Tang thi ở khu cao ốc bị trận đại hỏa thiêu sạch, quân đội không gặp bất cứ trở ngại nào, vô cùng thong thả vận chuyển hàng hóa về.
Nhìn trên không không ngừng có trực thăng vận chuyển thức ăn cùng đồ dùng hằng ngày về, dân chúng trong căn cứ đều đến vây xem, trên mặt tràn đầy vui mừng. Thấy căn cứ không còn thiếu vật tư, tâm tình bất an của bọn họ trở nên bình ổn rất nhiều, trong lòng lại tràn ngập hy vọng.
Cùng lúc đó, tiếng tăm của Cung Lê Hân cũng bắt đầu lan truyền trong căn cứ, thực lực cường hãn, tính cách quyết đoán sát phạt cùng dung mạo tuấn dật của cậu đều trở thành đề tài mọi người say sưa nói chuyện.
Cung phụ cố ý bồi dưỡng nhi tử, mỗi lần phát hiện người sống sót, đều sẽ để cậu tham gia cứu viện. Cung Lê Hân không hỏi nhiều, cũng không sợ hãi, Cung phụ muốn cậu làm gì, cậu nhất định sẽ dốc toàn lực, hoàn thành xuất sắc. Qua nửa tháng, dưới sự cố gắng của cậu cùng chiến hữu, căn cứ lại cứu về thêm nhiều người sống sót, mà uy danh của cậu cũng ngày càng tăng cao.
Liên tiếp bốn năm ngày không phát hiện được dấu hiệu sự sống trong thành phố, tang thi tiến hóa cấp 1 cũng ngày càng nhiều, quân đội cuối cùng quyết định dừng công tác tìm kiếm, nghỉ ngơi vài ngày để tiến hành thành lập đội dị năng giả.
Dị năng giả mỗi đội mười người, phụ trách tiêu diệt tang thi quanh căn cứ và thu thập vật tư. Khi thu thập vật tư, 90% nộp lên căn cứ, 10% được giữ làm của riêng. Nếu có dị năng giả thăng cấp, mỗi lần thăng cấp như vậy, lượng vật tư có được sẽ tăng thêm 10%. Nói cách khác, dị năng giả cấp 1 có 10%, dị năng giả cấp 2 có 20%, cứ vậy mà suy.
Trước mắt, căn cứ có tám mươi hai dị năng giả, chia làm tám đội, đội trưởng mỗi đội do nhóm dị năng giả tự đề cử, quân đội không can thiệp, phân công nhiệm vụ cũng do tiểu đội trưởng quyết định làm hoặc không làm, quân đội không miễn cưỡng.
Tin tức vừa phát ra, dân chúng bình thường không nói, tám mươi hai dị năng giả kia lại bùng nổ, lần lượt nhao nhao tìm kiếm chiến hữu và đội trưởng mình vừa ý.
Nhận được thông báo, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác không hẹn mà cùng đi đến phòng Cung Lê Hân. Hai người trước sau đến cửa phòng, đứng trước cửa nhìn nhau cười, không khí có chút vi diệu.
Sớm đã nghe thấy tiếng bước chân, Cung Lê Hân không đợi hai người gõ cửa đã mở cửa phòng, giống chú mèo chiêu tài[1], cười híp mắt nói,”Tống đại ca, Lâm đại ca, mau vào đi.”
Cậu vừa tắm xong, đầu tóc nửa khô nửa ướt chưa kịp xử lý, vô cùng hỗn độn, còn có vài giọt nước đang chảy xuống, nước theo cổ lướt qua xương quai xanh, xuyên qua vạt áo, mang theo vài phần động nhân. Trên người cậu mặc một chiếc sơmi màu trắng đơn giản, áo sơmi rõ ràng size quá lớn, trong không mặc gì, vạt áo dài che đủ cái mông, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, tỉ lệ hoàn mỹ, đủ để khiến nữ nhân phải điên cuồng ghen tị.
Bộ dáng biếng nhác đầy quyến rũ khác hẳn một trời một vực với hình ảnh thiếu niên cẩn thận tỉ mỉ, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, tầm mắt cũng không cách nào dời khỏi người cậu.
Nở nụ cười nhẹ nhàng với thiếu niên, Lâm Văn Bác buông mi, giấu đi ánh sáng trong mắt, được cậu mời liền bước vào phòng.
Tống Hạo Nhiên lại cứng ngắc đứng cạnh cửa, trong mắt lóe lên chút si mê, chút dục vọng, chút giãy dụa, cuối cùng gian nan thu lại tầm mắt nhìn cặp đùi trơn mịn của thiếu niên của mình, khàn giọng mở miệng,”Sao em lại không mặc quần ?”
Sau khi hiểu rõ cảm tình của mình với thiếu niên trước mắt này, lực tự chủ của hắn ngày càng yếu dần, chỉ một nụ cười đạm mạc, một ánh mắt bướng bỉnh, thậm chí chỉ một tiếng gọi đều có thể khiến tim hắn đập nhanh không thôi, càng không cần phải nói tới hình ảnh hoạt sắc sinh hương như thế này. Chỉ sợ sau khi hắn trở về, một màn này sẽ trở thành nguồn gốc tra tấn hắn mỗi đêm.
Hắn đỡ lấy khung cửa, thầm hít sâu một hơi, dùng sức siết chặt bụng, áp xuống một thân khô nóng cùng nơi nào đó đang rục rịch.
“Em có mặc quần a.” Cung Lê Hân chớp chớp mắt, tự nhiên vén vạt áo lên, để lộ ra chiếc quần con nho nhỏ cho Tống Hạo Nhiên xem. ( *vỗ trán* e có cần ngây thơ thế ko a~)
Lớp vải mỏng manh ôm lấy bờ mông mịn màng vểnh lên của thiếu niên, vừa vặn bao gọn lấy nơi kia, thập phần câu nhân.
Thật đáng yêu! Tim Lâm Văn Bác đập chệch một nhịp, khóe miệng nhếch lên, áp xuống suy nghĩ trong lòng.
Thân thể Tống Hạo Nhiên càng cứng nhắc, bàn tay bám vào khung cửa nổi đầy gân xanh, hai chân không tự giác khép chặt, cắn răng nói,”Thế này mà gọi là mặc rồi sao? Khác gì bán *** chứ? Mau mặc quần dài vào!”
“Nga, em lập tức đi thay.” Có thói quen Tống Hạo Nhiên nói gì nghe nấy, Cung Lê Hân ngoan ngoãn đồng ý, vào phòng tắm thay quần áo.
Lâm Văn Bác đến bên giường ngồi xuống, xoay mặt nhìn về phía bạn tốt sắc mặt khó coi vẫn đứng ngoài cửa, trong lòng có chút đăm chiêu. Tống Hạo Nhiên liều mạng áp xuống dục vọng cuồn cuộn dâng lên thủy triều, không hề để ý tới tầm mắt của hắn.
Không bao lâu sau, Cung Lê Hân đã thay một quần ống túm dài qua gối bước ra. Đôi chân trắng nõn làm người ta loạn nghĩ đã được che đi, lúc này Tống Hạo Nhiên mới nghiêm mặt bước vào, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cung Lê Hân cởi dép, khoanh chân ngồi trên giường, chỉ vào một đống tinh hạch trên giường, hai mắt cong cong nói,”Các anh xem đi, em đã gom rất nhiều tinh hạch. Tổng cộng hai mươi ba cái, Tống đại ca mười một, Lâm đại ca mười một, còn lại một viên thì để em giữ, về sau lại chia đều phân ra. Em nghe Cung Hương Di nói, hấp thụ năm sáu trăm viên mới có thể tăng lên một giai, về sau em phải giết nhiều tang thi hơn mới được.”
Thiếu niên vừa nói vừa đẩy đống tinh hạch, khóe mắt cong lên mang theo chút hưng phấn, chút khát khao, so với tinh hạch lấp lánh như kim cương lại càng thêm chói mắt, thập phần động nhân, làm Tống Hạo Nhiên đang nhìn thẳng cậu, dục vọng vừa áp chế lại dần ngẩng đầu. -_-b
Mặt hắn vốn nghiêm lại càng nghiêm, khàn khàn đáp ứng một tiếng liền cúi đầu xuống, giấu đi dục vọng nóng bỏng trong mắt, gác chân lên, tận lực làm cho bản thân trông tự nhiên.
Lâm Văn Bác mỉm cười xoa đầu cậu, lên tiếng nói ‘tiểu Hân vất vả’ liền cùng cậu chia số tinh hạch ra.
Hai mươi ba viên tinh hạch chất đống giữa đôi chân trơn mịn của thiếu niên, Lâm Văn Bác một bên phân chia tinh hạch, một bên lại liếc nhìn ngón chân lâu lâu lại động, khi động lại càng lộ ra nét mượt mà đáng yêu, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Không thể tiếp tục áp xuống rối loạn trong lòng, hắn cầm một viên tinh hạch lên, áp nhẹ lên bàn chân thiếu niên, mười ngón chân quả nhiên giật mình cong lên, phản ứng vô cùng khả ái. Thiếu niên hoang mang chớp mắt, ngơ ngác nhìn vẻ mặt trêu chọc của Lâm Văn Bác.
Mái tóc thiếu niên đã khô, cong trái cong phải, đỉnh đầu rối loạn, cộng với biểu tình tỉnh tỉnh mê mê của cậu, làm người ta vừa thấy đã muốn kéo vào lòng, hảo hảo yêu thương một phen. Lâm Văn Bác trong lòng vừa động, tay lại cầm lên một tinh hạch khác, nhẹ nhàng cọ nhẹ lên bàn chân cậu. Hai mắt thiếu niên híp lại bật cười, vừa cười vừa lui về sau.
Lâm Văn Bác cũng cười đến cong cả hai mắt, một tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của thiếu niên, kéo cậu ôm vào lòng, một tay mò loạn chọc cười.
Trước đây chưa từng chơi đùa cùng ai, Cung Lê Hân không biết cách phản kích, chỉ có thể chôn trong lòng Lâm Văn Bác cười đến nghẹn, hai má trắng nõn sớm đã ửng hồng, khóe mắt cũng ươn ướt, dung mạo vốn thư hùng mạc biện* lại càng kinh tâm động phách**. (* : (bộ dáng) bán nam bán nữ; ** : rung động lòng người)
Lâm Văn Bác bắt lấy eo cậu, bình tĩnh chăm chú nhìn gương mặt cậu, nụ cười trên mặt không đổi, mâu sắc lại dần tối đi, vài tia si mê, một chút ái luyến, còn có một tia vui mừng xẹt qua đáy mắt.
Chẳng qua mới thất thần vài giây, khi lại ngẩng đầu, đã thấy Cung Lê Hân và Lâm Văn Bác đang ôm nhau cười đùa, tứ chi giao triền, nằm ngã lên giường, hình ảnh thật sự làm người ta phải suy nghĩ sâu xa. Hắn lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy kéo hai người ra.
“Hai người đang làm gì?” Nắm lấy cánh tay Lâm Văn Bác, hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Giỡn với tiểu Hân, sao thế?” Lâm Văn Bác xoay mặt nhìn hắn, ngữ khí hơi chút hoang mang.
Thấy nụ cười như con nít đã lâu chưa thấy chưa kịp thu hồi của bạn tốt, Tống Hạo Nhiên giật mình, lập tức thu lại tức giận trên mặt, phẫn nộ buông tay. Bạn tốt là anh rể Lê Hân, hai người náo loạn như vậy vô cùng tự nhiên, chỉ là hắn không muốn ai biết tâm tư của mình nên mới làm ra hành động đột ngột như vậy, chỉ hy vọng bạn tốt không nghĩ nhiều thì tốt rồi ! Trong lòng ảo não, Tống Hạo Nhiên mất tự nhiên cười gượng, kéo Cung Lê Hân còn đang cười đến thở dốc ra khỏi ôm ấp của bạn tốt.
“Đừng đùa nữa, chính sự trọng yếu, mau tới sân huấn luyện chọn tổ viên đi, chậm chạp coi chừng mấy nhân tài bị người ta lấy mất.” Tống Hạo Nhiên vừa nói vừa vuốt lưng Cung Lê Hân, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt cậu.
Thân thể ấm áp trong lòng bị bạn tốt cướp đi, Lâm Văn Bác mím môi, mâu sắc không ngừng biến hóa, cuối cùng thấp giọng nói,”Vậy chúng ta đi thôi. Tiểu Hân, thay quân phục đi.”
“Ân.” Cung Lê Hân lấy hơi lại xong cầm lấy một bộ quân trang đi vào phòng tắm, bước tới cửa phòng, chợt quay đầu mắt lấp lánh nhìn về phía Lâm Văn Bác, đầy chờ mong nói,”Lâm đại ca, lần sau chúng ta chơi nữa đi.”
Em nhất định sẽ phản kích gấp đôi ! Lông mày nhướng lên hiện rõ ý chí chiến đấu dâng trào, đợi khi Lâm Văn Bác cười đồng ý mới cảm thấy mỹ mãn đóng cửa lại.
Lâm Văn Bác buông mi, tay đẩy đẩy từng viên tinh hạch, khóe miệng vẫn đầy ý cười, con ngươi lại vô cùng sâu thẳm, giấu đi vô vàn tình cảm phức tạp.
Biểu tình Tống Hạo Nhiên lại biểu lộ rõ hơn hắn nhiều, lúc này đã giận tái mặt, ngữ khí ảm đạm,”Thì ra Lê Hân cũng thích chơi a. Tiểu hài tử bình thường ở tuổi này thường chơi cái gì?”
Tống gia là quân chính thế gia, Tống Hạo Nhiên từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, có thể nói là chưa từng trải qua tuổi thơ hồn nhiên khoái hoạt. Theo Lê Hân chơi đùa, đối với hắn là một nhiệm vụ gian khổ. Nhưng vì để Lê Hân được sống thoải mái, hắn nguyện ý thay đổi tất cả.
“Chúng ta trước đây chơi cái gì thì em ấy thích cái đó.” Lâm Văn Bác liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên trả lời có lệ.
Tống Hạo Nhiên nhíu mày, còn muốn hỏi cụ thể một chút thì Cung Lê Hân đã thay xong đồ đang đứng ở cửa, vẫy tay nói,”Chúng ta đi thôi.”
“Được, đi ngay đây.” Ý cười bên môi Lâm Văn Bác càng tăng thêm, lấy nửa số tinh hạch đã chia ra bỏ vào túi mình, nửa còn lại đưa cho Tống Hạo Nhiên biểu tình uể oải.
Tống Hạo Nhiên cầm lấy tinh hạch, bỏ vào túi, muốn bước lên nắm lấy tay Cung Lê Hân, lại bị Lâm Văn Bác giành trước một bước, ôm bả vai Cung Lê Hân bước ra khỏi phòng, đầu không quay lại phất tay nói,”Đừng quên khóa cửa!”
Sắc mặt Tống Hạo Nhiên tối sầm, vừa khóa cửa vừa căm giận nghĩ : Sao lúc trước mình không thấy tên Văn Bác này đáng ghét nhỉ? Rõ ràng là một tên gian thương!
————————————————————
[1] Mèo chiêu tài
Nhìn trên không không ngừng có trực thăng vận chuyển thức ăn cùng đồ dùng hằng ngày về, dân chúng trong căn cứ đều đến vây xem, trên mặt tràn đầy vui mừng. Thấy căn cứ không còn thiếu vật tư, tâm tình bất an của bọn họ trở nên bình ổn rất nhiều, trong lòng lại tràn ngập hy vọng.
Cùng lúc đó, tiếng tăm của Cung Lê Hân cũng bắt đầu lan truyền trong căn cứ, thực lực cường hãn, tính cách quyết đoán sát phạt cùng dung mạo tuấn dật của cậu đều trở thành đề tài mọi người say sưa nói chuyện.
Cung phụ cố ý bồi dưỡng nhi tử, mỗi lần phát hiện người sống sót, đều sẽ để cậu tham gia cứu viện. Cung Lê Hân không hỏi nhiều, cũng không sợ hãi, Cung phụ muốn cậu làm gì, cậu nhất định sẽ dốc toàn lực, hoàn thành xuất sắc. Qua nửa tháng, dưới sự cố gắng của cậu cùng chiến hữu, căn cứ lại cứu về thêm nhiều người sống sót, mà uy danh của cậu cũng ngày càng tăng cao.
Liên tiếp bốn năm ngày không phát hiện được dấu hiệu sự sống trong thành phố, tang thi tiến hóa cấp 1 cũng ngày càng nhiều, quân đội cuối cùng quyết định dừng công tác tìm kiếm, nghỉ ngơi vài ngày để tiến hành thành lập đội dị năng giả.
Dị năng giả mỗi đội mười người, phụ trách tiêu diệt tang thi quanh căn cứ và thu thập vật tư. Khi thu thập vật tư, 90% nộp lên căn cứ, 10% được giữ làm của riêng. Nếu có dị năng giả thăng cấp, mỗi lần thăng cấp như vậy, lượng vật tư có được sẽ tăng thêm 10%. Nói cách khác, dị năng giả cấp 1 có 10%, dị năng giả cấp 2 có 20%, cứ vậy mà suy.
Trước mắt, căn cứ có tám mươi hai dị năng giả, chia làm tám đội, đội trưởng mỗi đội do nhóm dị năng giả tự đề cử, quân đội không can thiệp, phân công nhiệm vụ cũng do tiểu đội trưởng quyết định làm hoặc không làm, quân đội không miễn cưỡng.
Tin tức vừa phát ra, dân chúng bình thường không nói, tám mươi hai dị năng giả kia lại bùng nổ, lần lượt nhao nhao tìm kiếm chiến hữu và đội trưởng mình vừa ý.
Nhận được thông báo, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác không hẹn mà cùng đi đến phòng Cung Lê Hân. Hai người trước sau đến cửa phòng, đứng trước cửa nhìn nhau cười, không khí có chút vi diệu.
Sớm đã nghe thấy tiếng bước chân, Cung Lê Hân không đợi hai người gõ cửa đã mở cửa phòng, giống chú mèo chiêu tài[1], cười híp mắt nói,”Tống đại ca, Lâm đại ca, mau vào đi.”
Cậu vừa tắm xong, đầu tóc nửa khô nửa ướt chưa kịp xử lý, vô cùng hỗn độn, còn có vài giọt nước đang chảy xuống, nước theo cổ lướt qua xương quai xanh, xuyên qua vạt áo, mang theo vài phần động nhân. Trên người cậu mặc một chiếc sơmi màu trắng đơn giản, áo sơmi rõ ràng size quá lớn, trong không mặc gì, vạt áo dài che đủ cái mông, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, tỉ lệ hoàn mỹ, đủ để khiến nữ nhân phải điên cuồng ghen tị.
Bộ dáng biếng nhác đầy quyến rũ khác hẳn một trời một vực với hình ảnh thiếu niên cẩn thận tỉ mỉ, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, tầm mắt cũng không cách nào dời khỏi người cậu.
Nở nụ cười nhẹ nhàng với thiếu niên, Lâm Văn Bác buông mi, giấu đi ánh sáng trong mắt, được cậu mời liền bước vào phòng.
Tống Hạo Nhiên lại cứng ngắc đứng cạnh cửa, trong mắt lóe lên chút si mê, chút dục vọng, chút giãy dụa, cuối cùng gian nan thu lại tầm mắt nhìn cặp đùi trơn mịn của thiếu niên của mình, khàn giọng mở miệng,”Sao em lại không mặc quần ?”
Sau khi hiểu rõ cảm tình của mình với thiếu niên trước mắt này, lực tự chủ của hắn ngày càng yếu dần, chỉ một nụ cười đạm mạc, một ánh mắt bướng bỉnh, thậm chí chỉ một tiếng gọi đều có thể khiến tim hắn đập nhanh không thôi, càng không cần phải nói tới hình ảnh hoạt sắc sinh hương như thế này. Chỉ sợ sau khi hắn trở về, một màn này sẽ trở thành nguồn gốc tra tấn hắn mỗi đêm.
Hắn đỡ lấy khung cửa, thầm hít sâu một hơi, dùng sức siết chặt bụng, áp xuống một thân khô nóng cùng nơi nào đó đang rục rịch.
“Em có mặc quần a.” Cung Lê Hân chớp chớp mắt, tự nhiên vén vạt áo lên, để lộ ra chiếc quần con nho nhỏ cho Tống Hạo Nhiên xem. ( *vỗ trán* e có cần ngây thơ thế ko a~)
Lớp vải mỏng manh ôm lấy bờ mông mịn màng vểnh lên của thiếu niên, vừa vặn bao gọn lấy nơi kia, thập phần câu nhân.
Thật đáng yêu! Tim Lâm Văn Bác đập chệch một nhịp, khóe miệng nhếch lên, áp xuống suy nghĩ trong lòng.
Thân thể Tống Hạo Nhiên càng cứng nhắc, bàn tay bám vào khung cửa nổi đầy gân xanh, hai chân không tự giác khép chặt, cắn răng nói,”Thế này mà gọi là mặc rồi sao? Khác gì bán *** chứ? Mau mặc quần dài vào!”
“Nga, em lập tức đi thay.” Có thói quen Tống Hạo Nhiên nói gì nghe nấy, Cung Lê Hân ngoan ngoãn đồng ý, vào phòng tắm thay quần áo.
Lâm Văn Bác đến bên giường ngồi xuống, xoay mặt nhìn về phía bạn tốt sắc mặt khó coi vẫn đứng ngoài cửa, trong lòng có chút đăm chiêu. Tống Hạo Nhiên liều mạng áp xuống dục vọng cuồn cuộn dâng lên thủy triều, không hề để ý tới tầm mắt của hắn.
Không bao lâu sau, Cung Lê Hân đã thay một quần ống túm dài qua gối bước ra. Đôi chân trắng nõn làm người ta loạn nghĩ đã được che đi, lúc này Tống Hạo Nhiên mới nghiêm mặt bước vào, kéo ghế ra ngồi xuống.
Cung Lê Hân cởi dép, khoanh chân ngồi trên giường, chỉ vào một đống tinh hạch trên giường, hai mắt cong cong nói,”Các anh xem đi, em đã gom rất nhiều tinh hạch. Tổng cộng hai mươi ba cái, Tống đại ca mười một, Lâm đại ca mười một, còn lại một viên thì để em giữ, về sau lại chia đều phân ra. Em nghe Cung Hương Di nói, hấp thụ năm sáu trăm viên mới có thể tăng lên một giai, về sau em phải giết nhiều tang thi hơn mới được.”
Thiếu niên vừa nói vừa đẩy đống tinh hạch, khóe mắt cong lên mang theo chút hưng phấn, chút khát khao, so với tinh hạch lấp lánh như kim cương lại càng thêm chói mắt, thập phần động nhân, làm Tống Hạo Nhiên đang nhìn thẳng cậu, dục vọng vừa áp chế lại dần ngẩng đầu. -_-b
Mặt hắn vốn nghiêm lại càng nghiêm, khàn khàn đáp ứng một tiếng liền cúi đầu xuống, giấu đi dục vọng nóng bỏng trong mắt, gác chân lên, tận lực làm cho bản thân trông tự nhiên.
Lâm Văn Bác mỉm cười xoa đầu cậu, lên tiếng nói ‘tiểu Hân vất vả’ liền cùng cậu chia số tinh hạch ra.
Hai mươi ba viên tinh hạch chất đống giữa đôi chân trơn mịn của thiếu niên, Lâm Văn Bác một bên phân chia tinh hạch, một bên lại liếc nhìn ngón chân lâu lâu lại động, khi động lại càng lộ ra nét mượt mà đáng yêu, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Không thể tiếp tục áp xuống rối loạn trong lòng, hắn cầm một viên tinh hạch lên, áp nhẹ lên bàn chân thiếu niên, mười ngón chân quả nhiên giật mình cong lên, phản ứng vô cùng khả ái. Thiếu niên hoang mang chớp mắt, ngơ ngác nhìn vẻ mặt trêu chọc của Lâm Văn Bác.
Mái tóc thiếu niên đã khô, cong trái cong phải, đỉnh đầu rối loạn, cộng với biểu tình tỉnh tỉnh mê mê của cậu, làm người ta vừa thấy đã muốn kéo vào lòng, hảo hảo yêu thương một phen. Lâm Văn Bác trong lòng vừa động, tay lại cầm lên một tinh hạch khác, nhẹ nhàng cọ nhẹ lên bàn chân cậu. Hai mắt thiếu niên híp lại bật cười, vừa cười vừa lui về sau.
Lâm Văn Bác cũng cười đến cong cả hai mắt, một tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của thiếu niên, kéo cậu ôm vào lòng, một tay mò loạn chọc cười.
Trước đây chưa từng chơi đùa cùng ai, Cung Lê Hân không biết cách phản kích, chỉ có thể chôn trong lòng Lâm Văn Bác cười đến nghẹn, hai má trắng nõn sớm đã ửng hồng, khóe mắt cũng ươn ướt, dung mạo vốn thư hùng mạc biện* lại càng kinh tâm động phách**. (* : (bộ dáng) bán nam bán nữ; ** : rung động lòng người)
Lâm Văn Bác bắt lấy eo cậu, bình tĩnh chăm chú nhìn gương mặt cậu, nụ cười trên mặt không đổi, mâu sắc lại dần tối đi, vài tia si mê, một chút ái luyến, còn có một tia vui mừng xẹt qua đáy mắt.
Chẳng qua mới thất thần vài giây, khi lại ngẩng đầu, đã thấy Cung Lê Hân và Lâm Văn Bác đang ôm nhau cười đùa, tứ chi giao triền, nằm ngã lên giường, hình ảnh thật sự làm người ta phải suy nghĩ sâu xa. Hắn lập tức thay đổi sắc mặt, đứng dậy kéo hai người ra.
“Hai người đang làm gì?” Nắm lấy cánh tay Lâm Văn Bác, hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Giỡn với tiểu Hân, sao thế?” Lâm Văn Bác xoay mặt nhìn hắn, ngữ khí hơi chút hoang mang.
Thấy nụ cười như con nít đã lâu chưa thấy chưa kịp thu hồi của bạn tốt, Tống Hạo Nhiên giật mình, lập tức thu lại tức giận trên mặt, phẫn nộ buông tay. Bạn tốt là anh rể Lê Hân, hai người náo loạn như vậy vô cùng tự nhiên, chỉ là hắn không muốn ai biết tâm tư của mình nên mới làm ra hành động đột ngột như vậy, chỉ hy vọng bạn tốt không nghĩ nhiều thì tốt rồi ! Trong lòng ảo não, Tống Hạo Nhiên mất tự nhiên cười gượng, kéo Cung Lê Hân còn đang cười đến thở dốc ra khỏi ôm ấp của bạn tốt.
“Đừng đùa nữa, chính sự trọng yếu, mau tới sân huấn luyện chọn tổ viên đi, chậm chạp coi chừng mấy nhân tài bị người ta lấy mất.” Tống Hạo Nhiên vừa nói vừa vuốt lưng Cung Lê Hân, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt cậu.
Thân thể ấm áp trong lòng bị bạn tốt cướp đi, Lâm Văn Bác mím môi, mâu sắc không ngừng biến hóa, cuối cùng thấp giọng nói,”Vậy chúng ta đi thôi. Tiểu Hân, thay quân phục đi.”
“Ân.” Cung Lê Hân lấy hơi lại xong cầm lấy một bộ quân trang đi vào phòng tắm, bước tới cửa phòng, chợt quay đầu mắt lấp lánh nhìn về phía Lâm Văn Bác, đầy chờ mong nói,”Lâm đại ca, lần sau chúng ta chơi nữa đi.”
Em nhất định sẽ phản kích gấp đôi ! Lông mày nhướng lên hiện rõ ý chí chiến đấu dâng trào, đợi khi Lâm Văn Bác cười đồng ý mới cảm thấy mỹ mãn đóng cửa lại.
Lâm Văn Bác buông mi, tay đẩy đẩy từng viên tinh hạch, khóe miệng vẫn đầy ý cười, con ngươi lại vô cùng sâu thẳm, giấu đi vô vàn tình cảm phức tạp.
Biểu tình Tống Hạo Nhiên lại biểu lộ rõ hơn hắn nhiều, lúc này đã giận tái mặt, ngữ khí ảm đạm,”Thì ra Lê Hân cũng thích chơi a. Tiểu hài tử bình thường ở tuổi này thường chơi cái gì?”
Tống gia là quân chính thế gia, Tống Hạo Nhiên từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, có thể nói là chưa từng trải qua tuổi thơ hồn nhiên khoái hoạt. Theo Lê Hân chơi đùa, đối với hắn là một nhiệm vụ gian khổ. Nhưng vì để Lê Hân được sống thoải mái, hắn nguyện ý thay đổi tất cả.
“Chúng ta trước đây chơi cái gì thì em ấy thích cái đó.” Lâm Văn Bác liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên trả lời có lệ.
Tống Hạo Nhiên nhíu mày, còn muốn hỏi cụ thể một chút thì Cung Lê Hân đã thay xong đồ đang đứng ở cửa, vẫy tay nói,”Chúng ta đi thôi.”
“Được, đi ngay đây.” Ý cười bên môi Lâm Văn Bác càng tăng thêm, lấy nửa số tinh hạch đã chia ra bỏ vào túi mình, nửa còn lại đưa cho Tống Hạo Nhiên biểu tình uể oải.
Tống Hạo Nhiên cầm lấy tinh hạch, bỏ vào túi, muốn bước lên nắm lấy tay Cung Lê Hân, lại bị Lâm Văn Bác giành trước một bước, ôm bả vai Cung Lê Hân bước ra khỏi phòng, đầu không quay lại phất tay nói,”Đừng quên khóa cửa!”
Sắc mặt Tống Hạo Nhiên tối sầm, vừa khóa cửa vừa căm giận nghĩ : Sao lúc trước mình không thấy tên Văn Bác này đáng ghét nhỉ? Rõ ràng là một tên gian thương!
————————————————————
[1] Mèo chiêu tài
Danh sách chương