dính mạnh nên mới có hiệu quả như vậy chứ gì. Bất quá, tính ăn mòn trong các phân tử này rất mạnh, nếu dùng quá nhiều, miệng vết thương hẳn là thối rữa ở một diện tích lớn đi? Tuy không lây nhiễm, nhưng muốn dưỡng lại phần thịt bị thối rữa cũng không dễ dàng nha! Huống hồ loại thuốc này chỉ có tác dụng với phần độc tố ngoài da, thời gian để quá dài hoặc diện tích vết thương quá lớn thì cũng chỉ có đường chết! Thiệt là yếu nha!”

Kim Thượng Ngọc lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối. Loại thuốc này đối với “tân nhân chủng” ngay cả máu cũng được biến đổi như bọn họ mà nói căn bản vô dụng a. Bất quá, cô vẫn thấy rất hứng thú với thành phần loại thuốc này, xem ra nội tình trong căn cứ Tống gia khá nhiều, nuôi một lượng lớn các nhà khoa học, về sau nhất định phải nhắc nhở Cung thiếu, để cậu ta cướp mấy người về Ninh thành làm trợ thủ cho mình mới được. Nói là không cho phép người ngoài sử dụng, nhưng dựa vào tinh thần lực thần không biết quỷ không hay của cô, thôi miên một người làm ra một bình thuốc cũng không phải việc khó.

Nghĩ đến đây, Kim Thượng Ngọc âm hiểm cười hắc hắc hai tiếng.

Bạch Hồng trừng cô gái mặc áo choàng màu đen liền mũ kia, biểu tình trên mặt vô cùng kinh ngạc. Loại nước tiêu độc này số lượng cực ít, trước mắt chỉ mới phối ra 30 bình, chưa hề đưa ra bên ngoài. Thủ lĩnh các căn cứ người sống sót khác trước mắt đều tập hợp ở Liêu Thành, chính vì để trao đổi loại nước thuốc này, ngoại trừ vài tên nô lệ và sáu gã cao tầng của căn cứ đã dùng qua loại thuốc này thì không ai biết được hiệu lực cụ thể của nó. Vậy mà, cô gái này lại miêu tả được chính xác tình hình sau khi sử dụng thuốc, đây là trùng hợp hay là…

Nghĩ đến đây, đôi đồng tử băng lam của Bạch Hồng bừng lên một cỗ sát khí, rất muốn ép hỏi sao Kim Thượng Ngọc biết được rõ ràng như vậy, nhưng lại e ngại xung quanh đều là người Cung gia, ả chỉ có thể cố nhịn xuống, thầm nghĩ sau khi quay về nhất định phải nói thủ lĩnh bắt cô ta về mới được.

Ả liếc qua Kim Thượng Ngọc một cái, xoay người định đi, nhưng Kim Thượng Huy tránh trong góc đã kịp cảm nhận được sát khí thoáng hiện trong mắt cô ả, bàn tay như thiểm điện vươn tới, giơ lợi trảo công kích về phía ả.

“Tang thi kim hệ cấp bốn?! Sao có thể?” Thấy móng tay màu đen sắc bén cùng thụ đồng kim sắc của Kim Thượng Huy, Bạch Hồng sợ hãi thất thanh kêu lên, vội vàng vận dị năng phản kích. Người trong nhà kho ngay khi Kim Thượng Huy bạo khởi mặt đã tức thì trở nên băng lãnh, nhanh chóng chặn kín đường lui của ả.

———————————————

Carly : phải nói là tgiả quá là pro, trg 1 bộ truyện mà có đủ quá trời kiến thức, ta được ôn vs biết nhiều thêm lắm nha =))) nào là về sinh học, thực vật học, rồi giờ tới quân sự luôn rầu =))))))

Pi ệt 1 : vừa đổi lại “nước C” thành “C quốc” vì nghe nó gượng gạo quá, còn “thuốc xanh” sẽ đổi thành “lam dược”, trước đó tại muốn truyện nó thuần Việt nên để thế, nhưng vì sau này tiểu Ngọc còn chế ra “lam dịch” nữa, nếu để thuốc xanh thì nó ko đồng đều, nghe nó kì kì nên đổi lại luôn :3

Pi ệt 2 : Ngộ vừa phát hiện, sẽ còn 1 màn 3P nữa nha, còn là song long nhập động nữa~~~ XD XD XD hắc hắc~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện