Cung Lê Hân đã sớm được Tống Hạo Nhiên giới thiệu qua đặc tính của các hệ dị năng, cảm thấy trong tất cả các dị năng, cường hóa hệ gần với nội lực nhất, trên bản chất thì hai người giống hệt nhau.
Thấy vẻ mặt chỉ có xấu hổ và xấu hổ của Vương Thao khi nói tới năng lực của chính mình, cậu nhíu mày, nghiêm túc nhấn mạnh,”Cậu không cần phải tự ti. Cường hóa hệ dị năng giả không hề kém các dị năng khác. Lực lượng chính là lực lượng, không có phân chia cao thấp yếu mạnh gì cả, chỉ đơn thuần dựa vào cách người ta sử dụng mà thôi. Nếu cậu có thể sử dụng lực lượng tốt thì nhất định sẽ trở thành một cường giả đứng đầu!”
Vương Thao mặt đỏ tai hồng, lại càng thêm xấu hổ, ngập ngừng nói,”Nhưng..nhưng mấu chốt là tôi căn bản không biết sử dụng như thế nào.”
Trước mắt, mọi người vẫn còn trong giai đoạn thăm dò cách sử dụng dị năng, nếu đầu óc ai nhanh nhạy, ngộ tính trác tuyệt[tính lĩnh ngộ cao], thì lúc khởi đầu sẽ tốt hơn người khác, giống như Triệu Cảnh và Lý Kiệt. Nhưng thật đáng tiếc, Vương Thao và Tôn Điềm Điềm đều giống nhau, cùng là đầu gỗ.
“Cách vận dụng rất đơn giản.” Cung Lê Hân từ từ mở miệng,”Dị năng trong cơ thể cậu, tùy cậu sử dụng khống chế nó. Để nó ngưng tụ bao lấy mắt thì có thể nhìn xa ngàn dặm, bao lấy tai thì có thể nghe được mọi hướng, ở miệng thì sư rống chấn thiên[tương tự ‘sư tử hống’], bao lấy tay thì có thể ‘dời non lấp bể’ [chỉ sức lực ở tay mạnh], ở chân thì có thể vượt nóc băng tường, ngày đi ngàn dặm.”
Cậu chậm rãi nói, làm người chung quanh trợn mắt há hốc mồm, khao khát không thôi. Lâm Văn Bác đứng phía xa cũng bị biểu tình thành thật của thiếu niên hấp dẫn lấy, chậm rãi bước tới.
Vương Thao bị cậu miêu tả về tiền đồ của mình mà mê hoặc, si ngốc một hồi mới hồi thần lại, gãi đầu nói,”Nghe thấy thì rất lợi hại, nhưng tôi không biết phải khống chế thế nào. Còn có, tôi chỉ thể đánh cận chiến, người khác đứng từ xa đã có thể một phát xử lý tôi. Nếu bị tang thi cào một cái là chắc chắn sẽ chết. Mọi người đều nói người có cường hóa hệ chính là pháo hôi dọn đường trên chiến trường cho người khác, chết cũng nhanh nhất.”
“Lời nói vô căn cứ.” Cung Lê Hân cười nhạt, bình tĩnh mở miệng,”Cường hóa hệ dị năng khi đã vận dụng thích đáng thì tai thính mắt tinh, hành động linh hoạt, dễ dàng né tránh được công kích từ xa, còn đánh cận chiến, ai có thể làm đối thủ với cậu? Nanh vuốt tang thi dù lợi hại mấy nhưng há có thể xuyên qua mình đồng da sắt? Cường hóa hệ dị năng khi bao quanh toàn thân thì sẽ thành người kim cương bất hoại*, ai cũng không thể làm cậu bị thương.” (* : người cứng như kim cường, không bị tổn thương)
Người chung quanh ồ lên một trận, rõ ràng không tin lời Cung Lê Hân.
Lâm Văn Bác đứng trong đám người, bình tĩnh nhìn chăm chú khuôn mặt thiếu niên vì trở nên nghiêm túc mà trông có vẻ càng thêm nổi bật, cõi lòng dâng lên một trận sung sướng thỏa mãn. Hắn nghiêng tai lắng nghe từng câu từng từ của thiếu niên, phát hiện khi cậu nói chuyện ẩn chứa một cái gì đó xa xưa khó giải thích, du dương đánh vào nhân tâm, làm người ta không nhịn được mà trầm mê. Tim hắn khẽ run, theo thói quen buông mi, che dấu đi tình tự trong mắt không thể cho ai biết.
Cung Lê Hân cũng không để ý đến phản ứng của người xung quanh. Cậu liếc mắt một cái nhìn Vương Thao biểu tình ngu si, thấy cậu ta vẫn không rõ, chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng,”Tôi sẽ chỉ cho cậu một lần, chỗ nào không hiểu thì về sau tôi sẽ từ từ chỉ cho.”
Dứt lời, cậu xoay người, lấy xuống một miếng tạ trên đòn tạ mà Vương Thao dùng để luyện tập sức mạnh, cầm trong tay. Miếng tạ này dày một thước, nặng 25kg, nhưng Cung Lê Hân cầm nó tựa như nâng một mảnh lông vũ, không một chút vất vả.
Mọi người hứng thú đi tới, đều dừng huấn luyện, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú hành động của Cung thiếu. Tống Hạo Nhiên đang ôn chuyện với chiến hữu bị động tĩnh bên này hấp dẫn, đứng từ xa nhìn qua.
Cung Lê Hân liếc Cung Lê Hân một cái, từ từ mở miệng,”Bây giờ tôi sẽ ngưng tụ dị năng lên hai tay, cậu nhìn cẩn thận.” Vừa nói, cậu vừa vò miếng tạ như vò một tờ giấy, cuối cùng vò thành một cục, cầm trong lòng bàn tay.
Miếng tạ phát ra tiếng ‘rắc, rắc’, trở nên biến dạng trong tay cậu, làm người xung quanh nhìn lóa mắt, miệng há hốc cơ hồ sắp trật hàm. Giờ này phút này, không còn ai dám nghi ngờ lời Cung thiếu nói vừa rồi.
Nhưng mọi chuyện còn chưa xong, thấy ngoài sân thể dục không có ai, Cung Lê Hân ước lượng cục tạ trong tay, giơ lên, ném nó về bức tường cạnh sân thể dục. Một tiếng nổ vang lên, bụi bay tứ tung. Đợi khói bụi tán đi, chỉ thấy bức tường như vừa bị nã đạn, lưu lại một ‘động’ lớn đường kính năm sáu thước, gió vù vù thổi qua, hiu quanh không nói nên lời.
Không khí yên tĩnh như tử khí vây quanh lan tràn. Loại lực lượng này..Cung thiếu là người sao? Hay là vũ khí hình người? Mọi người nuốt nước miếng ngầm suy đoán.
Vương Thao lúc này cũng choáng váng, khép mồm lại, bất khả tư nghị nhìn về phía Cung Lê Hân lắp bắp nói,”Lão..lão đại, cậu..cậu cũng là cường hóa hệ dị năng giả? Vậy chẳng phải nói cậu là tứ hệ dị năng?”
Cung Lê Hân không trả lời, rút một thanh chủy thủ bên hông ra, thản nhiên mở miệng,”Xem đi, đây là cái gọi là thân thể kim cương bất hoại.” Dứt lời, cậu đâm chủy thủ vào lòng bàn tay, ‘đinh’ một tiếng giòn vang, chủy thủ như đâm vào một tấm thép mà gãy làm đôi, trong khi đó lòng bàn tay trắng nõn của cậu không hề lưu lại một chút dấu vết.
Trong sân yên tĩnh lạ kỳ, chốc lát liền đột nhiên phát ra tiếng sợ hãi chấn thiên, sự sùng bái của mọi người với Cung Lê Hân lúc này tăng tới mức độ trước nay chưa từng có. Lúc này, trong lòng bọn họ đã nhận định : Cung thiếu tuyệt đối là tự hệ dị năng giả hiếm thấy nhất trên thế giới. Triệu Cảnh và Lý Kiệt vừa hồi phục thể lực, trở về thấy một màn như vậy, lưng cả hai đều phát lạnh, vội vàng trốn vào một góc, sợ bị Cung thiếu nhìn thấy.
Chiến hữu của Tống Hạo Nhiên thu hồi lại biểu tình líu lưỡi, thấp giọng hỏi,”Thiếu tướng, tôi có thể đổi tổ không? Tôi muốn chung một tổ với Cung thiếu!” Gã vừa dứt lời, tám người khác trong tổ cũng liên thanh phụ họa.
Tống Hạo Nhiên cười rộ lên, vô cùng tiếc nuối nói,”Tôi cũng muốn đổi tổ, chỉ sợ Lê Hân chướng mắt thôi. Ánh mắt em ấy rất kén chọn.” Trong giọng nói đầy yêu thương sủng nịch không hề che dấu.
Mọi người ai thán, hạ quyết tâm về sau phải ra nhiệm vụ với Cung thiếu nhiều hơn.
Lâm Văn Bác đứng trong đám người cũng khẽ cười, sắc mặt thập phần vui vẻ. Tiểu Hân có sức sống như thế, hắn rất thích, mỗi ngày lại càng thích nhiều hơn một chút. Đồng thời cũng chưa quên giải quyết hậu quả cho tiểu Hân, lập tức nhắn tin thông báo Lâm tổ phụ, để ông phái người đến sửa lại bức tường. Cũng may đây không phải tường bên ngoài, không phải vội. Bất quá, làm hắn không dự đoán được chính là, khi Lâm tổ phụ phái người đến, cái đám não tàn của Cung Lê Hân lại sống chết không cho họ sửa, nói là muốn lưu lại làm kỷ niệm, sau một hồi ‘thuyết phục’ quân đội chỉ đành thỏa hiệp. (ôi trời ạ, có khi nào căn cứ ‘tồi tàn’ là vì đám não tàn phấn khích của e nó tạo thành không =]]]]])
Vương Thao tự ti sau khi chứng kiến Cung thiếu tự mình biểu diễn đã biến thành vui vẻ cùng tự hào, đối với tương lai vô cùng chờ mong, mà những người vây xem, hận không thể lấy dị năng của mình trao đổi với cậu ta. Từ đó về sau, cuối cùng không còn ai dám khinh thường Vương Thao, lại càng không dám nói cường hóa hệ dị năng giả là một tên tàn phế hạng 2. Cung thiếu cũng là cường hóa hệ, vậy chính là nói cậu là tên tàn phế, người đó thật rõ ràng không cần phải sống rồi.
“Cung ca ca thật lợi hại !” Tiểu Tôn Kiệt vỗ tay chờ mong hỏi,”Cung ca ca có thể dạy em với chị hai sử dụng dị năng không?”
Cung Lê Hân xoa đầu Tôn Kiệt, mỉm cười nói,”Đương nhiên có thể.”
Nghe thấy thế, đám người đang sôi nổi lập tức an tĩnh lại, không tự giác chuẩn bị nghe lời chỉ dẫn của Cung thiếu. Cung thiếu không chỉ ngôn truyền[nói miệng], còn có thể tự mình biểu diễn, hơn nữa hiểu biết với sức mạnh cũng rất cao, so với khóa học liền một mạch nửa tháng nay của Cung Hương Di hữu ích hơn nhiều.
Cung Lê Hân nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, thẳng thắn mở miệng,”Tôi không biết rõ về thổ hệ dị năng, nên không thể chỉ chị cái gì. Chỉ có thể nói tất cả những cái tôi lĩnh ngộ được cho chị, còn cách sử dụng cụ thể thì còn cần chính chị suy nghĩ.”
Tôn Điềm Điềm vội vàng gật đầu, kích động đến hai má ửng đỏ. Cung thiếu chỉ tùy tiện chỉ điểm hai câu, với cô đã vô cùng trân quý, cô nhất định sẽ cố gắng.
Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu, từ từ mở miệng,”Thổ cũng chính là mặt đất, đất đai, sức mạnh ẩn chứa trong đất rất kinh người, đầm lầy và lưu sa[cát] có thể nuốt lấy người, địa chấn và nham thạch có thể làm sụp đổ nhà cửa, thổ hệ dị năng nếu phát hiện triệt để, sơn băng địa liệt, thay trời đổi đất cũng không phải không có khả năng.”
Vừa dứt lời, xung quanh đã có người phát ra tiếng hít khí kích động, phỏng chừng là vài tên thổ hệ dị năng giả. Mà Tôn Điềm Điềm lúc này hai má đã đỏ bừng, đang cố gắng áp chế rung động trong lòng. Cô chưa bao giờ biết, thổ hệ dị năng giả còn lợi hại như vậy, lời của Cung thiếu, như vì cô mà mở ra cánh cửa lớn, để cô nhìn thấy một thế giới mới ngoài đó. Như lời Cung thiếu nói, mỗi một lực lượng nếu phát huy hoàn toàn, đều có thể rung chuyển đất trời, bọn họ thật sự không cần phải xem nhẹ mình.
Cung Lê Hân tiếp tục,”Sức mạnh của đất đều nằm ngay dưới chân, cho nên, thổ hệ dị năng giả khi phóng ra dị năng không nhất thiết phải dùng tay, có thể thử chuyển dị năng xuống dưới chân, khi đi thì phóng ra, cách tấn công như vậy sẽ phát huy nhanh chóng hơn lại bí ẩn, làm người ta khó lòng phòng bị.”
“Phải, nói quá đúng.” Một thổ hệ dị năng giả trong đám người siết chặt nắm đấm, hưng phấn la lên.
“Cám ơn Cung thiếu, tôi đã có được ý tưởng rồi !” Tôn Điềm Điềm mở miệng gật đầu, một bộ dáng hiểu rõ, khổ luyện hơn nửa tháng, còn không bằng nghe Cung thiếu nói mấy câu hữu dụng.
“Cung ca ca, còn em thì sao? Em nếu tập luyện băng hệ dị năng tốt thì sẽ thế nào?” Tiểu Tôn Kiệt vẻ mặt khát khao hỏi.
Cung Lê Hân cúi người, mỉm cười mở miệng,”Băng hệ dị năng khi phát huy toàn bộ thì chính là đóng băng ngàn dặm, có thể làm vạn sự vạn vật xung quanh phạm vi chúng ta công kích vì nhiệt độ hạ thấp mà tan thành bụi phấn.”
Nói xong, cậu đưa tay, từ xa bắt lấy một miếng tạ nặng 2kg vào lòng bàn tay. Chiêu thức ấy, lần nữa lại làm mọi người choáng váng.
“Cách..cách không bắt vật ! Làm như thế nào a?” Có người lắp bắp hỏi.
“Cung thiếu có phong hệ dị năng, chắc chắn là mượn sức gió rồi. Mà cậu nói xem, đầu óc Cung thiếu đến tột cùng là cấu tạo như thế nào thế, mỗi ngày tôi nghiên cứu mãi cũng không ra được bao nhiêu dạng, mà Cung thiếu đã vận dụng được dị năng như thế! Thật sự rất yêu nghiệt!” Tên bên cạnh hắn cảm thán. (ko yêu nghiệt thế s hút được 3-4 anh XD )
“Đừng nói nữa! Mau xem Cung thiếu sử dụng băng hệ dị năng thế nào đi!” Người xung quanh đều khinh bỉ nhìn hai người bọn họ, thành công làm bọn họ im miệng.
Lòng bàn tay nâng miếng tạ của Cung Lê Hân chậm rãi tỏa ra một lớp sương mù màu trắng, bên ngoài miếng tạ nhanh chóng ngưng kết một tầng sương tuyết, nhiệt độ thấp lạnh thấu xương lan ra xung quanh, làm mấy người xung quanh cậu phải lùi về, chỉ duy Tôn Kiệt, vì là băng hệ dị năng giả mà chống đỡ được.
Nhiệt độ vẫn tiếp tục hạ xuống, bên trong miếng tạ phát ra một tiếng răng rắc nhỏ, năm ngón tay Cung Lê Hân hơi siết lại, miếng sắt liền loảng xoảng một tiếng biến thành vô số mảnh nhỏ, từ từ rơi xuống đất.
Ngay cả sắt thép cũng có thể bị đông vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhiệt độ kia tuyệt đối dưới 0o hơn trăm độ. Mọi người lúc này đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn thiếu niên vẻ mặt bình thản, sự thán phục tràn đầy, nhưng không biết phải biểu đạt như thế nào.
Cung Lê Hân xoa đầu tiểu Tôn Kiệt không ngừng khen ngợi, đứng thẳng dậy nhìn về phía Cố Nam và Mã Tuấn nói,”Hôm nay chỉ dạy mọi người đến đây thôi, thắc mắc của hai người thì ngày mai hỏi lại. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tiến hành đặc huấn với mọi người. Mỗi sáng bảy giờ đến phòng tôi tập khống chế dị năng, nghỉ trưa hai tiếng thì đến sân huấn luyện tập đối kháng. Cho đến khi tôi vừa lòng mới có thể mang mọi người đi làm nhiệm vụ.”
“Rõ !” Năm người lớn tiếng đồng ý, hai má đều vì cảm xúc dâng trào mà có vẻ đặc biệt hồng nhuận.
Người xung quanh thấy năm người tròng mắt đều đỏ lên vì ghen tị. Có Cung thiếu tự mình chỉ dẫn, trở thành cường giả chỉ là vấn đề sớm muộn. Lúc này, không còn ai dám nghi ngờ lựa chọn của Cung thiếu lúc trước. Dựa vào tính lĩnh ngộ về sức mạnh tuyệt đỉnh của Cung thiếu, cậu thật sự không cần để ý đến đồng đội mạnh hay yếu, bởi cậu có đủ năng lực để biến yếu kém thành mạnh mẽ.
Nghĩ đến trong đội Cung thiếu còn thiếu bốn người, đám đông liền sôi trào, người trước người sau vọt tới bên người Cung thiếu tự đề cử mình. Thấy tình hình có nguy cơ mất khống chế, Cung Lê Hân nhíu mày, phóng ra một tia nội lực. Nội lực hóa thành hàn khí, bức người xung quanh phải lui về vài thước.
Đám người kích động liền tỉnh táo lại, vắt óc suy nghĩ làm thế nào đả động đến tâm Cung thiếu.
Thấy vẻ mặt chỉ có xấu hổ và xấu hổ của Vương Thao khi nói tới năng lực của chính mình, cậu nhíu mày, nghiêm túc nhấn mạnh,”Cậu không cần phải tự ti. Cường hóa hệ dị năng giả không hề kém các dị năng khác. Lực lượng chính là lực lượng, không có phân chia cao thấp yếu mạnh gì cả, chỉ đơn thuần dựa vào cách người ta sử dụng mà thôi. Nếu cậu có thể sử dụng lực lượng tốt thì nhất định sẽ trở thành một cường giả đứng đầu!”
Vương Thao mặt đỏ tai hồng, lại càng thêm xấu hổ, ngập ngừng nói,”Nhưng..nhưng mấu chốt là tôi căn bản không biết sử dụng như thế nào.”
Trước mắt, mọi người vẫn còn trong giai đoạn thăm dò cách sử dụng dị năng, nếu đầu óc ai nhanh nhạy, ngộ tính trác tuyệt[tính lĩnh ngộ cao], thì lúc khởi đầu sẽ tốt hơn người khác, giống như Triệu Cảnh và Lý Kiệt. Nhưng thật đáng tiếc, Vương Thao và Tôn Điềm Điềm đều giống nhau, cùng là đầu gỗ.
“Cách vận dụng rất đơn giản.” Cung Lê Hân từ từ mở miệng,”Dị năng trong cơ thể cậu, tùy cậu sử dụng khống chế nó. Để nó ngưng tụ bao lấy mắt thì có thể nhìn xa ngàn dặm, bao lấy tai thì có thể nghe được mọi hướng, ở miệng thì sư rống chấn thiên[tương tự ‘sư tử hống’], bao lấy tay thì có thể ‘dời non lấp bể’ [chỉ sức lực ở tay mạnh], ở chân thì có thể vượt nóc băng tường, ngày đi ngàn dặm.”
Cậu chậm rãi nói, làm người chung quanh trợn mắt há hốc mồm, khao khát không thôi. Lâm Văn Bác đứng phía xa cũng bị biểu tình thành thật của thiếu niên hấp dẫn lấy, chậm rãi bước tới.
Vương Thao bị cậu miêu tả về tiền đồ của mình mà mê hoặc, si ngốc một hồi mới hồi thần lại, gãi đầu nói,”Nghe thấy thì rất lợi hại, nhưng tôi không biết phải khống chế thế nào. Còn có, tôi chỉ thể đánh cận chiến, người khác đứng từ xa đã có thể một phát xử lý tôi. Nếu bị tang thi cào một cái là chắc chắn sẽ chết. Mọi người đều nói người có cường hóa hệ chính là pháo hôi dọn đường trên chiến trường cho người khác, chết cũng nhanh nhất.”
“Lời nói vô căn cứ.” Cung Lê Hân cười nhạt, bình tĩnh mở miệng,”Cường hóa hệ dị năng khi đã vận dụng thích đáng thì tai thính mắt tinh, hành động linh hoạt, dễ dàng né tránh được công kích từ xa, còn đánh cận chiến, ai có thể làm đối thủ với cậu? Nanh vuốt tang thi dù lợi hại mấy nhưng há có thể xuyên qua mình đồng da sắt? Cường hóa hệ dị năng khi bao quanh toàn thân thì sẽ thành người kim cương bất hoại*, ai cũng không thể làm cậu bị thương.” (* : người cứng như kim cường, không bị tổn thương)
Người chung quanh ồ lên một trận, rõ ràng không tin lời Cung Lê Hân.
Lâm Văn Bác đứng trong đám người, bình tĩnh nhìn chăm chú khuôn mặt thiếu niên vì trở nên nghiêm túc mà trông có vẻ càng thêm nổi bật, cõi lòng dâng lên một trận sung sướng thỏa mãn. Hắn nghiêng tai lắng nghe từng câu từng từ của thiếu niên, phát hiện khi cậu nói chuyện ẩn chứa một cái gì đó xa xưa khó giải thích, du dương đánh vào nhân tâm, làm người ta không nhịn được mà trầm mê. Tim hắn khẽ run, theo thói quen buông mi, che dấu đi tình tự trong mắt không thể cho ai biết.
Cung Lê Hân cũng không để ý đến phản ứng của người xung quanh. Cậu liếc mắt một cái nhìn Vương Thao biểu tình ngu si, thấy cậu ta vẫn không rõ, chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng,”Tôi sẽ chỉ cho cậu một lần, chỗ nào không hiểu thì về sau tôi sẽ từ từ chỉ cho.”
Dứt lời, cậu xoay người, lấy xuống một miếng tạ trên đòn tạ mà Vương Thao dùng để luyện tập sức mạnh, cầm trong tay. Miếng tạ này dày một thước, nặng 25kg, nhưng Cung Lê Hân cầm nó tựa như nâng một mảnh lông vũ, không một chút vất vả.
Mọi người hứng thú đi tới, đều dừng huấn luyện, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú hành động của Cung thiếu. Tống Hạo Nhiên đang ôn chuyện với chiến hữu bị động tĩnh bên này hấp dẫn, đứng từ xa nhìn qua.
Cung Lê Hân liếc Cung Lê Hân một cái, từ từ mở miệng,”Bây giờ tôi sẽ ngưng tụ dị năng lên hai tay, cậu nhìn cẩn thận.” Vừa nói, cậu vừa vò miếng tạ như vò một tờ giấy, cuối cùng vò thành một cục, cầm trong lòng bàn tay.
Miếng tạ phát ra tiếng ‘rắc, rắc’, trở nên biến dạng trong tay cậu, làm người xung quanh nhìn lóa mắt, miệng há hốc cơ hồ sắp trật hàm. Giờ này phút này, không còn ai dám nghi ngờ lời Cung thiếu nói vừa rồi.
Nhưng mọi chuyện còn chưa xong, thấy ngoài sân thể dục không có ai, Cung Lê Hân ước lượng cục tạ trong tay, giơ lên, ném nó về bức tường cạnh sân thể dục. Một tiếng nổ vang lên, bụi bay tứ tung. Đợi khói bụi tán đi, chỉ thấy bức tường như vừa bị nã đạn, lưu lại một ‘động’ lớn đường kính năm sáu thước, gió vù vù thổi qua, hiu quanh không nói nên lời.
Không khí yên tĩnh như tử khí vây quanh lan tràn. Loại lực lượng này..Cung thiếu là người sao? Hay là vũ khí hình người? Mọi người nuốt nước miếng ngầm suy đoán.
Vương Thao lúc này cũng choáng váng, khép mồm lại, bất khả tư nghị nhìn về phía Cung Lê Hân lắp bắp nói,”Lão..lão đại, cậu..cậu cũng là cường hóa hệ dị năng giả? Vậy chẳng phải nói cậu là tứ hệ dị năng?”
Cung Lê Hân không trả lời, rút một thanh chủy thủ bên hông ra, thản nhiên mở miệng,”Xem đi, đây là cái gọi là thân thể kim cương bất hoại.” Dứt lời, cậu đâm chủy thủ vào lòng bàn tay, ‘đinh’ một tiếng giòn vang, chủy thủ như đâm vào một tấm thép mà gãy làm đôi, trong khi đó lòng bàn tay trắng nõn của cậu không hề lưu lại một chút dấu vết.
Trong sân yên tĩnh lạ kỳ, chốc lát liền đột nhiên phát ra tiếng sợ hãi chấn thiên, sự sùng bái của mọi người với Cung Lê Hân lúc này tăng tới mức độ trước nay chưa từng có. Lúc này, trong lòng bọn họ đã nhận định : Cung thiếu tuyệt đối là tự hệ dị năng giả hiếm thấy nhất trên thế giới. Triệu Cảnh và Lý Kiệt vừa hồi phục thể lực, trở về thấy một màn như vậy, lưng cả hai đều phát lạnh, vội vàng trốn vào một góc, sợ bị Cung thiếu nhìn thấy.
Chiến hữu của Tống Hạo Nhiên thu hồi lại biểu tình líu lưỡi, thấp giọng hỏi,”Thiếu tướng, tôi có thể đổi tổ không? Tôi muốn chung một tổ với Cung thiếu!” Gã vừa dứt lời, tám người khác trong tổ cũng liên thanh phụ họa.
Tống Hạo Nhiên cười rộ lên, vô cùng tiếc nuối nói,”Tôi cũng muốn đổi tổ, chỉ sợ Lê Hân chướng mắt thôi. Ánh mắt em ấy rất kén chọn.” Trong giọng nói đầy yêu thương sủng nịch không hề che dấu.
Mọi người ai thán, hạ quyết tâm về sau phải ra nhiệm vụ với Cung thiếu nhiều hơn.
Lâm Văn Bác đứng trong đám người cũng khẽ cười, sắc mặt thập phần vui vẻ. Tiểu Hân có sức sống như thế, hắn rất thích, mỗi ngày lại càng thích nhiều hơn một chút. Đồng thời cũng chưa quên giải quyết hậu quả cho tiểu Hân, lập tức nhắn tin thông báo Lâm tổ phụ, để ông phái người đến sửa lại bức tường. Cũng may đây không phải tường bên ngoài, không phải vội. Bất quá, làm hắn không dự đoán được chính là, khi Lâm tổ phụ phái người đến, cái đám não tàn của Cung Lê Hân lại sống chết không cho họ sửa, nói là muốn lưu lại làm kỷ niệm, sau một hồi ‘thuyết phục’ quân đội chỉ đành thỏa hiệp. (ôi trời ạ, có khi nào căn cứ ‘tồi tàn’ là vì đám não tàn phấn khích của e nó tạo thành không =]]]]])
Vương Thao tự ti sau khi chứng kiến Cung thiếu tự mình biểu diễn đã biến thành vui vẻ cùng tự hào, đối với tương lai vô cùng chờ mong, mà những người vây xem, hận không thể lấy dị năng của mình trao đổi với cậu ta. Từ đó về sau, cuối cùng không còn ai dám khinh thường Vương Thao, lại càng không dám nói cường hóa hệ dị năng giả là một tên tàn phế hạng 2. Cung thiếu cũng là cường hóa hệ, vậy chính là nói cậu là tên tàn phế, người đó thật rõ ràng không cần phải sống rồi.
“Cung ca ca thật lợi hại !” Tiểu Tôn Kiệt vỗ tay chờ mong hỏi,”Cung ca ca có thể dạy em với chị hai sử dụng dị năng không?”
Cung Lê Hân xoa đầu Tôn Kiệt, mỉm cười nói,”Đương nhiên có thể.”
Nghe thấy thế, đám người đang sôi nổi lập tức an tĩnh lại, không tự giác chuẩn bị nghe lời chỉ dẫn của Cung thiếu. Cung thiếu không chỉ ngôn truyền[nói miệng], còn có thể tự mình biểu diễn, hơn nữa hiểu biết với sức mạnh cũng rất cao, so với khóa học liền một mạch nửa tháng nay của Cung Hương Di hữu ích hơn nhiều.
Cung Lê Hân nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, thẳng thắn mở miệng,”Tôi không biết rõ về thổ hệ dị năng, nên không thể chỉ chị cái gì. Chỉ có thể nói tất cả những cái tôi lĩnh ngộ được cho chị, còn cách sử dụng cụ thể thì còn cần chính chị suy nghĩ.”
Tôn Điềm Điềm vội vàng gật đầu, kích động đến hai má ửng đỏ. Cung thiếu chỉ tùy tiện chỉ điểm hai câu, với cô đã vô cùng trân quý, cô nhất định sẽ cố gắng.
Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu, từ từ mở miệng,”Thổ cũng chính là mặt đất, đất đai, sức mạnh ẩn chứa trong đất rất kinh người, đầm lầy và lưu sa[cát] có thể nuốt lấy người, địa chấn và nham thạch có thể làm sụp đổ nhà cửa, thổ hệ dị năng nếu phát hiện triệt để, sơn băng địa liệt, thay trời đổi đất cũng không phải không có khả năng.”
Vừa dứt lời, xung quanh đã có người phát ra tiếng hít khí kích động, phỏng chừng là vài tên thổ hệ dị năng giả. Mà Tôn Điềm Điềm lúc này hai má đã đỏ bừng, đang cố gắng áp chế rung động trong lòng. Cô chưa bao giờ biết, thổ hệ dị năng giả còn lợi hại như vậy, lời của Cung thiếu, như vì cô mà mở ra cánh cửa lớn, để cô nhìn thấy một thế giới mới ngoài đó. Như lời Cung thiếu nói, mỗi một lực lượng nếu phát huy hoàn toàn, đều có thể rung chuyển đất trời, bọn họ thật sự không cần phải xem nhẹ mình.
Cung Lê Hân tiếp tục,”Sức mạnh của đất đều nằm ngay dưới chân, cho nên, thổ hệ dị năng giả khi phóng ra dị năng không nhất thiết phải dùng tay, có thể thử chuyển dị năng xuống dưới chân, khi đi thì phóng ra, cách tấn công như vậy sẽ phát huy nhanh chóng hơn lại bí ẩn, làm người ta khó lòng phòng bị.”
“Phải, nói quá đúng.” Một thổ hệ dị năng giả trong đám người siết chặt nắm đấm, hưng phấn la lên.
“Cám ơn Cung thiếu, tôi đã có được ý tưởng rồi !” Tôn Điềm Điềm mở miệng gật đầu, một bộ dáng hiểu rõ, khổ luyện hơn nửa tháng, còn không bằng nghe Cung thiếu nói mấy câu hữu dụng.
“Cung ca ca, còn em thì sao? Em nếu tập luyện băng hệ dị năng tốt thì sẽ thế nào?” Tiểu Tôn Kiệt vẻ mặt khát khao hỏi.
Cung Lê Hân cúi người, mỉm cười mở miệng,”Băng hệ dị năng khi phát huy toàn bộ thì chính là đóng băng ngàn dặm, có thể làm vạn sự vạn vật xung quanh phạm vi chúng ta công kích vì nhiệt độ hạ thấp mà tan thành bụi phấn.”
Nói xong, cậu đưa tay, từ xa bắt lấy một miếng tạ nặng 2kg vào lòng bàn tay. Chiêu thức ấy, lần nữa lại làm mọi người choáng váng.
“Cách..cách không bắt vật ! Làm như thế nào a?” Có người lắp bắp hỏi.
“Cung thiếu có phong hệ dị năng, chắc chắn là mượn sức gió rồi. Mà cậu nói xem, đầu óc Cung thiếu đến tột cùng là cấu tạo như thế nào thế, mỗi ngày tôi nghiên cứu mãi cũng không ra được bao nhiêu dạng, mà Cung thiếu đã vận dụng được dị năng như thế! Thật sự rất yêu nghiệt!” Tên bên cạnh hắn cảm thán. (ko yêu nghiệt thế s hút được 3-4 anh XD )
“Đừng nói nữa! Mau xem Cung thiếu sử dụng băng hệ dị năng thế nào đi!” Người xung quanh đều khinh bỉ nhìn hai người bọn họ, thành công làm bọn họ im miệng.
Lòng bàn tay nâng miếng tạ của Cung Lê Hân chậm rãi tỏa ra một lớp sương mù màu trắng, bên ngoài miếng tạ nhanh chóng ngưng kết một tầng sương tuyết, nhiệt độ thấp lạnh thấu xương lan ra xung quanh, làm mấy người xung quanh cậu phải lùi về, chỉ duy Tôn Kiệt, vì là băng hệ dị năng giả mà chống đỡ được.
Nhiệt độ vẫn tiếp tục hạ xuống, bên trong miếng tạ phát ra một tiếng răng rắc nhỏ, năm ngón tay Cung Lê Hân hơi siết lại, miếng sắt liền loảng xoảng một tiếng biến thành vô số mảnh nhỏ, từ từ rơi xuống đất.
Ngay cả sắt thép cũng có thể bị đông vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhiệt độ kia tuyệt đối dưới 0o hơn trăm độ. Mọi người lúc này đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn thiếu niên vẻ mặt bình thản, sự thán phục tràn đầy, nhưng không biết phải biểu đạt như thế nào.
Cung Lê Hân xoa đầu tiểu Tôn Kiệt không ngừng khen ngợi, đứng thẳng dậy nhìn về phía Cố Nam và Mã Tuấn nói,”Hôm nay chỉ dạy mọi người đến đây thôi, thắc mắc của hai người thì ngày mai hỏi lại. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tiến hành đặc huấn với mọi người. Mỗi sáng bảy giờ đến phòng tôi tập khống chế dị năng, nghỉ trưa hai tiếng thì đến sân huấn luyện tập đối kháng. Cho đến khi tôi vừa lòng mới có thể mang mọi người đi làm nhiệm vụ.”
“Rõ !” Năm người lớn tiếng đồng ý, hai má đều vì cảm xúc dâng trào mà có vẻ đặc biệt hồng nhuận.
Người xung quanh thấy năm người tròng mắt đều đỏ lên vì ghen tị. Có Cung thiếu tự mình chỉ dẫn, trở thành cường giả chỉ là vấn đề sớm muộn. Lúc này, không còn ai dám nghi ngờ lựa chọn của Cung thiếu lúc trước. Dựa vào tính lĩnh ngộ về sức mạnh tuyệt đỉnh của Cung thiếu, cậu thật sự không cần để ý đến đồng đội mạnh hay yếu, bởi cậu có đủ năng lực để biến yếu kém thành mạnh mẽ.
Nghĩ đến trong đội Cung thiếu còn thiếu bốn người, đám đông liền sôi trào, người trước người sau vọt tới bên người Cung thiếu tự đề cử mình. Thấy tình hình có nguy cơ mất khống chế, Cung Lê Hân nhíu mày, phóng ra một tia nội lực. Nội lực hóa thành hàn khí, bức người xung quanh phải lui về vài thước.
Đám người kích động liền tỉnh táo lại, vắt óc suy nghĩ làm thế nào đả động đến tâm Cung thiếu.
Danh sách chương