“Chính là bị chuột rút đó em.” Mang Phương Hách trở lại không gian, Hạ Tử Trọng mới nói tiếp nửa câu sau: “Hắn thích Yên Nhạc, muốn anh nhờ em hỏi thăm xem Yên Nhạc có chịu hắn không.”

Phương Hách không nói gì, lấy một bình nước khoáng từ trong tủ lạnh ra – thứ này vào giai đoạn sơ kỳ tận thế bọn họ góp nhặt không ít, bình thường không uống, đủ để họ dùng thật nhiều năm.

“Trương Tiểu Minh nói đã sớm nhìn ra, hôm nay hai tụi em khuyên cậu ta nửa ngày, vất vả làm mới khiến cậu ta ngưng nhớ nhung cô gá kia.” Phương Hách ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà: “Để ngày mai em hỏi cậu ta thử xem…” Kỳ thực cậu và Trương Tiểu Minh cũng rất tò mò, người ta vừa mới thất tình, hai người họ lại hỏi có chấp nhận đồng tính luyến ái không? Bầu không khí đó nhìn sao cũng thấy không đúng chút nào. Cậu còn phải suy nghĩ một chút, xem thử phải nên làm sao nói ra miệng đây.

Hai người tán gẫu xong việc của người khác, tay trong tay cùng nhau ăn cơm rửa ráy luyện công đi ngủ, mãi đến tận ngày hôm sau, Phương Hách lôi kéo Trương Tiểu Minh xì xào hồi lâu, cuối cùng Trương Tiểu Minh vạn phần không muốn, nhưng vẫn suy nghĩ vì bạn tốt hi sinh bản thân, quyết định phối hợp bẫy người nào đó.

“Hai cậu hôm nay bị gì vậy? Sao vẻ mặt cứ luôn hốt hoảng thế, thỉnh thoảng thất thần nữa chứ. Nói mau, có phải là thích người nào rồi không?” Lúc ba người ngồi tán gẫu, thừa dịp Yên Nhạc cảm xúc dâng cao, Phương Hách bắt đầu phương án chuẩn bị phát động tấn công với Trương Tiểu Minh.

Trương Tiểu Minh vừa mắng thầm trong lòng mình kết nhầm bạn xấu rồi, vừa âm thầm liếc nhìn Yên Nhạc, thấy hắn cũng nhìn mình, mới lúng túng ho khan một cái: “Nào có……”

Đàn ông nổi cơn bà tám không thua kém phụ nữ chút nào, Phương Hách viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, trước khi rời khỏi chỗ đó cũng đã có được đáp án, kéo ông xã của mình chạy vào trong góc thấp giọng thì thầm.

“Làm sao? Hỏi ra rồi?” Hạ Tử Trọng thấy Phương Hách kéo mình qua một bên, đoán là cậu đã khuôi ra được đáp án rồi.

Phương Hách mặt mày nhăn nhó gật đầu.

“Vậy cậu ta nói gì?” Kỳ thực trai thẳng trước tận thế mới là bình thường, nhưng ai biểu sau tận thế số lượng nữ giới giảm mạnh, đàn ông yêu nhau, sống cùng nhau ngày càng nhiều chứ.

Ra ngoài một khoảng thời gian, lúc bọn họ đi ngang qua khu đèn đỏ còn thấy không ít thanh niên ốm yếu đứng ngoài đường kiếm khách đó sao? Lần trước hai người đi dạo phố gặp không ít đôi quang minh chính đại nắm tay nhau di trên đường, bây giờ đàn ông yêu nhau đã không phải chuyện gì kỳ quái.

“Khụ… cậu ta nói.” Phương Hách nhớ lại nguyên văn, dùng phương thức trình bày tương đối uyển chuyển: “Cậu ta nói… cậu ta nghe người ta bảo rằng… lúc hai người đàn ông làm cái kia kia… mông sẽ rất đau.”

Hạ Tử Trọng: “…”

“Còn có… cũng không biết cậu ta nghe từ đâu ra, nói là hai người đàn ông mà ấy ấy. Sẽ bị bệnh trĩ..”

Hạ Tử Trọng: “…”

“Cậu ta còn nói, hai người đàn ông làm cái kia kia… lỡ đâu chảy máu nhiều, cũng không tiện tìm dì Uông chữa…”

Hạ Tử Trọng vô lực ôm trán, nửa ngày sau mới hít sâu một hơi: “Chỉ như vậy thôi?”

Phương Hách lắc đầu, dùng ánh mắt vô hạn đồng tình nhìn về phía Quách Binh cách đó không xa đang lén lút nhìn qua đây: “Cậu ta nói… trong mấy số những người đàn ông cậu ta quen biết, cũng chỉ có em và Trương Tiểu Minh là phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của cậu ta, có thể trước đó chưa từng cân nhắc đến hướng này, mà bây giờ… em với Trương Tiểu Minh đều có chủ rồi, cậu ta cũng không muốn chen chân vào…”

Trương Tiểu Minh có chủ rồi? Ai? Chờ chút, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này: “Vậy Quách Binh thì sao?”

“Cậu ta ban đầu cũng chỉ nói tụi em hợp ý cậu ta, sau đó tụi em hướng cậu ta về phía đội trưởng, cậu ta mới nói một đống thứ ‘nghe nói’ ra.” Vẻ thương cảm trên mặt Phương Hách càng sâu hơn, nói người có chồng cũng chỉ là mượn cớ, chủ yếu là che giấu thói cuồng si nhan sắc của cậu ta, thực giả tạo mà.

Hạ Tử Trọng hít sâu một hơi: “May là cậu ta chưa nói đàn ông yêu nhau sẽ mắc bệnh hiểm nghèo. Em không phổ cập kiến thức cho cậu ta sao?”

“Phổ cập rồi chứ, nhưng cậu ta có vẻ như thích mỹ nhân hơn.”

Hạ Tử Trọng vô lực ôm trán, vỗ vỗ vai Phương Hách: “Em giúp anh gọi Quách Binh qua đây.” Việc này vẫn nên để anh ta tự quyết định.

………

“Sao, có phát hiện gì không?”

“Đã phái người theo dõi bọn họ, không phát hiện gì khác thường, cũng không nghe thấy đội viên bọn họ nói gì đó kỳ lạ.”

Tống Hướng Hồng cau mày, có chút không cam: “Bây giờ không có cách nào đặt máy nghe lén sao?”

“Nếu có dây cáp thì có thể, nhưng trước mắt vẫn không có cách nào sử dụng.” Người đáp lời mặt cũng đau khổ. Bởi vì sau tận thế môi trường tự nhiên biến hóa ảnh hưởng đến khả năng truyền tín hiệu, cơ hồ hết thảy kỹ thuật vô tuyến đều không thể sử dụng, nếu không, chỉ là thám thính nội bộ của một tiểu đội nhỏ, sao lại bị vướng bận tay chân như thế?

“Phái thêm một ít người nữa. Nếu thực sự không được, thì giải tán đội bọn họ!”

“Nhưng đội bọn họ có không ít dị năng giả, động võ thì sợ…” Lần trước Lư gia bắt người kia đi cũng là một hồi ác chiến, tòa nhà bị sụp hết một nửa, nếu không phải Lư gia vì muốn chắc chắn mà điều không ít lực lượng vũ trang thì không có cách nào mang dị năng giả hệ trị liệu kia về, còn tổn thất không ít nhân thủ.

Bây giờ đối khắp nơi đều phải vững vàng, nếu không sẽ bị người ta đạp nát.

Tống Hướng Hồng suy tư một chút, nói: “Bọn họ không phải muốn mua thêm vũ khí đặc thù sao? Liền dùng lý do này đặt bẫy, tận lực dẫn người của bọn họ vào bẫy rồi bắt lại!”

“Dạ!” Loại thủ đoạn đơn giản mà thô bạo này, trừ phi đối phương dốc hết toàn lực ra, không thì nhất định có thể mã đáo thành công!

………

Hai người Hạ Tử Trọng không biết lúc bọn họ về rồi Luân Hồi xảy ra chuyện gì, chỉ biết là sáng ngày thứ ba mọi người tập hợp chuẩn bị ra ngoài hành động, Yên Nhạc cúi đầu đeo vẻ mặt sầu khổ theo sát bên người Quách Binh mặt sảng khoái.

Hạ Tử Trọng lén lút kéo Quách Binh qua một bên dò hỏi, Quách Binh mới phun ra một hơi: “Anh đây trực tiếp khiêng em ấy về nhà.”

“… Anh cưỡng ép cậu ta?”

Quách Binh lườm hắn một cái: “Tôi nói với em ấy, có được hay không cứ thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Sau đó liền đè em ấy ra làm.” Nói Xong còn đắc ý hừ một tiếng: “Kỹ thuật của anh là tuyệt đỉnh muôn đời.”

Hạ Tử Trọng liếc mắt nhìn hắn nửa ngày, nhìn tới nổi Quách Binh chột dạ suýt chút nữa thì xù lông, mới vung tay trở lại xe không thèm nói nữa.

Lên xe rồi, mới từ Phương Hách biết được chân tướng sự tình.

“Cậu ta nói Quách Binh kéo cậu ta ra chỗ khác nói chuyện rồi đi thẳng vào vấn đề, nói muốn cùng cậu ta thử xem, nếu cậu ta thật sự không có cách nào tiếp nhận thì sẽ từ bỏ.” Phương Hách làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cái tên ngu xuẩn đó không chần chừ, rồi bị người ta gặm đến ngất ngây con gà tây, đến khi giật mình tỉnh lại cũng đã bị người ta đặt lên giường rồi… Ngay cả phản kháng cũng không có, cứ thế mơ mơ hồ hồ bị người ta ăn mất.”

Hạ Tử Trọng nhịn cười nửa ngày, cuối cùng ‘Xì’ một tiếng bật cười ha hả, xem ra Quách Binh cũng đã thông suốt, Yên Nhạc là loại người điển hình cho việc đầu óc chậm chạp, vòng vèo quanh co với cậu không bằng trực tiếp ngả bài dùng hành động nói cho đối phương biết mình thích người ta bao nhiêu. Một chiêu lật đổ Hoàng Long này dùng trên người Yên Nhạc là thích hợp nhất.

“Sao anh thấy Yên Nhạc không tình nguyện lắm nhỉ?”

“Không phải, cậu ấy chỉ là ngủ không ngon, còn đau.” Biểu tình Phương Hách lần thứ ha vặn vẹo, dùng sức xoa nhẹ bạch cầu hai cái trong lồng ngực, mất công cậu còn lo lắng nửa ngày! Người ta không có giận dỗi gì hết, đáng đời bị sói ăn tươi!

Quách Binh trên đường đi đều cực kỳ hưng phấn, thỉnh thoảng còn dùng bộ đàm luyên thuyên ra lệnh, cuối cùng bị Trần Ninh ngăn lại – pin có hạn, nếu bị cái tên này xài hết thì bọn họ lấy cái gì về căn cứ?

Yên Nhạc không biết chuyện gì, đang nằm trong góc xe, cưỡng chế trưng thu cái đùi lớn của Trương Tiểu Minh làm gối để ngủ bù. Trương Tiểu Minh tức giận mấy lần muốn đẩy cậu xuống đất cho tự sinh tự diệt, nhưng khổ cái là ông xã cậu ta cũng đang ngồi trên xe, hắn không dám lộn xộn.

Lần này nhân số Luân Hồi ra ngoài làm nhiệm vụ rất nhiều – điều động toàn bộ nhân lực. Bởi vì không phải làm nhiệm vụ chính thức cho nên lúc ra khỏi căn cứ cũng không quá phiền, chỉ cần đăng ký một chút là dược. Về phần tại sao lần này cần điều động toàn bộ đội viên? Quách Binh nói với đội viên rằng muốn huấn luyện khả năng phối hợp, nhưng trên thực tế là đang lo lắng vạn nhất có người thừa dịp bọn họ không ở căn cứ thì mò tới cửa, bắt đội viên còn lại của họ đi thì sao?

Bây giờ trên người bọn họ có ngọc không gian tất cả đồ đều bỏ trong đó, căn bản không cần lo lắng, nếu để trong biệt thự sẽ bị trộm. Hai người Hạ Tử Trọng từ khi có cái dây chuyền kia, cũng có thể che giấu giúp bọn họ, lúc mọi người xuất phát vô cùng thuận lợi.

Một đoàn xe chạy về phía nội thành, một đường chạy tới mục tiêu lần này.

“Lão Hạ, đây chính là loại tang thi cậu nói trước đây sao, mấy tòa núi tang thi từ hàng vạn tứ chi hợp lại cao bằng hai tầng nhà, trong bộ đàm liền vang lên tiếng Quách Binh kinh sợ.

“Đúng, may mà mấy con này cũng không quá lớn.” Hạ Tử Trọng đối mặt cái thứ này coi như bình tĩnh, tuy rằng lần trước không trực tiếp đối phó với nó, nên cũng biết cấu tạo nó còn cái gì khác hay không, nhưng Hạ Tử Trọng vẫn tỏ vẻ nó dễ đối phó.

Ầm ầm ầm ầm, người Luân Hồi hơn một nử đều xuống xe, mấy ngày trước khi tiến vào nội thành bọn họ đã nghe hai người Hạ Tử Trọng nói qua các loại tang thi kỳ quái. Nếu bị phong hệ và hệ tốc độ quấn lấy sẽ rất khó thoát ra, hệ thổ cũng rất khó giải quyết, mà cái loại tổ hợp này là sao. Không phải chỉ có một con thôi sao? Các anh em, đánh chết nó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện