“Ellen chết rồi?” Hạ Tử Trọng và Phương Hách giật mình, Phương Hách đương nhiên rất thắc mắc vì sao cái tên tâm địa gian xảo kia bỗng nhiên chết? Còn điều khiến Hạ Tử Trọng giật mình lại là …, hắn còn chưa kịp làm gì cả, vậy tại sao Ellen lại chết sớm hơn đời trước?! Đời trước hắn bị ép phải trốn khỏi căn cứ còn sống được tới hai tháng lận! Lực sinh tồn của tên đó sao lại kém đến thế? “Các cậu quen nhau sao?” Vương Thiên Cường lấy làm kinh hãi, bọn họ chỉ vừa mới đến căn cứ không bao lâu, chỉ mới nghe qua tên của mấy tiểu đội nổi danh nhưng dáng dấp lão đại đám người đó ra làm sao hắn chưa từng trông thấy – xem ra hai người này quả nhiên sống rất tốt!
“Đã từng hợp tác mấy lần.” Hạ Tử Trọng hời hợt giải thích: “Hắn chết như thế nào? Bị người giết hay hạ thuốc?”
Vương Thiên Cường càng thêm nể phục – hợp tác.
Người không có thực lực sao có thể hợp tác với người của tiểu đội Bá Chủ chứ?!
“A… Nghe nói là bị tình nhân giết!” Vương Thiên Cường kích động tựa như uống phải tiết gà: “Nghe nói trước kia Ellen có một người tình nhân, là nam, hai người vốn là tình thâm ý nồng, ai cũng không thể rời bỏ ai, nhưng kết quả Ellen lọt vào mắt xanh của thiên kim tiểu thư Tống gia, vì vậy hắn quyết định vứt bỏ người nọ… phiêu một cái, chạy đi cưới bạch phú mỹ. Người đó của hắn vì yêu sinh hận mà xuống tay hạ độc hắn!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy… Nghe sao mà giống phim truyền hình quá vậy. Cái tên Ellen kia chết dễ dàng vậy sao? Còn có, tình nhân nam? Ai? Chẳng lẽ là Đới Quân?
Trong lòng Hạ Tử Trọng thậm chí không khỏi có chút nể phục Ellen, chẳng lẽ hai người này thật sự là tình yêu đích thực? Không phải cái người tên Đới Quân kia chưa bao giờ để hai chữ trinh tiết vào mắt sao. Vậy mà lại hạ độc chết người ta? Có khi nào là hắn đoán sai không? Nhiều khi tình yêu đích thực của Đới Quân là một người đàn ông khác?
“Tình nhân nam? Đầu độc giết Ellen?” Phương Hách cũng cảm thấy cứ như nghe truyện cười: “Anh chắc không phải là phụ nữ sao? Tôi nhớ hắn có rất nhiều cô gái vây quanh…” Đúng vậy, còn có Hứa Lỵ Lỵ nữa.
Kính phục trong mắt Vương Thiên Cường đậm hơn một ít – Nếu không phải người quen sao bọn họ lại biết được chuyện riêng này?
“Chắc chắn là đàn ông! Nghe nói người của quân đội đã bắt hắn đi nhưng chưa kịp hỏi cung thì tối hôm đó hắn đã vượt ngục chạy ra ngoài, không biết chạy đi đâu. Nghe nói tên đó cũng là một cao thủ, chỉ là vẫn luôn an phận, không để lộ năng lực của mình mà luôn ngụy trang thành một người bình thường, cuối cùng mới vì yêu sinh hận mà hạ độc chết người yêu.” Vương Thiên Cường đắm chìm trong lời kể của bản thân mà phóng tầm mắt ra xa, mơ hồ nhìn về phía mặt trời.
Vậy thì càng không thể là Đới Quân, hắn ngay cả dị năng cũng không có, chỉ là một bông hoa dại có gai, đương nhiên không thể có thân thủ tốt để giết người xong lại bỏ trốn được. Trong lòng Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết bây giờ mình có nên ăn mừng vì Ellen đã chết rồi hay không? Hay là nên thất vọng vì không thể tự mình giết hắn?
Phương Hách một đầu đầy dấu chấm hỏi: “Nếu người đó là cao thủ, vậy tại sao lại giết Ellen bằng thuốc độc?” Trực tiếp đâm một nhát cho rồi không phải tốt hơn sao? Hơn nữa hạ độc chết người ta rồi còn bị bắt giữ.
“Vậy là cậu không hiểu rồi? Người kia nhất định là vì yêu quá nhiều nên hận càng sâu, khi hạ độc rồi mới cảm thấy mất mát đau thương, không muốn rời đi nên mới bị người ta bắt kịp ngay tại chỗ.” Vương Thiên Cường thêm mắm thêm muối, yêu hận tình cừu giữa lão đại Bá Chủ và cao thủ tuyệt thế ẩn danh, Phương Hách nghe mà hai mắt quay mòng mòng, mọi người đi ngang qua đều dừng lại xung quanh hóng hớt, chờ Vương Thiên Cường kể xong một đoạn còn có người vỗ tay, nói: “Hay! Kể tiếp nữa đi!”
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ phát hiện mình vậy mà lại kiên nhẫn nghe hắn nói… Tầm mắt yên lặng nhìn về phía Vương Thiên Cường vẫn đang vắt hết óc mở hết não ra kể chuyện. Lúc trước gặp còn cảm thấy người này rất có đầu óc, sao bây giờ lại biến thành như vậy rồi. Tận thế quả nhiên không tầm thường, phần lớn người nếu không phát điên thì đầu óc cũng không còn bình thường nữa.
Kéo thân ái của mình ra khỏi đám người đông đúc, Vương Thiên Cường bên trong còn chưa phát hiện người họ đã sớm đi mất, vẫn mãi mê tán dóc với đám người cũng tự cho là tin tức linh thông mà không ngừng đưa ra các loại biện chứng luận điểm của mình.
Ellen chết rồi, không cần biết người hạ độc hắn có phải là Đới Quân hay không, thù hận kiếp trước của Hạ Tử Trọng cũng theo đó mà biến mất không còn gì nữa.
Nếu nói không thấy phiền muộn là không thể nào, mà nói là phiền muộn thì cũng không hẳn. Kẻ thù số một lại chết đi như vậy, khiến Hạ Tử Trọng thoáng có chút tiếc nuối, cũng may, sự việc sau khi sống lại hoàn toàn khác với kiếp trước, mà Ellen thì chưa làm gì mình, đang sống yên lành lại gặp phải xui xẻo, lần này cũng là bởi vì hắn muốn cưới con gái của quan lớn mà bị người tình giết chết, hắn tự tìm chết thì có dính dáng gì tới mình.
Mang theo tâm tình như vậy, hai người trở lại khu biệt thự, sau đó liền thấy mấy chiếc xe của đội Luân Hồi.
“A! Hai người các cậu đã về rồi à? Đi, đi qua chỗ tôi ngồi một chút.” Vô tình nhìn thấy hai người, Quách Binh vội vã kêu người dừng xe, mở cửa, túm lấy hai người kéo lên.
Không gian trên xe cũng khá lớn, bọn họ bây giờ có thêm ngọc bội không gian, cho nên trong xe cũng không để nhiều đồ, càng có thêm chỗ cho người ngồi.
“Đúng rồi, chắc các cậu chưa biết nhỉ? Ellen chết rồi!” Quách Binh chợt nhớ tới chuyện này, đấm ngực giậm chân mà làm ra vẻ mặt bi thương, người không biết chắc tưởng hắn và Ellen thân thiết lắm.
“Hắn chết rồi… Hình như anh rất khó chịu hả?” Hạ Tử Trọng khó hiểu hỏi, Quách Binh vẫn luôn muốn kiếm chuyện với Bá Chủ, vậy tình huống bây giờ là sao?
Quách Binh thở dài một hơi: “Tôi muốn cho hắn thấy sự lợi hại của tôi, nhưng chưa kịp làm gì hắn đã chết mất tiêu, cậu nói coi tôi có nên buồn không?”
Phương Hách bật cười ra tiếng, dựa vào vai Hạ Tử Trọng cười tới run người. Trần Ninh tức giận trừng mắt nhìn lão đại nhà mình rồi lại nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Đám vũ khí kia đã được làm ra, lần này tụi tôi trở về là muốn đi lấy vũ khí, vừa hay các cậu cũng đi đi.”
Hạ Tử Trọng cười gật đầu: “Được, bọn tôi cũng muốn thử vũ khí mới xem sao, nếu có thể đặt làm một món vừa tay thì càng tốt.” Không biết lần này căn cứ sẽ phát dạng vũ khí gì cho họ, nếu như không tiện tay thì tốt nhất là bọn họ có thể đặt hàng.
Chỗ hai người Hạ Tử Trọng lên xe cách biệt thự của bọn Quách Binh cũng không xa, mới nói hai ba câu đã đến nơi. Mọi người dồn dập xuống xe, từ trên xe chuyển xuống một ít vật tư.
“Đúng rồi, quên mất chuyện chính, tụi tôi muốn đổi đồ với các cậu.” Lúc vào biệt thự, Quách Binh vỗ đầu một cái mói.
“Đổi cái gì?”
“Tinh hạch cấp hai.” Quách Binh thở dài một hơi: “Dị năng lên tới cấp hai chỉ có thể hấp thu tinh hạch cùng hệ, tụi tôi đánh tinh hạch dạng gì cũng có, nhưng đa phần đều không dùng được…”
Hai người Hạ Tử Trọng và Phương Hách có chút chột dạ, thấy Hạ Tử Trọng nhìn mình, Phương Hách vội vã lấy một ít tinh hạch cấp hai từ trong vòng cổ ra.
“Đây là… Các cậu tìm được?” Quách Binh thấy Phương Hách từ hư không lấy ra một túi tinh hạch cấp hai, lập tức hiểu cái viên ngọc này là vật gì.
“Ừ, nhỏ hơn của các anh một chút, nhưng cũng đủ dùng, lần này bọn tôi đi nội thành tìm thấy.” Hạ Tử Trọng cũng không giấu diếm, có vật này bọn họ làm gì cũng dễ dàng – à, đó là đối với tiểu đội Luân Hồi.
Quách Binh chỉ còn sức cảm khái – vận may kiểu này không ai có thể so nổi. Cảm thán xong rồi mới lấy ra tinh hạch mình không dùng.
“Hiện ở trong căn cứ giá của tinh hạch cấp một đã giảm xuống, nhưng có rất ít tinh hạch cấp hai. Bây giờ tinh hạch vẫn còn rất quý, cho nên không ai cam lòng lấy tinh hạch cấp hai ra xài. Bọn tôi nghe ngóng được chút tin tức, rằng năng lượng trong tinh hạch cấp hai gấp mười lần cấp một.” Nói xong, Quách Binh bày ra vẻ mặt đau khổ, mở tay ra: “Nói cách khác, thăng lên cấp một cần 500 viên tinh hạch cấp một, lên nữa thì cần ít nhất năm ngàn viên cấp hai, cho nên giá cả tinh hạch trong căn cứ cho tới bây giờ đều không hạ xuống nổi.”
“Có ngày sẽ hạ xuống thôi.” Hạ Tử Trọng trầm ngâm một chút: “Bây giờ mỗi tiểu đội đánh tinh hạch chủ yếu đều cung cấp cho dị năng giả của đội mình sử dụng và nộp phí, chờ một thời gian nữa chắc chắn sẽ có người ra ngoài đánh tinh hạch nhiều hơn bây giờ.”
Hiện tại đánh tinh hạch chủ yếu là dị năng giả của mỗi tiểu đội, chờ đến khi người bình thường cũng đánh tinh hạch, giá cả tinh hạch chắc chắn sẽ giảm xuống.
“Biết là như vậy nhưng không biết phải chờ đến khi nào đây, bây giờ cũng đành chấp nhận thôi.” Quách Binh nói, dựa vào ghế sô pha sau lưng: “Bọn tôi ở bên ngoài nhận được tin, sáng mai phải tới lấy vũ khí, để chiều nay tôi đi tìm thằng bạn cũ một tý… Các cậu hôm nay ở đây ăn cơm đi, đã lâu không gặp, chúng ta thương lượng một số chuyện đã.”
Hạ Tử Trọng và Quách Binh, Trần Ninh ngồi một chỗ bàn chuyện, Phương Hách thì lại chạy đi tìm Yên Nhạc, Trương Tiểu Minh tán gẫu.
Yên Nhạc đang híp mắt, trên mặt còn hơi đỏ đỏ, lúc Phương Hách đến không biết Trương Tiểu Minh nói với hắn cái gì, hai người vừa thấy Phương Hách, mặt Yên Nhạc càng đỏ hơn.
“Sao thế?” Phương Hách không hiểu chuyện gì, hết nhìn người này rồi quay lại nhìn người kia.
Trương Tiểu Minh cười gian xảo, thúc nhẹ cùi chỏ vào eo Yên Nhạc: “Mùa hè đến rồi, người nào đó bắt đầu động dục nha…”
“Biến đi! Cậu nói bậy bạ gì đó!” Yên Nhạc xấu hổ gào lên, khiến mấy người xung quanh đều nhìn sang đây, ngay cả Quách Binh cũng đen mặt nhìn qua.
“Đi, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.” Trương Tiểu Minh rụt cổ lại, một tay kéo một người lên lầu.
Phương Hách tò mò nhìn chăm chăm Yên Nhạc càng khiến mặt hắn đỏ hơn.
Hạ Tử Trọng thấy bọn họ lên lầu không khỏi nở nụ cười, nhưng mặt Quách Binh lại đen thui, hắn liền hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Quách Binh lắc đầu một cái, nhìn Trần Ninh và Hạ Tử Trọng nói: “Tôi thay đồ ra ngoài một chuyến, cậu tiếp cậu Hạ ở lại nhà chúng ta ăn cơm trò chuyện ha.”
Quách Binh có việc bận, Trần Ninh nhận trọng trách tiếp chuyện với Hạ Tử Trọng, cả hai tán gẫu một số chuyện mới nổi lên trong căn cứ.
“Bọn tôi biết được một ít tin, nghe đâu muốn luyện chế vũ khí kia thì phải cho vàng bạc vào mới có thể phát huy hiệu quả.”
“Vàng à?” Hạ Tử Trọng hai mắt sáng ngời, chẳng trách, hắn nhớ đến thời điểm mấy thế lực lớn đời trước ở A thị thu mua vàng bạc, hơn nữa còn có tin tức về vũ khí đặc thù, chẳng qua lúc đó hắn không biết nội tình cho nên mới không liên tưởng tới.
“Đã từng hợp tác mấy lần.” Hạ Tử Trọng hời hợt giải thích: “Hắn chết như thế nào? Bị người giết hay hạ thuốc?”
Vương Thiên Cường càng thêm nể phục – hợp tác.
Người không có thực lực sao có thể hợp tác với người của tiểu đội Bá Chủ chứ?!
“A… Nghe nói là bị tình nhân giết!” Vương Thiên Cường kích động tựa như uống phải tiết gà: “Nghe nói trước kia Ellen có một người tình nhân, là nam, hai người vốn là tình thâm ý nồng, ai cũng không thể rời bỏ ai, nhưng kết quả Ellen lọt vào mắt xanh của thiên kim tiểu thư Tống gia, vì vậy hắn quyết định vứt bỏ người nọ… phiêu một cái, chạy đi cưới bạch phú mỹ. Người đó của hắn vì yêu sinh hận mà xuống tay hạ độc hắn!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, luôn cảm thấy… Nghe sao mà giống phim truyền hình quá vậy. Cái tên Ellen kia chết dễ dàng vậy sao? Còn có, tình nhân nam? Ai? Chẳng lẽ là Đới Quân?
Trong lòng Hạ Tử Trọng thậm chí không khỏi có chút nể phục Ellen, chẳng lẽ hai người này thật sự là tình yêu đích thực? Không phải cái người tên Đới Quân kia chưa bao giờ để hai chữ trinh tiết vào mắt sao. Vậy mà lại hạ độc chết người ta? Có khi nào là hắn đoán sai không? Nhiều khi tình yêu đích thực của Đới Quân là một người đàn ông khác?
“Tình nhân nam? Đầu độc giết Ellen?” Phương Hách cũng cảm thấy cứ như nghe truyện cười: “Anh chắc không phải là phụ nữ sao? Tôi nhớ hắn có rất nhiều cô gái vây quanh…” Đúng vậy, còn có Hứa Lỵ Lỵ nữa.
Kính phục trong mắt Vương Thiên Cường đậm hơn một ít – Nếu không phải người quen sao bọn họ lại biết được chuyện riêng này?
“Chắc chắn là đàn ông! Nghe nói người của quân đội đã bắt hắn đi nhưng chưa kịp hỏi cung thì tối hôm đó hắn đã vượt ngục chạy ra ngoài, không biết chạy đi đâu. Nghe nói tên đó cũng là một cao thủ, chỉ là vẫn luôn an phận, không để lộ năng lực của mình mà luôn ngụy trang thành một người bình thường, cuối cùng mới vì yêu sinh hận mà hạ độc chết người yêu.” Vương Thiên Cường đắm chìm trong lời kể của bản thân mà phóng tầm mắt ra xa, mơ hồ nhìn về phía mặt trời.
Vậy thì càng không thể là Đới Quân, hắn ngay cả dị năng cũng không có, chỉ là một bông hoa dại có gai, đương nhiên không thể có thân thủ tốt để giết người xong lại bỏ trốn được. Trong lòng Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết bây giờ mình có nên ăn mừng vì Ellen đã chết rồi hay không? Hay là nên thất vọng vì không thể tự mình giết hắn?
Phương Hách một đầu đầy dấu chấm hỏi: “Nếu người đó là cao thủ, vậy tại sao lại giết Ellen bằng thuốc độc?” Trực tiếp đâm một nhát cho rồi không phải tốt hơn sao? Hơn nữa hạ độc chết người ta rồi còn bị bắt giữ.
“Vậy là cậu không hiểu rồi? Người kia nhất định là vì yêu quá nhiều nên hận càng sâu, khi hạ độc rồi mới cảm thấy mất mát đau thương, không muốn rời đi nên mới bị người ta bắt kịp ngay tại chỗ.” Vương Thiên Cường thêm mắm thêm muối, yêu hận tình cừu giữa lão đại Bá Chủ và cao thủ tuyệt thế ẩn danh, Phương Hách nghe mà hai mắt quay mòng mòng, mọi người đi ngang qua đều dừng lại xung quanh hóng hớt, chờ Vương Thiên Cường kể xong một đoạn còn có người vỗ tay, nói: “Hay! Kể tiếp nữa đi!”
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ phát hiện mình vậy mà lại kiên nhẫn nghe hắn nói… Tầm mắt yên lặng nhìn về phía Vương Thiên Cường vẫn đang vắt hết óc mở hết não ra kể chuyện. Lúc trước gặp còn cảm thấy người này rất có đầu óc, sao bây giờ lại biến thành như vậy rồi. Tận thế quả nhiên không tầm thường, phần lớn người nếu không phát điên thì đầu óc cũng không còn bình thường nữa.
Kéo thân ái của mình ra khỏi đám người đông đúc, Vương Thiên Cường bên trong còn chưa phát hiện người họ đã sớm đi mất, vẫn mãi mê tán dóc với đám người cũng tự cho là tin tức linh thông mà không ngừng đưa ra các loại biện chứng luận điểm của mình.
Ellen chết rồi, không cần biết người hạ độc hắn có phải là Đới Quân hay không, thù hận kiếp trước của Hạ Tử Trọng cũng theo đó mà biến mất không còn gì nữa.
Nếu nói không thấy phiền muộn là không thể nào, mà nói là phiền muộn thì cũng không hẳn. Kẻ thù số một lại chết đi như vậy, khiến Hạ Tử Trọng thoáng có chút tiếc nuối, cũng may, sự việc sau khi sống lại hoàn toàn khác với kiếp trước, mà Ellen thì chưa làm gì mình, đang sống yên lành lại gặp phải xui xẻo, lần này cũng là bởi vì hắn muốn cưới con gái của quan lớn mà bị người tình giết chết, hắn tự tìm chết thì có dính dáng gì tới mình.
Mang theo tâm tình như vậy, hai người trở lại khu biệt thự, sau đó liền thấy mấy chiếc xe của đội Luân Hồi.
“A! Hai người các cậu đã về rồi à? Đi, đi qua chỗ tôi ngồi một chút.” Vô tình nhìn thấy hai người, Quách Binh vội vã kêu người dừng xe, mở cửa, túm lấy hai người kéo lên.
Không gian trên xe cũng khá lớn, bọn họ bây giờ có thêm ngọc bội không gian, cho nên trong xe cũng không để nhiều đồ, càng có thêm chỗ cho người ngồi.
“Đúng rồi, chắc các cậu chưa biết nhỉ? Ellen chết rồi!” Quách Binh chợt nhớ tới chuyện này, đấm ngực giậm chân mà làm ra vẻ mặt bi thương, người không biết chắc tưởng hắn và Ellen thân thiết lắm.
“Hắn chết rồi… Hình như anh rất khó chịu hả?” Hạ Tử Trọng khó hiểu hỏi, Quách Binh vẫn luôn muốn kiếm chuyện với Bá Chủ, vậy tình huống bây giờ là sao?
Quách Binh thở dài một hơi: “Tôi muốn cho hắn thấy sự lợi hại của tôi, nhưng chưa kịp làm gì hắn đã chết mất tiêu, cậu nói coi tôi có nên buồn không?”
Phương Hách bật cười ra tiếng, dựa vào vai Hạ Tử Trọng cười tới run người. Trần Ninh tức giận trừng mắt nhìn lão đại nhà mình rồi lại nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Đám vũ khí kia đã được làm ra, lần này tụi tôi trở về là muốn đi lấy vũ khí, vừa hay các cậu cũng đi đi.”
Hạ Tử Trọng cười gật đầu: “Được, bọn tôi cũng muốn thử vũ khí mới xem sao, nếu có thể đặt làm một món vừa tay thì càng tốt.” Không biết lần này căn cứ sẽ phát dạng vũ khí gì cho họ, nếu như không tiện tay thì tốt nhất là bọn họ có thể đặt hàng.
Chỗ hai người Hạ Tử Trọng lên xe cách biệt thự của bọn Quách Binh cũng không xa, mới nói hai ba câu đã đến nơi. Mọi người dồn dập xuống xe, từ trên xe chuyển xuống một ít vật tư.
“Đúng rồi, quên mất chuyện chính, tụi tôi muốn đổi đồ với các cậu.” Lúc vào biệt thự, Quách Binh vỗ đầu một cái mói.
“Đổi cái gì?”
“Tinh hạch cấp hai.” Quách Binh thở dài một hơi: “Dị năng lên tới cấp hai chỉ có thể hấp thu tinh hạch cùng hệ, tụi tôi đánh tinh hạch dạng gì cũng có, nhưng đa phần đều không dùng được…”
Hai người Hạ Tử Trọng và Phương Hách có chút chột dạ, thấy Hạ Tử Trọng nhìn mình, Phương Hách vội vã lấy một ít tinh hạch cấp hai từ trong vòng cổ ra.
“Đây là… Các cậu tìm được?” Quách Binh thấy Phương Hách từ hư không lấy ra một túi tinh hạch cấp hai, lập tức hiểu cái viên ngọc này là vật gì.
“Ừ, nhỏ hơn của các anh một chút, nhưng cũng đủ dùng, lần này bọn tôi đi nội thành tìm thấy.” Hạ Tử Trọng cũng không giấu diếm, có vật này bọn họ làm gì cũng dễ dàng – à, đó là đối với tiểu đội Luân Hồi.
Quách Binh chỉ còn sức cảm khái – vận may kiểu này không ai có thể so nổi. Cảm thán xong rồi mới lấy ra tinh hạch mình không dùng.
“Hiện ở trong căn cứ giá của tinh hạch cấp một đã giảm xuống, nhưng có rất ít tinh hạch cấp hai. Bây giờ tinh hạch vẫn còn rất quý, cho nên không ai cam lòng lấy tinh hạch cấp hai ra xài. Bọn tôi nghe ngóng được chút tin tức, rằng năng lượng trong tinh hạch cấp hai gấp mười lần cấp một.” Nói xong, Quách Binh bày ra vẻ mặt đau khổ, mở tay ra: “Nói cách khác, thăng lên cấp một cần 500 viên tinh hạch cấp một, lên nữa thì cần ít nhất năm ngàn viên cấp hai, cho nên giá cả tinh hạch trong căn cứ cho tới bây giờ đều không hạ xuống nổi.”
“Có ngày sẽ hạ xuống thôi.” Hạ Tử Trọng trầm ngâm một chút: “Bây giờ mỗi tiểu đội đánh tinh hạch chủ yếu đều cung cấp cho dị năng giả của đội mình sử dụng và nộp phí, chờ một thời gian nữa chắc chắn sẽ có người ra ngoài đánh tinh hạch nhiều hơn bây giờ.”
Hiện tại đánh tinh hạch chủ yếu là dị năng giả của mỗi tiểu đội, chờ đến khi người bình thường cũng đánh tinh hạch, giá cả tinh hạch chắc chắn sẽ giảm xuống.
“Biết là như vậy nhưng không biết phải chờ đến khi nào đây, bây giờ cũng đành chấp nhận thôi.” Quách Binh nói, dựa vào ghế sô pha sau lưng: “Bọn tôi ở bên ngoài nhận được tin, sáng mai phải tới lấy vũ khí, để chiều nay tôi đi tìm thằng bạn cũ một tý… Các cậu hôm nay ở đây ăn cơm đi, đã lâu không gặp, chúng ta thương lượng một số chuyện đã.”
Hạ Tử Trọng và Quách Binh, Trần Ninh ngồi một chỗ bàn chuyện, Phương Hách thì lại chạy đi tìm Yên Nhạc, Trương Tiểu Minh tán gẫu.
Yên Nhạc đang híp mắt, trên mặt còn hơi đỏ đỏ, lúc Phương Hách đến không biết Trương Tiểu Minh nói với hắn cái gì, hai người vừa thấy Phương Hách, mặt Yên Nhạc càng đỏ hơn.
“Sao thế?” Phương Hách không hiểu chuyện gì, hết nhìn người này rồi quay lại nhìn người kia.
Trương Tiểu Minh cười gian xảo, thúc nhẹ cùi chỏ vào eo Yên Nhạc: “Mùa hè đến rồi, người nào đó bắt đầu động dục nha…”
“Biến đi! Cậu nói bậy bạ gì đó!” Yên Nhạc xấu hổ gào lên, khiến mấy người xung quanh đều nhìn sang đây, ngay cả Quách Binh cũng đen mặt nhìn qua.
“Đi, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.” Trương Tiểu Minh rụt cổ lại, một tay kéo một người lên lầu.
Phương Hách tò mò nhìn chăm chăm Yên Nhạc càng khiến mặt hắn đỏ hơn.
Hạ Tử Trọng thấy bọn họ lên lầu không khỏi nở nụ cười, nhưng mặt Quách Binh lại đen thui, hắn liền hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Quách Binh lắc đầu một cái, nhìn Trần Ninh và Hạ Tử Trọng nói: “Tôi thay đồ ra ngoài một chuyến, cậu tiếp cậu Hạ ở lại nhà chúng ta ăn cơm trò chuyện ha.”
Quách Binh có việc bận, Trần Ninh nhận trọng trách tiếp chuyện với Hạ Tử Trọng, cả hai tán gẫu một số chuyện mới nổi lên trong căn cứ.
“Bọn tôi biết được một ít tin, nghe đâu muốn luyện chế vũ khí kia thì phải cho vàng bạc vào mới có thể phát huy hiệu quả.”
“Vàng à?” Hạ Tử Trọng hai mắt sáng ngời, chẳng trách, hắn nhớ đến thời điểm mấy thế lực lớn đời trước ở A thị thu mua vàng bạc, hơn nữa còn có tin tức về vũ khí đặc thù, chẳng qua lúc đó hắn không biết nội tình cho nên mới không liên tưởng tới.
Danh sách chương