Nhà tù biệt lập Trường Xà đảo là nhà tù lớn nhất C quốc, được chia làm bốn khu Đông Tây Nam Bắc để giám sát. Đông khu cho nữ, ba khu còn lại cho nam. Nguyên bản trên đảo có hơn sáu vạn người, nay chỉ còn lại không đến ba ngàn, trong đó có hơn ba trăm dị năng giả, còn lại đều là người thường. Ở đây, cuộc sống của người thường không quá tốt, bên giám ngục thì còn khá hơn chút, có Khang Chính Nguyên che chở, phạm nhân cũng chỉ có thể làm trâu làm ngựa, ngày đêm trồng trọt, sinh hoạt so với nô lệ còn thấp hèn hơn. Ở đây, thời gian như lùi lại mấy ngàn năm, khắp chốn đều tục tĩu, dã man, khác hẳn với xã hội hiện đại văn minh bên ngoài. Bất quá cũng rất bình thường, đây là nhà tù, vốn không phải là nơi tốt gì.

Cung Lê Hân dạo một vòng, thấy chỗ đồng ruộng phía xa, dân chúng bị đám cảnh vệ không ngừng quất roi thúc giục làm việc dưới ánh mặt trời gay gắt, liền nhíu chặt mày. Nơi này khác hoàn toàn với căn cứ Cung gia, không hề có ánh sáng cùng bình thản, chỉ có bạo lực cùng sự u ám bao trùm, tựa như địa cung đời trước, là chốn địa ngục người ăn người, người áp người, khiến phản cảm đến cực điểm.

Bất quá có thể để sau, nơi này sớm muộn gì đều sẽ là của Cung gia cậu, chuyện thay đổi tạm thời không vội. Cung Lê Hân híp lại hai mắt, không chút để ý thầm nghĩ.

Cảnh vệ đi theo Cung Lê Hân thấy cậu nhìn chằm chằm phía đồng ruộng mà ngẩn người, nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng chỉ đành tiến lên xấu hổ mở miệng,”Cung thiếu gia, tôi phải đi WC, cậu đứng đây chờ tôi một lát, đừng chạy loạn, tôi đi sẽ về ngay.” Gã hoàn toàn không đem thiếu niên gương mặt tinh xảo, trắng nõn phấn nộn trước mắt thành uy hiếp, còn nghĩ rằng thiếu niên chỉ là một người thường tay trói gà không chặt.

“Ân.” Cung Lê Hân gật đầu, tầm mắt vẫn đặt về hướng đồng ruộng.

Cảnh vệ thấy cậu đáp ứng lập tức ôm bụng chạy về phía tòa nhà gần đó. Chờ gã đi xa, Cung Lê Hân lúc này mới chậm rãi quay đầu, nhìn lại bức tường vây phía sau, cậu nghe được sau bức tường này, là tiếng rên rỉ đầy cừu hận cùng không cam tâm, đánh vào nơi nào đó sâu trong lòng.

Cậu điểm nhẹ chân nhảy lên đầu tường, nhìn vào bên trong. Đây là khu đất trống sau một nhà giam, là góc âm u mà ánh sáng không thể chiếu tới, lớp xi-măng trên đất vì thấm mưa lâu ngày mà đã sớm nứt loang lổ, lộ ra phần bùn đất nâu đen bên dưới, mùi đất cùng mùi mốc dày đặc chỉ cần đứng ở đầu tường đã có thể ngửi thấy, nhưng ngoại trừ hai loại mùi này, Cung Lê Hân còn ngửi thấy mùi máu tươi.

Nhìn về nơi tỏa ra mùi máu, hai mắt cậu hơi nheo lại, mâu sắc chợt biến. Đó là một nam nhân, một nam nhân nửa trên trần trụi, hình đồ đằng thần bí trải rộng trên ***g ngực rộng lớn. Tứ chi cùng cả người nam nhân bị dây mây siết chặt, khảm sâu vào thịt. Hắn thực không cam tâm, đang dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, nhưng càng giãy dụa dây mây càng siết chặt, tàn nhẫn cắt vào da hắn, miệng vết thương trào đầy máu tươi, chảy xuống thấm vào đất. Hắn dường như không biết đau đớn, mặc cho toàn thân chảy máu cũng không ngừng giãy dụa, tình cảnh thập phần thê thảm.

Cung Lê Hân nghiêng đầu, mắt đầy vẻ hứng thú. Nam nhân phi thường cảnh giác, rất nhanh phát hiện tầm mắt Cung Lê Hân, vừa giãy dụa vừa trừng mắt nhìn cậu, ngũ quan cũng không tính là rất anh tuấn lại vì đôi mắt đen bóng như vực sâu không đáy mà trở nên mị lực mười phần, mang theo sự băng lãnh khiếp người.

Liếc qua một cái, Cung Lê Hân liền biết, đây là một nam nhân cường đại, loại cường đại này không phải về mặt thể lực mà là tâm linh. Tuy hiện tại nhìn hắn vô cùng chật vật, nhưng trong mắt lại không hề có tuyệt vọng bất lực, càng không có ý khẩn cầu hèn mọn, chỉ có liệt diễm bốc lên hừng hực đầy hận ý cùng không cam lòng. Loại người này, không cần người khác đồng tình, lại càng không cần người khác cứu trợ. Vì thế, Cung Lê Hân cũng không tính đi qua, mà chỉ mím môi cười, ở đầu tường ngồi xuống, chống má lẳng lặng nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, dần dần, nam nhân không còn giãy dụa nữa, chỉ bình tĩnh say mê nhìn đôi mắt kia của thiếu niên. Đôi mắt kia trong veo thấy đáy, tựa như hồ nước trong xanh dập dềnh, lại tựa như bầu trời đêm đầy sao, nửa sáng nửa tối, sạch sẽ lạ lùng, khiến nam nhân từ nóng nảy mà bình tĩnh trở lại.

Nam nhân thở hổn hển lấy hơi, liệt diễm không cam tâm trong mắt dần tắt, con ngươi tối đen lại càng thêm thâm thúy, mang theo ma lực nào đó khiến người hồn xiêu phách lạc, làm người ta không thể dời mắt. Cung Lê Hân chớp mắt mấy cái thì mở miệng lộ ra hàm răng trắng tuyết, cười với nam nhân nọ. Dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, dù hai người một câu cũng chưa nói, nhưng điều này vẫn không cản trợ cậu sinh hảo cảm với nam nhân này, cậu rất thích sinh mệnh lực bất khuất phát ra từ người nam nhân này, bởi nó làm cậu nhớ tới chính mình đời trước. Người còn sống, mặc kệ lâm vào khốn cảnh khiến người tuyệt vọng thế nào, đều không thể mất đi tín niệm đấu tranh.

Thấy nụ cười thiếu niên so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn, đồng tử tối đen của nam nhân chợt co rút rồi lại chớp một cái, đôi mày nhíu chặt thoáng giãn ra, thân thể vì mất quá nhiều máu mà dần băng lãnh bỗng dâng lên một cỗ nhiệt lưu. Dưới sự gột rửa của dòng nhiệt lưu, đau nhức chậm rãi biến mất, nam nhân không tự giác thả lỏng cơ thịt buộc chặt toàn thân, dây mây giam giữ cũng theo đó buông lỏng.

Hắn lập tức cảm nhận được sự biến hóa này, thử thả lỏng thân thể hơn nữa, dây mây nơi cánh tay từng chút từng chút rút đi. Ngay thời điểm hắn sắp thành công, một trận tiếng bước chân lẫn tiếng nói chuyện ồm ồm càng lúc càng tới gần, không lâu sau, ba nam nhân xuất hiện tại chỗ rẽ, cười dữ tợn bước về phía nam nhân.

“A ui~, mới rời đi có một chút, mày đã làm mình chảy nhiều máu như vậy, thật nóng vội a! Thật không thể tưởng được, bá chủ khu Bắc ai ai cũng không dám trêu chọc lại có ngày hôm nay! Bộ dáng này thật khiến người ta muốn hung hăng chà đạp một phen mà!” Tên dẫn đầu thể trạng gầy yếu, diện mạo tuấn tú ngồi xổm xuống, vừa nói vừa không ngừng vỗ vỗ vào mặt nam nhân, tuy rằng không có lực, nhưng ý tứ coi rẻ làm nhục lại phi thường rõ ràng.

Nam nhân không nói gì, chỉ dùng đôi mắt hẹp dài đầy sát khí nhìn thẳng về phía người tới, thẳng cho tới khi gã tâm sinh khiếp ý, bất an phải thu tay.

Hai nam nhân thân hình cao lớn, vẻ mặt dữ tợn theo sau đứng quan sát với ánh mắt đầy hứng thú. Một nam nhân trong đó dùng ánh mắt *** tà nhìn chằm chằm vào cơ thịt nửa người trên căng phồng dính đầy máu của nam nhân nọ, giọng khàn khàn mở miệng,”Không hổ là bá chủ khu Bắc, dáng người đúng là nhất đẳng, hơn nữa hình xăm này hòa với máu tươi, thật sự là đủ vị mà! Lão tử cũng phải cứng lên đây!”

Dứt lời, tay gã đưa xuống đũng quần căng phồng của chính mình, vuốt ve một hồi. Nam nhân cao lớn cạnh gã nở nụ cười *** đãng cười rộ lên, hưng phấn đề nghị,”Không bằng chúng ta làm hắn đi! Lão tử còn chưa thử qua nam nhân cường tráng như vầy, không biết mùi vị thế nào.”

“Tao trước, bá chủ khu Bắc trước mắt chưa bị người chạm qua, khẳng định rất chặt!” Nam nhân diện mạo tuấn tú đứng lên, vừa nói vừa cởi thắt lưng, không nhìn đến ánh mắt tinh hồng khiếp người, đầy sát khí cùng thô bạo của nam nhân đang bị trói. Dù sao nam nhân này đã bị gã khống chế, lại có thêm hai đồng bọn bên cạnh, không cần sợ, bất quá chỉ là một phế vật không có dị năng mà thôi, gã chỉ cần động thủ một cái là có thể giết chết, tưởng mình còn là bá chủ khu Bắc như trước sao? Nghĩ đến đây, động tác của nam nhân tuấn tú càng thêm vội vàng, một bộ dáng không sợ hãi. Đồng bọn gã thấy thế liền khinh miệt trào phúng nói,”Mày một tên cả ngày bị người đè ra làm còn muốn làm người ta sao? Lăn một bên đi! Chờ bọn tao làm xong tới phiên mày, không thì chúng ta chơi trò bánh quy kẹp người, mày làm nó, lão tử lại làm mày, ba người cùng nhau động, như vậy cũng rất kích thích, thế nào?” (ặc ặc, 3P~~~ XD )

Nam nhân tuấn tú sắc mặt liền trắng bệch, vội vàng kéo quần đứng qua một bên. Thật vất vả vì có dị năng mà có nơi sống yên ổn trong nhà giam, không còn cả ngày phải để người tra tấn đùa bỡn, gã không muốn thử lại tư vị đó.

Hai nam nhân cao lớn đối với sự thức thời của hắn rất vừa lòng, một tên khẩn cấp cởi quần, lôi ra cự vật đã sớm sưng không chịu nổi, nổi đầy gân xanh kia, tên còn lại ngồi xuống lột quần nam nhân bị trói kia.

Nam nhân giãy dụa kịch liệt, tay phải đột nhiên thoát khỏi dây mây, cho tên nam nhân ngồi xổm xuống một quyền, đánh văng gã xuống đất, hai má gã lập tức sưng đỏ, khóe miệng và lỗ mũi chảy ra hai dòng máu tươi.

“Mày con mẹ nó muốn chết sao?” Nam nhân mặt mày dữ tợn mắng to phun ra một ngụm máu, sau khi chống người đứng dậy, xuất ra một hỏa cầu muốn ném về phía nam nhân, lại bị đồng bọn gã bắt lấy cổ tay cản lại.

“Mày trói nó chặt cho tao, còn để nó thoát ra thì lão tử liền giết mày!” Đồng bọn gã quát nam nhân tuấn tú ra lệnh, lại quay đầu, ánh mắt lãnh lệ nhìn về phía nam nhân dưới đất, thanh âm u ám nói,”Đánh chết nó ngược lại tiện nghi cho nó, chúng ta trong trong ngoài ngoài chơi nó hết một lần chẳng phải thú vị hơn sao?”

Nam nhân bị trói rốt cục mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo ngoan lệ không cho phép cùng cừu hận,”Bọn mày có gan thì giết tao, bằng không, ngày sau tao nhất định sẽ nghiền bọn mày thành tro!”

“Ha ha ha, mày nghĩ mày là ai? Vẫn còn là bá chủ Trường Xà đảo kia sao? Đừng có mơ! Lão tử dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết mày! Huynh đệ, lên, chúng ta hôm nay chơi đủ! Đừng chơi nó chết đó, về sau lão tử một ngày sẽ làm nó ba lần!” Nam nhân cao lớn bị đánh một quyền kia quệt mũi, hung tợn mở miệng.

Nam nhân tuấn tú vội vàng dùng dây mây một lần nữa trói lại tay phải bá chủ khu Bắc, hai nam nhân kia cùng nhau cởi quần hắn.

Nam nhân bị trói cắn chặt hàm, điên cuồng giãy dụa, hai mắt phủ đầy tơ máu toát ra quang mang cừu hận thấu xương đến cực điểm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hai nam nhân khiếp nhược chớp một cái, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, một tên mở hai chân hắn ra, tên kia quỳ gối giữa hai chân hắn, đỡ lấy cự vật đỏ tía dữ tợn của chính mình, nhắm ngay hậu huyệt muốn hung hăng đâm thẳng vào.

Cung Lê Hân vốn tưởng rằng ba người này chỉ là cho nam nhân kia một trận, lại không nghĩ tới bọn họ lại dùng cách này làm nhục nam nhân. Mặc dù không rành thế sự, cậu cũng biết ở thế giới bên ngoài, loại chuyện này cần phải lưỡng tình tương duyệt[hai bên yêu nhau], bằng không thì chính là một sự vũ nhục sống không bằng chết. Cái gọi là ‘Sĩ khả tử, bất khả nhục’*, đối với nam nhân mà nói, so với giết hắn còn thống khổ hơn vạn lần. Cho nên, Cung Lê Hân vẫn luôn lẳng lặng bàng quan rốt cục ngồi không yên được nữa, điểm nhẹ mũi chân, như quỷ mị bay tới phía sau gã nam nhân đang muốn làm chuyện đó, nhẹ nhàng bóp trụ yết hầu gã, chỉ nghe thấy rắc một tiếng giòn vang, không đến nửa giây, gã nam nhân đã chết ngay tại chỗ. (bất hạnh, chết ngay lúc đang lên ah =]]]]]] ) (* : đối với kẻ sĩ, có thể bị giết chứ ko thể bị làm nhục)

Nam nhân bị trói ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên biểu tình vân đạm phong khinh*, ngẩn người tại chỗ. Hắn vốn tưởng thiếu niên là sủng vật của đám lão đại, nhưng khi thấy nét sạch sẽ trong sáng hiếm thấy trong mắt thiếu niên, hắn lập tức phủ định suy đoán này. Hắn suy nghĩ hàng trăm thân thế của thiếu niên duy độc không nghĩ tới thiếu niên lại cường hãn như vậy, cùng với bề ngoài tuấn dật phi phàm của cậu quả thật là như hai cực. Phải biết là, người vừa rồi cậu một kích giết chết thế nhưng là một dị năng giả hỏa hệ cấp hai cao giai, là người nằm trong đội ngũ các cao thủ đứng đầu ở Trường Xà đảo.(* : điềm nhiên, đạm mạc như mây như gió)

Hai người khác sợ hãi không hiểu vì sao, chưa kịp phản ứng liền bị một chưởng của thiếu niên, một phát chụp bay đi, khi rơi xuống đất, xương cốt cả người đã muốn vỡ vụn, chết không còn khả năng sống lại.

Thiếu niên nhíu lại đôi mi thanh tú, nghiêng đầu nhìn ba cỗ thi thể dưới đất, lộ ra biểu tình khó xử. Trầm ngâm một hồi, cậu phất tay, ném ra ba đoàn lửa nhỏ màu trắng. Đốm lửa rơi xuống quần áo ba người rất nhanh lan thành liệt diễm hừng hực, trong chốc lát đã đốt ba thi thể kia thành ba đống tro hình người màu trắng.

Thiếu niên sau khi hủy thi diệt tích chậm rãi đi tới cạnh nam nhân bị trói, cúi người, đôi miêu đồng lưu chuyển không chớp mắt nhìn hắn, ngón tay trắng nõn ngọc nhuận đặt lên cánh môi đỏ tươi mê người của chính mình, tiếng nói mát lạnh như suối, truyền vào tai nam nhân làm rối loạn màng tai hắn, khiến hắn thất thần trong phút chốc.

“Hey..chỉ cần anh không nói cho người khác chuyện anh đã gặp tôi, tôi sẽ tha cho anh, thế nào?” Cung Lê Hân thấp giọng đề nghị, biểu tình vô cùng thành thật. Cậu quên mất lời dặn của cha, bất cẩn triển lộ thực lực. Bất quá, may mắn chỉ có bốn người nhìn thấy, ba người trong đó đã biến thành đống tro trắng, còn một người tuy khiến cậu có hảo cảm, nhưng nếu không nghe lời cậu, cậu cũng có thể xóa bỏ ngay tại chỗ.

“Được.” Đôi mắt tối đen của nam nhân ngây ngốc nhìn chằm chằm thiếu niên mặt mày trắng nõn gần trong gan tấc, kìm lòng không đậu thấp giọng đáp. Thiếu niên này xinh đẹp trong sáng, cả người lại đầy ma mị, khiến người hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.

Cung Lê Hân không hề nghi hoặc về hắn, vừa lòng mỉm cười, vươn tay dễ dàng cắt đứt đoạn dây mây trói nam nhân, sau đó bay vút lên phía đầu tường cao cao, biến mất sau phía bên kia.

Nam nhân nhìn chằm chằm bức tường hồi lâu mới thu lại biểu tình ngẩn ngơ trên mặt, lấy dây mây trên đất quét tước đống tro sạch sẽ, chậm rãi rời khỏi hiện trường.



********************

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện