Tả Lực trừng mắt nhìn tên quái vật trước mặt, phẫn nộ trong mắt gần như sắp hóa thành thực thể!
Người thứ hai! Đây đã là người bạn thứ hai của hắn bị sát hại tàn nhẫn.
Trong máu của hắn đang có một thứ gọi là ‘cừu hận’ không ngừng sôi sục, hắn hận không thể lập tức bổ nhào tới giết chết tên quái vật kia.
Nhưng mà hắn không thể. Trong thân thể của bọn họ ai cũng bị hạ một loại sinh vật đáng sợ là phát ti đằng, lúc này mọi người bị trói trong hang động, không thể động đậy.
Tính toán thời gian, tin tức bọn họ mất tích, hẳn là đã truyền về căn cứ rồi đi! Lấy sự hiểu biết của Tả Lực đối với Tiêu Tử Nhiên, hắn biết, nhất định sẽ có người đến cứu bọn họ.
Chỉ là người tới sẽ là ai? Tiêu Tử Nhiên? Âu Dương Cảnh? Sở Thiên? Ba người khẳng định sẽ có một người đến.
Nội tâm Tả Lực hiện tại có một chút mâu thuẫn. Hắn hy vọng căn cứ sẽ cử người đến cứu bọn họ ra, nếu không, bọn họ sẽ phải sống trong ngày tháng sợ hãi như vậy mãi, mà ngay cả quyền muốn chết cũng không có.
Nhưng mạ̀ hắn lại lo lắng, nếu như người tới cứu viện, cũng bị lọt bẫy thì phải làm sao bây giờ? Sẽ cử thêm nhiều người đi cứu viên hay sao? Căn cứ Thự Quang phồn thịnh hướng quang vinh, căn cứ Thự Quang mỗi ngày đều tràn ngập hy vọng nếu như bởi vậy mà tổn thất một lượng lớn sức chiến đấu thậm chí là người của cao tầng, nếu vậy, phồn thịnh và hy vọng còn có thể tiếp tục kéo dài hay không? Vì mấy vấn đề lộn xộn này tư duy của Tả Lực đã bay xa, mà Tô Mạc Húc cũng đã ăn xong điểm tâm của mình.
Trong lúc thỏa mãn, thần kinh của Tô Mạc Húc đột nhiên bị một cái gì đó tiếp xúc, biến sắc, cấp tốc vọt ra ngoài cửa động.
Địch ý! Hắn cảm nhận được địch ý mãnh liệt! Mà loại địch ý này vậy mà đến từ đồng loại của hắn!
Không nghĩ tới, cư nhiên có đồng loại xâm lấn lãnh địa của hắn! Hơn nữa còn vô thanh vô tức tới gần chỗ mình! Nếu không phải người đó không thể kiềm chế được địch ý kinh động hắn, ổ của hắn chắc đã bị đối phương mò vào được!
Là tang thi đồng hệ sao? Hay là loại trí tuệ.
Tô Mạc Húc hưng phấn cực kỳ, thật giống như đang lúc buồn ngủ có người đưa gối tới, ở thời điểm hắn sắp thăng cấp, lại có tinh hạch tự động đưa tới cửa.
Trong rừng.
Cái hang động như ẩn như hiện kia đã có thể dùng mắt thường để nhìn thấy, nhưng mà, Tạ Minh Hiên nóng nảy không chịu khống chế.
Kỳ thật, từ lúc bức vào khu vực này, biểu hiện của Tạ Minh Hiên liền rất bất thường, bất quá Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên coi như có thể khống chế, nhưng mà lúc này, hắn đã rơi vào trạng thái không thể khống chế.
Nhìn như muốn liều mạng xông vào hang động kia vậy.
“Bên trong có cái gì?” Sao lại hấp dẫn hắn ta như vậy? Sở Thiên vừa đè Tạ Minh Hiên lại vừa suy tư.
Nhưng mà, Tạ Minh Hiên lại đột nhiên dùng sức giãy giụa thoát khỏi Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên, dùng tốc độ cực nhanh xông tới hang động.
“Trở về!” Toàn Hiểu Vũ lo lắng thấp giọng rống, nhưng Tạ Minh Hiên lại giống như không hề nghe thấy vậy, đây là lần đầu tiên hắn không thèm đếm xỉa đến mệnh lệnh của Toàn Hiểu Vũ.
“Làm sao bây giờ?” Toàn Hiểu Vũ muốn đuổi theo, lo lắng nhìn Sở Thiên.
Chỉ số IQ của Tạ Minh Hiên chẳng khác một đứa trẻ, lại không thể mở miệng nói, bên trong nhất định có cái gì đó, là nguyên nhân khiến hắn nôn nóng như vậy!
“Đuổi theo! Chuẩn bị chiến đấu. Đối phương hẳn là đã phát hiện sự tồn tại của chúng ta, cẩn thận một chút.” Sở Thiên, ngân giáp lần thứ hai bao trùm toàn thân.
Hắn đồng dạng cảm nhận được uy hiếp bên trong hang động kia, đương nhiên không dám liều lĩnh xông vào, tính toán lặng lẽ tới gần đánh đối phương trở tay không kịp nhưng lại bị Tạ Minh Hiên làm hỏng hết, hiện tại chỉ có thể đánh phủ đầu!
Sở Thiên vừa dứt lời, mấy người còn lại liền cực ăn ý mà hình thành trận hình xông ra.
Kỳ thực, vào thời khắc Tạ Minh Hiên lao ra trước tiên, tinh thần công kích của Sở Thiên liền đi theo, quả nhiên, gặp phải một cổ tinh thần lực cường đại chống lại.
Đồng thời, màn chắn tinh thần xung quanh cũng biến mất. Đối phương tính toán tập trung sức lực đối phó mình.
Theo sát Tạ Minh Hiên vọt vào bên trong hang động Toàn Hiểu Vũ không kịp đánh giá bốn phía, chỉ nhìn thấy bên trong có một người đang ngồi trên giường, hai mắt nhắm lại mà Tạ Minh Hiên lại bị đồng thời sáu con tang thi vây công.
Lúc này công kích của Tạ Minh Hiên có chút mất đi kết cấu, trong đó có một con tang thi há miệng phun lửa, muốn đốt mặt của hắn.
Dị năng của Toàn Hiểu Vũ toàn bộ khai hỏa, tiến lên một phen kéo Tạ Minh Hiên về, tránh được luồng hỏa diễm kia, đồng thời hô to một tiếng: “Sáu tang thi cấp năm!” Đây là lời nhắc nhở cho đồng đội phía sau.
Tang thi trên giường kia vẫn nhắm kín hai mắt, Tô Mạc Húc cũng đang lâm vào khổ chiến, hắn không nghĩ tới, đồng loại của hắn lại đi cùng với con người, mà trong những người này, cư nhiên còn có một người là tinh thần lực khống chế cao cấp.
Chỉ có điều cũng may cấp bậc đối phương mặc dù hơi cao hơn hắn một chút, nhưng không giỏi công kích, mà đồng loại kia của hắn mặc dù có khả năng giống vậy, nhưng trí lực không cao, không thể đoạt quyền khống chế đàn tang thi.
Sở Thiên tập trung tinh thần công kích, nhưng không thể tham gia vào cuộc chiến, chỉ mang một thân khôi giáp đứng ở vách núi bên cạnh.
Tiêu Tử Nhiên, Bùi Thiên Hành và Bạch Minh Hi rất nhanh cũng gia nhập chiến cuộc.
Chẳng qua trước mắt cấp bậc song phương gần như tương đương, Bạch Minh Hi mới vừa học được cách công kích còn chưa quen tay, công kích của Tạ Minh Hiên lại mất đi kết cấu, giống như thứ bên trong hang động có lực hấp dẫn trí mạng đối với hắn vậy, một lòng nghĩ cách vọt vào trong, không chút ham chiến.
Mấy con tang thi cấp năm kia, toàn bộ đều là tang thi dị năng, gắt gao bảo vệ Tô Mạc Húc trên giường, không cho mọi người tới gần.
Chiến cuộc lâm vào giằng co.
Nhưng mà Tô Mạc Húc đột nhiên trở nên sốt ruột. Sau khi so chiêu với Sở Thiên hắn đã hiểu được, cấp bậc đối phương cao hơn hắn, sở dĩ giằng co là bởi vì đối phương không phải không am hiểu công kích mà là đang cố gắng khống chế hắn.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, tinh lực của hắn tiêu hao nhiều hơn đối phương, huống hồ, đối phương còn có một đồng loại có khả năng giống hắn, nếu đồng loại kia đã khai trí, hôm nay chỉ sợ sẽ là ngày chết của mình!
Sau một hồi lâu chiến đấu ác liệt, đặc biệt trong đó có một băng hệ tang thi bị Toàn Hiểu Vũ chặt bỏ đầu, Tô Mạc Húc tâm sinh ý muốn lui.
Tâm thần dao động, hiển nhiên sẽ có sơ hở, Sở Thiên thừa thắng xông lên, thế công tồn trữ đã lâu tiến hành một lần phản công dồn dập.
Tô Mạc Húc trên giường đột nhiên ngã ra sau, đầu đập mạnh lên mép giường.
Nguy rồi! Tô Mạc Húc thuận thế chạy trốn, biết mình thua, vì thế đem toàn bộ sức lực còn sót lại bao phủ bản thân, đổi công làm thủ.
Cùng thời điểm Tô Mạc Húc ngã xuống, động tác của những tang thi cấp năm kia đồng loạt đình trệ, Bùi Thiên Hành và Tiêu Tử Nhiên mượn cơ hội hợp lực dùng nhánh cây xuyên qua ót của chúng.
Có biến cố như vậy, Tạ Minh Hiên điên cuồng chạy vào chỗ sâu trong hang động, một chút cũng không thèm để ý đến chiến đấu bên này.
Tô Mạc Húc thừa cơ trước khi Sở Thiên tồn trữ sóng công kích thứ hai cấp tốc trốn đi, cũng bị Toàn Hiểu Vũ một đao chém xuống, cắt đứt con đường phía trước.
Muốn bắt lính trước phải bắt vua, tình huống trước mắt có chuyển tiếp đột ngột, đám người Sở Thiên nắm giữ tiên cơ, Sở Thiên đột nhiên cảm thấy, dưới chân có dị động, cúi đầu nhìn, cư nhiên là phát ti đằng!
Đệt! Thứ quỷ này không phải đã diệt hết rồi sao!
“Cẩn thật ma đằng!” Sở Thiên hô to, sờ sờ ba lô, mới nhớ ra nước trong ba lô đã dùng hết.
Sở Thiên toàn thân ngân giáp không sợ thứ kia, chỉ là thứ đó hiện bò lên cuốn lấy thân thể Sở Thiên, tuy rằng không có gây tổn thương gì, nhưng lại khiến hắn phân tâm.
Bởi vì tối hôm qua đã sử dụng rất nhiều, hiện tại chỉ có trong không gian Bạch Minh Hi mới còn nước không gian, mà Bạch Minh Hi lại bị tang thi cấp năm cuốn lấy, trong nhất thời không có rảnh tay.
Tô Mạc Húc lần thứ hai xem xét cơ hội để chạy trốn. Lại bị Toàn Hiểu Vũ cắt đứt lần nữa, lúc này đây, cậu chém chết con tang thi quấn lấy cậu, chuyên tâm đối phó Tô Mạc Húc.
“Trốn!” Một tiếng quát lớn vang lên, một bóng người xuất hiện ở cửa hang động, toàn thân bốc lên huyết khí màu đen, rống to về phía Tô Mạc Húc bên trong động.
Hơn thế, có rất nhiều phát ti đằng bốc khí đen cấp tốc đánh về phía mọi người.
Mọi người không thể không bỏ qua cho đối thủ trước mặt, đều nhao nhao đưa tay tiếp lấy bình nước mà Bạch Minh Hi ném qua, sau đó vẩy lên ma đằng đang không ngừng bò tới chỗ bọn họ.
Sở Thiên cũng buông tha truy kích Tô Mạc Húc, xoay người nhằm về phía bóng đen kia.
Không nghĩ tới bóng đen kia không tránh ra, mà lại phát ra tiếng cười “cạc cạc” quái dị, thời điểm Sở Thiên tới gần, thân thể hắn đột nhiên nổ tung, có vô số thứ đen kịt bay ra, toàn bộ đều là ma đằng.
Bản thân Sở Thiên bị vụ nổ tạc bay ra phía sau, trong nháy mắt bị ma đằng bao phủ.
Toàn Hiểu Vũ tuy biết Sở Thiên không sợ loại ma đằng này, nhưng cũng không tự chủ được lo lắng, đương nhiên chạy tới cứu giúp.
Nước không gian lần thứ hai giống như không cần tiền vậy không ngừng vẩy ra ngoài, đồng thời, mấy người còn phải đối phó với ba tang thi cấp năm quấy rối.
Điều ngoài ý muốn này khiến cuộc chiến bị kéo dài hơn hai mươi phút, chờ ma đằng biến mất, đám tang thi còn lại bị tiêu diệt, Tô Mạc Húc từ lâu đã không còn bóng dáng.
“Hắn cư nhiên không chết!” Cái bóng đen bị nổ tung kia, đầu rớt bên chân Tiêu Tử Nhiên khiến hắn kinh ngạc, đó chính là Quý Duyên bị Tiêu Tử Nhiên giết chết ở dưới chân núi.
Bị thành như vậy còn không chết! Còn mang theo lượng lớn ma đằng trở về, hắn ta đã làm như thế nào?
Không chỉ có Tiêu Tử Nhiên, trong lòng mọi người đều tràn ngập hoang mang, nhưng hiện tại, cũng không phải lúc để bọn họ tìm kiếm đáp án, mục đích của chuyến này là cứu người!
Vì thế, Toàn Hiểu Vũ lại cho cái đầu kia một chém, phòng ngừa hắn có thể sống lại lần nữa, mọi người đồng loạt đi vào trong hang động.
Tô Mạc Húc đương nhiên không cần đuổi theo, hắn nếu đã liều mạng như vậy cũng muốn trốn vào bên trong, như vậy chứng tỏ bên trong tất có lối thoát, là đường lui cuối cùng mà tên đó để lại. Hai mươi phút đã qua, muốn ở trong rừng rậm truy kích Tô Mạc Húc toàn lực che chắn bản thân chạy trốn, đối với mọi người mà nói, kia là một đợt phiêu lưu khác.
Khi mọi người đi vào trong hang động, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Người thứ hai! Đây đã là người bạn thứ hai của hắn bị sát hại tàn nhẫn.
Trong máu của hắn đang có một thứ gọi là ‘cừu hận’ không ngừng sôi sục, hắn hận không thể lập tức bổ nhào tới giết chết tên quái vật kia.
Nhưng mà hắn không thể. Trong thân thể của bọn họ ai cũng bị hạ một loại sinh vật đáng sợ là phát ti đằng, lúc này mọi người bị trói trong hang động, không thể động đậy.
Tính toán thời gian, tin tức bọn họ mất tích, hẳn là đã truyền về căn cứ rồi đi! Lấy sự hiểu biết của Tả Lực đối với Tiêu Tử Nhiên, hắn biết, nhất định sẽ có người đến cứu bọn họ.
Chỉ là người tới sẽ là ai? Tiêu Tử Nhiên? Âu Dương Cảnh? Sở Thiên? Ba người khẳng định sẽ có một người đến.
Nội tâm Tả Lực hiện tại có một chút mâu thuẫn. Hắn hy vọng căn cứ sẽ cử người đến cứu bọn họ ra, nếu không, bọn họ sẽ phải sống trong ngày tháng sợ hãi như vậy mãi, mà ngay cả quyền muốn chết cũng không có.
Nhưng mạ̀ hắn lại lo lắng, nếu như người tới cứu viện, cũng bị lọt bẫy thì phải làm sao bây giờ? Sẽ cử thêm nhiều người đi cứu viên hay sao? Căn cứ Thự Quang phồn thịnh hướng quang vinh, căn cứ Thự Quang mỗi ngày đều tràn ngập hy vọng nếu như bởi vậy mà tổn thất một lượng lớn sức chiến đấu thậm chí là người của cao tầng, nếu vậy, phồn thịnh và hy vọng còn có thể tiếp tục kéo dài hay không? Vì mấy vấn đề lộn xộn này tư duy của Tả Lực đã bay xa, mà Tô Mạc Húc cũng đã ăn xong điểm tâm của mình.
Trong lúc thỏa mãn, thần kinh của Tô Mạc Húc đột nhiên bị một cái gì đó tiếp xúc, biến sắc, cấp tốc vọt ra ngoài cửa động.
Địch ý! Hắn cảm nhận được địch ý mãnh liệt! Mà loại địch ý này vậy mà đến từ đồng loại của hắn!
Không nghĩ tới, cư nhiên có đồng loại xâm lấn lãnh địa của hắn! Hơn nữa còn vô thanh vô tức tới gần chỗ mình! Nếu không phải người đó không thể kiềm chế được địch ý kinh động hắn, ổ của hắn chắc đã bị đối phương mò vào được!
Là tang thi đồng hệ sao? Hay là loại trí tuệ.
Tô Mạc Húc hưng phấn cực kỳ, thật giống như đang lúc buồn ngủ có người đưa gối tới, ở thời điểm hắn sắp thăng cấp, lại có tinh hạch tự động đưa tới cửa.
Trong rừng.
Cái hang động như ẩn như hiện kia đã có thể dùng mắt thường để nhìn thấy, nhưng mà, Tạ Minh Hiên nóng nảy không chịu khống chế.
Kỳ thật, từ lúc bức vào khu vực này, biểu hiện của Tạ Minh Hiên liền rất bất thường, bất quá Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên coi như có thể khống chế, nhưng mà lúc này, hắn đã rơi vào trạng thái không thể khống chế.
Nhìn như muốn liều mạng xông vào hang động kia vậy.
“Bên trong có cái gì?” Sao lại hấp dẫn hắn ta như vậy? Sở Thiên vừa đè Tạ Minh Hiên lại vừa suy tư.
Nhưng mà, Tạ Minh Hiên lại đột nhiên dùng sức giãy giụa thoát khỏi Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên, dùng tốc độ cực nhanh xông tới hang động.
“Trở về!” Toàn Hiểu Vũ lo lắng thấp giọng rống, nhưng Tạ Minh Hiên lại giống như không hề nghe thấy vậy, đây là lần đầu tiên hắn không thèm đếm xỉa đến mệnh lệnh của Toàn Hiểu Vũ.
“Làm sao bây giờ?” Toàn Hiểu Vũ muốn đuổi theo, lo lắng nhìn Sở Thiên.
Chỉ số IQ của Tạ Minh Hiên chẳng khác một đứa trẻ, lại không thể mở miệng nói, bên trong nhất định có cái gì đó, là nguyên nhân khiến hắn nôn nóng như vậy!
“Đuổi theo! Chuẩn bị chiến đấu. Đối phương hẳn là đã phát hiện sự tồn tại của chúng ta, cẩn thận một chút.” Sở Thiên, ngân giáp lần thứ hai bao trùm toàn thân.
Hắn đồng dạng cảm nhận được uy hiếp bên trong hang động kia, đương nhiên không dám liều lĩnh xông vào, tính toán lặng lẽ tới gần đánh đối phương trở tay không kịp nhưng lại bị Tạ Minh Hiên làm hỏng hết, hiện tại chỉ có thể đánh phủ đầu!
Sở Thiên vừa dứt lời, mấy người còn lại liền cực ăn ý mà hình thành trận hình xông ra.
Kỳ thực, vào thời khắc Tạ Minh Hiên lao ra trước tiên, tinh thần công kích của Sở Thiên liền đi theo, quả nhiên, gặp phải một cổ tinh thần lực cường đại chống lại.
Đồng thời, màn chắn tinh thần xung quanh cũng biến mất. Đối phương tính toán tập trung sức lực đối phó mình.
Theo sát Tạ Minh Hiên vọt vào bên trong hang động Toàn Hiểu Vũ không kịp đánh giá bốn phía, chỉ nhìn thấy bên trong có một người đang ngồi trên giường, hai mắt nhắm lại mà Tạ Minh Hiên lại bị đồng thời sáu con tang thi vây công.
Lúc này công kích của Tạ Minh Hiên có chút mất đi kết cấu, trong đó có một con tang thi há miệng phun lửa, muốn đốt mặt của hắn.
Dị năng của Toàn Hiểu Vũ toàn bộ khai hỏa, tiến lên một phen kéo Tạ Minh Hiên về, tránh được luồng hỏa diễm kia, đồng thời hô to một tiếng: “Sáu tang thi cấp năm!” Đây là lời nhắc nhở cho đồng đội phía sau.
Tang thi trên giường kia vẫn nhắm kín hai mắt, Tô Mạc Húc cũng đang lâm vào khổ chiến, hắn không nghĩ tới, đồng loại của hắn lại đi cùng với con người, mà trong những người này, cư nhiên còn có một người là tinh thần lực khống chế cao cấp.
Chỉ có điều cũng may cấp bậc đối phương mặc dù hơi cao hơn hắn một chút, nhưng không giỏi công kích, mà đồng loại kia của hắn mặc dù có khả năng giống vậy, nhưng trí lực không cao, không thể đoạt quyền khống chế đàn tang thi.
Sở Thiên tập trung tinh thần công kích, nhưng không thể tham gia vào cuộc chiến, chỉ mang một thân khôi giáp đứng ở vách núi bên cạnh.
Tiêu Tử Nhiên, Bùi Thiên Hành và Bạch Minh Hi rất nhanh cũng gia nhập chiến cuộc.
Chẳng qua trước mắt cấp bậc song phương gần như tương đương, Bạch Minh Hi mới vừa học được cách công kích còn chưa quen tay, công kích của Tạ Minh Hiên lại mất đi kết cấu, giống như thứ bên trong hang động có lực hấp dẫn trí mạng đối với hắn vậy, một lòng nghĩ cách vọt vào trong, không chút ham chiến.
Mấy con tang thi cấp năm kia, toàn bộ đều là tang thi dị năng, gắt gao bảo vệ Tô Mạc Húc trên giường, không cho mọi người tới gần.
Chiến cuộc lâm vào giằng co.
Nhưng mà Tô Mạc Húc đột nhiên trở nên sốt ruột. Sau khi so chiêu với Sở Thiên hắn đã hiểu được, cấp bậc đối phương cao hơn hắn, sở dĩ giằng co là bởi vì đối phương không phải không am hiểu công kích mà là đang cố gắng khống chế hắn.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, tinh lực của hắn tiêu hao nhiều hơn đối phương, huống hồ, đối phương còn có một đồng loại có khả năng giống hắn, nếu đồng loại kia đã khai trí, hôm nay chỉ sợ sẽ là ngày chết của mình!
Sau một hồi lâu chiến đấu ác liệt, đặc biệt trong đó có một băng hệ tang thi bị Toàn Hiểu Vũ chặt bỏ đầu, Tô Mạc Húc tâm sinh ý muốn lui.
Tâm thần dao động, hiển nhiên sẽ có sơ hở, Sở Thiên thừa thắng xông lên, thế công tồn trữ đã lâu tiến hành một lần phản công dồn dập.
Tô Mạc Húc trên giường đột nhiên ngã ra sau, đầu đập mạnh lên mép giường.
Nguy rồi! Tô Mạc Húc thuận thế chạy trốn, biết mình thua, vì thế đem toàn bộ sức lực còn sót lại bao phủ bản thân, đổi công làm thủ.
Cùng thời điểm Tô Mạc Húc ngã xuống, động tác của những tang thi cấp năm kia đồng loạt đình trệ, Bùi Thiên Hành và Tiêu Tử Nhiên mượn cơ hội hợp lực dùng nhánh cây xuyên qua ót của chúng.
Có biến cố như vậy, Tạ Minh Hiên điên cuồng chạy vào chỗ sâu trong hang động, một chút cũng không thèm để ý đến chiến đấu bên này.
Tô Mạc Húc thừa cơ trước khi Sở Thiên tồn trữ sóng công kích thứ hai cấp tốc trốn đi, cũng bị Toàn Hiểu Vũ một đao chém xuống, cắt đứt con đường phía trước.
Muốn bắt lính trước phải bắt vua, tình huống trước mắt có chuyển tiếp đột ngột, đám người Sở Thiên nắm giữ tiên cơ, Sở Thiên đột nhiên cảm thấy, dưới chân có dị động, cúi đầu nhìn, cư nhiên là phát ti đằng!
Đệt! Thứ quỷ này không phải đã diệt hết rồi sao!
“Cẩn thật ma đằng!” Sở Thiên hô to, sờ sờ ba lô, mới nhớ ra nước trong ba lô đã dùng hết.
Sở Thiên toàn thân ngân giáp không sợ thứ kia, chỉ là thứ đó hiện bò lên cuốn lấy thân thể Sở Thiên, tuy rằng không có gây tổn thương gì, nhưng lại khiến hắn phân tâm.
Bởi vì tối hôm qua đã sử dụng rất nhiều, hiện tại chỉ có trong không gian Bạch Minh Hi mới còn nước không gian, mà Bạch Minh Hi lại bị tang thi cấp năm cuốn lấy, trong nhất thời không có rảnh tay.
Tô Mạc Húc lần thứ hai xem xét cơ hội để chạy trốn. Lại bị Toàn Hiểu Vũ cắt đứt lần nữa, lúc này đây, cậu chém chết con tang thi quấn lấy cậu, chuyên tâm đối phó Tô Mạc Húc.
“Trốn!” Một tiếng quát lớn vang lên, một bóng người xuất hiện ở cửa hang động, toàn thân bốc lên huyết khí màu đen, rống to về phía Tô Mạc Húc bên trong động.
Hơn thế, có rất nhiều phát ti đằng bốc khí đen cấp tốc đánh về phía mọi người.
Mọi người không thể không bỏ qua cho đối thủ trước mặt, đều nhao nhao đưa tay tiếp lấy bình nước mà Bạch Minh Hi ném qua, sau đó vẩy lên ma đằng đang không ngừng bò tới chỗ bọn họ.
Sở Thiên cũng buông tha truy kích Tô Mạc Húc, xoay người nhằm về phía bóng đen kia.
Không nghĩ tới bóng đen kia không tránh ra, mà lại phát ra tiếng cười “cạc cạc” quái dị, thời điểm Sở Thiên tới gần, thân thể hắn đột nhiên nổ tung, có vô số thứ đen kịt bay ra, toàn bộ đều là ma đằng.
Bản thân Sở Thiên bị vụ nổ tạc bay ra phía sau, trong nháy mắt bị ma đằng bao phủ.
Toàn Hiểu Vũ tuy biết Sở Thiên không sợ loại ma đằng này, nhưng cũng không tự chủ được lo lắng, đương nhiên chạy tới cứu giúp.
Nước không gian lần thứ hai giống như không cần tiền vậy không ngừng vẩy ra ngoài, đồng thời, mấy người còn phải đối phó với ba tang thi cấp năm quấy rối.
Điều ngoài ý muốn này khiến cuộc chiến bị kéo dài hơn hai mươi phút, chờ ma đằng biến mất, đám tang thi còn lại bị tiêu diệt, Tô Mạc Húc từ lâu đã không còn bóng dáng.
“Hắn cư nhiên không chết!” Cái bóng đen bị nổ tung kia, đầu rớt bên chân Tiêu Tử Nhiên khiến hắn kinh ngạc, đó chính là Quý Duyên bị Tiêu Tử Nhiên giết chết ở dưới chân núi.
Bị thành như vậy còn không chết! Còn mang theo lượng lớn ma đằng trở về, hắn ta đã làm như thế nào?
Không chỉ có Tiêu Tử Nhiên, trong lòng mọi người đều tràn ngập hoang mang, nhưng hiện tại, cũng không phải lúc để bọn họ tìm kiếm đáp án, mục đích của chuyến này là cứu người!
Vì thế, Toàn Hiểu Vũ lại cho cái đầu kia một chém, phòng ngừa hắn có thể sống lại lần nữa, mọi người đồng loạt đi vào trong hang động.
Tô Mạc Húc đương nhiên không cần đuổi theo, hắn nếu đã liều mạng như vậy cũng muốn trốn vào bên trong, như vậy chứng tỏ bên trong tất có lối thoát, là đường lui cuối cùng mà tên đó để lại. Hai mươi phút đã qua, muốn ở trong rừng rậm truy kích Tô Mạc Húc toàn lực che chắn bản thân chạy trốn, đối với mọi người mà nói, kia là một đợt phiêu lưu khác.
Khi mọi người đi vào trong hang động, tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Danh sách chương