Lâm Văn Bác muốn lập tức cùng Cung Hương Di kết hôn, cũng xem như là con Cung Viễn Hàng, ra vào Cung gia thập phần tùy ý, nhưng cũng không tất để Tống Hạo Nhiên tự đưa tiễn. Bạn tốt khách khí như thế khẳng định là có chuyện muốn nói. Lâm Văn Bác sau khi đến bãi đỗ xe cũng không lập tức lên xe rời đi mà dựa vào chiếc Bentley của mình, châm một điếu thuốc chờ bạn tốt mở miệng.

Giao tình nhiều năm như thế, điểm ăn ý là phải có. Tống Hạo Nhiên cười cười, cũng lấy ra một điếu châm lên, hít sâu một ngụm rồi đi thẳng vào vấn đề,“Hương Di sao thế? Khóc thương tâm như vậy? Có phải biết chuyện Lê Hân thích cậu không?”

Lê Hân? Bạn tốt cùng Cung Lê Hân từ khi nào thân mật như vậy? Lâm Văn Bác nhướng mày, kinh ngạc nhìn Tống Hạo Nhiên một cái, sau đó lắc đầu nói,“Cô ấy không có khả năng biết việc này. Buổi chiều trước khi té xỉu còn rất bình thường, sau khi tỉnh lại thì trở nên như thế. Trước đó vẫn đứng trong nhà, không tiếp xúc với ai bên ngoài, cũng không nghe cuộc điện thoại nào. Nói là gặp ác mộng, giờ cũng chỉ có giải thích này là tương đối hợp lý.”

Nói là nói như vậy, chính Lâm Văn Bác cũng không tin tưởng Cung Hương Di sẽ bị ác mộng dọa khóc.

Không biết chuyện Lê Hân thì tốt, Tống Hạo Nhiên gật đầu an lòng, đôi ưng mục sắc bén gắt gao nhìn Lâm Văn Bác, nghiêm túc mở miệng,“Tôi cảm thấy cậu hẳn là nên đi nói chuyện với Lê Hân, đem chuyện hai người triệt để giải quyết đi.”

Lâm Văn Bác nghe vậy thần sắc liền lộ vẻ chán ghét, hít một ngụm lớn trầm giọng nói,“Cậu nghĩ tôi chưa hề tìm cậu ta nói sao? Vô dụng, cậu ta căn bản là không nghe !”

“Nga?”, Tống Hạo Nhiên phun ra một đoàn sương khói, liếc nhìn bạn tốt, ngữ khí có chút không vui chất vấn,“Cậu là dùng thái độ gì nói với em ấy? Chán ghét như bây giờ? Hay thiếu kiên nhẫn? Hay không cho là đúng? Lê Hân là một đứa nhỏ ngoan, cũng không đến nỗi không thể chịu được như cậu nói, thái độ cậu nếu chân thành chút, em ấy nhất định sẽ nghe !”

Nếu không có chuyện hôm nay, Tống Hạo Nhiên cũng sẽ không nghĩ tới Cung Lê Hân âm trầm thường ngày lại có tính tình đơn giản như thế. Thằng bé cố ý giở trò xấu, chỉ vì muốn thu hút chú ý cùng quan tâm từ người lớn. Nghĩ lại Cung thúc cùng Hương Di cả ngày không ở nhà, Tống Hạo Nhiên liền đoán được trọng điểm, đối với Cung Lê Hân không khỏi thêm vài phần trìu mến, lại nghĩ đến bản thân lúc trước luôn lạnh lùng vô tâm, trong lòng không khỏi thêm tủi hổ.

Con nít đi lầm đường, làm người lớn hẳn nên có trách nhiệm.

Nghe lời bạn tốt nói, Lâm Văn Bác nhướng mày, ngữ khí mang chút hiếu kì,“Lại nói cậu trông thực lý giải bộ dáng cậu ta? Sao thế? Không phải lúc trước còn rất chướng mắt cậu ta sao?”

“Cậu cũng nói là lúc trước!”, Tống Hạo Nhiên nhíu mày, đầu ngón tay phủi đi khói bụi, nghĩ đến đôi mắt trong trẻo tràn đầy bất an kia của Cung Lê Hân, ngữ khí bất tri bất giác trở nên mềm mại,“Hôm nay tôi cũng mới biết được, em ấy thực chất cũng rất hiểu chuyện, lại nhu thuận. Xem ra, con người ở thời điểm bất lực nhất mới có thể lộ ra bản tính của mình, lời này là thật…”

Dứt lời, hắn dừng một chút, mắt nhìn qua Lâm Văn Bác, biểu tình nghiêm túc đến cực điểm,“Tôi đã cùng nói chuyện với em ấy, em ấy đối cậu cũng không phải là cái loại “thích” kia, nói là hâm mộ hoặc sùng bái thì chính xác hơn, chỉ là bản thân em ấy không nhận thức được thôi. Dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, nói hay không tùy cậu, nhưng tốt nhất cậu nên chính miệng cho em ấy một đáp án, cắt đứt niệm tưởng của em ấy, đừng làm chậm trễ em ấy cũng như cậu với Hương Di.”

Thấy thái độ vô cùng thận trọng của bạn tốt, Lâm Văn Bác thu hồi vẻ mặt không cho là đúng, cúi đầu trầm ngâm một lát rồi than thở nói,“Cậu nói cũng đúng, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với cậu ta. Cám ơn !” Dứt lời, hắn dập điếu thuốc, vỗ vai bạn tốt lái xe rời đi.

Tống Hạo Nhiên nhìn chiếc Bentley biến mất tại chỗ rẽ mới phản ứng lại, lên lầu hai, thấy phòng Cung Lê Hân còn sáng, bỗng nhiên rất muốn qua nhìn cậu một lúc.

Tiểu thiếu chủ lúc này đã nghiên cứu xong Notebook, võ công bí tịch cùng tủ quần áo Cung Lê Hân, dựa vào ký ức kiếm một bộ đồ ngủ và quần lót, rồi ngửa đầu nhìn chằm chằm nghiên cứu bóng đèn trên trần nhà.

Người nơi này thật sự giàu có đông đúc, thế nhưng có nhiều viên dạ minh châu như vậy, trách không được phòng sáng sủa như thế. Không biết bầu trời khi mặt trời mọc cũng như vậy không. Tiểu thiếu chủ mỉm cười thầm nghĩ.

“Nhìn đèn chằm chằm lâu như thế sẽ bị hoa mắt đấy.” Tống Hạo Nhiên dựa lên cánh cửa, ôn thanh nói.

“Tống đại ca !” Nghe tiếng Tống Hạo Nhiên, tiểu thiếu chủ lập tức hồi thần, hai mắt cong cong nhìn hắn. Mắt quả nhiên liền hoa, trừ bỏ một mảnh mơ hồ, cái gì cũng không nhìn thấy, cậu liền nhíu đôi mày thanh tú, đưa tay xoa mắt.

Đứa nhỏ này ! Nhìn hành động trẻ con của cậu, Tống Hạo Nhiên lắc đầu bật cười, thong thả bước đến giường cậu, giữ lấy hai tay đang xoa mắt, cảnh cáo,“Không được tùy ý xoa mắt, coi chừng nhiễm trùng.”

“Ân, em biết rồi.” Địa cung thường xuyên âm lãnh hôn ám, tiểu thiếu chủ dĩ nhiên không biết mắt tiếp xúc lâu với ánh sáng sẽ tạo thành thương tổn, nghe Tống Hạo Nhiên cảnh cáo vội vàng đồng ý, cũng yên lặng ghi nhớ.

“Như thế nào giờ này còn chưa ngủ?” Tống Hạo Nhiên phát giác mình rất thích ở chung cùng Cung Lê Hân khi dở bỏ lớp ngụy trang. Cung Lê Hân như vậy, trên người có một loại khí chất yên tĩnh, khiến hắn cảm thấy vô cùng thư thái.

“Ngô, em lập tức đi ngủ.” Theo như trí nhớ Cung Lê Hân thì mỗi sáng cậu phải đến trường ‘Tư thục’, tiểu thiếu chủ vội vàng đồng ý, xoay người đem ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ ném bừa trên giường để lại giá sách.

Tống Hạo Nhiên nửa đường chặn lại, thấy tên sách liền nhướng mày kinh ngạc, ngữ khí trêu tức nói,“Buổi tối còn nghiên cứu loại sách này, Lê Hân em muốn tự cung sao?”

“Đông Phương Bất Bại giáo chủ mới phải tự cung, nếu em tu luyện sẽ không cần làm thế!”, tiểu thiếu chủ vẫy tay, mở miệng giải thích, đôi mi thanh tú trở nên nghiêm túc.

“Xuy~” Tống Hạo Nhiên thiếu chút nữa bị bộ dáng nghiêm túc của Cung Lê Hân đánh ngã, cố nén cười thành tiếng. Đứa nhỏ này, có phải quá nghiêm túc với lời đùa của hắn không? Giống như cậu thật sự có thể luyện thành ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’ vậy. (Carly : vâng, sau này a sẽ biết có thành hay ko =v=)

“Ừ, em không cần tự cung cũng luyện thành thần công. Được rồi, mau ngủ đi, mai còn phải đến trường.” Nam nhân nào trước đây không si mê võ công? Chuyện này cũng không có gì ! Tống Hạo Nhiên vừa cười vừa vỗ cái đầu mềm mại của cậu, liền phát hiện tâm tình buột chặt được huấn luyện trong quân đội của mình tại đây liền triệt để trầm tĩnh lại.

“Được, em ngủ đây.” Cung Lê Hân nhu thuận gật đầu, mở ra đệm chăn mềm mại như mây, đem chính mình gói kỹ lại, đầu dán sát vào áo gối tơ lụa, hai mắt híp lại, dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ, biểu tình động tác cực kỳ hưởng thụ.

Tống Hạo Nhiên mỉm cười nhìn chăm chú, thấy động tác khả ái của cậu, nội tâm nảy ra một cảm xúc không rõ, đầu ngón tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu lưu luyến không rời. Đợi cậu nhắm lại hai mắt, hô hấp đều đều mới đứng dậy tắt đèn ra khỏi phòng.

Đèn vừa tắt, trong phòng thoáng chốc bị bóng tối bao trùm, tiểu thiếu chủ cảm giác thế giới ngoài mí mắt một mảnh ám trầm, vội vàng mở mắt kêu lên,“Đừng!”

Tống Hạo Nhiên đang chuẩn bị rời đi nghe thấy tiếng cậu kêu dồn dập lập tức xoay người trở về, ngữ khí thân thiết hỏi,“Sao thế?”

“Tống đại ca, em muốn bật đèn ngủ.” Tiểu thiếu chủ thấp giọng nói, ngữ khí ẩn ẩn sợ hãi cùng khẩn cầu. Bị bóng tối bao vây, đáy lòng cậu liền dâng lên từng trận bất an, sợ hết thảy trước mắt chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng, cậu vẫn còn ở nơi địa cung không có ánh sáng kia.

“Được!” Tống Hạo Nhiên giật mình, sau đó hồi thần giúp cậu bật đèn, thong thả đến giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt còn lưu lại một tia kinh sợ, ôn nhu hỏi,“Em sợ bóng tối sao?”

Sợ bóng tối? Lẽ nào như thế ? Chính mình là lớn lên trong địa cung, đã sớm quen với bóng tối, chỉ là đột nhiên có được ánh sáng cùng tự do, nên đối với chúng nó đặc biệt không muốn xa rời, có chút lo được lo mất mà thôi. Tiểu thiếu chủ yên lặng suy nghĩ, cũng không thể biểu lộ ý nghĩ của chính mình, chỉ đành lắc đầu, thấp giọng phủ nhận,“Không có.”

Thiếu niên đôi mắt thanh triệt thấy đáy, trong đó rõ ràng biểu lộ nội tâm sợ hãi, nhưng trên mặt lại cố trưng ra bộ dáng nam tử hán cứng rắn chống đỡ, lại không biết rằng tâm sự trong ánh mắt đã sớm bán đứng cậu. Bộ dáng này vừa khiến Tống Hạo Nhiên bật cười, cũng khiến hắn đau lòng.

Chỉ có thiếu cảm giác an toàn trầm trọng mới khiến đứa nhỏ có thói quen bật đèn ngủ, Lê Hân tuổi còn nhỏ rốt cuộc đã trải qua cái gì ? Bọn họ có phải hay không đã rất vô tâm mới khiến em ấy trở nên như thế? Tống Hạo Nhiên sau khi ngẩn người liền hồi thần, tay vuốt hai má tái nhợt của cậu, an ủi nói,“Được, không tắt đèn, em ngủ đi, Tống đại ca chờ em ngủ mới đi, được chứ?”

“Cám ơn Tống đại ca !” Tiểu thiếu chủ ngữ khí hoan hỉ cùng cảm kích, hướng Tống Hạo Nhiên cười cười, yên tâm nhắm lại hai mắt. Có người thân cận nhất làm bạn, bất an trong lòng rất nhanh lắng xuống, sau đó liền đi vào mộng đẹp.

Tống Hạo Nhiên nhìn hô hấp cậu dần dần ổn định, khuôn mặt khi ngủ yên tĩnh tốt đẹp, nhất thời có chút giật mình, đợi khi hắn hồi thần, nhẹ nhàng thở dài một tiếng sau đó mới rón ra rón rén rời khỏi phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện