Sắc mặt hiện tại của Toàn Hiểu Vũ có chút trắng bệch, rất nhanh gân xanh trên tai nổi lên, ánh mắt có chút mê ly. Sở Thiên lập tức phát giác cậu không đúng. Hắn vội vàng ôm bả vai Toàn Hiểu Vũ, dùng sức xiết chặt một chút, nhẹ giọng hỏi: “Cậu sao vậy?” Vừa hỏi vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Gia Luân Hủ. Toàn Hiểu Vũ không thích hợp, là từ khi nhìn thấy cậu trai kia.

Hắn không biết quá khứ của Toàn Hiểu Vũ, không biết người kia là ai, nhưng mà xem ra, đó cũng là một đoạn hồi ức không vui vẻ và một người không được hoan nghênh.

Người không được hoan nghênh sao? Sở Thiên có chút đăm chiêu.

Toàn Hiểu Vũ cũng không có phát giác tư thế ôm vai bảo vệ của Sở Thiên, nhưng mà, cũng từng trong hồi ức không vui khôi phục lại tinh thần. Cậu hít sâu một hơi khiến cho bản thân bình tĩnh: “Không có việc gì, tôi đi gọi đám người tên bác sĩ vào.” “Ừ.” Sở Thiên gật đầu, bàn tay buông lỏng bả vai cậu. Toàn Hiểu Vũ xoay người đi ra ngoài. Toàn Hiểu Vũ phán đoán đúng, nơi này cũng không có mai phục như hắn và tên bác sĩ đã nghĩ, không giống có gì nguy hiểm.

Những người này rõ ràng không phải cùng một nhóm người, ba bốn nhóm người đều có hơi phong trần mệt mỏi. Bọn họ phân biệt chiếm giữ một bộ phần của đại sảnh, có chút mạnh ai nấy làm, hỗ bất kiền nhiễu. Sở Thiên cười, gật đầu chào hỏi mọi người, bộ dáng ôn hòa thoạt như thanh niên hàng xóm, có vẻ rất vô hại.

“Con à, nơi này đều là nhóm người sống sót đến đây xin giúp đỡ và tá túc, con và đồng bạn của mình có thể tự tìm một chỗ để nghỉ ngơi.” Thanh âm cha xứ bình yên hiền hòa vang lên, hắn đi tới bên cạnh Sở Thiên: “Cha đã không còn thức ăn dư thừa có thể cung cấp cho các con, nhưng mà, cha có thể cung cấp một ít nước sạch.” Trong thanh âm của cha xứ có một chút xin lỗi.

Sở Thiên vội vàng từ chối: “Không cần cha xứ, cảm tạ cha đã giúp đỡ, có thể ngủ lại một đem đã rất biết ơn cha rồi, những chuyện nhỏ này cứ để chúng con tự mình giải quyết.” Hắn cung kính lại khách khí nói. Loại cung kính này, không phải xuất phát từ sự tôn kính đối với địa vị, không phải từ sự sợ hãi đối với sức mạnh, mà là sự kính nể đối với một người nhân ái từ đáy lòng.

Cha xứ này hình như giống như lời của Toàn Hiểu Vũ nói, chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân cho mọi người sự giúp đỡ lớn nhất, bất luân là bần cùng hay phú quý, bất luận là người tốt hay kẻ xấu. Có lẽ cũng chỉ có một phần thuần túy như thế, ở trong bóng đêm tối tăm chiếm được sự che chở của thần, một khu nhà nguyện ý tiếp nhận mọi người, không hề đề phòng ai vui lòng mở rộng cửa lớn thánh đường, ở trong mạt thế nơi đạo đức suy đồi, luật pháp mất đi quyền lực của nó, mà vẫn bình yên vô sự, cha xứ bên trong cũng lông tóc vô tổn.

Thánh đường cũng không có bị tập kích hay xâm chiếm, cha xứ mang theo giáo đồ, cố gắng trợ giúp người sống sót đi ngang qua, khiến cho nơi này giống như vườn địa đàng giữa đống đổ nát, khiến kẻ khác tấm tắc lấy làm kỳ. Có lẽ, hắn và tên bác sĩ có lòng dạ của kẻ tiểu nhân, Sở Thiên nghĩ. Chân thành đối xử với người khác, hắn và tên bác sĩ thua xa Toàn Hiểu Vũ.

Sở Thiên hữu nghị đánh tiếng chào hỏi với mấy đám người ở đây, thuận tiện giái thích đoàn người của mình chỉ là đi ngang qua, ngủ nhờ một đêm, sẽ không quấy rầy mọi người lâu. Bộ dáng ôn hòa thành khẩn thắng được phần lớn cảm tình của các cô gái và phần nhỏ các chàng trai, vì thế có người bắt đầu đáp lời hắn. Đó là một chàng trai giúp đỡ trong thánh đường, phụ trách phân phát cho mọi người nước sạch dùng để uống. Khi Toàn Hiểu Vũ và Sở Thiên đi vào, hắn và đám bạn của hắn mang nước đi, không có mặt ở đó.

Khi hắn xuất hiện thì nhìn thấy Sở Thiên lễ phép chào hỏi mọi người thi biết Sở Thiên là người sống sót mới đến, liền nhiệt tình đi tới đáp lời. Giao tiếp với người khác là một trong những sở trường của Sở Thiên, rất nhanh, liền dẫn dắt người này mở miệng như máy hát. Từ câu chuyện phiếm biết được, người này tên Tạ Minh Hiên, năm nay hai mươi bảy tuổi, tín đồ đạo Thiên Chúa. Trước mạt thế hắn là một luật sư.

Mạt thế bùng nổ, hắn vừa lúc đang ở thánh đường làm công ích, về sau thì luôn ở tại chỗ này, giúp cha xứ cùng nhau giúp đỡ nhóm người sống sót. Hắn vốn là một cô nhi được người hảo tâm giúp đỡ, mới học xong đại học từng thi cuộc thi tư pháp, trải qua kỳ thực tập, cuối cùng cũng lên làm một luật sư. Đáng tiếc không đến ba năm, mạt thế lại đến. Hắn không gia đình không bạn bè nên ở lại chỗ này. Duy nhất có chút không lo lắng chính là đứa con trai của ân nhân để lại. Con trai của ân nhân vốn ở thành phố này, thế nhưng mà hiện tại bên ngoài rối loạn, khoảng cách một Nam một Bắc, lúc trước chỉ cần đi khoảng hai giờ là đến, mà hiện tại cũng xem như là hai bờ Nam Bắc của biển tang thi.

Hắn là một người bình thường, thật sự là có lòng mà không sức. Hắn nghe Sở Thiên là từ phía Nam đến, rất là kích động hỏi thăm một chút tình huống của bên kia. Sở Thiên đem tình hình trong hơn hai tháng gần đây của phía Nam khái quát nói. Tạ Minh Hiên nghe xong, có vẻ hơi mất mác. Hắn không nghĩ tới phía Nam lại hỗn loạn như vậy, thiên tai thêm nhân họa.

Sau ngày mạt thế bùng nổ, hắn vẫn ở trong thánh đường tràn ngập chủ nghĩa nhân đạo, tuy rằng từ trong miệng của những người đến sinh giúp đỡ biết rõ tình huống hỗn loạn ở bên ngoài, nhưng chưa từng có ai giống Sở Thiên vậy nói trắng ra sự tàn khốc trong đó. Hắn trầm mặc, lấy tình huống đứa con trai nhà ân nhân hình như rất khó có thể sinh tồn trong nơi hỗn loạn này a!

Đồng thời, hắn lại có chút ảo não, vì cái gì không sớm một chút đi qua đó tìm? Lại thất vọng vì bản thân là một người thường không có năng lực, tang thi cũng chưa từng giết qua mấy con, làm sao có thể giúp? Có lẽ, còn chưa đi được vài kilomet, tự mình đã chết ở trên đường đi. Đương nhiên, Sở Thiên cũng không phải không có thu hoạch, hắn từ trong miệng của Tạ Minh Hiên biết rõ lai lịch của nhóm người trong thánh đường, đặc biệt, là chàng trai khiến Toàn Hiểu Vũ rất không thoải mái kia.

Trong thánh đường này tổng thể chia làm bốn nhóm người. Một nhóm là các sinh viên ở đại học gần đó người dẫn dắt bọn họ là giáo viên của họ. Nghe nói khi mạt thế bùng nổ, trường học biến thành khu vực nguy hiểm cực kỳ, giáo viên tổ chức một bộ phần học sinh trốn ở căn tin trường học, dựa vào lượng hàng trữ trong kho sinh tồn hai tháng.

Sau đó, thức ăn cũng hết, bọn họ mới nghĩ cách từ đường thủy trốn ra, rất may mắn đi tới thánh đường. Đội ngũ hơn ba mươi người khi tới đây, chỉ còn lại giáo viên và mười mấy học trò. Đồng thời, bọn họ cũng là đám người chật vật nhất trong tất cả, cái gì cũng không có, quần áo rách tung tóe, ăn uống toàn bộ đều phải dựa vào sự giúp đỡ của thánh đường.

Có một đám người, toàn bộ đều là thanh niên trai tráng, nhân số không nhiều, chỉ hơn chục người, thoạt nhìn cũng vô cùng giỏi giang. Bọn họ tùy thân cũng mang vũ khí đao côn linh tinh, quần áo tương đối chỉnh tề, thoạt nhìn đã từng trải qua huấn luyện. Bọn họ tự xưng là quân nhân xuất ngũ, tính toán đi phương Bắc, đi theo quân đội, đi ngang qua nơi này, cho nên xin ở nhờ vài ngày, chỉnh đốn lại.

Nhắc đến quân nhân xuất ngũ, Sở Thiên nhớ tới đám người Chính ca, ngay từ đầu, bọn họ cũng tự xưng là quân nhân xuất ngũ. Sau khi Chính ca chết, bọn họ mới từ miệng của Lão Ô biết được, Chính ca quả thật là có từng làm quân lính, nhưng mà bởi vì làm trái kỷ luật nghiêm trọng khiến cho quân đội đá hắn ra. Sau khi xuất ngũ, sảng khoái giao du với du côn ác bá, kéo vào đội ngũ, muốn làm cái gì huấn luyện quân sự hóa và quản lý, biến hóa nhanh chóng thành lập công ty bảo an. Lão Ô lúc ấy cũng không phải là người tốt gì, từng đi học, lại có đầu óc, bị Chính ca lôi kéo, làm quân sư cho bọn họ. Bất quá mười mấy người kia cùng người của Chính ca thật sự không giống nhau, bộ dáng rất có năng lực. Sở Thiên cảm thấy, bọn họ không giống là quân nhân xuất ngũ càng giống như lính đánh thuê!

Còn một nhóm người, chính là cư dân vùng phụ cận, bọn họ quen biết nhau trên đường ra khỏi thành phố, cứ thế kết giao, cuối cùng đi vào trong thánh đường xin giúp đỡ. Trong đám người này, nam nữ già trẻ đều có, nhân số không ít, hơn hai mươi người, lai lịch đặc biệt, Tạ Minh Hiên cũng nói không biết rõ bọn họ. Cuối cùng, chính là đám người mà Sở Thiên chú ý nhất. Đám người đó ban đầu có hai người. Một là Gia Luân Hủ, chính là chàng trai Toàn Hiểu Vũ rất để ý, là một thổ hệ dị năng giả, có lực chiến đấu mạnh mẽ. Ngày đầu tiên hắn vừa đến liền trợ giúp cha xứ tu sửa tường phòng ngự ngoài thánh đường. Người còn lại tên Lôi Sư, nghe nói là một lôi hệ dị năng giả, cũng rất lợi hại. Tuy rằng tất cả mọi người chưa từng tận mắt thấy dị năng của hắn, nhưng mà thủ hạ của hắn nói, lão đại bọn họ trong nháy mắt có thể phát lôi, lập tức đem tang thi giật thành than.

Bọn họ cũng từ phía Nam đến, vốn bọn họ đều tự mang theo người của mình đi Bắc, sau đó gặp nhau trên đường cùng nhau giết tang thi. Cuối cùng lão đại hai bên đạt thành thỏa thuận, ăn nhịp với nhau, bọn họ hợp thành một đám người. Khi tới thánh đường cũng từng nói đi phương Bắc, tới nơi này ở nhờ vài ngày để chỉnh đốn một chút. Khi nói đến bọn họ, Tạ Minh Hiên có vẻ rất hâm mộ lại khâm phục. Hắn nói, trong đội ngũ của bọn họ có rất nhiều dị năng giả. Trừ bỏ hai vị lão đại ra, cậu thiếu niên xinh đẹp tên Ôn Đồng kia là một không gian dị năng giả, hắn thường xuyên lấy ra vật tư, giúp người trong thánh đường, còn đặt biệt giúp đám học sinh.

Một dị năng giả hệ trị liệu, cũng là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp, hắn cũng giúp đỡ mọi người giảm bớt đau đớn do vết thương mang lại. Còn có thủy hệ dị năng giả của bọn họ, là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, giúp đỡ thánh đường giải quyết vấn đề về nước sạch. Hiện tại nước sạch dùng để phân phát cho mọi người, chính là do thủy hệ dị năng giả cung cấp. Đám người này địa vị rất cao a! Trong lòng Sở Thiên nghĩ.

Cao điệu giống mọi người như vậy thật sự giống như cha xứ vậy không hề có tư tâm sao? Tạ Minh Hiên đối với dị năng của bọn họ biểu đạt sự hâm mộ hết sức mãnh liệt, đồng thời, hắn cũng vô cùng bội phục bọn họ có thể vô tư giúp đỡ người khác. Cảm thán, bản thân nếu có thể giống như bọn họ thì tốt rồi, có thể giúp đỡ cho càng nhiều người, thậm chí, hắn còn muốn đi tìm con trai của ân nhân. Vạn nhất đối phương còn sống đang chờ cứu thì sao? Sở Thiên có chút kinh ngạc nhìn Tạ Minh Hiên vài lần, là một dị năng giả hệ tinh thần cấp hai, hắn rất dễ dàng phân biệt được người khác có phải đang nói dối hay không. Khi hắn phát hiện Tạ Minh Hiên không hề nói dối thì vô cùng kinh ngạc nghĩ người này có thật sự là một luật sư xuất thân từ cô nhi viện không? Trong ấn tượng của hắn, người có thể từ trong cô nhi viện trở nên nổi bật, tính cách hơn phân nửa mẫn cảm ích kỷ, lòng tự trọng rất mạnh, làm việc có hơi không từ thủ đoạn.

Mà luật sư này chẳng phải nên độc mồm giảo hoạt hay sao? Chí ít cũng phải là sói đội lốt cừu a! Cho nên, Sở Thiên suy nghĩ thật lâu, càng nghĩ, chỉ có thể cho rằng, Tạ Minh Hiên là một đóa kì hoa đi ra từ thùng nhuộm nhưng vẫn giữ được sự thuần khiết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện