Cảm xúc khủng hoảng vẫn tiếp tục lan tràn, cắn nuốt khát vọng sinh tồn trong lòng mọi người. Căn cứ nháy mắt ngưng lại các hoạt động bình thường, mệnh lệnh Cung phụ ban ra không người nào đến chấp hành, mọi người đều đắm chìm trong tuyệt vọng, thái độ vô cùng tiêu cực.
Niềm tin của con người một khi sụp đổ, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có tử vong, không phải do tang thi cắn chết, mà là do chính mình. Còn tiếp tục như vậy, tỉ lệ tự sát trong căn cứ sẽ liên tiếp kéo đến, con người sẽ tự đẩy mình vào tuyệt cảnh.
Lâm Văn Bác đi một vòng quanh căn cứ, hiểu rõ phải nhanh chóng xua đi cảm xúc tiêu cực của mọi người, thoáng trầm ngâm sau đó đưa Cung Lê Hân đến phòng phát thanh, dặn dò,”Tiểu Hân, lời khuyên em nói cho bọn anh vừa rồi cắt đi đoạn Tích Cốc đan kia, giờ lặp lại lần nữa với người dân đi. Nói cho bọn họ, chúng ta sẽ tìm được thực vật thích hợp có thể ăn được, nói bọn họ nhất định phải kiên cường. Nếu vẫn không được, các kho dự trữ lúa chiến lược phân tán trên toàn quốc khẳng định vẫn còn tồn lương[lương thực dữ trữ], chúng ta có thể đến đó tìm kiếm, mấy kho lương thực đó đủ cho hơn mười triệu dân C quốc ăn một năm, đem về nuôi mấy ngàn người ở đây vẫn đủ, trước khi dùng hết, chúng ta nhất định sẽ tìm cách khác giải quyết.”
Cung Lê Hân vừa nghe vừa gật đầu, chờ khi Lâm Văn Bác vừa dứt lời, liền thẳng thắn đề nghị,”Lâm đại ca, anh viết giúp em một bản nháp đi, em nghe không hiểu lắm, sợ sẽ nói không tốt.” Cái gì mà ‘dự trữ chiến lược’ linh tinh, mỗi chữ cậu đều hiểu được, nhưng khi ghép lại thì hoàn toàn không hiểu rõ, sợ sẽ làm hư chuyện của Lâm đại ca.
Lâm Văn Bác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cậu, bỗng khẽ bật cười, một tia u ám cuối cùng trong lòng cũng biến mất vô tung vô ảnh. Đây là cái gọi là người không biết gì nên không sợ đi? Khó trách tiểu Hân chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ hãi, vĩnh viễn vẫn duy trì sự bình tĩnh thong dong, thật sự là khả ái không ngờ a! Như vậy cũng tốt, trong lòng em không cần phải nghĩ mấy thứ gì đó phức tạp, bởi vì có anh ở đây.
Ôm ấp ý niệm bảo hộ trong lòng, Lâm Văn Bác yêu thương xoa đầu thiếu niên, đáp ứng một tiếng liền bắt đầu viết ra bản diễn thuyết nháp. Tuy rằng tiểu Hân không giỏi về ngôn từ, lại càng không biết kỹ xảo diễn thuyết, nhưng lời cổ vũ khích lệ nhân tâm này chỉ có nói ra miệng cậu mới phát huy được tác dụng lớn nhất, bởi vì cậu là thần hộ mệnh, là tín ngưỡng trong cảm nhận của người dân.
Lâm Văn Bác là một thương nhân vô cùng thành đạt, cái nắm rõ nhất là lòng người, một bài diễn thuyết thấu tình đạt lý nhanh chóng thành hình dưới ngòi bút của hắn. Cầm tờ giấy mỏng manh đưa qua, Lâm Văn Bác ôn nhu nói,”Tiểu Hân, cứ dựa theo đó mà đọc, không cần để ý trầm bổng lên xuống gì cả. Chỉ cần là lời em nói, người dân nhất định sẽ tin tưởng, cũng sẽ phấn chấn trở lại.” Bởi vì không ai rõ hơn hắn, thiếu niên này có sức hút đáng sợ thế nào, loại sức hút này đủ để khiến người ta trầm mê.
“Ân.” Cung Lê Hân thận trọng gật đầu, sau khi Lâm Văn Bác mở micro liền chiếu theo bản nháp nói ra từng câu từng chữ.
Bởi vì chỉ tiếp xúc với sách giáo khoa một năm đã bỏ dở, nên đối với chữ giản thể, cậu cũng không quen lắm, cho nên đọc vô cùng chậm, nhưng phát âm từng chữ lại cực kỳ rõ ràng, thanh âm nhẹ nhàng trầm bổng, không có lo âu, không có sợ hãi, càng không có tuyệt vọng, chỉ có bình tĩnh cùng thong dong, tựa như linh tuyền tinh thuần nhất trong thế giới lạnh lẽo, mang theo sức mạnh an ủi nhân tâm.
Cung phụ lòng gấp như lửa đốt thật lâu không thấy ai tới, khi từ đồng ruộng trở về khu giam, nghe được lời động viên cùng trấn an của nhi tử. Cước bộ ông dừng lại, nhịn không được nghiêng tai lắng nghe, đôi mày nhíu chặt bất giác dãn ra. Người trong căn cứ cũng chợt quên đi khủng hoảng, từ từ an tĩnh lại, trên mặt dần hiện lên nụ cười vân khai vụ tán*. Những phạm nhân lâm vào tuyệt vọng, lại bị Khang Chính Nguyên và Bào Long bóc lột quá mức mà sắp bạo động bên cạnh cũng bình ổn lại cảm xúc phập phồng kịch liệt, đi theo đám cảnh vệ cầm roi về phía đồng ruộng, nhanh chóng chuẩn bị thu hoạch.(* : trời quang mây tạnh)
Đậu Hằng biến mất trong đám phạm nhân quần áo tả tơi, nhìn về phía phòng phát thanh, tầm mắt chăm chú nhìn có vẻ đặc biệt thâm thúy như muốn nhìn xuyên qua bức tường, nhìn được thiếu niên ở đó, cánh môi luôn mân thành một đường thẳng tắp chợt muốn cong lên, nhưng cuối cùng vì quá mới lạ mà thất bại hạ xuống. Hắn cảm thấy rất khó tin, trước đây khi thế giới thái bình thịnh thế hắn không hề cảm nhận được chút ấm áp cùng hy vọng, nhưng đến lúc gặp phải mạt thế lại được nếm đủ hai loại cảm tình với hắn mà nói là vô cùng xa xỉ này. Nhân sinh thật sự là vô thường! Đàm Minh Viễn bước ra từ văn phòng Bào Long, biểu tình tất cung tất kính nháy mắt biến thành khinh thường cùng chán ghét. Trong lòng nhớ lại kế hoạch ‘giết người lấy thịt’ của gã, lại nhớ tới lời động viên hòa nhã ôn nhu của Cung thiếu với người dân và thuộc hạ, hắn liền hung hăng mắng Bào Long một phen, trong mắt thoáng lóe lên sát ý nồng đậm.
Một tên cặn bã, lão tử sớm muộn gì cũng sẽ xử lý mày, đỡ phải làm dơ tay Cung thiếu! Lúc nghĩ thế, Đàm Minh Viễn hiển nhiên đã quên chính hắn cũng từng là một thành viên trong đám cặn bã này a.
Cung Lê Hân nói trên micro xong, khi cùng Lâm Văn Bác dắt tay bước ra, chào đón cậu chính là những khuôn mặt nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời của tổ viên mình.
“Lão đại, bọn tôi nghe theo lời kêu gọi của cậu, chuẩn bị xuống ruộng làm việc đây, cùng nhau đi thôi!” Vương Thao đã biến thành kẻ cơ bắp chân chính, giơ lên cái cuốc trong tay, cười hì hì nói.
“Ân, tôi cũng muốn một cái.” Cung Lê Hân giật mình, mặt mày hớn hở nói. Mấy loại nông cụ này cậu chưa từng dùng qua, đôi mắt mở to sáng rực tràn đầy hiếu kỳ.
“Ha ha, Tống đại ca quả nhiên hiểu cậu nhất, anh ấy đã sớm biết cậu sẽ nói như thế!” Vương Thao mặt đầy bội phục nhìn Tống Hạo Nhiên đã cầm hai cây cuốc nói.
Tống Hạo Nhiên mỉm cười, con ngươi tràn đầy đắc ý cùng sủng nịch, đưa một cây cuốc trong tay qua, sau đó thật tự nhiên ôm lấy bả vai thiếu niên, dẫn cậu đi về phía đồng ruộng.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại rời khỏi tay mình, Lâm Văn Bác khẽ híp mắt, tay bỏ vào túi quần, lẳng lặng nắm thành quyền. Tào Á Nam đi cạnh hắn, ý tứ không rõ nhìn nửa khuôn mặt có vẻ đặc biệt lãnh ngạnh của hắn, biểu tình đầy thích thú.
Một đám người ngồi ngoài ruộng, chờ mộc hệ dị năng giả thúc đẩy cây sinh trưởng, sau đó tiến hành thu hoạch.
Thấy Cung Hương Di đứng trên bờ ruộng, xoay người nói gì đó với Đậu Hằng đang thu hoạch thóc lúa, Cung Lê Hân nhướng mày, buông cây cuốc trong tay bước qua. Cậu biết Cung Hương Di là loại người không có lợi sẽ không dậy sớm, Đậu Hằng nhất định có chỗ nào đó rơi vào mắt cô, bằng không cô cũng sẽ không hao tâm tổn trí đi kết giao như vậy. Vì thế, vốn có nhiều hảo cảm với Đậu Hằng, Cung Lê Hân càng thêm đặc biệt chú ý hắn.
Nghe thấy Cung Hương Di không ngừng hứa hẹn cam đoan có thể đưa hắn tới căn cứ Cung gia, về sau không cần phải sống cuộc sống nô lệ, Cung Lê Hân liền nhếch môi cười, trong mắt đầy châm chọc trào phúng. Nam nhân như Đậu Hằng, không cần một nữ nhân nào đến cứu vớt, dù muốn thoát khỏi bể khổ, hắn sẽ chỉ dựa vào chính sức mạnh của mình, nếu không được, hắn cũng sẽ kéo những người ngăn cản hắn cùng xuống địa ngục. Không ai có thể hiểu được điên cuồng chôn sâu trong lòng Đậu Hằng hơn cậu, bởi bọn họ là cùng một loại người.
“Chị không cần phải lo, Đậu Hằng không cần chị cứu vớt.” Lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng Cung Hương Di, Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng.
Cung Hương Di hoảng sợ, kinh ngạc xoay người nhìn cậu, lắp bắp thét lên,”Mày..mày nghe lén bọn tao nói chuyện?”
“Chị nói lớn tiếng như thế, sao có thể nói là em nghe lén?” Cung Lê Hân nghiêng đầu, vẻ mặt cực kỳ vô tội hỏi lại.
Cung Hương Di cắn răng, không thể nói được gì, chỉ đành phẫn nộ rời đi. Từ sau khi có được dị năng, trên người Cung Lê Hân đã phát sinh sự thay đổi thay da đổi thịt, nhất cử nhất động đều mang theo sức lôi cuốn kỳ lạ (sao giống quảng cáo zậy nè trời T.T), chỉ cần cậu để ý, tùy ý ngoắc ngoắc ngón tay liền sẽ có người thần phục. Đối mặt với người như vậy, nhuệ khí trên người cô đều trở nên vô lực, thấy cậu cũng chỉ có thể né ra xa, dùng trốn tránh để đối phó.
Như có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng bỏ đi của Cung Hương Di, Cung Lê Hân lại ngồi trên bờ ruộng, chống má, vẻ mặt chăm chú nhìn chằm chằm Đậu Hằng vẫn luôn gặt lúa, không thèm nhìn mình một cái.
Trong lòng biết Cung Hương Di là chị gái của thiếu niên, nên Đậu Hằng vẫn luôn cắn răng nhẫn nại dục vọng giết người trong đầu, mặc cho cô ầm ĩ bên tai. Khi thấy thiếu niên xuất hiện, tâm hắn thoáng động một cái, trên mặt lại không biểu hiện gì, biểu tình vẫn căng cứng như cũ. Khi thiếu niên ngồi xuống gần đó nhìn chằm chằm hắn, thân thể Đậu Hằng dần cứng ngắc, động tác gặt lúa có vẻ hơi hỗn loạn lại mất tự nhiên.
Nhưng Cung Lê Hân cũng không biết cách thu hoạch thóc lúa nên một chút cũng không nhìn ra khác thường của hắn, đôi mắt như phát sáng đánh giá hắn từ đầu tới chân, ý đồ muốn tìm kiếm ra chỗ đặc biệt thu hút sự chú ý của Cung Hương Di.
Môi Đậu Hằng gắt gao mím thành một đường, cảm thấy ánh mắt thiếu niên như thực chất, gợi lên từng dòng điện lưu di chuyển tán loạn trên người hắn, khiến hắn tâm hoảng ý loạn không biết phải làm sao, độ cong của lưng càng lúc càng cứng ngắc. Nếu hắn là một mãnh thú, phỏng chừng lúc này cả bộ lông hắn đã dựng đứng lên hết rồi.
Nhưng Cung Lê Hân vẫn không nhận ra khác thường của hắn, tầm mắt dõi theo không hề chớp, cũng không hề che giấu.
Nói không rõ là khẩn trương hay hưng phấn, cũng có thể là cả hai, trán Đậu Hằng nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, vành tai nổi lên một áng mây hồng, được che giấu dưới làn da ngăm đen khiến người ta khó có thể nhìn ra, hai tay cũng ra một tầng mồ hôi, trắng mịn cơ hồ sắp không cầm nổi chuôi đao.
“Cẩn thận!” Mâu quang chuyên chú của Cung Lê Hân chợt lóe, thấp giọng cảnh báo đồng thời ném cục đá trong tay đi, đánh bay đi lưỡi liềm trên tay Đậu Hằng, nhíu mày nói,”Vừa rồi suýt chút nữa anh đã cắt luôn chân mình đấy.”
“Cám ơn.” Đậu Hằng chau mày, nói lời cám ơn nhỏ xíu, trong lòng đầy ảo não cùng xấu hổ khiến hắn có chút không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của thiếu niên. Khốn kiếp! Mình sao có thể tự làm mình xấu mặt trước mặt cậu ấy chứ? Trong lòng hắn chật vật thầm nghĩ.
“Không cần cám ơn.” Cung Lê Hân vẫy tay, bỗng nhiên nhảy xuống bờ ruộng, đi tới cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, sau đó thành thật nhắc nhở,”Tay anh đầy mồ hôi, cho nên không cầm chắc được lưỡi liềm, lau lòng bàn tay đi rồi lại làm, miễn cho bị thương.”
Đậu Hằng mất tự nhiên thu lại tay, lẳng lặng cảm thụ một tia nóng rực bất thường lưu lại trên mặt, không biết đây có phải suy tưởng của hắn hay không. Nhưng mà mặc kệ nó có phải suy tưởng của mình hay không, loại cảm giác khiến hắn vạn phần lưu luyến.
Nhìn thiếu niên nhảy trên bờ ruộng, cười tủm tỉm vẫy tay nói hẹn gặp lai, Đậu Hằng áp chế mất mát mãnh liệt trong lòng, thanh âm khàn khàn trầm thấp hơi dồn dập nói,”Xin hỏi cậu tên gì?” Hắn nghe thấy mọi người gọi thiếu niên là ‘Cung thiếu’, nhưng hắn khát vọng muốn được biết tên thật của thiếu niên, mà không phải là tôn xưng đầy xa lạ cùng xa cách.
“Tôi tên Cung Lê Hân.” Đôi miêu đồng của mèo nhỏ vì cười mà híp cả lên, đáng yêu vô cùng. Dứt lời, cậu dừng một chút, dùng giọng điệu thận trọng nói,”Tương lai nhất định sẽ trở nên cường đại, cho nên phải tin vào chính mình, cố gắng sống sót.”
Vừa rồi cậu đã kiểm tra được trong thân thể Đậu Hằng cất chứa một cỗ lực lượng dồi dào, không phải bất cứ loại dị năng nào cậu từng kiểm tra qua, cũng vì thế mà hiểu được nguyên nhân Cung Hương Di chú ý hắn. Người này, tương lai nhất định là cường giả. Có lẽ mình có thể đả thông kinh mạch, để hắn có được sức mạnh. Ý nghĩ này vừa nảy ra liền bị Cung Lê Hân phủ định. Chỉ có dựa vào tự thân cố gắng mới có thể có được sức mạnh không gì cản nổi, hành vi của cậu nhìn như trợ giúp, thực tế lại là cản trở, không khác gì dục tốc bất đạt*. Quên đi, cứ lẳng lặng quan sát, chờ đợi hắn tự mình thức tỉnh! (* : nóng vội hỏng việc)
Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân liền nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết. mà Đậu Hằng đứng ngây ngốc trên ruộng lúa, đem tên cùng lời cổ vũ để tâm của cậu ngấm nuốt một lần lại một lần.
Niềm tin của con người một khi sụp đổ, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có tử vong, không phải do tang thi cắn chết, mà là do chính mình. Còn tiếp tục như vậy, tỉ lệ tự sát trong căn cứ sẽ liên tiếp kéo đến, con người sẽ tự đẩy mình vào tuyệt cảnh.
Lâm Văn Bác đi một vòng quanh căn cứ, hiểu rõ phải nhanh chóng xua đi cảm xúc tiêu cực của mọi người, thoáng trầm ngâm sau đó đưa Cung Lê Hân đến phòng phát thanh, dặn dò,”Tiểu Hân, lời khuyên em nói cho bọn anh vừa rồi cắt đi đoạn Tích Cốc đan kia, giờ lặp lại lần nữa với người dân đi. Nói cho bọn họ, chúng ta sẽ tìm được thực vật thích hợp có thể ăn được, nói bọn họ nhất định phải kiên cường. Nếu vẫn không được, các kho dự trữ lúa chiến lược phân tán trên toàn quốc khẳng định vẫn còn tồn lương[lương thực dữ trữ], chúng ta có thể đến đó tìm kiếm, mấy kho lương thực đó đủ cho hơn mười triệu dân C quốc ăn một năm, đem về nuôi mấy ngàn người ở đây vẫn đủ, trước khi dùng hết, chúng ta nhất định sẽ tìm cách khác giải quyết.”
Cung Lê Hân vừa nghe vừa gật đầu, chờ khi Lâm Văn Bác vừa dứt lời, liền thẳng thắn đề nghị,”Lâm đại ca, anh viết giúp em một bản nháp đi, em nghe không hiểu lắm, sợ sẽ nói không tốt.” Cái gì mà ‘dự trữ chiến lược’ linh tinh, mỗi chữ cậu đều hiểu được, nhưng khi ghép lại thì hoàn toàn không hiểu rõ, sợ sẽ làm hư chuyện của Lâm đại ca.
Lâm Văn Bác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cậu, bỗng khẽ bật cười, một tia u ám cuối cùng trong lòng cũng biến mất vô tung vô ảnh. Đây là cái gọi là người không biết gì nên không sợ đi? Khó trách tiểu Hân chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ hãi, vĩnh viễn vẫn duy trì sự bình tĩnh thong dong, thật sự là khả ái không ngờ a! Như vậy cũng tốt, trong lòng em không cần phải nghĩ mấy thứ gì đó phức tạp, bởi vì có anh ở đây.
Ôm ấp ý niệm bảo hộ trong lòng, Lâm Văn Bác yêu thương xoa đầu thiếu niên, đáp ứng một tiếng liền bắt đầu viết ra bản diễn thuyết nháp. Tuy rằng tiểu Hân không giỏi về ngôn từ, lại càng không biết kỹ xảo diễn thuyết, nhưng lời cổ vũ khích lệ nhân tâm này chỉ có nói ra miệng cậu mới phát huy được tác dụng lớn nhất, bởi vì cậu là thần hộ mệnh, là tín ngưỡng trong cảm nhận của người dân.
Lâm Văn Bác là một thương nhân vô cùng thành đạt, cái nắm rõ nhất là lòng người, một bài diễn thuyết thấu tình đạt lý nhanh chóng thành hình dưới ngòi bút của hắn. Cầm tờ giấy mỏng manh đưa qua, Lâm Văn Bác ôn nhu nói,”Tiểu Hân, cứ dựa theo đó mà đọc, không cần để ý trầm bổng lên xuống gì cả. Chỉ cần là lời em nói, người dân nhất định sẽ tin tưởng, cũng sẽ phấn chấn trở lại.” Bởi vì không ai rõ hơn hắn, thiếu niên này có sức hút đáng sợ thế nào, loại sức hút này đủ để khiến người ta trầm mê.
“Ân.” Cung Lê Hân thận trọng gật đầu, sau khi Lâm Văn Bác mở micro liền chiếu theo bản nháp nói ra từng câu từng chữ.
Bởi vì chỉ tiếp xúc với sách giáo khoa một năm đã bỏ dở, nên đối với chữ giản thể, cậu cũng không quen lắm, cho nên đọc vô cùng chậm, nhưng phát âm từng chữ lại cực kỳ rõ ràng, thanh âm nhẹ nhàng trầm bổng, không có lo âu, không có sợ hãi, càng không có tuyệt vọng, chỉ có bình tĩnh cùng thong dong, tựa như linh tuyền tinh thuần nhất trong thế giới lạnh lẽo, mang theo sức mạnh an ủi nhân tâm.
Cung phụ lòng gấp như lửa đốt thật lâu không thấy ai tới, khi từ đồng ruộng trở về khu giam, nghe được lời động viên cùng trấn an của nhi tử. Cước bộ ông dừng lại, nhịn không được nghiêng tai lắng nghe, đôi mày nhíu chặt bất giác dãn ra. Người trong căn cứ cũng chợt quên đi khủng hoảng, từ từ an tĩnh lại, trên mặt dần hiện lên nụ cười vân khai vụ tán*. Những phạm nhân lâm vào tuyệt vọng, lại bị Khang Chính Nguyên và Bào Long bóc lột quá mức mà sắp bạo động bên cạnh cũng bình ổn lại cảm xúc phập phồng kịch liệt, đi theo đám cảnh vệ cầm roi về phía đồng ruộng, nhanh chóng chuẩn bị thu hoạch.(* : trời quang mây tạnh)
Đậu Hằng biến mất trong đám phạm nhân quần áo tả tơi, nhìn về phía phòng phát thanh, tầm mắt chăm chú nhìn có vẻ đặc biệt thâm thúy như muốn nhìn xuyên qua bức tường, nhìn được thiếu niên ở đó, cánh môi luôn mân thành một đường thẳng tắp chợt muốn cong lên, nhưng cuối cùng vì quá mới lạ mà thất bại hạ xuống. Hắn cảm thấy rất khó tin, trước đây khi thế giới thái bình thịnh thế hắn không hề cảm nhận được chút ấm áp cùng hy vọng, nhưng đến lúc gặp phải mạt thế lại được nếm đủ hai loại cảm tình với hắn mà nói là vô cùng xa xỉ này. Nhân sinh thật sự là vô thường! Đàm Minh Viễn bước ra từ văn phòng Bào Long, biểu tình tất cung tất kính nháy mắt biến thành khinh thường cùng chán ghét. Trong lòng nhớ lại kế hoạch ‘giết người lấy thịt’ của gã, lại nhớ tới lời động viên hòa nhã ôn nhu của Cung thiếu với người dân và thuộc hạ, hắn liền hung hăng mắng Bào Long một phen, trong mắt thoáng lóe lên sát ý nồng đậm.
Một tên cặn bã, lão tử sớm muộn gì cũng sẽ xử lý mày, đỡ phải làm dơ tay Cung thiếu! Lúc nghĩ thế, Đàm Minh Viễn hiển nhiên đã quên chính hắn cũng từng là một thành viên trong đám cặn bã này a.
Cung Lê Hân nói trên micro xong, khi cùng Lâm Văn Bác dắt tay bước ra, chào đón cậu chính là những khuôn mặt nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời của tổ viên mình.
“Lão đại, bọn tôi nghe theo lời kêu gọi của cậu, chuẩn bị xuống ruộng làm việc đây, cùng nhau đi thôi!” Vương Thao đã biến thành kẻ cơ bắp chân chính, giơ lên cái cuốc trong tay, cười hì hì nói.
“Ân, tôi cũng muốn một cái.” Cung Lê Hân giật mình, mặt mày hớn hở nói. Mấy loại nông cụ này cậu chưa từng dùng qua, đôi mắt mở to sáng rực tràn đầy hiếu kỳ.
“Ha ha, Tống đại ca quả nhiên hiểu cậu nhất, anh ấy đã sớm biết cậu sẽ nói như thế!” Vương Thao mặt đầy bội phục nhìn Tống Hạo Nhiên đã cầm hai cây cuốc nói.
Tống Hạo Nhiên mỉm cười, con ngươi tràn đầy đắc ý cùng sủng nịch, đưa một cây cuốc trong tay qua, sau đó thật tự nhiên ôm lấy bả vai thiếu niên, dẫn cậu đi về phía đồng ruộng.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại rời khỏi tay mình, Lâm Văn Bác khẽ híp mắt, tay bỏ vào túi quần, lẳng lặng nắm thành quyền. Tào Á Nam đi cạnh hắn, ý tứ không rõ nhìn nửa khuôn mặt có vẻ đặc biệt lãnh ngạnh của hắn, biểu tình đầy thích thú.
Một đám người ngồi ngoài ruộng, chờ mộc hệ dị năng giả thúc đẩy cây sinh trưởng, sau đó tiến hành thu hoạch.
Thấy Cung Hương Di đứng trên bờ ruộng, xoay người nói gì đó với Đậu Hằng đang thu hoạch thóc lúa, Cung Lê Hân nhướng mày, buông cây cuốc trong tay bước qua. Cậu biết Cung Hương Di là loại người không có lợi sẽ không dậy sớm, Đậu Hằng nhất định có chỗ nào đó rơi vào mắt cô, bằng không cô cũng sẽ không hao tâm tổn trí đi kết giao như vậy. Vì thế, vốn có nhiều hảo cảm với Đậu Hằng, Cung Lê Hân càng thêm đặc biệt chú ý hắn.
Nghe thấy Cung Hương Di không ngừng hứa hẹn cam đoan có thể đưa hắn tới căn cứ Cung gia, về sau không cần phải sống cuộc sống nô lệ, Cung Lê Hân liền nhếch môi cười, trong mắt đầy châm chọc trào phúng. Nam nhân như Đậu Hằng, không cần một nữ nhân nào đến cứu vớt, dù muốn thoát khỏi bể khổ, hắn sẽ chỉ dựa vào chính sức mạnh của mình, nếu không được, hắn cũng sẽ kéo những người ngăn cản hắn cùng xuống địa ngục. Không ai có thể hiểu được điên cuồng chôn sâu trong lòng Đậu Hằng hơn cậu, bởi bọn họ là cùng một loại người.
“Chị không cần phải lo, Đậu Hằng không cần chị cứu vớt.” Lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng Cung Hương Di, Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng.
Cung Hương Di hoảng sợ, kinh ngạc xoay người nhìn cậu, lắp bắp thét lên,”Mày..mày nghe lén bọn tao nói chuyện?”
“Chị nói lớn tiếng như thế, sao có thể nói là em nghe lén?” Cung Lê Hân nghiêng đầu, vẻ mặt cực kỳ vô tội hỏi lại.
Cung Hương Di cắn răng, không thể nói được gì, chỉ đành phẫn nộ rời đi. Từ sau khi có được dị năng, trên người Cung Lê Hân đã phát sinh sự thay đổi thay da đổi thịt, nhất cử nhất động đều mang theo sức lôi cuốn kỳ lạ (sao giống quảng cáo zậy nè trời T.T), chỉ cần cậu để ý, tùy ý ngoắc ngoắc ngón tay liền sẽ có người thần phục. Đối mặt với người như vậy, nhuệ khí trên người cô đều trở nên vô lực, thấy cậu cũng chỉ có thể né ra xa, dùng trốn tránh để đối phó.
Như có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng bỏ đi của Cung Hương Di, Cung Lê Hân lại ngồi trên bờ ruộng, chống má, vẻ mặt chăm chú nhìn chằm chằm Đậu Hằng vẫn luôn gặt lúa, không thèm nhìn mình một cái.
Trong lòng biết Cung Hương Di là chị gái của thiếu niên, nên Đậu Hằng vẫn luôn cắn răng nhẫn nại dục vọng giết người trong đầu, mặc cho cô ầm ĩ bên tai. Khi thấy thiếu niên xuất hiện, tâm hắn thoáng động một cái, trên mặt lại không biểu hiện gì, biểu tình vẫn căng cứng như cũ. Khi thiếu niên ngồi xuống gần đó nhìn chằm chằm hắn, thân thể Đậu Hằng dần cứng ngắc, động tác gặt lúa có vẻ hơi hỗn loạn lại mất tự nhiên.
Nhưng Cung Lê Hân cũng không biết cách thu hoạch thóc lúa nên một chút cũng không nhìn ra khác thường của hắn, đôi mắt như phát sáng đánh giá hắn từ đầu tới chân, ý đồ muốn tìm kiếm ra chỗ đặc biệt thu hút sự chú ý của Cung Hương Di.
Môi Đậu Hằng gắt gao mím thành một đường, cảm thấy ánh mắt thiếu niên như thực chất, gợi lên từng dòng điện lưu di chuyển tán loạn trên người hắn, khiến hắn tâm hoảng ý loạn không biết phải làm sao, độ cong của lưng càng lúc càng cứng ngắc. Nếu hắn là một mãnh thú, phỏng chừng lúc này cả bộ lông hắn đã dựng đứng lên hết rồi.
Nhưng Cung Lê Hân vẫn không nhận ra khác thường của hắn, tầm mắt dõi theo không hề chớp, cũng không hề che giấu.
Nói không rõ là khẩn trương hay hưng phấn, cũng có thể là cả hai, trán Đậu Hằng nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, vành tai nổi lên một áng mây hồng, được che giấu dưới làn da ngăm đen khiến người ta khó có thể nhìn ra, hai tay cũng ra một tầng mồ hôi, trắng mịn cơ hồ sắp không cầm nổi chuôi đao.
“Cẩn thận!” Mâu quang chuyên chú của Cung Lê Hân chợt lóe, thấp giọng cảnh báo đồng thời ném cục đá trong tay đi, đánh bay đi lưỡi liềm trên tay Đậu Hằng, nhíu mày nói,”Vừa rồi suýt chút nữa anh đã cắt luôn chân mình đấy.”
“Cám ơn.” Đậu Hằng chau mày, nói lời cám ơn nhỏ xíu, trong lòng đầy ảo não cùng xấu hổ khiến hắn có chút không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của thiếu niên. Khốn kiếp! Mình sao có thể tự làm mình xấu mặt trước mặt cậu ấy chứ? Trong lòng hắn chật vật thầm nghĩ.
“Không cần cám ơn.” Cung Lê Hân vẫy tay, bỗng nhiên nhảy xuống bờ ruộng, đi tới cạnh hắn, nắm lấy tay hắn, sau đó thành thật nhắc nhở,”Tay anh đầy mồ hôi, cho nên không cầm chắc được lưỡi liềm, lau lòng bàn tay đi rồi lại làm, miễn cho bị thương.”
Đậu Hằng mất tự nhiên thu lại tay, lẳng lặng cảm thụ một tia nóng rực bất thường lưu lại trên mặt, không biết đây có phải suy tưởng của hắn hay không. Nhưng mà mặc kệ nó có phải suy tưởng của mình hay không, loại cảm giác khiến hắn vạn phần lưu luyến.
Nhìn thiếu niên nhảy trên bờ ruộng, cười tủm tỉm vẫy tay nói hẹn gặp lai, Đậu Hằng áp chế mất mát mãnh liệt trong lòng, thanh âm khàn khàn trầm thấp hơi dồn dập nói,”Xin hỏi cậu tên gì?” Hắn nghe thấy mọi người gọi thiếu niên là ‘Cung thiếu’, nhưng hắn khát vọng muốn được biết tên thật của thiếu niên, mà không phải là tôn xưng đầy xa lạ cùng xa cách.
“Tôi tên Cung Lê Hân.” Đôi miêu đồng của mèo nhỏ vì cười mà híp cả lên, đáng yêu vô cùng. Dứt lời, cậu dừng một chút, dùng giọng điệu thận trọng nói,”Tương lai nhất định sẽ trở nên cường đại, cho nên phải tin vào chính mình, cố gắng sống sót.”
Vừa rồi cậu đã kiểm tra được trong thân thể Đậu Hằng cất chứa một cỗ lực lượng dồi dào, không phải bất cứ loại dị năng nào cậu từng kiểm tra qua, cũng vì thế mà hiểu được nguyên nhân Cung Hương Di chú ý hắn. Người này, tương lai nhất định là cường giả. Có lẽ mình có thể đả thông kinh mạch, để hắn có được sức mạnh. Ý nghĩ này vừa nảy ra liền bị Cung Lê Hân phủ định. Chỉ có dựa vào tự thân cố gắng mới có thể có được sức mạnh không gì cản nổi, hành vi của cậu nhìn như trợ giúp, thực tế lại là cản trở, không khác gì dục tốc bất đạt*. Quên đi, cứ lẳng lặng quan sát, chờ đợi hắn tự mình thức tỉnh! (* : nóng vội hỏng việc)
Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân liền nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết. mà Đậu Hằng đứng ngây ngốc trên ruộng lúa, đem tên cùng lời cổ vũ để tâm của cậu ngấm nuốt một lần lại một lần.
********************************
Danh sách chương