Căn cứ bên kia quả nhiên như Quách Binh và Trần Ninh sở liệu, khi loại vũ khí hỗn hợp vàng bạc được sản xuất ra, đồng thời cũng nghiệm chứng hiệu quả bọn họ nhìn thấy.
Cầm lấy một con dao găm dài khoảng một thước, lãnh đạo kiểm tra khẽ gật đầu, trên mặt mang theo một nụ cười: “Tuy rằng độ cứng, độ bền so với vũ khí truyền thống kém một chút, nhưng loại vũ khí này dùng để đối phó với tang thi lại là lựa chọn tốt nhất.”
Người phụ trách sản xuất đứng một bên cười: “Phòng thí nghiệm bên kia vẫn còn đang nghiên cứu tỉ lệ chế tạo, tranh thủ sớm tìm được nguyên liệu phối thích hợp nhất. Còn có đạn đặc thù, bom đặc thù vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, rất nhanh thôi sẽ có kết quả.”
“Kêu bọn họ nhanh một chút, có những thứ này trong tay thì cho dù không có dị năng giả, chuyện thu phục nội thành cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!”
“Đây là đương nhiên! Có điều vàng, bạc hiện giờ…”
“Chuyện đó không cần lo lắng, bây giờ vàng bạc trong căn cứ không đáng giá, nhóm người sống sót từ nội thành có thể không mang những thứ khác, nhưng nếu trên đường thấy vàng bạc chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp để mang theo bên người.” Thịnh thế đồ cổ, thời loạn hoàng kim.
Hoàng kim vô luận là ở quốc gia nào, thời đại nào cũng là vật vô giá. Nhân dân từ xưa đã có ý thức thời loạn sẽ dấu vàng trong nhà. Đợi ổn định lại thì tất cả đều là tiền!
Trong căn cứ cũng có chỗ chuyên dùng vàng để đổi thức ăn, chỉ cần bọn họ lặng lẽ tăng giá, không tin không lấy được nó.
Huống chi – trong nội thành còn có kho vàng. Trừ bọn họ ra thì những người thường làm sao biết được chỗ đó? Khi nào quân đội trang bị đầy đủ, bọn họ có thể đi nội thành thu hồi những thứ đó rồi!
Trong căn cứ, sản xuất ra vũ khí đặc thù, đợt vũ khí đầu tiên lập tức phân phối cho vài đội binh đặc chủng, ngay sau đó là phân cho các tiểu đội đã ký hiệp nghị với căn cứ, tranh thủ tận lực nâng cao giá trị vũ lực của căn cứ.
Lúc này, một phần danh sách đặt trước mặt Tống tướng quân, Tống tướng quân ngồi sau bàn hai tay khoanh trước ngực, nhìn chăm chăm danh sách, nửa ngày mới nhìn sang cảnh vệ bên cạnh nói: “Đi, kêu bọn họ lấy danh sách những người trong lần hành động trước tới đây.”
Cảnh vệ sửng sốt một chút, vội vã lĩnh mệnh chạy ra ngoài tìm người lấy danh sách.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, một danh sách khác chừng ba tờ giấy được đưa tới, Tống tướng quân lật xem một lượt, hai mắt tỏa lóe sáng: “Quả nhiên…”
“… Thủ trưởng?” Cảnh vệ không rõ, hắn không nhìn kỹ tờ danh sách kia, mà… cấp trên thấy cái gì trong tờ giấy kia? Hay là thủ trưởng thấy tên người quen? Tống tướng quân tựa lưng vào ghế: “Dị năng giả hệ trị liệu chúng ta bồi dưỡng hấp thu được bao nhiêu tinh hạch rồi?”
“Báo cáo thủ trưởng, đã hấp thu hơn 200!” Phải nói Tống Tướng quân không hổ là cáo già, ông phái người nhiễm bệnh độc đưa đến Lư gia trị liệu thật sự thành công kích phát ra dị năng! Càng khiến người ta bất ngờ chính là – bọn họ cố ý sàng lọc binh lính kích phát dị năng, vậy mà thật sự có một người có dị năng hệ trị liệu!
Hài lòng mỉm cười, dị năng giả hệ trị liệu này là con bài ẩn của ông, dị năng giả thăng lên cấp hai sau này rất khó thăng cấp ba – bởi vì bọn họ phải cần một lượng lớn tinh hạch cấp hai, tinh hạch cấp một đối với bọn hắn chỉ như muối bỏ biển. Đặc biệt là nếu như bọn họ muốn lên cấp ba thì phải hấp thụ rất nhiều tinh hạch cấp hai thậm chí là cùng hệ, nên đối với tinh hạch càng kén chọn.
Thế nhưng số lượng tang thi cấp hai rất ít, huống chi còn phải đúng thuộc tính? Bởi vậy trong căn cứ bây giờ dị năng giả cấp hai đều chỉ có thể dựa vào tinh hạch cấp một chậm rãi tích lũy từ từ, còn chưa có người nào lên tới cấp ba.
Để ổn thoả, bọn họ không dám để người mới kia đi kích phát dị năng cho người bị cảm hóa – dị năng tuy rằng có thể trị hết cho người bị cảm hóa nhưng hiệu suất thực sự quá chậm. Bọn họ cũng không như Lư gia dồn người ta vào chỗ chết, chỉ có bảo đảm dị năng giả hệ chữa trị thân thể khỏe mạnh, thì hắn mới có thể phục vụ mình dài dài.
Ngón tay nhẹ nhàng chỉ về một nơi nào đó trên danh sách, Tống tướng quân hai mắt loé ra một tia sáng: “Tìm người theo dõi nhất cử nhất động của tiểu đội Luân Hồi cho tôi.”
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nếu là mệnh lệnh của thủ trưởng, nhân viên cảnh vệ sẽ lập tức làm theo mệnh lệnh.
Mà trên bàn đặt hai phần danh sách, số lượng thành viên tiểu đội Luân Hồi lại hoàn toàn đầy đủ.
Một phần là danh sách đội viên trước khi xuất phát, một phần là danh sách đội viên khi ký tên thỏa thuận. Quá trình làm nhiệm vụ phía Tây Bắc kia, nhân số các tiểu đội đều bị giảm mạnh, vậy mà chỉ có một mình tiểu đội này là hoàn hảo vô thương. Điều này chứng tỏ cái gì?
………
Hơn nửa thùng rác, vỏ sò, xương cá chiếm đại đa số.
Hai người ăn tới thỏa mãn, sau đó mới bắt đầu phát sầu – “Rác thải làm sao bây giờ?”
Trong không gian trồng trọt không cần dùng tới bón phân, chỉ cần gieo xuống cái gì, tưới một chút nước liên xanh um tươi tốt. Bây giờ không gian còn có trời mưa, bọn họ ngay cả bước tưới nước cũng giảm nốt. Vậy những rác thải nên xử lý làm sao đây?
Trước đó rác thải sinh hoạt đều bị hai người đổ vào một góc trong không gian, nhưng dần dần số lượng cũng sẽ trở nên nhiều.
Phải nói may là ở một số nơi rác thải đều được không gian ‘tự thân xử lý’, nếu không… mỗi ngày bọn họ đều phải nhức đầu nhức óc suy nghĩ chỗ đổ rác.
“Không sao, sau này ra ngoài tìm chỗ nào đó ném đi là được.” Hạ Tử Trọng vỗ vai Phương Hách, ném đống rác vào một góc, không chút lo lắng. Cho dù bên ngoài không có chỗ để bọn họ đổ thì vẫn còn bồn cầu mà, đóng nắp mở nắp là xong. Bồn cầu chính là cái động không đáy, thứ gì bỏ vào cũng đều biến mất sạch.
“Vậy cũng phải ném xa xa, tốt nhất là ném ở bãi rác.” Phương Hách rất có ý thức trách nhiệm ngáp một cái – no rồi mới cảm thấy mệt rã rời, cậu buồn ngủ.
Khác với Phương Hách, Hạ Tử Trọng cấp tốc dọn hết đống đồ ăn còn dư lại, ỷ vào lực tay mình mạnh, ôm ngang eo Phương Hách lên trực tiếp đi từ bờ biển về gian nhà trúc.
Xa như thế, anh ấy thật sự muốn ôm mình về sao?!
Phương Hách vừa giật mình vừa buồn cười, nhưng cũng không giãy dụa đòi tự đi, muốn chờ hắn mệt rồi nói. Nhưng ai biết được, thể lực của người này rất khá, hắn cứ như vậy ôm Phương Hách một đường đi về nhà trúc, một đường tiến vào buồng tắm.
Chuyện sau đó tất cả mọi người đều hiểu, song tu là một thói quen tốt mà mỗi ngày đều phải kiên trì, rèn luyện nội công còn có thể hâm nóng tình cảm. Ông chồng Hạ Tử Trọng thừa dịp Phương Hách mơ mơ màng màng đem đi ăn sạch sẽ, rồi cực kỳ thoải mái ôm người ta lên lầu.
Nhà trúc cấp bốn so với hồi cấp ba lớn hơn một ít nhưng lớn đến cỡ nào cũng không biết, chỉ biết là mỗi phòng để được nhiều đồ hơn.
Bạch cầu nằm trên giường lớn chờ, mẹ nó lại ngủ trong lòng Hạ Tử Trọng, khi Hạ Tử Trọng đặt cậu xuống giường nó liền hí ha hí hửng chui vào ngực Phương Hách, thuận tiện liếc xéo Hạ Tử Trọng một cái – ăn một mình!
Đúng, ăn một mình! Tuy rằng nó cũng không biết đây là một ý tứ rất ba trấm, nhưng bọn họ được ăn ngon mà không gọi mình ăn, lúc tắm rửa cũng không mang mình theo! Mỗi lần mẹ đều tắm cho nó, nhưng lúc ba đi vào liền vứt mình ra! Như vậy không gọi là ăn một mình thì gọi là gì?
Độ dày da mặt từ từ tăng trưởng, Hạ Tử Trọng không thèm để ý âm thanh kháng nghị trong đầu, tự mình trèo lên giường, ôm người vào trong ngực, tắt đèn, ngủ!
Trưa hôm sau, hai người cùng dậy muộn, thay quần áo, ăn cơm rồi mới nhàn tản trở lại căn cứ.
Trước khi tới biệt thự của tiểu đội Luân Hồi chào hỏi – bọn Quách Binh còn chưa có trở lại, trong nhà chỉ có mấy người giữ nhà.
Hai người sau đó lại đi bộ tới nơi nộp phí thuê nhà.
May là bây giờ phí thuê nhà vẫn là nộp vật tư, hơn nữa bây giờ phí thuê nhìn như có vẻ ‘hời’ cho mình hơn so với mấy tháng trước, nhưng trên thực tế lại khác, bởi vì đồ ăn và nước sạch đều lên giá.
Mì ăn liền, gạo, những thứ này hiện giờ trong căn cứ rất khó gặp. Trong căn cứ bây giờ đa số đều là nửa gạo nửa bắp. Mà mấy ngày liên tiếp mưa dầm không dứt khiến không ít lương thực mốc xanh, cho nên căn cứ khi thu những thứ này hận không thể kiểm tra tỉ mỉ từng hạt gạo, hột thóc.
Gạo thì còn đỡ, nhìn sơ qua cũng biết có mốc hay không. Nhưng thứ này địa phương làm giả quá nhiều.
Lúc bọn Hạ Tử Trọng tới vận may cũng không tệ lắm, phía trước chỉ có một nhóm người đang giao đồ, những người kia mang tới là bột mì, bởi vì không phân rõ được nên căn cứ không thu, lúc này mới đến phiên hai người.
Bọn họ không dám lấy túi gạo và mì còn nguyên, đã sớm chuẩn bị một ít gạo vụn để trong balo.
Vẻ ngoài rất tốt – có thể không tốt sao? Đồ để trong không gian làm sao hỏng được.
Cho dù vẻ ngoài rất tốt thì họ cũng không dám lơ là, phải xốc từng nắm từng nắm bỏ vào máy kiểm tra kỹ lưỡng.
Hai người đợi hơn một tiếng mới kiểm tra xong, lúc rời đi hai chân đều tê rần.
Ra khỏi khu biệt thự, tiến thẳng đến sảnh nhận nhiệm vụ. Nơi này và trước khi hai người rời đi có chỗ bất đồng, phòng làm việc quản lý mỗi tiểu đội hàng ngày nộp phí đã dời đến lầu hai, người lĩnh thưởng thì xếp hàng tiến vào phòng đơn
Đội ngũ xếp hàng nộp phí ở nơi này ít hơn – dù sao không phải đội nào cũng có thể chi trả phí quản lý cao chót vót. Trong căn cứ bây giờ còn chưa công khai lưu thông tinh hạch, không ít tiểu đội đăng ký nhưng lại ít đi ra ngoài, dưới lần thay đổi cơ chế đã trực tiếp bị gạch tên. Phỏng chừng qua tháng này lượng đội ngũ còn tồn tại sẽ giảm mạnh đáng kể.
Cầm lấy một con dao găm dài khoảng một thước, lãnh đạo kiểm tra khẽ gật đầu, trên mặt mang theo một nụ cười: “Tuy rằng độ cứng, độ bền so với vũ khí truyền thống kém một chút, nhưng loại vũ khí này dùng để đối phó với tang thi lại là lựa chọn tốt nhất.”
Người phụ trách sản xuất đứng một bên cười: “Phòng thí nghiệm bên kia vẫn còn đang nghiên cứu tỉ lệ chế tạo, tranh thủ sớm tìm được nguyên liệu phối thích hợp nhất. Còn có đạn đặc thù, bom đặc thù vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, rất nhanh thôi sẽ có kết quả.”
“Kêu bọn họ nhanh một chút, có những thứ này trong tay thì cho dù không có dị năng giả, chuyện thu phục nội thành cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!”
“Đây là đương nhiên! Có điều vàng, bạc hiện giờ…”
“Chuyện đó không cần lo lắng, bây giờ vàng bạc trong căn cứ không đáng giá, nhóm người sống sót từ nội thành có thể không mang những thứ khác, nhưng nếu trên đường thấy vàng bạc chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp để mang theo bên người.” Thịnh thế đồ cổ, thời loạn hoàng kim.
Hoàng kim vô luận là ở quốc gia nào, thời đại nào cũng là vật vô giá. Nhân dân từ xưa đã có ý thức thời loạn sẽ dấu vàng trong nhà. Đợi ổn định lại thì tất cả đều là tiền!
Trong căn cứ cũng có chỗ chuyên dùng vàng để đổi thức ăn, chỉ cần bọn họ lặng lẽ tăng giá, không tin không lấy được nó.
Huống chi – trong nội thành còn có kho vàng. Trừ bọn họ ra thì những người thường làm sao biết được chỗ đó? Khi nào quân đội trang bị đầy đủ, bọn họ có thể đi nội thành thu hồi những thứ đó rồi!
Trong căn cứ, sản xuất ra vũ khí đặc thù, đợt vũ khí đầu tiên lập tức phân phối cho vài đội binh đặc chủng, ngay sau đó là phân cho các tiểu đội đã ký hiệp nghị với căn cứ, tranh thủ tận lực nâng cao giá trị vũ lực của căn cứ.
Lúc này, một phần danh sách đặt trước mặt Tống tướng quân, Tống tướng quân ngồi sau bàn hai tay khoanh trước ngực, nhìn chăm chăm danh sách, nửa ngày mới nhìn sang cảnh vệ bên cạnh nói: “Đi, kêu bọn họ lấy danh sách những người trong lần hành động trước tới đây.”
Cảnh vệ sửng sốt một chút, vội vã lĩnh mệnh chạy ra ngoài tìm người lấy danh sách.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, một danh sách khác chừng ba tờ giấy được đưa tới, Tống tướng quân lật xem một lượt, hai mắt tỏa lóe sáng: “Quả nhiên…”
“… Thủ trưởng?” Cảnh vệ không rõ, hắn không nhìn kỹ tờ danh sách kia, mà… cấp trên thấy cái gì trong tờ giấy kia? Hay là thủ trưởng thấy tên người quen? Tống tướng quân tựa lưng vào ghế: “Dị năng giả hệ trị liệu chúng ta bồi dưỡng hấp thu được bao nhiêu tinh hạch rồi?”
“Báo cáo thủ trưởng, đã hấp thu hơn 200!” Phải nói Tống Tướng quân không hổ là cáo già, ông phái người nhiễm bệnh độc đưa đến Lư gia trị liệu thật sự thành công kích phát ra dị năng! Càng khiến người ta bất ngờ chính là – bọn họ cố ý sàng lọc binh lính kích phát dị năng, vậy mà thật sự có một người có dị năng hệ trị liệu!
Hài lòng mỉm cười, dị năng giả hệ trị liệu này là con bài ẩn của ông, dị năng giả thăng lên cấp hai sau này rất khó thăng cấp ba – bởi vì bọn họ phải cần một lượng lớn tinh hạch cấp hai, tinh hạch cấp một đối với bọn hắn chỉ như muối bỏ biển. Đặc biệt là nếu như bọn họ muốn lên cấp ba thì phải hấp thụ rất nhiều tinh hạch cấp hai thậm chí là cùng hệ, nên đối với tinh hạch càng kén chọn.
Thế nhưng số lượng tang thi cấp hai rất ít, huống chi còn phải đúng thuộc tính? Bởi vậy trong căn cứ bây giờ dị năng giả cấp hai đều chỉ có thể dựa vào tinh hạch cấp một chậm rãi tích lũy từ từ, còn chưa có người nào lên tới cấp ba.
Để ổn thoả, bọn họ không dám để người mới kia đi kích phát dị năng cho người bị cảm hóa – dị năng tuy rằng có thể trị hết cho người bị cảm hóa nhưng hiệu suất thực sự quá chậm. Bọn họ cũng không như Lư gia dồn người ta vào chỗ chết, chỉ có bảo đảm dị năng giả hệ chữa trị thân thể khỏe mạnh, thì hắn mới có thể phục vụ mình dài dài.
Ngón tay nhẹ nhàng chỉ về một nơi nào đó trên danh sách, Tống tướng quân hai mắt loé ra một tia sáng: “Tìm người theo dõi nhất cử nhất động của tiểu đội Luân Hồi cho tôi.”
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nếu là mệnh lệnh của thủ trưởng, nhân viên cảnh vệ sẽ lập tức làm theo mệnh lệnh.
Mà trên bàn đặt hai phần danh sách, số lượng thành viên tiểu đội Luân Hồi lại hoàn toàn đầy đủ.
Một phần là danh sách đội viên trước khi xuất phát, một phần là danh sách đội viên khi ký tên thỏa thuận. Quá trình làm nhiệm vụ phía Tây Bắc kia, nhân số các tiểu đội đều bị giảm mạnh, vậy mà chỉ có một mình tiểu đội này là hoàn hảo vô thương. Điều này chứng tỏ cái gì?
………
Hơn nửa thùng rác, vỏ sò, xương cá chiếm đại đa số.
Hai người ăn tới thỏa mãn, sau đó mới bắt đầu phát sầu – “Rác thải làm sao bây giờ?”
Trong không gian trồng trọt không cần dùng tới bón phân, chỉ cần gieo xuống cái gì, tưới một chút nước liên xanh um tươi tốt. Bây giờ không gian còn có trời mưa, bọn họ ngay cả bước tưới nước cũng giảm nốt. Vậy những rác thải nên xử lý làm sao đây?
Trước đó rác thải sinh hoạt đều bị hai người đổ vào một góc trong không gian, nhưng dần dần số lượng cũng sẽ trở nên nhiều.
Phải nói may là ở một số nơi rác thải đều được không gian ‘tự thân xử lý’, nếu không… mỗi ngày bọn họ đều phải nhức đầu nhức óc suy nghĩ chỗ đổ rác.
“Không sao, sau này ra ngoài tìm chỗ nào đó ném đi là được.” Hạ Tử Trọng vỗ vai Phương Hách, ném đống rác vào một góc, không chút lo lắng. Cho dù bên ngoài không có chỗ để bọn họ đổ thì vẫn còn bồn cầu mà, đóng nắp mở nắp là xong. Bồn cầu chính là cái động không đáy, thứ gì bỏ vào cũng đều biến mất sạch.
“Vậy cũng phải ném xa xa, tốt nhất là ném ở bãi rác.” Phương Hách rất có ý thức trách nhiệm ngáp một cái – no rồi mới cảm thấy mệt rã rời, cậu buồn ngủ.
Khác với Phương Hách, Hạ Tử Trọng cấp tốc dọn hết đống đồ ăn còn dư lại, ỷ vào lực tay mình mạnh, ôm ngang eo Phương Hách lên trực tiếp đi từ bờ biển về gian nhà trúc.
Xa như thế, anh ấy thật sự muốn ôm mình về sao?!
Phương Hách vừa giật mình vừa buồn cười, nhưng cũng không giãy dụa đòi tự đi, muốn chờ hắn mệt rồi nói. Nhưng ai biết được, thể lực của người này rất khá, hắn cứ như vậy ôm Phương Hách một đường đi về nhà trúc, một đường tiến vào buồng tắm.
Chuyện sau đó tất cả mọi người đều hiểu, song tu là một thói quen tốt mà mỗi ngày đều phải kiên trì, rèn luyện nội công còn có thể hâm nóng tình cảm. Ông chồng Hạ Tử Trọng thừa dịp Phương Hách mơ mơ màng màng đem đi ăn sạch sẽ, rồi cực kỳ thoải mái ôm người ta lên lầu.
Nhà trúc cấp bốn so với hồi cấp ba lớn hơn một ít nhưng lớn đến cỡ nào cũng không biết, chỉ biết là mỗi phòng để được nhiều đồ hơn.
Bạch cầu nằm trên giường lớn chờ, mẹ nó lại ngủ trong lòng Hạ Tử Trọng, khi Hạ Tử Trọng đặt cậu xuống giường nó liền hí ha hí hửng chui vào ngực Phương Hách, thuận tiện liếc xéo Hạ Tử Trọng một cái – ăn một mình!
Đúng, ăn một mình! Tuy rằng nó cũng không biết đây là một ý tứ rất ba trấm, nhưng bọn họ được ăn ngon mà không gọi mình ăn, lúc tắm rửa cũng không mang mình theo! Mỗi lần mẹ đều tắm cho nó, nhưng lúc ba đi vào liền vứt mình ra! Như vậy không gọi là ăn một mình thì gọi là gì?
Độ dày da mặt từ từ tăng trưởng, Hạ Tử Trọng không thèm để ý âm thanh kháng nghị trong đầu, tự mình trèo lên giường, ôm người vào trong ngực, tắt đèn, ngủ!
Trưa hôm sau, hai người cùng dậy muộn, thay quần áo, ăn cơm rồi mới nhàn tản trở lại căn cứ.
Trước khi tới biệt thự của tiểu đội Luân Hồi chào hỏi – bọn Quách Binh còn chưa có trở lại, trong nhà chỉ có mấy người giữ nhà.
Hai người sau đó lại đi bộ tới nơi nộp phí thuê nhà.
May là bây giờ phí thuê nhà vẫn là nộp vật tư, hơn nữa bây giờ phí thuê nhìn như có vẻ ‘hời’ cho mình hơn so với mấy tháng trước, nhưng trên thực tế lại khác, bởi vì đồ ăn và nước sạch đều lên giá.
Mì ăn liền, gạo, những thứ này hiện giờ trong căn cứ rất khó gặp. Trong căn cứ bây giờ đa số đều là nửa gạo nửa bắp. Mà mấy ngày liên tiếp mưa dầm không dứt khiến không ít lương thực mốc xanh, cho nên căn cứ khi thu những thứ này hận không thể kiểm tra tỉ mỉ từng hạt gạo, hột thóc.
Gạo thì còn đỡ, nhìn sơ qua cũng biết có mốc hay không. Nhưng thứ này địa phương làm giả quá nhiều.
Lúc bọn Hạ Tử Trọng tới vận may cũng không tệ lắm, phía trước chỉ có một nhóm người đang giao đồ, những người kia mang tới là bột mì, bởi vì không phân rõ được nên căn cứ không thu, lúc này mới đến phiên hai người.
Bọn họ không dám lấy túi gạo và mì còn nguyên, đã sớm chuẩn bị một ít gạo vụn để trong balo.
Vẻ ngoài rất tốt – có thể không tốt sao? Đồ để trong không gian làm sao hỏng được.
Cho dù vẻ ngoài rất tốt thì họ cũng không dám lơ là, phải xốc từng nắm từng nắm bỏ vào máy kiểm tra kỹ lưỡng.
Hai người đợi hơn một tiếng mới kiểm tra xong, lúc rời đi hai chân đều tê rần.
Ra khỏi khu biệt thự, tiến thẳng đến sảnh nhận nhiệm vụ. Nơi này và trước khi hai người rời đi có chỗ bất đồng, phòng làm việc quản lý mỗi tiểu đội hàng ngày nộp phí đã dời đến lầu hai, người lĩnh thưởng thì xếp hàng tiến vào phòng đơn
Đội ngũ xếp hàng nộp phí ở nơi này ít hơn – dù sao không phải đội nào cũng có thể chi trả phí quản lý cao chót vót. Trong căn cứ bây giờ còn chưa công khai lưu thông tinh hạch, không ít tiểu đội đăng ký nhưng lại ít đi ra ngoài, dưới lần thay đổi cơ chế đã trực tiếp bị gạch tên. Phỏng chừng qua tháng này lượng đội ngũ còn tồn tại sẽ giảm mạnh đáng kể.
Danh sách chương